Truyện Ngắn Mắt Em Vẫn Thế - Lý Thăng Long

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lý Thăng Long, 20 Tháng năm 2020.

  1. Lý Thăng Long

    Bài viết:
    15
    Mắt em vẫn thế

    Tác giả: Lý Thăng Long

    Thể loại: Truyện ngắn

    Ngày mai, bức họa cuối cùng vẫn là một bí ẩn. - Nàng Mona Lisa sẽ mãi mãi thuộc về nhà danh họa trứ danh Leonardo da Vinci. Còn chúng ta, chỉ có thể chiêm ngưỡng như nụ hôn nhẹ của một vị khách qua đường, có chút vấn vương, lang thang, day dứt.

    Đã xuất bản:

    Dậy thì mới kì làm sao - Tập truyện phát hành bởi NXB Kim Đồng

    Mưa.. 2025.

    Anh bước chầm chậm ra hiên nhà ngắm nhìn chân trời xa vợi, áp chút cà phê đắng, lạnh lên môi.

    Tạch!

    Li café như thể được bắn pháo hoa đắm mình trong từng sợi vải của đôi giày bata trắng tinh khôi. Nếu đó được coi là học thuyết âm dương đen - trắng ngũ hành từng làm anh khóc hàng mấy đêm liền: Thì những gì cần xảy ra tiếp theo sẽ lại là một ví dụ trực quan và dễ hiểu. Thế nhưng đôi giày anh, nó la lên rồi. - Nó bắt anh phải tìm cho được thủ phạm đã làm vấy bẩn sự trinh nguyên của nó.

    Đôi mắt anh đang đắm chìm trong đôi mắt của nàng Mona Lisa - bức tranh của họa sĩ Leonardo da Vinci người Ý, ngay lập tức rơi tự do xuống sàn. Giữ bình tĩnh, anh ngước nhìn.

    Đôi mắt anh một lần nữa như rơi vào vô định trong đáy mắt của một người con gái mà anh cho là nó còn bí ẩn hơn cả ánh mắt của nàng "La Gioconda".. Một giây.. hai giây.. ba giây, phải tỉnh lại ngay thôi. Anh không thể để cho người ta biết anh đang nghĩ này nọ mông lung.

    Tóc ngắn ngang vai, bờ môi pha màu đỏ lựu. Quần jean, sơ mi trắng đều ống loe, trước ngực áo gài chiếc kính mát màu vàng, tay phải cầm con cảm ứng mới toanh. Tất cả thật giản đơn nhưng cũng đủ cho người nhìn say đắm, nổi bật lên cá tính mạnh nơi một người con gái. "Thủ phạm đây rồi!" - Đôi giày như lên tiếng một lần nữa khi anh có cảm giác lành lạnh của nước đá lang thang trên những đầu ngón chân. Anh thoáng đã quên mất tại sao mình lại có những hành động kì khôi như vậy.

    Không để cô gái kịp mở lời xin lỗi, nhặt li café lên. Anh mỉm cười, rồi quay đi như không có chuyện gì xảy ra, để lại trong ánh mắt cô gái và nhóm bạn đi cùng một sự tò mò với những dấu chấm hỏi lạ lùng khó hiểu..

    - Cậu quen anh ấy à?

    - Không, có lẽ.. đây là lần đầu nhỉ? - Cô có phần hơi bối rối.

    Gốc cây thân quen sao hôm nay bỗng lạ!

    Ánh trăng xối mát lòng cỏ non, anh mơ mơ nghĩ liệu có được chị Hằng ghé chơi như Tản Đà đã gặp. Anh lại nghĩ: Mà hình như ông Tản Đà cũng chỉ "muốn" mà thôi! Anh bật cười trong lòng.. Có tiếng vỗ tay khe khẽ bên cạnh anh khi tiếng đàn vừa dứt.

    Quá ái ngại! Anh buông đàn, chậm rãi đứng lên mà không khỏi ngạc nhiên.

    Ngay lúc này, người con gái mà anh vẫn ngày đêm thầm thương trộm nhớ. Người con gái mà anh nghĩ là anh chỉ yêu đơn phương thôi. Anh vẫn hằng mong được nói chuyện với em dẫu chỉ một lần: "Li café bé nhỏ ạ"..

    - "Chắc ai đó sẽ về" phải không? Anh hát hay lắm! - Cô gái nhỏ hơi nghiêng đầu sang trái.

    Anh cười ngại ngùng:

    - Rất vui vì cô thích..

    - Anh đang đợi ai "về" à? - Một câu hỏi tinh ngịch.

    - A! Không mà.

    Anh trả lời một cách ngập ngừng trông có vẻ đầy "đau khổ."

    - Nói dối quỷ rút lưỡi!

    - Thì quỷ rút lưỡi. - An mạnh miệng.

    - Ế suốt đời?

    - Ế.. in ít thôi.

    An liếm môi ngập ngừng.

    Cô cười khúc khích.

    - Anh này, chuyện lần trước cho tôi xin lỗi, tôi thật vô ý quá! - Thái độ khác hẳn lúc trước.

    Cái đầu nhỏ nhắn của cô gái hơi cúi xuống trông có vẻ giống một con thỏ con biết hối lỗi.

    Trong anh bắt đầu vẽ ra sắc nét từng chi tiết khi ở Bảo tàng Mỹ thuật Thành phố Hồ Chí Minh..

    - Xin cô đừng bận tâm. - Anh nhoẻn miệng, vẫn nụ cười đó - dẫu trời có đẫm sương đêm cũng đủ khiến đối phương cảm thấy có những tia nắng ấm áp kéo đến lạ lùng:

    - Tôi tên An! Đỗ Như An. Rất vui khi được gặp cô, cô Vũ Tương Như! - Nói rồi anh đưa tay ra phía trước.

    Tương Như rất hạnh phúc, khuôn mặt không khỏi ngạc nhiên đến có chút xao xuyến:

    - Sao anh biết tên tôi? - Đôi mắt cô chớp liên hồi.

    Anh chỉ cười.

    - Vậy là anh nói đấy nhé! Không cho tôi đền phải không? - Cô lấy tay nghịch mái tóc của mình, đầu hơi nghiêng nghiêng ra vẻ trăn trở suy nghĩ lắm!

    - Thật mà.. - Anh hạ giọng.

    - Kết thúc một vấn đề! Nếu đã miễn cưỡng vậy.. Cũng không ép, nhưng anh "bắt buộc" phải dắt tôi đi chơi. Sẽ đợi anh ở đây vào 7h tối mai. Anh cứ để tôi mất ngủ đi! - Giọng nửa đùa nửa thật. Cô ta nói một tràng dài, dường như cô gái này rất sợ người ta cắt lời của mình.

    - Ơ? - Anh há mồm kinh ngạc. Con gái con lứa gì mà lạ lùng khác hẳn so với vẻ kiều diễm bên ngoài. Nhưng.. trái tim anh lại đang trở nên.. - Rồi anh lại tự thấy hơi lo cho cái thú oái oăm của chính bản thân mình.

    Thấy anh tần ngần một lúc lâu cô giục:

    - Sao, anh có chịu không? - Cô mở to mắt nhìn anh, anh chả biết ất giáp gì cả gật đầu bừa. Cô vù té chạy, lại không để anh kịp nói thêm bất cứ câu nào.

    - Cái quái gì thế nhỉ? - Anh lại tự hỏi đến chính bản thân cũng còn ngờ nghệch chẳng hiểu "đầu cua tai nheo" ra sao..

    Anh mãi nhìn theo cái chấm trắng. Ánh trăng tiễn cô qua hết cổng trường đại học Bách Khoa mà như thấy ngàn dấu chấm hỏi nhỏ xong to dần đáp về phía mình.

    Anh quay gót về phòng với một nụ cười phấn chấn trên môi, suy nghĩ miên man: "Mình còn chưa biết cô ấy ở đâu nữa kia mà, sao mình lại hồ đồ đến vậy nhỉ? Mình già rồi hay sao?" Cái tật cứ gặp con gái lạ là lên mây vậy đó.

    Là một sinh viên năm thứ hai, nhưng việc "cúp" tiết với anh lại thật đáng xấu hổ, nhà anh cũng thuộc hàng khá giả: Bố mẹ là công chức nhà nước, nhưng nói chung kinh tế hãy còn khó khăn.

    Có biết bao mối tình thoáng qua, anh đều phải dặn lòng tôn thờ chữ "học" của anh đội lên đầu, - hy vọng mai sau có công ăn việc làm ổn định mới thật thỏa chí học hành. Nhưng mới đây thôi, chao ôi! Anh bị rung động bởi một người con gái mà anh chưa hề quen biết. Thật "tai hại"! - Bởi anh lại cảm thấy điều đó rất vui, kiểu như mới đào được mỏ vàng, saphia hay titan, chắc niềm vui ấy cũng chỉ mong bằng có thế.

    Đã hơn hai mươi phút kể từ giờ hẹn hôm qua, anh đi đi lại lại. Sơ mi trắng, quần tây xanh, áo khoác màu đen, đầu tóc chỉnh chu. Mỗi bước đi anh lại liếc nhìn đồng hồ trên tay một lần.. hai lăm, ba mươi rồi bốn mươi phút đều lần lượt cắp nón ra đi. - Anh giận lắm, anh nghĩ mình bị cho leo cây.. chắc rồi! "Sao mình khờ thế không biết?" - Anh lẩm bẩm một mình như sư chùa tụng kinh với ước mong..

    Anh đã xoay gót có "nhã ý" quay về, như tát nước - có tiếng gọi lanh lảnh vang lên từ phía xa:

    - Đỗ Như An! - Muốn cho cả thế giới biết đây mà!

    Anh cứ nghĩ là đôi guốc cả tấc kia sẽ níu cô lâu hơn nữa cơ. Không thèm chào, anh quay mặt giả đò không nghe thấy. - Ngặt nỗi, trong thâm tâm lại như nước réo ngược dòng thời gian: "Cô gái mộng mơ của nhà ngươi tới rồi kìa! Ngươi đành lòng làm thế sao?"

    Chưa kịp nghĩ, cánh tay anh được một bàn tay mềm mại nắm vào kéo đi. Bàn chân anh hiển nhiên vô tư cất bước mà chẳng cần phải hỏi tại sao? - Phía trước có là thiên thần hay ác quỷ cũng mặc thôi! Bây giờ là anh hạnh phúc lắm rồi.

    *

    Chẳng biết từ bao giờ, anh và cô đã thân nhau lắm. Cô thua anh chưa đầy một tuổi, học tại trường Đại học Quốc tế, - có bố mẹ đều là nhà văn khá nổi tiếng. Anh biết điều đó vì cô thường tâm sự với anh về chính bản thân mình.

    Hôm ấy, dẫu chỉ là lần đầu "hẹn hò" với nhau. Hay đặc biệt hơn, với anh đó chính là lần đi chung đầu tiên với một người con gái lạ. Anh rất ít khi ra ngoài. - Anh càng không biết có phải mình là con mọt sách hay không? Nhưng việc học thật sự bận rộn. Nếu có ai đó hỏi anh hạnh phúc là gì? Anh sẽ trả lời là..

    - Em định nắm tay tôi đến bao giờ nữa? - Cô vội buông ra quay ngoắt đi có vẻ hờn dỗi. - Một cô gái thông minh và nhạy cảm! - Anh nhận xét chủ quan.

    - Em khó đoán nhỉ? - Anh hơi nghiêng đầu nhìn, cô vội vàng né tránh.

    Cô im lặng. Anh và cô giờ tựa hai thái cực, luôn cạnh bên mà chẳng thể đồng màu. Anh bất giác nhướn mày. Cô cúi đầu lặng lẽ.

    Như để chuộc "lỗi" vừa rồi. - Anh đoán thôi, anh cũng khờ lắm! Anh khẽ lấy bàn tay trái của mình đan vào lòng bàn tay phải của cô, không quá chặt cũng không quá nhẹ. Họ cùng nhau bước từng bước xuống bậc tam cấp men theo bờ hồ gần đó. Cả hai ngồi trên thảm cỏ, không ai nói gì mặc cho tình đuổi tình theo. Cô liếc nhìn trộm anh, anh đã nhìn cô từ trước.

    Trời dù tối, song ánh trăng thấp thoáng, mặt hồ gợn sóng lăn tăn cũng đủ cho anh biết cô đang cười..

    Anh và cô kể cho nhau nghe về những ngày thơ ấu, họ yêu quê hương mình thiết tha. Anh lại càng mến cô hơn. Ngửa mặt lên trời cao, anh mong sao sẽ mãi được như thế này. Chẳng biết cô có đang nghĩ như anh..

    Trời thất tình đổ mưa to. Cô nép sát vào anh, cô thấp hơn anh cả cái đầu. Bờ vai anh như rộng hơn khi lấy áo khoác che cho cả hai. Họ cùng nhau chạy dưới cơn mưa rả rích. - Cái cơn mưa mà mãi sau này đã mang lại hơi thở nhẹ nhàng trong suốt cả cuộc đời của Đỗ Như An..

    Anh chọn bàn, nhấc ghế cho cô:

    - Em ướt hết rồi kìa!

    - Còn anh thì sao?

    Cả hai nhìn nhau cười thật lâu. Bản nhạc "Kiss the Rain" ngọt ngào vang lên.

    Mưa tạnh, anh tính bắt taxi đưa cô về vì đi cũng khá xa. Mà cô lại mang guốc.. Nhưng cô lại nũng nịu:

    - Anh cõng tôi về được không? (không biết nói thật hay chơi, nhưng trông cô rất tỉnh)

    Anh ngẩn người, anh chưa tính xa đến thế. Sau cũng đánh bụng quân tử làm "liều" xả thân vì tiểu thư đài các. Hơi hạ người xuống, đưa đôi vai phong trần của mình ra. Cô leo lên không chút ngại ngùng, lại cười thầm khó hiểu.

    Đã hơn hai năm trôi qua kể từ ngày anh và cô chính thức quen nhau. Thế nhưng, vẫn có một lời mà anh chưa hề.. Chỉ vỏn vẹn có ba tiếng mà bất cứ người con gái nào cũng muốn chàng trai của mình nói ra. Dẫu đã bao lần cô bật đèn xanh, - anh lại hò mớ kiến thức bao năm đèn sách ra cùng nhau đánh trống lảng.. Thực lòng, anh đâu có muốn.

    Chẳng biết có hiểu cho anh không mà mấy lần "nàng thơ" dọa dẫm:

    - Thôi anh đừng đi với em nữa, người ta nhìn! - Anh bật cười, câu nói này rõ là của anh lần đầu gặp cô ấy. - Vậy mà anh vẫn đành "ngậm đắng nuốt cay", "lấy bồ hòn làm ngọt".

    Kể cũng uất lắm. Thế nhưng lời mẹ dặn đã trở thành cả một bản khế ước: "Chừng nào chưa có công ăn việc làm ổn định, mẹ cấm mày không được yêu ai hết. Sẽ chỉ làm khổ con nhà người ta thôi biết chưa.. Hả?"

    Phận làm con nào dám trái ý mẹ cha, thế nên anh chỉ dám giữ tình cảm của mình trên mức bạn bè, không hơn chẳng kém..

    Anh đâu dám cho cô biết trái tim "băng đá" của mình.

    Thời gian thấm thoắt trôi qua, anh tốt nghiệp được cấp văn bằng loại giỏi. Nhà trường giữ anh lại làm giảng viên. Chưa dừng lại ở đó, như diều gặp gió anh lại nằm trong danh sách tân cử nhân được cử đi du học tại Nhật Bản để "ứng" thêm văn bằng thạc sĩ. - Anh bàn với gia đình và.. cũng không quên nói với người con gái anh thương.

    Ngày tiễn anh ra phi trường, cô nước mắt đầm đìa tuôn rơi lã chã. Anh xin phép chia tay bố mẹ trước rồi ôm cô thật chặt vào lòng.

    - Sao anh cứ bắt người ta đợi mãi thế? - Cô nức nở.

    Gạt những giọt nước mắt đang lăn trên má cô, - nhòe cả phấn son. Anh nhìn thật chậm và lâu. - Anh xin lỗi, em đừng buồn, cũng đừng nhớ đừng thương. Cho anh hai năm nữa thôi, anh sẽ về thưa chuyện với ba má em.

    - Hai năm, anh có biết.. cũng là quá dài đối với một người con gái không? Người ta có "hạn" nữa đó, anh biết không? - Cô hỏi dồn, cô nói như mếu, nhưng anh vẫn thoáng thấy nụ cười trên môi cô..

    Thời gian đã điểm, anh siết cô thật chặt vào lòng một lần nữa. Hôn nhẹ lên má cô. - Thình thịch.. thình thịch.. Lần đầu tiên cô thấy tim mình đập nhanh và mạnh đến vậy. Nó như cộng hưởng theo tiếng bước chân anh chạy đi xa dần xa, tay vẫn vẫy chào tạm biệt.

    Cô có cảm giác bất an - đây có thế là cái hôn đầu tiên anh dành cho cô và phải chăng.. cũng là nốt nhạc đen chấm dôi cuối cùng.

    Hai cái Tết ở nước ngoài sao mà khó nuốt với anh đến thế. Ở một nơi được mệnh danh là "đất nước mặt trời mọc" mà lòng anh lúc nào cũng cảm thấy giá băng. Một ngày kia anh bỗng cảm thấy nhớ nhà, nhớ Tổ quốc, nhớ người thương.

    "Không biết mọi người giờ thế nào?" - Chữ "tình" là thế nhưng lắm khi anh cũng phải tự dằn lòng mình lại. Anh không thể để chuyện tình cảm chi phối bây giờ. Tương lai đang rộng mở, chỉ cần ráng thêm chút nữa.

    Tích tắc.. tích tắc. Anh đi dạo quanh thành phố Edo mua món Takodaki mà mình thích. Rồi lại ghé một quán ramen mà mình ghiền - chỉ để chia tay ông chủ ở đó.

    Anh mua một ít quà lưu niệm.. Đêm nay anh phải làm cho hết những việc mà mình chưa làm, đi những nơi mà mình thích, xem những nơi mà mình muốn xem. Anh "chơi bù" cho những tháng ngày bận rộn vì mai đã là ngày anh được trở về phục vụ cho đất nước thân yêu..

    Dù sao, anh cũng đã ở Nhật ngót nghét hai năm trời rồi, phải có cái gì gọi là kỉ niệm chứ! Mười hai giờ đêm, anh về đến khu chung cư của mình. Tiếng gió eo óc luồn qua tán cây hoa anh đào mãi còn chưa chịu nở..

    Việt Nam, ngày 28/12/2022. Cô nay trông vui vẻ hơn mọi hôm kể từ ngày ra trường. - Cô vừa hát vừa dọn bàn ăn sáng trong phòng làm việc của mình. Ánh mặt trời đặt một cái hôn nhẹ lên má cô mừng cho sự chờ đợi kiên nhẫn của cô cuối cùng cũng có kết quả.

    Cùng lúc đó, trên tivi, bản tin thời sự quốc tế cho hay: "Một vụ nổ kinh hoàng đã diễn ra vào lúc 0h10 phút ngày.. tại khu chung cư Kanji đã đánh sập hoàn toàn mọi thứ: Được cho là không ai còn sống sót. - Đa số là sinh viên người Nhật. Trong đó có năm sinh viên mang Quốc tịch Việt Nam: Vũ Hà Sinh, Đỗ Như An.."

    Tai cô như ù đi, sống lưng lạnh toát. Chiếc đĩa trên tay cô rơi tự do nát tan thành từng mảnh. Khuôn mặt trắng xanh. Hình ảnh những kỉ niệm, hy vọng giờ đây bỗng chốc lan ra, tan thành sương thành khói.

    Nhà anh phát tang, khăn trắng một màu. Từ già đến trẻ, ai cũng khóc thương:

    - Nghe đâu, vừa tốt nghiệp bằng thạc sĩ.. - Những lời xót xa. - Tội gia đình quá! Có mỗi một thằng con trai, thành danh rồi mà lại.. nơi "đất khách quê người".

    Cô cắn môi, bịt tai chạy thật nhanh qua đám người dọc đường mình gặp. Tiếng kèn, hoa nghe tan nát cõi lòng. Thái Nguyên - quê nhà anh: Chẳng phải anh đã kể nơi này "xanh" lắm hay sao? Giờ đây còn lại gì? Anh bảo sẽ nắm tay em, sẽ không để em lẻ loi nữa kia mà? Anh sẽ đón em lên xe hoa cơ mà? Anh ở đâu? Anh ở đâu? Ở đâu? Đỗ Như An!

    Cô khóc, cứ thế cô khóc từ cổng vào cho đến khi hình ảnh anh hiện trên bàn thờ khói nhang nghi ngút cô vẫn không muốn tin. Cô nghĩ mình mơ, cô như rơi vào hoảng loạn. Bố mẹ anh hiểu ra tất cả, họ ôm cô vào lòng.

    Bầu trời cao ảm đạm, xám ngắt đến một màu thê lương..

    Xuân xa, thu ngã, hạ vắt, đông tàn.. Một năm.. Hai năm rồi ba năm.

    Có tiếng trẻ con khóc trên tay một người phụ nữ.

    - Để mẹ dỗ con nhé, con yêu - "ầu ơ ví dầu cầu.." - Dòng người vẫn ầm thầm tấp nập.

    Kể từ ngày đó, bất cứ khi nào cô cũng khóc khi nghĩ về anh, mơ về anh. Gia đình cô không hiểu, chỉ thấy cô gầy và xao xao hơn trước. Họ định mời cả thầy về giải trừ vì tin là cô bị ma ám.

    Năm hai mươi sáu tuổi ba má cô không thấy cô nói gì về việc cưới xin. Họ rất buồn: Nghĩ con mình ế, họ ép cô yêu và và lấy một tên công tử con nhà giàu. Cô bỏ việc tại cơ quan ngang xương mà chẳng ai hiểu tại sao? Cũng không ai liên lạc với cô được nữa. Nhìn chung cô có một cuộc sống hôn nhân gia đình không hạnh phúc, đời thường cũng thật tẻ nhạt.

    Tên công tử từ khi cưới cô về: Hắn rất hay quát mắng, dọa nạt và thường bỏ đi ăn chơi bạt mạng. Có hôm cô kinh hãi khi thấy hắn uống rượu xong cầm dao dí mình, - thật thất kinh hồn vía.

    Có lúc Như đã định tự sát, nhưng lại nghĩ thương con. - Tiền nhiều để làm gì? Đối với Như bây giờ.. thật ra chỉ có đứa trẻ trên tay là động lực duy nhất để bước tiếp những chuỗi ngày còn lại. Sông dài, biển rộng ngoài kia: Có nơi nào hiểu được nỗi lòng cô đây?

    - Vũ Tương Như, có phải em không?

    Âm thanh quen thuộc đâu đó vội vang lên. Ly café đen đá trên tay cô rơi rơi..

    ~

    Tôi Đỗ Như An đây. Thật đúng với cái tên của mình. - Có lẽ An nằm trong hai chữ "bình an".

    Và nếu còn ngồi đây, viết lên những trang nhật kí này hẳn có lẽ bạn cũng đã biết tôi là người hay ma rồi nhỉ? Ở đời chắc chỉ có khoảng 0.01% phép màu không tưởng. Tôi đã luôn tự nhủ thầm rằng: Mình là một người may mắn..

    Đêm đó, tôi về đến chung cư nhưng chưa lên phòng vội. Phía bên kia đường, một cún con đi lạc đau đáu nhìn tôi - bụng nó lép kẹp như cái ổ bánh mì rỗng ruột. Xong, mặt nó gằm xuống đất ngửi ngửi mong có chút sương đêm chăng?

    Tôi bỗng nhớ lại cái ước mơ "xa xỉ" của mình ngày trước.. Đã lâu lắm rồi, tôi muốn trở thành một bác sĩ thú y.. Sẵn có một ít xúc xích, thịt nguội trên tay, tôi lại gần ngồi xuống đút cho nó ăn. Xong, còn ẵm nó lên tay ru nó ngủ nữa cơ. Bất thình lình, một áp lực rất lớn phía sau khiến tôi văng xa bất tỉnh nhân sự..

    Nắng mặt trời khẽ áp lên khuôn mặt xanh xao, vàng vọt. - Mở mắt ra từ từ nhìn quanh, những tưởng mình đã lên thiên đàng, chân tay tôi đau không nhấc lên được. Tôi ngửi thấy mùi thuốc nấu, đầu óc tôi quay cuồng. Một cụ già mà tôi cho là thầy thuốc nhẹ nhàng đến bên hỏi han ân cần đút, mớm cho tôi.

    Ông hỏi tôi là ai? - Tôi lắc đầu. Ông hỏi tôi là người nước nào? - Tôi không biết nốt. Tất cả các "dấu móc chấm nhẹ ở đuôi" của ông nêu ra đều nhận được một phản hồi chung chung từ tôi kiểu như "thà cụ đừng hỏi cháu thì hơn"! Thế nhưng ông cụ chẳng buồn, mà trái lại còn cảm thấy vui. Mắt ông đã sụp xuống vì sức nặng của tuổi già, vậy mà giờ lại đang hấp háy như một đứa trẻ lên ba.

    Vườn hoa đã giữ được tính mạng. Cơ duyên đã cho tôi gặp cụ. - Với tài chữa bệnh xuất quỷ nhập thần, chỉ sau ba tháng từ một cơ thể tưởng như phế tàn, tôi đã có thể đi lại và làm một số việc nhẹ. Mất một thời gian ngắn nữa là lành lặn hẳn. Nhưng dĩ nhiên, tôi vẫn là một con bệnh mất trí, đồng nghĩa tuyệt giao với thế giới bên ngoài. Bạn cứ thử hình dung xem một thanh niên vạm vỡ được một cụ già ngoài chín mươi chỉ cho cách nấu cơm, giặt đồ.. có đáng buồn không cơ chứ?

    Tôi như người tiền sử sống lại giữa thế kỉ hai mươi mốt lóng ngóng tay chân.

    Hằng đêm, tôi chưa lúc nào ngon giấc. Câu hỏi về: "Tôi là ai?" cứ dấy lên và thường trực. Cảm giác đó khó ở lắm, ngợp hơn cả bóng đè. Tôi có mơ, tôi mơ về đôi mắt của một người con gái, quái lạ chưa! Ban đầu là sự ngỡ ngàng, vui sướng rồi hạnh phúc. - Về sau là sự chia li.. Tôi cảm thấy vị mặn và rát nơi đầu ngón tay.

    Mưa.. tôi choàng tỉnh! - Cửa sổ quên đóng. Tôi chợt thấy một cặp tình nhân phía xa nép bên nhau. Tôi thoáng thấy hình ảnh mình hiện về kế bên là một người con gái thật đáng yêu. A! Đau đầu quá. - Tôi khẽ rên lên, sợ cụ nằm bên thức giấc..

    Tôi húp một bát canh Miso ấm nóng cho qua cái tiết trời mùa đông lạnh giá. Những mùa lá cứ thế thi nhau rơi rụng dần.

    Khi nom thấy tôi cứ ngó nghiêng qua lại như con lật đật thì ông cụ lại nhịp tay nói như hát: "Đôi mắt người ta ở đây mà lòng còn đeo mang cái lí tưởng xa xăm, thì e nên phó thác số mệnh kia cho ông trời kia có lẽ sẽ tốt hơn."

    Biết cụ trách khéo, tôi cười khổ, ngừng tay giã đài hoa Hibiscus (hoa Bụp giấm hay còn gọi là đay Nhật) đang dần đan lại với hạt cải cúc khô.

    Những cơn gió sè sẹ lướt qua. Ánh nắng chan hòa.

    Bất giác, tôi lại nghiêng ánh mắt ra ngoài khung cửa. Hoa anh đào đã nở rộ khắp hai bên đường kia, riêng lòng tôi trống vắng lạ! Đã có khi nào tôi ước mong được ngắm loài hoa này kĩ hơn? Những đôi nam nữ, những đứa trẻ con cùng nhau lang thang trên quả đất vừa tròn lại rất phẳng..

    Ba năm sau, cụ di chúc để lại cho tôi một số tài sản kếch xù đủ cho tôi sống trọn đời no ấm mà tôi không nghĩ có thể có trong cái cửa tiệm ọp ẹp này.

    Là một bậc thầy lão luyện vốn đã nắm được "sinh kí tử quy". - Một luật chơi của cuộc đời mà bất kể ai trong chúng ta cũng đều phải tuân theo. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, cụ nắm tay tôi và kể cho tôi nghe mọi thứ. Cụ bảo tôi rất giống anh con trai đã mất - khóe mắt chợt rưng rưng.. Trong thâm tâm, từ lâu tôi đã coi ông như cha đẻ của mình. An táng người xong xuôi, tôi lo hoàn thành một số việc còn lại. Cũng cuối hạ năm ấy, tôi nhận ra tất cả - qua ánh mắt của em..

    Nhờ số tài sản trên, tôi về nước thành công "trót lọt". Tại Việt Nam, tôi chưa về nhà ngay. Bởi tôi biết lúc này nếu xuất hiện sẽ là một cú sốc lớn với gia đình.

    Tôi thuê một căn hộ. Ngày qua ngày, tôi tìm mọi cách liên lạc với em nhưng đều thất bại. Ngay đến cả văn phòng nơi em làm việc họ cũng chối phăng. Chắc em quên tôi rồi. Tôi đau lắm nhưng vẫn cài một niềm hy vọng lên đâu đó, dẫu thật sự là mong manh.

    Một ngày nọ, tôi lại dạo trên đất Sài Gòn xưa ôn lại chút kỉ niệm nơi có dấu chân hai đứa từng qua. Tại đây, tôi nhác thấy dáng ai như dáng người con gái tôi thương.. Trực giác đã cho tôi biết phải làm gì khi thấy đứa trẻ bụ bẫm trên tay em. Hai ánh mắt cạn nhau, gật đầu chào, tôi rảo bước thật nhanh - tôi đi như bay mặc cho cô ấy đứng hình tan bóng. Chốt cửa lại. Dưới ánh đèn khuya, mắt tôi đã ướt tự lúc nào, tôi tin chắc rằng mình không khóc.

    Đêm nay tôi vẫn còn thức. Tôi phải đối diện với lòng mình viết lên những trang nhật kí của đời tôi. Chuyện tình yêu chưa ai nói trước được điều gì, ngày hôm ấy, anh đã không muốn nói với em nhưng mà..

    Mắt em vẫn thế..

    Ngoài hiên, mưa rơi. Mưa rơi từng đợt, mưa cứ thế tuôn rơi xối xả như muốn rửa trôi đi tất cả những phiền muộn trên thế gian này. Li cà phê đen đá đang tan ra, hạt nước đọng lại, lăn lăn tựa như dòng nước mắt của người con gái năm xưa.

    -

    Tái bản 2019


    Mắt em vẫn thế in lần đầu tháng 12 năm 2018 tại Tc VNĐN
     
    Dana Lê, LieuDuong, Ennee48 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng một 2023
  2. Lý Thăng Long

    Bài viết:
    15
    Bạn đọc có thể để lại cảm nhận riêng về câu chuyện và góp ý cho mình nhé, xin cảm ơn bạn đã ghé qua
     
  3. Linh hi

    Bài viết:
    34
    Chào bạn, mình là thành viên của Land of Oblivion, mình đã rất xúc động khi đọc truyện "Mắt em vẫn thế" của bạn, vậy nên hôm nay mình dừng ở đây để góp ý một chút về truyện của bạn!

    Về nội dung:

    - Đầu tiên thì không phải nói lại rồi, mình đã rất xúc động trước câu chuyện này, cách mà bạn mở đầu bằng đôi mắt của nàng monalisa rồi tới ấn tượng của chàng trai với đôi mắt của cô gái, tất cả được dẫn dắt vô cùng nhẹ nhàng và tự nhiên. Truyện này của bạn vừa ngọt ngào thơ mộng lại vừa thực tế, để lại trong lòng mình khá nhiều tiếc nuối! Đọc truyện mà có cảm giác mà giống như khi bạn ngồi trong một quán cà phê một buổi chiều chủ nhật và ngắm mặt trời lặn, bình yên dịu dàng mà buồn man mác^^

    - Tuy nhiên bạn để ý một chút xíu phần diễn đạt: Trước hết là bạn dùng nhiều hình ảnh gợi hình, ẩn dụ, ví von rất hay, nhưng trong truyện bạn lại sử dụng quá nhiều dẫn tới đôi lúc mình đọc có cảm giác kiểu "không biết mình đang ở cõi tiên nào rồi" ^^. Tiếp đến đó là một vào chỗ bạn diễn đạt mình chưa rõ ý lắm:

    + Ví dụ là cảnh đầu tiên sau khi hai người gặp nhau, cô gái có nói: "Không, có lẽ.. đây là lần đầu nhỉ?", mình chưa rõ ý lần đầu là như thế nào!

    + Tiếp đến là câu: "Rồi anh lại tự thấy hơi lo cho cái thú oái oăm của chính bản thân mình."

    + Rồi đoạn sau buổi hẹn hò đầu tiên nữa: "Thú thật là không bắt được, - nam nữ đêm hôm khuya khoắt còn có thể làm gì?". Chỗ đó mình cũng chưa rõ ý lắm.

    - > Thực ra đây đều là cảm nhận chủ quan của mình, bởi mình biết nhiều lúc viết truyện có thể chúng ta còn để lửng câu từ mang hàm ý nào đó, nếu là ý đó, vậy bạn có thể giúp mình giải thích một xíu nhé^^, cảm ơn bạn!

    Về hình thức: Nhìn chung, bạn không bị lỗi chính tả và lỗi dãn cách dòng, tuy nhiên, bạn để ý một chút phần trình bày hội thoại của mình: Ví dụ:

    + Đoạn: Còn anh thì sao? - Cả hai nhìn nhau cười thật lâu. Bản nhạc "Kiss the Rain" ngọt ngào vang lên và mặc nhiên, - đôi bạn trẻ quên đi những lo âu, bộn bề, vội vã: Bạn chú ý sau "mặc nhiên" bạn có dấu "," vậy thì bỏ dấu "-" đi nhé!

    + Còn đoạn: - "Thôi anh đừng đi với em nữa, người ta nhìn!" - Anh bật cười, câu nói này rõ là của anh lần đầu gặp cô ấy. - Vậy mà anh vẫn đành "ngậm đắng nuốt cay", "lấy bồ hòn làm ngọt" : Có mâu thuẫn, đây là hội thoại, phía trên hội thoại bạn không có dấu" ", ở chỗ này lại có dấu" ": Bạn chú ý trình này đồng nhất để truyện mình có hình thức đẹp, rõ ràng hơn nhé!

    Phía trên là một số góp ý nho nhỏ theo cảm nhận cá nhân của mình, bạn xem để hoàn chỉnh truyện của mình nhé, chúc bạn có những tác phẩm tuyệt vời!
     
  4. Lý Thăng Long

    Bài viết:
    15
    Chào Linh hi,

    Xin gửi lời cảm ơn đến sự góp ý chân thành và nhiệt tâm của Linh hi.

    Về bản thân, mình đã xem xét lại và nhận thấy Linh nói khá đúng.

    Riêng về những đoạn "ví dụ" Linh cảm thấy khó hiểu thì có lẽ là do lỗi sáng tác của mình rồi. (Long đã cập nhật lại)

    Một lần nữa chân thành cảm ơn Linh đã góp ý, Long cũng chúc Linh luôn thành công trong cuộc sống và thật nhiều niềm vui nhé!
     
  5. Trúc Phượng

    Bài viết:
    65
    Rốt cuộc tác giả phải suy nghĩ mất bao lâu mới có thể cho ra được 1 cốt truyện như thế này
     
  6. Lý Thăng Long

    Bài viết:
    15
    Cảm ơn bạn đã đánh giá cao cốt truyện, Trúc Phượng. Chúc bạn một buổi tối vui vẻ nhé
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2020
  7. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Bạn dẫn truyện lôi cuốn quá, tâm hồn văn chương ở đâu mà lay láng quá vậy? Ngày xưa chắc học văn giỏi lắm à? Bái phục!
     
  8. Lý Thăng Long

    Bài viết:
    15
    Mình phỏng mũi rồi nè, Phan Kim Tiên. Là do tâm hồn Tiên cảm nhận vậy đó mà, chúc Tiên một ngày vui và thật nhiều hạnh phúc bên gia đình nha
     
  9. hatin10 Giành được một nụ cười của người ~ BJYX

    Bài viết:
    30
    Hi, chào bạn, mình là thành viên của bang Land Of Oblivion, mình ghé qua cảm nhận một chút về truyện của bạn nhé.

    Cách dẫn dắt vào đầu câu chuyện của bạn bằng đôi mắt của "Nàng Monalisa" rất hay, tự nhiên một cách không thể tưởng ^^. Lối viết rất cuốn hút, hút sâu mình và các độc giả khác vào truyện của bạn, bị đưa đẩy theo tình tiết câu chuyện, lên xuống như những đợt sóng.

    Mình đọc mà bị kéo theo cảm xúc của truyện, xém muốn khóc khi nghe tin An mất. Đọc truyện mà đầu luôn liên tưởng đang ở quán cà phê, như đang đọc một câu chuyện hay và nghe những bản nhạc buồn và nhâm nhi tách cà phê. Đọc mà lòng buồn man mác đến lạ, như đến mùa mưa đọc những mẩu truyện này, lòng như có gì nhói nhói bên trong, thanh tịnh lắm.

    Cuối dòng, truyện bạn rất hay nha, chúc các sáng tác của bạn ngày càng lôi cuốn và thu hút nhiều độc giả hơn nhé! ~
     
  10. Lý Thăng Long

    Bài viết:
    15
    Là bạn quá khen mình, Hatin10, cảm ơn bạn thật nhiều, mình cũng chúc bạn ngày càng thành công và thật nhiều hạnh phúc nha
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...