

Những Ngày Cuối Đông
Lưu Ly 99
***
Lưu Ly 99
***
Cái lạnh của một sớm mùa Đông, khiến lòng tôi chợt thấy nôn nao. Khi nghĩ đến một mùa Xuân nữa lại sắp về!
Tôi nôn nao được nhìn thấy những tia nắng ấm của mùa Xuân! Nôn nao khi nghĩ đến đêm giao thừa, những giây phút ấm áp khi được quay quần bên gia đình của mình. Nôn nao muốn được nhận phong bì mừng tuổi đỏ thắm, cùng những câu chúc yêu thương từ mọi người.. Nôn nao muốn được ăn những món ăn đặc biệt trong ngày Tết, nhớ nhất là đĩa bánh Chưng, bánh Tét cùng Dưa Chua, củ Kiệu.
Đan xen cảm giác nôn nao, háo hức để chào đón một năm mới thì tôi lại có một chút không vui. Khi vô tình nhìn thấy một hỏi vu vơ trên trang mạng xã hội:
"Tôi của một năm qua thế nào, đã làm được gì".
Nó làm tôi suy nghĩ khá lâu và câu trả lời của tôi là, tôi chẳng làm được gì cả!
Câu hỏi và câu trả lời ấy, bỗng khiến tôi thấy sợ hãi.
Tôi sợ vì thấy con đường đi đến đích của mình vẫn còn quá xa, trong khi tôi chỉ mới bước vào vạch xuất phát.
Tôi sợ hãi vì tôi đã bắt đầu thấy những nếp nhăn từ nụ cười của mẹ, thấy những sợi tóc bạc từ mái đầu của ba.
Tôi sợ hãi khi nghe được, sự ra đi bất ngờ của một ai đó. Nó làm tôi nghĩ về những người tôi yêu thương nhiều hơn!
Bao lâu nay dòng thời gian cứ lặng lẽ trôi, nên tôi chẳng nhận ra mình đã lớn. Chẳng nhận ra mình đã là một cô gái trưởng thành, đã đến lúc phải mang trong mình những ước mơ và hoài bão.
Những năm tháng qua, tôi vẫn nghĩ mình còn là một cô bé, vẫn trong thân hình nhỏ nhắn được ba cõng trên lưng như ngày xưa.
Tôi cứ nghĩ mình vẫn còn là một cô bé, vẫn được mẹ thắt bím, mua cho chiếc đầm công chúa thật đẹp vào ngày sinh nhật!
Tôi cứ nghĩ mình vẫn còn là một cô bé, vẫn có thể nhõng nhẽo hay mày nheo với anh, chị của mình..
Nhưng hôm nay tôi chợt nhận ra cô bé trong tôi đã chẳng còn nữa! Cô bé ấy đã đi rất xa, qua bao mùa thay lá.
Tôi thấy sợ hãi, khi nhận ra thời gian thật sự trôi quá nhanh!
Nếu có thể thì tôi xin thời gian, hãy trôi chậm lại một chút. Vì tôi muốn là điểm tựa cho ba, cho người mà đã cõng tôi trong những ngày tháng tuổi thơ. Đã cho tôi một tấm lưng vững chãi, trong những lúc tôi cần được vỗ về.
Tôi muốn có cơ hội để làm một người con ân cần, chải tóc, nhổ những sợi tóc bạc cho người mà đã nhẹ nhàng thắt cho tôi từng bím tóc, mua cho tôi từng bộ đồ trong những tháng năm qua.
Tôi muốn trở thành một người em có trách nhiệm, có thể chia sớt cùng anh, chị của mình những khó khăn, gánh nặng trong gia đình..
Vào những ngày cuối Đông, tôi thấy mình thật may mắn vì đã kịp nhận ra.. Mình không còn là một cô bé của ngày xưa nữa.
Để hôm nay vào một năm mới, tôi có thể bắt đầu làm những điều mà tôi mong muốn. Tôi biết để làm được những điều ấy, sẽ chẳng dễ dàng chút nào! Nhưng tôi sẽ cố gắng.
Tôi sẽ không để, tôi của năm sau sẽ phải nói là "Tôi của năm qua vẫn chẳng làm được gì cả".
Đôi khi trong cuộc sống sẽ có những ngày chênh vênh, sẽ có những ngày ta chẳng biết mình đi về đâu.. Nhưng hãy cứ yên tâm! Qua những ngày chênh vênh, ta sẽ biết cách giữ lấy thăng bằng. Qua những ngày lạc lối, ta sẽ tìm thấy một lối thoát cho cuộc đời của mình.
Đôi khi trong cuộc sống cũng có lúc ta ham chơi, chưa sẵn sàng nhận những khó khăn, thử thách. Nhưng cuộc sống của mỗi người đều là hữu hạn, chẳng ai biết được bạn sẽ sống bao nhiêu lâu.. Nên nếu có thể hãy bắt đầu từ ngày nay, vì những ước muốn và đam mê của bạn, vì những người bạn yêu thương đang chờ đợi!
Last edited by a moderator: