Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá - Quyển Thành Đoàn Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi nguyethatuyen, 21 Tháng chín 2020.

  1. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 100: Hắc ám trong cổ tích công chúa bạch tuyết (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch lúc này mới phát giác được có cái gì không đúng.

    Bạch Tuyết như cũ đứng tại chỗ, cặp mắt đen không thấy đáy nhìn chằm chằm cô, giống như là nhất định phải được một cái đáp án rõ ràng.

    Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, Bạch Tuyết thiếu khuyết tình thương của mẹ đại khái là cảm thấy bất an đi, dù sao tình nhân cũ suy nghĩ một chút cũng làm người ta cảm thấy rất khả nghi đi.

    Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ cao cao tại thượng ánh mắt liếc qua, mang theo giọng nói ngạo mạn đương nhiên, "Đó là đương nhiên, ở bên trong cung điện này, không có ai sẽ không thích Quốc vương bệ hạ."

    Thu lại trong mắt thần sắc đáng sợ hiện ra, Bạch Tuyết lông mi dài mà giày run rẩy, bờ môi đỏ thẫm có chút nhếch lên.

    Mặc dù biết đây là giả, nhưng nói ra vẫn là để ta rất khó chịu đâu..

    Ta mẫu hậu thân ái.

    Lại nâng mặt lên, lại là một vẻ mặt khác, hai con ngươi Bạch Tuyết nhìn chăm chú lên người cách đó không xa, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhu nhu, "Mẫu hậu nói là, phụ vương thế nhưng là tình nhân trong mộng của tất cả thiếu nữ bên trong Vương đô."

    "Ân." Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ khẽ nâng cằm, ngay sau đó xoay người sang chỗ khác, "Trở về đi."

    Bạch Tuyết không hề chớp mắt nhìn bóng lung cô, hai con ngươi dần dần sâu, dường như biến thành màu mực đậm, cuối cùng từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ thật thấp không thể nghe thấy.

    "Ta.. Mẫu hậu.." Thật đúng là không thành thực đâu.

    Buổi sáng vừa mới nói tới Quốc vương, buổi chiều Trầm Mộc Bạch liền bị gọi tới.

    Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Trầm Mộc Bạch phát hiện đã hơn nửa tháng không có đi cung điện Quốc vương, mà đối phương trong lúc đó cũng không có gọi cô đi qua. Không khỏi trong lòng nhảy một cái, không phải là việc hôm nay bị tên Quốc vương này biết đi.

    Có chút tâm thần bất định bất an tiến vào trong cung điện, Trầm Mộc Bạch vừa nghĩ đối sách ứng phó, sau khi nhìn thấy khuôn mặt Quốc vương ôn nhu, không khỏi thầm mắng một tiếng lão biến thái.

    "Phất Già Na." Quốc vương ôn nhu nhìn thiếu nữ, dùng một loại giọng nói mười điểm thâm tình gọi tên cô.

    Trong lòng bắt đầu nổi da gà một mảng lớn, nhưng trên mặt vẫn là phải giữ vững mỉm cười, Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ trong mắt mang theo thẹn thùng cùng tưởng niệm, dùng giọng nói có chút nũng nịu, "Quốc vương bệ hạ."

    Ánh mắt quốc vương ở trên người cô gái quét mắt một vòng, chỗ sâu trong đáy mắt mang theo cảm xúc làm cho người ta thấy không rõ, trong cổ họng phát ra trầm thấp thở dài, "Ngươi gần đây vì sao không tới chỗ của ta."

    "Ngài gần đây trong khoảng thời gian này không phải rất bận sao? Phất Già Na mặc dù rất muốn đến xem ngài, nhưng là sợ quấy rầy đến ngài." Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ trên mặt trong nháy mắt có chút cô đơn.

    Quốc vương chụp lên tay trắng nõn kiều nộn cô, ngữ khí ôn nhu nói, "Được được được, là ta sai, không nên vì việc công mà lạnh nhạt Phất Già Na." Hắn cụp xuống mí mắt, ánh mắt rơi vào trên mặt thiếu nữ, dùng ngữ khí ý vị không rõ thở dài nói, "Chỉ là vì sao ta cảm giác, Phất Già Na so với trước kia trở nên ngoan không ít.."

    Trầm Mộc Bạch mặt mày có chút nhảy một cái, ngay sau đó nghe được Quốc vương dời chủ đề, "Trong khoảng thời gian này ngươi và Bạch Tuyết chung đụng thế nào?"

    Quốc vương trong giọng nói hỏi thăm không giống làm bộ, Trầm Mộc Bạch trong lòng trong nháy mắt cảm thấy cổ quái, loại cảm giác này thoáng qua tức thì, cô nửa thật nửa giả đáp lại nói, "Như ngài hi vọng, chỉ là càng muốn Quốc vương bệ hạ ngài có thể thường xuyên bên cạnh Phất Già Na."

    Sauk hi nhắc tới Bạch Tuyết, thiếu nữ trong giọng nói ngạo mạn không tự chủ được xuất hiện rõ, Quốc vương mỉm cười, "Phất Già Na hiểu chuyện, chờ ta làm xong trong khoảng thời gian này, liền có thể có chút thời gian đến cùng ngươi."

    * * *

    Sau khi từ trong cung điện Quốc vương ra ngoài, Trầm Mộc Bạch chỉ cảm thấy thân thể bị móc sạch, cô hữu khí vô lực nói với hệ thống "Mệt mỏi quá nha hệ thống, quả thực có thể so với văn cung đấu."

    Hệ thống nghĩ thầm, văn cung đấu cô còn sống không quá hai tập đâu.
     
  2. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 101: Hắc ám trong cổ tích công chúa bạch tuyết (29)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không nghe được hệ thống đáp lại, Trầm Mộc Bạch ủy khuất nói, "Ngươi không an ủi ta còn chưa tính, hiện tại ngay cả lời cũng không muốn nói với ta, ngươi cái hệ thống này để làm gì nha?"

    Hệ thống lạnh lùng "Hệ thống chúng tôi nói chuyện nguyên bản còn cần dùng tích phân."

    Trầm Mộc Bạch, ".. A, vậy ngươi đừng nói nữa."

    Hệ thống, "..."

    Không một người nói chuyện cũng không hệ thống nói chuyện Trầm Mộc Bạch trở lại cung điện, một mặt u oán hướng về phía ma gương nói, "Ma gương ma gương, tối nay ăn cái gì?"

    Ma gương run lẩy bẩy nói, "Thưa Vương hậu, hôm nay bữa tối là pho mát dăm bông gà rán, canh bí đỏ.."

    Sau khi nghe xong tên món ăn bữa tối sẽ ăn, Trầm Mộc Bạch vui vẻ rất nhiều. Cô nhìn khuôn mặt bên trong ma gương phản chiếu ra, đột nhiên cảm thấy nguyên chủ cùng công chúa Bạch Tuyết khuôn mặt có ba phần tương tự.

    Cái này trùng hợp để cho cô không khỏi bắt đầu một ý niệm trong đầu, Bạch Tuyết kế thừa mỹ mạo của mẹ đẻ, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, hơn nữa hai người cũng là rất giống nhau. Quốc vương sẽ không phải đem nguyên chủ xem như thế thân rồi nha, dù sao hắn vì Vương hậu tiền nhiệm 10 năm đều không nghĩ tới suy nghĩ cưới vợ.

    Nhưng nếu như Quốc vương thực sự yêu Vương hậu tiền nhiệm sâu như vậy, vì sao lại đối với con gái ruột của mình lãnh đạm như vậy, thậm chí có thể nói là hờ hững.

    Trầm Mộc Bạch nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không có một tia đầu mối, cô hoài nghi nói, "Hệ thống, ngươi sẽ không phải là đang lừa ta đi, cái thế giới này cũng quá không phù hợp lẽ thường."

    Hệ thống "Mỗi cái thế giới vận mệnh nhân vật chính sụp đổ lien lụy đến những nhân tố khác cũng khác nhau, gây nên phản ứng cũng khác biệt, hệ thống chúng ta chỉ phụ trách đề ra nhiệm vụ, còn lại chính là việc của nhiệm vụ giả các cô."

    Trầm Mộc Bạch, ".. Xem như ngươi lợi hại."

    Thời điểm đến bữa tối, Trầm Mộc Bạch sau khi ăn một chút liền không có khẩu vị, toàn cảm thấy không có nổi một chút sức lực. Bò đến bên trên giường lớn mềm mại, mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, bản thân giống như ngã bệnh.

    Mơ mơ màng màng ngủ một giấc tới hừng sáng, Trầm Mộc Bạch mơ mơ hồ hồ nghe được một thanh âm trầm thấp nam nưc khó phân biệt ".. Ngươi tối hôm qua làm sao không có nói cho ta?"

    Về sau chính là Bích Lệ Ti hạ thấp âm thanh "Bẩm điện hạ, Vương hậu làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn như thế, Bích Lệ Ti không dám quấy nhiễu." Trong giọng nói là khiêm tốn ở trước mặt nàng chưa bao giờ có, thậm chí mang theo từng tia kinh hoàng không dễ dàng phát giác.

    Từng đợt từng đợt nội dung cuộc nói chuyện để cho Trầm Mộc Bạch nghiêng tai nghe rõ ràng, nhưng đầu hỗn loạn khiến cô lại một lần nữa mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

    Không biết lúc nào, cái trán nóng hổi bị một đồ vật lành lạnh bao trùm lên, bên tai truyền đến một đường lời nói nhẹ nhàng nhu nhu, "Mẫu hậu.."

    Trầm Mộc Bạch ráng chống đỡ mở mắt, thấy được công chúa Bạch Tuyết ngồi ở một bên nhìn cô.

    Nhìn thấy cô tỉnh lại, Bạch Tuyết trên mặt lộ ra một nụ cười mừng rỡ, lông mi dài mà dày dưới con ngươi là quan tâm cùng lo lắng không che giấu chút nào, "Mẫu hậu cảm thấy thế nào?"

    Trầm Mộc Bạch nháy nháy mắt, ".. Ta có chút đói bụng."

    Trong đáy mắt hiện ra nụ cười lạnh nhạt, Bạch Tuyết hơi nhếch khóe môi đỏ thẫm lên, không hề chớp mắt nhìn người trước mặt, "Ta đi vì mẫu hậu chuẩn bị bữa sáng."

    Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, sau khi đối phương rời đi cung điện, sờ trán một cái nói, "Hệ thống, ta thế vì sao đột nhiên ngã bệnh?"

    Hệ thống "Cô khuya ngày hôm trước đá chăn mền."

    Trầm Mộc Bạch không tin, nói, "Ta làm sao lại đá chăn mền?"

    Hệ thống ở trong đầu cô phát hình ghi chép.

    Trầm Mộc Bạch không nói, yên lặng cắn cắn góc chăn, nước mắt lưng tròng không muốn đối mặt hiện thực.
     
  3. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 102: Hắc ám trong cổ tích công chúa bạch tuyết (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hệ thống an ủi, "Có cái hệ thống có một kí chủ ở trong một thế giới nhiệm vụ còn tiểu ra giường."

    Trầm Mộc Bạch lộ ra mặt, vừa định mở miệng hỏi một câu, liền nghe được hệ thống tiếp tục nói, "Bất quá là ở thời điểm lúc nhỏ."

    Trầm Mộc Bạch, ".. Ngươi cút đi."

    Bạch Tuyết rời đi cũng không bao lâu, liền bưng một chén sữa bò nóng cùng mấy khối bánh mì tiến vào.

    Trầm Mộc Bạch lúc đầu còn thật vui vẻ nhìn sang đến khi nhìn đến bữa sáng cả người đều héo, cũng may cô vốn đang phát bệnh, cho nên cũng không nhìn ra cái gì.

    Bạch Tuyết ở bên giường cô ngồi xuống, lộ ra một nụ cười ôn nhu, "Mẫu hậu."

    Trầm Mộc Bạch cũng không đáp lại một tiếng.

    Bạch Tuyết đáy mắt hiện ra nhàn nhạt cưng chiều, trên mặt vẫn là ý cười ấm áp ôn nhu, nàng thấp giọng gọi một câu mẫu hậu, ở thời điểm Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ nhìn qua, mỉm cười nói, "Ngươi còn tại phát bệnh, không thể ăn đồ ăn quá nhiều mỡ."

    Trầm Mộc Bạch rầu rĩ không vui nói, "..."

    Não còn tại hỗn loạn, ngay cả chính cô cũng không có ý thức được bản tính bản thân đã bắt đầu lộ ra ngoài.

    Đáy mắt Bạch Tuyết ý cười càng sâu, môi đỏ có chút giương lên, trong miệng phun ra lời nói nhu hòa, "Mẫu hậu, để Bạch Tuyết tới đút cho ngươi."

    Trầm Mộc Bạch phản ứng chậm nửa nhịp còn chưa có tiêu hóa xong câu này, cả người đối phương đã nhích lại gần, khí tức trên người nhàn nhạt ập tới, như lưới như dệt, đem cô kéo vào họa địa vi lao, chặt chẽ bao vây lấy.

    Bạch Tuyết rõ rang đã cao lớn không ít, loáng thoáng có xu thế muốn vượt qua chiều cao của thiếu nữ, lấy tư thái không cho đối phương cự tuyệt đem nửa người ôm vào trong ngực, một cái tay cầm chén sữa bò, dùng thanh âm nhẹ nhàng nhu nhu thấp giọng nói, "Mẫu hậu, há miệng."

    Trầm Mộc Bạch vô ý thức nghe theo mệnh lệnh nàng, một bên mơ mơ màng màng nghĩ đến, Bạch Tuyết khí lực có chút lớn nha..

    Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ hơi hé miệng, lộ ra bên trong một đoạn đầu lưỡi nhỏ phấn nộn.

    Ánh mắt Bạch Tuyết tối xuống, ánh mắt rơi vào bên trên cánh môi kiều diễm của đối phương, ngay sau đó liền thu liễm dưới tầm mắt, che giấu tình cảm bên trong hiện ra. Đem sữa bò tiến tới, trong cổ họng phát ra thanh âm hơi khàn khàn, "Mẫu hậu, uống chậm một chút."

    Trầm Mộc Bạch một bộ mười điểm khéo léo có chút cúi đầu xuống ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống sữa tươi, giống con mèo lộ ra cái bụng mềm mại nhất.

    Đáy mắt Bạch Tuyết màu đen càng đậm, nàng dùng ngữ khí nhu hòa đến không thể tưởng tượng nổi thấp giọng nói, "Mẫu hậu bị bệnh.. Thật là làm cho Bạch Tuyết.." Có chút không khống chế được.

    Trầm Mộc Bạch không nghe rõ ràng lời nàng nói, lại nuốt xuống một hơi sữa bò, cô mở miệng hỏi, "Ngươi vừa rồi nói cái gì?"

    Bạch Tuyết môi đỏ có chút nhếch lên, "Mẫu hậu bị bệnh cùng bình thường có chút không giống."

    Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, có cái gì không giống nhau. Nhưng là đầu óc hỗn loạn để cho cô nghĩ không thông nói một câu, hơn nữa bánh mì này giống như không có mùi vị a..

    Đút xong một miếng sữa bò cuối cùng, Bạch Tuyết đem cái chén bỏ qua một bên trên mặt bàn, sau đó để cho cô nằm xuống.

    Vừa tiếp xúc với giường lớn mềm mại, Trầm Mộc Bạch cả người liền bị buồn ngủ xâm nhập, cô dễ chịu cọ xát lên, chậm rãi nhắm mắt lại, phát ra hô hấp đều đều.

    Trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác được một đồ vật ấm áp dán trên trán nàng, bên tai truyền đến thanh âm Bạch Tuyết vô cùng ôn nhu, "Ngủ đi, ta sẽ ở cạnh ngươi, mẫu hậu.."

    Không biết ngủ bao lâu, Trầm Mộc Bạch tỉnh lại, một chút liền thấy được công chúa Bạch Tuyết ngồi bên giường cô.
     
  4. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 103: Hắc ám trong cổ tích công chúa bạch tuyết (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy cô tỉnh lại, Bạch Tuyết mỉm cười, quan tâm nói, "Mẫu hậu hiện tại cảm thấy thế nào?"

    Trầm Mộc Bạch nháy nháy mắt, "Cảm giác tốt hơn nhiều."

    Trong cổ họng phát ra tiếng cười nhu hòa, Bạch Tuyết nghiêng thân tới, dùng cái trán chống đỡ cô, hai con ngươi khóa chặt ánh mắt Trầm Mộc Bạch, thấp giọng nói, "Ân.. Quả nhiên đã khá hơn nhiều."

    Bị động tác bất ngờ của Bạch Tuyết làm giật nảy mình, Trầm Mộc Bạch có chút mở to hai con ngươi, "Ngươi.. Ngươi làm sao đột nhiên liền dựa đến đây?"

    Dưới lông mi dài con mắt híp thành khe nhỏ, Bạch Tuyết trên mặt hiện ra nhàn nhạt ửng đỏ, dùng thanh âm nhẹ nhàng nhu nhu nói, "Bạch Tuyết chỉ là muốn nhìn mẫu hậu sốt có hay không hoàn toàn lui.."

    Trầm Mộc Bạch không nghi ngờ gì, gật đầu nói, "A, thì ra là vậy."

    Bờ môi đỏ thẫm có chút nhếch lên, Bạch Tuyết ngước mắt nhìn thiếu nữ đối diện, "Mẫu hậu đói không?"

    "Bây giờ là lúc nào?" Trầm Mộc Bạch chậm rãi ngáp một cái, nói.

    Thanh âm Bạch Tuyết êm ái vang lên, "Đã là xế chiều."

    Trầm Mộc Bạch nhìn cô, ngẩn người, "Ngươi vẫn không có rời đi?"

    Bạch Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt không hề rời đi, "Đúng vậy."

    Trầm Mộc Bạch có chút bị cảm động đến, cũng cùng Bạch Tuyết ăn một bữa tối tình thâm mẹ con.

    Trước khi đi đối phương còn đắp kín mền cho cô thuận tiện hôn cái trán cũng không có phát giác được là lạ ở chỗ nào, cảm động hết sức đối với hệ thống nói, "Bạch Tuyết thực ôn nhu đáng yêu nha."

    Hệ thống không nói chuyện, bởi vì nó cảm thấy mình giống như quên mất chuyện gì, kí chủ thiểu năng trí tuệ thoạt nhìn rõ ràng cũng vậy.

    Thanh tiến độ trên đầu Bạch Tuyết đã đạt tới 50%, nhưng là Trầm Mộc Bạch cười không nổi, bởi vì Quốc vương dự định cùng nước Vương tử láng giềng kết thông gia, đồng thời mời đối phương đến vương quốc Arianes, vài ngày sau, Vương tử sẽ đến Vương đô.

    Mà Quốc vương là để cho cô cùng công chúa Bạch Tuyết đến Vương đô tự mình chọn lựa vải vóc, chuẩn bị lễ phục thịnh yến lần này.

    Xe ngựa tinh xảo hoa lệ một đường ra khỏi Vương cung, hướng về phương hướng Vương đô mà đi.

    Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ cùng công chúa Bạch Tuyết ngồi ở trên xe ngựa, người đi đường đi ngang qua nhìn thoáng qua, đều sẽ nhịn không được dừng bước chân.

    Mặc dù trong đầu có quan hệ với kí ức của nguyên chủ Vương đô, nhưng là đối với lần thứ nhất tự mình trải qua Trầm Mộc Bạch vẫn là thật cảm thấy hứng thú.

    Xe ngựa cùng loại với loại ở Châu Âu thế kỷ mười chín, tinh xảo không mất hoa lệ, mã phu là từ trong cung điện bồi dưỡng ra, thường thường vững vàng không nhanh không chậm khống chế, trên người lây dính khí chất thuộc về Hoàng Gia, để cho người ta nhìn liền có thể nhìn ra người ngồi trong xe ngựa hẳn thân phận không tầm thường.

    Võ Sĩ đi theo ở bên người cũng là tuyển chọn tỉ mỉ mà ra, mặc dù nhân số không nhiều, nhưng thắng ở thực lực cường hãn.

    Trung tâm vương đô Arianes hết sức phồn hoa hưng thịnh, nhiều người lại không lộ vẻ chen chúc ồn ào, trên đầu cô gái bán hoa mang theo một chiếc mũ rơm được đan tinh xảo, nụ cười tươi đẹp không mất nhiệt tình rước lấy chú ý của người đi đường đi ngang qua, thiếu niên anh tuấn đánh nhau với cô gái mắt màu lam mỹ lệ sạch sẽ, nhịn không được hơi ửng đỏ gương mặt.

    "Mẫu hậu thích không?" Bên tai truyền đến một đường thanh âm nhẹ nhàng nhu nhu.

    Trầm Mộc Bạch thu tầm mắt lại, đối lên với ánh mắt Bạch Tuyết ở đối diện nhìn sang.

    Ý thức được đối phương nói cái gì, cô khẽ nâng cằm nói, "Ừm, chỉ là hiếu kỳ thôi."

    Không nói ra một người từ nhỏ sống ở Vương đô còn có gì hiếu kỳ, Bạch Tuyết cong cong con ngươi, bờ môi đỏ thẫm có chút nhếch lên, "Vậy chờ chút nữa chọn lựa xong vải áo, Bạch Tuyết có thể cùng mẫu hậu đi dạo vài vòng."
     
  5. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 104: Hắc ám trong cổ tích công chúa bạch tuyết (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe ngựa dừng ở một tiệm thợ may tốt nhất bên trong Vương đô, trên môi mang theo hai phiết ria mép, quần áo sạch sẽ mã phu thân sĩ đưa tay trái ra, có chút hạ thân thể, mười điểm ưu nhã nói, "Vương hậu."

    "Đức Liệt Phu, để ta làm cho." Một thanh âm nhẹ nhàng nhu nhu vang lên, trong giọng nói là ý vị không cho phép cự tuyệt.

    Công chúa Bạch Tuyết lúc đầu còn ngồi trong xe ngựa không biết lúc nào đã xuống xe, cũng đi vòng qua vị trí Vương hậu bên này.

    Mã phu tên là Đức Liệt Phu nhìn qua người thiếu nữ, thấy đáy mắt đối phương đen sâu không thấy hắn hơi sững sờ, trong lúc này, công chúa Bạch Tuyết đã duỗi ra một cái tay đem Vương hậu từ trên xe ngựa vịn xuống dưới.

    Trầm Mộc Bạch nhưng lại không có suy nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy Bạch Tuyết thoạt nhìn rất gầy yếu, không nghĩ tới khí lực lớn như vậy.

    "Phiền toái, Đức Liệt Phu, còn xin ngươi cùng các võ sĩ canh giữ ở bên ngoài." Cũng không có thả ra tay vịn Vương hậu, công chúa Bạch Tuyết quay đầu, đối với hắn mỉm cười.

    Thiếu nữ trong trí nhớ khiếp đảm hèn mọn không biết khi nào đã phai nhạt ra khỏi đầu, Đức Liệt Phu nhìn công chúa Bạch Tuyết trước mắt trổ mã càng ngày càng mỹ lệ tự phụ, không tự chủ được trở nên khiêm tốn "Công chúa điện hạ, đây là chúng ta phải làm."

    Ông chủ tiệm thợ may là một ông lão mang theo kính lão râu trắng, từ quần áo trang phục cùng khí chất bên trên hai người lập tức liền đoán được thân phận, vội vàng từ cái ghế kia đứng lên nghênh đón, không thất lễ nói, "Vương hậu, công chúa điện hạ, xin hỏi có cần gì không? Ta sẽ hết sức thỏa mãn mọi yêu cầu của các ngươi."

    Người trước kia trong vương cung phái ra đều sẽ ở tiệm thợ may mua sắm vải áo, bởi vì vô luận là chất lượng vẫn là mỹ quan, tiệm may này thợ may quần áo cũng là tốt nhất, giá của nó cũng khá là xa xỉ.

    Vị lão thợ may đem vải áo hoa lệ tinh mỹ nhất đem ra, cũng vì hai người một phen giảng giải.

    Trầm Mộc Bạch không hứng lắm, mà cô có chút đoán không ra thái độ chân chính của Bạch Tuyết đối với thông gia. Cũng tỷ như giờ này khắc này, cô mang một khối vải áo tốt nhất nói với Bạch Tuyết.

    "Ngươi xem cái này thế nào?"

    Bạch Tuyết cong cong con ngươi, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn sang, sau đó mỉm cười, "Ừm, nếu như mẫu hậu mặc vào nhất định sẽ rất đẹp."

    Trầm Mộc Bạch có chút bị câu nói này làm nghẹn, nửa ngày mới mở miệng nói, "Nghe nói Vương tử nước láng giềng dáng dấp mười điểm anh tuấn."

    Màu đen trong đáy mắt chậm rãi xâm nhiễm mà lên, Bạch Tuyết nhấc lên tầm mắt, khóe miệng ý cười nhạt xuống, ánh mắt thẳng thắn nhìn lại, "Mẫu hậu rất muốn gặp hắn ta?"

    Trầm Mộc Bạch, ".. Không, ta chỉ là tò mò mà thôi." Ô ô ô, không hiểu sao lại có chút sợ.

    Màu đen trong đáy mắt chậm rãi rút đi, Bạch Tuyết dùng tiếng nói nhu hòa. "Mẫu hậu là muốn nghe một chút cái nhìn của Bạch Tuyết đối với thông gia lần này sao?"

    Trầm Mộc Bạch có chút mở to con mắt, còn kém không đem câu làm sao ngươi biết nói ra.

    Trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, Bạch Tuyết có chút nhếch lên bờ môi đỏ thẫm, con ngươi nặng nề như mực thẳng thắn nhìn qua cô, "Mẫu hậu, ngươi biết Bạch Tuyết hiện tại đang suy nghĩ gì sao?"

    Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, "Ngươi đối với Vương tử không có hứng thú?"

    Bạch Tuyết mỉm cười, không có đáp lời này, ánh mắt một câu không sai nhìn cô, dùng giọng nói nhu hòa đến không thể tưởng tượng nổi, "Bạch Tuyết đang nghĩ, thời điểm mẫu hậu kết hôn nhất định rất đẹp."

    Cái gì? Trầm Mộc Bạch không hiểu, đối với lời nói Bạch Tuyết bất ngờ nói ra lại nghĩ không ra. Cô có chút thương tâm nói với hệ thống "Bạch Tuyết còn chưa có bắt đầu lớn lên, ta cũng cảm giác được sự tồn tại khác nhau."

    Hệ thống không có ngu xuẩn như cô, cảm thấy có chỗ không thích hợp, thế là lạnh lùng nói, "Cô có thể thêm chút tâm nha."
     
  6. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 105: Hắc ám trong cổ tích công chúa bạch tuyết (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi mua vải xong, lão thợ may trong tiệm cam đoan nhất định sẽ ở nơi này trong vòng ba ngày đem lễ phục đưa vào Vương cung, đồng thời nhất định sẽ không để cho hai người thất vọng.

    Lại nói sau khi ra khỏi tiệm may, Trầm Mộc Bạch cùng Bạch Tuyết ngồi lên xe ngựa, ở bên trong Vương đô chậm rãi bắt đầu đi dạo. Hai người cũng là tồn tại ở Arianes tôn quý nhất, trong vương đô có con dân may mắn trong ngày Quốc vương kết hôn nhìn thấy Vương hậu tân nhiệm, lại bằng suy đoán, lần này đã có người nhận ra thân phận hai người trong xe ngựa.

    Con dân ở trung tâm Vương đô mặc dù hết sức kích động, nhưng vẫn không mất lễ nghi dừng lại bước chân, duy trì trật tự tốt đẹp, ở trước ngực làm một động tác kính ngưỡng tôn trọng. Còn có một số tiểu cô nương khẽ tung lên cánh hoa bên trong lẵng hoa, trong mắt là đối với Vương hậu cùng công chúa Bạch Tuyết hiếu kỳ cùng ước mơ.

    Arianes quốc thổ phong tình đã là như thế, cho nên Võ Sĩ đi theo mặc dù ánh mắt dò xét chung quanh, nhưng cũng không có mở miệng ngăn cản.

    Một tiểu tử trẻ tuổi anh tuấn rõ ràng không biết đột nhiên xảy ra chuyện gì, có chút ngạc nhiên từ trong đám người chui ra. Sau đó liền thấy ở trên đường đi bên có xe ngựa tinh xảo chậm rãi lái tới, mà trên xe ngựa đang ngồi là hai người tuổi tương tự thiếu nữ. Trong đó một thiếu nữ đầu đội vương miện quần áo hoa lệ trẻ tuổi nghiêng đầu hướng về cái phương hướng này nhìn sang, khuôn mặt mỹ lệ dung nhan chỉ sợ ở trong Vương đô không thiếu nữ hài tự ti mặc cảm.

    Thiếu niên anh tuấn cứ như vậy ngơ ngác nhìn cô, ngay cả hô hấp đều không tự chủ được nín thở.

    Có lẽ là đã nhận ra ánh mắt chuyên chú của hắn ta, thiếu nữ đầu đội vương miện sững sờ, ngay sau đó trên mặt hướng hắn ta lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

    Trên mặt hơi nóng đột nhiên xông lên, thiếu niên anh tuấn trên mặt phảng phất đỏ như quả cà chua, lúc đi qua, thiếu nữ đầu đội vương miện đã đem ánh mắt thu về. Xe ngựa cũng dần dần đi về phía trước, che giấu dung nhan thiếu nữ mỹ lệ.

    Đồng bạn đi cùng dựa sát đến bên cạnh hắn ta, lớn tiếng hỏi, "Hắc, Aryan, ngươi thế nào?"

    Thiếu niên anh tuấn nghĩ đến nụ cười kia của thiếu nữ, liền không nhịn được lần nữa đỏ mặt, ấp úng hỏi, "Hai cô gái kia là người trong vương cung sao?"

    Đồng bạn trả lời, "Đương nhiên, Aryan, ngươi sẽ không phải là coi trọng công chúa điện hạ đi?"

    Thiếu niên anh tuấn hơi sững sờ, "Người đầu đội vương miện sao?"

    Đồng bạn nhịn không được phá lên cười, "Ha ha ha, Aryan, ngươi lại nói đùa cái gì vậy, đấy chính là Vương hậu nha."

    Thiếu niên anh tuấn sắc mặt lập tức liền trắng bệch, có chút mất hồn mất vía nhìn phương hướng xe ngựa rời đi.

    Đồng bạn kỳ quái nói, "Aryan, ngươi sao vậy?"

    Thiếu niên anh tuấn lắc đầu.

    Đồng bạn nhưng lại phối hợp nghĩ linh tinh, "Công chúa Bạch Tuyết dáng dấp thật là đẹp a, nếu là năm đó tiểu vương tử điện hạ còn sống mà nói, đoán chừng cũng sẽ mười điểm anh tuấn đi.." Giống như là nói lỡ miệng cái gì, hắn ta vội vàng hướng chung quanh nhìn lại, phát hiện không có người nào chú ý tới mình nơi này, có chút thở dài một hơi.

    Mà trong xe ngựa Trầm Mộc Bạch thu tầm mắt lại một chút liền đụng phải một đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

    Bạch Tuyết hướng cô lộ ra một cái mỉm cười, ánh mắt không hề chớp nhìn cô, trong cổ họng phát ra thanh âm nhu hòa ôn nhu, "Mẫu hậu mới vừa rồi là đang nhìn ai?"

    Không biết làm sao, mặc dù trên mặt vẫn là thần sắc quen thuộc ôn nhu, nhưng Trầm Mộc Bạch lại cảm thấy lúc này Bạch Tuyết có chút lạ lẫm, cô không tự chủ được dời đi ánh mắt, "Không nhận ra là người nào."

    Bạch Tuyết nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên mặt càng ngày càng ôn nhu, cặp mắt đen lại giống mực đậm đặc "Không muốn đối với người ngoài cũng cười như đối với Bạch Tuyết như thế.."

    Trầm Mộc Bạch sững sờ, vô ý thức hỏi, "Vì sao?"

    Bạch Tuyết nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, ngữ khí nhu hòa đến không thể tưởng tượng nổi, "Có được hay không? Mẫu hậu.."

    Đây là đang làm nũng sao? Trầm Mộc Bạch tâm lập tức liền mềm xuống, không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
     
  7. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 106: Hắc ám trong cổ tích công chúa bạch tuyết (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoảng cách Vương tử nước láng giềng đi tới Arianes thời gian rất mau chuẩn bị tới, mà Trầm Mộc Bạch vẫn như cũ suy nghĩ không ra thái độ chân chính của Bạch Tuyết, cô tuyệt vọng đối nói hệ thống, "Làm sao bây giờ, hệ thống."

    Hệ thống "Tôi còn có thể làm sao, có kí chủ như cô tôi cũng rất tuyệt vọng."

    Trầm Mộc Bạch không nói, khóc chít chít cắn đùi gà trong tay, nội tâm bi thương nước mắt chảy thành một vùng biển mênh mông.

    Vì nghênh đón Vương tử nước láng giềng đến, trong vương cung từ trên xuống dưới đều vì vậy mà chuẩn bị, mà Quốc vương cũng vội vàng đến căn bản rút không ra một chút thời gian, Trầm Mộc Bạch muốn thấy mặt một lần cũng khó khăn.

    Thế là chỉ có thể phối hợp ở trong hoa viên một mình nhìn hoa ăn đùi gà hay cái gì đó, dù sao thị nữ đều bị cô đuổi đi, thích thế nào làm thế đo.

    Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng khi thấy hoa trong vườn đột nhiên xuất hiện một nam nhân tóc vàng mắt xanh anh tuấn, Trầm Mộc Bạch vẫn là vội vàng đem đùi gà gặm không sai biệt lắm hướng phía sau quăng ra, vội vàng lau miệng.

    Bất quá chỉ một cái chớp mắt, Vương hậu cao quý lãnh diễm lại đã trở về.

    Bên người nam tử tóc vàng mắt xanh không có bất kỳ người nào, hắn chậm rãi ở trong hoa viên quét mắt một vòng, lại phát hiện được thiếu nữ ngồi ở trước bàn trà màu trắng, ánh mắt chớp lên, một vòng nhàn nhạt hứng thú nhiễm lên trong đáy mắt.

    Hắn ta dạo bước hướng tới phương hướng thiếu nữ, mười điểm anh tuấn trên mặt lộ ra một cái nụ cười dào dạt, phảng phất như Thần Apollo Thái Dương sặc sỡ lóa mắt, "Xin lỗi, quấy rầy. Bởi vì ta đi thời gian đã lâu, các nàng ấy giống như đều rất bận bịu, mà ngươi thoạt nhìn rất nhàn nhã, ta có thể ở chỗ này ngồi một lúc không?"

    Nam nhân trước mặt tóc vàng mắt xanh quần áo trang phục phổ thông cung đình, cũng không che giấu được một thân tôn quý, khuôn mặt anh tuấn tăng thêm dáng người cao lớn thoạt nhìn mười điểm có mị lực, cặp mắt màu bích lục giống như là đá quý tốt nhất, lại thêm nụ cười đối phương đầy nhiệt tình, để cho người ta không khỏi sinh lòng hảo cảm.

    Trầm Mộc Bạch trong đầu tìm kiếm trong chốc lát, không có nhân vật nào như vậy ở trong trí nhớ nguyên chủ. Bất quá suy nghĩ một chút, nguyên chủ trong vương cung nhận biết người cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, có lẽ tên nam tử trước mắt này là đại thần đến Vương cung tham gia thịnh yến cũng khó nói.

    Thế là cô nhẹ gật đầu.

    Ánh mắt nam nhân tóc vàng mắt xanh dừng ở khóe môi cô một chút, hứng thú trong đáy mắt càng đậm, hắn ta sau khi ngồi xuống, giả bộ như một bộ rất nghi hoặc "Ta trước kia giống như chưa nhìn thấy qua ngươi."

    Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, ta cũng chưa từng thấy qua ngươi nha.

    Nhưng là cô vẫn duy trì lấy thần sắc nhàn nhạt nói, "Ừm, ta rất ít đi lại trong vương cung."

    Nam nhân tóc vàng mắt xanh làm ra một bộ bừng tỉnh, trên mặt nở nụ cười nói, "Khó trách ta nói ngươi thoạt nhìn làm sao lạ mặt như vậy, ngươi tên là gì? Ta nghĩ cùng ngươi kết bằng hữu, ừm.. Ta đối với ngươi cảm thấy hết sức hứng thú."

    Trầm Mộc Bạch vẫn duy trì bộ dáng tự phụ trên mặt.

    "Phất Già Na."

    Cô tử tế quan sát thần sắc trên mặt nam nhân, nguyên lai tưởng rằng có thể ở trên mặt đối phương nhìn thấy thần sắc giật mình, lại không nghĩ rằng nụ cười nam nhân không thay đổi, không có chút nào dị sắc, "Ừm.. Đây thật là cái tên mỹ lệ, cùng bản thân ngươi giống nhau y hệt."

    Trầm Mộc Bạch có chút buồn bực, theo lý thuyết nếu như là người trong vương cung, không có đạo lý nghe được cái tên này sẽ không biết thân phận cô.

    Nhưng vào lúc này, nam nhân tóc vàng mắt xanh đứng lên, hướng về phía cô mỉm cười, "Ta nghĩ ra rồi ta còn có chuyện quan trọng, trước hết không quấy rầy ngươi, quen biết ngươi là chuyện cao hứng nhất hôm nay."
     
    Hoài An An, Traan, Linmk17 người khác thích bài này.
  8. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 107: Hắc ám trong cổ tích công chúa bạch tuyết (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn ta đi thẳng về phía trước, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn sang thiếu nữ lộ ra một nụ cười, "Lần sau ăn đùi gà, nhớ kỹ đem miệng lau sạch sẽ, Arianes tân Vương hậu."

    Không đợi thiếu nữ có phản ứng gì, hắn ta quay người rời hoa viên.

    Trầm Mộc Bạch một mặt ahihi nhìn phương hướng hắn rời đi, nội tâm hiện lên vẻ kinh sợ, đầy trong đầu cũng là đối phương làm sao phát hiện chuỵencô ăn đùi gà.

    Hệ thống lạnh lùng "Đầu óc là một thứ tốt, hi vọng cô cũng có một cái."

    Trong tầm mắt xuất hiện một cái xương bị gặm không sai biệt lắm, chính là vị trí nam nhân vừa rồi đứng đấy, Trầm Mộc Bạch tâm lý tuyệt vọng, run rẩy mở miệng hỏi, "Hệ thống, người vừa mới kia sẽ không phải là Vương tử nước láng giềng đi?"

    Hệ thống "Đúng vậy nha, cô rất thông minh nha."

    Trầm Mộc Bạch oa một tiếng khóc lên.

    Hệ thống nội tâm thờ ơ, thậm chí có điểm muốn cười.

    "Belyssa tiểu thư, ngài không thể đi ra, mau cùng ta trở về." Một thanh âm có vẻ hơi vội vàng vang lên.

    Trầm Mộc Bạch còn đang đắm chìm trong tâm tình bi thương tuyệt vọng ngước mắt, một chút liền thấy được ở nơi xa có một thiếu nữ đi tới, mà phía sau nàng có một thị nữ khá là khẩn trương muốn tiến lên giữ chặt nàng.

    "Đi đi, ngươi bất quá là một cái nô bộc ti tiện! Có tư cách gì đụng ta!" Thiếu nữ phát ra một đường âm thanh sắc nhọn quở trách, thái độ mười điểm phách lối bất mãn.

    "Ngài lỗ mãng chạy ra như vậy, Quốc vương bệ hạ biết sẽ tức giận!" Thị nữ nhịn không được lên tiếng cảnh cáo nói.

    Có lẽ là nghe được Quốc vương bệ hạ bốn chữ này, thiếu nữ ngữ khí yếu xuống, nhưng vẫn là không cam lòng nói, "Vậy thì thế nào? Ta chỉ là muốn đến xem Vương tử điện hạ.."

    "Im ngay, Belyssa tiểu thư!" Thị nữ có chút lên giọng, trong giọng nói mười điểm khẩn trương.

    Hai người lôi lôi kéo kéo, Trầm Mộc Bạch đã đến trước mặt hai người, "Các ngươi đang làm gì?"

    Tựa hồ là không nghĩ tới bên trong vườn hoa này còn có những người khác, hai người có chút giật nảy mình, người thiếu nữ kia đang muốn lộ ra thần sắc bất mãn, thị nữ một mặt sợ hãi giữ nàng ta lại, đồng thời không để ý thân phận vội vàng đè đầu thiếu nữ xuống, ép buộc thực hiện nghi lễ nói, "Vương hậu."

    Thiếu nữ lúc đầu còn đang giãy dụa nghe được câu này thân hình có chút rụt lại, đem đầu cúi cho thấp hơn cũng mất đi vẻ kiêu căng phách lối trước đó, nhẹ giọng hành lễ nói, "Vương hậu."

    Trầm Mộc Bạch ánh mắt nhìn kỹ trên người các nàng một chút, trên mặt lộ ra tự phụ ngạo khí thần sắc, ngữ khí thản nhiên nói, "Ta mới vừa nghe được các ngươi nhắc tới Vương tử điện hạ."

    Thị nữ vội vàng ngẩng đầu giải thích nói, "Là như thế này Vương hậu, nàng ta là thiên kim của ngoại vụ đại thần, nghe nói Vương tử điện hạ nước láng giềng dáng dấp mười điểm anh tuấn, cho nên muốn thấy chân dung. Chỉ là cái này không phù hợp cấp bậc lễ nghĩa, cho nên ta mới muốn ngăn cản nàng, để tránh Quốc vương bệ hạ biết sẽ tức giận."

    Nhìn thiếu nữ một mực cúi thấp đầu, Trầm Mộc Bạch đột nhiên nói, "Ta trước kia giống như chưa từng gặp qua ngươi."

    Không đợi thiếu nữ trả lời, thị nữ ở một bên liền cướp lời nói, "Thưa Vương hậu, ngài chưa thấy qua cũng là bình thường, Belyssa tiểu thư cùng ta hôm nay ở trước mặt ngài đã mất đi cấp bậc lễ nghĩa, hết sức xin lỗi. Ta trước đưa nàng ra ngoài, dù sao yến hội liền đến nhanh, sẽ không quấy rầy ngài."

    Thị nữ đang nói đoạn này, thần sắc mười điểm vội vàng, trừ cái đó ra, còn lộ ra một chút sợ hãi cùng khẩn trương.

    Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ có chút híp mắt lại, "Ngẩng đầu lên cho ta xem một chút."
     
  9. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 108: Hắc ám trong cổ tích công chúa bạch tuyết (36)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi cô nói xong câu đó, thị nữ thần sắc sợ hãi trên mặt càng thêm hơn khẩn trương, giữ chặt tay thiếu nữ nắm thật chặt, "Vương hậu, cái này.."

    Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ cao cao tại thượng nhìn các nàng ta, một mặt không vui, "Chẳng lẽ ta còn không thể nhìn mặt nàng?"

    Thị nữ rủ đôi mắt, mở miệng liền vội vàng giải thích nói, "Đương nhiên không phải, Vương hậu, chỉ là Belyssa tiểu thư bởi vì ngoài ý muốn dung mạo bị hủy một nửa, sợ là sẽ phải va chạm đến ngài."

    Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ hơi nheo mắt lại, trên mặt hiện ra hơi mỏng sắc mặt giận dữ, "Ngươi không chỉ có coi ta thành đồ đần, còn tưởng là mù lòa."

    Thị nữ trong lòng lộp bộp một tiếng, đoán không được ở khoảng cách xa như vậy Vương hậu đến cùng có thấy hay không khuôn mặt Belyssa, nhưng hiện nay đã không có đường lui, chỉ có thể cắn răng nói, "Belyssa tiểu thư, vậy ngài liền ngẩng mặt để cho Vương hậu xem một chút đi."

    Thiếu nữ bả vai khẽ run lên, ngay sau đó ngẩng đầu lên.

    Mà khoảnh khắc nhìn thấy mặt nàng ta, Trầm Mộc Bạch lại kinh ngạc đến ngây người.

    Bởi vì, thiếu nữ tên là Belyssa này dáng dấp cùng Bạch Tuyết thật sự là quá giống, vô luận là mặt mày cùng dung mạo đều có sáu bảy phần tương tự.

    Thị nữ kia đã nghĩ xong câu trả lời khi bị Vương hậu đề ra nghi vấn, lại không nghĩ rằng đối phương chỉ nhàn nhạt dời đi ánh mắt, "Các ngươi đi đi."

    Thiếu nữ một mặt kinh ngạc, ngay cả người thị nữ kia cũng không nghĩ ra từ trước đến nay Vương hậu mười điểm ngạo mạn sẽ cứ như thế mà buông tha các nàng ta.

    Trầm Mộc Bạch lạnh lùng nói, "Làm sao? Còn đứng ở chỗ này làm cái gì?"

    Mặc dù không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng đối với thị nữ cùng Belyssa mà nói đây là kết quả không còn gì tốt hơn, thế là vội vàng thi lễ một cái, vội vàng rời đi trong tầm mắt Vương hậu.

    Hệ thống hiếu kỳ "Cứ như vậy?"

    Trầm Mộc Bạch "Ngươi cho là ta ngốc sao, sự tình nhất định có gì đó quái lạ, ta đây tự nhiên đánh vỡ, nhất định sẽ rước lấy phiền phức."

    Hơn nữa chuyện này còn giống như liên lụy đến Quốc vương, nghĩ như thế nào đều cảm thấy không đơn giản được không? Nếu là mượn thiết lập đi chỗ của ông ta làm ồn ào, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao.

    Hệ thống không nói gì, nhưng là không thể không thừa nhận, mặc dù kí chủ thiểu năng trí tuệ bình thường dễ dàng offline, nhưng là tại thời khắc mấu chốt trực giác không phải linh mẫn bình thường.

    Trầm Mộc Bạch đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi, "Hệ thống, Belyssa kia sẽ không phải là con gái tư sinh của Quốc vương đi?"

    Hệ thống "Một tích phân."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Mẹ cái hệ thống này.

    Nhưng là manh mối này cực kỳ trọng yếu, cô một mặt nghiến răng nghiến lợi, "Thành giao!"

    Thu tích phân, hệ thống trả lời vấn đề của cô, "Không phải."

    Trầm Mộc Bạch, ".. Nhiều lời một chữ sẽ chết sao?"

    Hệ thống, "Không phải nha."

    Trầm Mộc Bạch, "Ngươi thắng."

    Trầm Mộc Bạch tâm tình mười điểm phiền muộn ở trong lòng nghĩ đến, nếu như không phải con gái tư sinh, có khả năng là lúc trước Vương hậu sinh hai đứa bé hay không, mà cái tuổi này thiếu nữ tương tự là tỷ muội công chúa Bạch Tuyết? Nhưng Quốc vương tại sao phải đem nữ nhi này giấu đi, chẳng lẽ có bí mật gì không thể cho ai biết? Nội tâm của cô đã ẩn ẩn có một cái dự định.

    Mà đúng lúc này, một thị nữ vội vội vàng vàng đi tới, "Vương hậu, ngài làm sao còn ở chỗ này, yến hội đã muốn bắt đầu, Quốc vương đang phái người bốn phía tìm ngài."

    * * *

    Mặc vào lễ phục mới, Trầm Mộc Bạch bị mấy thị nữ mặc xong trang phục long lại vây quanh đi về phía cung điện tổ chức thịnh yến.

    Giống như là nhớ ra cái gì đó, Vương hậu tuổi trẻ mỹ lệ có chút nghiêng mặt qua dò hỏi, "Công chúa điện hạ đâu?"

    Thị nữ cách cô gần nhất thấp giọng nói, "Thưa Vương hậu, không biết."
     
  10. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 109: Hắc ám trong cổ tích công chúa bạch tuyết (37)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, dù sao Bạch Tuyết cũng sẽ xuất hiện ở trong yến hội, hơn nữa nghe nói Vương tử sẽ ở tạm trong vương cung, công việc thông gia còn chờ thương nghị. Trong đoạn thời gian này, có thể nghĩ hết đủ loại biện pháp ngăn cản việc thông gia này, cùng lắm thì cô còn có thể dụ dỗ Bạch Tuyết chạy trốn nha. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng là Trầm Mộc Bạch toàn cảm thấy cô giống như coi thường cái gì đó trọng yếu.

    Bữa thịnh yến này, Quốc vương không chỉ có mời quyền quan đạt quý, còn mời không ít quý tộc thiếu niên thiên kim bên trong Vương đô. Tràng diện không thể bảo là không lớn, vừa tiến vào trong cung điện kim bích huy hoàng mười điểm xa hoa, đại thần quần áo sạch sẽ quý tộc, thân sĩ thiên kim mỹ lệ tuổi trẻ, hình thành một cảnh tượng ăn uống linh đình.

    Lúc Trầm Mộc Bạch tiến vào cung điện trong nháy mắt, giữa sân không ít người đều quăng tới ánh mắt chăm chú.

    Nghe nói Vương hậu cùng công chúa Bạch Tuyết tuổi tương tự, không ít người đều chưa từng gặp qua cô, hiện tại như vậy xem xét, bọn họ thật sự là kinh diễm.

    Váy xoè tinh mỹ hoa lệ màu lam nhạt, tự phụ lại không mất đoan trang, khuôn mặt nhỏ lớn cỡ bàn tay trắng noãn ngũ quan không thể bắt bẻ. Hai con ngươi giống như là mang theo hữu ý vô ý dụ hoặc, hết lần này tới lần khác chủ nhân của nó bưng một bộ thần sắc cao ngạo lãnh diễm, chỉ khiến cho lòng người bên trong nhột khó nhịn.

    Trước đó trên yến hội dung mạo công chúa Bạch Tuyết đó là có một không hai, chỉ là nàng thần thái nhát gan không khỏi làm cả người có chút ảm đạm phai mờ. Hiện tại lại xuất hiện một Vương hậu vô cùng mỹ lệ, tư thái vênh váo hung hăng lộng lẫy không khỏi khiến cho người hai mắt tỏa sáng, càng có thể huống chi tân Vương hậu vẫn tuổi trẻ như thế.

    Đối với những ánh mắt giữa sân tập trung mà đến làm như không thấy, Trầm Mộc Bạch chú ý tới công chúa Bạch Tuyết ở trong góc bên trái.

    Mà đối phương tựa hồ trong một khắc lúc cô tiến đến liền nhìn sang, hai người ánh mắt đụng độ trên không, Bạch Tuyết lộ ra một nụ cười hơi ngượng ngùng, ánh mắt không xê dịch nhìn cô.

    Trầm Mộc Bạch vẻn vẹn chỉ là nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, bởi vì cô biết rõ, hoàng vị bên trên khảm tràn đầy châu báu, ánh mắt Quốc vương cũng đang nhìn sang.

    Cô không biết là, tại thời điểm cô dời ánh mắt, mỉm cười trên mặt Bạch Tuyết dần nhạt, nhìn về phía phương hướng cô trong mắt một mảnh đen kịt.

    Quốc vương một mặt ôn nhu mỉm cười, Trầm Mộc Bạch kiên trì ngồi xuống ở bên cạnh ông ta.

    "Phất Già Na, hôm nay ngươi rất mỹ lệ, không ít người đều bị mị lực của ngươi mà gãy đổ, ngươi nhìn thấy không?" Quốc vương quay sang, dùng ngữ khí vô cùng ôn nhu nói, trong cặp mắt kia là thần thái cuồng nhiệt trước đó chưa từng có.

    Cỗ ánh mắt giống như là con rắn chết đầy mùi hôi trong đầm lầy dinh dính, mang theo cảm giác làm cho người ta rùng mình, Trầm Mộc Bạch lông tơ trong nháy mắt dựng đứng, một loại hàn ý nhàn nhạt theo lưng lan tràn mà lên.

    Cũng may Quốc vương rất nhanh liền thu liễm, lại khôi phục thành bộ dáng ôn nhu cưng chiều, tựa như vừa rồi mọi thứ chẳng qua là Trầm Mộc Bạch ảo giác.

    "ahihi biến thái a a a a a a!" Trầm Mộc Bạch ở trong lòng run lẩy bẩy khóc với hệ thống.

    Hệ thống an ủi, "Sợ cái gì? Hắn cũng sẽ không giết ngươi."

    Chiêu này đối với Trầm Mộc Bạch đã không hữu hiệu, ở trong lòng cô một mảnh tuyệt vọng, hối hận lúc trước làm sao lại tin hệ thống tà ác.

    Hệ thống lại nói tiếp đi, "Suy nghĩ một chút đến Bạch Tuyết khả ái ôn nhu."

    Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ Bạch Tuyết bộ dáng ngượng ngùng khả ái, chỉ cảm thấy nhân sinh đều thăng hoa rất nhiều, cô tự an ủi mình, đúng vậy nha, cô còn có Bạch -nhóc đáng thương- Tuyết đáng yêu ôn nhu.

    Thế là cả người rất nhanh trấn định lại, ánh mắt cũng không tự chủ được nhìn về Bạch Tuyết ngồi ở chỗ kia.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng chín 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...