102 ❤︎ Bài viết: 32 Tìm chủ đề
Khi đi học chắc chắn mỗi người trong chúng ta đều phải trải qua cái gọi là áp lực học tập, thi cử. Mình cũng vậy, cũng trải qua áp lực thi cử, học tập. Mình cảm thấy cực kỳ tệ khi học lớp 9 sắp bước vào kì thi tuyển sinh lên lớp 10. Mình có học lực giỏi, ở đây là giỏi thật sự, mình không khoe vì việc giỏi cũng là một áp lực đối với mình. Ngoài kì thi tuyển sinh, mình còn một kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh môn Toán. Lúc ấy thầy Toán tạo áp lực phải có giải rất lớn cho mình thầy giao rất nhiều bài tập, mình không rõ bao nhiêu bài nhưng ít cũng phải cả 2 hay 3 trăm bài. Mỗi bài đều rất khó, mình phải vắt óc suy nghĩ để giải. Mình cảm thấy sợ hãi về môn Toán (môn học trước kia mình yêu thích nhất). Mẹ mình và bố của mình đã cãi nhau rất nhiều lần về vấn đề cho mình thi vào trường chuyên, bố mình cho rằng nên cho mình học trường bình thường nếu mình giỏi sẽ vẫn giỏi thôi. Còn mẹ mình muốn thi vào trường chuyên để có môi trường học tập tốt hơn. Và cuối cùng mẹ mình thắng, áp lực tiếp tục đè lên vai mình. Nếu không được giải học sinh giỏi thì mình sẽ không biết phải làm sao với thầy dạy toán. Còn không đậu trường chuyên thì mình sẽ làm thất vọng đối với mẹ. Mình thật sự rất áp lực.
 
89 ❤︎ Bài viết: 73 Tìm chủ đề
Tôi có một câu chuyện muốn kể, đó câu chuyện về một cô gái năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, cô ấy khóc và nói với tôi rằng, cô ấy không nên sinh ra, không nên xuất hiện trên đời. Tôi hỏi tại sao, cô ấy nói rằng, bản thân luôn có cảm giác làm tổn thương mọi người xung quanh, có cảm giác bản thân chính là khắc tinh của mọi người. Cô ấy nói mình cái gì cũng kém, rửa bát để bát vỡ, cầm cán cầu lông thì bị gãy, đi mượn máy tính thì để cho nó hư, trong một ngày bao nhiêu chuyện. Cô ấy còn nói, lúc nhìn thấy mẹ đi làm về buổi trưa mệt mỏi, nhìn lại bản thân không làm được tích sự gì. Nhiều lần cô ấy nói, mỗi lúc cãi nhau với mẹ, cô ấy thường trốn ra sau vườn ngồi khóc, có khi khóc trong nhà tắm, rồi nghĩ mình đã sai, đáng lẽ phải nhịn vì đó là mẹ mình nhưng vẫn cố cãi biết dù mình đúng. Cô ấy còn nói nhìn người thân xung quanh rất đáng thương, họ sống nơi vùng quê nghèo, mưu sinh quá vất vả dẫn đến những cuộc cãi nhau. Cô ấy khóc kể với tôi đến đó, tôi biết cô ấy có rất nhiều chuyện giấu trong lòng, đến lúc bí bách mới giám thổ lộ. Tôi hiểu, hiểu những gì cô ấy nói. Con người mà gặp chuyện buồn, day dứt trong lòng sẽ hồi tưởng lại những điều không hay trong quá khứ và tự trách mình tự cho mình là người gây ra mọi lỗi lầm.

Tôi muốn viết vì tâm trạng tôi đang rất đau. Tôi nói với cô gái ấy, mạnh mẽ lên, đừng khóc rồi mọi điều tốt đẹp sẽ đến.
 
72,262 ❤︎ Bài viết: 3509 Tìm chủ đề
Dạo này thấy cuộc sống của mình hơi nhạt nhẽo rồi. Từ khi vào diễn đàn cũng có nơi để giết thời gian những buổi rảnh việc. Đang sắp sửa một chuyến đi dù không mấy hào hứng, chẳng qua là vì đang nhạt nhẽo nên quyết định đi. Mọi thứ yên ổn quá cũng cảm thấy không thoải mái, một phần là sẽ nhạt, một phần khác là kinh nghiệm cho thấy: Yên ả là trước cơn bão :) Cứ thế này mãi sẽ không ổn, nhưng lại cảm thấy không muốn ép bản thân, nên cứ buông thả cho bản thân tự do, ấy thế nhưng vẫn lo lắng nhẹ :)
 
72,262 ❤︎ Bài viết: 3509 Tìm chủ đề
Sau những bực bội thì cuối cùng mình vẫn chọn giải pháp bỏ qua. Haizz, bởi vì có nói ra lại càng bực thêm nếu như người khác không hiểu. Rốt cuộc thì mình vẫn biết rằng không ai có thể hợp ý nhau hoàn toàn, thế nên phần nào hợp thì qua lại, phần nào không hợp thì né đi cho đỡ bận lòng. Biết vậy nhưng cũng phải vấp phải ít nhất là một lần bận lòng với một người thì mới biết được là phần đó không hợp với người đó :) để mà lần sau né. Chỉ là nếu đang tốt đẹp mà vấp phải thì lại bớt tình cảm với nhau đi một ít
 
13 ❤︎ Bài viết: 11 Tìm chủ đề
Tôi muốn viết ra đây cơn bực bội đang đốt cháy lòng mình.

Ôi món cá kho tiêu của tôi. Cá của tôi. Cháy mịa rồi.

Haizzz. Bất lực vì bản thân.

Thôi quên chuyện con cá đi. Nói một chút về ngày hôm nay. Phải nói ngày hôm nay tôi làm những gì? Có gì đặc biệt không nhỉ? Có lẽ là tôi đã tập thạo điệu Blue kết hợp với một số hợp âm rồi.

À quên mất nói với các bạn tôi là người thích âm nhạc lắm lắm. Đang học đánh guitar nì.

Tôi cũng thích kalimba nữa, dự dịnh mua một cái kalimba.

Về phần công việc thì chẳng có gì đặc biệt hết. Tôi cũng mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Ngày nào cũng như ngày nào. Lời lãi chẳng có bao nhiêu. Chỉ đủ sống thôi. À mà cái lô đường thì không dám lấy nhiều vì sợ kiến nó đục nhưng theo nhu cầu thì có vẻ chắc tôi phải sắm một cái máy hàn miệng túi thôi.

Mệt quá không viết nổi nữa.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,835 ❤︎ Bài viết: 153 Tìm chủ đề
Hôm nay em phát hiện mẹ em lại già đi, trước là có tóc bạc, nay là lãng tai dần, chỉ cần nói nhỏ hoặc nói nhanh hơn chút là mẹ em sẽ không nghe kịp. Sau này em sẽ đi học xa, ở nhà còn chị và em trai, không biết sẽ như thế nào nữa, cả hai người đều quá vô tư.

Ngày mai mẹ em đi từ thiện với bạn, hy vọng mẹ sẽ không lại cao su giờ nữa, hy vọng mẹ sẽ tạm quên đi sự không vui của ngày hôm nay để đón chào ngày mới trong sự vui vẻ.
 
270 ❤︎ Bài viết: 13 Tìm chủ đề
9 hạnh phuc cơ bản của đời người (thuanthienmonchu)

1/ Sanh ra ta được làm Người.

Phá thai, yểu tử, nhiều người khó qua!

2/ Sanh ra toàn vẹn đủ mà.

Thiểu năng, dị tật tránh xa thân này.

3/ Có cha có mẹ đủ đầy.

Chẳng hay ly tán, thương này các con.

4/ Cha mẹ sanh dưỡng mỏi mòn.

Trông con khôn lớn, chỉ con đường lành

5/ May mắn cắp sách học hành

Tiếp thu tri thức, rõ rành thức tri.

6/ Học hành xuyên suốt chi trì.

Tựu thành nghề nghiệp để vì mưu sanh.

7/ Kiếm được công việc an lành.

Môi trường thích hợp, đúc thành bản thân.

8/ Nếm trải khoảnh khắc ân cần

Bình an sum họp, thân nhân sum vầy

9/ Quà tặng kỳ diệu là đây.

Mở ra bí mật, đổi thay cuộc đời.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Đau khổ, cô đơn, buồn tủi.. mọi cảm xúc đau buồn đều xuất hiện bất cứ lúc nào. Đôi lúc bạn cô đơn khi trò chuyện với bè bạn, bạn cảm thấy bị xa lánh, bỏ rơi, bị lùi lại phía sau giữa đám bạn. Bạn khóc, bạn buồn nhưng liệu ai quan tâm? Bạn cảm thấy đố kị với bạn mình, đôi khi hoặc khá thường xuyên. Tại sao bạn mình được nhiều người yêu quý mà mình lại không? Tại sao bạn mình làm gì cũng được quan tâm để ý mà mình lại không?

'Mình hiểu, mình biết nhưng coi như không quan tâm, để ý tới. Thỉnh thoảng, mình muốn hòa đồng, tham gia vào cuộc nói chuyện của đám bạn, nhưng, không ai để ý cả, họ nói chuyện của họ, tôi nói chuyện của tôi, họ không quan tâm, không biết đến sự tồn tại của tôi. Tôi hụt hẫng, tôi buồn, phải, nhưng bề ngoài giả vờ vui, mỉm cười. Họ nói tôi hay cười, họ hỏi tại sao? Tôi cũng chẳng biết, tôi cười nhưng tôi có muốn đâu? Tôi buồn cũng vậy vui cũng chẳng khác, vậy thì, giả vờ cười thì vẫn hơn. Thật ra, vài người cũng chủ động tìm tới tơi.. nhưng vì họ cần tôi giúp họ, họ cần tôi mua đồ cho họ, đưa cho họ thứ họ cần, chỉ vậy thôi.. Liệu họ đã bao giờ quan tâm tới cảm xúc của tôi? Tôi thấy họ quan tâm nhau, chia sẻ, động viên nhau, nhưng, tôi bị ra rìa. Tôi tâm sự, họ chẳng nghe, nhìn tôi rồi nói chuyện khác, đôi khi nói kệ tôi."

Trong một nhóm bạn, có lẽ sẽ có một người như một mảnh vải thừa, giữ lại cũng chẳng sao, cắt đi có lẽ là đỡ vướng víu. Dù cô đơn, đau khổ đến đâu, dù muốn có người tâm sự đến đâu, nhưng họ không cần mình thì mình cũng chẳng nói ra được, cứ cất giấu trong lòng, chất đống ngày qua ngày, chẳng ai biết và hiểu..
 
Chỉnh sửa cuối:
5,202 ❤︎ Bài viết: 695 Tìm chủ đề
Cô trả bài kiểm tra giữa kì và em không hài lòng về điểm. Số điểm này không xứng đáng với những gì mà em đã bỏ ra. Em biết một phần lỗi là ở em (đọc nhầm đề, bấm máy sai) nhưng cô cũng có một phần trách nhiệm nào đó. Cô nói chỉ có vài câu hình mà có đến 12 câu, chiếm gần 4 điểm. Phần cô bảo ôn thì cô không cho vào. Hình cô chỉ ôn lý thuyết vậy mà đa phần câu đều làm bài tập, có cả dạng khó!

Em đột nhiên cảm thấy giờ toán đều mà mình tự học, có lẽ cô nghĩ em đi học thêm toán nên cái gì cũng biết. Tuy em không học thêm cô nhưng bài tập cô giao em vẫn làm đầy đủ, lên lớp vẫn ghi chép bài và làm bài tập đầy đủ bất kể những câu dễ nhất, cơ bản nhất em đều làm hết nhưng thái độ của cô so với lớp 11 quá khác. Có vài lần cô nói trước lớp, tuy không ám chỉ ai nhưng em vẫn cảm thấy bị tổn thương.

Gần đây cô mở lớp dạy kèm, chủ yếu là học sinh lớp em vì lớp em yếu toán, rồi giống như trên lớp cô quan tâm nhiều hơn đến những bạn đi học đó. Em và vài bạn bị cho ăn bơ nhẹ nhàng..
 
934 ❤︎ Bài viết: 109 Tìm chủ đề
Có những thời điểm, những nỗi đau cũng trở nên bình thường, không còn tìm cách tự trách, không còn gục ngã, chỉ tự an ủi chính mình, buồn một chút thôi, tại khoảnh khắc đó thôi, hôm nay thôi, mọi thứ rồi đều trở lại như vốn có. Không có điều gì là tồn tại mãi, cũng không có gì là không thể thay đổi, chỉ là tập quen, tập nhìn nhận, tập thay đổi.

"Tại sao?"

Không có ai là mãi thế, chỉ thay đổi mới có thể chống đỡ lại cuộc đời khắc nghiệt, không vững thì bị quật ngã, sau cùng đều phải học cách tự bảo vệ chính mình. Đau nỗi đau của mình, bất lực với nỗi đau của người, thương cho mình, thương cả cho người, mấy ai là không đau khổ. Chấp nhận, thay đổi, gục ngã và đứng dậy.

Dần trở thành một người mà ta muốn, cũng sẽ có một ngày, mọi nỗi đau mà ta trải qua đều trở nên vô thường.
 
Chỉnh sửa cuối:
84 ❤︎ Bài viết: 38 Tìm chủ đề
Gần 1 giờ sáng vẫn ngồi miệt mài với đống bài vở vì sắp thi rồi. Làm sinh viên quả thực không dễ, sinh viên y thì càng khó. Nhiều lúc vô cùng áp lực vì nghĩ bản thân mình không đủ giỏi để theo con đường này, nỗ lực rất nhiều nhưng kết quả thực sự không tốt như mong đợi. Cảm giác hụt hẫng và không muốn cố gắng nữa vì sợ kết quả lại làm bản thân thất vọng. Nhưng nếu không cố gắng liệu kết quả có tệ hơn không?

d2bab4ef50cdcfa5569bd00d51ac8182.jpg
 
37 ❤︎ Bài viết: 23 Tìm chủ đề
Không biết có ai như mình không nhỉ? Có những ngày mình buồn mà chẳng biết lý do. Cuối tuần thì rảnh rỗi đấy nhưng lại chẳng biết làm gì. Bạn bè người ta đi đây đi đó, còn mình thì cứ ru rú ở phòng. Vì cuối tuần không phải dậy sớm nên ngủ dậy đã gần trưa rồi. Chẳng biết làm gì..

Mà chẳng hiểu vì sao mình lại buồn nữa. Không có người yêu và cũng chẳng có hứng thú với tình yêu. Nhưng nhìn người ta yêu nhau thì mình lại có chút ghen tị, nghĩ bản thân mình rồi lại buồn. Nhiều khi cũng muốn yêu đấy, nhưng thấy bản thân nghèo nên thôi. Sợ cứ theo đuổi mà chẳng được đáp lại..

Cái buồn vô cớ nó cứ quẩn quanh trong suy nghĩ của mình. Chẳng biết phải làm sao nữa..
 
2 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Sáng thức giấc, một cảm giác mơ hồ tràn đến với tôi, chán nản hay sáo rỗng, nó thật vô vị đến nỗi tôi không thèm nhấc chân ra khỏi giường. Ngày nào cũng vậy, việc tôi phải làm chỉ là thức dậy rồi ăn sáng sau đó thì đến trường học những điều mà theo tôi thì nó thật "sáo rỗng", rồi về kí túc xá. Nó cứ lặp đi lặp lại như thể vô hạn, 20 tuổi nhìn quanh đâu cũng thấy cô đơn và thất vọng. Thất vọng về bản thân, về tình yêu, về cuộc sống. Đôi lúc tôi chỉ muốn làm những gì tôi muốn và sống hết mình vì đam mê, có lúc tôi làm việc gì đó chỉ vì ý muốn của mọi người xung quanh. Nhưng đến với tôi chỉ là sự giả dối và sự thất bại, họ coi tôi như trò hề rồi châm biếm nỗ lực của tôi, rồi tôi tự vấp ngã mà không ai đỡ dậy cứ sống như cái bóng của người khác như một con "kí sinh" thảm hại. Rồi tôi nhớ lại những ngày xưa cũ những đứa bạn không vì vật chất, những người thân mà họ yêu thương tôi chân thành nhưng giờ đã khác người thân tôi dần dần già đi, bạn bè quanh tôi chẳng còn vô tư như ngày trước nữa, có những mối quan hệ xưa cũ đã không còn giữ được, có những người đã chẳng còn liên lạc gặp gỡ.. Cùng với nỗi buồn thì những câu hỏi cũng ập tới tôi "Đi đâu? Làm gì? Với ai? Làm như thế nào? Sống ra sao? Và hàng trăm ngàn những câu hỏi không ai đáp khác". Tôi chìm vào mơ hồ, ngày ấy tôi cũng như bao người sống thảnh thơi vô tư không lo nhiều cho tương lai khi đó tôi thấy tôi vừa thông minh vừa ngu ngốc làm hết những chuyện ngu ngốc này đến chuyện nọ làm mà không cần suy nghĩ nhưng lúc đó tôi cảm thấy thật thoải mái và không bị ràng buộc. Đến đó tôi bật cười một mình, tôi nhận ra rằng mình không còn có thể đổ lỗi cho những sai phạm những nông nổi bồng bột của mình cho tuổi trẻ nữa.. Tôi ra khỏi giường với nỗi buồn vơi đi cùng với hi vọng vào tương lai tươi sáng.

Cảm ơn các bạn vì đã đọc. Chúc bạn một ngày tốt lành.
 
1 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Dạo gần đây, tôi bắt đầu cảm thấy ghen tị với hạnh phúc của người khác

*qobe 85*

Tôi - 1 cô gái mới vừa bước qua tuổi 18. Kết thúc khoảng thời gian mà nhiều người bảo khó quên nhất, đó chính là những kỉ niệm thời áo trắng. Nhiều lúc không hiểu nổi bản thân mình các bác ạ, rằng tại sao 12 năm đi học không có lấy 1 mối tình. Đi đâu cũng thấy người ta có đôi có cặp, buồn thực sự. Có thể nhiều người sẽ bảo rằng mới mười mấy tuổi đầu mà đã than vãn các thứ. Nhan sắc của mình thì cũng k phải là xấu, chỉ có điều là mình ít nói 1 chút á. Liệu đấy có phải là lí do khiến e độc thân. E cũng chỉ là một cô gái mong manh, chỉ là k có ny nên e mới phải mạnh mẽ đấy. Lần đầu viết bài nên văn e còn hơi lủng củng, mong mọi người thông cảm. Mình viết bài viết này để mong muốn người mà e luôn tìm kiếm suốt 18 năm qua mau xuất hiện để mang lại cho e cảm giác an toàn, ấm áp. Che trở cho e sau những giông bão cuộc đời. E sẽ đợi và hi vọng quãng thời gian dài chờ đợi của e sẽ đợi được người xứng đáng ❤️
 
Last edited by a moderator:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back