Ngôn Tình [Edit] Sủng Nhập Tâm Phi - Tống Cửu Cận

Discussion in 'Truyện Drop' started by Vân Khinh1902, Jun 30, 2020.

  1. Vân Khinh1902

    Messages:
    173
    Chương 50

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    Thời điểm Bạc Kha Nhiễm tỉnh lại, phát hiện mình cũng không ở trên sô pha trong phòng khách, mà là ở trên giường, trên người đã đổi thành áo ngủ thoải mái.

    Trên tủ đầu giường là ánh sáng đèn ngủ màu cam nhàn nhạt tỏa ra, phòng ngủ bị bức màn che lại, cũng không biết hiện tại là buổi chiều hay là buổi tối.

    Trên giường chỉ có một mình cô, cũng không thấy bóng dáng Thẩm Dữ.

    Bạc Kha Nhiễm từ trên giường ngồi dậy, cô nhìn thoáng qua chỉ có một mình cô trong phòng ngủ.

    "Thẩm Dữ." Cô gọi tên của anh, nhưng cũng không có ai đáp lại lời cô.

    Bạc Kha Nhiễm nhíu nhíu mày.

    Chẳng lẽ anh đi ra ngoài?

    Nghĩ vậy, cô liền xốc lên chăn chuẩn bị xuống giường, thời điểm tay cô mới vừa nắm góc chăn, động tác nháy mắt liền dừng lại.

    Ánh mắt dừng lại ở trên bàn tay của mình, cô nâng bàn tay lên nhìn.

    Trên bàn tay trái ngón áp út không biết khi nào thì nhiều thêm một chiếc nhẫn.

    Không có trang trí rườm rà, đơn giản chỉ là một vòng tròn, dị thường tinh xảo, mang ở trên tay, rất vừa vặn với kích thước ngón tay của cô.

    Nhìn chiếc nhẫn trước mắt, đôi mắt Bạc Kha Nhiễm lập tức đỏ lên, giây tiếp theo, nước mắt không nhịn được mà tí tách rơi xuống.

    Trước kia cô vẫn luôn không rõ, người con gái vì sao thời điểm nhận nhẫn cầu hôn của bạn trai vì sao sẽ khóc, không phải là nên cảm thấy vui vẻ mới đúng sao?

    Chính là giờ khắc này, một giây này, cô rõ ràng.

    Sở dĩ rớt nước mắt, là bởi vì yêu.

    Nhẫn tuy nhỏ, nhưng nó xác thật là đồ vật tốt đẹp nhất trên thế giới này có thể biểu đạt tâm ý của một người.

    "Kẽo kẹt."

    Lúc này, cửa phòng ngủ vừa lúc mở ra, Thẩm Dữ bưng một ly nước từ bên ngoài tiến vào.

    Anh mới vừa bước vào, liền nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm một mình ngồi ở trên giường khóc đến thương tâm.

    Bả vai cô đơn, đơn bạc không ngừng run rẩy.

    "Nhiễm Nhiễm?" Anh vội vàng bước nhanh đến bên cô.

    Đem ly nước đặt ở trên tủ đầu giường, anh ngồi ở bên mép giường, đôi tay đỡ lấy bả vai đơn bạc của cô.

    "Làm sao vậy, khóc cái gì?"

    Bạc Kha Nhiễm nâng đôi mắt nước mắt lưng tròng nhìn anh, hốc mắt hồng hồng, lông mi ướt át nồng đậm, trên má đều là nước mắt còn chưa khô.

    Thẩm Dữ đau lòng mà dùng ngón tay lau đi vệt nước mắt trên má cô.

    Bạc Kha Nhiễm đem bàn tay đưa đến trước mặt Thẩm Dữ.

    Thẩm Dữ nhìn thấy ngón tay đeo nhẫn của cô, tức khắc liền hiểu ra.

    "Thì ra là bởi vì nó."

    "Anh mang.. cho em.." Bạc Kha Nhiễm khụt khịt hỏi anh.

    "Bằng không thì là ai, trên thế giới này trừ bỏ anh có thể đeo cho em, còn lại bất luận kẻ nào đều không thể." Thẩm Dữ nghiêm túc mà nói.

    "Thật bá đạo"

    "Anh chỉ bá đạo đối với một người mà thôi." Thẩm Dữ duỗi tay đem cô ôm vào trong ngực, người cô gầy, ôm lên nho nhỏ một con.

    Anh dùng tay vuốt ve ngón tay mảnh khảnh của cô, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới chú ý tới, trên ngón áp út của anh cũng đeo một chiếc nhẫn giống hệt của cô.

    Cô là vợ, mà anh là chồng cô.

    Cô trở tay nắm lấy tay anh.

    "Thích không?" Thẩm Dữ hỏi.

    Bạc Kha Nhiễm dùng sức gật đầu.

    "Thích, đặc biệt thích."

    Thẩm Dữ cười hôn hôn cái trán của cô: "Chúng ta kết hôn kết vội vàng như vậy, không có hôn lễ không có nhẫn, khoảng thời gian trước, anh thật sự bận quá, nhẫn chỉ có hiện tại mới có thể đền bù cho em."

    "Anh mua nhẫn lúc nào?"

    "Mua mấy ngày hôm trước."

    "Vậy anh làm sao mà biết được kích cỡ ngón tay của em?"

    Thẩm Dữ vuốt ngón tay cô, cười nói: "Ngày nào cũng sờ chẳng lẽ còn không biết sao?"

    Bạc Kha Nhiễm không khỏi mà hơi hơi nghiêng người tới, cô duỗi tay ôm chặt lấy eo Thẩm Dữ, đem cằm tựa vào trên vai anh.

    "Thẩm Dữ, cảm ơn anh."

    Thẩm Dữ ôn nhu mà vuốt đầu cô: "Em còn nhớ rõ những lời anh nói lúc trước với em không?"

    "Cái.. Nói cái gì.."

    "Trí nhớ thật sự không tốt mà."

    "Anh nói rồi, anh không cần em cảm ơn, nếu là thật sự muốn cảm ơn anh.."

    Thẩm Dữ nói còn chưa có nói xong liền bị Bạc Kha Nhiễm ngăn chặn môi.

    Đôi môi mềm mại của cô chủ động ngậm lấy môi anh, cho dù đã hôn qua nhiều lần như vậy, biểu hiện của cô vẫn rất trúc trắc.

    Chỉ biết ngậm lấy đôi môi của anh, lại không biết bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

    Trong mắt Thẩm Dữ mang theo ý cười, ngón tay anh mở ra, ghì cái ót Bạc Kha Nhiễm lại, đảo khách thành chủ nắm giữ quyền chủ động.

    Anh gia tăng lực đạo, không cho cô có thời gian kịp phản ứng, đầu lưỡi hữu lực công thành đoạt đất ở trong khoang miệng cô, trực đảo hoành long mà khuấy động.

    Bạc Kha Nhiễm không tránh được mà rên rỉ một tiếng.

    Kĩ thuật hôn của Thẩm Dữ, cô sợ là vĩnh viễn đều không đuổi kịp.

    Một tiếng rên rỉ nhỏ của cô đổi lấy chính là nụ hôn càng thêm kịch liệt của anh.

    Bạc Kha Nhiễm bị anh hôn không chút sức lực chống cự, chỉ có thể gắt gao bắt lấy quần áo ở hai bên eo của anh.

    Thẳng đến khi môi bị anh hôn đến chết lặng, anh lúc này mới buông cô ra.

    Thẩm Dữ dùng bàn tay nâng gương mặt cô, ngón trỏ tinh tế mà cọ xát lông mày cô.

    "Xem ra em chưa có quên."

    Bạc Kha Nhiễm duỗi tay nắm lấy bàn tay anh: "Vâng, có nhớ."

    Đó là lần đầu tiên Thẩm Dữ hôn cô, vừa rồi nghe anh nói như vậy, cô rất nhanh liền phản ứng lại.

    "Hiện tại mấy giờ rồi?" Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua chỗ bức màn.

    Thẩm Dữ nhìn qua đồng hồ trên cổ tay.

    "Bảy giờ ba tư phút"

    "Thì ra em đã ngủ lâu như vậy?" Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.

    Thẩm Dữ nói tiếp: "Ừ, phỏng chừng vừa rồi quá mệt mỏi."

    Bạc Kha Nhiễm chớp chớp đôi mắt, cô bất quá chính là thuận miệng cảm thán một chút, anh nói như vậy, cái đề tài này lập tức thay đổi ý nghĩa.

    Thẩm Dữ nhìn động tác chớp mắt của cô, cười cười, không khống chế được tay mình, nhẹ nhàng mà nhéo gương mặt cô một chút.

    "Rời giường đi, mang em đi ra ngoài ăn cơm."

    "Đi ra ngoài ăn cơm?"

    "Ừ, mau đứng lên."

    "Nga."

    Bạc Kha Nhiễm xốc chăn lên, Thẩm Dữ đem dép lê chỉnh tề đặt ở mép giường, cô mang dép lê vào sau đó đi vào trong phòng tắm.

    "Em đi rửa mặt một chút."

    "Ừ, được."

    Lúc chờ Bạc Kha Nhiễm đánh răng rửa mặt xong đi ra, Thẩm Dữ đã thay xong quần áo đang chờ ở cửa.

    Bên trong anh mặc một kiện áo hoodie, bên ngoài mặc một cái áo khoác dài màu nâu, bên dưới mặc quần jean đen bao lấy hai chân dài thẳng tắp, trọn bộ phối hợp vừa thoải mái lại trông anh trẻ hơn so với tuổi thật.

    "Cảm giác anh mặc bộ này nháy mắt trẻ ra mười tuổi." Cô vừa nói giỡn vừa đi qua chỗ anh.

    Thẩm Dữ bật cười, anh hiện tại hai mươi tám tuổi, trẻ ra mười tuổi, chẳng phải là mới mười tám tuổi?

    Anh tiếp nhận khăn lông từ trên tay cô, cẩn thận lau khô bọt nước trên mặt giúp cô.

    Bạc Kha Nhiễm nghe lời nhắm mắt lại, tùy ý anh lau cho mình.

    "Nói hươu nói vượn."

    Bạc Kha Nhiễm tỏ vẻ vô tội, cô thật sự không có nói hươu nói vượn, anh mặc như thế này đúng là trẻ hơn so với tuổi thật mà, tóm lại chính là trang phục đời thường của anh rất tuyệt.

    Không giống như lúc ở phim trường, tới tới lui lui toàn bộ đều là áo lông vũ, các loại màu sắc hơi trầm anh đều có.

    Sau khi lau xong, cô đi đến tủ quần áo, nhìn tủ quần áo của mình, màu sắc tươi đẹp ấm áp, cùng màu sắc quần áo của anh hoàn toàn tương phản.

    Cô đột nhiên quay đầu lại, cười nhìn anh.

    "Anh chọn quần áo cho em đi."

    Thẩm Dữ nhướng mày: "Có thể a."

    Anh đi qua chỗ cô, ánh mắt đều dừng lại trên mỗi bộ đồ của cô vài giây, sau đó anh từ tủ quần áo lấy ra mấy cái giúp cô phối đồ.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn anh lấy quần áo ra.

    Áo khoác màu đỏ, áo hoodie, quần jean.

    "Mặc cái này?"

    "Ừ, rất trẻ"

    Tròng mắt Bạc Kha Nhiễm xoay hai vòng.

    Rất trẻ?

    Cô cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi!

    Căn bản là không cần phải trẻ ra nữa!

    Cô cầm lấy quần áo từ trên tay anh: "Em muốn thay quần áo."

    Ý tứ chính là em muốn thay quần áo, anh có thể đi ra ngoài.

    "Thay đi." Thẩm Dữ nhìn cô gật gật đầu, sau đó ngồi ở mép giường nhìn.

    Bạc Kha Nhiễm, "?"

    Mà Thẩm Dữ vẻ mặt mỉm cười, ý cười mang theo vẻ trêu chọc.

    Bạc Kha Nhiễm cũng nhìn ra tâm tư của anh, ngẫm lại cũng đúng, bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, giống như cái gì cũng không cần phải che lấp.

    Vì thế cô nhìn anh nhướng mày, mỉm cười.

    Tiếp theo động tác lưu loát mà cởi áo ngủ ra, tùy ý đem áo ngủ ném lên trên giường.

    Bên trong cô chỉ mặc bra cùng quần sịp nhỏ, toàn thân trắng sáng lên, đầu vai đơn bạc, xương quai xanh tinh xảo, chỗ kia tuy không lớn, nhưng lại thập phần no đủ, một đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng.

    Chỉ là liếc mắt một cái, Thẩm Dữ cảm thấy trong phút chốc máu trong người mình cuồn cuộn sôi trào, cổ họng khô khốc đến đáng sợ.

    Anh đứng dậy, bước nhanh đến chỗ cô.

    Bạc Kha Nhiễm liếc mắt nhìn anh, cười cười nói.

    "Em đói bụng."

    Thẩm Dữ lập tức dừng bước, ánh mắt dừng lại ở trên bụng nhỏ của cô, cô thoạt nhìn nhỏ gầy, nhưng là bởi vì thời gian dài tập thể hình rèn luyện, mà cô cũng có đường cong tinh tế.

    Bạc Kha Nhiễm cong môi, từ giường trên mặt lấy quá quần áo, đâu vào đấy mà mặc vào.

    Rõ ràng hai ba phút là có thể mặc xong quần áo, cô cố tình năm sáu phút vẫn chưa mặc xong.

    Cô nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của Thẩm Dữ, trong lòng quả thực là tâm hoa nộ phóng.

    Không sai, cô chính là cố ý.

    Vài phút trôi qua, Thẩm Dữ cảm thấy bị dày vò đến không chịu được.

    Anh dứt khoát xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

    "Anh ở bên ngoài chờ em."

    Không thể tiếp tục, nếu anh thật sự tiếp tục thì không có cách nào mang cô đi ăn cơm được.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn theo bóng dáng anh, thẳng đến bóng dáng của anh hoàn toàn khuất sau cảnh cửa phòng ngủ, lúc này cô mới đẩy nhanh động tác mặc quần áo.

    Cái này gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng.

    Bất quá đều là cô ỷ lại vào việc anh yêu cô mà thôi.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua chính mình trong gương, nghĩ nghĩ, cũng không có trang điểm, dù sao làn da của cô cũng rất tốt, nhan sắc cũng không đến nỗi nào, cô thật sự không muốn lúc trở về còn phải thực hiện một loạt thao tác rườm rà để tẩy trang hết những thứ trên mặt.

    Thời điểm cô đi ra, Thẩm Dữ đã mang giày xong rồi đứng ở huyền quan.

    "Lại đây."

    Cô nghe lời đi qua chỗ anh, Thẩm Dữ ngồi xuống lấy giày mang vào cho cô.

    Anh không lấy giày cao gót mang cho cô, mà lấy một đô giày vỏ sò*.

    [​IMG]

    (giày vỏ sò là đây)

    Anh đem giày đặt dưới chân cô, Bạc Kha Nhiễm nhìn anh vài lần, anh vẫn là nửa ngồi xổm ở nơi đó, không có ý định đứng lên

    "Anh mang giày cho em?" Cô hỏi.

    Anh đây là mang giày cho mình đến nghiện rồi sao?

    Thẩm Dữ ngẩng đầu: "Không thể sao?"

    "Ưm!" Bạc Kha Nhiễm đem tiếng này kéo dài ra.

    "Có thể."

    Cô đưa chân qua, Thẩm Dữ một tay liền nắm lấy toàn bộ bàn chân cô, cẩn thận giúp cô mang giày vào, sau khi mang xong còn giúp cô thắt một cái nơ đặc biệt đẹp.

    Anh thắt nơ con bướm dị thường cân xứng, quả nhiên là hội chứng bắt buộc.

    Trong lúc anh thắt dây giày, cô nhìn mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu của anh, theo bản năng mà duỗi tay ra xoa xoa một phen.

    Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn cô.

    Bạc Kha Nhiễm chớp chớp mắt.

    "Em yêu anh."
     
    Dotha likes this.
    Last edited: Sep 4, 2020
  2. Vân Khinh1902

    Messages:
    173
    Chương 51

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    "Chúng ta đi đến đâu ăn cơm?" Bạc Kha Nhiễm một bên lướt Weibo, một bên hỏi Thẩm Dữ.

    Thẩm Dữ tay nắm tay lái, mắt nhìn thẳng về phía trước.

    "Nhà bằng hữu."

    "..."

    Bạc Kha Nhiễm từ trong di động ngẩng đầu lên, cô ghé mắt nhìn về phía Thẩm Dữ.

    "Nhà bằng hữu?"

    "Ừ."

    "Vậy mà anh không chịu nói trước với em, em còn không có trang điểm.."

    Cô cứ cho rằng, anh đơn thuần chỉ là muốn dẫn cô ra ngoài ăn cơm mà thôi, cũng không nghĩ tới anh cư nhiên là mang cô đi gặp bằng hữu.

    Cô để mặt mộc, làm sao mà có thể đi gặp người đây.

    Thẩm Dữ đưa mắt nhìn cô một cái, ánh mắt ôn nhu.

    "Không có gì, cho dù em không trang điểm, cũng là xinh đẹp nhất."

    Trong lòng Bạc Kha Nhiễm vẫn còn có chút lo lắng, hiện tại nghe anh nói như vậy, ngược lại cô có chút ngượng ngùng.

    "Thật?"

    "Anh chưa bao giờ nói láo."

    Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, hình như là vậy, nghĩ lại, ít nhiều cũng thả lỏng người ra một chút.

    "Chúng ta tới nhà của ai vậy?"

    "Tới rồi em sẽ biết."

    Bạc Kha Nhiễm tiếp tục vọc di động: "Đi thôi."

    Đại khái khoảng mười lăm phút sau, Thẩm Dữ nói với cô một tiếng.

    "Tới rồi."

    "Ai?"

    Thẩm Dữ đem xe lái bãi đỗ xe ngầm của một tiểu khu.

    Thời điểm mới vừa bước xuống khỏi xe, Bạc Kha Nhiễm thấy được tên tiểu khu.

    Tiểu khu Thanh Miện.

    Cũng giống như tiểu khu của bọn họ đang ở, là tiểu khu xa hoa số một ở Ninh Hạ, người ở nơi này không phú cũng quý, có rất nhiều rất nhiều nhân vật công chúng lựa chọn mua đoạn đường này.

    Xem ra Thẩm Dữ mang cô đến thăm người bằng hữu này phỏng chừng cũng là người trong giới.

    Sau khi xuống xe, Bạc Kha Nhiễm nhìn chính mình cùng Thẩm Dữ, hai người hai tay trống trơn --

    "Cái kia, chúng ta đi đến nhà người ta ăn cơm, không có mang theo quà cáp gì, có phải không tốt lắm hay không?"

    Thẩm Dữ cười cười, mở cửa sau ra Bạc Kha Nhiễm lúc này mới nhìn thấy giỏ quà đặt ở đằng sau.

    Thì ra anh đã sớm có chuẩn bị.

    Một lát sau, Thẩm Dữ lại lấy ra một cái hộp quà đưa cho Bạc Kha Nhiễm.

    "Đây là cái gì?"

    "Lệ vật cho con bọn họ."

    "Bọn họ có con?"

    Xem ra bạn anh là một đôi vợ chồng.

    "Ừ, đi thôi."

    Vào thang máy bấm số lầu tám, Bạc Kha Nhiễm đứng ở bên cạnh Thẩm Dữ, anh duỗi tay ấn chuông cửa.

    "Đing đong!"

    Bạc Kha Nhiễm không khỏi mà có chút khẩn trương, cô theo bản năng cầm bàn tay Thẩm Dữ.

    Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn cô một cái, trở tay nắm lấy tay cô, không tiếng động an ủi cô không cần khẩn trương.

    Qua vài giây, bên trong truyền đến tiếng bước chân, nghe thanh âm hẳn là tới cửa.

    "Răng rắc."

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  3. Vân Khinh1902

    Messages:
    173
    Chương 52

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    Lâm Giang Nam đưa mắt nhìn con trai so với mình còn cao hơn một cái đầu, nói.

    "Không thể."

    "Còn nữa, con khi còn nhỏ không phải rất thích tên đó hay sao?"

    Khương Già Dục: "Đó là khi còn nhỏ."

    "Mặc kệ, dù sao cũng không thể, con là Cam Nhỏ, cha con là Cam Lớn, em gái con là Tiểu Mật Cam."

    Bạc Kha Nhiễm nhìn hai mẫu tử này hỗ động, cảm thấy dị thường đáng yêu, vì thế cô hỏi Lâm Giang Nam.

    "Vậy còn chị?"

    Lâm Giang Nam nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm, đột nhiên cười thần bí.

    "Chị a."

    "Chị là chủ nhân của nhóm quả cam."

    Bạc Kha Nhiễm nhịn không được nở nụ cười.

    Thật sự!

    Thật sự quá đáng yêu!

    Cô đột nhiên phát giác chính mình thật sự rất thích Lâm Giang Nam, chẳng sợ các cô kém nhiều tuổi như vậy, nhưng là không biết vì cái gì, cùng cô ấy ở chung sẽ cảm thấy thực nhẹ nhàng thực tự tại.

    Cô ấy cho người ta cảm giác tựa như nước chảy róc rách, ôn hòa mà thoải mái.

    Tiểu Mật Cam năm nay đã bảy tuổi, cô bé không biết mẹ cùng thím đang cười cái gì, nhưng cô bé biết lời nói mới rồi là anh trai giễu cợt cô bé.

    Khương Già Dục đón lấy ánh mắt của em gái, hắn không khỏi mà nhìn qua chỗ cô bé.

    Nhưng mà hắn mới vừa nhìn qua, thì bé con hung hăng trừng mắt một cái với hắn.

    "Anh trai hư!"

    Nói xong, hắn nhìn cô nhóc chạy 'bịch bịch bịch' ra ban công, hướng ban công hô một tiếng.

    "Coca."

    Giây tiếp theo, hắn liền nhìn thấy Coca lông vàng to lớn từ ngoài ban công chạy vào.

    Tiểu Mật Cam nhìn thấy Coca nhào đi qua, ôm chặt cổ Coca, khụt khịt mà nói.

    "Coca, an trai khi dễ em."

    Cũng không biết là con chó này hiểu tiếng người hay là như thế nào, sau khi Tiểu Mật Cam nói xong, Coca duỗi một móng vuốt nhẹ nhàng mà vuốt phía sau lưng Tiểu Mật Cam.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy có chút ngây người.

    Này chỉ là nói Coca đang.. An ủi Tiểu Mật Cam sao?

    "Coca đau lòng nhất chính là Tiểu Mật Cam."

    Lâm Giang Nam nhìn một người một chó cách đó không xa nói.

    "Đúng vậy, Coca rất ôn nhu."

    "Bà xã, ăn cơm." Khương Trừng bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra.

    Lâm Giang Nam trên mặt mang theo ý cười: "Được, tới đây."

    Cô ấy nghiêng đầu lại đối với Bạc Kha Nhiễm nói: "Đi thôi, đi ăn cơm, có phải đói bụng rồi hay không?"

    Bạc Kha Nhiễm theo bản năng mà sờ bụng một chút, hiện tại cô giống nhưbị đói quá mức, không cảm giác được đói bụng.

    Sau khi đồ ăn được đặt lên bàn, Bạc Kha Nhiễm mới phát giác cái gì gọi là chân chính phong phú.

    Cô nhìn một bàn đồ đầy những món ăn ngon không biết hạ đũa xuống món nào đầu tiên.

    Khương Trừng nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm đang ngồi bên cạnh Thẩm Dữ, nói: "Rất sớm liền nghe A Dữ nhắc tới em, hôm nay rốt cục được gặp mặt."

    Nghe Khương Trừng nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm không khỏi mà có chút câu nệ.

    Siêu mẫu quốc tế đúng là siêu mẫu quốc tế, khí tràng thật là quá cường đại.

    Khương Trừng nhìn ra cô đang câu nệ, cười nói: "Không cần cảm thấy có áp lực gì, A Dữ cũng giống như anh em với anh, chú ấy gọi anh một tiếng Khương ca, em cũng có thể gọi anh là Khương ca."

    "Khương ca." Bạc Kha Nhiễm nghe lời mà gọi một tiếng.

    Ánh mắt Khương Trừng dừng ở trên ngón tay đeo nhẫn của hai người.

    "Đúng rồi, A Dữ, hai người các chú kết hôn việc này trước mắt còn không có bao nhiêu người biết đi?"

    Thẩm Dữ buông đôi đũa trong tay.

    "Vâng, trừ bỏ người trong nhà, cũng chỉ có hai vợ chồng Uẩn Chi biết."

    "Ai."

    Nói đến Kỉ Uẩn Chi, Khương Trừng không khỏi thở dài một hơi.

    Tiểu tử này cũng là ở trong trạng thái ẩn hôn.

    Nhớ thời điểm trước đây khi hắn cùng Giang Nam ở bên nhau, lúc ban đầu cũng là không có công bố ra ngoài, ở trong cái vòng này, có quá nhiều điều thân bất do kỷ.

    "Việc này hai đứa phải xử lý tốt mới được."

    Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.

    Thẩm Dữ gật đầu: "Vâng, em biết."

    Khương Trừng luôn luôn thực yên tâm Thẩm Dữ, rốt cuộc biết nhau nhiều năm như vậy, hắn đối với Thẩm Dữ vẫn là đủ hiểu biết.

    "Được rồi, không nói cái này nữa, ăn cơm đi, nếu còn không ăn, đồ ăn sẽ nguội mất."

    Sau khi nói xong, Khương Trừng gắp một con cua, sau đó bắt đầu lột vỏ.

    Hắn đem thịt cua đã được lột sạch vỏ bỏ vào trong chén Lâm Giang Nam, Lâm Giang Nam tựa hồ sớm đã tập thành thói quen như thế, hắn lột, cô ấy liền ăn.

    Một bên Khương Già Dục cũng buông đũa trong tay, bắt đầu giúp Tiểu Mật Cam lột vỏ cua.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn một nhà bốn người bọn họ, cảm thấy một nhà bọn họ thật hạnh phúc thật ấm áp.

    Làm bạn với vợ, trai gái đầy đủ, một mèo một chó.

    Bọn họ nghiễm nhiên đem cuộc sống tưởng rằng bình thường biến thành tốt đẹp nhất.

    Nhìn thấy vậy, Bạc Kha Nhiễm không khỏi mà có chút ước muốn xa vời.

    Cũng không biết hài tử bọn họ về sau sẽ là thế nào?

    Là giống một Cam Nhỏ là một thiếu niên ôn nhuận lễ phép?

    Hay là giống Tiểu Mật Cam tựa như cô công chúa nhỏ ngoan ngoãn làm người ta yêu thích?

    Đang lúc suy nghĩ của cô bay xa, thì một con cua đã được lột sạch vỏ đặt vào trong chén cô.

    "Suy nghĩ cái gì?" Thanh âm trầm ổn của Thẩm Dữ vang lên bên tai.

    Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.

    Lúc này mặt mày anh ôn nhu, ngũ quan tinh xảo, chắc có lẽ hài tử do bọn họ sinh ra cũng sẽ xinh đẹp khả ái như vậy.

    Bất quá cô không muốn làm trò cười trước mặt gia đình Khương ca mà nói trước mặt anh, vì thế cô nhìn anh lắc lắc đầu.

    "Không có gì."

    Thẩm Dữ đưa tay xuống dưới bàn càm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô nhéo nhẹ một chút.

    "Vậy nhanh ăn cơm đi."

    Bạc Kha Nhiễm gật đầu, sau đó nghiêm túc ăn cơm trong chén của mình.

    Cơm nước xong, đã tới chín giờ.

    Hai người ăn một chút trái cây, cùng hai vợ chồng Khương Trừng hàn huyên một hồi, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.

    Thời điểm Bạc Kha Nhiễm đi đến huyền quan, Tiểu Mật Cam được Khương Trừng ôm ở trên tay gọi cô.

    "Tỷ tỷ xinh đẹp, lần sau em có thể đến tìm chị được không?"

    Tiểu nhân nhi mềm mại hỏi cô như vậy, Bạc Kha Nhiễm mềm lòng đến rối tinh rối mù.

    "Đương nhiên có thể, phi thường hoan nghênh."

    Lâm Giang Nam đang đứng bên cạnh duỗi tay nhéo gương mặt đầy thịt của Tiểu Mật Cam một chút, nói: "Cái gì mà tỷ tỷ xinh đẹp, muốn kêu cung phải nói là thím xinh đẹp."

    Lâm Giang Nam vừa nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới kịp phản ứng lại.

    Từ lúc cô bước vào cửa đến giờ, Tiểu Mật Cam vẫn luôn gọi cô là tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng mà cô vẫn luôn không chú ý đến điều này.

    Tâm tư của cô đều đặt lên trên người bé con đáng yêu này, căn bản là không có chú ý đến bé con gọi mình là gì.

    Tiểu Mật Cam nhăn lại đôi mày đáng yêu, hiển nhiên còn không có lý giải được gọi tỷ tỷ với thẩm thẩm có cái gì khác nhau.

    "Vậy cuối cùng có thể ôm em một cái không?" Tiểu Mật Cam nhìn Bạc Kha Nhiễm giang hai tay.

    Bạc Kha Nhiễm đương nhiên cầu mà không được.

    "Có thể."

    Cô hơi cúi thắt lưng, đem tiểu nhân nhi mềm mại hương thơm ôm vào trong lòng.

    Được ôm như vậy, đúng là có chút luyến tiếc không muốn buông tay.

    Lúc sau theo chân cả nhà bọn họ mà cao biệt, hai người lúc này mới lái xe trở về.

    Ở trên đường trở về, Bạc Kha Nhiễm còn nhịn không được cùng Thẩm Dữ nhắc mãi.

    "Tiểu Mật Cam thật sự quá đáng yêu, em thật sự rất thích cô bé."

    Thời điểm Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm nhắc tới Tiểu Mật Cam, vẻ mặt vui mừng, tâm tình khó tránh được mà cũng vui vẻ hơn.

    Chỉ cần cô thích anh sẽ rất vui.

    "Thích như vậy, chúng ta cũng sinh một đứa đi." Thẩm Dữ cười nói.

    Bạc Kha Nhiễm theo bản năng mà nhìn qua chỗ anh, trong con ngươi của anh mang theo vô tận sủng nịch cùng ôn nhu, rậm rạp giống như tấm lưới, gắt gao mà đem cô vây quanh, trong lòng không khỏi co rút một trận.

    Sinh.. Một đứa..

    Bất quá, hiện tại không được --

    Cô hiện tại còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý --

    Thẩm Dữ thấy biểu tình của Bạc Kha Nhiễm, liền minh bạch ý nghĩ trong lòng cô.

    Anh rất muốn duỗi tay xoa xoa đầu cô, bất đắc dĩ hiện tại anh đang lái xe, không có cách nào.

    "Chúng ta hiện tại cũng không vội, em còn nhỏ."

    Bạc Kha Nhiễm cắn cắn môi.

    "Thực xin lỗi."

    Thẩm Dữ bất đắc dĩ.

    "Này có cái gì mà xin lỗi, đồ ngốc, anh nói chuyện này là về sau mà."

    Trong lòng Bạc Kha Nhiễm nói không nên lời là cảm giác như thế nào.

    Kỳ thật cô cũng nghĩ tới muốn có một hài tử với Thẩm Dữ, không lâu trước đó, thời điểm ở nhà Khương Trừng cũng đã nghĩ tới, nhưng cũng là ý nghĩ trong đầu mà thôi, muốn nói hiện tại liền phải --

    "Kỳ thật em không phải.. Cũng chỉ là.."

    Có chút sợ hãi.

    Cô còn chưa đủ năng lực để đi chiếu cố một hài tử.

    Thẩm Dữ thấy thế, đành phải đem xe dừng lại ven đường, anh vươn người qua đem cô ôm chặt vào lòng.

    "Anh rõ ràng, anh lý giải được, em không cần suy nghĩ nhiều, được không?"

    Hắn biết, cô hiện tại bất quá mới hai mươi hai tuổi, trong mắt anh cô cũng chỉ là một hài tử cần được chăm sóc, là một hài tử làm sao có năng lực chiếu cố một hài tử khác?

    dạo này mình hơi bận nên sẽ chỉ đăng vào thứ ba và thứ bảy thôi. Khi nào rảnh rồi mình sẽ cố gắng đăng lại đều đều nha các tình yêu.
     
    Quynhanh200880011 likes this.
  4. Vân Khinh1902

    Messages:
    173
    Chương 53

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    "Anh rõ ràng, anh lý giải được, em không cần suy nghĩ nhiều, được không?"

    Hắn biết, cô hiện tại bất quá mới hai mươi hai tuổi, trong mắt anh cô cũng chỉ là một hài tử cần được chăm sóc, là một hài tử làm sao có năng lực chiếu cố một hài tử khác?

    "Được rồi, anh đúng là vừa nói như vậy."

    Bạc Kha Nhiễm cắn môi, nàng hơi hơi rời đi ôm ấp của Thẩm Dữ, ngẩng đầu nhìn anh.

    "Anh.. Có phải rất muốn có một đứa con đúng hay không?"

    Thẩm Dữ xoa xoa tóc cô.

    "Đúng vậy, anh muốn, nhưng là!"

    "Không phải hiện tại, anh ngay cả thời gian chăm sóc một hài tử cũng không có, thời gian đâu nữa có thể chăm sóc thêm một đứa?"

    "Chăm sóc hài tử?" Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút.

    Thẩm Dữ chăm sóc hài tử nào?

    Thẩm Dữ đem mờ mịt trong mắt Bạc Kha Nhiễm xem ở trong mắt, không khỏi mà cười ra tiếng, vẻ mặt của anh nghiêm túc mà nhìn cô.

    Ở dưới cái nhìn của anh, Bạc Kha Nhiễm cũng dần dần phục hồi lại tinh thần, gương mặt không khỏi mà nhiễm một tầng mây đỏ.

    "Em mới không phải hài tử."

    Thẩm Dữ cười, một lần nữa duỗi tay ra đem cô ôm vào trong ngực, anh đem cằm để ở trên đỉnh đầu cô, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên mái tóc cô, nói.

    "Em nhỏ hơn anh sáu tuổi, ở trong lòng anh, em chính là một tiểu hài tử." (Phần văn án tác giả để nhỏ hơn sáu tuổi, mà chỗ này lại để nhỏ hơn bảy tuổi, nên ed để nhỏ hơn sáu tuổi cho hợp cốt truyện luôn)

    Nghe vậy, khóe miệng Bạc Kha Nhiễm không khỏi giơ lên, cô vươn tay gắt gao mà ôm lấy vòng eo thon gầy mà rắn chắc của Thẩm Dữ, gương mặt dán ở ngực anh, cách một tângf áo khoác nhưng cô có thể nghe được trái tim anh đang nhảy lên từng hồi.

    "Thịch thịch thịch thịch.."

    Nhiệt liệt, mạnh mẽ --

    "Được rồi, nếu mà còn ôm như vậy, chúng ta liền không cần về nhà." Thẩm Dữ trêu chọc mà nói.

    Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm buông lỏng anh ra, cô liếc mắt nhìn anh, yếu ớt mà nói: "Vậy.. Chúng ta đây đi thôi."

    Thẩm Dữ xoa xoa gương mặt non mịn của cô, lúc này mới một lần nữa khởi động xe, thực nhanh xe liền chạy lên đường lớn.

    Khoảng một lúc sau, Thẩm Dữ phát giác người bên cạnh dần dần mà không có động tĩnh, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, lại phát hiện người vài phút trước còn cùng mình nói chuyện không biết đã ngủ khi nào.

    Cô nghiêng người dựa vào trên ghế, hai tay tùy ý đặt trên đùi, nghiêng đầu qua phía bên anh, đôi mắt luôn luôn linh động giờ này khép chặt lại, hô hấp trầm ổn, đôi môi nho nhỏ hơi hơi mở ra, có thể ẩn ẩn thấy được hàm răng thẳng tắp trắng nõn.

    Xem ra, cô ngủ rất say sưa.

    Nhìn dung nhan say ngủ của cô, trong lòng Thẩm Dữ nảy lên một trận thỏa mãn.

    Loại này thỏa mãn từ chỗ sâu nhất trong nội tâm nảy sinh ra, trong lúc lơ đãng mà tràn ngập trái tim anh.

    Anh từ lúc nhỏ là một người có chủ kiến, không chịu nhiều sự ràng buộc trong tình cảm, đối với chuyện tình cảm không quá coi trọng, cũng không cảm thấy chính mình sẽ vì một người phụ nữ mà đào tim đào phổi, nhưng bởi vì cô mà ảnh hưởng đến cảm xúc của chính mình, vì cô vui mà bản thân cũng vui, cô buồn mình cũng sẽ buồn.

    Lúc ấy, anh chưa từng nghĩ tới, người về sau sẽ làm anh đào tim đào phổi không còn là chính mĩnh nữa, đó là người con gái anh đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ.

    Tất cả mọi người cảm thấy anh lạnh nhạt, bất cận nhân tình, không dễ tiếp cận.

    Chỉ có chính anh biết, anh cũng không phải thật sự không gì phá nổi, chỉ là ôn nhu duy nhất của anh đều dành cho cô.

    Rốt cuộc trừ cô ra không ai có thể đặt vào trong mắt anh nữa.

    Trừ bỏ cô, anh chưa từng nghĩ tới sẽ cùng một người phụ nữ khác vượt qua cả đời.

    Cả đời này, mưa gió cùng cô vượt qua, ôn nhu dành hết cho cô, tất cả đều cho cô.

    *

    Sau khi < Cung phi> đóng máy, không ít đoàn phim đều vươn cành ô liu cho Bạc Kha Nhiễm.

    Tại phương diện này, Thẩm Dữ cũng tư vấn giúp cô mấy bộ, với sự chuyên nghiệp của anh, Bạc Kha Nhiễm quyết đoán cự tuyệt mấy cành ô liu như vậy.

    Cho nên hơn một tháng này, trừ bỏ chạy đại ngôn, cô trên cơ bản đều là ở nhà lên mạng, nếu không chính là cùng Lục Hi Hòa tụ tập ăn cơm gì đó.

    Thẳng đến khi Nguyễn Lệ lại lần nữa gọi điện thoại cho Bạc Kha Nhiễm.

    "Lệ tỷ."

    "Nhiễm Nhiễm, em còn nhớ rõ Ngưu đạo diễn không, ông ấy hiện tại đang có một bộ phim, thiếu nữ chính, ông ấy hỏi chị, em có thời gian để nhận bộ này hay không?" Nguyễn Lệ vẫn là trước sau như một mà đi thẳng vào vấn đề.

    "Phim gì?"

    "Nhậm trọng thành."

    Vừa nghe tên này, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy như là phim võ hiệp, quả nhiên, đầu dây bên kia Nguyễn Lệ tiếp tục nói.

    "Bộ phim này là lấy bối cảnh võ hiệp, Ngưu đạo cũng coi như là người quen cũ, ông ấy có thể trực tiếp chỉ định em, thuyết minh trong cảm nhân của ông ấy, em rất phù hợp với nhân vật nữ chính trong bộ này."

    Thời điểm Bạc Kha Nhiễm còn đang do dự, thanh âm từ nhà ăn của Thẩm Dữ truyền đến.

    "Nhiễm Nhiễm, ăn cơm."

    Đầu kia Nguyễn Lệ cũng nghe tiếng nói của Thẩm Dữ, vì thế chị nói.

    "Bằng không em nói Thẩm Đạo giúp em tư vẫn một chút, nghe nói Thẩm đạo cùng Ngưu đạo vẫn là có một chút giao tình, có lẽ hắn sẽ càng thêm hiểu biết một chút."

    Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ: "Được, em đây hỏi anh ấy trước xem sao."

    "Vậy được, chị cúp trước, tối nay cho chị biết kết quả."

    "Vâng."

    Sau khi cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm một đường đi thẳng vào nhà ăn.

    Lúc cô đi đến, Thẩm Dữ đã đem toàn bộ đồ ăn bưng lên bàn, chỉ thiếu cô.

    "Oa, thơm quá."

    Nhìn một bàn đồ ăn, Bạc Kha Nhiễm bước chân nhẹ nhàng đi qua.

    Thẩm Dữ: "Mèo con tham ăn."

    Sau khi cô ngồi xuống, Thẩm Dữ một bên đem chén đưa cho cô, một bên hỏi cô.

    "Là có chuyện gì muốn hỏi anh sao?"

    Bạc Kha Nhiễm tiếp nhận chén, cô ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn về phía anh.

    "Anh làm sao mà biết được?"

    Thẩm Dữ bất đắc dĩ: "Em vừa mới nói điện thoại thì anh nghe được."

    "Nga, như vậy a, chính là vừa rồi Lệ tỷ gọi điện thoại cho em, nói là bộ phim Ngưu đạo trước mắt còn thiếu một nữ chính, hỏi em có muốn nhận đóng hay không, Lệ tỷ nói anh cùng Ngưu đạo có một chút giao tình, cho nên kêu em hỏi ý kiến của anh một chút."

    "Nhậm trọng thành sao?"

    "Anh biết?"

    "Ừ, biết."

    Ngưu Kính chuẩn bị quay bộ < Nhậm trọng thành>, anh cũng có biết đến, thời gian trước Ngưu Kính có đề cập chuyện này với anh.

    Thẩm Dữ buông đũa xuống: "Đây là một bộ phim võ hiệp."

    "Lệ tỷ có nói với em."

    "Phim võ hiệp rất chú trọng đến những cảnh quay chất lượng, không thể thiếu những cảnh diễn đánh đấm, cũng sẽ có những cảnh treo trên không, so với những bộ phim bình thường khác càng thêm vất vả."

    Bạc Kha Nhiễm đương nhiên biết Thẩm Dữ là có ý gì.

    Nhưng lúc trước cô đã chọn bước vào con đường này, cô cũng đã dữ tính trước được điểm này, muốn ăn được chén cơm này, thì cô tất nhiên cũng phải ăn được cái khổ này.

    "Em biết, em không sợ vất vả."

    Thẩm Dữ cười cười, anh biết Bạc Kha Nhiễm đối với đóng phim phá lệ chấp nhất, cũng biết cô nhiệt tình, ở trong mắt cô, anh có thể nhìn thấy được sự nhiệt huyết trong đó.

    "Nội dung kịch bản bộ phim này anh cũng có tìm hiểu qua, mặc kệ là đoàn đội chế tác, hay là kinh phí đều hơn xa so với những cành ô liu lúc trước đưa ra cho em, hơn nữa hướng đi cũng phù hợp với khẩu vị của người xem, nhân vật nữ chính trong phim cũng rất được lòng người xem, là một nhân vật tương đối được yêu thích."

    "Em cũng đã từng hợp tác qua với Ngưu đạo, anh tin rằng ông ấy là dạng người gì, em cũng có hiểu biết nhất định, anh cảm thấy em có thể thử xem."

    Thẩm Dữ là đạo diễn chuyên nghiệp, lại là một người xuất sắc, anh đề cử kịch bản với cô, tuyệt đối không kém ở chỗ nào, anh vừa nói như vậy, trong lòng Bạc Kha Nhiễm tự nhiên cũng có cân nhắc riêng.

    "Dạ, em tin tưởng anh."

    "Vậy em gọi điện thoại cho Lệ biết, cùng chị ấy nói một chút." Nói xong Bạc Kha Nhiễm liền chuẩn bị lấy di động lên.

    Thẩm Dữ nhẹ nhàng mà dùng tay gõ mặt bàn một chút, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn anh.

    "Ăn cơm trước, cơm nước xong lại đi gọi cũng không muộn."

    Thấy vậy, Bạc Kha Nhiễm yên lặng mà điện thoại di động trả về chỗ cũ.

    "Được."

    Sau khi ăn cơm xong, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới gọi điện cho Nguyễn Lệ báo kết quả.

    "Nói như thế nào?" Nguyễn Lệ hỏi.

    Bạc Kha Nhiễm: "Anh ấy nói em có thể thử xem."

    Thẩm Dữ cũng đã tán thành Bạc Kha Nhiễm nhận bộ này, Nguyễn Lệ yên tâm không ít, tóm lại là so với trước càng thêm yên tâm, nếu là thật sự không tốt, Thẩm Dữ cũng sẽ không đề cử cho cô nhận bộ này.

    Chỉ bằng vào việc anh cực kì yêu thương cô.

    Nghĩ đến đây, cái kia ý niệm kia lại ngo ngoe rục rịch ở trong đầu Nguyễn Lệ.

    "Kha nhiễm."

    Thanh âm của Nguyễn Lệ đột nhiên hạ thấp mấy phần, Bạc Kha Nhiễm hơi nghi hoặc hỏi.

    "Vâng, làm sao vậy?"

    "Nhiễm a, chị muốn nói, bằng không em công bố tình yêu với ngoại giới đi."

    Bạc Kha Nhiễm, "..."

    Chị ấy như thế nào đến bây giờ còn chưa từ bỏ ý định này đi vậy?

    "Lệ tỷ!"

    "Kỳ thật chị nói nghiêm túc, cái này một chút cũng không có ảnh hưởng gì, dù sao cũng có hậu thuẫn a."

    Tỷ như là giấy hôn thú!

    Bạc Kha Nhiễm bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, cô đưa điện thoại di động cách xa lỗ tai, sau đó hướng về phía di động cố ý làm ra một bộ tín hiệu kém nói với Nguyễn Lệ.

    "A lô, Lệ tỷ.. em nơi này.. Tín hiệu.. Tín hiệu không tốt lắm, em cúp trước."

    "Bạc Kha Nhiễm.."

    Nguyễn Lệ còn chưa có nói xong, Bạc Kha Nhiễm liền không chút do dự ấn cúp điện thoại.

    Cô để điện thoại lại trên bàn, biểu tình trên mặt cô có chút không đoán được.

    Cô biết ý của Nguyễn Lệ, nếu cùng Thẩm Dữ công khai, xác thật trong khoảng thời gian ngắn có thể làm cho danh tiếng của cô đi lên, hơn nữa cái loại đề tài này Thẩm Dữ chắc chắn sẽ phối hợp.

    Đương nhiên, Thẩm Dữ là cầu mà không được.

    Nhưng là, cô thật sự không nghĩ mình sẽ đi con đường này.

    Cô muốn ở trong giới diễn xuất có một mảnh trời riêng thuộc về mình, cô không muốn làm một nữ nhân chỉ biết dựa vào nam nhân.

    Thẩm Tư Gia thường nói, cô thoạt nhìn là một nữ sinh yếu đuối, thích hợp với cái loại được người nhà chiều chuộng, trên thực tế từ trong xương cốt cô lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, vững như bàn thạch.

    Kỳ thật chính cô cũng không hiểu bản thân mình.

    Cô chỉ là rất thích ngành điện ảnh này, rất thích đóng phim, cô hưởng thụ quá trình đóng phim.

    Cô chỉ là đơn thuần muốn dựa vào chính mình, dựa vào kỹ thuật diễn xuất, đường đường chính chính để được mọi người tán thành fans yêu thích.

    Cô cũng biết đây là còn đường không có lối tắt, nhưng là cô đã làm tốt mọi chuẩn bị để đấu tranh.

    Có lẽ, đó cũng là một loại chứng minh đối với Bạc Lập.

    Chỉ là ý chí quyết tâm của cô lại không được Bạc Lập tán thành khi cô lựa chọn đi trên con đường này.
     
    Dotha likes this.
  5. Vân Khinh1902

    Messages:
    173
    Chương 54

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    Chuyện này thật nhanh liền định xuống.

    Bạc Kha Nhiễm là nữ chính trong phim mới < Nhậm trọng thành> của đạo diễn Ngưu Kính.

    Qua mấy ngày, Bạc Kha Nhiễm liền nhận được điện thoại của Ngưu Kính, nói là mời cô đi ăn cơm, thuận tiện thảo luận một chút việc về bộ phim mới.

    Ngưu đạo tự mình mời, cô tự nhiên là miệng đầy đáp ứng.

    A Miên vốn là muốn đưa cô đi qua, bất quá đã có Thẩm Dữ, A Miên rất nhanh đã trở thành người thất nghiệp.

    Thẩm Dữ tự mình đưa Bạc Kha Nhiễm đến chỗ ăn cơm.

    "Anh sẽ không đi vào, chờ khi nào kết thúc thì em gọi điện cho anh, anh tới đón em."

    Tuy rằng anh cùng Ngưu Kính là người quen cũ, nhưng hiện tại ở trong trường hợp này thì anh tham dự vào thì không thích hợp lắm.

    Bạc Kha Nhiễm cúi đầu mang khẩu trang, ôn nhu nói.

    "Vâng, được rồi, thời điểm kết thúc, em sẽ gọi cho anh."

    "Được."

    Bạc Kha Nhiễm nhìn anh cười cười, sau đó mở cửa chuẩn bị xuống xe.

    Ngay tại lúc cánh tay cô chạm vào cánh cửa, thanh âm Thẩm Dữ từ phía sau vang lên.

    "Em cứ như vậy mà đi sao?"

    Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm quay đầu lại, cô vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn anh.

    Thẩm Dữ cũng không nói gì, chỉ là dùng cặp mắt đen nhánh không hề chớp mắt nhìn cô.

    Cơ hồ là sau ba giây lúc sau, Bạc Kha Nhiễm mới kịp phản ứng.

    "Là anh."

    Bạc Kha Nhiễm nhìn nơi xa liền cảm thấy người này ẩn ẩn có chút quen thuộc, sau khi đến gần, cô lúc này mới thấy rõ khuôn mặt hắn.

    Chu Thiệu Chi.

    Cô đã từng hợp tác với người này.

    Bọn họ có hợp tác với nhau trong < Mưa rào>, thời điểm quay < Mưa rào>, cô bất quá cũng chỉ là một diễn viên mới, đồng thời dựa vào bộ phim này mà cô xuất đạo.

    Mà Chu Thiệu Chi lúc đó là tiểu sinh đang hot, tiểu sinh lưu lượng, có không ít fans yêu thích

    Cũng là dựa vào độ hot của Chu Thiệu Chi, thành tích bộ phim bọ họ đóng cũng không tệ lắm, giúp cô một bước tiến vào hàng ngũ tiểu hoa.

    Chu Thiệu Chi nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm có chút khiếp sợ, không khỏi cười nói.

    "Như thế nào, không thể là anh sao?"

    Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới giật mình phản ứng, chẳng lẽ phản ứng vừa rồi của cô rất à quá kích sao?

    "Không, không có." Cô che dấu mà cười cười.

    Cô cũng chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi.

    Ngưu Kính nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đến, thập phần nhiệt tình, ông vẫy vẫy tay với cô.

    "Kha Nhiễm, tới, mau tới đây ngồi."

    Bạc Kha Nhiễm nhìn Ngưu Kính cười cười, thong dong mà đi qua bên chỗ ông.

    "Ngưu đạo, đã lâu không thấy."

    Từ khi Bạc Kha Nhiễm quay bộ phim < Mưa rào> của mình, ông vẫn rất xem trọng cô, bằng không ông cũng không một lần nữa mời cô làm nữ chính trong phim mới này.

    "Đúng vậy, thời gian thoáng cái mà trôi qua thật nhanh."

    "Đúng rồi nam chính là Thiệu Chi, việc này chú chưa kịp nói với cháu, lúc ấy có đề cập qua với hắn nhưng khi đó hắn còn đang ở nước ngoài, không quá xác định lịch trình, cho nên cũng tạm thời không có định ra nam chính, cũng mới thời gian gần đây mới xác định được nam chính là Thiệu Chi."

    "Thì ra là như thế này." Nói xong, Bạc Kha Nhiễm ở một bên ngồi xuống.

    "Kha Nhiễm, thật cao hứng lại cùng em hợp tác." Chu Thiệu Chi lễ phép mà nói với cô.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn gương mặt tràn đầy thanh xuân của Chu Thiệu Chi, tự thấy mình không bằng, rõ ràng cô so với hắn còn nhỏ hơn vài tuổi.

    "Em cũng vậy." Cô cười đáp lại hắn.

    Ngưu Kính nhìn hai người này, tuấn nam mỹ nữ, quả thật là cảnh đẹp ý vui.

    "Tới tới tới, hôm nay chỉ có mấy người chúng ta thôi, dùng bữa dùng bữa." Ngưu Kính nói.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn ông một cái.

    Chỉ có mấy người bọn họ?

    Hôm nay bữa cơm này là do Ngưu Kính mời.

    Tới thời điểm này, cô thật sự tin tưởng chỉ có ông cùng Chu Thiệu Chi, cô còn tưởng rằng bữa cơm này sẽ có phó đạo diễn nhà làm phim gì đó, cuối cùng chỉ có ba người bọn họ.

    "Tới, ăn ăn ăn."

    Ba người một bên dùng bữa, một bên trò chuyện một ít đề tài, không biết như thế nào, Ngưu Kính liền đề cập tới chuyện cô đang đóng phim anh quay.

    "Kha Nhiễm, cháu đang đóng một bộ phim do A Dữ quay, cảm giác thế nào?" Ngưu Kính hỏi.

    Ông tuy rằng so với Thẩm Dữ lớn hơn mười mấy tuổi, nhưng là đối với người trẻ tuổi đầy hứa hẹn này, ông vẫn là ôm thái độ thưởng thức cùng kính nể.

    Lâu dần ông mới phát hiện ra, nam nhân này tại phương diện quay phim không chỉ có bản lĩnh, càng có đầy bụng tài hoa, hơn nữa hắn làm người trầm ổn, không cao ngạo không nóng nảy, bằng tài năng này hắn có thể trở thành số một thì cũng không có gì là hiếm lạ.

    Chu Thiệu Chi buông chén rượu trong tay, hắn nhìn Bạc Kha Nhiễm đối diện, con ngươi ẩn ẩn có ánh sáng lưu động.

    Bạc Kha Nhiễm cười cười, nghĩ đến thời gian ba tháng ở đoàn phim, nói.

    "Vâng, Thẩm đạo yêu cầu thực nghiêm khắc, ở trong đoàn phim của anh ấy, cháu học được rất nhiều."

    Ngưu Kính gật gật đầu, đối với Bạc Kha Nhiễm nói nghiêm khắc, ông có thể cảm thụ được, đã từng có một lần tham ban đoàn phim Thẩm Dữ, ông đã bị cái bầu không khí trong đoàn phim của anh làm cho chấn động.

    Trước khi gặp được Thẩm Dữ, ông cho rằng mình đối với diễn viên yêu cầu đã đủ nghiêm khắc, mà thẳng đến gặp gỡ Thẩm Dữ, ông mới cảm thấy chính mình trước kia quả thực là quá ôn nhu.

    Ông nhìn vẻ mặt khiêm tốn thụ giáo của Bạc Kha Nhiễm, nội tâm không khỏi mà càng thêm vừa lòng, càng thêm cảm thấy lựa chọn của mình là chính xác.

    Ông cũng biết không ít diễn viên nhỏ cùng Thẩm Dữ hợp tác qua, trong đó đóng vai cũng không phải nhân vật chủ yếu, nhưng là cố tình bọn họ mỗi lần đề cập đến Thẩm Dữ, đều là có chứa cảm xúc oán giận.

    Bởi vì áp lực thật sự quá lớn.

    Nếu đồng dạng đều là nam phụ nữ nữ phụ, ở những đoàn phim khác tinh thần sẽ được thả lỏng hơn rất nhiều so với đoàn phim Thẩm Dữ.

    Nhưng là, ông cũng biết.

    Phàm là những người chỉ biết oán giận người, thường thường đều không có hồng* lên.

    * Hồng: Ý chỉ sự nổi tiếng.

    Cho nên ông có thể khẳng định, cô nương này hồng, cũng chỉ là thời gian vấn đề.

    Nghĩ đến đây, trong đầu ông không khỏi nghĩ đến một gương mặt khác.

    Liễu Hâm.

    Cô ấy hiện tại chính là trụ cột công ty giải trí YM, vững vàng ngồi ở vị trí đại tỷ, mà năm nay cô bất quá mới hai mươi bảy tuổi.

    "Kha Nhiễm, cháu cũng biết Liễu Hâm đi?"

    Động tác gắp đồ ăn của Bạc Kha Nhiễm dừng một chút: "Vâng, làm sao có thể nào không biết cho được?"

    Ngưu Kính cười nói: "Những lời cháu vừa nói làm cho chú đột nhiên nhớ đến cô ấy, nhớ rõ lúc trước cô ấy cũng nói như vậy."

    Bạc Kha Nhiễm: "Cô ấy cũng có nói như vậy?"

    Ngưu Kính lắc đầu: "Cũng không hoàn toàn là như vậy, nhưng là ý tứ đại khái chính là như vậy."

    Chu Thiệu Chi nói: "Có thể ăn được nhưng cái khổ mà người khác không ăn được, mới có thể nếm được ngon ngọt mà người khác không bao giờ nếm được."

    Ngưu Kính vỗ tay: "Ý chính là như vậy."

    Bữa cơm này ăn hết hai tiếng đồng hồ.

    Bạc Kha Nhiễm lấy áo khoác để trên ghế, giúp đỡ Chu Thiệu Chi nâng Ngưu kính lúc này bước chân đã có chút phù phiếm, ông rõ ràng đã có chút say.

    Cũng may trợ lý của Ngưu Kính kịp thời lại đây, Chu Thiệu Chi đem Ngưu Kính giao cho trợ lý, sau đó xoay người đối với Bạc Kha Nhiễm nói.

    "Kha Nhiễm, anh đưa em về nhà đi?"

    Bạc Kha Nhiễm cười cự tuyệt: "Không cần, lại nói, anh cũng uống rượu, chính anh tự về cũng là một vấn đề."

    Chu Thiệu Chi: "Thôi ca lập tức lại đây."

    Thời điểm Ngưu Kính mời rượu hắn, hắn cũng đã gửi tin nhắn cho Thôi ca, bởi vì hắn biết hắn uống xong rượu, khẳng định là không thể chính mình lái xe về nhà, nếu như bị cảnh sát giao thông chặn lại, đây cũng không phải chuyện đùa.

    Bạc Kha Nhiễm biết Thôi ca trong miệng hắn là ai.

    Thôi Nham, người đại diện của hắn.

    Đang nói chuyện, một chiếc Toyota màu đen từ xa đang có xu hướng chạy đến gần bọn họ.

    Bạc Kha Nhiễm có biết chiếc xe này, đây đúng là xe của Thôi Nham.

    Không bao lâu, Toyota liền dừng lại ở trước mặt bọn họ, cửa sổ hạ xuống, Bạc Kha Nhiễm liền thấy được người đã lâu không gặp.

    "Thôi ca."

    Thôi Nham nhìn Bạc Kha Nhiễm đang đứng ở bên cạnh Chu Thiệu Chi, cười nói: "Kha nhiễm a, đã lâu không gặp, thời gian qua thế nào?"

    Bạc Kha Nhiễm: "Khá tốt."

    Tiện đà cô nghiêng người đối với Chu Thiệu Chi nói: "Anh nhanh lên xe để Thôi ca đưa anh về nghỉ ngơi đi."

    Chu Thiệu Chi nhìn Bạc Kha Nhiễm: "Chúng ta đưa em về nhà trước."

    Bạc Kha Nhiễm xua tay: "Thật sự không cần, đã có người tới đón em."

    Thời điểm trước khi bữa cơm chấm dứt khoảng nửa tiếng, cô đã nhắn tin cho Thẩm Dữ, dựa theo thời gian này, anh đại khái cũng sắp tới rồi.

    "Nhưng.."

    Tiếng chuông di động nhẹ nhàng vang lên đánh gãy câu nói của Chu Thiệu Chi.

    Bạc Kha Nhiễm cầm di động đang vang lên.

    Cô đưa ánh mắt xin lỗi nhìn sang Chu Thiệu Chi, sau đó từ trong túi lấy di động ra.

    Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, khóe miệng cô bất giác cong lên.

    "A lô."

    "Phía trước bên trái." Thanh âm từ tính của anh từ đầu dây bên kia truyền vào tai cô.

    Bạc Kha Nhiễm theo bản năng mà nhìn sang phương hướng anh nói, quả nhiên nhìn thấy xe của anh đang đậu ở phía đó.

    Cô xoay người lại, nói với Chu Thiệu Chi.

    "Thiệu Chi, anh trở về nhà đi, chú nhỏ của em đến rồi, em đi trước, đến lúc vào đoàn phim chúng ta gặp lại sau."

    Trước mặt ngoại nhân, chỉ cần là Thẩm Dữ tới đón cô, cô đều dùng "chú nhỏ" làm tấm bia.

    Bạc Kha Nhiễm đồng dạng cũng cùng Thôi Nham đánh một tiếng, lúc này mới đi đến chỗ xe Thẩm Dữ đang đậu.

    Chu Thiệu Chi nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đi đến bên chiếc Porsche đang đậu cách đó không xa, hắn nhăn mày.

    Cô có chú nhỏ sao?

    Hắn như thế nào lại chưa từng nghe qua cô có chú nhỏ?

    Thôi Nham thấy Chu Thiệu Chi còn đang ngẩn người, vỗ vỗ cửa xe.

    "Lão Chu, đừng nhìn nữa, người ta đều đã lên xe rồi, có nhìn cô ấy cũng không theo cậu về nhà đâu."

    Chu Thiệu Chi phục hồi tinh thần lại, sau đó mở cửa xe ngồi vào

    "Anh nhiều lời thật."

    Thôi Nham cười dẫm vào chân ga.

    "Lời nói là nhiều, nhưng là có lý a, ai, anh nói, em còn không có từ bỏ a?"

    Chu Thiệu Chi: "Có ý gì?"

    Thôi Nham liếc mắt nhìn hắn: "Em cứ tiếp tục giả vờ đi."

    "Giả vờ cái gì?"

    "Người ta không hiểu em như thế nào, anh còn không rõ em sao, nếu không phải biết Kha Nhiễm đóng chính bộ này, em làm sao dồn hết lịch trình dày đặc ở nước ngoài nhanh như vậy nhận đóng bộ này?"

    Anh ta không chút do dự chọc thủng, Chu Thiệu Chi cũng không nói gì, anh ngả người dựa vào ghế, sau đó nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

    "Tới nơi rồi gọi em." Hắn đạm thanh nói.

    Thôi Nham ghé mắt liếc hắn một cái.

    "Được, vậy em nghỉ ngơi một chút đi."

    * * *

    Bạc Kha Nhiễm mở cửa xe ngồi xuống, cô một bên thắt dây an toàn, một bên cùng Thẩm Dữ nói.

    "Anh tới thật nhanh."

    Cô thắt dây an toàn xong cũng không thấy Thẩm Dữ trả lời mình, vì thế cô không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện ánh mắt anh cũng không ở trên người mình, mà là nhìn phương hướng Chu Thiệu Chi.

    "Làm sao vậy?" Cô vươn ngón tay ra chọc vào cánh tay anh một chút.

    Thẩm Dữ vẫn là không có phản ứng, vì thế cô lại liên tục chọc anh vài cái, thời điểm cô chuẩn bị tiếp tục chọc thêm vài cái, tay của cô liền bị anh nắm lấy đặt vào tay mình.

    "Anh rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.

    Thẩm Dữ ánh mắt dịch đến trên mặt cô, anh hỏi: "Vừa rồi nam nhân cùng em nói chuyện là ai?"

    Bạc Kha Nhiễm một tay đem khẩu trang trên mặt lấy xuống, cô quay đầu nhìn thoáng qua Chu Thiệu Chi vẫn còn đứng ở nơi đó, nói.

    "Chu Thiệu Chi."

    "Chu Thiệu chi?"

    "Vâng, là nam chính trong < Nhậm trọng thành> cũng là người trước kia đã từng hớp tác với em trong < Mưa rào>, tính đến lần này, đây là lần thứ hai bọn em hợp tác với nhau."

    Thẩm Dữ không nói chuyện, chỉ là nhìn lướt qua nam nhân kia.

    "Đi chưa?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.

    "Ừ, đi thôi."

    Thẩm Dữ nhéo nhéo ngón ta cô một chút, lúc này mới buông ra, anh gật gật đầu, một lần nữa khởi động ô tô, dẫm xuống chân ga, xe liền chạy nhanh đi ra ngoài.

    "Em cảm thấy hắn là người như thế nào?"

    Trên đường trở về, Thẩm Dữ ra vẻ tùy ý hỏi cô.

    "Anh ta?"

    "Ai a?" Bạc Kha Nhiễm có chút kỳ quái.

    "Chu Thiệu Chi."

    Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, sau đó nói.

    "Anh ta cũng khá tốt a."

    "Khá tốt, như thế nào là khá tốt?"

    Bạc Kha Nhiễm lại nghĩ nghĩ, thời điểm vừa mới chuẩn bị trả lời, đột nhiên nhận ra một tia không thích hợp, cô bất động thanh sắc màliếc mắt một cái nhìn Thẩm Dữ đang lái xe.

    Anh bình tĩnh mà nhìn về phía trước, cùng ngày thường không có gì khác nhau, khác biệt là, khóe môi đang mím chặt đang tiết lộ cảm xúc của anh lúc này.

    Nhất thời trong lòng Bạc Kha Nhiễm liền rõ ràng, biểu tình của cô lập tức thay đổi, khóe miệng không khống chế được mà nâng lên, trong mắt tràn ngập ý cười thật sâu.

    "Anh lại ghen?"

    Thẩm Dữ tiếp tục nhìn về phía trước không chớp mắt.

    "Em cảm thấy sao?

    Bạc Kha Nhiễm đưa tay vuốt cằm, một bộ ra vẻ tự hỏi.

    " Em cảm thấy rằng.. "

    " Em cảm thấy rằng anh chính là đang ghen tị nha. "

    Nghe vậy, Thẩm Dữ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt.

    Khóe miệng Bạc Kha Nhiễm càng có xu hướng mở rộng ra, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc mà nhìn anh.

    " Em cùng anh ta không có cái gì hết, hai người bọn em chỉ đơn thuần là mối quan hệ hợp tác, anh đừng hiểu lầm. "

    Thẩm Dữ thấy bộ dáng nghiêm túc của cô, nguyên bản trong lòng còn có chút buồn bực rất nhanh liền được chữa khỏi, câu nói nhả ra cũng nhẹ đi không ít.

    " Được, anh đã biết. "

    Bạc Kha Nhiễm nhịn không được mà cười ra tiếng.

    Thẩm Dữ buồn bực mà nhìn cô một cái.

    " Em cười cái gì? "

    Bạc Kha Nhiễm lấy tay che miệng mình lại, hiển nhiên là không muốn nói ra cho anh biết.

    Trong đôi mắt trong suốt của cô mang theo ý cười, thoạt nhìn như có sóng nước dập dờn, bàn tay trắng nõn che miệng lại, ngón tay trắng nõn tinh tế, khớp xương rõ ràng, trong lúc nhất thời làm cho Thẩm Dữ thất thần hai giây.

    Giây tiếp theo, nháy mắt khi phục hồi lại tinh thần, Thẩm Dữ nhận thấy phía sau lưng mình đã toát mồ hôi lạnh.

    Anh cư nhiên đang trong thời điểm lái xe mà thất thần, đây là một sai lầm nghiêm trọng, trên xe không chỉ có một mình anh, mà còn có cô.

    Nghĩ đến đây, Thẩm Dữ theo bản năng mà nắm chặt tay lái.

    " Đừng nhìn anh, xoay đầu đi. "Tiếng nói của anh mang theo lạnh lùng nói với Bạc Kha Nhiễm.

    Cái này làm cho Bạc Kha Nhiễm sửng sốt.

    Anh.. Đây là làm sao vậy?

    Như thế nào mà mới có một lúc, âm thanh đã giảm đi vài độ rồi.

    " Làm, làm sao vậy? "Cô hỏi.

    " Không có việc gì, nghe lời, em đừng nhìn anh, ngồi cho chắc vào. "

    Bạc Kha Nhiễm càng thêm khó hiểu, cô vẫn cố chấp nghiêng người qua, như cũ nhìn chằm chằm anh không bỏ.

    Thẩm Dữ bất đắc dĩ, chỉ đành phải ăn ngay nói thật.

    " Em nhìn anh như vậy, anh sẽ chịu không nổi. "

    Chịu.. Chịu không nổi?

    Chịu không nổi cái gì?

    Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ hai giây, lúc này mới phản ứng lại.

    Cô không thể tin được mà nhìn Thẩm Dữ.

    Thẩm Dữ càng thêm bất đắc dĩ:" Đừng lại nhìn anh, bằng không anh.. "

    Lần này anh nói còn chưa có nói xong, Bạc Kha Nhiễm liền này" Phắt "một cái xoay đầu đi, chỉ chừa cho hắn một cái cái ót.

    Thấy thế, Thẩm Dữ có chút dở khóc dở cười, lại tiếp tục chuyên tâm mà lái xe trở về nhà.

    Hai người không có nói chuyện với nhau, trong xe cũng an tĩnh lại, rất nhanh bọn họ đã về tới trước tiểu khu nhà mình.

    Sau khi Thẩm Dữ dừng xe lại xong, Bạc Kha Nhiễm xuống xe trước, cô đứng ở một bên chờ Thẩm Dữ.

    Chờ anh đem xe đậu vào đúng vị trí, cô lúc này mới qua chỗ anh.

    Thẩm Dữ mở cửa xuống xe, đem xe khóa kỹ, sau đó anh tự nhiên duỗi tay ra nắm lấy bàn tay Bạc Kha Nhiễm, mười ngón tay đan vào nhau, ngón tay cô nhỏ nhắn tinh tế, cùng với bàn tay to lớn của anh vừa lúc hợp với nhau.

    " Đi thôi. "

    Hai người cùng đi đến chỗ thang máy, sau khi đi vào, thời điểm thang máy đến lầu ba, cửa thang máy mở ra, một người nam nhân bước vào.

    Nam nhân này toàn bộ quá trình đều cúi đầu, mũ khẩu trang áo cao cổ, võ trang đầy đủ.

    Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, đặc biệt là ánh mắt Thẩm Dữ, toàn bộ hành trình nam nhân chỉ cúi đầu không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

    Nhưng mà cũng chỉ là nhìn thoáng qua như vậy, hắn liền hoàn toàn không dứt tầm mắt ra được.

    Thẩm Dữ!

    Tuy rằng anh mang khẩu trang, nhưng hắn vẫn là nhận ra được, bởi vì ánh mắt dừng lại ở trên người mình của người này quá mức lãnh liệt và đặc biệt quen thuộc, hắn không bao giờ quên được cái ánh mắt" Tử Thần chăm chú nhìn. "

    " Thẩm.. Thẩm Đạo.. "Hắn không thể tưởng tượng mà mở miệng.

    Hắn vừa mở miệng nói ra, Bạc Kha Nhiễm cũng nhận ra hắn.

    Cố Hựu!

    Cố Hựu nhận ra Thẩm Dữ, giây tiếp theo ánh mắt tự nhiên cứ như vậy mà dịch tới trên người nữ nhân đang đứng bên cạnh anh.

    Nữ nhân?

    Như thế nào cảm thấy vẫn còn là một cô bé.

    Áo khoác hồng, quần jean, giày vỏ sò, tuy rằng bị khẩu trang che khuất hơn phân nửa gò má, nhưng là có thể nhìn thấy được làn da, hắn cũng chỉ biết, cô bé này rất đẹp, hơn nữa là phi thường xinh đẹp.

    Chỉ là, hắn vì cái gì sẽ cảm thấy trong mắt cô gái này có ẩn chứa ý cười, trong lúc này mặt mày cư nhiên còn có chút quen thuộc.

    Bất quá hắn còn không có kịp tự hỏi nhiều như vậy, lại lần nữa bị bàn tay đang nắm lẫn nhau của hai người họ hấp dẫn, bởi vì hắn vừa lúc thấy được trên tay trái ngón áp út của Thẩm Dữ mang nhẫn.

    Tay trái ngón áp út mang nhẫn.

    Ý chỉ là đã kết hôn.

    Lại đem ánh mắt dịch đến trên bàn tay trái của cô gái kia, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn thấy được trên ngón áp út của cô cũng mang nhẫn.

    Hai người bọn họ mang chính là nhẫn cưới!

    Cố Hựu lập tức có chút ngốc.

    Thẩm Dữ kết hôn!

    Vậy Bạc Kha Nhiễm đâu?

    Nghĩ đến Bạc Kha Nhiễm, trong lòng Cố Hựu không khỏi bốc lên một trận lửa giận!

    Thẩm Dữ cư nhiên kết hôn, vậy chuyện của anh và Kha Nhiễm là như thế nào!

    " Thẩm Đạo, anh sao lại có thể làm như vậy, anh làm như vậy làm sao mà giải thích với Tiểu Nhiễm? "

    Hiện tại hắn cũng mặc kệ cô gái bên cạnh có mặt ở chỗ này hay không, lòng đầy căm phẫn chất vấn anh.

    Bởi vì còn có điều cố kỵ, cho nên hắn chỉ là nói Tiểu Nhiễm, cũng không có nói ra tên đầy đủ Bạc Kha Nhiễm, hắn cũng sợ cô gái này sẽ đi nói lung tung.

    Hắn vừa nói ra nhưng lời này, hai người Thẩm Dữ đều ngây ngẩn cả người.

    Bạc Kha Nhiễm càng là như lọt vào trong sương mù, cô theo bản năng nhìn về phía Thẩm Dữ, Thẩm Dữ đồng dạng cũng nhìn cô một cái.

    Cố Hựu thấy hai người này còn trắng trợn táo bạo mà liếc mắt đưa tình, trong lòng càng bực bội đến phát hoảng, thật sự là Bạc Kha Nhiễm không đáng giá như thế, uổng hắn còn tưởng rằng Thẩm Dữ là thiệt tình đối với Kha Nhiễm, ai --

    " Tôi thật sự không nghĩ tới, anh cư nhiên là cái dạng người này! "

    Tra nam!

    " Người thế nào? "Thẩm Dữ nhàn nhạt hỏi.

    Cố Hựu tức muốn đấm ngực dậm chân.

    Anh đúng là cái đồ tra nam, anh là cái dạng người gì, chính mình còn không biết sao!

    " Anh đương nhiên là tra.. "

    " Cố Hựu. "

    Cố Hựu còn chưa nói xong, liền nghe thấy cô gái bên cạnh Thẩm Dữ gọi tên của hắn.

    " Tôi chính là Cố Hựu, làm sao vậy! Làm sao vậy! "

    Sau khi nói xong, vẻ mặt của hắn đột nhiên trở nên có chút kỳ quái.

    Tiếng nói của cô gái này như thế nào có thể quen thuộc như vậy?

    Giống như là.. Giống như là.. Bạc Kha Nhiễm..

    Cố Hựu bị chính cái suy nghĩ nhảy ra trong đầu mình làm cho giật thót người.

    " Cố Hựu, anh hiểu lầm. "

    Thật giống, thanh âm này thật sự cùng thanh âm Bạc Kha Nhiễm giống nhau như đúc.

    " Kha.. Kha nhiễm? "Hắn kinh ngạc ra tiếng.

    " Vâng, là em. "

    Cố Hựu phảng phất nghe được thanh âm thanh thúy, dây cung trong đầu đang buộc chặt lập tức đứt phựt.

    Lần này đến phiên hắn phát ngốc ra.

    Cư nhiên nữ sinh đang đứng bên cạnh Thẩm Dữ là Bạc Kha Nhiễm.

    Mà bọn họ mười ngón tay đan vào nhau, trên tay cùng mang nhẫn cưới.

    Này thuyết minh cái gì, thuyết minh bọn họ kết hôn!

    Thuyết minh Thẩm Dữ cùng Bạc Kha Nhiễm kết hôn!

    " Hai người các người.. "

    " Vâng, như những gì anh thấy. "Bạc Kha Nhiễm giơ bàn tay đang đeo nhẫn cưới cho hắn nhìn.

    " Này.. Chuyện khi nào? "

    Đôi mắt Bạc Kha Nhiễm đảo qua một vòng, nói.

    " Năm tháng trước. "

    " Gì? "

    Cố Hựu lần này thật sự là chết máy.

    Năm tháng trước, nói cách khác, bọn họ trong lúc quay < Cung phi >, hai người này đã danh chính ngôn thuận là vợ chồng của nhau?

    Chẳng phải là nói, những lo lắng lúc trước của hắn đều là vô nghĩa sao?

    " Người.. Các người.. "Hắn đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, ngẫm lại những lời nói của mình lúc trước, chẳng khác nào kẻ ngốc.

    Nhưng mà, hắn còn chưa có ủy khuất xong, liền nghe được thanh âm Thẩm Dữ nhàn nhạt vang lên.

    " Cậu vừa rồi nói tôi là tra cái gì?"
     
    Dotha likes this.
    Last edited: Sep 6, 2020
  6. Vân Khinh1902

    Messages:
    173
    Chương 55

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    "Người.. Các người.." Hắn đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, ngẫm lại những lời nói của mình lúc trước, chẳng khác nào kẻ ngốc.

    Nhưng mà, hắn còn chưa có ủy khuất xong, liền nghe được thanh âm Thẩm Dữ nhàn nhạt vang lên.

    "Cậu vừa rồi nói tôi là tra cái gì?"

    Cố Hựu tức khắc hóa đá, hắn cứng đờ mà xoay người lại, nhìn Thẩm Dữ trên mặt mang theo ý cười cười như không cười, phía sau lưng không khỏi mà đổ một thân mồ hôi lạnh.

    Hắn đại khái là đâm phải họng súng rồi.

    Tra cái gì?

    Hắn lúc ấy muốn nói đương nhiên là tra nam a!

    Nhưng là!

    Hắn hiện tại còn có thể nói là tra nam sao, hắn nếu là dám nói, Thẩm Dữ phỏng chừng có thể đem hắn diệt thành cặn bã đi!

    Nghĩ vậy, trong lòng nhịn không được mà sợ run lên, nhưng hắn vẫn cắn răng cố nặn ra nụ cười.

    "Ừ?" Thẩm Dữ dường như không muốn buông tha cho Cố Hựu, nhàn nhạt mà ừ một tiếng, âm cuối cao lên.

    Anh thật ra muốn nhìn hắn sẽ làm cách nào để nói dối cho qua vụ lúc nãy.

    Cố Hựu ẩn ẩn mà nghe ra uy hiếp trong lời nói của anh, miệng hắn đóng mở vài lần, trong đầu xoay chuyển thật nhanh.

    "Tra.. Tra.. tạc.. Nứt soái ca!"

    Thẩm Dữ kéo khóe miệng lên: "Tạc nứt soái ca?"

    Mình giải thích vì sao Cố Hựu nói từ tra chuyển sang tạc, vì trong phát âm từ tra có nghĩa là: Cặn bã - đọc [ zhà ] . Còn từ tạc có nghĩa là: Phá, nổ - đọc , phát âm na ná giống nhau, nên ổng mới nói như vậy.

    Cố Hựu vội vàng gật đầu, ân cần mà nói.

    "Đương nhiên đương nhiên, Thẩm Đạo ở lòng em thật sự chính là tạc nứt soái ca, quả thực không người nào có thể địch lại."

    Cố Hựu này vỗ mông ngựa cũng quá biết cách đi, ngay cả Bạc Kha Nhiễm đều nhìn không được.

    "Anh như thế nào lại ở chỗ này?" Cô lên tiếng hỏi hắn.

    Cô vừa hỏi như vậy, Cố Hựu thở phào nhẹ nhõm một hơi, có trời mới biết thời điểm mỗi lẫn hắn đối mặt với Thẩm Dữ áp lực có bao nhiêu lớn.

    "Có một bằng hữu ở chỗ này, tôi đến đây nhìn hắn."

    Bạc Kha Nhiễm gật gật đầu, tiểu khu bọn họ ở đa số nghệ sĩ chiếm đa số, hơn nữa tất cả mọi người đều bận rộn công việc, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có thể ở nhà mười ngày nửa tháng cũng khó, cho nên cũng không sợ đụng phải người nào.

    Đang nói chuyện.

    "Đinh."

    Đã tới lầu tám.

    Cố Hựu nhìn thoáng qua bên ngoài thang máy, cùng bọn họ nói.

    "Cái kia, Thẩm đạo, Kha Nhiễm, tôi tới rồi, tôi đây liền đi trước."

    Bạc Kha Nhiễm nhìn hắn phất phất tay: "Được, hẹn gặp lại."

    "Ừ ừ, hẹn gặp lại."

    Nói xong, Cố Hựu liền đi ra khỏi thang máy, mới vừa bước một chân ra khỏi thang máy, liền nghe được tiếng nói của Thẩm Dữ từ đằng sau vang lên, lập tức dừng lại cước bộ một chút.

    "Cậu hôm nay có gặp chuyện gì đặc biệt không?"

    Cố Hựu đương nhiên không phải là kẻ ngốc, hắn xoay người lại, cười với anh.

    "Chuyện gì?"

    "Không có chuyện gì."

    "Em hôm nay cũng không có gặp chuyện gì, chỉ là một mình đi lên thôi nha."

    Thẩm Dữ vừa lòng mà nhìn hắn cười cười: "Ừ, vậy cậu đi đi, hẹn gặp lại."

    "Ai."

    Cố Hựu lập tức xoay người, giờ phút này trên mặt hắn cười hì hì, còn trong lòng thì mắng MMP*, hắn chỉ muốn chạy thật nhanh rời khỏi cái nơi thị phi này, nghĩ vậy, không khỏi mà tăng nhanh bước chân.

    * MMP: Kiểu chửi tục.

    Sau khi cửa thang máy đóng lại, thân ảnh Cố Hựu cũng vừa vặn biến mất ở ngay khúc cua.

    Trong thang máy cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

    Bạc Kha Nhiễm nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Cố Hựu, cô đứng bên cạnh Thẩm Dữ oán giận nói.

    "Anh nhìn anh xem, vừa rồi đem người ta dọa chạy mất rồi."

    Thẩm Dữ không cho là đúng: "Hắn cũng không có yếu ớt đến như vậy."

    "Ai?"

    Bạc Kha Nhiễm sau khi suy nghĩ kĩ càng đột nhiên phát hiện ra.

    Cô bỗng nhiên nghĩ tới vừa rồi Cố Hựu có nói một câu.

    Nếu cô nhớ không lầm, hắn giống như nói một câu, "Anh làm như vậy làm sao ăn nói với Tiểu Nhiễm."

    Đúng vậy.

    Hắn chính là nói như vậy.

    Làm sao ăn nói với mình?

    Anh ta vì sao lại nói như vậy, chẳng lẽ anh ta..

    Bạc Kha Nhiễm mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thẩm Dữ.

    Thẩm Dữ tự nhiên cũng biết suy nghĩ trong đầu của cô, anh nắm tay cô bỏ vào trong túi của mình, trầm giọng nói.

    "Ừ, đúng như suy nghĩ của em."

    Bạc Kha Nhiễm, "?"

    Trên mặt cô mang theo một chút khiếp sợ: "Ý của anh là nói, hắn biết quan hệ của chúng ta, còn biết trước khi gặp chúng ta trong hôm nay?"

    Thẩm Dữ giơ giơ môi lên: "Ừ, đúng vậy, thời điểm đang quay phim, trong lòng hắn sớm đã rõ như ban ngày."

    Vừa nghe Thẩm Dữ nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới ý thức được, lại liên tưởng đến một ít việc xảy ra khi ở phim trường, giải thích hợp lý cho những việc xảy ra trước đó.

    Ví dụ lớn nhất chính là, Cố Hựu như thế nào sẽ yêu cầu dùng đóng thế khi có cảnh hôn với cô.

    Còn có chuyện tình lúc trước của Liễu Hâm, hắn chạy tới cùng cô nói những lời như vậy.

    Tình cảm của cô cùng Thẩm Dữ hắn đều biết đến rõ ràng.

    Khó trách.

    Thẩm Dữ thấy bộ dạng hiểu ra tất cả của, không khỏi mà cảm thấy có chút buồn cười.

    "Tiểu ngốc tử, còn nghĩ gì vậy?"

    Bạc Kha Nhiễm nhìn anh, cô vểnh môi lên.

    "Anh rõ ràng đã biết tất cả, vì sao lúc ấy lại không nói cho em biết?"

    Cửa thang máy vừa lúc mở ra, anh cầm tay cô kéo ra ngoài, vừa đi vừa giải thích cho cô.

    "Em vẫn luôn không muốn để cho người khác biết việc này, anh sợ em biết ngược lại sẽ cảm thấy không được tự nhiên."

    Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, hình như đúng là như vậy, nếu lúc trước cô biết Cố Hựu biết việc này, nói không chừng thật đúng là sẽ cảm thấy mất tự nhiên.

    "Được rồi, đừng nghĩ nữa, vào đi thôi." Thẩm Dữ giúp cô mở cửa ra.

    Sau khi vào cửa, thay dép lê xong Bạc Kha Nhiễm liền thẳng đến sô pha, thời điểm cách sô pha vài bước chân, cô bỗng nhiên dừng bước.

    Cô nhìn thấy sô pha đã được đổi sang đệm lót mới, trong đầu nghĩ đến cảnh chiều hôm nay hai người ngay tại trên sô pha phiên vân phúc vũ, mặt lập tức liền đỏ lên.

    Thẩm Dữ cất chìa khóa xong, ngẩng đầu nhìn nhìn cô đứng cách đó không xa, mà ánh mắt cô cố định ở một bên trên sô pha, lập tức liền hiểu được, anh hàm chứa cười mà đi qua bên chỗ cô.

    Bạc Kha Nhiễm cảm giác được anh tới gần, không quá vài giây, liền bị một đôi cánh tay rắn chắc từ sau ôm vào trong lòng ngực, dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, hương vị dễ ngửi trên người anh tràn ngập trong khoang mũi cô lúc này.

    "Làm sao vậy, ngẩn người làm gì?"

    Bạc Kha Nhiễm biết anh đây là biết rõ cố hỏi, cô cắn cắn môi, tránh thoát khỏi cái ôm ấp của anh.

    "Không có gì."

    Cô hướng phía phòng ngủ mà đi.

    "Đi đâu vậy?" Thẩm Dữ đi theo, ở phía sau hỏi cô.

    Bạc Kha Nhiễm đầu cũng không quay lại: "Tắm rửa."

    "Cùng nhau."

    "Không cần." Bạc Kha Nhiễm chém đinh chặt sắt, cô đã rút ra được bài học khi tắm cùng anh rồi?

    Anh ở nơi nào mà thấy cô muốn tắm rửa cùng anh, anh rõ ràng chính là..

    Chính là đại lưu manh!

    * * *

    Thời gian tiến vào đoàn phim đã được định ra rồi, vào đầu tháng sau, còn không quá nửa tháng nữa.

    Bởi vì đóng phim là phim võ hiệp, vì muốn cô trong khi đóng phim dễ chịu một chút, Nguyễn Lệ cố ý tìm giúp cô một huấn luyện viên dạy võ, chỉ cho cô một ít kiến thức cơ bản.

    Trong nửa tháng này, Bạc Kha Nhiễm quả thực là sống không bằng chết, một ngày hai mươi bốn giờ, không sai biệt lắm mười mấy giờ đều là ngâm mình ở võ quán chịu sự huấn luyện.

    Ban đầu đã được Thẩm Dữ nuôi béo lên mấy cân thịt bây giờ, thoáng một cái đã sụt mấy cân liền.

    Cũng may cuộc sống vất vả huấn luyện này không có uổng phí, so sánh với lúc trước, thể lực của cô hiện tại có thể đuổi kịp, một ít động tác đánh võ thực tiễn cũng đã trở nên linh hoạt không ít.

    Thời điểm buổi tối đi ngủ, Thẩm Dữ ôm cô, rõ ràng phát hiện cô gầy đi không ít, cứ như vậy ôm, ẩn ẩn mà cảm thấy có chút cộm tay.

    Anh không rảnh lo cộm tay, ngược lại là càng thêm đau lòng mà đem cô ôm chặt.

    "Gần đây gầy nhiều như vậy, thật vất vả mới nuôi em béo lên một chút, bây giờ thì hay rồi."

    Thẩm Dữ gần nhất cũng có chút vội, vội vàng làm công tác hậu kì cho < Cung phi>, anh liên tiếp vài ngày ở cùng một chỗ với mấy người Dương Cánh giám chế hậu kỳ.

    Mấy ngày nhàn nhã cuối cùng cũng chấm dứt, hai người có thể nói là ai thì bận việc của người nấy, đại khái chính là ở trong vòng luẩn quẩn này thì cũng chỉ có bất đắc dĩ cùng chua xót thôi.

    Cả ngày bị gây sức ép, Bạc Kha Nhiễm mệt không muốn động, tay chân đến bây giờ có chút đau nhứt, ý thức cũng có chút rã rời, cả người có cảm giác mơ màng sắp ngủ, cho nên khi trả lời anh thanh âm cũng tự nhiêm mềm như bông.

    "Lệ tỷ nói em béo lên, nói rằng kì nghỉ này em quá phóng túng, ngược lại cũng vừa lúc, ngày mai liền phải tiến vào đoàn phim, gầy một chút cũng tốt."

    Gầy một chút cũng tốt hơn là mập một chút.

    Thẩm Dữ đem mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô gạt qua hai bên, nhẹ nhàng mà hôn hôn lên trán cô.

    Bây giờ còn chưa có chính thức tiến vào đoàn phim mà cô đã gầy thành như vậy, cũng không biết sau khi ngây ngốc mấy tháng ở đó, cô sẽ gầy thành cái dạng gì?

    Chính anh cũng là đạo diễn phim võ hiệp, anh biết trong đó có bao nhiêu vất vả.

    "Thẩm Dữ.." Bạc Kha Nhiễm mơ mơ màng màng mà kêu anh.

    "Ừ, làm sao vậy?"

    "Em buồn ngủ quá, em muốn ngủ." Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng mà nhìn anh nói, càng lúc càng chui sâu vào trong ngực anh hơn.

    Thẩm Dữ duỗi tay mềm nhẹ mà vuốt cái ót cô.

    "Vậy được, em ngủ đi."

    Bạc Kha Nhiễm mơ hồ không rõ ừ một tiếng, thực mau liền đã ngủ.

    Không quá một hồi, Thẩm Dữ liền nghe được người trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, anh cúi đầu nhìn thoáng qua.

    Cô đã ngủ rồi.

    Cô ngủ thực an ổn, đôi môi nhỏ hơi hơi mở ra mà hô hấp.

    Thẩm Dữ nhịn không được mà cúi xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, giúp cô kéo chăn lên đắp kín, lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.
     
    Dotha likes this.
  7. Vân Khinh1902

    Messages:
    173
    Chương 56

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    Sáng sớm hôm sau, thời điểm Thẩm Dữ tỉnh lại, Bạc Kha Nhiễm còn ngoan ngoãn mà ngủ trong ngực anh, cô dịu ngoan mà ngủ trong lòng anh, ngủ đến an lành.

    Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại bây giờ là bảy giờ bốn lăm phút sáng.

    Nhắm hai mắt lại thêm vài giây, thời điểm mở mắt ra một lần nữa, trong mắt đã là một mảnh tỉnh táo.

    Anh nhẹ tay nhẹ chân bước xuống khỏi giường, giúp Bạc Kha Nhiễm chỉnh tốt góc chăn, sau đó mới đi đến phòng tắm.

    Sau khi rửa mặt xong anh mới từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.

    Anh đi đến bên tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng, ngửa đầu uống mấy ngụm, lúc này mới chuẩn bị làm bữa sáng.

    Một lát nữa Nguyễn Lệ sẽ qua đây đón cô đi đến đoàn phim.

    Bạc Kha Nhiễm bị một hồi âm thanh leng keng đánh thức.

    Tỉnh lại liền bị hương thơm từng hồi xông vào mũi, lúc này mới phát hiện ra bụng đã đói đến kêu vang.

    Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ nằm bên cạnh, cũng không thấy Thẩm Dữ đâu.

    Nghĩ nghĩ, lúc này chắc hẳn là anh đang làm bữa sáng đi.

    Ở trong chăn thoải mái duỗi người một cái, lúc này mới bò khỏi giường.

    Mang vào dép lê rồi đi ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh nam nhân đang loay hoay trong bếp, mặt anh hướng vào cửa sổ, đối diện với ánh mặt trời, để lại cho cô bóng dáng cao lớn.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy, trong lòng tràn ra một tia ngọt ngào.

    Cô cứ như vậy đứng dựa vào cửa phòng ngủ mà nhìn anh, cô càng nhìn anh như vậy càng cảm thấy không đủ.

    "Còn không mau đi rửa mặt?"

    Đang nhìn đến thất thần, lại nghe người nọ trong bếp nói vọng ra.

    Bạc Kha Nhiễm giật mình hả miệng thở dốc.

    Anh.. anh như thế nào biết cô đang đứng ở đằng sau?

    "Ánh mắt của em nóng bỏng như vậy, chỉ sợ sau lưng của anh bị em nhìn thủng cho một lỗ rồi."

    Trong lúc Bạc Kha Nhiễm còn chưa có nghĩ xong, thanh âm Thẩm Dữ lần nữa vang lên, làn này là tràn đầy ý tứ trêu chọc.

    Cùng anh ở chung lâu rồi, da mặt Bạc Kha Nhiễm cũng dày lên, đối với sự trêu chọc của anh đao thương bất nhập, vì thế cô hướng chỗ anh mà chạy qua.

    Cô duỗi tay trực tiếp ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, đem gương mặt dán vào lưng anh, quần áo mặc trên người anh phá lệ thoải mái.

    "Anh thức dậy khi nào?"

    Thẩm Dữ hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm đang dán ở sau lưng của mình: "Mới vừa thức dậy không lâu."

    Bạc Kha Nhiễm buộc chặt hai cánh tay đang ôm eo anh lại, nghiêng đầu nhìn về phía trứng gà anh chiên.

    "Anh chiên trứng thật là đẹp mắt."

    Thẩm Dữ bật cười: "Em muốn học không?"

    "Không muốn không muốn." Bạc Kha Nhiễm lâp tức lắc đầu.

    "Hử?"

    "Em không cần học, mình anh làm là được rồi."

    Thẩm Dữ xoay người lại, đưa tay vỗ nhẹ lên ót cô một cái.

    "Em a."

    Bạc Kha Nhiễm cười hì hì xoa xoa cái ót của mình.

    Thời điểm cô cười, khóe miệng cong lên, hàm răng trắng noãn như ẩn như hiện.

    Nhìn thấy vậy, Thẩm Dữ hơi nhấp môi, anh thình lình ôm lấy vòng eo thanh mảnh của cô, cả người cô bị bắt nhón mũi chân dựa vào người anh.

    "Anh làm gì.."

    Cô còn chưa có nói xong, đột nhiên môi ấm áp.

    Bạc Kha Nhiễm không khỏi mà mở to hai mắt, cô vội vàng duỗi tay đẩy ngực anh, cơ thể anh giống như nhà giam, vững như bàn thạch.

    "Ngô.."

    Đầu lưỡi của anh cường thế mà tách đôi môi mềm mại của cô thăm dò đi vào, ở trong khoang miệng cô phiên vân phúc vũ.

    Một nụ hôn kết thúc, Bạc Kha Nhiễm sắc mặt ửng hồng, cô duỗi tay che lại miệng mình.

    "Anh làm gì vậy, em còn chưa có đánh răng."

    Thẩm Dữ buồn cười, một lần nữa đem cô ôm vào trong ngực, xoa đầu cô.

    "Anh không chê em."

    Sắc mặt Bạc Kha Nhiễm càng đỏ.

    Người này___

    Có chút đáng ghét.

    Nhưng là, cố tình cô lại rất thích.

    "Được rồi, mau đi rửa mặt đi, Lệ tỷ sắp đến rồi."

    "Được, em đi liền."

    Bạc Kha Nhiễm rời khỏi cái ôm của anh, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.

    Thẩm Dữ nhìn thân ảnh mảnh khảnh của cô, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

    Thẳng đến khi cô đi vào phòng ngủ, lúc này mới xoay người đem trứng đã chiên từ trong chảo ra.

    Chờ Bạc Kha Nhiễm một lần nữa ra khỏi phòng tắm, bữa sáng đã được dọn lên bàn.

    "Mau tới đây ăn đi."

    "Tới đây." Bạc Kha Nhiễm bước nhanh đi qua.

    Mới vừa ăn xong bữa sáng, mấy người Nguyễn Lệ đã tới.

    Nguyễn Lệ vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy Thẩm Dữ đang ở trong bếp rửa chén, mà Bạc Kha Nhiễm thì nhàn nhã ngồi trên sô pha ăn trái cây đã được Thẩm Dữ cắt ra bày lên đĩa.

    Miumi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, hơn nửa ngày còn chưa hoàn hồn.

    Mà A Miên bị dọa đến nỗi túi xách rớt bịch trên mặt đất.

    Dẫn đến ánh mắt của nhiều người lia đến, A Miên tự biết chính mình phản ứng có chút thái quá, cô nhóc ngượng ngùng cúi xuống nhặt túi xách lên.

    "Ngượng ngùng ngượng ngùng, trượt tay."

    Nguyễn Lệ liếc A Miên một cái, không lên tiếng.

    Bởi vì chị hiện tại đã chết lặng, bởi vì mỗi lần đến đây, đều cũng thấy Thẩm Dữ bận rộn, còn cô thì nhàn hạ.

    Vừa mới bắt đầu, chị cũng bị dọa không nhẹ, nhưng số lần đến đây nhiều, chị đã tập mãi thành quen.

    "Kha nhiễm, đồ vật thu dọn xong chưa?" Nguyễn Lệ hỏi cô.

    "Còn có một chút chưa có thu dọn xong."

    Nói xong, hai người đi vào phòng ngủ.

    Thẩm Dữ rửa xong chén bát từ trrong nhà bếp đi ra, nhìn thấy hai người co quắp mà đứng ở nơi đó.

    "Hai người đừng đứng, ngồi đi." Thẩm Dữ chỉ chỉ sô pha một bên.

    Miumi cùng A Miên liếc nhau một cái, sau đó ăn ý mà đi đến so pha ngồi xuống, ngoan ngoãn mà chờ.

    Thẩm Dữ vừa vào phòng ngủ thì thấy Bạc Kha Nhiễm ngồi xổm dưới đất xếp hành lý.

    Anh bước nhanh đi qua chỗ cô: "Thu dọn cái gì vậy?"

    "Hành lý." Bạc Kha Nhiễm đầu cũng không ngẩng mà nói với anh.

    Thẩm Dữ đương nhiên là biết thu dọn hành lý, nhưng cô ngay cả nhìn mình một cái cũng không nhìn, vì thế cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

    Anh vừa ngồi xuống, Bạc Kha Nhiễm liền đưa mắt nhìn anh: "Anh ở chỗ này làm gì vậy?"

    Thẩm Dữ từ trong tay cô lấy quần áo bỏ vào trong va li: "Anh tới giúp em."

    "Cũng không có đồ vật gì, em tự mình làm cũng được." Bạc Kha Nhiễm duỗi tay đẩy đẩy anh.

    Thẩm Dữ không lên tiếng, nhưng động tác cũng không có ngừng lại, vẫn như cũ giúp cô xếp quần áo.

    "Em sẽ ở lại đoàn phim trong bao lâu?"

    Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Đại khái gần ba tháng."

    "Ba tháng."

    "Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.

    "Vậy em.. có nhớ anh hay không?"

    Câu nói tiếp theo của Thẩm Dữ có chút nhanh, Bạc Kha Nhiễm có chút không để ý, cho nên căn bản không có nghe rõ, vì thế cô hỏi lại.

    "Anh vừa mới nói cái gì?"

    Thẩm Dữ nhìn cô một cái: "Em có thể.."

    "Kha Nhiễm, mấy thứ này phải không?"

    Thẩm Dư còn chưa có nói xong, liền bị Nguyễn Lệ từ trong phòng tắm đi ra đánh gãy.

    Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm cùng Thẩm Dữ ngồi xổm ở nơi đó.

    Hai người kề sát lại với nhau, cũng không biết đang nói cái gì.

    Mà nhìn phản ứng của bọn họ, chị rõ ràng chính mình vừa rồi có thể cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua đồ rửa mặt trong tay chị, gật đầu.

    "Đúng vậy."

    Nguyễn Lệ đem đồ rửa mặt của Bạc Kha Nhiễm bỏ vào trong túi trang điểm bên cạnh,

    Lại nhìn thoáng qua Thẩm Dữ ở bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, chị lúc này không nên ở lại nơi này, vì thế chị thức thời nói với cô.

    "Kha Nhiễm, chị ra bên ngoài chờ em."

    "Vâng, được." Bạc Kha Nhiễm nhìn chị gật gật đầu.

    Cô đem đồ rửa mặt đã được Nguyễn Lệ lấy ra bỏ vào trong va li.

    "Đúng rồi, vừa rồi anh muốn nói cái gì?" Cô nghiêng đầu nhìn anh.

    Thẩm Dữ cũng dứt khoát buông quần áo trong tay, cánh tay anh nắm lấy bả vai Bạc Kha Nhiễm.

    "Anh nói."

    "Em có thể nhớ đến anh hay không?"

    Bạc Kha Nhiễm ngẩng ra một chút, đột nhiên nghĩ đến những lời anh nói không rõ lúc nãy, bỗng nhiên hiểu được, cô không khỏi mà nở nụ cười.

    "Anh vừa rồi là nói với em việc này?"

    "Ừ."

    "Vậy sao lúc nãy anh không nói lớn một chút?"

    Sắc mặt Thẩm Dữ cương cứng một chút: "Chẳng lẽ vừa rồi anh không có nói lớn sao?"

    "Đúng vậy, vừa rồi rõ ràng anh không có nói to mà."

    Hai người vẫn còn cãi đến hăng hái.

    Cuối cùng Thẩm dữ bại trận.

    "Được, vậy bây giờ anh thoải mái hỏi em, em có thể nhớ đến anh hay không?"

    "Có a." Bạc Kha Nhiễm trả lời rất rõ ràng.

    Cô nhớ anh, đương nhiên sẽ nói nhớ anh.

    Cứ nghĩ đến việc sẽ rất lâu không được thấy anh, cô liền cảm thấy trong lòng buồn buồn.

    Tuy rằng lúc trước cô cũng đóng phim, nhưng trong ba tháng đó hai người ở cùng đoàn phim, ngẩng đầu không thấy cuối đầu thấy, huống chi lúc đóng máy hai người vẫn luôn ở bên nhau, bây giờ lại xa nhau, cô thật là có chút không quen.

    "Thật sự?" Cô trả lời dứt khoát như vậy, Thẩm Dữ có chút sửng sốt.

    Thấy thế, Bạc Kha Nhiễm thở dài một hơi, cô buông quần áo trong tay, duỗi tay ôm lấy cổ anh, cả người dựa vào người anh.

    "Đương nhiên là thật, em nhớ anh, còn chưa có đi, em cũng đã nhớ anh rồi."

    Ôn hương nhuyễn ngọc chủ động nhào vào trong lòng, Thẩm Dữ lập tức trở tay ôm cô: "Em tiểu nha đầu này."

    Bạc Kha Nhiễm thuận thế ăn vạ trong ngực anh: "Vậy còn anh, có nhớ em hay không?"

    "Em nói đi?" Thẩm Dữ sủng nịch mà hỏi lại cô.

    Bạc Kha Nhiễm cười vẻ mặt thỏa mãn.

    Ba người ngồi trên sô pha nhìn vào trong phòng ngủ, nhìn hai người lúc này đang ôm nhau.

    Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái.

    Bởi vì các cô từ trong mắt đối phương đã thấy được tâm tư lúc này.

    Nói thật, nếu không phải lá gan không đủ lớn, các cô thật sự muốn đi lên đá lăn mớ cẩu lương này đi.
     
    Dotha likes this.
  8. Vân Khinh1902

    Messages:
    173
    Chương 57

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    Bộ phim < Nhâm trọng thành> không lấy bối cảnh ở Ninh Hạ, mà là ở Tân Xuyên, cho nên các cô phải đi đến Tân Xuyên.

    Thẩm Dữ đưa các cô tới sân bay.

    Nguyễn Lệ nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó vẫy vẫy tay với hai người Miumi: "Kha Nhiễm, bọn chị đi lên phía trước chờ em."

    Bạc Kha Nhiễm gật đầu: "Được."

    Mấy người Nguyễn Lệ đi qua trước khu kiểm tra.

    Thẩm Dữ giúp Bạc Kha Nhiễm chỉnh lại cái mũ bị lệch, dặn dò cô: "Ở bên kia nhớ chăm sóc mình cho tốt, mọi việc cẩn thận, chú ý nhiều một chút."

    "Vâng, em biết rồi."

    Thẩm Dữ trong lòng không nỡ, nhưng không thể không để cô đi, anh nhìn đôi mắt sạch sẽ của cô, nghĩ nghĩ vẫn là cúi đầu hôn lên môi cô một cái.

    Cách khẩu trang.

    "Đến nơi an toàn rồi nhớ gọi cho anh."

    "Vâng."

    Thẩm Dữ đưa tay lên nhìn thời gian, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt cô.

    "Được rồi, mau vào đi thôi, bọn người Lệ tỷ còn đang chờ."

    "Vâng, em đi đây."

    Bạc Kha Nhiễm rời khỏi cái ôm của Thẩm Dữ, ba bước quay đầu một lần đi đến chỗ khu kiểm tra.

    Thẳng đến khi thân ảnh của cô đã hoàn toàn đi mất, không còn nhìn thấy nữa, Thẩm Dữ lúc này mới rời đi.

    "Đến đây."

    Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm đi vào tiến lên đón.

    "Cậu ấy đi rồi?"

    "Vâng, hẳn là vậy?"

    Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm có chút rầu rĩ, chị duỗi tay vỗ vỗ bả vai đơn bạc của cô.

    "Được rồi, không có việc gì, cũng không phải không gặp nhau, hai người có thể video call với nhau mà, hơn nữa Ninh Hạ cách Tân Xuyên không xa, ngồi máy bay bất quá chỉ là trong cái chớp mắt, nếu thật sự muốn gặp, kêu cậu ấy đến đây tìm em, chị khẳng định cậu ấy rất vui."

    Nguyễn Lệ nói không sai, chỉ cần cô nói một câu, Thẩm Dữ sẽ nhất định đến Tân Xuyên tìm cô.

    Nhưng trong lòng cô cũng biết, Thẩm Dữ gần nhất vì hậu kỳ của < Cung phi > mà rất bận rộn, anh khoảng thời gian trước thường đến rạng sáng mới có thể về nhà.

    Cô hiện tại đi Tân Xuyên, không chừng có khả năng anh sẽ không về nhà, trực tiếp cùng mấy người Dương Cánh ở cùng một chỗ, như vậy tương đối sẽ tiện một chút, thời điểm lúc trước anh chạy qua chạy lại, cô rất đau lòng.

    Cô dứt khoát khuyên anh buổi tối anh không cần trở về.

    Anh không chịu, nói là phải về bồi cô.

    Cô hiện tại nghĩ lại, còn cảm thấy vừa đau lòng vừa cảm động.

    "Vâng."

    Lúc này, tiếng tiếp viên vang lên.

    Chuyến bay đi đến Tân Xuyên đã bắt đầu kiểm phiếu.

    "Đi thôi, nên đi đăng kí."

    "Được."

    Sau khi lên máy bay, Bạc Kha Nhiễm tìm được vị trí của mình ngồi xuống, bởi vì thời điểm lúc ấy mua vé không thể chính mình tự chọn chỗ ngồi, cho nên cô cùng mấy người Nguyễn Lệ không có ngồi cùng nhau.

    Các cô ấy ngồi ở phía trước cô.

    Cô lấy di động ra, vừa mới chuẩn bị gửi wechat cho Thẩm Dữ, nhưng vừa mới mở dao diện wechat ra, liền nghe thấy tiếng nói quen thuộc.

    "Thật trùng hợp."

    Cô theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn, tuy rằng cách khẩu trang, nhưng Bạc Kha Nhiễm vẫn nhận ra người lúc này đang đứng trước mặt mình.

    Chu Thiệu Chi.

    "Là anh?"

    Chu Thiệu Chi cười cười, ở bên cạnh cô ngồi xuống: "Ừ, là anh."

    Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua vé máy bay hắn cầm trong tay, cư nhiên vị trí hai người bọn họ ngồi kề nhau.

    "Như vậy vừa khéo a."

    Chu Thiệu Chi ánh mắt hơi lóe: "Là rất vừa khéo."

    Bạc Kha Nhiễm nhìn nhìn cabin, lại không thấy Thôi Nham.

    "Thôi ca đâu, anh ấy không đi cùng anh à?"

    "Ừ, anh ấy còn có một ít việc gấp phải xử lý, ngày mai sẽ qua đây."

    "Như vậy a."

    "Vậy mấy người Lệ tỷ đâu?" Chu Thiệu Chi hỏi lại cô.

    "Bọn họ ngồi đằng trước." Cô chỉ chỉ hai chỗ ngồi phía trước.

    Chu Thiệu Chi thuận thế nhìn qua, quả nhiên thấy được hai người Nguyễn Lệ cùng A Miên.

    Lúc này, radio vang lên.

    Máy bay chuẩn bị cất cánh, yêu cầu hành khách tắt hết internet, chuyển sang chế độ máy bay.

    Bạc Kha Nhiễm nghĩ nghĩ, vẫn là chờ máy bay hạ cánh rồi nhắn tin cho Thẩm Dữ cũng được, hơn nữa, hiện tại Chu Thiệu Chi đang ngồi bên cạnh, hoặc nhiều hoặc ít vẫn là không quá tiện.

    Cô chuyển di động sang chế độ máy bay, liền cũng nhìn thấy Chu Thiệu Chi chuyển sang chế độ máy bay.

    Máy bay rất nhanh đã cất cánh, di đông cũng không có tín hiệu, cô liền chơi trò chơi tiêu khiển, một bên chơi, một bên câu được câu không trò chuyện cùng Chu Thiệu Chi.

    Chơi thẳng đến khi hai mắt có chút mỏi, cô lúc này mới buông di động ra, nghiêng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

    Sạch sẽ không một tia tạp chất, nhìn thấy, cảm giác có một loại vui vẻ thoải mái.

    Nhìn nhìn, liền bất giác có chút mệt mỏi.

    Cô dứt khoát nghiêng đầu dựa vào ghế, quay mặt về phía cửa sổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

    Chu Thiệu Chi nghiêng đầu nhìn Bạc Kha Nhiễm đã ngủ rồi.

    Hắn nhìn sườn mặt của cô, khuôn mặt trắng nõn bị khẩu trang che di hơn phân nửa, bàn tay tinh tế đan lại với nhau đặt trên bụng.

    Xem ra, cô cũng không có chân chính ngủ, chỉ là nhắm mắt lại nghỉ ngơi mà thôi.

    "Kha Nhiễm?"

    Hắn gọi cô một tiếng, Bạc Kha Nhiễm lập tức mở mắt.

    Cô nhíu lại đôi mày thanh tú nhìn sang chỗ hắn.

    "Nên xuống máy bay." Chu Thiệu Chi cười cười nói.

    "Tới rồi?" Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc ra tiếng, cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, quả nhiên là nhìn thấy sân bay.

    "Ừ."

    Cô duỗi tay ấn ấn hàng chân mày mệt mỏi, cô cảm thấy mình chỉ ngủ mới có vài phút, như thế nào vừa mới mở mắt ra đã đến rồi?

    Cô cởi dây an toàn ra, đang muốn đứng lên, lại bị Chu Thiệu Chi đứng ở một bên gọi lại.

    "Chờ một chút, để bọn họ đi trước đi."

    Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua hành khách đang ở trước mặt lấy hành lý, nghĩ nghĩ, không muốn theo chân bọn họ chen chúc, vì thế cô ngồi yên tại vị trí, ngoan ngoãn mà chờ hành khách ở phía trước đi ra ngoài.

    Chờ hành khách đi không sai biệt lắm, thời điểm đã không còn chen chúc nữa, bọn họ lúc này mới xuống máy bay.

    Nguyễn Lệ rốt cuộc nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm, chạy nhanh đến chỗ cô.

    "Làm sao mà xuống lâu như thế, chị cứ tưởng em bị làm sao?"

    Vừa dứt lời, ánh mắt chị dừng lại nam nhân đứng bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, chị đánh giá vài lần.

    "Thiệu Chi?"

    Chu Thiệu Chi cười cười: "Vâng, Lệ tỷ."

    "Thiệu Chi, em cũng đi chuyến bay này?"

    "Vâng, đúng vậy, hơn nữa còn ngồi bên cạnh Kha Nhiễm."

    Nguyễn Lệ gật gật đầu: "Vậy sao, chúng ta cũng đừng đứng ở đây nữa, đi thôi, về phim trường trước."

    Bọn họ hơn hai tháng sẽ ở phim trường, phim trường có phòng cho bọn họ ở.

    "Vâng, đi thôi."

    Vì thế mấy người cùng đến phim trường.

    Bởi vì lần quay phim này lấy cảnh tương đối hướng ngoại, nên chung quanh cũng không có khách sạn, ngay cả mấy nhà nghỉ nhỏ cũng không có, cho nên mọi người chỉ có thể ở phim trường.

    Phòng cũng không lớn, mỗi phòng có một phòng vệ sinh nhỏ, lúc trước Ngưu Kính đã cho người làm vệ sinh, mặc dù đơn sơ nhưng cũng sạch sẽ ngăn nắp.

    Sau khi vào phòng, A Miên cùng Miumi giúp cô đặt hành lý xuống đất, để cô thu thập hành lý.

    Sau khi thu thập xong, Nguyễn Lệ nói với Bạc Kha Nhiễm.

    "Kha Nhiễm, em ở nơi này nghỉ ngơi một lát, chị cùng mấy người A Miên đi thu thập hành lý của mình, chờ thu thập xong, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm."

    Bởi vì nơi này phòng ở có hạn, cho nên trước khi tiến vào đoàn phim, Ngưu Kính nói mỗi người chỉ mang theo nhiều nhất là ba người trợ lý.

    Diễn viên chính mỗi người một cái phòng đơn, mà phòng trợ lý thì lớn hơn một chút, ba người ở một phòng.

    "Vâng, được ạ."

    Ba người Nguyễn Lệ đi đến phòng mình, cách đó cũng không xa.

    Sau khi ba người ra ngoài, Bạc Kha Nhiễm lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại báo bình an cho Thẩm Dữ, nhưng mà di động cô vừa lấy ra chưa kịp gọi đi, thì Thẩm Dữ đã gọi đến.

    Bạc Kha Nhiễm nhìn cái tên hiện trên màn hình, khóe môi bất giác câu lên, ngón tay trượt nhanh nghe điện thoại.

    "A lô?"

    "Tới rồi?" Thanh âm Thẩm Dữ từ đầu bên kia truyền đến.

    "Vâng, em đã đến phim trường."

    "Vậy là tốt rồi."

    Bạc Kha Nhiễm ẩn ẩn nghe được đầu dây bên kia của Thẩm Dữ có chút ồn ào.

    "Hiện tại anh đang chỉnh sửa hậu kì sao?" Cô hỏi.

    "Ừ, đúng vậy."

    Ngay sau đóm Bạc Kha Nhiễm lại nghe được tiếng nói của Dương Cánh, hình như là đang gọi anh, sau đó, thanh âm dần xa.

    Qua vài giây, cô mới một lần nữa nghe được thanh âm của anh.

    "Có phải anh rất bận hay không, nếu đang bận vậy cúp máy trước đi, buổi tối em sẽ gọi cho anh."

    Thẩm Dữ xác thật là có việc gấp cần xử lý, cho nên nói với cô một câu tự chiếu cố chính mình sau đó treo máy.

    Sau khi cúp điện thoại, Bạc Kha Nhiễm từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, cô mở hộp ra, bên trong rõ ràng là nhẫn cưới của cô.

    Đêm qua, cô đã lấy nhẫn xuống khỏi ngón tay, bởi vì cô vào đoàn phim, mang nhẫn theo sẽ có nhiều chỗ không tiện.

    Cô lấy nhẫn từ trong hộp ra, để ở trước mặt nhìn vài giây, sau đó lại đeo vào ngón tay, cô nắm chặt bàn tay, nghiêng người nằm ở trên giường.

    Tiếp xúc với giường mềm mại, thần kinh của cô không khỏi thả lỏng ra.

    Thời điểm cô sắp đi vào giấc ngủ, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa đem cô gọi tỉnh.

    "Kha Nhiễm."

    Là thanh âm của Nguyễn Lệ.

    "Đi thôi, cùng đi ăn cơm."

    "Vâng, tới đây." Bạc Kha Nhiễm từ trên giường bò dậy, thời điểm lấy chìa khóa vừa lúc nhìn chiếc nhẫn trên tay, nghĩ nghĩ, vẫn là đem nhẫn tháo xuống bỏ vào trong hộp.

    Cô cẩn thận đem nhẫn đã đặt vào trong hộp cất vào chỗ sâu trong hành lý, lúc này mới đi ra cửa.

    "Ăn cái gì?"

    "Đi trước xem thử, có cái gì ngon thì ăn."
     
    Cẩm tít likes this.
  9. Vân Khinh1902

    Messages:
    173
    Chương 58

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: MyYen050296

    Buổi tối ăn cơm xong, Bạc Kha Nhiễm nhận được tin tức của Ngưu Kính, nói là muốn tất cả các diễn viên đến gặp nhau để cùng thảo luận về bộ phim.

    < Nhậm trọng thành> lấy bối cảnh là một vương triều hư cấu là triều Tống, kể về chuyện xưa khi Tống triều cùng nước láng giềng Khương Quốc bùng nổ ra chiến tranh, một đám võ lâm hiệp khách thủ cố gắng hiệp sức bảo vệ một tòa thành.

    Mà trong đó Bạc Kha Nhiễm đóng vai nữ chủ Lương Phinh là con gái thành chủ thành Nhậm Trọng Lương Sư Viễn, Chu Thiệu chi đóng vai hiệp khách đứng đầu võ lâm Bạch Trưng.

    Trước khi chiến tranh xảy ra, Lương Phinh cùng Bạch Trưng hai người cực kì ghét nhau, nhưng sau đó, bởi vì hoạn nạn có nhau, cùng nhau tắm máu nơi chiến trường, hai người dần dần nảy sinh tình cảm.

    Trên đường đi đến phòng họp, Nguyễn Lệ nói với Bạc Kha Nhiễm.

    "Kha Nhiễm, em biết không, bộ phim này nữ hai đổi thành Kỷ Thư Kỳ."

    Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc: "Lúc trước không phải đã xác định là Chu Ngu Dao rồi sao?"

    "Đúng là lúc trước đã xác định là Chu Ngu Dao, nhưng là người ta có bản lĩnh a." Nguyễn Lệ nhìn cô ra dấu một cái ánh mắt.

    Bạc Kha Nhiễm nháy mắt đã hiểu.

    Ở giới giải trí, nói là có bản lĩnh, thật đúng là không phải cái loại bản lĩnh bình thường, trong lòng tất cả mọi người đều rất rõ ràng.

    "Nghe nói cô ta được phó đạo diễn đề cử vào, thế chỗ cho Chu Ngu Dao."

    Bất quá, giây tiếp theo, cô đột nhiên nhớ đến thời điểm quay < Cung phi>, Nguyễn Lệ cũng cùng cô nói qua chuyện của Lục Hi Hòa, kết quả thì sao?

    Vì thế cô có chút không dám tin tưởng, nhưng Kỷ Thư Kỳ là nữ số hai, xác thật làm cô có chút ngoài ý muốn, không phải nói Kỷ Thư Kỳ có bao nhiêu kém, nhưng muốn nói cô ta có thể đảm nhận nhân vật nữ hai, xác thật là có chút đề cao cô ta.

    "Chị nói có thể tin được không?" Cô hoài nghi mà nhìn về phía Nguyễn Lệ.

    Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm liếc mắt một cái: "Không tin em hãy chờ mà xem."

    "Hiện tại như thế nào chị không nói, để cho em cách xa cô ta một chút?"

    Thời điểm lúc trước đối với chuyện của Lục Hi Hòa, Nguyễn Lệ còn dặn dò cô là không cần trêu chọc Lục Hi Hòa, nhưng là hiện tại tới Kỷ Thư kỳ này, chị ấy gióng như không cần băn khoăn bất cứ chuyện gì.

    Nguyễn Lệ dùng biểu tinh như nhìn người ngốc nhìn cô, rồi sau đó nhìn chung quanh một vòng, sau khi xác định không có người, lúc này mới mở miệng nói.

    "Cái này không phải vô nghĩa sao?"

    "Ai bảo em hiện tại lại gả cho một ông chồng đại danh đỉnh đỉnh làm chi?"

    Nguyễn Lệ nói ông chồng đại danh đỉnh đỉnh đúng là Thẩm Dữ.

    Nghe chị nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng cong khóe miệng, ý cười trong mắt giấu như thế nào cũng không được.

    Nguyễn Lệ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

    Quả nhiên là nữ nhân trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt a.

    Sau khi tới phong họp, trong phòng hội nghị đã tập trung không ít diễn viên.

    Đương nhiên, Bạc Kha Nhiễm cũng thấy được Kỷ Thư Kỳ.

    Mà cô ta lúc này đang ngồi ở bên người phó đạo diễn Giả Vân, không biết nói với hắn cái gì, trên gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười.

    Nguyễn Lệ liếc mắt nhìn một cái sau đó dời tầm mắt đi.

    "Cô ta đúng là một chút cũng không cố kỵ."

    Bạc Kha Nhiễm cười cười, không lên tiếng.

    Mà lúc này, Kỷ Thư Kỳ cũng thấy được Bạc Kha Nhiễm, cô ta cúi đầu nói với Giả Vân bên người hai câu, liền đứng dậy đi tới.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Huynhnghi, Huyền Pi and Cẩm tít like this.
  10. Vân Khinh1902

    Messages:
    173
    Chương 59

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...