Chương 10 - Hữu Duyên
Cuối cùng thì cũng đến ngày thứ bảy được về sớm rồi.
Tối hôm đó.
Trên đường đến quán cà phê Thảo Mộc, cô vô tình bắt gặp một nhóm người mặc đồ đen đang giữ chặt một anh trai bị họ bịt mắt, trói lại rồi đưa lên xe. Anh ấy vùng vẫy la hét.
"Mấy người muốn gì? Sao lại bắt tôi? Thả tôi ra, thả ra."
Rồi họ lên xe đi mất cô vội lấy điện thoại ra chụp biển số xe rồi đuổi theo, đến nơi cô liền gọi cho cảnh sát.
"Chào các anh, tôi muốn báo án khi tôi đang đi trên đường nhìn thấy một đám người đã bắt trói một anh trai rồi đưa lên xe chạy đến ngôi nhà hoang cách thành phố khoảng năm cây số về hướng nam, ở đây không có nhà dân tôi đã chụp được biển số xe tôi sẽ gửi cho các anh ngay."
Bên kia đầu dây, anh cảnh sát hỏi:
"Cô tên là gì? Không được manh động chúng tôi sẽ đến đó."
Sau đó cúp máy chỉ còn lại tiếng tút tút..
Cô cất điện thoại vào túi xong thì quan sát thật kĩ bên đám người kia có bao nhiêu người, họ dùng dao không dùng súng chứng tỏ quy mô hoạt động của họ chưa đủ lớn mạnh, cô liền nghĩ:
"Bên họ có bảy người không dùng súng thì được thôi, cảnh sát sẽ đến nhanh mà lâu rồi không đá đấm gì hết hôm nay sẵn dịp thì chiến thôi."
Nghĩ rồi cô đạp ngã cửa xông vào, anh trai kia đã được gỡ khăn bịt mắt ra họ nhìn cô, cô nhìn họ trong đó có người thái độ rất kém, mặt hất lên hỏi:
"Nhóc con, mày là ai mà dám vào đây? Không sợ có mạng vào mà không còn mạng ra hay gì?"
Cô nghĩ bụng.
"Lão này chắc là người cầm đầu."
Rồi cô trả lời:
"Mấy người không cần biết tôi là ai, đến từ đâu nhưng tại sao lại bắt người?"
Đám người kia phá lên cười:
"Chúng tao làm ăn ai có tiền bảo làm thì làm không hỏi lý do."
Nghe xong cô hít một hơi, rồi bình tĩnh đáp:
"Cũng không tồi, đừng nhiều lời nữa hôm nay tôi nhất định phải đưa người đi."
Vừa dứt câu cô chạy đến tay đấm chân đá, phi thẳng đến lão cầm đầu đạp một cước khiến hắn ngã lăn quay ra đất, rồi cho thêm vài nấm đấm vào mặt máu phun ra, từ phía sau đàn em của hắn cầm một cây gỗ đánh vào vai cô làm cái cây gãy đôi, cô cũng dừng lại vài phút sau đó quay lại nhìn với ánh mắt căm phẫn.
"Đừng trách tôi."
Hết câu cô lao tới đánh người đó đến khi hắn nằm không cử động nổi nữa, những người khác đều nằm im bất tỉnh hết thì cảnh sát vừa đến đưa đám người kia đi, cởi trói cho anh trai kia xong cô nói với cảnh sát vài câu rồi bỏ đi nhưng anh trai kia chạy theo, cố gọi với.
"Cô gì ơi, chờ đã cho tôi biết tên được không?"
Cô trả lời:
"Tôi tên Thẩm Thiên Hà."
Nói rồi cô bỏ đi để mọi việc còn lại cho cảnh sát.
Cô định bụng sẽ đến quán cà phê nhưng từ đây về nhà đã rất xa rồi nếu không về sẽ muộn mất, đang loay hoay ở bên lề đường không biết làm thế nào để về nhà mà không cần mất thời gian quá nhiều, bỗng cô nghe được một giọng nói:
"Đường về thành phố xa lắm, đợi ở đây một chút đi tôi đã gọi người của tôi đến đón rồi, chúng ta đi chung đi xe của cô cảnh sát sẽ mang về giúp cô nên đừng lo."
Khoảng ba mươi phút sau, một chiếc xe hơi màu xanh biển bóng loáng dừng trước mặt cô và anh trai kia, một người đàn ông trung niên bước xuống.
"Dạ thưa cậu chủ, tôi đã đến muộn xin lỗi để cậu và quý cô chờ lâu."
Nói rồi hai người lên xe, anh trai kia hỏi:
"Lúc nãy nguy hiểm quá thật lòng cảm ơn cô, mà sao cô không hỏi tôi điều gì hết vậy?"
Cô liền nói:
"Những việc mà người khác không muốn cho ai biết thì có hỏi cũng vô ích."
Anh trai kia lại hỏi:
"Nhưng ít ra cô cũng thắc mắc là tại sao tôi bị bắt chứ?"
Vừa hết câu cô tiếp lời:
"Tại sao tôi phải thắc mắc? Vốn đâu có liên quan đến tôi, tôi cứu anh là vì tôi không thể để người xấu làm điều xằng bậy."
Nghe cô nói anh trai kia cười nhẹ.
"Tôi chưa thấy ai như cô hết, rất cá tính rất thú vị hay là làm quen nha tôi tên Phan Thông là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thần, rất vui được quen biết cô."
Bàn tay của Phan Thông đưa ra chờ cô nắm lấy để bắt tay làm quen, cô vừa bắt tay vừa nói:
"Tôi là công nhân của tập đoàn Đăng Vũ tôi làm ở bộ phận cúc áo tại khu E."
Đến nhà cô xe dừng lại ở bên đường chờ cô vào nhà rồi chạy đi mất.
Sau khi về nhà cô tắm rửa thì thấy trên vai có một vết thâm tím do khi nãy bị một tên của đám người kia đánh trúng, cô thay quần áo xong ngồi xuống giường bôi ít thuốc rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau..
Cô dậy từ sớm vệ sinh cá nhân xong đi chạy bộ một chút rồi quay về nhà ăn sáng, dùng bữa xong cô sửa soạn đến quán cà phê tối qua đã không đến được, khi gần tới nơi cô ghé qua tiệm thuốc mua ít thuốc giảm đau bên cạnh là cửa hàng tiện lợi, cô vừa bước ra thì ngửi thấy mùi xăng bị rò rỉ cô nhìn xung quanh thấy một chiếc ô tô màu xám đậu trước cửa hàng tiện lợi nên đến xem thử, khi lại gần hơn một chút thì quả nhiên mùi xăng là từ chiếc xe này, vừa hay một người bước đến hỏi:
"Cô làm gì đứng trước xe tôi vậy?"
Cô không quay đầu nhìn, nói rằng:
"Đây là xe anh sao? Anh không được lên xe nếu không muốn chết."
Nói rồi cô xoay người nhìn thì lại là một anh trai nữa khoảng chừng bằng tuổi người tối hôm qua, cô liếm môi một cái rồi nhìn phía ngang vai, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh trai kia trả lời rằng:
"Lại là một người nữa, nếu muốn sống thì đừng vào xe anh có quyền không tin tôi nhưng tôi không muốn thấy người khác chết trước mặt tôi."
Nghe vậy anh trai kia hỏi:
"Sao lại không được vào xe tôi phải đến công ty hôm nay có buổi họp rất quan trọng."
Dứt lời cô liền đáp:
"Được thôi, anh lên xe chạy được năm trăm mét sẽ bốc cháy để tôi xem khi đó anh còn đi họp được nữa không? Thật ra tính mạng quan trọng hay cuộc họp quan trọng hơn? Anh làm ở đâu vậy? Tôi tin cấp trên của anh sẽ thông cảm không trách anh vì anh đến muộn một chút."
Anh trai kia nói:
"Tôi làm ở tập đoàn Vĩnh Thần."
Dứt lời cô bảo:
"Lại là Vĩnh Thần, bây giờ anh khởi động xe đi rồi đạp ga cho nó tự chạy trong vòng năm trăm mét nó sẽ bốc cháy, anh không tin tôi thì làm đi anh sẽ thấy."
Anh trai kia làm như cô nói thật không ngờ chiếc xe bốc cháy nổ tan tành khiến anh ấy không tin vào mắt mình cũng không thể đứng vững được, anh ấy hỏi:
"Sao cô biết nó sẽ cháy? Cô đã làm gì?"
Cô cau mày.
"Tôi ngửi thấy mùi xăng bị rò rỉ nên đến trước xe anh xem thì biết xe anh đang chảy xăng ra ngoài, chỉ cần xe chạy thì lực ma sát của bánh xe và động cơ sẽ nóng lên làm xăng bắt lửa khiến chiếc xe bốc cháy chứ sao nữa, tôi cứu anh một mạng không cảm ơn còn ăn nói với ân nhân kiểu đó."
Nghe cô trách móc, anh trai kia liền nói:
"Thật ngại quá xin lỗi cô tôi tên Diệp Hóa là phó chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Thần, cô tên gì làm ở đâu?"
Lời vừa nói cô nghe xong liền đáp:
"Tôi tên Thẩm Thiên Hà tôi là công nhân của tập đoàn Đăng Vũ, mà hôm nay chủ nhật anh cũng làm sao? Tối hôm qua tôi đã gặp chủ tịch của chỗ các anh, Phan Thông."
Nghe vậy Diệp Hóa ngạc nhiên hỏi:
"Nói vậy tối qua người cứu Phan Thông là cô sao? Tôi biết hôm nay là chủ nhật nhưng công ty chúng tôi có cuộc họp quan trọng nên vẫn phải đến công ty, dù sao cũng cảm ơn cô có duyên gặp lại tôi mời cô ăn cơm, tôi đi trước tạm biệt."
Nói rồi cô đến quán cà phê còn Diệp Hóa thì đi taxi đến công ty, đến nơi cô ngồi vào bàn rồi lấy thuốc giảm đau vừa mới mua ra xem, vẫn như mọi khi cô uống cà phê thư giãn xong thì về nhà nhưng đến ngã tư cô chợt nhìn thấy một người thanh niên đang qua đường trong khi đèn báo hiệu giao thông cho người đi bộ là đèn đỏ, ngay lúc đó cô thấy một chiếc xe chạy với vận tốc khá nhanh đang lao tới rất gần cô quăng cả xe mình trên lề rồi chạy đến kéo người thanh niên kia vào trong, cô quát tháo.
"Anh muốn chết hả? Đi sao không nhìn đường nếu không kịp kéo anh vào thì anh đã nằm đây trong vũng máu rồi biết chưa hả?"
Anh thanh niên kia hoàn hồn rồi trả lời:
"Cảm ơn cô, tại tôi đang nghĩ đến bệnh nhân của tôi nên mới như vậy, xin hỏi cô tên gì?"
Cô trả lời có chút bất mãn:
"Tôi tên Thẩm Thiên Hà sao dạo này tôi hay gặp toàn là đàn ông thế nhỉ đã vậy còn liều cả cái mạng cứu người nữa, đàn ông các anh gần đây chán sống rồi phải không?"
Nghe cô nói anh thanh niên kia cười:
"Tôi tên Đường Ân tôi du học ở Mỹ mới về được một năm hiện đang là viện trưởng của bệnh viện Đức Ân, hôm nay cảm ơn cô nhiều lắm."
Rồi hai người tạm biệt nhau tại đó cô quay về nhà cùng mẹ vui vẻ chuẩn bị cơm trưa
Tối hôm đó.
Trên đường đến quán cà phê Thảo Mộc, cô vô tình bắt gặp một nhóm người mặc đồ đen đang giữ chặt một anh trai bị họ bịt mắt, trói lại rồi đưa lên xe. Anh ấy vùng vẫy la hét.
"Mấy người muốn gì? Sao lại bắt tôi? Thả tôi ra, thả ra."
Rồi họ lên xe đi mất cô vội lấy điện thoại ra chụp biển số xe rồi đuổi theo, đến nơi cô liền gọi cho cảnh sát.
"Chào các anh, tôi muốn báo án khi tôi đang đi trên đường nhìn thấy một đám người đã bắt trói một anh trai rồi đưa lên xe chạy đến ngôi nhà hoang cách thành phố khoảng năm cây số về hướng nam, ở đây không có nhà dân tôi đã chụp được biển số xe tôi sẽ gửi cho các anh ngay."
Bên kia đầu dây, anh cảnh sát hỏi:
"Cô tên là gì? Không được manh động chúng tôi sẽ đến đó."
Sau đó cúp máy chỉ còn lại tiếng tút tút..
Cô cất điện thoại vào túi xong thì quan sát thật kĩ bên đám người kia có bao nhiêu người, họ dùng dao không dùng súng chứng tỏ quy mô hoạt động của họ chưa đủ lớn mạnh, cô liền nghĩ:
"Bên họ có bảy người không dùng súng thì được thôi, cảnh sát sẽ đến nhanh mà lâu rồi không đá đấm gì hết hôm nay sẵn dịp thì chiến thôi."
Nghĩ rồi cô đạp ngã cửa xông vào, anh trai kia đã được gỡ khăn bịt mắt ra họ nhìn cô, cô nhìn họ trong đó có người thái độ rất kém, mặt hất lên hỏi:
"Nhóc con, mày là ai mà dám vào đây? Không sợ có mạng vào mà không còn mạng ra hay gì?"
Cô nghĩ bụng.
"Lão này chắc là người cầm đầu."
Rồi cô trả lời:
"Mấy người không cần biết tôi là ai, đến từ đâu nhưng tại sao lại bắt người?"
Đám người kia phá lên cười:
"Chúng tao làm ăn ai có tiền bảo làm thì làm không hỏi lý do."
Nghe xong cô hít một hơi, rồi bình tĩnh đáp:
"Cũng không tồi, đừng nhiều lời nữa hôm nay tôi nhất định phải đưa người đi."
Vừa dứt câu cô chạy đến tay đấm chân đá, phi thẳng đến lão cầm đầu đạp một cước khiến hắn ngã lăn quay ra đất, rồi cho thêm vài nấm đấm vào mặt máu phun ra, từ phía sau đàn em của hắn cầm một cây gỗ đánh vào vai cô làm cái cây gãy đôi, cô cũng dừng lại vài phút sau đó quay lại nhìn với ánh mắt căm phẫn.
"Đừng trách tôi."
Hết câu cô lao tới đánh người đó đến khi hắn nằm không cử động nổi nữa, những người khác đều nằm im bất tỉnh hết thì cảnh sát vừa đến đưa đám người kia đi, cởi trói cho anh trai kia xong cô nói với cảnh sát vài câu rồi bỏ đi nhưng anh trai kia chạy theo, cố gọi với.
"Cô gì ơi, chờ đã cho tôi biết tên được không?"
Cô trả lời:
"Tôi tên Thẩm Thiên Hà."
Nói rồi cô bỏ đi để mọi việc còn lại cho cảnh sát.
Cô định bụng sẽ đến quán cà phê nhưng từ đây về nhà đã rất xa rồi nếu không về sẽ muộn mất, đang loay hoay ở bên lề đường không biết làm thế nào để về nhà mà không cần mất thời gian quá nhiều, bỗng cô nghe được một giọng nói:
"Đường về thành phố xa lắm, đợi ở đây một chút đi tôi đã gọi người của tôi đến đón rồi, chúng ta đi chung đi xe của cô cảnh sát sẽ mang về giúp cô nên đừng lo."
Khoảng ba mươi phút sau, một chiếc xe hơi màu xanh biển bóng loáng dừng trước mặt cô và anh trai kia, một người đàn ông trung niên bước xuống.
"Dạ thưa cậu chủ, tôi đã đến muộn xin lỗi để cậu và quý cô chờ lâu."
Nói rồi hai người lên xe, anh trai kia hỏi:
"Lúc nãy nguy hiểm quá thật lòng cảm ơn cô, mà sao cô không hỏi tôi điều gì hết vậy?"
Cô liền nói:
"Những việc mà người khác không muốn cho ai biết thì có hỏi cũng vô ích."
Anh trai kia lại hỏi:
"Nhưng ít ra cô cũng thắc mắc là tại sao tôi bị bắt chứ?"
Vừa hết câu cô tiếp lời:
"Tại sao tôi phải thắc mắc? Vốn đâu có liên quan đến tôi, tôi cứu anh là vì tôi không thể để người xấu làm điều xằng bậy."
Nghe cô nói anh trai kia cười nhẹ.
"Tôi chưa thấy ai như cô hết, rất cá tính rất thú vị hay là làm quen nha tôi tên Phan Thông là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Thần, rất vui được quen biết cô."
Bàn tay của Phan Thông đưa ra chờ cô nắm lấy để bắt tay làm quen, cô vừa bắt tay vừa nói:
"Tôi là công nhân của tập đoàn Đăng Vũ tôi làm ở bộ phận cúc áo tại khu E."
Đến nhà cô xe dừng lại ở bên đường chờ cô vào nhà rồi chạy đi mất.
Sau khi về nhà cô tắm rửa thì thấy trên vai có một vết thâm tím do khi nãy bị một tên của đám người kia đánh trúng, cô thay quần áo xong ngồi xuống giường bôi ít thuốc rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau..
Cô dậy từ sớm vệ sinh cá nhân xong đi chạy bộ một chút rồi quay về nhà ăn sáng, dùng bữa xong cô sửa soạn đến quán cà phê tối qua đã không đến được, khi gần tới nơi cô ghé qua tiệm thuốc mua ít thuốc giảm đau bên cạnh là cửa hàng tiện lợi, cô vừa bước ra thì ngửi thấy mùi xăng bị rò rỉ cô nhìn xung quanh thấy một chiếc ô tô màu xám đậu trước cửa hàng tiện lợi nên đến xem thử, khi lại gần hơn một chút thì quả nhiên mùi xăng là từ chiếc xe này, vừa hay một người bước đến hỏi:
"Cô làm gì đứng trước xe tôi vậy?"
Cô không quay đầu nhìn, nói rằng:
"Đây là xe anh sao? Anh không được lên xe nếu không muốn chết."
Nói rồi cô xoay người nhìn thì lại là một anh trai nữa khoảng chừng bằng tuổi người tối hôm qua, cô liếm môi một cái rồi nhìn phía ngang vai, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh trai kia trả lời rằng:
"Lại là một người nữa, nếu muốn sống thì đừng vào xe anh có quyền không tin tôi nhưng tôi không muốn thấy người khác chết trước mặt tôi."
Nghe vậy anh trai kia hỏi:
"Sao lại không được vào xe tôi phải đến công ty hôm nay có buổi họp rất quan trọng."
Dứt lời cô liền đáp:
"Được thôi, anh lên xe chạy được năm trăm mét sẽ bốc cháy để tôi xem khi đó anh còn đi họp được nữa không? Thật ra tính mạng quan trọng hay cuộc họp quan trọng hơn? Anh làm ở đâu vậy? Tôi tin cấp trên của anh sẽ thông cảm không trách anh vì anh đến muộn một chút."
Anh trai kia nói:
"Tôi làm ở tập đoàn Vĩnh Thần."
Dứt lời cô bảo:
"Lại là Vĩnh Thần, bây giờ anh khởi động xe đi rồi đạp ga cho nó tự chạy trong vòng năm trăm mét nó sẽ bốc cháy, anh không tin tôi thì làm đi anh sẽ thấy."
Anh trai kia làm như cô nói thật không ngờ chiếc xe bốc cháy nổ tan tành khiến anh ấy không tin vào mắt mình cũng không thể đứng vững được, anh ấy hỏi:
"Sao cô biết nó sẽ cháy? Cô đã làm gì?"
Cô cau mày.
"Tôi ngửi thấy mùi xăng bị rò rỉ nên đến trước xe anh xem thì biết xe anh đang chảy xăng ra ngoài, chỉ cần xe chạy thì lực ma sát của bánh xe và động cơ sẽ nóng lên làm xăng bắt lửa khiến chiếc xe bốc cháy chứ sao nữa, tôi cứu anh một mạng không cảm ơn còn ăn nói với ân nhân kiểu đó."
Nghe cô trách móc, anh trai kia liền nói:
"Thật ngại quá xin lỗi cô tôi tên Diệp Hóa là phó chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Thần, cô tên gì làm ở đâu?"
Lời vừa nói cô nghe xong liền đáp:
"Tôi tên Thẩm Thiên Hà tôi là công nhân của tập đoàn Đăng Vũ, mà hôm nay chủ nhật anh cũng làm sao? Tối hôm qua tôi đã gặp chủ tịch của chỗ các anh, Phan Thông."
Nghe vậy Diệp Hóa ngạc nhiên hỏi:
"Nói vậy tối qua người cứu Phan Thông là cô sao? Tôi biết hôm nay là chủ nhật nhưng công ty chúng tôi có cuộc họp quan trọng nên vẫn phải đến công ty, dù sao cũng cảm ơn cô có duyên gặp lại tôi mời cô ăn cơm, tôi đi trước tạm biệt."
Nói rồi cô đến quán cà phê còn Diệp Hóa thì đi taxi đến công ty, đến nơi cô ngồi vào bàn rồi lấy thuốc giảm đau vừa mới mua ra xem, vẫn như mọi khi cô uống cà phê thư giãn xong thì về nhà nhưng đến ngã tư cô chợt nhìn thấy một người thanh niên đang qua đường trong khi đèn báo hiệu giao thông cho người đi bộ là đèn đỏ, ngay lúc đó cô thấy một chiếc xe chạy với vận tốc khá nhanh đang lao tới rất gần cô quăng cả xe mình trên lề rồi chạy đến kéo người thanh niên kia vào trong, cô quát tháo.
"Anh muốn chết hả? Đi sao không nhìn đường nếu không kịp kéo anh vào thì anh đã nằm đây trong vũng máu rồi biết chưa hả?"
Anh thanh niên kia hoàn hồn rồi trả lời:
"Cảm ơn cô, tại tôi đang nghĩ đến bệnh nhân của tôi nên mới như vậy, xin hỏi cô tên gì?"
Cô trả lời có chút bất mãn:
"Tôi tên Thẩm Thiên Hà sao dạo này tôi hay gặp toàn là đàn ông thế nhỉ đã vậy còn liều cả cái mạng cứu người nữa, đàn ông các anh gần đây chán sống rồi phải không?"
Nghe cô nói anh thanh niên kia cười:
"Tôi tên Đường Ân tôi du học ở Mỹ mới về được một năm hiện đang là viện trưởng của bệnh viện Đức Ân, hôm nay cảm ơn cô nhiều lắm."
Rồi hai người tạm biệt nhau tại đó cô quay về nhà cùng mẹ vui vẻ chuẩn bị cơm trưa
Chỉnh sửa cuối: