Thì ra mình đã lớn rồi - lưu ly 99

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Lưu ly 99, 16 Tháng chín 2020.

  1. Lưu ly 99 Những câu chuyện của tôi - Lưu Ly 99

    Bài viết:
    27
    Thời gian ơi, sao mà trôi qua thật nhanh! Để có những thứ tôi cứ tưởng chừng như là mới hôm qua thôi, vậy mà hóa ra là cả một thời đã xa.

    Đôi khi ngày cứ qua đi, bản thân mình lại không để ý nên cứ tưởng mình vẫn còn là một đứa trẻ. Có thể rong chơi, mà không nghĩ suy, không phiền muộn và có thể sống ích kỉ một chút..

    Hôm nay nhìn kĩ bản thân mình trong gương, chợt thấy có chút buồn. Rồi nhận ra, mình đã lớn thật rồi!

    Gương mặt đã vương lại những nỗi buồn, những nếp nhăn cũng đã bắt đầu in hằng để đánh dấu thời gian mà tôi đã tồn tại trong cuộc sống này, cả nụ cười và ánh mắt của tôi cũng chẳng còn rạng rỡ như ngày xưa nữa.

    Thời gian quả thật là trôi quá nhanh!

    Mới hôm qua tôi vẫn còn là một đứa trẻ được chăm sóc, yêu thương. Được lo lắng cho từng chút từng chút, được dỗ dành, được đút cho từng thìa thức ăn, được vỗ về để vào từng giấc ngủ.

    Vậy mà giờ đây tôi đã trong hình hài của một người lớn, có thể tự do làm mọi chuyện. Tôi đã tự biết chăm lo cho mình, tự biết nấu hoặc gọi thức ăn về mỗi khi mình đói. Giờ tôi cũng đã biết tự đắp chăn cho mình khi đi ngủ.

    Mới hôm qua tôi vẫn còn là một đứa trẻ với nụ cười hồn nhiên, với đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dường như chẳng thể cầm nổi một quyển sách.

    Mới hôm qua con người của tôi vẫn còn trụ trên đôi chân bé xíu, chập chững bước đi những bước đầu tiên.

    Vậy mà hôm nay tôi khác đi nhiều quá! Hôm nay nụ cười của tôi đã chẳng thể giòn tan như ngày bé nữa, đôi bàn tay nhỏ nhắn cũng đã trở nên to lớn và khô ráp hơn so với ngày xưa rất nhiều.

    Cả đôi chân chập chững bước đi ngày nào giờ cũng đã trở nên cứng cáp và vững vàng hơn, giờ tôi đã có thể đi trên những con đường gồ ghề mà không còn phải nhờ một bàn tay ai dìu dắt..

    Ấy vậy mà giờ đây tôi lại cảm thấy mệt mỏi và cô đơn quá, tôi ước rằng mình có thể bé lại.

    Lớn rồi không phải mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn sao? Sao lớn rồi mọi chuyện với tôi lại càng trở nên khó khăn. Lớn rồi đôi bàn tay này thậm chí có thể cầm giữ được mấy chục quyển sách, vậy mà đôi tay này lại chẳng thể giữ nổi một bàn tay của người mình thương.

    Đôi chân này cứng cáp đến vậy có thể đi trên những con đường gập ghềnh, vậy mà trên bước đường đời đôi lần lại vấp ngã và có khi còn chẳng thể đứng lên nổi!

    Thời gian là thế ư? Cứ trôi mãi trôi mãi! Để một đứa trẻ sẽ thành một người lớn, nhanh đến mức đứa trẻ ấy không kịp nhận ra mình đã lớn.

    Và khi nhận ra có lẽ cũng như tôi, một sáng sớm nhìn mình trong gương rồi thốt lên một câu "Thì là mình đã lớn thật rồi"..

    Hết.
     
    AishaphuongMạnh Thăng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng bảy 2020
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...