ĐÃ QUÊN Tác giả: Ngao du thiên hạ Tôi đã quên đi những ngày thơ ấu Tiếng ầu ơ thanh nhẹ giữa đêm khuya Tôi đã quên những lời cha dạy bảo Cây roi thô để gác ở sau nhà. Tôi quên rồi những khát khao bé nhỏ Muốn làm người vun đắp cả non sông Quên luôn cả những ước mơ nho nhỏ Được tung tăng chạy nhảy khắp sân vườn Mỉm cười đùa mình quên đi tất cả Quên quá khứ, quên luôn cả tương lai Quên hiện tại rằng ta đang từng sống Quên cái cách nhận biết mình là ai.. Cứ vùi mình trong không gian lạnh lẽo Những âm vang lại cứ mãi kêu gào Tiếng cười đùa trêu chọc cùng kinh bỉ Mắng: "Mày ngu thì sống để làm gì" Và sợ hãi chôn vùi trong tiềm thức Lại trỗi dậy "chống" lại những âm than Cố nép mình ẩn sâu vào góc nhỏ Để mọi người không thấy mình gian nan. Nhưng bỗng dưng những tiếng cười chợt tắt Một thân hình vẫn chậm rãi bước lên Cười thật tươi như chưa có gì cả Ghé vào tai thì thầm những đôi lời: "Đau khổ lắm thì cần gì tồn tại Một con dao chỉ cần rạch vào da Những giọt máu sẽ thi rơi xuống đất Ngươi không con sợ hãi giữa nhân gian" Vội đứng dậy tìm kiếm cả mọi nơi Để nhìn ra được mũi dao sắt nhọn Rồi kết thúc đời mình trong tít tắc Sẽ không còn thống khổ tại nơi đây. Nhưng bỗng chốc một bóng người xông ra Ngăn cản mình làm điều ngu ngốc đó Mắng to lên là kẻ điên khờ dại Và xích lại bằng giọng cùm sắt to. Thật hận họ những con người giả tạo Hận những người đã sinh đẻ ra mình Hận cái nơi mình từng sinh sống ở Hận câu nói, cái gọi là gia đình. Chỉ biết nằm để quên đi tất cả Quên quá khứ quên luôn cả tương lai Quên hiện tại rằng ta đang từng sống Quên cái cách nhận biết mình là ai.. (câu chuyện của một người tâm thần) *giải thích bóng hình đầu tiên do nhân vật tự tưởng tượng ra và người sau là người thân của nhân vật