Chap 28
Anh không nói gì, bế cậu bước qua xác lão mà ra ngoài. Tử Ngôn lập tức ra xe đưa cậu đến bệnh viện, Thiên Hy cũng chạy xe theo sau. Đến nơi, Hiểu Phàm được đưa vào cấp cứu. 1 tiếng đồng hồ trôi qua, bác sĩ bước ra, anh liền đi lại hỏi :
- Bác sĩ, vợ tôi...Em ấy thế nào rồi ?
- Cậu ấy không sao. Chỉ là do quá hoảng sợ nên ngất thôi, nghỉ ngơi một chút là được. Tôi xin phép.
Nói rồi vị bác sĩ rời đi. Nghe cậu không sao anh mới thở phào nhẹ nhõm, may là đến kịp, nếu không thì anh cũng chẳng biết ăn nói sao với ba vợ. Tử Ngôn quay qua Thiên Hy, nhẹ giọng nói :
- Chị về coi công ty đi. Tôi sẽ ở đây với em ấy, lịch trình chiều nay cái nào có thể thì cứ làm theo, hợp đồng cần tôi ký thì mang đến đây, còn gặp đối tác thì hẹn ngày khác, bảo họ hôm nay tôi bận.
- Vâng tôi biết rồi ạ. Thiếu gia cứ an tâm mà chăm sóc cho phu nhân.
Chị cúi đầu chào rồi rời đi. Thiên Hy không trách gì Tử Ngôn, bởi vốn lẽ chị không có cái quyền đó, với lại đối với Ngôn, vợ anh là quan trọng nhất, công việc thế nào đều có cách giải quyết, nhưng đối với phu nhân thì không được chậm trễ. Sau khi Thiên Hy rời khỏi thì anh đi vào phòng hồi sức thăm cậu. Hiểu Phàm ngồi trên giường bệnh, bao quanh là 4 bức tường trắng, khung cảnh thật nhạt nhẽo, đôi mắt cậu vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể giấu nổi tổn thương, mặc cho nước mắt rơi xuống. Nghe có tiếng động nên cậu mới quay lại nhìn người vừa bước vào phòng. Anh nhìn cậu nở một nụ cười hiền hậu, bước đến bên giường.
- Bảo bối nhỏ, sao lại khóc ?
Hiểu Phàm không nói gì, cậu chỉ biết nhào tới ôm chặt lấy người con trai trước mắt. Anh không lạ gì với hành động ấy, vòng tay ôm lấy cậu vào lòng. Anh biết Hiểu Phàm vẫn còn hoảng chuyện vừa nãy nên đưa tay vuốt lưng trấn an cậu.
- Ngoan, không được khóc. Chuyện qua rồi mà~
- Ngôn à, có phải em rất dơ bẩn không ? Em không còn xứng với anh nữa....Em....
Giọng cậu run run sợ hãi. Anh nghe cậu nói vậy liền nhăn mặt, gằn giọng :
- Rút lại lời vừa nãy. Anh không cho phép em nói bản thân mình như thế. Dù em có thế nào đi nữa thì vẫn là vợ của anh biết chưa hả ? Em không hề dơ bẩn, hắn chưa làm gì em cả !
- Hức....Ngôn....Em đã....rất sợ....Nếu lúc đó....anh không đến kịp....em không biết....mình phải....làm gì nữa...
Tử ngôn thấy Hiểu Phàm như vậy mà lòng chợt đau, anh khẽ hôn lên những giọt nước mắt của cậu, giọng ôn tồn :
- Ngoan nào, không sao nữa rồi. Còn có chồng ở đây, không ai có thể làm hại em....
Anh nhẹ đặt cậu nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho vợ mình, hôn nhẹ lên trán cậu
- Ngủ một chút nhé, em cần phải nghỉ ngơi.
- Ở đây với em Ngôn. Làm ơn đừng đi đâu hết, em muốn khi thức dậy sẽ thấy anh, được không ?
Khóe mắt cậu vẫn còn lại chút nước, nắm chặt lấy tay anh không buông. Hiểu Phàm cậu là sợ, sợ lúc ngủ anh lại bỏ cậu mà đi, rồi khi thức dậy căn phòng trống vắng chỉ có mình cậu. Hiểu Phàm cậu không chịu nổi được cảm giác cô đơn, không có ai bên cạnh cậu liền bị kẻ khác dòm ngó, bọn chúng luôn có ham muốn chiếm đoạt cậu. Cậu bị ám ảnh bởi những chuyện như vậy, papa giờ đã có bà ta sẽ chẳng quan tâm cậu nữa, Hiểu Phàm giờ chỉ biết có mình Tử Ngôn chính là chồng cậu, anh đi rồi cậu sẽ thế nào đây, chắc cậu chết mất. Hiểu Phàm thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện một ngày nào đó cậu sẽ phải tự mình đối đầu với mọi thứ, không một ai bên cạnh bảo vệ hay chăm sóc.
Tử Ngôn nhìn cậu cười ôn nhu, leo lên giường nằm cùng cậu, ôm cậu vào lòng mình. Đây chính là vợ anh, là Hiểu Phàm mà anh biết. Một Hiểu Phàm dù có vẻ ngoài mạnh mẽ thế nào nhưng đối với anh vẫn luôn là một bé con, một cậu nhóc yếu đuối hay sợ hãi, chỉ biết chờ đợi anh dang rộng vòng tay mà nhảy vồ vào vòng tay đó cho anh bảo vệ. Tử Ngôn anh làm sao có thể cưỡng lại được dáng vẻ đáng yêu đấy cơ chứ. Chắc có lẽ anh lại yêu cậu nhiều hơn rồi, bảo bối nhỏ....
- Được rồi, ngủ đi nào. Anh ở đây với em, sẽ không đi đâu hết. Ngoan, anh yêu em.
Hiểu Phàm nghe được câu đấy thì liền yên tâm hơn, rúc vào ngực anh, hít hà lấy hương thơm quen thuộc mà cậu yêu thích, sau đó cũng nhanh đi vào giấc ngủ.
- Bác sĩ, vợ tôi...Em ấy thế nào rồi ?
- Cậu ấy không sao. Chỉ là do quá hoảng sợ nên ngất thôi, nghỉ ngơi một chút là được. Tôi xin phép.
Nói rồi vị bác sĩ rời đi. Nghe cậu không sao anh mới thở phào nhẹ nhõm, may là đến kịp, nếu không thì anh cũng chẳng biết ăn nói sao với ba vợ. Tử Ngôn quay qua Thiên Hy, nhẹ giọng nói :
- Chị về coi công ty đi. Tôi sẽ ở đây với em ấy, lịch trình chiều nay cái nào có thể thì cứ làm theo, hợp đồng cần tôi ký thì mang đến đây, còn gặp đối tác thì hẹn ngày khác, bảo họ hôm nay tôi bận.
- Vâng tôi biết rồi ạ. Thiếu gia cứ an tâm mà chăm sóc cho phu nhân.
Chị cúi đầu chào rồi rời đi. Thiên Hy không trách gì Tử Ngôn, bởi vốn lẽ chị không có cái quyền đó, với lại đối với Ngôn, vợ anh là quan trọng nhất, công việc thế nào đều có cách giải quyết, nhưng đối với phu nhân thì không được chậm trễ. Sau khi Thiên Hy rời khỏi thì anh đi vào phòng hồi sức thăm cậu. Hiểu Phàm ngồi trên giường bệnh, bao quanh là 4 bức tường trắng, khung cảnh thật nhạt nhẽo, đôi mắt cậu vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể giấu nổi tổn thương, mặc cho nước mắt rơi xuống. Nghe có tiếng động nên cậu mới quay lại nhìn người vừa bước vào phòng. Anh nhìn cậu nở một nụ cười hiền hậu, bước đến bên giường.
- Bảo bối nhỏ, sao lại khóc ?
Hiểu Phàm không nói gì, cậu chỉ biết nhào tới ôm chặt lấy người con trai trước mắt. Anh không lạ gì với hành động ấy, vòng tay ôm lấy cậu vào lòng. Anh biết Hiểu Phàm vẫn còn hoảng chuyện vừa nãy nên đưa tay vuốt lưng trấn an cậu.
- Ngoan, không được khóc. Chuyện qua rồi mà~
- Ngôn à, có phải em rất dơ bẩn không ? Em không còn xứng với anh nữa....Em....
Giọng cậu run run sợ hãi. Anh nghe cậu nói vậy liền nhăn mặt, gằn giọng :
- Rút lại lời vừa nãy. Anh không cho phép em nói bản thân mình như thế. Dù em có thế nào đi nữa thì vẫn là vợ của anh biết chưa hả ? Em không hề dơ bẩn, hắn chưa làm gì em cả !
- Hức....Ngôn....Em đã....rất sợ....Nếu lúc đó....anh không đến kịp....em không biết....mình phải....làm gì nữa...
Tử ngôn thấy Hiểu Phàm như vậy mà lòng chợt đau, anh khẽ hôn lên những giọt nước mắt của cậu, giọng ôn tồn :
- Ngoan nào, không sao nữa rồi. Còn có chồng ở đây, không ai có thể làm hại em....
Anh nhẹ đặt cậu nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho vợ mình, hôn nhẹ lên trán cậu
- Ngủ một chút nhé, em cần phải nghỉ ngơi.
- Ở đây với em Ngôn. Làm ơn đừng đi đâu hết, em muốn khi thức dậy sẽ thấy anh, được không ?
Khóe mắt cậu vẫn còn lại chút nước, nắm chặt lấy tay anh không buông. Hiểu Phàm cậu là sợ, sợ lúc ngủ anh lại bỏ cậu mà đi, rồi khi thức dậy căn phòng trống vắng chỉ có mình cậu. Hiểu Phàm cậu không chịu nổi được cảm giác cô đơn, không có ai bên cạnh cậu liền bị kẻ khác dòm ngó, bọn chúng luôn có ham muốn chiếm đoạt cậu. Cậu bị ám ảnh bởi những chuyện như vậy, papa giờ đã có bà ta sẽ chẳng quan tâm cậu nữa, Hiểu Phàm giờ chỉ biết có mình Tử Ngôn chính là chồng cậu, anh đi rồi cậu sẽ thế nào đây, chắc cậu chết mất. Hiểu Phàm thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện một ngày nào đó cậu sẽ phải tự mình đối đầu với mọi thứ, không một ai bên cạnh bảo vệ hay chăm sóc.
Tử Ngôn nhìn cậu cười ôn nhu, leo lên giường nằm cùng cậu, ôm cậu vào lòng mình. Đây chính là vợ anh, là Hiểu Phàm mà anh biết. Một Hiểu Phàm dù có vẻ ngoài mạnh mẽ thế nào nhưng đối với anh vẫn luôn là một bé con, một cậu nhóc yếu đuối hay sợ hãi, chỉ biết chờ đợi anh dang rộng vòng tay mà nhảy vồ vào vòng tay đó cho anh bảo vệ. Tử Ngôn anh làm sao có thể cưỡng lại được dáng vẻ đáng yêu đấy cơ chứ. Chắc có lẽ anh lại yêu cậu nhiều hơn rồi, bảo bối nhỏ....
- Được rồi, ngủ đi nào. Anh ở đây với em, sẽ không đi đâu hết. Ngoan, anh yêu em.
Hiểu Phàm nghe được câu đấy thì liền yên tâm hơn, rúc vào ngực anh, hít hà lấy hương thơm quen thuộc mà cậu yêu thích, sau đó cũng nhanh đi vào giấc ngủ.