Xuyên Không [Edit] Tra Nữ Tiến Công - Ngữ Nhiên Á

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hina love BB, 19 Tháng bảy 2020.

  1. Hina love BB

    Bài viết:
    1
    Tên tác phẩm: Tra Nữ Tiến Công

    Tên tác giả: Ngữ Nhiên Á

    Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết [Hina_love_BB]

    Tình trạng truyện: Hoàn thành 591 chương

    Tình trạng edit: Đang cố gắng lết theo..

    Thể loại: Không CP, Cổ đại, Hiện đại, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Huyền huyễn, Hệ thống, Xuyên nhanh, Nữ phụ, Vị diện, Sảng văn, Nữ cường, Ngược tra.

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các truyện edit của hina love bb

    Phương châm edit: "Edit do sở thích - Hay dở tùy người đọc - Cảm tạ, phàn nàn cầu nhẹ nhàng - Yêu thích xin hành động."



    [​IMG]


    Văn án:

    Luôn có một ít cặn bã tổn thương người khác nhưng vẫn yên tâm thoải mái tồn tại như trước, bởi vậy, linh hồn hiến tế gọi ác ma lên sân khấu!

    Như vậy cũng thật là ngại ngùng, cậu cặn bã, tôi hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn cặn bã hơn để nghiền áp cậu!

    Ps của tác giả: Bổn văn vô nam chủ, nữ chủ là ác ma, không thích đừng vào!

    Ps của editor: Truyện đều toàn là nữ chính ngược quằn quại người ta, không có lối sống. Nữ chính vô tình máu lạnh thích giả vẻ dịu dàng, nữ chính tà ác nguy hiểm thích giả người bị hại, đầu óc thông minh, thủ đoạn căn bã không thể nào cặn bã hơn.. Toàn văn chính là câu chuyện về phần khuất của xã hội.

    Khuyến cáo: Thanh niên nghiêm túc, trẻ có tư tưởng hướng về pháp luật, yêu cái thiện ghét cái ác, thiếu nữ có tâm hồn nhạy cảm, yếu đuối dị ứng với tội ác của xã hội. Toàn văn khoa học viễn tưởng không dành cho những thanh niên quá mức lí trí. [nói quá=] ]
     
  2. Hina love BB

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Những học sinh 'tốt' của tôi [1]

    Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bọn họ hủy hoại cuộc đời của tôi, tôi cũng muốn hủy hoại cuộc đời bọn họ!" Trong một không gian tối đen, duy nhất một chỗ có ánh sáng, một người phụ nữ ngồi ở nơi đó, vẻ mặt dữ tợn kinh khủng.

    "Được." Một giọng nói nghe không rõ là nam hay là nữ quanh quẩn vang lên.

    - -

    Trường cấp ba Thịnh Thế có một lớp học, vượt qua lớp năm ba, lớp này gọi là ban mười tám.

    Bọn họ tự tạo thành phái, bọn họ đều là thiên tài, bọn họ không thích giáo viên! Bọn họ trốn học trèo tường, bọn họ học tập siêu tốt.

    Sau khi đuổi đi mười bảy vị giáo viên thì bọn họ lại nghênh đón một vị giáo viên mới.

    "Cộp, cộp, cộp." Tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang yên tĩnh, cửa phòng ban mười tám khép hờ, trong lớp yên lặng vô cùng.

    Một người phụ nữ mặc chiếc váy liền áo màu lam, diện mạo thanh tú chậm rãi đi đến ban mười tám.

    Trong lòng ngực cô ôm một con hồ ly màu đỏ, nó nhắm chặt mắt lại, hình như là đang ngủ.

    Trong ánh mắt mong đợi của học sinh trong ban mười tám, cửa phòng học bị đẩy ra rồi sau đó một thùng nước từ trên cửa rớt xuống dưới.

    Trong lúc tất cả mọi người cho rằng xô nước này sẽ làm người mặc bộ đồ màu lam kia ướt như chuột lột, thì người ấy nhảy bật lên, xoay chuyển đá một cú xinh đẹp trên không trung.

    Thùng nước bị đá xoay một vòng tròn trên không trung giữa phòng học, nước bẩn trong thùng rải đầy toàn bộ phòng học.

    Người phụ nữ kia lại tựa như không có chuyện gì xảy ra, dịu dàng cười tiến vào phòng học.

    Yên tĩnh, yên tĩnh giống như đã chết!

    "Bộp, bộp, bộp!" Tiếng thùng nước rơi xuống mặt đất gọi về lý trí của mọi người trong phòng học.

    "Á! Tóc của tôi!"

    "Á, bộ đồ tôi mới mua!"

    "Máy tính của ông mày!"

    "Bà mày vừa mới trang điểm!"

    Trong phòng học đầy tiếng mắng chửi, bên trong còn kèm theo từng tiếng thét chói tai.

    Qua khoảng chừng năm phút, những âm thanh này mới chậm rãi biến mất, mọi người đều tức giận trừng mắt nhìn người trên bục giảng.

    Niệm Mị dịu dàng cười nói: "Chào mọi người, tôi là giáo viên mới của các em, Thiển Tích Tích!"

    "Cô giáo, em trượt tay!" Một hộp trang điểm bỗng ném về phía Niệm Mị.

    Ánh mắt Niệm Mị híp lại, nghĩ đến người phụ nữ đã dùng linh hồn triệu hoán cô, nụ cười càng thêm dịu dàng. Những học sinh này thật là không hiểu lễ phép mà!

    Niệm Mị đến từ khu vực thiên sứ ba ngàn thế giới, khu vực thiên sứ ở đây không phải là nơi ở của thiên sứ. Mà trên trăm triệu năm chỉ sinh ra duy nhất một sinh vật, đó chính là cô! Ác ma Niệm Mị!

    Chỉ cần chấp niệm của họ đủ sâu, chỉ cần oán niệm của họ đủ mạnh, thì họ có thể dùng linh hồn triệu hồi ra cô! Để cô tới thực hiện nguyện vọng của họ!

    Mà cái giá phải trả, chính là những linh hồn của người triệu hoán đều sẽ trở thành đồ ăn của cô!

    Người triệu hoán cô lần này tên là Thiển Tích Tích! Một giáo viên cấp ba.

    Hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp đại học danh tiếng, nỗ lực thi lấy bằng giáo viên.

    Là một người vô cùng tràn ngập hy vọng và chờ đợi với tương lai của bản thân, nhưng mà mọi thứ của cô ta đều bị hủy hoại trong bàn tay của lớp học này.

    Đôi mắt Niệm Mị dịu dàng nhìn hộp trang điểm đang bay tới, cô không có động, hộp trang điểm mắt thấy liền sẽ đập ở trên mặt cô.

    Hồ ly trong lòng ngực cô nhảy bật lên, móng vuốt mạnh mẽ vỗ vào hộp trang điểm một cái làm nó bị vỗ về phía người ném hộp trang điểm.

    "Bốp!"

    Hộp trang điểm từ trên mặt nam sinh trượt xuống, lộ ra khuôn mặt dính đầy nước bẩn cùng với phấn trang điểm đủ màu.

    Một vệt màu đỏ hiện ra nổi bật trên khuôn mặt, một dòng máu mũi từ trong lỗ mũi nam sinh chảy ra.

    Vẻ mặt nam sinh dại ra, cả đám bạn học cũng trưng ra vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

    "Thật xin lỗi nha! Bạn học, A Li nhà tôi trượt chân!" Niệm Mị nhẹ nhàng cười.

    Hồ ly đỏ đứng trên bả vai Niệm Mị, khinh bỉ trong mắt không thèm che dấu.


    Nam sinh theo bản năng duỗi tay sờ sờ dưới mũi của mình, l au một cái liền thấy một thứ màu đỏ xuất hiện trên ngón tay cậu ta.

    "Chảy máu?"

    Niệm Mị cười dịu dàng, cả đám học sinh cũng lấy lại tinh thần, bọn họ nhìn hồ ly trên vai Niệm Mị, trong mắt tò mò lẫn yêu thích không che dấu được.

    Tuy rằng bọn họ nhìn không hiểu ánh mắt của hồ ly, nhưng mà cũng biết chắc chắn nó không phải là một con hồ ly bình thường.
     
    HoaLy, Henzin, Phi Vũ2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2020
  3. Hina love BB

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Những học sinh 'tốt' của tôi [2]

    Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Niệm Mị lấy hồ ly từ trên vai xuống, ôm vào trong lòng.

    "Cô giáo, con hồ ly của cô thật đáng yêu, có thể tặng cho em không?" Một người nữ sinh cười cười nhìn Niệm Mị.

    Niệm Mị dịu dàng cười nói: "Không thể, nó là đồng bạn của tôi!"

    Biểu cảm trên mặt nữ sinh thay đổi, nụ cười bỗng trở nên kì quái.

    "Chuyện này không phải là do cô giáo không muốn cho thì không cho được nha! Các bạn học mau tới đoạt con hồ ly nào."

    Vài người hàng phía trước lập tức đứng lên, Niệm Mị đặt hồ ly lên trên bàn giáo viên, rồi nói: "A Li, tự mình đi thôi!"

    Hồ ly kêu lên một tiếng: "Được, thưa chủ nhân!"

    A Li lập tức liền nhảy lên trên người của một người trong đó, móng vuốt vươn về phía mái tóc của nữ sinh.

    Ba phút sau, quần áo của vài người đứng ở hàng trước trở nên rách tung tóe, giống như ăn mày, tóc cũng như ổ gà, trên mặt nữ sinh lúc trước nói chuyện còn có mấy cái dấu chân.

    Một chữ ngốc viết hoa xuất hiện trên mặt bọn họ, cả lớp yên tĩnh một giây liền phát ra một trận cười vang.

    "Ha ha, bài ca đưa đám khi nào mà các cậu trở nên yếu đi như vậy? Ngay cả một con súc sinh đều đánh không.."

    "Bộp bộp bộp!" Nam sinh còn chưa nói dứt lời thì móng vuốt hồ ly chụp liền lấy cổ cậu ta, chân trước tiếp đón với mặt của nam sinh.

    Cả lớp lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh, nam sinh vội kéo hồ ly trên người mình ra rồi quăng mạnh xuống mặt đất.

    Hồ ly nhảy lên một cái, về tới trên bàn giáo viên.

    Niệm Mị vỗ vỗ đầu nó, thật là một tên nhóc tùy hứng mà.

    "Được rồi, mời các em ngồi xuống, chúng ta bắt đầu học thôi!" Niệm Mị dịu dàng cười, cả người tản ra hơi thở ôn hòa thân thiết.

    Nam sinh bị đánh sờ lên mặt của mình, cảm giác đau truyền tới khiến cậu ta hút một ngụm khí lạnh.

    "Mẹ nó, đây là cái đồ chơi gì, lại có thể nghe hiểu tiếng người, còn có sức lực lớn như vậy!"

    Tất cả người trong phòng học đều an an phận phận ngồi xuống, Niệm Mị lấy ra phấn viết lên trên bảng đen viết một hàng đề mục.

    "Nghe nói các em đều là thiên tài, cho nên chúng ta không học tập những nội dung cấp ba này nữa, mà trực tiếp nhảy vào đại học!"

    Trong phòng học không có người nói chuyện, toàn bộ đều cúi đầu làm chuyện riêng của mình.

    "Mời mọi người nghiêm túc nghe giảng bài, cất di động và máy tính của các em lại, bằng không tôi không cam đoan chúng nó sẽ còn hoàn hảo không tổn hao gì nha!"

    Niệm Mị dịu dàng nhìn học sinh bên dưới, bọn học sinh ngẩng đầu, xem thường nhìn cô, rồi vẫn tiếp tục chơi!

    Niệm Mị cười cười, đem máy tính của mình lấy ra, nhanh chóng gõ.

    Một phút đồng hồ sau..

    "Sao không có wifi rồi?"

    "Á, nhân vật trong trò chơi của tớ sao lại bị giết chết?"

    "Sao internet bị ngắt rồi?"

    Niệm Mị cất máy tính lại, cười nói: "Mời các bạn học nghiêm túc nghe giảng bài!"

    Một học sinh nữ đứng lên: "Là cô làm à? Cô không nên quá phận như vậy!"

    Niệm Mị cười nói: "Bạn học mời ngồi xuống! Hiện tại là thời gian đi học!"

    "Đi học? Được rồi!"

    Nữ sinh ngồi xuống, mở âm nhạc trong máy tính lên, đem âm lượng vặn tới lớn nhất!

    "Không có mạng cũng không sao, chúng ta nghe nhạc!" Nữ sinh la lớn.

    Một đám học sinh cũng theo sau để âm nhạc nổi lên.

    Niệm Mị vẫn cười dịu dàng như trước, rồi lại lần nữa lấy máy tính ra.

    Nhanh chóng gõ bàn phím, một chuỗi số hiệu liền xuất hiện phía trên.

    Khi ngón tay cô dừng lại, nháy mắt trong phòng học liền an tĩnh xuống, tất cả máy tính cùng di động toàn bộ chết máy.

    Niệm Mị cười nói: "Các bạn học chúng ta nên học thôi!"

    "Học cái gì! Cô làm máy tính của chúng tôi toàn bộ chết máy, chúng tôi muốn cô bồi thường!"

    "Đúng vậy, bồi thường!"

    "Còn có di động của tôi!"

    Niệm Mị khó hiểu nhìn mọi người mà nói: "Tôi làm máy tính của các em chết máy bao giờ?"

    "Vừa mới lúc nãy, chúng ta đều thấy!"

    "Đúng vậy, chúng ta đều thấy!"
     
    HoaLy, Henzin, Phi Vũ2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2020
  4. Hina love BB

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Những học sinh 'tốt' của tôi [3]

    Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Các em có chứng cứ sao?"

    Bọn học sinh cậu nhìn nhìn tôi, tôi nhìn nhìn cậu, cuối cùng phát hiện bọn họ quả thật không có chứng cứ!

    "Em muốn kiện cô giội nước bẩn vào chúng em."

    "Đúng vậy, hồ ly cô nuôi còn có ý định đả thương người!"

    Niệm Mị nhẹ nhàng cười: "Tôi giội nước bẩn vào các em khi nào? Các em có chứng cứ sao? Hồ ly của tôi có ý định đả thương người, vậy hồ ly tôi đâu?"

    Lúc này mọi người mới chú ý tới hồ ly của Niệm Mị đã không biết đi nơi nào.

    "Trên thùng nước có dấu vân tay của cô!" Có người chỉ ra điểm này.

    "Đúng vậy."

    Niệm Mị tươi cười thật dịu dàng nhưng lại làm một đám người dưới bục sởn tóc gáy lên.

    "Các em xác định trên cái thùng kia có vân tay của tôi sao?"

    Có người không chắc lắm nói một câu: "Hình như là cô ta dùng chân đá thùng.."

    Người trong lớp cũng nhớ tới chuyện này, toàn bộ đều căm giận ngồi xuống.

    Niệm Mị thấy bọn họ cuối cùng cũng ngoan, vừa lòng nhìn phòng học một vòng, vừa nhìn việc này khiến nụ cười của cô càng dịu dàng thêm một phần.

    "Mấy vị trí không người ngồi kia là của ai?"

    Không có người trả lời, Niệm Mị cũng không ngại cười chỉ mấy bạn học đứng lên trả lời.

    Cô viết chính là đề năm nhất, không thể nghi ngờ bọn họ trả lời tất cả đều đúng!

    Quả nhiên đều là thiên tài, Niệm Mị tạm thời cũng không muốn làm khó bọn họ.

    Một tiết học qua đi, Niệm Mị trở lại văn phòng của mình.

    Mấy bạn học ban mười tám lập tức liền ra cửa trèo tường về nhà, hoặc là đến bệnh viện.


    Người bị A Li đánh mặt đã sưng lên, cũng không sợ sẽ có người nhận ra, bị hộp trang điểm đập vào cũng không thấy rõ diện mạo. Quần áo bị cào phá mấy cái chỉ cần cúi đầu cũng có thể bảo đảm không ai có thể nhận ra bọn họ, như vậy liền không tồn tại vấn đề mất mặt này.

    Vài người thường xuyên đi vào bằng cách leo tường, vài người từ trên tường rào nhảy xuống.

    "Vệ ca, Hàng ca, Hình ca!"

    Tất cả đều nhìn ba người chào hỏi.

    Ba người kia đầu tiên là nhíu mày nhìn mấy người họ một hồi lâu rồi mới nhận ra đây là bạn học của bọn họ.

    Vệ Tường nhíu mày hỏi: "Các cậu làm sao vậy?"

    Mà Trần Hàng thì lại không cho mặt mũi nở nụ cười: "Ha ha, các cậu đừng nói với tôi rằng các cậu đây là chơi đùa nghệ thuật quá độ, muốn đi đầu đường ăn xin bán nghệ nha! Ha ha ha.."

    Mộc Hình không nói lời nào, chỉ lạnh lùng bỏ tay vào túi quần nhìn mấy người kia chật vật.

    Vài người đầu tiên là cười gượng hai tiếng rồi sau đó mới nói: "Là giáo viên mới tới kia, cô ta còn hỏi một chút về mấy người các cậu."

    Trần Hàng cười nói: "Đi thôi, một giáo viên mà thôi, có thể có bao nhiêu lợi hại cơ chứ, Hàng ca đi báo thù cho mấy cưng."

    Nam sinh bị A Li vả mặt gọi là Tạ Vũ Thiên, hắn chỉ chỉ vào khuôn mặt đã bị đập đến biến hình.

    "Các cậu phải chú ý, ả phụ nữ kia có một con sủng vật, biết đánh người!"

    "Đã biết, đã biết!" Trần Hàng không thèm để ý vẫy vẫy tay, lôi kéo hai người còn lại đi đến phòng học.

    * * *

    Bên kia, Niệm Mị trở lại văn phòng, một đám giáo viên toàn bộ nhìn chằm chằm cô.

    Nụ cười dịu dàng trên mặt Niệm Mị vẫn không đổi: "Làm sao vậy?"


    Một giáo viên nữ đứng lên, dạo qua một vòng xung quanh Niệm Mị, rồi c hép chép miệng nói: "Quả nhiên thật sự không có chuyện gì, cô không bị đám biến thái ban mười tám kia bắt nạt à?"

    Niệm Mị cười nói: "Bọn họ ở chung khá tốt nha! Các người không cần nghĩ bọn họ xấu xa đến vậy đâu!"

    Giáo viên nữ kia giật giật khóe miệng, nói: "Bọn họ vậy mà còn gọi là dễ ở chung? Bọn họ hoàn toàn là ác mộng của tất cả giáo viên! Chỉ có kẻ ngốc như cô mới có thể cảm thấy đám biến thái kia dễ ở chung."

    "Bọn họ rất dễ chơi đùa!"

    Giáo viên nữ này trực tiếp há to miệng, dùng ánh mắt như thấy quái vật mà nhìn Niệm Mị, lắc lắc đầu.


    "Xong rồi, một đứa trẻ tốt như vậy lại bị đám biến thái kia làm cho tinh thần thất thường!"
     
    HoaLy, Henzin, Phi Vũ2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2020
  5. Hina love BB

    Bài viết:
    1
    Chương 4: Những học sinh 'tốt' của tôi [4]

    Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Niệm Mị: .

    Đám nhóc con kia quả thật rất dễ chơi đùa, tâm cao khí ngạo, có thể để cho cô chơi trong một đoạn thời gian.

    Nữ giáo viên trở lại vị trí của mình rồi ngồi xuống, Niệm Mị cũng ngồi xuống trước bàn làm việc của mình.

    Bởi vì ban mười tám không có giáo viên nào muốn dạy, cho nên giáo viên như Niệm Mị vừa là chủ nhiệm lớp bọn họ kiêm giáo viên của tất cả các môn.

    Chuông vào tiết thứ hai vang lên, Niệm Mị cầm túi xách của mình rồi đi về phía ban mười tám.

    Tới ban mười tám, Niệm Mị đẩy cửa ra, bên trong chỉ ngồi mấy người học sinh.

    Những người khác đều không biết đi nơi nào.

    Niệm Mị mang theo ý cười dịu dàng đi đến vị trí bàn giáo viên ngồi xuống, không nói gì.

    Thừa dịp không ai chú ý, đem sủng vật A Li trong không gian lấy ra ôm vào trong ngực vuốt ve.

    Camera theo dõi ban mười tám toàn bộ đều bị nhóm người này phá hỏng rồi, Niệm Mị làm như vậy cũng sẽ không bị người nào phát hiện.

    Đã vào lớp trên dưới hai mươi phút, những học sinh kia mới lục tục từ bên ngoài tiến vào.

    Toàn bộ bỏ qua Niệm Mị đang ngồi trên bục giảng.

    Niệm Mị không nói gì, chỉ dịu dàng cười nhìn một đám người trở lại vị trí của mình ngồi xuống.

    Trần Hàng ngồi ở vị trí của mình, nói với Vệ Tường bên cạnh: "Giáo viên này nhìn qua cũng không đến nỗi nào nha! Vừa thấy liền biết là cái quả hồng mềm, tôi còn nghĩ rằng sẽ là một chị đại đâu, kết quả là một chị gái dịu dàng!"

    Mộc Hình rất ít nói chuyện lúc này lại mở miệng: "Không thể trông mặt mà bắt hình dong!"

    Trần Hàng đụng vào bờ vai của hắn, trêu chọc nói: "Tại sao cậu lại nói như thế? Chẳng lẽ cậu thích loại hình như vậy à?"

    Nói rồi còn đánh giá Niệm Mị vài lần: "Khuôn mặt chỉ có thể xem như thanh tú, tuy là làn da cũng không đến nỗi nào nhưng cũng không được tốt lắm!"

    Mộc Hình không muốn nhiều lời với hắn, không thèm trả lời.

    Trần Hàng hèn mọn cười hai tiếng: "Haha, đây không phải là do tôi nói trúng rồi à!"

    Lúc này ngoại trừ người trèo tường đi ra ngoài, thì mọi người đều ngồi xuống vị trí của mình.

    Niệm Mị đứng lên, cười nói: "Bạn học đến muộn đều đứng lên, cùng cô đi ra ngoài vận động một chút đi!"

    Không có người nào phản ứng cô, nụ cười trên mặt Niệm Mị càng sâu vài phần: "A Li!"

    Hồ ly lập tức nhảy xuống từ trên người Niệm Mị, tựa như một trận gió thổi qua trong phòng học.

    Chờ nó lại lần nữa nhảy đến bàn giáo viên, thì trên má trái của cả đám người đều nhiều thêm cái dấu chân đỏ của hồ ly.

    Tất cả mọi người đều cảm thấy trên mặt có chút đau, duỗi tay sờ một cái liền sờ đến một cái dấu chân mới vừa sưng lên.

    Nụ cười Trần Hàng có chút cứng đờ, đang chuẩn bị đứng lên tức giận với Niệm Mị thì bị Vệ Tường bên cạnh giữ chặt.

    Trần Hàng không cam lòng ngồi xuống chỗ ngồi, Mộc Hình thì không có biểu tình gì, Vệ Tường cũng không có bất luận cái gì tỏ vẻ.

    Có nữ sinh hét lên một tiếng: "A, mặt tôi!"

    "Tớ có phải bị hủy dung rồi hay không!"

    Nam sinh thì đều trừng mắt Niệm Mị mà nói: "Cô giáo, đừng nghĩ rằng chúng tôi gọi cô một tiếng cô giáo thì cô thật sự cho rằng bản thân mình là giáo viên!"

    Niệm Mị vẫn tươi cười ôn nhu như cũ, nói: "Các em có muốn cùng cô đi ra ngoài vận động không?"

    "Đi! Đi cái gì mà đi! Ông mày phải về nhà!"

    Trần Hàng trực tiếp đứng lên, lật đổ cái bàn xuống dưới đất.

    Niệm Mị cười đi đến trước mặt hắn: "Bạn học, em đến muộn một tiết học, vận động phải nhiều hơn rồi!"

    Trần Hàng vươn tay, muốn đẩy Niệm Mị ra.

    Nhưng mà tay hắn đặt ở trên vai Niệm Mị cho dù đẩy như thế nào đi chăng nữa thì Niệm Mị đều không chút dịch chuyển.

    Niệm Mị đem bàn tay trên vai cầm xuống, Trần Hàng muốn hất ra nhưng làm thế nào cũng hất không ra.

    Vì thế quát: "Cô buông tay!"

    Niệm Mị cười nhẹ rồi đè Trần Hàng lên trên chỗ ngồi, thấp giọng nói: "Bạn học, nếu em không ngoan ngoãn nghe lời, tôi không cam đoan đôi tay của em còn có thể hoàn chỉnh được nữa hay không đâu!"
     
    HoaLy, Henzin, Phi Vũ2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2020
  6. Hina love BB

    Bài viết:
    1
    Chương 5: Những học sinh 'tốt' của tôi [5]

    Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô mau thả tôi ra!"

    Mặt Trần Hàng có chút hồng lên, nhưng là do tức giận! Hắn là một tên đàn ông vậy mà bị một ả phụ nữ áp chế, thật là mất mặt.

    Niệm Mị buông tay ra, trở về trên bục giảng.

    "Bạn học đến trễ, đi theo tôi! Bằng không quần áo của các em có thể giữ được hay không thì tôi cũng không biết!"

    Đây là uy hiếp, quang minh chính đại uy hiếp.

    Bọn họ không sợ giáo viên, nhưng mà bọn họ lại không làm gì được con hồ ly kia.

    "Cô có bản lĩnh liền thu con hồ ly kia lại!"

    "Ồ? Tôi cảm thấy mình cũng rất có bản lĩnh, ít nhất tôi thuần phục được nó!"

    Niệm Mị chặn xuống một câu làm đám học sinh đỏ mặt tía tai.

    Quả thật, con hồ ly mà Niệm Mị thuần phục kia, bọn họ ngay cả chạm cũng không chạm được.

    Nếu nói Niệm Mị không có bản lĩnh, như vậy chính là biến tướng nói bọn họ ngay cả một người không có bản lĩnh cũng không bằng.

    Niệm Mị vỗ vỗ đầu hồ ly, cười nói: "Mọi người có đi hay không đây?"

