Hiện Đại Vô Tình Nhặt Được Idol - Thơ Thơ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Thơ Thơ, Aug 7, 2020.

  1. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 10: Thoát hiểm

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sao Kim cuộn mình ngủ mơ màng ở trên xe, mặc kệ chị hướng dẫn viên đang nói gì, cô chẳng buồn quan tâm xem hôm nay đoàn của họ đang sắp sửa đi đâu. Nếu lúc nãy Ngọc không túm cô kéo ra khỏi giường thì cô mặc kệ luôn đoàn du lịch, ngủ vẫn quan trọng hơn. Tới gần sáng hai chị em mới về tới khách sạn, cô gần như thức trắng đêm qua. Lúc ở nhà cô luôn được mẹ chăm chút từng miếng ăn giấc ngủ, chưa bao giờ cô thức trắng đêm như vậy.

    Ngọc lay vai Sao Kim: "Sao Kim, Sao Kim dậy đi, nghe chị nói này."

    Sao Kim cứ mặc kệ, cô vẫn nhắm nghiền hai mắt, không ai có thể đánh thức cô vào lúc này.

    Ngọc vẫn tiếp tục: "Chị điều tra được hôm nay Nhóm nhạc Rồng Xanh đi quay ngoại cảnh trong rừng, tin nội bộ vô cùng chính xác đó. Cơ hội gặp mặt Jimin tới rồi."

    Nghe nhắc tới Jimin, Sao Kim lập tức mở choàng mắt ra. Cô ngồi bật dậy, háo hức nói: "Chị biết đường đi đến đó không?"

    Ngọc bĩu môi: "Chị đâu có mê ngủ như em, chị hỏi thăm nảy giờ rồi. Nếu chúng ta bắt xe đi ở điểm tham quan kế tiếp thì chỉ mất khoảng một giờ xe chạy, chúng ta sẽ tới nơi vào lúc trưa, và có thể tranh thủ thời gian để trở về hội nhập ăn tối với đoàn đó. Thế nào em có đi không, có sợ mẹ biết không?"

    Sao Kim gật đầu lia lịa: "Đi chứ, mẹ mà biết thì cùng lắm chỉ mắng một trận thôi. Được gặp thần tượng mới là hạnh phúc lớn nhất của đời mình."

    * * *

    Khi hai chị em đi gần tới địa điểm Nhóm nhạc Rồng Xanh đang quay ngoại cảnh thì thấy mọi người đang chạy thục mạng, xảy ra chuyện gì thế?

    Một người từ đằng xa chạy tới hét lên: "Chạy nhanh đi, có một cuộc tấn công, có mấy kẻ trùm mặt có vũ khí. Bên trong nguy hiểm lắm."

    Ngọc kéo tay Sao Kim lại nói: "Hay là chúng ta quay về đi, để lúc khác gặp thần tượng vậy. Thời gian còn dài, thiếu gì cơ hội."

    Sao Kim túm tay một người đang chạy tới hỏi: "Chị thấy mấy ca sĩ đã chạy ra hết chưa?"

    "Không biết nữa, mọi người chạy loạn lên hết, hình như Jimin vẫn còn kẹt trong đó."

    Jimin vẫn còn kẹt trong đó sao, anh ấy sẽ gặp nguy hiểm sao? Không được, mình phải chạy vào xem thử có giúp được gì cho anh ấy không.

    Sao Kim quyết đoán giằng tay ra khỏi tay Ngọc nói: "Chị về trước đi, em vào trong xem thử."

    Sao Kim quả quyết xoay người chạy vào trong, mặc cho Ngọc hoảng hốt gọi lại ở sau lưng: "Sao Kim, Sao Kim, quay lại đi em, nguy hiểm lắm. Nếu em xảy ra chuyện gì thì chị biết làm sao ăn nói với dì đây."

    * * *

    Sao Kim ngồi phịch xuống dưới một gốc cây nghỉ mệt, cô đã đi vòng quanh tìm kiếm nãy giờ mà vẫn không thấy bóng dáng Jimin đâu, có lẽ anh ấy đã trở về rồi. Mọi người đã chạy hết rồi, mình cũng nên trở về thôi. Sao Kim đứng dậy xốc lại ba lô trên lưng, khi cô định bước đi thì bỗng nhiên nghe một tiếng động nhẹ. Cô khẽ khàng bướt tới, có một người đang trốn sau một tảng đá lớn. Chắc người này vẫn còn sợ hãi nên không biết bên ngoài đã bình yên rồi, cô nhẹ giọng nói bằng tiếng Hàn: "Anh ơi, trở về đi. Bên ngoài đã yên ổn rồi."

    Người này lách mình ra khỏi tảng đá: "Ai đó, làm ơn giúp tôi với. Mắt tôi bị thương không nhìn thấy gì."

    Sao Kim sững sờ nhìn người ở trước mặt, là Cục Đá sao. Không ngờ miệng chị Ngọc là miệng quạ thiệt, làm sao đây, nếu lỡ lời nguyền ứng nghiệm thì sao. Không được, mình phải tránh thật xa anh ta mới được. Sao Kim đi thụt lùi lại rồi hắng giọng nói: "Anh đợi ở đây đi, tôi đi tìm người tới giúp anh."

    Đúng vậy, phải tránh thật xa anh ta ra, mình đi tìm người khác tới giúp anh ta thế là xong, mà sao không thấy ai hết vậy. Bỗng Sao Kim lủi vào sau một gốc cây lớn, cả người cô run bắn lên. Cô vừa nhìn thấy hai gã đàn ông bịt mặt tay ôm khẩu súng ở đằng xa. Tim cô đập thình thịch nhảy loạn lên trong lồng ngực. Làm sao đây, cô nên quay trở lại giúp anh ta hay là bỏ chạy cho an toàn. Bọn chúng đang đi tới mà anh ta lại không nhìn thấy, sợ rằng anh ta sẽ không thoát được. Cho dù anh ta là một Cục Đá thì mình cũng phải quay lại giúp anh ta, ít nhất phải đưa anh ta tới một nơi an toàn hơn.

    Sao Kim khom mình rón rén quay trở lại chỗ Cục Đá. Cô nắm tay anh khẽ nói: "Suỵt, đừng lên tiếng, đi theo tôi."

    Sao Kim kéo anh tới trốn sau một lùm dây leo, tim cô vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Cô đưa một tay lên bịt miệng anh lại, tay cô lạnh ngắt, giọng cô run run: "Suỵt, đừng lên tiếng, bọn chúng đang đi tới."

    Một gã bịt mặt nói: "Tao nghe ở đằng kia có tiếng động, mày tới xem thử đi."

    Gã còn lại ôm súng chậm rãi đi tới. Sao Kim cảm thấy cả người cứng đờ như sắp hóa đá, không biết là vì quá sợ hay vì ngồi bên cạnh Cục Đá nữa đây. Sao Kim chợt nhớ tới hồi còn nhỏ mình đã giả tiếng kêu của các con vật trong một cuộc thi kể truyện ở trường rất giống thật. Cô hít sâu một hơi để trấn tĩnh rồi giả tiếng chuột kêu chút chít.

    Cục Đá ngồi bên cạnh cô, anh im lặng mà cảm thấy trong lòng dâng trào một cảm giác xúc động. Rõ ràng cô gái này đang rất sợ hãi nhưng lại có thể giả tiếng chuột kêu giống vậy, cô ấy đang cố gắng hết sức. Anh lặng lẽ cầm bàn tay lạnh ngắt của cô như muốn truyền cho cô thêm hơi ấm và cả sức mạnh. May thay, lúc này có một con chuột bự đột ngột chạy qua, miệng kêu chút chít không ngừng.

    Gã bịt mặt sút mạnh vào một cục đá bên chân làm nó bay về phía con chuột. Gã quay lại nói: "Đi thôi mày, chỉ là lũ chuột bọ đáng ghét."

    "Bọn họ đi rồi, chúng ta chạy thôi."

    Sao Kim cầm tay Cục Đá chạy theo hướng ngược lại. Lẽ ra nếu cô bình tĩnh suy nghĩ một chút thì nên chạy ra ngoài để tìm sự giúp đỡ của mọi người thay vì chạy theo hướng ngược lại, kết quả là cô đã dẫn Cục Đá chạy thẳng vào trong rừng.
     
    Last edited: Jan 6, 2022
  2. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 11: Tới thăm Gi Gi

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sao Kim cuộn mình ngủ mơ màng ở trên xe, mặc kệ chị hướng dẫn viên đang nói gì, cô chẳng buồn quan tâm xem hôm nay đoàn của họ đang sắp sửa đi đâu. Nếu lúc nãy Ngọc không túm cô kéo ra khỏi giường thì cô mặc kệ luôn đoàn du lịch, ngủ vẫn quan trọng hơn. Tới gần sáng hai chị em mới về tới khách sạn, cô gần như thức trắng đêm qua. Lúc ở nhà cô luôn được mẹ chăm chút từng miếng ăn giấc ngủ, chưa bao giờ cô thức trắng đêm như vậy.

    Ngọc lay vai Sao Kim: "Sao Kim, Sao Kim dậy đi, nghe chị nói này."

    Sao Kim cứ mặc kệ, cô vẫn nhắm nghiền hai mắt, không ai có thể đánh thức cô vào lúc này.

    Ngọc vẫn tiếp tục: "Chị điều tra được hôm nay Nhóm nhạc Rồng Xanh đi quay ngoại cảnh trong rừng, tin nội bộ vô cùng chính xác đó. Cơ hội gặp mặt Jimin tới rồi."

    Nghe nhắc tới Jimin, Sao Kim lập tức mở choàng mắt ra. Cô ngồi bật dậy, háo hức nói: "Chị biết đường đi đến đó không?"

    Ngọc bĩu môi: "Chị đâu có mê ngủ như em, chị hỏi thăm nảy giờ rồi. Nếu chúng ta bắt xe đi ở điểm tham quan kế tiếp thì chỉ mất khoảng một giờ xe chạy, chúng ta sẽ tới nơi vào lúc trưa, và có thể tranh thủ thời gian để trở về hội nhập ăn tối với đoàn đó. Thế nào em có đi không, có sợ mẹ biết không?"

    Sao Kim gật đầu lia lịa: "Đi chứ, mẹ mà biết thì cùng lắm chỉ mắng một trận thôi. Được gặp thần tượng mới là hạnh phúc lớn nhất của đời mình."

    * * *

    Khi hai chị em đi gần tới địa điểm Nhóm nhạc Rồng Xanh đang quay ngoại cảnh thì thấy mọi người đang chạy thục mạng, xảy ra chuyện gì thế?

    Một người từ đằng xa chạy tới hét lên: "Chạy nhanh đi, có một cuộc tấn công, có mấy kẻ trùm mặt có vũ khí. Bên trong nguy hiểm lắm."

    Ngọc kéo tay Sao Kim lại nói: "Hay là chúng ta quay về đi, để lúc khác gặp thần tượng vậy. Thời gian còn dài, thiếu gì cơ hội."

    Sao Kim túm tay một người đang chạy tới hỏi: "Chị thấy mấy ca sĩ đã chạy ra hết chưa?"

    "Không biết nữa, mọi người chạy loạn lên hết, hình như Jimin vẫn còn kẹt trong đó."

    Jimin vẫn còn kẹt trong đó sao, anh ấy sẽ gặp nguy hiểm sao? Không được, mình phải chạy vào xem thử có giúp được gì cho anh ấy không.

    Sao Kim quyết đoán giằng tay ra khỏi tay Ngọc nói: "Chị về trước đi, em vào trong xem thử."

    Sao Kim quả quyết xoay người chạy vào trong, mặc cho Ngọc hoảng hốt gọi lại ở sau lưng: "Sao Kim, Sao Kim, quay lại đi em, nguy hiểm lắm. Nếu em xảy ra chuyện gì thì chị biết làm sao ăn nói với dì đây."

    * * *

    Sao Kim ngồi phịch xuống dưới một gốc cây nghỉ mệt, cô đã đi vòng quanh tìm kiếm nãy giờ mà vẫn không thấy bóng dáng Jimin đâu, có lẽ anh ấy đã trở về rồi. Mọi người đã chạy hết rồi, mình cũng nên trở về thôi. Sao Kim đứng dậy xốc lại ba lô trên lưng, khi cô định bước đi thì bỗng nhiên nghe một tiếng động nhẹ. Cô khẽ khàng bướt tới, có một người đang trốn sau một tảng đá lớn. Chắc người này vẫn còn sợ hãi nên không biết bên ngoài đã bình yên rồi, cô nhẹ giọng nói bằng tiếng Hàn: "Anh ơi, trở về đi. Bên ngoài đã yên ổn rồi."

