Bài viết: 66 

Chương 20: Em đúng là cục nợ anh khó đá đi
Những ngày tiếp theo đi học quả thực có chút nhàn chán. Thu Hoài vẫn mong thời gian trôi thật nhanh để đến ngày cuối tuần được gặp anh. Rồi cũng đến ngày cuối tuần. Sau khi tan học cô đón chiếc taxi đọc địa chỉ đến nhà anh. Cô không biết đường nấu ăn mà tay cô cũng chưa có thể làm việc được nên một đường mua chút hoa quả rồi vào nhà. Vừa bước vào nhà cô thấy một đôi giày cao gót của phụ nữ được để ngay ngắn nơi cửa ra vào khiến cô không khỏi giật mình: Anh thật sự có bạn gái sao? Có lẽ nào người bạn gái mà anh nói đã về, anh bây giờ là đang cùng cô ấy ở trong nhà hay sao? Một cỗ lo lắng sợ hãi khiến cho tâm trạng đang rất hưng phấn háo hức trở nên chết lặng. Cô đứng ở cửa không biết nên vào hay quay về xem như không biết. Cứ đấu tranh giữa đi và ở. Nếu thật sự chứng kiến cảnh anh cùng người con gái khác lúc này cô có thực sự có thể kìm nén nổi mà bình tĩnh quay đi hay không? Anh luôn luôn lảng tránh cô. Dù bây giờ cô cảm thấy có chút khởi sắc khi anh vẫn nhắn tin với cô nhưng cô không dám chắn thứ tình cảm ấy có thể chiến thắng được mối tình sâu nặng của anh. Cô muốn quay về, cô cần phải quay đi không nên tự mình vào trong chuốc lấy sự khổ sở chật vật. Nước mắt không biết từ khi nào rơi xuống đã làm nhòe đi ánh nhìn của cô. Vừa định đặt tay lên mở cửa thì nghe thấy tiếng bấm mật mã cửa rồi có người đẩy cửa vào. Cô nhìn anh, anh nhìn cô chết lặng.
Vừa đẩy cửa vào nhìn thấy cô nhóc đang mặt mũi tèm lem nước mắt anh nhíu mày khó hiểu.
Cô cũng nhìn thấy anh đi vào có chút bất ngờ. Đây là thế nào, vừa rồi cô chỉ mải quan tâm tới đôi giày nữ mà quên mất đôi giày nam. Anh từ ngoài vào tức là anh không có ở cùng người kia. Nhưng rốt cuộc người trong nhà anh là ai. Cô ngẩn ngơ nhìn anh. Còn anh cũng sau một chút bất ngờ liền hỏi:
"Có chuyện gì? Sao em lại ở đây không vào nhà?"
Cô ngu ngơ lúng túng không biết trả lời thế nào thì bỗng từ trong nhà anh đi ra một cô gái rất xinh đẹp. Cô gái đó mặc một bộ đồ công sở, trang điểm khá bắt mắt. Nhìn dáng người có đủ độ cong và lồi lõm khiến cho Thu Hoài có một cảm giác lo sợ hơn.
Thư ký của anh - Như Hằng đang trong nhà sắp xếp đồ. Nghe thấy tiếng của anh, vội vàng đi ra nhìn thấy anh và một cô gái trông đang nhỏ tuổi rất ngây thơ xinh xắn nhưng trên mặt vẫn đang lấm lem nước mắt như vừa khóc xong lại có chút khó hiểu: Đây có lẽ nào là em gái của giám đốc, có chuyện gì xảy ra hay sao? Cô băn khoăn nhưng không dám hỏi chỉ nhẹ giọng:
"Dạ, thưa giám đốc đồ tôi đã mua và đưa đến đầy đủ rồi ạ."
Thanh Tùng lúc này cũng nhìn đến Như Hằng rồi gật đầu:
"Được rồi, cô có thể về rồi."
Thu Hoài vẫn ngơ ngác chưa biết gì: Đây là người trong công ty tức là không phải bạn gái. Vậy có nghĩa là từ lúc nãy cô đứng ngốc ở đây suy nghĩ cả nửa ngày không đến kết quả nào cả. Mém chút nữa cô đã quay về nằm vật vã khóc than cả ngày trên giường như một con ngốc mà chẳng vì chút chuyện gì cả. Nghĩ nghĩ tới đây cô nở nụ cười rạng rỡ.
Thanh Tùng cũng đọc ra chút tâm tư của cô. Thay giày xong anh đưa tay cầm tui hoa quả trên tay cô đi vào:
"Em còn đứng ngốc đấy làm gì mà không vào nha."
Cô cười tươi vội vàng thay giày rồi đi vào theo:
"Vào chứ."
Như Hằng quay vào nhà lấy túi xách xong cũng quay ra cúi chào hai người rồi ra về.
Anh biết hôm nay cuối tuần nên cô sẽ tới đây anh cũng định đi mua chút đồ ăn vặt về để trong nhà cho cô nhưng vì công ty có việc gấp anh không xử lý kịp nên có bảo thư ký đi mua chút đồ ăn vặt đưa tới.
Đi vào nhà anh đến chỗ bếp nhìn số đồ ăn vặt thư ký mua thì tỏ ra có chút hài lòng. Cô cũng lũn cũn theo sau anh đi vào. Vừa nhìn thấy số đồ ăn vặt kia miệng cô cười tươi hơn hoa vội vàng kéo kéo mấy túi ra nhìn:
"Ôi, toàn món em thích. Haha anh là tốt nhất."
Thanh Tùng nhìn cô đang tràn đầy hưng phấn mà có chút vui theo:
"Ăn ít thôi, ăn nhiều không tốt."
Thu Hoài lúc này cũng không mấy quan tâm tới lời đấy. Lấy ra một túi đưa đến cho anh:
"Anh bóc giúp em."
Nhìn đôi mắt hấp háy cái miệng xinh xinh chu lên đầy mong đợi của cô anh chỉ muốn chạm vào nó. Anh đưa tay nhận lấy túi đồ ăn vặt bóc giúp cô rồi đưa lại cho cô:
"Để bụng lát còn ăn cơm, em ăn ít thôi."
Cô không nhận lấy mà chu cái miệng ra:
"Anh đút cho em."
Thanh Tùng hết cách với cô. Thấy tính trẻ con của cô trỗi dậy cũng lười phản ứng anh đưa tay lấy một miếng đút vào cái miệng kia.
Thu Hoài khoái chí ăn rất ngon lành, chóp chép cái miệng rồi lại há ra chờ anh đút tiếp. Anh nheo nheo mắt:
"Em không tính để bụng ăn cơm sao?"
Thu Hoài hừ hừ giả vờ rầu rĩ:
"Cơm anh cũng chưa có nấu thì ăn chút có sao đâu."
Thanh Tùng nghe xong giật mình:
"Em vừa nói cái gì cơ? Nói lại?"
Thu Hoài bĩu môi đưa tay cầm lấy gói đồ ăn vặt đi ra phòng khách:
"Tay em đau, chân em cũng bị đau."
Thanh Tùng thật hết cách với cô:
"Thu Hoài?"
Cô dừng bước ngoái cổ lại phía sau:
"Dạ?"
Nhìn cái bản mặt ngây thơ vô số tội của cô mà làm như không biết gì anh chỉ muốn xách cổ cô ném ra ngoài. Từ trước tới nay anh chưa có phải phục vụ ai thế mà gặp phải nhóc con này hết lần này tới lần khác bảo anh làm cái này cái kia. Giờ còn bảo anh nấu cơm thật là:
"Không biết kiếp trước anh đã làm gì mà gặp phải em ở kiếp này nữa."
Thu Hoài mặt mày tỉnh bơ:
"Nói như ngôn tình thì anh cứu cả dải ngân hà nhưng mà theo em nghĩ anh chỉ cần nhớ anh nợ em là được."
Cô nói rồi đi ra ghế sofa ngồi bật ti vi lên. Thanh Tùng nhìn thấy chỉ lắc đầu:
"Em đúng là cục nợ khó đá đi được."
Miệng đang nhai chóp chép nghe anh nói xong cô nhổm người dậy nhìn vào bếp:
"Anh nói gì cơ?"
Thanh Tùng đi ra khỏi phòng bếp nhìn cô một cái:
"Không nói gì."
Rồi anh đi lên tầng vào phòng ngủ thay đồ. Một lúc sau đi xuống thấy cô ngồi xem chương trình truyền hình cười nghiêng ngả. Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô:
"Em muốn ăn gì?"
Thu Hoài đang cười, mắt vẫn để trên ti vi:
"Ăn gì cũng được, anh nấu đi."
Thanh Tùng chỉ muốn độn thổ với cô nhưng kìm lại:
"Anh gọi điện đặt ngoài."
Cô đang xem chương trình rất thích thú vừa nghe anh nói xong quay đầu sang phía anh:
"Em không thích ăn đồ ăn ngoài, thích ăn đồ anh nấu."
Nói xong lại quay sang nhìn lên ti vi như chuyện rất hiển nhiên. Thanh Tùng cảm thấy nên vứt cô ra ngoài sớm mới là quốc sách:
"Em.."
Anh định mắng cô một câu nhưng vừa nói được một từ thì cô lại quay đầu lại nhìn anh:
"Rất dễ nuôi."
Đúng là không nên đôi co với nhóc con này thì hơn. Anh thở dài đứng dậy đi vào bếp xem có gì để nấu không. Đúng là sau hơn 30 năm anh đã gặp phải khắc tinh của đời mình. Nhìn vào tủ lạnh anh thấy có một số đồ có lẽ người giúp việc trước kia mua còn. Lấy ra rồi lại nhìn xung quanh, đang nghĩ không biết nên làm món gì cho cô.
Vừa đẩy cửa vào nhìn thấy cô nhóc đang mặt mũi tèm lem nước mắt anh nhíu mày khó hiểu.
Cô cũng nhìn thấy anh đi vào có chút bất ngờ. Đây là thế nào, vừa rồi cô chỉ mải quan tâm tới đôi giày nữ mà quên mất đôi giày nam. Anh từ ngoài vào tức là anh không có ở cùng người kia. Nhưng rốt cuộc người trong nhà anh là ai. Cô ngẩn ngơ nhìn anh. Còn anh cũng sau một chút bất ngờ liền hỏi:
"Có chuyện gì? Sao em lại ở đây không vào nhà?"
Cô ngu ngơ lúng túng không biết trả lời thế nào thì bỗng từ trong nhà anh đi ra một cô gái rất xinh đẹp. Cô gái đó mặc một bộ đồ công sở, trang điểm khá bắt mắt. Nhìn dáng người có đủ độ cong và lồi lõm khiến cho Thu Hoài có một cảm giác lo sợ hơn.
Thư ký của anh - Như Hằng đang trong nhà sắp xếp đồ. Nghe thấy tiếng của anh, vội vàng đi ra nhìn thấy anh và một cô gái trông đang nhỏ tuổi rất ngây thơ xinh xắn nhưng trên mặt vẫn đang lấm lem nước mắt như vừa khóc xong lại có chút khó hiểu: Đây có lẽ nào là em gái của giám đốc, có chuyện gì xảy ra hay sao? Cô băn khoăn nhưng không dám hỏi chỉ nhẹ giọng:
"Dạ, thưa giám đốc đồ tôi đã mua và đưa đến đầy đủ rồi ạ."
Thanh Tùng lúc này cũng nhìn đến Như Hằng rồi gật đầu:
"Được rồi, cô có thể về rồi."
Thu Hoài vẫn ngơ ngác chưa biết gì: Đây là người trong công ty tức là không phải bạn gái. Vậy có nghĩa là từ lúc nãy cô đứng ngốc ở đây suy nghĩ cả nửa ngày không đến kết quả nào cả. Mém chút nữa cô đã quay về nằm vật vã khóc than cả ngày trên giường như một con ngốc mà chẳng vì chút chuyện gì cả. Nghĩ nghĩ tới đây cô nở nụ cười rạng rỡ.
Thanh Tùng cũng đọc ra chút tâm tư của cô. Thay giày xong anh đưa tay cầm tui hoa quả trên tay cô đi vào:
"Em còn đứng ngốc đấy làm gì mà không vào nha."
Cô cười tươi vội vàng thay giày rồi đi vào theo:
"Vào chứ."
Như Hằng quay vào nhà lấy túi xách xong cũng quay ra cúi chào hai người rồi ra về.
Anh biết hôm nay cuối tuần nên cô sẽ tới đây anh cũng định đi mua chút đồ ăn vặt về để trong nhà cho cô nhưng vì công ty có việc gấp anh không xử lý kịp nên có bảo thư ký đi mua chút đồ ăn vặt đưa tới.
Đi vào nhà anh đến chỗ bếp nhìn số đồ ăn vặt thư ký mua thì tỏ ra có chút hài lòng. Cô cũng lũn cũn theo sau anh đi vào. Vừa nhìn thấy số đồ ăn vặt kia miệng cô cười tươi hơn hoa vội vàng kéo kéo mấy túi ra nhìn:
"Ôi, toàn món em thích. Haha anh là tốt nhất."
Thanh Tùng nhìn cô đang tràn đầy hưng phấn mà có chút vui theo:
"Ăn ít thôi, ăn nhiều không tốt."
Thu Hoài lúc này cũng không mấy quan tâm tới lời đấy. Lấy ra một túi đưa đến cho anh:
"Anh bóc giúp em."
Nhìn đôi mắt hấp háy cái miệng xinh xinh chu lên đầy mong đợi của cô anh chỉ muốn chạm vào nó. Anh đưa tay nhận lấy túi đồ ăn vặt bóc giúp cô rồi đưa lại cho cô:
"Để bụng lát còn ăn cơm, em ăn ít thôi."
Cô không nhận lấy mà chu cái miệng ra:
"Anh đút cho em."
Thanh Tùng hết cách với cô. Thấy tính trẻ con của cô trỗi dậy cũng lười phản ứng anh đưa tay lấy một miếng đút vào cái miệng kia.
Thu Hoài khoái chí ăn rất ngon lành, chóp chép cái miệng rồi lại há ra chờ anh đút tiếp. Anh nheo nheo mắt:
"Em không tính để bụng ăn cơm sao?"
Thu Hoài hừ hừ giả vờ rầu rĩ:
"Cơm anh cũng chưa có nấu thì ăn chút có sao đâu."
Thanh Tùng nghe xong giật mình:
"Em vừa nói cái gì cơ? Nói lại?"
Thu Hoài bĩu môi đưa tay cầm lấy gói đồ ăn vặt đi ra phòng khách:
"Tay em đau, chân em cũng bị đau."
Thanh Tùng thật hết cách với cô:
"Thu Hoài?"
Cô dừng bước ngoái cổ lại phía sau:
"Dạ?"
Nhìn cái bản mặt ngây thơ vô số tội của cô mà làm như không biết gì anh chỉ muốn xách cổ cô ném ra ngoài. Từ trước tới nay anh chưa có phải phục vụ ai thế mà gặp phải nhóc con này hết lần này tới lần khác bảo anh làm cái này cái kia. Giờ còn bảo anh nấu cơm thật là:
"Không biết kiếp trước anh đã làm gì mà gặp phải em ở kiếp này nữa."
Thu Hoài mặt mày tỉnh bơ:
"Nói như ngôn tình thì anh cứu cả dải ngân hà nhưng mà theo em nghĩ anh chỉ cần nhớ anh nợ em là được."
Cô nói rồi đi ra ghế sofa ngồi bật ti vi lên. Thanh Tùng nhìn thấy chỉ lắc đầu:
"Em đúng là cục nợ khó đá đi được."
Miệng đang nhai chóp chép nghe anh nói xong cô nhổm người dậy nhìn vào bếp:
"Anh nói gì cơ?"
Thanh Tùng đi ra khỏi phòng bếp nhìn cô một cái:
"Không nói gì."
Rồi anh đi lên tầng vào phòng ngủ thay đồ. Một lúc sau đi xuống thấy cô ngồi xem chương trình truyền hình cười nghiêng ngả. Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô:
"Em muốn ăn gì?"
Thu Hoài đang cười, mắt vẫn để trên ti vi:
"Ăn gì cũng được, anh nấu đi."
Thanh Tùng chỉ muốn độn thổ với cô nhưng kìm lại:
"Anh gọi điện đặt ngoài."
Cô đang xem chương trình rất thích thú vừa nghe anh nói xong quay đầu sang phía anh:
"Em không thích ăn đồ ăn ngoài, thích ăn đồ anh nấu."
Nói xong lại quay sang nhìn lên ti vi như chuyện rất hiển nhiên. Thanh Tùng cảm thấy nên vứt cô ra ngoài sớm mới là quốc sách:
"Em.."
Anh định mắng cô một câu nhưng vừa nói được một từ thì cô lại quay đầu lại nhìn anh:
"Rất dễ nuôi."
Đúng là không nên đôi co với nhóc con này thì hơn. Anh thở dài đứng dậy đi vào bếp xem có gì để nấu không. Đúng là sau hơn 30 năm anh đã gặp phải khắc tinh của đời mình. Nhìn vào tủ lạnh anh thấy có một số đồ có lẽ người giúp việc trước kia mua còn. Lấy ra rồi lại nhìn xung quanh, đang nghĩ không biết nên làm món gì cho cô.
Last edited by a moderator: