Truyện Ngắn Tớ Đã Từng Rất Thích Cậu - Snowflakes

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Snowflakes, 13 Tháng mười 2020.

  1. Snowflakes Cái gì cũng biết nhưng cái gì cũng không giỏi.

    Bài viết:
    167
    Tớ đã từng rất thích cậu

    Tác giả: Snowflakes

    [​IMG]

    [​IMG]

    Chương 1:

    Tôi nằm dài trên bàn, ngáp nhẹ một tiếng. Mơ màng nhìn đồng hồ, tôi nghĩ thầm: Còn tận một tiếng nữa mới ra chơi. Một buổi chiều thu mát mẻ, làn gió thoang thoảng từ khung cửa sổ khiến đầu óc người ta buồn ngủ. Tôi thuận theo ý nghĩ của bản thân, gục đầu xuống bàn, chìm vào giấc ngủ.

    Tôi nằm mơ, mơ thấy mình vào đầu năm cấp 2.

    Tôi nhớ khi ấy mình vẫn là một cô bé ngây thơ, vẫn ôm những giấc mộng hão huyền. Cũng chính sự ngây thơ ấy, tôi cảm nắng bạn cùng bàn của mình.

    Lý do tôi thích cậu ấy cũng chẳng có gì lớn lao. Chỉ đơn giản là vì cậu ấy ngồi cạnh tôi, nói chuyện với tôi, chỉ bài tôi, tôi liền thích cậu ấy. Ha ha, nghe thật ngốc phải không? Phải, tôi cũng thấy bản thân thật ngốc khi mà thích người ta đến tận bốn năm.

    Ban đầu, tôi nghĩ mình chỉ đơn thuần là cảm nắng nhất thời nên cũng chẳng nói với ai. Thế nhưng, không biết là ai, bỗng dưng cả lớp đều biết chuyện tôi cảm nắng cậu ấy. Thời cấp 2 mà, tụi bạn tôi chỉ vừa nghe tin một cái liền lập tức chạy lại gần trêu chọc tôi. Mà tôi của khi ấy cũng chẳng biết làm gì, chỉ có thể đỏ mặt mà phản bác. Vào lúc đó, tôi vẫn còn ôm một giấc mộng rằng cậu ấy cũng thích mình.

    Dần dần, tin đồn ngày càng lan truyền, thậm chí ngay cả cậu ấy cũng biết. Nhưng tôi lại chẳng có đủ can đảm đi hỏi cậu ấy về sự thật.

    Có một hôm, một nhỏ bạn chung lớp chạy lại tâm sự với tôi. Nó bảo:

    "Hình như thằng Đức nó cũng thích mày đó. Hỏi nãy tụi tao mới" hỏi cung "nó xong."

    Nghe vậy, tôi vui lắm chứ. Ai mà không vui khi biết người mình thích cũng thích mình. Tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt tôi lại phủ nhận. Tôi cười:

    "Sao có thể chứ? Mày đừng có lừa tao."

    Nó bĩu môi:

    "Tao nói thật mà."

    Sau đó, hai đứa tôi lại trêu chọc nhau.

    * * *

    Năm lớp 7, tôi và cậu ta chẳng ngồi cùng nhau nữa, thậm chí là còn cách nhau 2 dãy bàn. Khi ấy, tôi rất thoải mái, chẳng chút lo nghĩ nào cả. Một năm trôi qua sóng yên biển lặng. Tôi và cậu chẳng có chút liên hệ nào. Lúc đó, tôi đã nghĩ có lẽ mình đã hết thích cậu ấy rồi.

    Năm lớp 8, lớp tôi có vài bạn lớp khác chuyển vào. Trong đó, có hai bạn nữ rất xinh và một bạn nam rất đẹp trai. Tôi nhanh chóng làm thân với hai bạn nữ và tình cờ thấy họ ngồi bên dưới cậu ấy. Tôi vô tâm vô phế nghĩ rằng chẳng có gì cả. Thế nhưng, tôi ngàn vạn lần cũng không ngờ bạn nữ mới chuyển sang lớp tôi đó lại thích cậu ấy. Và cũng giống như tôi của năm lớp 6, khi biết bạn nữ đó thích cậu, mấy người bạn tôi lại hùa vào trêu chọc bạn ấy.

    Tôi cũng là một trong số đó. Lúc đó, tôi mở miệng ra là chọc ghẹo thế nhưng tôi lại không phát hiện ra, mỗi một lần tôi mở miệng là mỗi một lần tim tôi nhói đau. Tôi không hề biết mình còn thích cậu ấy.

    Đến giữa năm, vì tôi là học sinh giỏi của lớp nên cô đã chuyển tôi đến ngồi gần bạn nam đẹp trai mới chuyển tới để giúp đỡ bạn ấy. Được rồi, các bạn cứ nói tôi khốn nạn trước đi vì chuyện tôi sắp kể đây chính bản thân tôi cũng thấy mình khốn nạn.

    Tôi thích bạn nam đẹp trai ngồi bên. Vì sao á? Vì cậu ấy đẹp trai thôi. Ngoài ra vì tôi tiếp xúc với cậu ta có phần hơi gần gũi thế nên bản thân có lầm tưởng một chút. Phải, tôi dùng lí do mình thích một người khác để che giấu một sự thật rằng mình vẫn còn thích cậu ấy.

    Có một hôm, chúng tôi chơi "Thử thách và sự thật", đến lượt của tôi, bọn nó hỏi:

    "Mày có còn thích Đức hay không?"

    Tôi tự nhiên đáp:

    "Đương nhiên là không rồi."

    Tuy nhiên có che giấu thế nào, sự thật vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.

    * * *

    Năm lớp 9 cũng chính là năm quý giá nhất với tôi.

    Đầu năm học mới, tôi lại chuyển chỗ, và tôi được chuyển tới ngồi kế cậu. Lúc đấy, trong lòng tôi trào lên một cảm xúc nào tựa như rất quen thuộc thế nhưng tôi vẫn chưa nhận ra đó là gì. Tôi quay sang cười bảo cậu:

    "Lại ngồi cùng nhau rồi. Có gì nhớ giúp đỡ tui môn Toán nha."

    Cậu cũng cười đáp:

    "Thế thì bà phải giúp tui môn Anh rồi."

    Tôi vẫn còn đang trong cảm giác vui vẻ vì có người chỉ bài mình thì một giọng nói vang lên khiến tôi tức giận không thôi.

    "Thầy ơi, bạn Hạ thấp hơn con, con sợ bạn ấy không thấy bảng ạ."

    Thầy trầm ngâm một lát thì bảo:

    "Vậy em Uyên chuyển xuống dưới, em Hạ lên trên."

    Khi ấy, tôi nghĩ rằng mình tức giận đơn thuần chỉ là vì mình mất đi một người chỉ bài tuyệt vời mà thôi.

    * * *

    Thời gian qua đi, tôi hình thành một thói quen mới, đó chính là: Mỗi khi gặp bài không hiểu, tôi đều quay xuống bên dưới. Và phía bên dưới, chính cậu học sinh đeo kính đang im lặng suy nghĩ.

    Tôi rất thích nhìn cậu ấy làm bài. Mỗi khi tôi không làm được, tôi sẽ quay xuống nhìn cậu ấy giải xong rồi lại chờ cậu ấy giải thích cho mình hiểu. Mặc dù cậu ấy giảng hơi khó hiểu nhưng tôi vẫn muốn nghe, sau đó lại mất thêm một khoảng thời gian nữa để có thể hiểu bài.

    Tôi đã từng nằm xuống và suy nghĩ, nghĩ về khoảng thời gian ba năm trước. Sau đó, tôi cũng nhận ra sự thật: Tôi vẫn luôn âm thầm thích cậu ấy. Tôi ngộ ra điều đó và quyết định tiến lại gần hơn thêm chút nữa.

    Tôi dần làm thân được với đám con trai ngồi gần cậu ấy, cũng chính những người bạn đó đã trợ giúp cho tôi rất nhiều (mặc dù chính họ cũng chẳng biết). Mỗi khi tôi có động tác gì muốn làm với cậu ấy, tôi đều thử nghiệm với những người bạn của cậu ấy trước. Chẳng hạn như..

    "Tay tao lạnh lắm luôn á."

    Thằng bạn 1: "Đâu?" Sau đó, tôi liền đưa tay nó nắm thử một lát.

    Tiếp đó, tôi lại đưa tay cho thằng bạn thứ 2. Nó cũng bảo:

    "Má, gì lạnh vậy!"

    Tôi cười. Cuối cùng, tôi đưa tay cho cậu ấy nắm. Cậu bảo:

    "Sao tay bà lạnh dữ vậy?"

    Tôi cười đáp:

    "Chẳng biết nữa, tay tui dễ bị lạnh lắm" Nói xong, tôi định rút tay về thế nhưng không hiểu sao, cậu ấy bỗng đưa những ngón tay của cậu vào ngón tay tôi. Năm ngón đan xen.

    Tôi ngạc nhiên một lát, rồi nhanh chóng rụt tay về. Tôi vẫn chưa biết cậu có ý gì vậy nên tốt nhất là giữ khoảng cách.

    Đôi lúc, trong giờ học, cậu ấy rảnh rỗi, ngồi vuốt tóc tôi, còn cười bảo:

    "Tóc bà mềm y như tóc mẹ tui vậy."

    Thật sự, rất nhiều lần trong lớp, tôi đã bị những hành động vô thức của cậu mà tim đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng. Tôi cũng rất muốn nói rằng "Tui thích ông" thế nhưng tôi lại không có can đảm đó. Tôi sợ. Sợ rằng mình ngay cả bạn bè cũng chẳng thể làm.

    Nhưng, điều gì đến cũng vẫn sẽ đến.

    (Còn tiếp)
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Snowflakes Cái gì cũng biết nhưng cái gì cũng không giỏi.

    Bài viết:
    167
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thi cấp 3 là một kỳ thi quan trọng. Tôi cũng cảm thấy lo sợ, sợ mình sẽ không đậu vào trường mình yêu thích, sợ sẽ làm ba mẹ thất vọng. Nói chung là sợ đủ thứ.

    Ngày mà điền nguyện vọng, tôi hỏi cậu vô trường gì, cậu bảo:

    "Gia Định."

    Hai chữ đó như đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi im lặng nhìn tờ giấy điền nguyện vọng của mình, thở dài: Vậy là không có cơ hội học chung rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn bám víu một chút hi vọng cuối cùng.

    Sau khi thi xong, đã có điểm thi, nhìn thấy điểm của cậu ấy và điểm nguyện vọng của trường mà cậu ấy muốn vào cũng không chênh lệch là bao nhiêu, tôi bỗng ích kỉ. Tôi nghĩ nếu cậu ấy rớt nguyện vọng 1 thì nguyện vọng 2 của cậu ấy chẳng phải là vô chung trường với tôi hay sao. Vì vậy tôi đã làm một việc rất là ngu ngốc, đó chính là cầu thần. Tôi đứng trước Bồ Tát âm thầm cầu nguyện trong lòng. Thế nhưng, tôi cũng không ngờ lời cầu nguyện ấy lại linh nghiệm.

    Ngày có điểm chuẩn tôi vội vàng chạy đi xem điểm. Thấy mình đã đậu vào trường như ý thì tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi tôi khựng lại. Bàn tay tôi cầm lấy con chuột lướt xuống lên trên một chút.

    "Gia Định, NV1: 39"

    Nhìn thấy dòng chữ, tôi không thể tin được. Vậy là.. vậy là cậu ấy sẽ học chung trường với tôi. Tôi vui sướng nhảy nhót xung quanh, hạnh phúc đến muốn ngất. Thật sự lúc tôi biết mình đậu cũng vui đến mức như vậy đâu. Tôi mong chờ vào ngày đầu nhập học.

    * * *

    Tôi và cậu ấy học khác ban. Cậu ấy học ban A còn tôi thì ban D, cách nhau tận mấy lớp. Nhưng điều duy nhất an ủi tôi chính là lớp của tôi nằm ngay trên lớp cậu ấy. Cứ như vậy, mỗi sáng đến lớp tôi đều cố tình đi ngang qua lớp cậu ấy, liếc nhìn vào bên trong. Thấy cậu ấy ngồi chung với con trai, tôi lại vui sướng chạy lên lớp. Năm cấp 3 của tôi khởi đầu rất vui vẻ.

    * * *

    Trường tôi có một truyền thống, đó là hội trại tiếp nhận khối 10. Các anh chị đi trước đều bảo đây là cơ hội để có bồ. Tôi cũng rất mong chờ. Tôi nghĩ: Biết đâu mình lại có cơ hội gần gũi cậu ấy.

    Tôi và cậu ấy khác chi, điều này khiến tôi có hơi buồn. Hôm ấy sau buổi chơi chi, tôi mệt mỏi nằm dài trên giường. Lướt dạo facebook một vòng cũng chẳng có gì, tôi định bụng đi ngủ sớm. Chợt tiếng tin nhắn vang lên, là từ group lớp cũ.

    Bạn nữ A: "Trời ơi, gà nhà ta cuối cùng cũng có bồ rồi nha. (ảnh)"

    Trong tấm ảnh đó, cậu ấy đang đứng kế một nữ sinh. Cô bạn đó da trắng, mũi cao, nhìn qua rất xinh xắn. Tim tôi nhói.

    Cậu nhanh chóng đáp lại: "Không có đâu. Đừng có đồn bậy bạ."

    Tay tôi run run gõ lên màn hình.

    "Bạn ấy học chung lớp với ông à?"

    Bạn nữ A: "Ừ, lớp phó học tập, còn ngồi kế Đức nữa."

    Ngồi kế? Tôi nhớ lần cuối tôi đi ngang qua lớp cậu ấy, vẫn thấy cậu ấy đang ngồi cạnh con trai mà. Lẽ nào là mới chuyển chỗ? Tôi nén lại sự đau đớn nơi tim, bâng quơ nói vài câu để hỏi thăm tình hình. Một lát sau, tôi mới yên tâm đôi chút. Có lẽ cậu ấy cũng chẳng thích bạn nữ đấy đâu.

    * * *

    Vì thấy được mối nguy cơ, tôi bắt đầu chủ động. Tôi thường hay vắng mặt ở những buổi họp chi và tôi dùng đó làm cái cớ để bắt chuyện với cậu ấy. Đôi lúc cậu ấy cũng sẽ trêu chọc tôi vài câu. Chỉ vài dòng tin nhắn ngắn ngủi tôi cũng có thể ngắm nhìn cả đêm.

    Một hôm, không biết lấy đâu ra can đảm, tôi gửi voice chat cho cậu ấy. Tôi cố tình dùng một giọng hơi khác với tôi của bình thường. Tôi hồi hộp chờ cậu đáp lại.

    "Giọng của bà sao?"

    "Ừ."

    "Nghe hay thật đấy."

    "Thiệt hông?"

    "Thiệt."

    "Vậy ngày nào tôi cũng nói cho ông nghe nha?" Nhắn xong câu này tim tôi như ngừng đập. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình như sợ mình sẽ bỏ lỡ mất thứ gì đó.

    Từng dòng chữ dần dần hiện ra:

    "Vậy thì chết mất."

    Thình thịch. Thình thịch.

    Tim tôi đập loạn xạ. Tôi ôm gối lăn lộn trên giường, thậm chí tôi còn muốn hét lên nữa kìa. Chưa bao giờ tôi thấy tự hào về giọng mình như lúc này. Thật vui quá.

    * * *

    Vài hôm sau tôi lại nhắn cho cậu ấy, lần này tôi quyết tâm sẽ thăm dò cậu ấy xem sao. Nội dung vẫn cứ như mọi ngày, tôi hỏi cậu ấy hôm nay họp chi có gì vui không? Cậu ấy cũng nhanh chóng đáp lại:

    "Không vui lắm."

    "Sao vậy?"

    "Chi tui với chi khác có xích mích."

    Tôi cố gắng kìm nén tiếng tim đập, gửi liền ba cái voice chat.

    Cậu ấy lại nói:

    "Bà mà dùng giọng này đi tán người ta, người ta không đổ mới là lạ đó."

    "Thiệt hông đó. Bạn tui nói giọng này nghe thấy gớm hà."

    "Thiệt tin tui đi. Bởi vì tui cũng là một ví dụ đây này."

    Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, đầu óc hoảng loạn. Cậu ấy nhắn vậy là có ý gì? Cậu ấy cũng thích tôi hay sao? Tôi im lặng cả một lúc lâu. Nhưng vì sợ cậu ấy nghi ngờ, tôi liền trong trạng thái mơ mơ màng màng đáp lại.

    * * *

    Tôi không biết bản thân đang mong chờ hay là đang lo lắng nữa. Từ ngày cậu ấy gửi tin nhắn ấy, lòng tôi cứ bồn chồn không yên. Tôi muốn chạy đến trước mặt cậu ấy hỏi, thế nhưng lại không đủ can đảm. Tôi gục đầu xuống bàn, thở dài. Sau đó, tôi quyết định không thể để cảm xúc này cứ quấy rầy bản thân. Tôi lấy can đảm đi tỏ tình với cậu.

    Sáng hôm ấy là thứ hai, tôi mặc một chiếc áo dài trắng, tay cầm một lon cà phê, nhẹ nhàng bước đến trước cửa lớp. Tôi gọi cậu ấy ra. Hôm nay đến lượt lớp cậu ấy trực, cậu ấy phải đem ghế xếp cho toàn trường, mùi mồ hôi vẫn còn đọng lại đâu đó trên áo cậu. Tim tôi đập thình thịch, giơ chiếc điện thoại có tin nhắn đó cho cậu ấy xem.

    "Ông nói vậy là có ý gì?"

    Cậu nhìn một lát rồi thong thả bảo:

    "Thì tui chỉ muốn khen là giọng bà hay thôi."

    Tôi hơi khựng lại.

    "Không có ý gì khác?"

    "Không."

    Tôi lùi lại. Tôi cảm thấy có hơi hụt hẫng. Tôi cứ nghĩ bản thân sẽ có một chút gì đó khiến cậu nhớ thương. Nhưng sự thật là không có rồi. Tuy vậy, phóng lao thì phải đành đâm theo lao vậy. Tôi cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể. Hít một hơi thật sâu, tôi đập lon cà phê lên tay cậu, bảo:

    "Thật ra tui thích ông, tận 4 năm rồi."

    Nói xong tôi không đủ can đảm ở lại, xách tà áo dài chạy đi.

    * * *

    Chiều hôm ấy, tôi hồi hộp nhắn với cậu ấy.

    "Ông có thể cho tui biết đáp án được không?"

    Tôi đợi.. 10 phút.. 1 tiếng.. 5 tiếng.. 1 ngày.. 2 ngày..

    Cậu ấy vẫn chưa trả lời mà chính tôi cũng chẳng đủ dũng khí để xuống lớp cậu ấy hỏi. Tôi liên tục quầy rầy nhắn tin, voice chat, thậm chí là gọi điện. Nhưng không một lời hồi âm, thậm chí là còn không đọc. Tôi mệt mỏi, nằm trên giường, thẫn thờ nhìn điện thoại.

    * * *

    Tôi đăng story.

    "Làm sao để người khác rep tin nhắn mình đây."

    Một lát sau, có người vào bình luận:

    "Vì mày không đủ quan trọng với người ta."

    Không đủ quan trọng..

    Tôi bật cười. Có lẽ là vậy rồi.

    * * *

    Tôi đợi đúng một tuần. Cậu ấy vẫn không trả lời. Tôi quyết định bỏ cuộc. Tôi nhìn lại quãng thời gian mình đã trải qua, tự mắng bản thân thật ngu ngốc. Vì người ta mà bỏ lỡ cả bốn năm thanh xuân cuối cùng đổi lại một câu không trả lời.

    Quả thật rất ngu ngốc. Nhưng tôi cũng thấy rất may mắn. Ít ra tôi đã tỏ tình sớm, ít ra tôi vẫn nhận ra rằng mình không quan trọng, tôi vẫn còn tận ba năm. Vẫn chưa quá muộn để bắt đầu.

    * * *

    "Này, dậy đi, con quỷ!"

    Tôi mơ màng tình dậy dưới giọng nói như loa phát thanh của trường. Tôi dùng giọng ngái ngủ hỏi nó:

    "Ra chơi rồi sao?"

    Nó gõ nhẹ đầu tôi:

    "Chứ còn gì nữa. Nhanh lên, xuống căn tin, tao còn đi ngắm crush nữa chứ, hí hí!"

    Tôi ném cho nó một cái nhìn khinh bỉ, rồi vươn vai đứng dậy.

    Tôi im lặng đi phía sau đứa bạn của mình, nhẹ nhàng lướt qua một bóng người quen thuộc.

    Đến nơi, con bạn kéo tôi lại, thì thầm:

    "Hồi nãy, tao mới thấy crush mày á."

    Tôi nhường mày, đáp lại:

    "Rồi sao. Tôi bỏ nó rồi mà."

    "Hứ. Tội nghiệp cho mấy bạn tỏ tình, crush không seen không rep."

    Tôi bật cười, đánh nó một cái.

    Ừ, tội nghiệp thật. Vì một người mà kiên trì suốt bốn năm trời. Nhưng tôi sẽ không để mình tiếp tục là một con người tội nghiệp nữa. Tôi còn ba năm cấp 3, tôi nhất quyết sẽ không để nó trở nên lãng phí chỉ vì một ai đó. Tôi sẽ sống như cách mình muốn, không đau lòng cũng sẽ chẳng sợ hãi. Tôi sẽ là chính tôi thôi.

    Có lẽ tôi đã từng thích cậu rất nhiều thế nhưng cậu đã là của quá khứ. Tôi của bây giờ chỉ yêu bản thân mà thôi.

    - End_
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười 2020
  4. Snowflakes Cái gì cũng biết nhưng cái gì cũng không giỏi.

    Bài viết:
    167
    Lời của tác giả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhân câu chuyện này mình cũng muốn gửi tới nửa kia của thế giới. Mong các bạn hãy biết trân trọng bản thân hơn một chút, yêu thương bản thân hơn một chút, suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn một chút. Mỗi chúng ta đều xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp. Vì vậy đừng bao giờ khóc đến đau thương hãy mệt mỏi đến vô lực vì ai đó. Bạn đừng khiến bản thân đáng thương như vậy. Có biết bao nhiêu con người ngoài kia cơ mà, tại sao cứ mãi ngu ngốc nhìn về một người cơ chứ? Có lẽ Tuyết biết mọi người sẽ nghĩ rằng "Có ai có thể tốt bằng người đó cơ chứ.". Tuyết hiểu nhưng vì một người đánh mất cả thanh xuân, thậm chí là cả cuộc đời, bạn thấy có đáng hay không? Không đáng. Vì thế hãy vui lên, nhìn về phía trước, hãy để thời gian xoa dịu nỗi đau của bạn, xoa dịu những giọt nước mắt của bạn, hãy để thời gian chữa lành tất cả.

    Nhân ngày 20/10 sắp tới, mong mọi phụ nữ Việt Nam có thể ngày càng trở nên xinh đẹp, ngày càng yêu đời, ngày càng thành công và ngày càng tỏa sáng. Mong mọi người sẽ luôn được hạnh phúc.


    Yêu.

    #Snowflakes
     
  5. Chào Snowflakes, mình là thành viên đến tư bang Land of Obvilion góp ý truyện ngắn "Tớ đã từng rất thích cậu"

    Đầu tiên phải nói là mình cực thích truyện ngắn này của Snowflakes về tất cả mọi phương diện. Giọng văn nhẹ nhàng, thu hút, chủ đề gần gũi với tuổi học trò. Ai cũng có cho mình những rung động đầu đời, vì người đó mà lo lắng, hồi hộp, vui mừng, sung sướng, đó là những gì quý giá nhất của quá khứ, của thanh xuân.

    Về hình thức, Snowflakes không mắc phải vấn đề gì cả.

    Chúc Snowflakes sẽ có thêm những truyện ngắn hay như vậy nữa.
     
  6. Snowflakes Cái gì cũng biết nhưng cái gì cũng không giỏi.

    Bài viết:
    167
    Ui vui quớ, cảm ơn bạn đã góp ý cho mình nhen.

    #Snowflakes
     
  7. Zimzalabim123 Vivi

    Bài viết:
    170
    Xin chào Snowflakes, mình là The Red đến từ bang Land of Obvilion, xin nhận xét truyện "Tớ đã từng thích cậu" :

    - Về chính tả thì bạn không mắc lỗi. Hình thức cũng không có vấn đề gì.

    - Về cảm xúc thì mình thực sực khá thích truyện này. Lối văn nhẹ nhàng, ổn, giọng văn thu hút. Đề tài tình yêu học trò gần gũi, trong sáng. Hẳn là đến tầm tuổi này ai mà nói mình chưa thích ai là đang nói dối, hoặc có vấn đề. Chính mình cũng thấy mình trong cậu chuyện luôn: Cũng bị bạn cùng lớp trêu là thích hắn, rồi dần dần thích hắn, yêu hắn, nhưng không dám tỏ tình.. Có điều Bởi vì trai thẳng không có thích gay. Tui nhắn tin tỏ tình xong là ăn block luôn, giờ nhìn mặt hắn còn không dám nhìn thẳng, sợ hắn khinh mình.. Nói chung tình cảm học sinh rất đẹp đẽ, trong sáng rất đáng ghi nhớ sau này.

    - Có một điều mình không thích nhân vật tôi ở chỗ đôi lúc hơi ích kỉ, chỉ nghĩ đến bản thân. Có phần cố chấp khi thích đơn phương người ta năm năm rùi mà không đáp lại nhưng vẫn thích. Phải tui là bỏ rồi, yêu bản thân nhiều hơn nữa mới đúng.

    Đây là ý kiến góp ý của mình về truyện. Mong là nó sẽ không gây khó chịu cho bạn Snowflakes.

    Thân gửi!

    The Red.
     
  8. Snowflakes Cái gì cũng biết nhưng cái gì cũng không giỏi.

    Bài viết:
    167
    Hì hì cảm ơn bạn đã góp ý nhen. Với lại thì mỗi người có mỗi cảm nhận khác nhau mà nên không sao đâu. Mình rất vui khi mn đọc truyện của mình và dành thời gian suy nghĩ về nó.

    Cảm ơn bạn đã ủng hộ. Mong bạn sau này sẽ tiếp tục theo dõi các bộ truyện của Snow nhen ^^

    #Snowflakes
     
  9. Canhcutnho cánh cụt mặt moè

    Bài viết:
    32
    Đọc truyện tớ cứ tưởng là cậu đang viết tớ luôn đó. Thật ra chúng ta ai cũng từng có một thời điên cuồng như vậy. Nhưng tớ cảm thấy những ngày tháng đó rất đáng nhớ, đó là những kí ức đẹp. Đã từng vì một người mà ngày đêm không thể ngừng nhớ, đã từng vì một người mà đỏ mặt, tim đập nhanh, đã từng vì xấu hổ mà nói dối rằng không thích họ. Từng ảo tưởng rằng họ thích mình nhiều như mình thích họ. Tất cả những cảm xúc tuyệt vời đó không phải ai cũng có thể trải qua, chúng rất đẹp, và sau này chúng ta gọi nó là thanh xuân.

    Về sau người tớ thích cũng có bạn gái. Tớ buồn và vấn vương một khoảng thời gian dài, nhưng đó chỉ là cảm xúc nuối tiếc vì không có được. Sau cùng, tớ chỉ có thể chúc người tớ thích hạnh phúc, còn chúng ta phải tìm kiếm hạnh phúc riêng mình ^^
     
  10. Snowflakes Cái gì cũng biết nhưng cái gì cũng không giỏi.

    Bài viết:
    167
    Hihi vậy tụi mình đồng bệnh tương liên rồi ^^
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiCanhcutnho thích bài này.
  11. Minhha612

    Bài viết:
    21
    Chào cậu.

    Mình ít khi để lại nhận xét vì thấy mình viết cũng còn cùi bắp nên ngại á. Nhưng đọc truyện này xong rất muốn nói với cậu mấy lời.

    Truyện mang lại những trải nghiệm rất quen thuộc, ví dụ như lúc đi ngang qua lớp crush, hay lúc ngóng người ta ở group lớp.. Cảm giác rất gần gũi, mình rất thích. Nhưng mà kết truyện làm mình thấy hơi hụt hẫng. Có lẽ vì mình theo chủ nghĩa "báo thù" ấy, chỉ mong có thêm đoạn bạn trai kia phải hối hận. Haha.

    Mong có một phiên bản dài hơi hơn, vẫn truyền tải được hơi thở thanh xuân như truyện này. ^^
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiSnowflakes thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...