    Người này lách mình ra khỏi tảng đá: "Ai đó, làm ơn giúp tôi với. Mắt tôi bị thương không nhìn thấy gì."

    Sao Kim sững sờ nhìn người ở trước mặt, là Cục Đá sao. Không ngờ miệng chị Ngọc là miệng quạ thiệt, làm sao đây, nếu lỡ lời nguyền ứng nghiệm thì sao. Không được, mình phải tránh thật xa anh ta mới được. Sao Kim đi thụt lùi lại rồi hắng giọng nói: "Anh đợi ở đây đi, tôi đi tìm người tới giúp anh."

    Đúng vậy, phải tránh thật xa anh ta ra, mình đi tìm người khác tới giúp anh ta thế là xong, mà sao không thấy ai hết vậy. Bỗng Sao Kim lủi vào sau một gốc cây lớn, cả người cô run bắn lên. Cô vừa nhìn thấy hai gã đàn ông bịt mặt tay ôm khẩu súng ở đằng xa. Tim cô đập thình thịch nhảy loạn lên trong lồng ngực. Làm sao đây, cô nên quay trở lại giúp anh ta hay là bỏ chạy cho an toàn. Bọn chúng đang đi tới mà anh ta lại không nhìn thấy, sợ rằng anh ta sẽ không thoát được. Cho dù anh ta là một Cục Đá thì mình cũng phải quay lại giúp anh ta, ít nhất phải đưa anh ta tới một nơi an toàn hơn.

    Sao Kim khom mình rón rén quay trở lại chỗ Cục Đá. Cô nắm tay anh khẽ nói: "Suỵt, đừng lên tiếng, đi theo tôi."

    Sao Kim kéo anh tới trốn sau một lùm dây leo, tim cô vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Cô đưa một tay lên bịt miệng anh lại, tay cô lạnh ngắt, giọng cô run run: "Suỵt, đừng lên tiếng, bọn chúng đang đi tới."

    Một gã bịt mặt nói: "Tao nghe ở đằng kia có tiếng động, mày tới xem thử đi."

    Gã còn lại ôm súng chậm rãi đi tới. Sao Kim cảm thấy cả người cứng đờ như sắp hóa đá, không biết là vì quá sợ hay vì ngồi bên cạnh Cục Đá nữa đây. Sao Kim chợt nhớ tới hồi còn nhỏ mình đã giả tiếng kêu của các con vật trong một cuộc thi kể truyện ở trường rất giống thật. Cô hít sâu một hơi để trấn tĩnh rồi giả tiếng chuột kêu chút chít.

    Cục Đá ngồi bên cạnh cô, anh im lặng mà cảm thấy trong lòng dâng trào một cảm giác xúc động. Rõ ràng cô gái này đang rất sợ hãi nhưng lại có thể giả tiếng chuột kêu giống vậy, cô ấy đang cố gắng hết sức. Anh lặng lẽ cầm bàn tay lạnh ngắt của cô như muốn truyền cho cô thêm hơi ấm và cả sức mạnh. May thay, lúc này có một con chuột bự đột ngột chạy qua, miệng kêu chút chít không ngừng.

    Gã bịt mặt sút mạnh vào một cục đá bên chân làm nó bay về phía con chuột. Gã quay lại nói: "Đi thôi mày, chỉ là lũ chuột bọ đáng ghét."

    "Bọn họ đi rồi, chúng ta chạy thôi."

    Sao Kim cầm tay Cục Đá chạy theo hướng ngược lại. Lẽ ra nếu cô bình tĩnh suy nghĩ một chút thì nên chạy ra ngoài để tìm sự giúp đỡ của mọi người thay vì chạy theo hướng ngược lại, kết quả là cô đã dẫn Cục Đá chạy thẳng vào trong rừng.
     
    Last edited: Jan 6, 2022
  3. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 12: Cô tâm sự chuyện tình yêu với anh

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Last edited: Dec 17, 2021
  4. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 13: Jimin đến thăm cô

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Last edited: Dec 17, 2021
  5. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 14: Jimin hát tặng cô.

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Last edited: Dec 17, 2021
  6. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 15: Bị bắt cóc.

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Last edited: Dec 17, 2021
  7. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 16: Trở lại rừng hoang.

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Last edited: Dec 17, 2021
  8. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 17: Cuộc chiến trong rừng sâu.

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Last edited: Dec 17, 2021
  9. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 18: Bị bắt trở lại

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Last edited: Dec 17, 2021
  10. Thơ Thơ

    Messages:
    1,500
    Chương 19: Bí mật về kho báu

    Tác giả: Thơ Thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tại một thị trấn nhỏ êm đềm tĩnh lặng, cư dân thưa thớt thuộc miền tây sông nước. Nơi đây có một căn nhà nhỏ màu hồng với tường cao bao bọc, bên ngoài có hoa Tường Vi đan xen phủ kín nhằm ngăn chặn con mắt tò mò của những người bên ngoài.

    Một cô gái trẻ đang ngồi đung đưa xích đu dưới giàn hoa Tường Vi vàng rực rỡ, mái tóc dài hờ hững buông xõa trên vai. Trên tay cô là cái smartphone hiện đại, trong mắt cô chỉ có các oppa Hàn Quốc đẹp trai rạng ngời, bên tai cô chỉ nghe tiếng các nam thần đang trò chuyện nói cười với cô. Cô chăm chú ngắm thần tượng mà quên cả thời gian, không gian. Thậm chí cô chẳng buồn để ý tới ba mẹ cô đang cãi nhau ở trong nhà, mà lần nào nguyên nhân của các cuộc cãi vã cũng là cô.

    Ông Tâm - bố cô nói với giọng tức giận: "Đấy bà xem đi, bà xem đi. Con lại ngồi ôm điện thoại ngắm thần tượng, mơ mộng hão huyền. Nó đã trưởng thành rồi mà chẳng chịu ra ngoài giao du với ai, ngay cả hàng xóm nhà mình tên gì nó cũng chẳng biết. Bà lại cứ mãi nhốt nó ru rú trong nhà như thế làm nó chẳng chịu đi đâu, sợ gặp người lạ. Vài hôm nữa nó vào đại học sống xa nhà thì phải làm sao đây?"

    Bà Tâm - mẹ cô nhỏ nhẹ nói: "Dạy con cũng phải từ từ chứ, thôi để mai tôi gởi nó về nhà bà ngoại để bà dạy bảo cháu."

    Nghe thế, bố cô càng thêm tức giận: "Về nhà ngoại để hai bà cháu cùng nhau xem phim Hàn Quốc hả? Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ mua cho con một chuyến du lịch xa vài ngày để nó ra ngoài giao du với người ta, mở mang tầm mắt."

    Bà Tâm đành thở dài, nhưng cũng cố vớt vát: "Hay là để tôi đi với con ông ạ, để con đi một mình tôi không yên tâm. Vả lại không có tôi thì con cũng chẳng chịu đi đâu."

    Ông Tâm bực tức hầm hừ: "Hừ, bà cứ theo bên con kè kè như thế thì khi nào con nó mới tự lập được. Lần này tôi mua cho con tour ra nước ngoài du lịch, đi Hàn Quốc đấy. Con mình nó mê phim Hàn như thế, bảo đảm lần này con mình sẽ không từ chối đâu."

    Bà Tâm sụt sùi: "Sao ông ác với con thế? Con mình còn nhỏ vậy mà ông lại để con một thân một mình đi tận Hàn Quốc xa xôi, lạ nước lạ cái. Nếu con xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi."

    Ông Tâm vỗ bàn một cái rầm, không kiềm được cơn nóng nảy: "Bà có thôi đi không hả, bà cứ như vậy thì khi nào con mới khôn lớn được. Bà có biết hằng năm có mấy trăm ngàn người Việt mình đi du lịch Hàn Quốc không hả? Có ai xảy ra chuyện gì không, bà nói tôi nghe xem? Hơn nữa con đi theo đoàn, có hướng dẫn viên. Trong đoàn có cả trăm người Việt đi cùng, làm sao xảy ra chuyện gì được hả? Biết đâu cho con đi ra ngoài trực tiếp nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ sẽ làm con mình thay đổi tính cách, không còn nhìn đời qua cái điện thoại nữa."

    Lần này ông Tâm giữ vững quyết tâm sắt đá, hễ nói là làm. Ông đi hỏi thăm hết ý kiến của bạn bè, tham khảo tất cả các công ty du lịch lữ hành trong thị trấn. Hai vợ chồng ông chỉ có một cô con gái rượu, cưng như trứng hứng như hoa. Ông để con đi xa một mình ông cũng xót lắm. Nhưng con gái đã lớn, cần phải ra ngoài giao du kết bạn, chứ cha mẹ không thể theo bên cạnh che chở bảo ban cả đời được.

    Mà lần này bà Tâm cũng không dám ngăn cản nữa. Bà thấy cảnh mấy bà bạn khi ngồi tụ họp với nhau cứ than thở chuyện con gái lớn không kết bạn với ai, không chịu có người yêu rồi tích cực nhờ người mai mối mà bà lo ngay ngáy. Nghĩ đến viễn cảnh mai này hai vợ chồng bà ra đi để lại con gái cưng một mình cô lẽ là bà lại đau lòng rơi nước mắt. Chồng bà nói đúng, không thể giữ mãi con gái trong nhà, cho con đi du lịch cũng là một ý kiến hay.

    Một tháng sau.

    Sao Kim lạ lẫm đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này thật đông đúc náo nhiệt khác hẳn với nơi quê cô yên ắng nhẹ nhàng. Dòng người tất bật, tay xách tay kéo hành lý hối hả ra vào ở sân bay Tân Sơn Nhất.

    Gia đình bà Tâm đang đi tiễn cô con gái duy nhất lên đường đi du lịch. Dù cho con đi du lịch để con được trải nghiệm thế giới bên ngoài nhưng bà vẫn không yên tâm, bà đành phải sang bên nhà anh chị hai xin cho Ngọc đi cùng. Ngọc là con gái lớn của anh chị hai, tánh Ngọc lanh lợi hoạt bát, lại thường hay đi du lịch, có thể coi như từng trải. Có chị có em chăm sóc nhau vẫn hơn. Mà công ty du lịch này cũng do Ngọc giới thiệu để vợ chồng bà chọn mặt gởi vàng. Bà Tâm không biết rằng mình đã quyết định sai lầm giao trứng cho ác, điều này sẽ khiến cho bà hối hận nhanh thôi.

    Bà Tâm bịn rịn cầm tay con dặn dò: "Con qua Hàn nhớ thường xuyên điện thoại cho mẹ. Buổi tối bên Hàn lạnh lắm, con nhớ mặc thêm áo ấm, mẹ đã chuẩn bị sẳn trong hành lý cho con rồi đấy. Con nhớ phải đi theo đoàn, nhớ theo sát chị hướng dẫn viên. Con muốn làm chuyện gì thì phải hỏi ý kiến chị Ngọc nhé.."

    Sao Kim chỉ luôn miệng vâng dạ, nỗi háo hức mong chờ đến nơi cô hằng mơ ước khiến cô quên đi nỗi sợ hãi dù đây là lần đầu tiên cô xa rời vòng tay mẹ. Chính cô cũng không ngờ có bao nguy hiểm đang chờ cô ở phía trước.

    Bà Tâm dặn dò không ngớt khiến ông Tâm phát cáu: "Bà có thôi đi không, con đi chơi có mấy ngày à, thời gian đâu có bao nhiêu mà bà còn bắt nó gọi điện thoại cho bà nữa. Con gái, con cứ chơi cho thoải mái, không cần phải gọi điện thoại về nhà đâu. Nhớ chụp nhiều hình về cho ba mẹ xem là được rồi."

    Ngọc nhanh nhảu xen vào: "Dì dượng cứ yên tâm giao em Kim cho cháu. Cháu bảo đảm sẽ chăm sóc em cẩn thận, khi trở về sẽ không mất một cọng tóc nào đâu."

    Hoàng Anh là hướng dẫn viên người Việt cho đoàn tham quan Hàn Quốc lần này chạy tới: "Mọi người xong chưa, nhanh vào hàng thôi, chúng ta điểm danh chuẩn bị lên máy bay."

    Đưa con đi rồi mà hai vợ chồng bà Tâm vẫn còn nấn ná, họ đứng tần ngần nhìn xem chiếc máy bay của hãng Vietnam airline đang từ từ bay lên rồi lao vút vào không trung xanh thẳm: "Con gái yêu, lên đường bình an nhé! Mau sớm trở về với ba mẹ nhé."
     
    Last edited: Dec 17, 2021
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...