    Trần Hàng đứng lên.

    "Đi! Chúng tôi chính là thiên tài, vận động một chút cũng không có gì!"

    Một đám học sinh nghe xong cũng cảm thấy đúng, bọn họ là thiên tài, chẳng lẽ một vận động là có thể làm khó bọn họ sao? Huống chi đại thiếu gia Hàng thiếu này cũng không ngại, thì bọn họ còn để ý cái gì?

    Chỉ là bọn họ không biết, đại thiếu gia trong lòng bọn họ thật ra là do không muốn bị Niệm Mị áp chế trước mặt mọi người một lần nữa, cho nên mới dẫn đầu đi trước.

    Một đám người đi vào sân thể dục, trên sân thể dục có mấy người ở trong lớp khác đang học thể dục, người cũng không ít.

    Mọi người thấy người của ban mười tám, đều theo bản năng nhìn nhiều hơn chút.

    Người trong ban mười tám rất dễ nhận ra, bởi vì học sinh toàn trường cũng chỉ có bọn họ mặc đồ bình thường đi học, còn những người khác mặc đều là đồng phục học sinh.

    "Oa, dấu vết trên mặt bọn họ là vẽ lên sao? Thật đáng yêu!"

    "Rất thích dấu móng vuốt mèo trên mặt bọn họ nha!"

    Người trong ban mười tám nghe thấy những âm thanh nghị luận này toàn bộ đều đen mặt. Khoảnh khắc khi các cô ấy ca ngợi, đối với người trong ban mười tám mà nói chính là sỉ nhục.

    "Nhìn cái gì mà nhìn?" Trần Hàng hung tợn trừng liếc mắt một người đang nhìn người của hắn, mọi người đều thu hồi tầm mắt.

    Học sinh ban mười tám bọn họ không thể trêu vào, vì thế đều làm bộ nhìn không thấy bộ dạng của bọn họ, tiếp tục làm chuyện của mình, cho dù có đánh giá cũng là loại rất khó hiểu.

    "Hiện tại, trước tiên các em chạy vòng quanh sân thể dục mười vòng!"

    Niệm Mị tươi cười dịu dàng, cứ như vậy mà nhìn học sinh ban mười tám. Còn hồ ly trong lòng ngực của cô cũng không biết đã biến mất tự khi nào.

    "Tôi không chạy!"

    "Mười vòng? Nơi này một vòng cũng đến năm trăm mét, mười vòng, cô là muốn mệt chết chúng tôi sao?"

    "Mọi người không phải sợ cô ta, hồ ly của cô ta đã chạy, chúng ta đi ra ngoài chơi!"

    Một đám học sinh giờ phút này tất cả đều muốn rời khỏi, đều không muốn vận động.

    Bọn học sinh bắt đầu tốp năm tốp ba tản ra, Niệm Mị dịu dàng cười, không có sinh ra bất mãn với hành vi của bọn họ, tựa như một người mẹ bao dung đứa con tùy hứng của mình.

    Tuy rằng cô chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng mà phần dịu dàng kia là thật sự xuất phát từ chân tâm.

    "Các em chạy vài vòng đi, tuy rằng nửa tiết học đầu các em không tới, nhưng mà tôi cảm thấy các em cũng sẽ không vận động thường xuyên. Hiện tại các em đang ở trường, hẳn là vận động một chút sẽ tốt hơn!"

    "Đầu óc chúng tôi tốt, không cần làm những vận động vô dụng này!"

    "Ai cần cô lo?"

    "Mắc mớ gì tới cô?"

    "Thật là cho rằng làm giáo viên của chúng tôi thì có thể áp đến trên đầu chúng tôi sao?"

    "Nói cho cô biết, cô sớm muộn gì sẽ bị chúng tôi đuổi ra khỏi cái trường học này!"

    Người trên sân thể dục cho dù không dám nhìn người ban mười tám, nhưng cũng vẫn chú ý bọn họ như trước.

    Lúc này nghe bọn họ nói lời bất kính với giáo viên, bọn học sinh nghe xong đều có chút phẫn nộ. Đến trễ nửa tiết học mà còn như vậy!

    Những người giáo viên kia nhíu mày càng chặt, không tán đồng nhìn học sinh ban mười tám.
     
    HoaLy, Henzin, Phi Vũ1 người nữa thích bài này.
  7. Hina love BB

    Bài viết:
    1
    Chương 6: Những học sinh 'tốt' của tôi [6]

    Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho dù biết học sinh ban mười tám không dễ ở chung, nhưng một giáo viên tốt như vậy lại bị bọn họ đối xử như thế! Thật sự là có chút quá phận.

    Người trong ban mười tám cũng không quan tâm những giáo viên đó lẫn đám học sinh kia sẽ nghĩ như thế nào, toàn bộ đều trực tiếp rời đi.

    Niệm Mị đứng trên sân thể dục cúi đầu, dường như có chút ảm đạm mà trở về khu dạy học!

    Tất cả học sinh đều yên lặng nhìn bóng dáng nhu nhược kia, giờ phút này bọn họ đối với ban mười tám trừ bỏ sợ hãi còn thêm một phân chán ghét.

    Trên mặt Niệm Mị vốn mang theo nụ cười dịu dàng, lúc này nụ cười này lại có vẻ quỷ dị hơn.

    Cô vốn dĩ không muốn phải thật sự dùng cách xử phạt về thể xác đám với đám học sinh kia, dùng cách xử phạt về thể xác thì quá đơn giản, mục đích của cô là đem chuyện người trong ban mười tám làm khó giáo viên lan truyền ra bên ngoài.

    Đầu tiên phải xác định hình tượng những kẻ học sinh ác độc này cùng hình tượng người tốt của cô! Như vậy mới có phương tiện ứng phó trêu đùa đám học sinh 'tốt' này về sau được.

    Cả một buổi sáng học sinh ban mười tám đều không hề trở lại học. Hiệu trưởng trường học tới tìm Niệm Mị, nhưng ông ta không phải tới chất vấn cô chuyện học sinh ban mười tám, mà ngược lại là tới an ủi Niệm Mị, bảo cô không cần để ý.

    Mỗi một giáo viên tới ban mười tám dêdu sẽ không trụ được bao lâu liền sẽ từ chức, thậm chí có người còn phải vào bệnh viện tâm thần. Bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến danh dự nhà trường, cho nên những việc này đều bị nhà trường đè ép xuống dưới.

    Nhà trường cũng không phải chuea từng nghĩ tới đuổi đi những học sinh làm việc này, nhưng mà người trong ban mười tám không ai thừa nhận là chính mình làm, tra cũng tra không ra. Ban mười tám là vương bài của toàn bộ trường học, nhà trường căn bản sẽ không đuổi học bọn họ, phạt cũng không dám quá mức, cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì!

    Nếu không phải một lớp học không thể không có giáo viên, thì trường học có lẽ cũng sẽ không vì ban mười tám mà thay đổi hết giáo viên này đến giáo viên khác.

    Niệm Mị tỏ vẻ cảm thấy học sinh ban mười tám rất tốt, bảo hiệu trưởng không cần lo lắng. Thái độ tốt đến mức hiệu trưởng cũng không dám nán lại lâu, chỉ sợ bản thân bị áy náy bao phủ, cuối cùng vội vàng rời đi!

    Niệm Mị cười nhìn hiệu trưởng rời đi, vuốt ve hồ ly không biết khi nào xuất hiện ở trong tay!

    Buổi chiều, Niệm Mị mặc một bộ quần áo thể thao màu hồng phấn, đổi giày cao gót thành giày thể thao, trên mặt mang theo nụ cười nhạt nhè nhẹ. Cả người trông giống như chỉ mới độ hai mươi, mặt thanh tú toát lên vẻ thanh xuân xinh đẹp, làm học sinh trong trường học thấy cô đều nhìn nhiều hai mắt.

    Mặt Niệm Mị lớn lên cũng không mấy xinh đẹp, nhưng mà khí chất của cô lại làm người ta nhìn liền cảm thấy rất thư thái, nhịn không được sinh ra hảo cảm đối với cô.

    Ban mười tám ở tầng cao nhất khu dạy học, toàn bộ tầng lầu cũng chỉ còn lại có duy nhất một mình ban mười tám.

    Niệm Mị đứng trước cửa phòng học, không hề đẩy cửa.

    Một bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau Niệm Mị, nhào về phía cô.

    Niệm Mị nghiêng người tránh thoát, người kia liền đụng vào trên cửa, tuy rằng cửa được mở ra, nhưng mà người tới lại trực tiếp hét lên.

    "Á! Đau! Á! Cứu mạng!"

    Trong phòng học thật an tĩnh, một đám học sinh yên lặng ngồi trên vị trí của mình, nhìn học sinh thét chói tai kia.

    "Bạn học, em làm sao vậy?"

    Nụ cười trên mặt Niệm Mị biến mất, vội đi xem xét học sinh đã ngã trên mặt đất, lúc này cô mới thấy rõ ràng đây là một nam sinh, nam sinh đã đau đến mức bụm mặt trên mặt đất lăn lộn.

    Niệm Mị thu hồi tay, trước tiên gọi điện thoại cấp cứu rồi mới đến đỡ nam sinh, học sinh ban mười tám trong phòng học cứ như vậy nhìn, không ai ra tay giúp đỡ.

    Niệm Mị cố sức đem nam sinh nâng dậy, nam sinh đã đau đến sắp ngất, cho nên Niệm Mị không khác gì là kéo hắn.

    Nhưng mà khi Niệm Mị thấy rõ mặt hắn..

    "Á!" Niệm Mị hét lên một tiếng, sợ đến mức trực tiếp ném nam sinh xuống mặt đất lại, nam sinh phát ra một tiếng trầm vang!
     
    HoaLy, HenzinSuýt thì 1m6 thích bài này.
  8. Hina love BB

    Bài viết:
    1
    Chương 7: Những học sinh 'tốt' của tôi [7]

    Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ thấy mặt nam sinh đã bắt đầu hư thối, huyết nhục mơ hồ!

    Niệm Mị cúi đầu cả người run rẩy, giống như là khiếp sợ quá độ.

    Nhưng mà không ai thấy khóe miệng cô đang cong cong thành một vòng cung, cô chính là cố ý, cố ý nâng người này dậy rồi lại ném xuống mặt đất! Cô là ác ma, thứ gì có thể dọa đến cô? Cô chính là đáng sợ nhất, làm sao lại bị một khuôn mặt dọa được đây!

    Học sinh ban này thật 'tốt' nha, nếu trước đó người đụng vào cửa là cô thì như vậy người nằm trên mặt đất cũng không phải ai khác, mà chính là cô rồi!

    Thứ có tính ăn mòn cao đến vậy, những học sinh này quả thật là có ý định hủy hoại cả đời cô nha!

    Trách không được oán khí của nguyên chủ lại lớn đến như thế!

    Học sinh ban mười tám tỏ vẻ khinh thường, lạnh nhạt nhìn bạn cùng lớp nằm trên mặt đất và Niệm Mị đang đứng run rẩy.

    Niệm Mị cũng không nghĩ tới những đứa nhóc mới hơn mười tuổi này có thể máu lạnh đến trình độ như vậy, nhưng mà như vậy cũng tốt, lúc này mới cùng loại với cô nha! Mới có thể để cô đối đãi 'thật tốt' với những ác ma này nha!

    Qua một hồi lâu, Niệm Mị dường như mới lấy hết can đảm, lần nữa nâng nam sinh đã hôn mê lên.

    Niệm Mị cau mày, nhìn học sinh ban mười tám.

    "Các em có thể giúp một chút được không, dìu em ấy đi xuống tầng dưới."

    Học sinh ban mười tám không nói gì, cứ như vậy nhìn Niệm Mị, tựa hồ nằm trên mặt đất chính là một thứ rác rưởi vô dụng, ngay cả nhìn cũng khinh thường không muốn nhìn.

    "Em ấy là bạn cùng lớp của các em, có thể hạ mình xuống giúp được chứ?"

    Giọng nói của Niệm Mị dịu dàng, dường như còn chứa một tia khẩn cầu.

    Vẫn như cũ không nhận được trả lời cùng phản ứng, Niệm Mị giống như cuối cùng cũng hết hy vọng, một mình cố sức kéo nam sinh ra khỏi phòng học.

    Kéo qua hành lang yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được vật nặng bị kéo đi, còn có tiếng thở dốc của Niệm Mị.

    Kéo nam sinh tới cầu thang, Niệm Mị cố sức đỡ nam sinh lên trên lưng mình.

    Bởi vì đang là thời gian đi học cho nên trên cầu thang không có lấy một bóng người, có vẻ yên tĩnh lạ thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân năngh nhọc của Niệm Mị, còn có tiếng nói chuyện.

    "Bạn học em phải kiên trì! Về sau cho dù các em có dằn vặt tôi như thế nào tôi cũng sẽ không né tránh, em nhất định phải khỏe mạnh!

    Thật ra các em thật sự rất đáng yêu, tuy rằng rất thích đùa giỡn người khác!

    Nếu biết tôi né tránh sẽ là kết quả như vậy tôi nhất định sẽ không né tránh!

    Em nhất định phải tỉnh lại, tôi thích bộ dáng thanh xuân dào dạt của các em!

    Thực xin lỗi, buổi sáng tôi không nên phạt các em chạy bộ, bằng không các em cũng sẽ không muốn làm vậy với tôi, cũng sẽ không tạo thành kết quả như vậy!

    Thực xin lỗi, tôi xin em.. nhất định phải kiên trì lên!"

    Niệm Mị càng nói càng áy náy, tựa hồ nghẹn ngào lên, hô hấp đều có chút hỗn loạn.

    Nhưng mà trái ngược với giọng nói chính là biểu cảm của cô, tươi cười dịu dàng nhạt nhẽo, vô cùng an hòa!

    Cõng học sinh trên lưng xuống dưới lầu, chẳng bao lâu xe cứu thương liền đi vào trường học, khiến cho học sinh học ở lầu một nhìn chăm chú.

    Khi bọn họ nhìn thấy là học sinh ban mười tám thì toàn bộ đều thu hồi tầm mắt, bọn họ đã quá quen với chuyện có người trong ban mười tám xảy ra chuyện. Dù sao thì họ cũng đều là những kẻ không an phận, thường xuyên đấu đá ngầm trong ban.

    Có giáo viên còn đỡ, bọn họ sẽ nhất trí nhằm vào giáo viên, nếu không có giáo viên đó chính là lớp đấu đá đại loạn.

    Vào bệnh viện lại là chuyện thường tình.

    Toàn bộ hành trình Niệm Mị đều đi theo xe cứu thương tới bệnh viện, nam sinh bị đưa vào phòng cấp cứu tiến hành cấp cứu.

    Niệm Mị gọi điện thoại cho hiệu trưởng, cô mới đến trường học, hồ sơ của đám học sinh này còn chưa xem, cũng không biết nam sinh là ai, đương nhiên không thể liên hệ với phụ huynh.

    Những người trong trường học này, cô lại chỉ có số điện thoại của hiệu trưởng, cũng chỉ có thể gọi cho hiệu trưởng.

    Điện thoại vang trên dưới bảy âm mới kết nối.

    "Alo!" Giọng nói bên kia có chút trầm thấp.
     
    HoaLy, HenzinSuýt thì 1m6 thích bài này.
  9. Hina love BB

    Bài viết:
    1
    Chương 8 Những học sinh 'tốt' của tôi [8]

    Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiệu trưởng bên này sắc mặt rất khó coi, trong lòng ngực ông ta ôm một người phụ nữ, cũng là giáo viên của trường học này. Lúc này hai người đang ở trong tư thế mập mờ, hiệu trưởng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài không đẹp, cũng may trên người không có biến dạng, nhìn qua cũng nhân mô cẩu dạng*.

    *nhân mô cẩu dạng: Thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

    Người phụ nữ trong lòng ngực ông ta thoạt nhìn cũng mới hai lăm hai sáu tuổi, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu với Niệm Mị. Lúc này vai cô ta nửa lộ, ngồi trên đùi hiệu trưởng, làm nhiệt độ cơ thể của hiệu trưởng tăng lên, nhưng mà khí áp quanh thân lại vô cùng trầm.

    Niệm Mị nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng của hiệu trưởng, làm bộ như không nghe được, mà chỉ là nôn nóng nói: "Hiệu trưởng, ban mười tám có một học sinh đã xảy ra chuyện, tôi không biết em ấy là ai, hiện tại tôi ở trước cửa phòng cấp cứu ở lầu hai của bệnh viện XX.."

    "Cô nói cái gì?" Giọng nói hiệu trưởng khẽ thay đổi.

    "Ban mười tám có một nam sinh đã xảy ra chuyện, ngài mau tới bệnh viện!"

    "Từ từ, không nên gấp gáp, cô mau nói rõ, là học sinh nào đã xảy ra chuyện?"

    "Là một nam sinh, tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng là từ quần áo có thể phán đoán ra gia cảnh của nam sinh này không quá tốt, hiện tại em ấy đã xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện cấp cứu!"

    "Tôi đã biết! Một chút nữa tôi sẽ tới, trước tiên cô cứ ở đó trông coi đi!"

    Hiệu trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cắt đứt điện thoại, rồi đẩy người phụ nữ trong lòng ngực ra.

    "Em đi về trước, hiện tại anh có việc cần xử lý!"

    Người phụ nữ không hài lòng nhíu mày, bĩu môi nói: "Chuyện gì mà quan trọng đến vậy?"

    Hiệu trưởng hôn một cái trên mặt cô ta.

    "Ngoan, hôm nào lại đến tìm anh!"

    Người phụ nữ thấy hiệu trưởng quả thật có hơi sốt ruột, mím môi rời đi.

    Người phụ nữ đi rồi, hiệu trưởng liền gọi điện thoại cho Chủ Nhiệm Giáo Dục, bảo anh ta đem chuyện này áp xuống, nhất định không thể để lọt ra một chút tiếng gió, lúc này mới lấy túi hồ sơ của học sinh ban mười tám rời đi.

    Đi tới bệnh viện, ở bên ngoài phòng cấp cứu chỉ có một mình Niệm Mị, cô ngồi trên ghế công cộng, rũ đầu, trông vô cùng sa sút.

    Hiệu trưởng đi qua vỗ vỗ bả vai cô rồi nói: "Cô đi về trước đi! Chuyện này để tôi xử lý!"

    Niệm Mị không hề ngẩng đầu, rầu rĩ nói: "Không sao!"

    Hiệu trưởng cũng không miễn cưỡng cô, cách một vị trí với cô rồi ngồi xuống.

    "Cô nói cho tôi nghe một chút, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy!"

    "Buổi sáng hôm nay có một đám học sinh đến muộn nửa tiết học, tôi muốn phạt bọn họ chạy vài vòng, thuận tiện rèn luyện thân thể một chút. Sau đó bọn họ cùng tôi tới sân thể dục rồi toàn bộ rời đi hết!

    Buổi chiều, khi tôi tới phòng học, thấy cửa phòng học có chút lạ, tôi nghĩ bọn họ muốn đùa giỡn với tôi, nên tôi không có đến đẩy cửa.

    Nào ngờ có một học sinh vọt về phía tôi, tôi theo bản năng lùi lại một bước, cậu ấy đụng vào trên cửa, sau đó!"

    "Sau đó làm sao? Có phải đụng trúng rồi bị thương hay không?" Hiệu trưởng quan tâm hỏi.

    "Không phải, sau đó em ấy liền bụm mặt thét chói tai, lúc tôi nâng em ấy dậy thì thấy mặt em ấy đã hư thối! Trên cái cửa kia có lẽ là đã bị quét lên một thứ có tính ăn mòn rất cao, hiệu trưởng ngài gọi điện thoại bảo người đi xử lí một chút, đừng cho cái cửa kia lại làm bị thương đến những bạn học khác!"

    Hiệu trưởng nghe thấy Niệm Mị nói như vậy, lập tức liền đi ra ngoài gọi điện thoại!

    Điện thoại được kết nối, hiệu trưởng liền mở miệng:

    "Chủ Nhiệm Giáo Dục, kiểm tra camera bên ngoài hành lang ban mười tám từ giữa trưa hôm nay cho đến bây giờ, nhìn thử xem là học sinh nào đã động tay động chân trên cánh cửa, đuổi học toàn bộ bọn chúng!"

    "Được hiệu trưởng."

    "Còn nữa, tìm người đổi cửa phòng học ban mười tám đi, nhất định phải làm tốt công tác xử lý phòng hộ, trên cửa có thứ có tính ăn mòn rất cao!"

    "Vâng!"

    Dặn dò xong, hiệu trưởng liền cúp điện thoại, lấy ra một điếu thuốc muốn bậc lửa, lại nghĩ tới nơi này là bệnh viện, đành phải đem chúng cất vào.
     
    HoaLy, HenzinSuýt thì 1m6 thích bài này.
  10. Hina love BB

    Bài viết:
    1
    Chương 9 Những học sinh 'tốt' của tôi [9]

    Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì Niệm Mị không thấy rõ mặt của nam sinh, mà phẫu thuật lại đang tiến hành nên hiệu trưởng cũng không thể nhìn thấy cậu vậy, chỉ có thể ngồi chờ như vậy.

    Không liên lạc được với phụ huynh, tất cả chỉ có thể yên lặng theo dõi.

    Phẫu thuật tiến hành trong một tiếng, đèn trong phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ bên trong lần lượt đi ra.

    Niệm Mị và hiệu trưởng cùng nhau tiến đến.

    "Bác sĩ, thế nào rồi?"

    Một nữ bác sĩ gỡ khẩu trang xuống nói: "Làn da bên ngoài của bệnh nhân tổn thương nghiêm trọng. Tính mạng không có gì nguy hiểm, nhưng hủy dung là nhất định!"

    Hiệu trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Hiện tại tôi có thể đi nhìn em ấy không?"

    "Hiện tại thì không được, ngày mai lại đến. Tuy rằng bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn phải quan sát một đoạn thời gian!"

    Hiệu trưởng cau mày, gật gật đầu cảm ơn bác sĩ.

    Niệm Mị không nói gì, rũ mi mắt không biết suy nghĩ cái gì.

    "Cô giáo Thiển, cô tự mình về trước đi, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ."

    Niệm Mị không nhìn hiệu trưởng, cũng không kiên trì muốn lưu lại, nghe lời về nhà.

    Nhưng mà sau khi cô đi qua một hẻm nhỏ, dừng bước chân một chút rồi tiếp tục đi.

    Niệm Mị đi đến nơi càng ngày càng hẻo lánh, đã không nhìn thấy có người ra vào.

    Niệm Mị bỗng nhiên dừng lại bước chân, đem bao trong tay ném về phía sau.

    Đứng ở phía sau cô chính là một người đàn ông trẻ tuổi trên dưới một mét tám, Niệm Mị không hề nhìn mặt người nọ, trực tiếp cho ăn một trận đấm đá.

    "Cái tên biến ~ thái nhà anh, lại dám đi theo tôi! Tôi đánh chết anh! Đánh chết anh!"

    Giọng nói của Niệm Mị rất hoảng loạn, giống như đã bị dọa, xuống tay càng lúc càng mạnh.

    Nhưng mà biểu cảm trên mặt cô lại trái ngược với giọng nói của cô, tươi cười dịu dàng lại yên bình.

    Người đàn ông trẻ tuổi bị đánh tới mặt mũi bầm dập mới từ trong tay Niệm Mị chạy ra. Bước chân hắn ta lảo đảo trực tiếp chạy, thật là đáng sợ, phụ nữ thật sự quá dọa người!

    Niệm Mị vỗ vỗ hồ ly trong lòng ngực, nhìn bóng người đang chạy trối chết, khóe miệng tươi cười dịu dàng như cũ.

    "A Li, đám học sinh này có chút ấu trĩ ghê! Nghĩ tôi như bao tải, bọn họ có phải cảm thấy tôi rất dễ bắt nạt hay không?"

    Hồ ly thuận theo lông của mình đã bị vò loạn, một bước nhảy ra khỏi lòng ngực của Niệm Mị.

    "Chủ nhân, cô giả dịu dàng quá mức, trông thật sự rất dễ bắt nạt!"

    "Dịu dàng không phải do tôi sai, tôi thật là một người rất dịu dàng nha!"

    Ngày hôm sau, Niệm Mị đi vào lớp, đẩy cửa tiến vào phòng học.

    Đợt này không có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhưng mà lớp học lại thiếu đi năm người. Lần này Niệm Mị không hỏi cái gì, trực tiếp lên trên bục giảng ngồi xuống.

    "Cô giáo!"

    "Ừ?"

    Niệm Mị nhìn về phía người đang gọi mình, có chút thắc mắc.

    Là một nam sinh, trên mặt không có biểu cảm gì, khuôn mặt đẹp trai nhưng lại có chút lạnh lùng.

    "Cô giáo có thể ra ngoài không?"

    Nam sinh nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài, vốn dĩ không cho Niệm Mị có cơ hội từ chối.

    Niệm Mị theo đi ra ngoài.

    Đi vào một chỗ góc khuất, bước chân nam sinh mới dừng lại.

    "Cô giáo, camera nơi này là cô bảo nhà trường sửa sao?"

    Niệm Mị cười gật gật đầu.

    Nam sinh bỗng nhiên tươi cười, vươn tay muốn đem Niệm Mị để trên tường.

    Niệm Mị trực tiếp bắt lấy tay nam sinh, kéo qua vai rồi quăng nam sinh ngã trên mặt đất.

    "A! Bạn học thật ngại quá, đây là phản ứng bản năng của tôi!"

    Mộc Hình nằm trên mặt đất "..."

    Cậu ta còn có thể nói cái gì, đã nói xong ép tường đâu?

    Nói xong bá đạo cuồng phách kéo đi đâu?

    Nói tiểu nữ sinh đỏ mặt đâu?

    Không phải nói con gái đều thích như vậy sao?

    Không phải nói chỉ cần cậu lạnh lùng như vậy thì không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sao?

    Mộc Hình nhìn trần nhà, cả người đều không vui.
     
    HoaLy, HenzinSuýt thì 1m6 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...