Chương 10:
Cứ thế hai bố con tôi ầm ỹ cho đến về nhà mới thôi. Bố thích bàn cờ tôi mua lắm, bố khen cầm quân cờ bằng gỗ to sướng cả tay. Chiều ấy bố mang bàn cờ ra khoe khoang với mấy ông bạn đồng chí hướng đến tận lúc tôi gọi về ăn cơm mới đắc ý ha hả ôm bàn cờ về, còn hẹn nhau ăn cơm xong ra bàn luận tiếp. Mẹ làu bàu mắng tôi hoang phí, mua linh tinh vớ vẩn tốn tiền nhưng tôi biết mẹ thích chiếc khăn tôi mua lắm. Mẹ mang quà bánh sang chia cho các bác hàng xóm, ai cũng vui vẻ với những món ăn vặt lạ mắt.
Tối đó mẹ đưa tôi một chiếc hộp gỗ, bảo là bà đặc biệt để lại cho tôi. Nhưng do khi đó tôi đang học cuối cấp lại sắp thi đại học nên mẹ chưa đưa cho tôi. Chiếc hộp gỗ cũ kỹ đơn sơ bằng gỗ mộc tôi chưa từng thấy bao giờ, những cạnh hộp bóng loáng do nhiều năm bị ma sát mài mòn. Vắt ngang chiếc chốt kiểu cũ là một chiếc khóa hình dáng như một vành trăng khuyết, chìa khóa đã được cắm sẵn trên ổ. Tôi mở ra bên trong chỉ có một quyển sách bìa da đã cũ lắm, trên mặt sách in chìm một hình một vầng trăng khuyết nho nhỏ, ở dưới góc bìa da có một dấu vết như là một ấn triện với những hoa văn phức tạp. Hai bìa sách dày và nặng nhưng bên trong chỉ có chừng mười trang giấy trắng. Đúng vậy.. là mười trang giấy trắng, chất lượng giấy không tốt nên giấy không được trắng tinh mà hơi ngả mầu vàng, chất giấy không bằng phẳng mà xù xì lồi lõm có mùi hơi hắc hắc. Tôi lật ngang lật dọc không hiểu bà có dụng ý gì khi gửi lại cho tôi một quyển sách trống không thế này. Nghĩ mãi không ra nên tôi tự an ủi mình có lẽ bà muốn gửi cho tôi một vật lưu niệm, mà cuốn sách này đối với bà có một ý nghĩa gì đó nên giờ bà muốn để lại cho tôi mà thôi. Có lẽ đây chính là món quà mà bà hứa tặng cho tôi vào lần cuối cùng gặp mặt ấy.
Tôi ôm cuốn sổ nằm ngủ, trong mơ tôi lại mơ thấy bà cười hiền từ. Bà đứng bên hàng rào râm bụt với tay ra đưa cho tôi thứ gì đó. Trên bàn tay bà có một vật phát ra sáng rực rỡ như ánh mặt trời. Tôi nghe tiếng bà văng vẳng: "Giữ lấy, con là người nối tiếp..". Rồi bà từ từ tan đi trông vô tận không gian mầu trắng.
Tôi cũng giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ. Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng vằng vặc soi rõ từng ngọn cây nhấp nhô, ánh trăng dịu dàng thanh khiết thanh lọc tâm hồn tôi. Tôi thở dài. Không nhớ nổi đã bao lâu mình không tĩnh tâm ngồi ngắm trăng như thế này. Cuộc đời học sinh cuối cấp đắm chìm trong học ôn, thi cử rồi cuộc sống ồn ã nhộn nhịp dưới thành phố làm cho người ta quên mất bồi dưỡng tâm hồn bằng những khoảng lặng dưới ánh trăng.
Đương nhiên dưới thành phố cũng có trăng, trăng dưới thành phố chắc hẳn cũng sáng như trăng nơi này. Nhưng dưới thành phố ánh điện rực rỡ về đêm đã lấn át ánh trăng, tối tối người ta đổ xô ra đường để ngắm những dàn đèn điện xa hoa đắt đỏ chứ đâu ai để ý đến mảnh trăng lẻ loi treo ở góc trời kia.
* * *
Hôm quay xuống học bố gửi tôi lên cabin xe chở vật liệu của cơ quan xuống thành phố. Bố mẹ tôi sợ xe đông tôi bị móc túi hoặc không may gặp gã dê xồm nào tranh thủ xe đông mà cháy nhà hôi của thì thiệt thòi cho con gái của bố mẹ lắm.
Xuống tới nơi tôi chia quà ra từng phần rồi mang sang nhà Hà đầu tiên. Vốn tôi định nhờ thằng em nhưng nó từ chối, nó bảo:
- Quà thì phải tự mang sang, nhờ người khác thì còn ý nghĩa gì!
Vậy là tôi đành lóc cóc đạp xe mang sang.
Hôm nay bố mẹ Hà cũng có ở nhà. Cả nhà vừa ăn xong bữa tối thì tôi đến. Mẹ Hà là một người phụ nữ trung niên quý phái và xinh đẹp, còn bố Hà thì hơi béo da đen nhưng trông cũng phong trần lịch lãm. Ba anh em nhà Hà thừa kế được ưu điểm của cả bố và mẹ nên phải nói là ai trông cũng rất ưa nhìn. Mẹ Hà bảo tôi ngồi xuống ghế Sofa rồi hỏi đủ thứ chuyện, Hà thì ngồi cạnh nói hùa theo, không khí rất vui vẻ khiến tôi cũng bớt ngại ngùng. Bố của Hà ngồi bên kia xem tivi cùng hai anh em trai, thi thoảng hỏi về chuyện học hành của các con. Không khí đầm ấm vô cùng. Kể cả Sơn cũng không còn cái dáng vẻ kiêu ngạo bất kham như mọi khi mà thật ngoan ngoãn hiền lành. Tôi thầm bữu môi liếc nó, đúng là khéo giả vờ giả vịt.
Lúc về Quốc dùng xe đạp của tôi đưa tôi về, từ chối không được tôi dành phải leo lên xe. Hôm nay tôi mặc một chiếc áo nỉ mầu trắng gần tới đầu gối, quần hồng bó sát ngắn tới cổ chân phối với một đôi giầy vải trắng. Còn anh thì mặc áo gió mầu thiên thanh. Cũng là chiếc áo này mấy hôm trước ở trên xe Ô tô tôi đã dựa vào mà gà gật đây. Nhớ lại tôi lại thấy mặt mình nóng lên.
- Em xuống đây đã đi hội chợ bao giờ chưa?
Anh hỏi tôi.
- À.. chưa, em cũng không hay đi chơi.
Thực ra tôi muốn nói là ngoài đến trường và phòng trọ của Lan ra thì nơi tôi đến nhiều nhất là nhà anh.
- Ngoài đến trường em cũng nên đi đây đi đó một chút cho biết.
- Vâng.
- Mấy hôm nữa trong thành phố có tổ chức hội chợ, nhóm của Huy đều đi, em có muốn đi cùng không?
Tôi ngập ngừng không biết nên trả lời thế nào, thực ra thì tôi cũng thích đi lắm đấy. Tôi còn chưa được đi xem hội chợ dưới thành phố bao giờ đâu. Nhưng trong lòng lại cảm thấy ngài ngại.
- Hôm ấy Hà cũng đi, con bé hiếu động nghịch ngợm lắm, em đi trông chừng nó giúp anh. Nó là con gái có em đi cùng tiện hơn là một đám thanh niên bọn anh lúc nào cũng theo sau. Em giúp anh nhé?
- Được ạ.
Anh cười cười, còn tôi thì cứ thấy có cái gì đó không đúng ấy.
Đến nhà, anh định đi bộ về nhưng tôi kiên quyết bắt anh đi xe đạp của tôi về, định bụng mai đi nhờ thằng em sang lấy xe đi học cũng được chứ anh có lòng đưa tôi về sao tôi có thể để anh phải đi bộ chứ. Vậy mà anh lại bảo mai sẽ đến đón tôi đi học, rồi không để tôi kịp phản đối anh đã lên xe đi mất. Tôi bất lực gãi đầu, không hiểu làm sao mọi chuyện cứ đi chệch đường ray như vậy chứ. Tự nhiên lại cứ sa vào cái vòng luẩn quản: Nợ - trả, trả - nợ là thế nào nhỉ!
Vừa khép cổng bước vào đã thấy Huy đứng ở cửa nhà hất mặt hỏi tôi.
- Mặt chị làm sao như trái khổ qua thế, phải cô gái khác trong hoàn cảnh này còn nhảy cẫng lên vì sung sướng ấy chứ.
- Tại sao?
Nhìn bản mặt ngẩn ra của thằng em tôi chán nản thở dài lướt qua nó. Đúng là không cùng đường thì không thể nói chuyện đâu mà. Nó làm sao hiểu được nỗi phân vân trong lòng tôi. Thật là trẻ người non dạ, thôi thôi không chấp nó làm gì. Ấy vậy mà nó lại rảo bước chặn đường tôi, vẻ mặt như Kinh Kha vượt sông vậy.
- Chị ngờ nghệch thật hay giả vờ vậy, dây thần kinh nào của chị bị đứt phải không. Chị có biết anh Quốc ở trường là thần tượng của bao nhiêu cô gái không?
- Uh, vậy thì sao?
- Vậy thì sao?
Nó trợn mắt hỏi lại tôi.
- Liên quan gì đến chị.
- Chị không thấy anh ấy rất quan tâm đến chị sao?
- Vậy chả nhẽ anh ấy không quan tâm đến nhóm bọn em sao.. Ầy, có lẽ anh ấy làm bảo mẫu thành thói quen rồi.
Tôi bước về phòng mặc kệ thằng em đang tức đến trợn mắt lên.
Tối đó mẹ đưa tôi một chiếc hộp gỗ, bảo là bà đặc biệt để lại cho tôi. Nhưng do khi đó tôi đang học cuối cấp lại sắp thi đại học nên mẹ chưa đưa cho tôi. Chiếc hộp gỗ cũ kỹ đơn sơ bằng gỗ mộc tôi chưa từng thấy bao giờ, những cạnh hộp bóng loáng do nhiều năm bị ma sát mài mòn. Vắt ngang chiếc chốt kiểu cũ là một chiếc khóa hình dáng như một vành trăng khuyết, chìa khóa đã được cắm sẵn trên ổ. Tôi mở ra bên trong chỉ có một quyển sách bìa da đã cũ lắm, trên mặt sách in chìm một hình một vầng trăng khuyết nho nhỏ, ở dưới góc bìa da có một dấu vết như là một ấn triện với những hoa văn phức tạp. Hai bìa sách dày và nặng nhưng bên trong chỉ có chừng mười trang giấy trắng. Đúng vậy.. là mười trang giấy trắng, chất lượng giấy không tốt nên giấy không được trắng tinh mà hơi ngả mầu vàng, chất giấy không bằng phẳng mà xù xì lồi lõm có mùi hơi hắc hắc. Tôi lật ngang lật dọc không hiểu bà có dụng ý gì khi gửi lại cho tôi một quyển sách trống không thế này. Nghĩ mãi không ra nên tôi tự an ủi mình có lẽ bà muốn gửi cho tôi một vật lưu niệm, mà cuốn sách này đối với bà có một ý nghĩa gì đó nên giờ bà muốn để lại cho tôi mà thôi. Có lẽ đây chính là món quà mà bà hứa tặng cho tôi vào lần cuối cùng gặp mặt ấy.
Tôi ôm cuốn sổ nằm ngủ, trong mơ tôi lại mơ thấy bà cười hiền từ. Bà đứng bên hàng rào râm bụt với tay ra đưa cho tôi thứ gì đó. Trên bàn tay bà có một vật phát ra sáng rực rỡ như ánh mặt trời. Tôi nghe tiếng bà văng vẳng: "Giữ lấy, con là người nối tiếp..". Rồi bà từ từ tan đi trông vô tận không gian mầu trắng.
Tôi cũng giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ. Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng vằng vặc soi rõ từng ngọn cây nhấp nhô, ánh trăng dịu dàng thanh khiết thanh lọc tâm hồn tôi. Tôi thở dài. Không nhớ nổi đã bao lâu mình không tĩnh tâm ngồi ngắm trăng như thế này. Cuộc đời học sinh cuối cấp đắm chìm trong học ôn, thi cử rồi cuộc sống ồn ã nhộn nhịp dưới thành phố làm cho người ta quên mất bồi dưỡng tâm hồn bằng những khoảng lặng dưới ánh trăng.
Đương nhiên dưới thành phố cũng có trăng, trăng dưới thành phố chắc hẳn cũng sáng như trăng nơi này. Nhưng dưới thành phố ánh điện rực rỡ về đêm đã lấn át ánh trăng, tối tối người ta đổ xô ra đường để ngắm những dàn đèn điện xa hoa đắt đỏ chứ đâu ai để ý đến mảnh trăng lẻ loi treo ở góc trời kia.
* * *
Hôm quay xuống học bố gửi tôi lên cabin xe chở vật liệu của cơ quan xuống thành phố. Bố mẹ tôi sợ xe đông tôi bị móc túi hoặc không may gặp gã dê xồm nào tranh thủ xe đông mà cháy nhà hôi của thì thiệt thòi cho con gái của bố mẹ lắm.
Xuống tới nơi tôi chia quà ra từng phần rồi mang sang nhà Hà đầu tiên. Vốn tôi định nhờ thằng em nhưng nó từ chối, nó bảo:
- Quà thì phải tự mang sang, nhờ người khác thì còn ý nghĩa gì!
Vậy là tôi đành lóc cóc đạp xe mang sang.
Hôm nay bố mẹ Hà cũng có ở nhà. Cả nhà vừa ăn xong bữa tối thì tôi đến. Mẹ Hà là một người phụ nữ trung niên quý phái và xinh đẹp, còn bố Hà thì hơi béo da đen nhưng trông cũng phong trần lịch lãm. Ba anh em nhà Hà thừa kế được ưu điểm của cả bố và mẹ nên phải nói là ai trông cũng rất ưa nhìn. Mẹ Hà bảo tôi ngồi xuống ghế Sofa rồi hỏi đủ thứ chuyện, Hà thì ngồi cạnh nói hùa theo, không khí rất vui vẻ khiến tôi cũng bớt ngại ngùng. Bố của Hà ngồi bên kia xem tivi cùng hai anh em trai, thi thoảng hỏi về chuyện học hành của các con. Không khí đầm ấm vô cùng. Kể cả Sơn cũng không còn cái dáng vẻ kiêu ngạo bất kham như mọi khi mà thật ngoan ngoãn hiền lành. Tôi thầm bữu môi liếc nó, đúng là khéo giả vờ giả vịt.
Lúc về Quốc dùng xe đạp của tôi đưa tôi về, từ chối không được tôi dành phải leo lên xe. Hôm nay tôi mặc một chiếc áo nỉ mầu trắng gần tới đầu gối, quần hồng bó sát ngắn tới cổ chân phối với một đôi giầy vải trắng. Còn anh thì mặc áo gió mầu thiên thanh. Cũng là chiếc áo này mấy hôm trước ở trên xe Ô tô tôi đã dựa vào mà gà gật đây. Nhớ lại tôi lại thấy mặt mình nóng lên.
- Em xuống đây đã đi hội chợ bao giờ chưa?
Anh hỏi tôi.
- À.. chưa, em cũng không hay đi chơi.
Thực ra tôi muốn nói là ngoài đến trường và phòng trọ của Lan ra thì nơi tôi đến nhiều nhất là nhà anh.
- Ngoài đến trường em cũng nên đi đây đi đó một chút cho biết.
- Vâng.
- Mấy hôm nữa trong thành phố có tổ chức hội chợ, nhóm của Huy đều đi, em có muốn đi cùng không?
Tôi ngập ngừng không biết nên trả lời thế nào, thực ra thì tôi cũng thích đi lắm đấy. Tôi còn chưa được đi xem hội chợ dưới thành phố bao giờ đâu. Nhưng trong lòng lại cảm thấy ngài ngại.
- Hôm ấy Hà cũng đi, con bé hiếu động nghịch ngợm lắm, em đi trông chừng nó giúp anh. Nó là con gái có em đi cùng tiện hơn là một đám thanh niên bọn anh lúc nào cũng theo sau. Em giúp anh nhé?
- Được ạ.
Anh cười cười, còn tôi thì cứ thấy có cái gì đó không đúng ấy.
Đến nhà, anh định đi bộ về nhưng tôi kiên quyết bắt anh đi xe đạp của tôi về, định bụng mai đi nhờ thằng em sang lấy xe đi học cũng được chứ anh có lòng đưa tôi về sao tôi có thể để anh phải đi bộ chứ. Vậy mà anh lại bảo mai sẽ đến đón tôi đi học, rồi không để tôi kịp phản đối anh đã lên xe đi mất. Tôi bất lực gãi đầu, không hiểu làm sao mọi chuyện cứ đi chệch đường ray như vậy chứ. Tự nhiên lại cứ sa vào cái vòng luẩn quản: Nợ - trả, trả - nợ là thế nào nhỉ!
Vừa khép cổng bước vào đã thấy Huy đứng ở cửa nhà hất mặt hỏi tôi.
- Mặt chị làm sao như trái khổ qua thế, phải cô gái khác trong hoàn cảnh này còn nhảy cẫng lên vì sung sướng ấy chứ.
- Tại sao?
Nhìn bản mặt ngẩn ra của thằng em tôi chán nản thở dài lướt qua nó. Đúng là không cùng đường thì không thể nói chuyện đâu mà. Nó làm sao hiểu được nỗi phân vân trong lòng tôi. Thật là trẻ người non dạ, thôi thôi không chấp nó làm gì. Ấy vậy mà nó lại rảo bước chặn đường tôi, vẻ mặt như Kinh Kha vượt sông vậy.
- Chị ngờ nghệch thật hay giả vờ vậy, dây thần kinh nào của chị bị đứt phải không. Chị có biết anh Quốc ở trường là thần tượng của bao nhiêu cô gái không?
- Uh, vậy thì sao?
- Vậy thì sao?
Nó trợn mắt hỏi lại tôi.
- Liên quan gì đến chị.
- Chị không thấy anh ấy rất quan tâm đến chị sao?
- Vậy chả nhẽ anh ấy không quan tâm đến nhóm bọn em sao.. Ầy, có lẽ anh ấy làm bảo mẫu thành thói quen rồi.
Tôi bước về phòng mặc kệ thằng em đang tức đến trợn mắt lên.
Chỉnh sửa cuối: