Edit: LinnLee
Lan Hà quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Không có gì, đứng ở đây cũng quá xấu hổ, liền cấp lão gia tử dâng chút hương."
Chính là hương kia chất lượng chẳng ra gì, bột hương không đều, thậm chí hắn còn ngửi thấy một chút mùi mốc.
"Như vậy a?" Trình Hải Đông mờ mịt, gãi gãi đầu, ".. Tôi đây cũng phải đi sao?"
Lan Hà: "Ha ha, không có việc gì. Đi thôi."
Tới cửa, Trình Hải Đông lại nói: "Trước qua cách vách xách hai cái chân gà đi, ăn khá ngon."
Đồ ăn trong đoàn phim là mời phụ nữ trong thôn làm, tập trung ở cách vách, bởi vì bên ngoài có giếng, thuận tiện cho các nàng rửa rau.
Tới cửa rồi, Trình Hải Đông liền làm mặt quỷ bắt Lan Hà mở miệng, dù sao buổi sáng hắn mới xin qua một lần, hơi nữa dựa vào kinh nghiệm của hắn, Lan Hà mở miệng đãi ngộ liền cao hơn.
Lúc này, trong vieennj có vài người phụ nữ đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho sáng mai, Lan Hà nhẹ gõ cửa hai lần, lễ phép hỏi: "Các tỷ tỷ, tôi muốn mua hai cái chân gà rim, có thể chứ?"
Mấy đại tỷ tuy rằng không quen biết Lan Hà, nhưng bộ dạng hắn tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt trong suốt, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền ngọt ngào, làm người ta không tự giác liền mềm lòng.
"Này mua cái gì chứ. Nhà ta tự làm một chén lớn, rim đến so với bây giờ còn đậm đà hơn nhiều, chờ đại tỷ cho cậu lấy mấy cái.." Lập tức có người lau tay, đi lấy cho hắn chân gà được bí chế*.
Lan Hà theo sau muốn trả tiền, mấy người phụ nữ đã bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi tình huống của hắn. Bao lớn rồi? Nhất định là diễn viên đi! Diễn qua cái gì rồi? Có bạn gái sao..
Trình Hải Đông cảm khái, quả nhiên, nhóm đại tỷ chỉ cần nhìn qua Lan Hà, ba phút liền mở rộng cửa lòng.
Đối với những vấn đề đó, Lan Hà thất thần, nhìn chằm chằm chân gà.
Trong chén đựng năm cái chân gà, chân gà đều bị cắt thành hai nửa, rim đến đậm đậm đà đà, hồng nhuận mê người, điểm xuyến vài miếng hành gừng cũng được nấu đến thấu, ớt cay, vài cây hương liệu, mùi hương thơm ngon nồng đậm ập vào trước mặt.
Một bàn tay bỗng nhiên bắt lấy bàn tay đang duỗi về hướng chân gà của Lan Hà, đại tỷ nhặt rau thần bí hề hề nói: "Tiểu tử, buổi tối các cậu cẩn thận một chút. Sân cách vách, chính là nơi lão Tống, người bị ngã đập đầu hôm qua, ở trước kia."
Trình Hải Đông liền thấy điếu thuốc hắn đang ngậm trong miệng không ngon lành gì nữa. "Ách" một tiếng, này nội tâm liền nổi nóng lên, "Thôn các vị như thế nào lại như vậy, phòng này còn cho chúng tôi thuê? Hắn ở gian nào?"
"Con lão Tống cho thuê a, chính là gian phía đông kia."
"Chớ có hù dọa bọn họ nữa, người trẻ tuổi hiện tại nào còn tin này đó. Hơn nữa, hai ngày trước phòng ở đã được chuyển giao ra, lão Tống là ở trong phòng con trai ngã đập đầu."
"Vốn dĩ chúng ta cũng khó mà nói được gì.. Cái này trong thôn đều định ra rồi.."
Nhóm đại tỷ ngươi một lời ta một câu, giải thích tuy rằng là chỗ người chết từng ở, nhưng lại không phải là tại nơi đó tắt thở, chỉ là rốt cuộc cũng là nơi sinh thời, ngã chết cũng không qua bao lâu đâu.
Gian phía đông kia chính là nơi Trình Hải Đông ở, đồ dùng sinh hoạt trong phòng kia sẽ không phải là di vật lão gia tử từng dùng qua đi.. Hắn không tự giác dùng sức cắn một ngụm ngay đầu mẩu thuốc lá, đi xem Lan Hà, chỉ thấy Lan Hà còn nhìn chằm chằm chân gà, "Uy? Còn ở đây sao?"
"Ở". Ánh mắt Lan Hà luyến tiếc dịch trở về, "Anh tìm người hỏi có còn phòng khác hay không a, không được thì tôi cùng anh đổi phòng ở."
Hắn ngữ khí thực tùy ý, Trình Hải Đông nhất thời cảm thấy có phải hay không tự mình đại kinh tiểu quái*, thật đúng là bị nhóm đại tỷ này dọa đến. Nhưng hắn cân nhắc một chút, vẫn là cảm thấy không tốt, đi tìm người đổi nhà ở, đáng tiếc lúc này người ta thật sự quá nhiều việc lo liệu không hết, đều đối hắn qua loa lấy lệ.
Lan Hà nói là làm, muốn cùng Trình Hải Đông đổi cái phòng ngủ, Trình Hải Đông liền càng ngượng ngùng, nói ra, hắn thân cao đều 1 mét 8, thể trọng to con, này so là thấy Lan Hà mảnh mai nhiều, "Không hảo đi.."
Truyện được đăng trên
Việt Nam Overnight
"Ách xì!" Lan Hà lại hắt xì, "Không có việc gì, đổi đi."
Lại nói thấy nhiều cũng không trách, này chuyện trừ ma, Lan Hà so với hắn còn gánh vác nổi đi. Trình Hải Đông ngượng ngùng học theo các fans thăm ban: "Cảm ơn ca ca! Anh có phải bị cảm hay không? Chú ý thân thể a!"
* * *
Trình Hải Đông đổi sang gian phòng kia của Lan Hà, nguyên bản này cũng không phải phòng ngủ, cũng không biết nguyên lai là dùng để làm gì, cất không ít lá trà, đều là tự mình làm, thôn Nhạn Đường có không ít người tự làm trà.
Bơi vì là đoàn phim thuê phòng gấp, chỉ có một giường thép giản dị, Trình Hải Đông cùng đoàn đội đều căn bản không được chọn lựa.
Muốn nói cái gì không tiện nhất, chính là ở nhà cũ này muốn đi WC thì phải ra khỏi phòng.
Trong thôn, ban đêm căn bản không có ánh sáng gì, trong viện chỉ có bóng đèn vàng mờ mờ lẻ loi. Những người trong các phòng khác không biết có phải hay không ngủ như chết, quanh mình tựa hồ thập phần an tĩnh. Nhưng loáng thoáng, Trình Hải Đông lại nghe được từ nơi xa vọng đến nhạc xưa..
Là nhạc linh đường, ngoại trừ cái này cũng không có âm thanh nào khác.
Trình Hải Đông nổi lên một thân da gà, tự an ủi không thể bị não bổ* hù chết được, quay đầu nhìn đến phòng Lan Hà còn sáng đèn, đột nhiên liền an tâm một chút, nhanh chóng đi cong WC rồi trở về, bò lên trên giường.
Ngủ đi ngủ đi, ngày mai còn muốn dọn gạch*.
Trình Hải Đông nửa mộng nửa tỉnh, cứ cảm thấy trên người lành lạnh, tay sờ tới sờ lui, muốn tìm đến đồ bấm làm tăng nhiệt độ điều hòa lên cao chút. Bỗng nhiên nghe được tiếng người già dùng sức mà ho khan, còn mang theo âm hổn hển, "Khụ! Khụ khụ!"
Hắn liền tỉnh, chỉ là đôi mắt còn không có mở, cứ cảm thấy trên mặt tê tê. Từ đâu phát ra âm thanh, là do hắn nằm mơ hay vẫn là cách âm không tốt, có thôn dân đi ngang qua mà thôi.
Trình Hải Đông ngược lại nghĩ đến, nhà này căn bản là không có điều hòa a, nhiều nhất là ban ngày thấy ở trong phòng có chút râm mát. Nhưng cũng không đến mức lạnh như vậy đi, dưới thân quả thực là rét đến thấu xương, càng ngày càng lạnh.
Tuy rằng là nhắm hai mắt, lại mạc danh cảm thấy tối đen, áp lực, tụa như trên đầu có cái lồng chim nào đó che lại.
"Đinh". Đậy là động tĩnh chạm vào trà cụ. "Rào rào". Tiếng châm trà. "Kẽo kẹt". Ghế trúc cũng bị ép phát ra động tĩnh.
Thanh âm phảng phất gần trong gang tấc, rõ ràng là những âm thanh sinh hoạt bình thường, lại làm người phát mao*. Hắn nghĩ muốn bò dậy kêu cứu, nhưng thân thể lại trầm trọng đến mức cử động không được, trong đầu hoàn toàn đã quên người trong đoàn phim tên gọi là gì là gì.. Nghĩ như thế nào đều nhớ không nổi, một chữ cũng không kêu ra tiếng.
"Cốc cốc"
Thình lình, cửa bị gõ vang lên.
Toàn bộ thế giới dường như thông suốt, Trình Hải Đông tựa như vừa từ trong nước bước lên bờ, ngũ quan đột nhiên trở về, mở bừng mắt, chân chính tỉnh lại.
Chỉ cảm thấy trước ngực đã ướt đẫm, bên tai chỉ nghe được trái tim đập kinh hoàng, tràn ngập mãnh liệt, nghĩ mà sợ.
Vừa rồi..
"Lão Trình?"
Là tiếng của Lan Hà.
Trình Hải Đông vận động 180 cân cốt nhục của mình, té lộn nhào xuống giường đi mở cửa, nháy mắt nhìn thấy Lan Hà liền muốn khóc, "Lão đệ, nhà này thật.."
Thật tà tính a!
Nhưng hắn không dám đem hai chữ này nói ra, đều nói ban đêm không thể nói bậy mấy chữ đó sao, trải qua chuyện vừa rồi, hắn sợ thật trêu chọc trúng cái gì.
Dĩ vãng nghe tin vỉa hè có không ít chuyện xưa, lại tự mình trải qua vẫn là lần đầu tiên.
Vừa rồi, cái trạng thái như thế nào cũng không tỉnh lại được, không giống ác mộng bình thường, làm hắn nhớ tới về truyền thuyết quỷ áp giường, tuy rằng hắn ở cũng không phải chỗ lão gia tử ở.
Từ từ, đều nói người già ngủ thiếu, lão gia tử không muốn đi trên giường ngủ, liền qua phòng uống trà cách vách?
* * * Thật là xấu hổ, người xui xẻo thì có uống nước lạnh cũng mắc kẽ răng a! Hắn rốt cuộc vì cái gì lại đổi chỗ ở!
"Anh gặp ác mộng? Tôi nghe anh nói mớ, tiếng cũng thật lớn a." Lan Hà nói, "Anh muốn qua chỗ tôi ngủ không?"
"Không được!" Vạn nhất lão gia tử uống trà đủ rồi, lại muốn về phòng ngủ thì làm sao bây giờ?
"Cậu cũng đừng về phòng kia ngủ, tùy tiện tìm người chắp vá ngủ chung một chút, thật sự, vừa rồi tôi.. Cậu hiểu đi?"
Trình Hải Đông mặt mũi trắng bạch nói, hắn chỉ dám đứng ở cửa, vẫn là lo sợ, "Tôi đi tìm lão Trần ngủ."
Lão Trần là một cái quay phim khác trong tổ bọn họ, cũng ở cùng cái sân, càng quan trọng hơn là lão Trần trước kia luyện qua võ, hắn nghe nói loại người như vậy có hỏa khí vượng, không sợ mấy thứ tà môn đó.
"Được, vậy anh đi đi.. Ách xì!" Lan Hà lui một bước.
"Cậu cẩn thận một chút, đừng để bị cảm." Trình Hải Đông nghĩ lại cũng thấy Lan Hà thật đủ lớn mật, cảm giác Lan Hà không đem lời nói của hắn nghe vào, chỉ sợ cũng cảm thấy hắn làm ác mộng đi.
Trình Hải Đông ưu sầu mà dặn dò, rồi đi gõ cửa lão Trần, bị mắng một hồi rồi đi vào trong phòng.
Lan Hà thu hồi ánh mắt đang nhìn theo hắn, tay ở trước miệng mũi phẩy phẩy.
Lúc còn rất nhỏ, gia gia dẫn hắn tham gia tang lễ của một vị cô cô xa. Hắn hỏi gia gia, cô cô còn sẽ trở về sao. Gia gia nói với hắn, người chết bảy ngày thì hoàn hồn, cô cô sẽ trở về xem cháu.
Hắn nói, vạn nhất cháu ngủ rồi làm sao bây giờ, cháu như thế nào biết được cô cô có tới hay không.
Gia gia nói, vậy ngửi đi, ngửi thấy được hương vị tro giấy, chính là cô cô đã trở về.
Tác giả có lời muốn nói: Ba ba ba, đào hố mới, hôm nay đổi mới hai chương 9000+, nhớ rõ điểm quan trọng ở chương sau nga! Vẫn là 8h mỗi đêm đổi mới, hy vọng mọi người không cần nuôi đến mập a, ngao ngao!
Rút 800 Tiểu Hồng bao người thân đưa, ở tại đây hoặc chương sau lưu bình luận đều có thể nga =3=
Chú thích:
* bí chế: Bí quyết chế biến
*Món chân gà rim trong truyện nè
* đại kinh tiểu quái: Chuyện bé xé ra to
*dọn gạch: Làm việc
*Phát mao: Kiểu như lông tơ dựng đứng
(Gần thi nên hơi bận nhưng vẫn ráng làm hai chương coi như quà, 2 ngàn mấy trăm chữ rồi, mỏi quá, bye bye mn)