Ngôn Tình [Dịch] Ảnh Hậu Thị Phi Của Lục Tổng - Bán Chi Nhan Đầu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Heimi, 25 Tháng bảy 2020.

  1. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 31: Lục công tử chia tay đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Tiêu vẫn hai tay đút túi quần, xương quai hàm cắn chặt, gương mặt góc cạnh, khiến cả người hắn trở nên lạnh lùng hơn nhiều.

    Hắn vốn dĩ là một người đàn ông không giỏi biểu đạt cảm xúc, bất kỳ cảm xúc nào đều được giấu rất kỹ.

    Dưới ánh mắt sắc bén, là một một nét mặt sâu xa, hoàn toàn không có một chút sơ hở nào.

    Nam Sơ rất sợ Lục Tiêu như thế này.

    Cô hạ mắt, nhẹ nhàng thở dài, sau đó kiên định mà ngẩng đầu, lại là một gương mặt tươi cười, thần sắc lơ đễnh.

    "Lục công tử, chia tay đi. Năm năm nay đều cùng một người đàn ông, tôi ngán rồi."

    Cô cực kỳ bình tĩnh mà nói ra những lời này.

    Nhưng chỉ có mình cô biết, lúc nói mấy lời này, tim cô đập nhanh cỡ nào, thậm chí tất cả dây thần kinh tư duy trong đầu cô đều đình công.

    Không khí cũng trở nên ngưng đọng.

    Qua hồi lâu, Lục Tiêu lạnh lùng nói:

    "Nam Sơ, Cô chắn chắn?"

    "Đúng."

    Cô trả lời lại rất nhanh, chỉ sợ mình hối hận, giọng nói mềm mại:

    "Lục công tử, tôi thật sự sợ có một ngày bị Hàn tiểu thư tìm người tạt acid, dù sao tôi là dùng mặt kiếm cơm đấy."

    "Tùy cô."

    Hắn nói rất cứng nhắc.

    "Cảm ơn Lục công tử thành toàn nhé."

    Cô cười rạng rỡ như một con bướm hoa.

    Đột nhiên, cô xinh đẹp đi tới bên Lục Tiêu, cứ như vậy mà nhón chân, bất ngờ hôn hắn một cái.

    Mềm mại, giống như một cô bé được người ta yêu mến vậy.

    "Đây là lần cuối rồi."

    Tay của cô đã nghiêm chỉnh đặt xuống bên chân:

    "Dù sao Lục công tử thân thể cường tráng, nhiều tiền lại anh tuấn, tôi sẽ rất nhớ nhung đấy."

    Toàn vẻ cợt nhả, không có bộ dạng đứng đắn nào cả.

    Hắn đối với vở diễn của cô hoàn toàn không có hứng thú nào cả, thậm chí còn không nhìn cô, trực tiếp đi ngang cô mà bước vào thang máy.

    Nam Sơ đứng tại chỗ, quay lưng lại với hắn, cũng không trả lời.

    Âm thanh cửa thang máy đóng lại truyền tới, cô mới quay người lại.

    Cô phát hiện, vành mắt mình đã đỏ, mũi có chút cay cay, hình như sắp khóc rồi.

    Cô biết rõ, năm năm nay, dưới vẻ lơ đễnh của mình là để tâm thật sự. Còn dưới sự lạnh lùng của hắn, là thật sự không để tâm.

    Một người phụ nữ được bao nuôi, làm ấm giường, không có ý nghĩa gì nhiều cả.

    Cô hít sâu một hơi, liền đi về phía xe của mình.

    Còn chưa kịp khởi động xe, điện thoại liền kêu lên. Cô không muốn bắt máy, chỉ dựa vào ghế, hơi thở nặng nề.

    Rõ ràng, người gọi rất kiên nhẫn, điện thoại vẫn kêu liên hồi có tiết tấu.

    Qua hồi lâu, Nam Sơ mới bắt máy, còn chưa mở miệng, thanh âm của Dịch Gia Diễn đã truyền tới:

    "Cô điên rồi? Lại đi dùng bữa với mấy người Lý Đại Thắng kia? Đám người đó chơi đùa nữ minh tinh trong giới ai cũng biết cả được không hả?"

    Cô trầm mặc, không nói gì.

    "Cô thiếu tiền thì có thể nói với tôi, không cần phải đi dùng bữa với đám người đó. Nam Sơ, cô không phải là người như vậy."

    Dịch Gia Diễn im lặng một lát.

    "Năm đó cô nếu không phải cô có ý tứ đó với Lục Tiều thì dù có chết đói cô cũng sẽ không để cho một người đàn ông nuôi."

    "Dịch Gia Diễn.."

    "Đừng gọi ông đây."

    Dịch Gia Diễn cắt ngang lời cô.

    "Kiểu người như Lục Tiêu, nếu biết được chuyện cô làm thì có thể bóp chết cô."

    "Dịch Gia Diễn."

    Nam Sơ lại rất nghiêm túc gọi một tiếng, lần này không cho hắn có cơ hộ mở miệng.

    "Tôi và hắn, kết thúc rồi."

    Dịch Gia Diễn: "..."

    Sau đó là tiếng cười của Nam Sơ, rất nhẹ nhàng.

    "Tôi tự do rồi, không chúc mừng tôi sao?"

    "Nam Sơ.. cô.."

    "Dịch Gia Diễn, tới giúp tôi chuyển nhà đi."

    "Lục Tiêu nhỏ nhen như vậy? Chia tay rồi, ngay cả căn nhà cũng không cho cô?"

    "Tôi không muốn có dây dưa gì với hắn cả, bất kể là chuyện gì."

    "Được."

    Dịch Gia Diễn không nói nhiều.

    "Tôi khoảng 20 phút nữa tới trước căn hộ của cô."

    Cô ừ một tiếng sau đó cúp máy.

    * * *

    Nam Sơ trở về căn hộ, thu dọn đồ dùng cá nhân không nhiều, để lại những đồ dùng cao cấp, trang sức mà Lục Tiêu mua cho cô.

    Lúc cô xuống lầu, Dịch Gia Diễn đã đợi cô dưới đó.

    Nhìn thấy cô xách một chiếc vali size26, anh chỉ chau mày, lại không nói gì.

    Vì hắn hiểu rõ, Nam Sơ là một người cực kỳ đơn giản, trừ lúc xuất hiện ở ngoài thì đồ của cô, thật sự chỉ có một chút như thế này thôi.

    Hắn nhanh chóng đem hành lý của cô bỏ vào cốp xe, sau đó ngồi lên ghế lái.

    Cô chỉ nhàn nhạt nhìn căn hộ năm năm sống cùng Lục Tiêu một cái, sau đó mở cửa xe sau ra, sắc mặt không có chút lưu luyến nào.

    "Đưa cô tới nơi ở của cô?"

    Dịch Gia Diễn vừa lái xe vừa nói.

    Cô ừ một tiếng, không nói gì, dựa vào ghế nhắm mắt lại.

    Hắn cũng không nói gì thêm dứt khoát đưa cô xuống hầm để xe, cả quá trình không tránh khỏi bị ký giả chụp được, hắn cũng chẳng quan tâ.

    Nam Sơ xuống xe, xách vali liền bỏ đi.

    Dịch Gia Diễn ngồi trong xe hút xong một điếu thuốc mới lái xe đi.

    Lúc bị ký giả vây chặn, hắn dừng xe lại, cười như không cười nhìn bọn họ: "Sao nào, yểu điểu thục nữ, quân tử hảo cầu, còn không cho phép tôi quan tâm Nam Sơ?"

    "Dịch Gia Diễn, anh có phải đang thừa nhận anh đang theo đuổi Nam Sơ không?"

    "Hai người có phải vì bộ phim mà phim giả tình thật, bộ phim tiếp theo có khả năng hợp tác tiếp không?"

    * * *

    Ký giả hưng phấn, hỏi liên tục.

    Dịch Gia Diễn nhếch mày, tính khí nóng nảy lập tức xông lên, nửa cười nửa không:

    "Chữ bát không thể thiếu một nét phẩy*, náo loạn cái gì chứ, lúc tôi công bố, là lúc tôi sắp kết hôn."

    *Cách chơi chữ của trung quốc. Chữ bát có hai nét phẩy. Ý của Dịch Gia Diễn là một người không làm nên được chuyện gì.

    Một quả bom không ý tứ rõ ràng được ném ra, đám ký giả trố mắt đứng nhìn.

    Mà Dịch Gia Diễn đã không khách khí lái xe đi.

    Ở nơi công cộng, hắn thực ra luôn rất kín tiếng, chưa bao giờ nói về chuyện tình cảm của mình, lần đầu tiên mạnh giọng với ký giả.

    Nhưng Dịch Gia Diễn rất rõ ràng, hắn là dùng ống kích của ký giả để tỏ thái độ với Lục Tiêu.

    Trong chuyện của Nam Sơ, hắn chưa bao giờ thích được cái người Lục Tiêu này cả.

    Hắn cảm thấy không đáng thay Nam Sơ.

    * * *

    Lúc Lục Tiêu đọc được tin tức này, ly thủy tinh trong tay bị bóp nát, rượu vang đổ đầy đất, trong lòng bàn tay đã rỉ máu.

    Lúc Hàn Hy Viện ở bên cạnh nhìn thấy liền kinh hãi:

    "Lục.. trời ơi, em đi lấy hộp cứu thương cho anh."

    Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp rất căng thẳng, nhanh chóng băng bó cho hắn.

    Thậm chí, không chút bận tâm mà quỳ trên đất.

    Lúc Tiêu ngồi trên sô pha, từ trên cao nhìn xuống Hàn Hy Viện.

    Đó là một khuôn mặt nhỏ thực tâm thích mình, không giống với Nam Sơ, là bộ dạng miệng toàn nói năng lung tung, lúc nào cũng diễn sâu.

    Mỗi một câu nói đều có phần diễn, từng chữ từng câu đều đang lấy lòng mình.

    Nhưng hắn lại luôn cảm thấy gương mặt đó của Nam Sơ, cho dù là diễn thì đều thành thật hơn Hàn Hy Viện.

    Hàn Hy Viện đang cẩn thận từng chút băng bó cho Lục Tiêu:

    "Có nên đi bệnh viện xem một chút không."

    "Không cần."

    Hắn cự tuyệt.

    Sau đó, bầu không khí trở nên mất tự nhiên.

    Ánh mắt của Hàn Hy Viện dừng lại trên màn hình, đúng lúc nhìn thấy phim truyền hình của Nam Sơ diễn, như có suy nghĩ gì đó.

    "Nam Sơ à!"

    "Cô quen?"

    Không ngờ hắn lại tiếp lời.

    Hàn Hy Viện ngẩn ra một chút, nhưng vẫn nói tiếp:

    "Không quen. Chỉ là lúc sinh nhật anh trai, có một lần đã đưa một cô gái tới tên là Nam Sơ. Đã là chuyện năm năm trước rồi."

    Cô ta yên lặng chút, hình như đang chỉnh đốn lại cảm xúc, sau đó mới tiếp tục nói:

    "Có lẽ không phải là cùng một người. Cô gái đó, không ở trong showbiz, sạch sẽ thuần khiết, khá được lòng người."

    Bây giờ nghĩ lại, cô ta phát hiện, cho dù là năm năm trước, ở trong phòng bao câu lạc bộ, trong hoàn cảnh tối mờ thì cô ta vẫn nhớ rõ Nam Sơ.

    Đôi mắt đó giống như biết nói vậy, trong sáng long lanh.

    Khác xa so với trong phim bây giờ, trong đôi mắt đó của Nam Sơ đều là diễn kịch.

    Nam Sơ của bây giờ, quá giả dối, quá sành đời.

    Mà sau lần đó, cô ta không gặp lại Nam Sơ.

    Kết quả Lục Tiêu lại có vẻ có hứng thú:

    "Năm năm trước? Bạn gái của Hàn Khải Nghiêu?

    " Xem như là vậy đi. "

    Hàn Hy Viện nghĩ một chút, nói một đáp án chắc chắn.

    Lục Tiêu cười lạnh một tiếng:

    " Mắt nhìn của anh cô tệ thật. "

    Hàn Hy Viện:"... "

    Tại sao cô ta cảm thấy sự tức giận của Lục Tiêu là do Nam Sơ chứ? Nhưng lúc muốn nhìn rõ lại biểu tình của Lục Tiêu thì hắn lại không biểu hiện gì.

    Môi mỏng của hắn mím chặt, sau đó không nói gì nữa.

    Thì ra, lại đúng là một người. Hắn mắng Hàn Khải Nghiêu không có mắt nhìn, vậy không phải là đang mằng bản thân mình sao?

    Đột nhiên hắn trở nên buồn bực.

    Vào lúc này, điện thoại của hắn vang lên.

    Hàn Hy Viện rất biết ý mà đứng dậy:

    " Tiêu, anh bận việc, em về đây. Bố em nói, hẹn ngày khác cùng ăn cơm. "

    " Ừ. "

    Hắn không nóng không lạnh đáp một tiếng.

    Hắn nhìn người gọi đến, không vội bắt máy mà tiễn Hàn Hy Viện ra đến cửa biệt thự.

    Tài xế của Hàn Hy Viện đã đợi bên ngoài.

    Cô ta rất tự nhiên nhón chân lên, hôn lên má Lục Tiêu.

    " Ngủ ngon, em đi đây. "

    Hắn nhìn cô ta. Là một người đàn ông, hắn tất nhiên hiểu được ý tứ trong ánh mắt của cô ta.

    Môi mỏng hắn mím lại, nhưng không làm gì cả, rất nhạt mà gật đầu một cái liền quay người đi vào trong.

    Hắn chưa bao giờ có thói quen tùy tiện thân thiết với phụ nữ, từ lúc bắt đầu hiểu được chuyện nam nữ đến bây giờ. Người phụ nữ duy nhất hắn từng hôn chỉ có một người, đó chính là Nam Sơ.

    * * *

    Ngồi lại lên sô pha, hắn bắt máy, không nói gì, nghe Vương Nam nói xong mới trầm giọng hỏi một câu:

    " Anh nói Nam Sơ nói với anh, muốn chuyển ra khỏi căn hộ từ bây giờ? "

    " Đúng. "

    Vương Nam cũng gấp lắm rồi.

    " Không biết con nhóc đó nghĩ cái gì. Tính khí đã ngang bướng lên thì mười con trâu cũng không kéo lại được. "

    " Tùy cô ấy. "

    Lục Tiêu lại rất lạnh nhạt đáp lại một câu.

    " Sau này chuyện của Nam Sơ không có liên quan gì đến tôi. "

    Vương Nam:"..."

    Không để Vương Nam có cơ hội mở miệng, hắn đã cúp máy.

    Vương Nam trừng mắt nhìn cuộc gọi bị ngắt, nghẹn họng.

    Nam Sơ và Lục tổng, như này là triệt để tan rồi?

    Anh muốn liên lạc Nam Sơ, nhưng điện thoại cô tắt máy, thậm chí còn không nói cho mình cô ở chỗ nào, chỉ gửi một tin nhắn tới.

    [Anh Nam, em sẽ không làm chậm trễ việc quay phim, đừng nhớ em.]

    Nam Sơ, bà mẹ cô ở đó mà đừng nhớ!

     
  2. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 32: Dùng nửa đời còn lại bồi thường.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Mèo435, Ngọc Linh LinhQuynhanh200880011 thích bài này.
  3. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 33: Lục công tử anh bị bệnh à. (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Heimi

    Bài viết:
    2
    Chương 33 :(2)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn không có quyền xem nội dung này.
     
    Ann.bichngoc, Mèo435Quynhanh200880011 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...