CHƯƠNG 50:
Vương thị chưa kịp về nhà mẹ đẻ đề chuyện hôn sự này, Giả mẫu liền nhanh tay hơn tìm Giả Chính tới đi Lý tế tửu gia đặc lên hôn sự rồi, đến khi Vương phu nhân biết chuyện thì mọi chuyện đã muộn.
"Lão gia, thiếp là mẫu thân của Châu nhi, chuyện hôn sự của nhi tử sao chàng không nói gì trước với thiếp như vậy?"
Vương phu nhân phẫn nộ lên tiếng, mấy năm qua nàng bồi dưỡng Giả Châu tốn không ít tâm sức, bây giờ chỉ cần cưới một nàng dâu thân với mình, về sau không sợ Giả Châu không ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa báo đáp mẫu tử mình. Lý gia nghèo kiết hủ lậu, nữ nhi thì luôn làm bộ thanh cao, tri thức giống hệt Trương thị, nàng chướng mắt thật sự, hơn hết là cô ta là do Giả mẫu chọn về, cưới vào nhà tám phần là nghiên về phía Giả mẫu, nàng không cam lòng nha.
"Lý tế tửu đại nhân làm việc trong quốc tử giám nhiều năm, quan hệ sư sinh không ít người đỗ đạt, Châu nhi sắp tới sẽ tham gia thi cử nhân vào quan trường sắp tới, nhà chúng ta đều từ võ quan bên này nếu có một nhạc gia có tiếng nói trong văn thần thì tương lai của Châu nhi cũng dễ dàng hơn, chuyện này ta và mẫu thân đã sắp đặt tốt rồi, người chỉ cần chuẩn bị sính lễ để dạm hỏi là được".
Giả Chính vốn dùng danh tiếng chăm chỉ đọc sách để thượng vị, Giả Châu là con trai trưởng của hắn, người cũng thông minh, hiếu học, tương lai đõ đạt làm một quan văn, cưới một võ tướng gia nữ nhi thì giúp ích được gì? Mẫu thân vì Châu nhi lo liệu một môn hôn sự như vậy hắn rất hài lòng. Vương thị muốn cưới Vương gia cô nương về cho Giả Châu chuyện đó hắn sao không biết nguyên nhân, nhưng cưới vợ cưới hiền, hiền ở đây là hiền huệ, giúp được cho sự nghiệp của phu gia như khi xưa hắn cưới Vương thị vậy, hiện tại Giả gia có một Vương phu nhân kết nối quan hệ thông gia Giả – Vương rồi không cần cưới thêm một Vương gia cô nương nữa, như vậy chỉ lãng phí một môn thông gia cho Giả gia mà thôi.
Vương phu nhân vò nát khăn tay trong tay áo, cái gì cũng Giả Châu, cũng Giả gia, sao Giả Chính không nghĩ cho nàng một chút, nếu một ngày kia Giả mẫu vì chia rẽ Giả Châu và nàng mà nói ra chuyện nàng không phải thân sinh của Giả Châu lộ ra, vậy Giả Châu sẽ đối với mẹ cả như nàng thế nào, sẽ đối với Bảo Ngọc của nàng tốt sao? Vương phu nhân rũ mắt dịu ngoan vâng lời đi chuẩn bị sính lễ, trong lòng ngầm hạ quyết tâm, Giả gia không có người nghĩ cho nàng vậy bản thân mình cũng không cần nghĩ cho Giả gia làm gì.
Vốn nàng định để Giả Châu thuận lợi đỗ đạt dành vinh quang cho mình, cưới một người vợ hướng về mình, chỉ cần Giả Châu không sinh được con trai, đợi Bảo Ngọc trưởng thành tước vị, tài sản, vinh quang của Vinh quốc phủ này đều sẽ thuận lý truyền cho nhi tử của mình Bảo Ngọc. Nếu bây giờ đã xem Giả Châu quân cờ này nàng không thể chắc chắn nắm trong tay nữa, vậy chỉ có thể tiễn hắn đi theo di nương của mình mà thôi. Như vậy Nguyên Xuân sau này có biết thân thế của mình cũng chỉ có cách ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân là nàng nếu muốn có nhà mẹ đẻ ngoài cung giúp đỡ cho mình tranh sủng.
Vương phu nhân gọi Kim ma ma bên mình đi gọi người cùng mình đi công khố chọn đồ làm sính lễ, nàng phải tự mình trấn, nếu để cho mẹ chồng xen vào không biết bà ấy sẽ đem bao nhiêu đồ tương lai để cho Bảo Ngọc lấy đi cho Lý gia làm sính lễ nữa.
Trong công khố Vinh quốc phủ có không thiếu sách cũ, tranh vẽ, Lý gia không phải là thư hương nhà yêu thích thư tịch này kia? Mấy thứ này đối Vương phu nhân để đó cũng chỉ chiếm chỗ mà thôi, cũng không đáng mấy tiền, dức khoát lấy ba bản sách đơn lẻ, hai cuộn tranh cũ và một số thứ theo nàng là không đáng tiền xuất ra làm sính cho Lý gia. Vương phu nhân làm vậy là để tỏ thái độ không thích đối Lý gia tiểu thư, có điều trong mắt Vương phu nhân những sính lễ này không đáng giá tiền, đối với Lý gia đây mới là báu vật thiên kim khó cầu. Lý gia nhận sính lễ vui vẻ tiếp đãi vợ chồng Giả Chính, lễ nghĩa chu toàn làm Vương phu nhân ngầm bực bội nhưng cũng chứng thực đánh giá Lý gia nghèo hèn, sính lễ cho có chút đồ không đáng tiền mà làm như báu vật, vậy đồ cưới của nữ nhi nhà họ sẽ keo kiệt đến nhường nào nữa chứ.
Vương phu nhân không biết nếu nàng ta đem tới sính lễ toàn vàng bạc, châu báu theo ý mình là thực đáng giá biết đâu mối hôn sự này đã bị Lý gia từ chối rồi. Chỉ có thể nói giá trị thế giới quang của Vương phu nhân và Lý gia nằm ở hai cực trái ngược nhau hoàn toàn.
Hôn sự của Giả Châu đang chuẩn bị diễn ra thì Giả Chính thứ tử Giả Hoàn vào lúc này được Trình di nương sinh ra, Giả Xá vốn định đem hài tử này đi nhưng suy nghĩ lại kết cục của Giả Hoàn cũng liền bỏ đi ý tưởng này, dù sao Giả Chính có đáng ghét nhưng quả thật là hắn thay Giả Xá gánh vác Vinh quốc phủ, như vậy liền để lão nhị để lại nhi tử ruột thịt này bên mình đi.
Vương phu nhân hận phải chết Trình di nương nhưng không thể làm gì hơn là bấm bụng chịu đựng, ai bảo Trình di nương này bản thân là cái đại dèm pha, lại cứ cực kỳ mỹ mạo, thủ đoạn cao siêu đến Vương thị cũng không thể xóa sạch cái thai nàng ta mang trong bụng, đã vậy còn lòi nhược điểm vào tay Giả mẫu. Cũng chính vì có nhược điểm này Vương thị mới có thể không dám đại náo chuyện hôn sự của Giả Châu, bây giờ Vương phu nhân chỉ có cẩn thận tìm cơ hội một kích tất trúng diệt trừ Trình di nương, còn hiện tại chỉ có thể ngoài mặt trang điểm thành một hiền từ chủ mẫu trước mặt mọi người, trong lòng một chút tâm tình cũng không thể đem ra như vậy thì khi Trình thị ngã xuống nàng mới không bị liên lụy. Vương phu nhân nhưng chính mắt chứng kiến Giả Chính đỉnh áp lực của Giả mẫu, của Vương gia nạp Trình thị làm di nương đâu, dù biết nạp đại nha đầu của nữ nhi làm thiếp sẽ tổn hại thanh danh của mình hắn cũng vẫn không do dự làm như vậy, nếu Giả Chính biết nàng muốn mạng của Trình thị, tuy hắn không dám bỏ nàng nhưng cũng sẽ không vì nàng chống đỡ với Giả mẫu. Làm con dâu, nếu không có phu quân chống đằng trước đó là chỉ có thể tùy mẹ chồng xoa trong bóp dẹp mà thôi, Vương phu nhân mạnh hơn nữa đời sao có thể chịu được như vậy.
Giả mẫu vì Giả Châu sắp cưới vợ mà chuyển ra Vinh Hi đường trụ vào độc lập sân riêng, đông nhà kề trống xuống tới liền tìm Giả Chính tới, nói rõ muốn đem Bảo Ngọc dưỡng bên cạnh mình.
"Bảo Ngọc có mẫu thân chăm nom, nhi tử là vạn phần yên tâm, chỉ sợ phiền người phải phí tâm sức vì hắn phí tâm".
"Có gì đâu mà phiền với không, Bảo Ngọc là tôn tử của ta, lão bà này ước gì hắn ngày ngày đều bên cạnh ta lớn lên mới tốt đâu, cứ quyết định như vậy đi".
Giả Chính mới được con trai do yêu thiếp sinh ra, Vương thị lại không thú vị thật nên đối với Bảo Ngọc cũng ít tiếp xúc, hơn nữa có Giả Châu ở trước, làm lão nhị Bảo Ngọc thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Giả mẫu một đề nghị hắn chỉ thôi đẩy một chút rồi đồng ý, đến việc hỏi Vương thị một tiếng trước cũng không thèm. Đến khi hạ nhân thu thập đồ đạt của Bảo Ngọc Vương thị mới biết chuyện này, Vương phu nhân kém khóc ngất đi thôi, nàng khó khăn lắm mới có một đứa con trai bảo bối như vậy, tử lão nhân không nói một tiếng liền đem hắn ôm đi dưỡng, Giả Châu, Nguyên Xuân như vậy không nói giờ đến Bảo Ngọc của nàng cũng muốn nhúng tay vào. Đáng hận nhất là Giả Chính không nói một tiếng liền đồng ý đem con trai qua đi, con trai mình bị mang đi Vương phu nhân đã một bụng hỏa lại thấy Tham Xuân nói đùa cùng nha đầu của mình trên đường thì càng chướng mắt hơn, mắng Tham Xuân không quy củ, không ra dáng hình tiểu thư khuê các, lại phạt Tham Xuân chép một đống kinh văn mới thả người rời đi.
Tham Xuân trước mặt hạ nhân bị ủy khuất như vậy nhiều nhưng Trình di nương lại không cho nàng động viên hay thăm hỏi gì, chỉ một lòng nhào vào nhi tử mới sinh của mình, như vậy chẳng để tâm làm Tham Xuân thời gian tiếp theo bị hạ nhân trong Vinh quốc phủ chậm trễ, khinh thường đến trên đầu, cũng làm nho nhỏ tâm trí của Tham Xuân nhận rõ thân phận mình ở Vinh quốc phủ như thế nào, về sau khi trưởng thành thời gian tới hết lòng hết dạ nịnh nọt Vương phu nhân mà xa rời Trình di nương, bước vào quỹ đạo xưa trong nguyên tác.
"Lão gia, thiếp là mẫu thân của Châu nhi, chuyện hôn sự của nhi tử sao chàng không nói gì trước với thiếp như vậy?"
Vương phu nhân phẫn nộ lên tiếng, mấy năm qua nàng bồi dưỡng Giả Châu tốn không ít tâm sức, bây giờ chỉ cần cưới một nàng dâu thân với mình, về sau không sợ Giả Châu không ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa báo đáp mẫu tử mình. Lý gia nghèo kiết hủ lậu, nữ nhi thì luôn làm bộ thanh cao, tri thức giống hệt Trương thị, nàng chướng mắt thật sự, hơn hết là cô ta là do Giả mẫu chọn về, cưới vào nhà tám phần là nghiên về phía Giả mẫu, nàng không cam lòng nha.
"Lý tế tửu đại nhân làm việc trong quốc tử giám nhiều năm, quan hệ sư sinh không ít người đỗ đạt, Châu nhi sắp tới sẽ tham gia thi cử nhân vào quan trường sắp tới, nhà chúng ta đều từ võ quan bên này nếu có một nhạc gia có tiếng nói trong văn thần thì tương lai của Châu nhi cũng dễ dàng hơn, chuyện này ta và mẫu thân đã sắp đặt tốt rồi, người chỉ cần chuẩn bị sính lễ để dạm hỏi là được".
Giả Chính vốn dùng danh tiếng chăm chỉ đọc sách để thượng vị, Giả Châu là con trai trưởng của hắn, người cũng thông minh, hiếu học, tương lai đõ đạt làm một quan văn, cưới một võ tướng gia nữ nhi thì giúp ích được gì? Mẫu thân vì Châu nhi lo liệu một môn hôn sự như vậy hắn rất hài lòng. Vương thị muốn cưới Vương gia cô nương về cho Giả Châu chuyện đó hắn sao không biết nguyên nhân, nhưng cưới vợ cưới hiền, hiền ở đây là hiền huệ, giúp được cho sự nghiệp của phu gia như khi xưa hắn cưới Vương thị vậy, hiện tại Giả gia có một Vương phu nhân kết nối quan hệ thông gia Giả – Vương rồi không cần cưới thêm một Vương gia cô nương nữa, như vậy chỉ lãng phí một môn thông gia cho Giả gia mà thôi.
Vương phu nhân vò nát khăn tay trong tay áo, cái gì cũng Giả Châu, cũng Giả gia, sao Giả Chính không nghĩ cho nàng một chút, nếu một ngày kia Giả mẫu vì chia rẽ Giả Châu và nàng mà nói ra chuyện nàng không phải thân sinh của Giả Châu lộ ra, vậy Giả Châu sẽ đối với mẹ cả như nàng thế nào, sẽ đối với Bảo Ngọc của nàng tốt sao? Vương phu nhân rũ mắt dịu ngoan vâng lời đi chuẩn bị sính lễ, trong lòng ngầm hạ quyết tâm, Giả gia không có người nghĩ cho nàng vậy bản thân mình cũng không cần nghĩ cho Giả gia làm gì.
Vốn nàng định để Giả Châu thuận lợi đỗ đạt dành vinh quang cho mình, cưới một người vợ hướng về mình, chỉ cần Giả Châu không sinh được con trai, đợi Bảo Ngọc trưởng thành tước vị, tài sản, vinh quang của Vinh quốc phủ này đều sẽ thuận lý truyền cho nhi tử của mình Bảo Ngọc. Nếu bây giờ đã xem Giả Châu quân cờ này nàng không thể chắc chắn nắm trong tay nữa, vậy chỉ có thể tiễn hắn đi theo di nương của mình mà thôi. Như vậy Nguyên Xuân sau này có biết thân thế của mình cũng chỉ có cách ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân là nàng nếu muốn có nhà mẹ đẻ ngoài cung giúp đỡ cho mình tranh sủng.
Vương phu nhân gọi Kim ma ma bên mình đi gọi người cùng mình đi công khố chọn đồ làm sính lễ, nàng phải tự mình trấn, nếu để cho mẹ chồng xen vào không biết bà ấy sẽ đem bao nhiêu đồ tương lai để cho Bảo Ngọc lấy đi cho Lý gia làm sính lễ nữa.
Trong công khố Vinh quốc phủ có không thiếu sách cũ, tranh vẽ, Lý gia không phải là thư hương nhà yêu thích thư tịch này kia? Mấy thứ này đối Vương phu nhân để đó cũng chỉ chiếm chỗ mà thôi, cũng không đáng mấy tiền, dức khoát lấy ba bản sách đơn lẻ, hai cuộn tranh cũ và một số thứ theo nàng là không đáng tiền xuất ra làm sính cho Lý gia. Vương phu nhân làm vậy là để tỏ thái độ không thích đối Lý gia tiểu thư, có điều trong mắt Vương phu nhân những sính lễ này không đáng giá tiền, đối với Lý gia đây mới là báu vật thiên kim khó cầu. Lý gia nhận sính lễ vui vẻ tiếp đãi vợ chồng Giả Chính, lễ nghĩa chu toàn làm Vương phu nhân ngầm bực bội nhưng cũng chứng thực đánh giá Lý gia nghèo hèn, sính lễ cho có chút đồ không đáng tiền mà làm như báu vật, vậy đồ cưới của nữ nhi nhà họ sẽ keo kiệt đến nhường nào nữa chứ.
Vương phu nhân không biết nếu nàng ta đem tới sính lễ toàn vàng bạc, châu báu theo ý mình là thực đáng giá biết đâu mối hôn sự này đã bị Lý gia từ chối rồi. Chỉ có thể nói giá trị thế giới quang của Vương phu nhân và Lý gia nằm ở hai cực trái ngược nhau hoàn toàn.
Hôn sự của Giả Châu đang chuẩn bị diễn ra thì Giả Chính thứ tử Giả Hoàn vào lúc này được Trình di nương sinh ra, Giả Xá vốn định đem hài tử này đi nhưng suy nghĩ lại kết cục của Giả Hoàn cũng liền bỏ đi ý tưởng này, dù sao Giả Chính có đáng ghét nhưng quả thật là hắn thay Giả Xá gánh vác Vinh quốc phủ, như vậy liền để lão nhị để lại nhi tử ruột thịt này bên mình đi.
Vương phu nhân hận phải chết Trình di nương nhưng không thể làm gì hơn là bấm bụng chịu đựng, ai bảo Trình di nương này bản thân là cái đại dèm pha, lại cứ cực kỳ mỹ mạo, thủ đoạn cao siêu đến Vương thị cũng không thể xóa sạch cái thai nàng ta mang trong bụng, đã vậy còn lòi nhược điểm vào tay Giả mẫu. Cũng chính vì có nhược điểm này Vương thị mới có thể không dám đại náo chuyện hôn sự của Giả Châu, bây giờ Vương phu nhân chỉ có cẩn thận tìm cơ hội một kích tất trúng diệt trừ Trình di nương, còn hiện tại chỉ có thể ngoài mặt trang điểm thành một hiền từ chủ mẫu trước mặt mọi người, trong lòng một chút tâm tình cũng không thể đem ra như vậy thì khi Trình thị ngã xuống nàng mới không bị liên lụy. Vương phu nhân nhưng chính mắt chứng kiến Giả Chính đỉnh áp lực của Giả mẫu, của Vương gia nạp Trình thị làm di nương đâu, dù biết nạp đại nha đầu của nữ nhi làm thiếp sẽ tổn hại thanh danh của mình hắn cũng vẫn không do dự làm như vậy, nếu Giả Chính biết nàng muốn mạng của Trình thị, tuy hắn không dám bỏ nàng nhưng cũng sẽ không vì nàng chống đỡ với Giả mẫu. Làm con dâu, nếu không có phu quân chống đằng trước đó là chỉ có thể tùy mẹ chồng xoa trong bóp dẹp mà thôi, Vương phu nhân mạnh hơn nữa đời sao có thể chịu được như vậy.
Giả mẫu vì Giả Châu sắp cưới vợ mà chuyển ra Vinh Hi đường trụ vào độc lập sân riêng, đông nhà kề trống xuống tới liền tìm Giả Chính tới, nói rõ muốn đem Bảo Ngọc dưỡng bên cạnh mình.
"Bảo Ngọc có mẫu thân chăm nom, nhi tử là vạn phần yên tâm, chỉ sợ phiền người phải phí tâm sức vì hắn phí tâm".
"Có gì đâu mà phiền với không, Bảo Ngọc là tôn tử của ta, lão bà này ước gì hắn ngày ngày đều bên cạnh ta lớn lên mới tốt đâu, cứ quyết định như vậy đi".
Giả Chính mới được con trai do yêu thiếp sinh ra, Vương thị lại không thú vị thật nên đối với Bảo Ngọc cũng ít tiếp xúc, hơn nữa có Giả Châu ở trước, làm lão nhị Bảo Ngọc thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Giả mẫu một đề nghị hắn chỉ thôi đẩy một chút rồi đồng ý, đến việc hỏi Vương thị một tiếng trước cũng không thèm. Đến khi hạ nhân thu thập đồ đạt của Bảo Ngọc Vương thị mới biết chuyện này, Vương phu nhân kém khóc ngất đi thôi, nàng khó khăn lắm mới có một đứa con trai bảo bối như vậy, tử lão nhân không nói một tiếng liền đem hắn ôm đi dưỡng, Giả Châu, Nguyên Xuân như vậy không nói giờ đến Bảo Ngọc của nàng cũng muốn nhúng tay vào. Đáng hận nhất là Giả Chính không nói một tiếng liền đồng ý đem con trai qua đi, con trai mình bị mang đi Vương phu nhân đã một bụng hỏa lại thấy Tham Xuân nói đùa cùng nha đầu của mình trên đường thì càng chướng mắt hơn, mắng Tham Xuân không quy củ, không ra dáng hình tiểu thư khuê các, lại phạt Tham Xuân chép một đống kinh văn mới thả người rời đi.
Tham Xuân trước mặt hạ nhân bị ủy khuất như vậy nhiều nhưng Trình di nương lại không cho nàng động viên hay thăm hỏi gì, chỉ một lòng nhào vào nhi tử mới sinh của mình, như vậy chẳng để tâm làm Tham Xuân thời gian tiếp theo bị hạ nhân trong Vinh quốc phủ chậm trễ, khinh thường đến trên đầu, cũng làm nho nhỏ tâm trí của Tham Xuân nhận rõ thân phận mình ở Vinh quốc phủ như thế nào, về sau khi trưởng thành thời gian tới hết lòng hết dạ nịnh nọt Vương phu nhân mà xa rời Trình di nương, bước vào quỹ đạo xưa trong nguyên tác.
Chỉnh sửa cuối: