Welcome! You have been invited by nguyentrang160490 to join our community. Please click here to register.

Chương 9.​


Lâm Dịch đưa Nguỵ Mịch về nhà, trước khi cô vào nhà liền vội vàng rời đi. Nhìn túi đặc sản to đặt ở cửa ra vào, Nguỵ Mịch ném túi lên sofa, vấp phải giày cao gót liền nằm xuống, không chút để ý.

Cửa lại mở, Tô Tô xách theo một túi đồ ăn trở về, nhìn thấy Nguỵ Mịch vô thức nằm trên sofa, cô ngạc nhiên: "Sao cậu về sớm thế?". Hôm nay cô không có việc gì, sau khi ngủ dậy liền tập yoga sau đó tắm rửa rồi ra ngoài mua đồ ăn tối. Cô mang quần đùi ở nhà, tóc buộc lại, không trang điểm trông cô có vẻ mệt mỏi.

"Ăn cơm chưa?" Tô Tô bước đến phòng ăn lấy đồ đặt lên bàn, hỏi Nguỵ Mịch đang nằm bất động trên sofa, "Tớ mua một tô súp màn thầu nhỏ, có muốn ăn thêm không?"

"Không ăn, không thèm ăn." Nguỵ Mịch vắt tay lên trán, ảo não nhìn Tô Tô ăn, mím môi nhìn có chút xa lạ, không giống với vẻ ngoài. Nhưng Tô Tô hiển nhiên đã quen với bộ dạng của Nguỵ Mịch, vừa múc một muỗng súp nóng, vừa ngẩng đầu nhìn Nguỵ Mịch.

"Tối nay không phải có hẹn sao? Như thế nào lại kết thúc sớm vậy?" Cô cười có chút trêu chọc nói, "Váy trắng thật thanh thuần."

"Người ta bận làm ăn." Nguỵ Mịch xoay người ngồi dậy, cô tháo dây buộc tóc để xõa ra, mang giày cao xuyên qua dép đi trong nhà, "Anh ta vội va đi ngay sau khi vừa ăn xong."

"Không xem phim sao?"

"Ừm."

"Không phải đây là người mà ba cậu sắp xếp sao? Hẹn hò mù quáng, không đáng tin cậy như vậy?"

"Ba tớ quan tâm đến tâm phúc sự nghiệp của ông ấy hơn." Nguỵ Mịch bước đến rót nước, khoanh chân tựa vào tường, một tay cầm ly nước, một tay chống eo. "Con rể là con rể, điều mà ba tớ thích là một cậu con trai có định hướng nghề nghiệp và có năng lực chuyên môn." Khoé miệng nhếch lên, vẻ giễu cợt biến mất trong nháy mắt.

Vừa là người thuê nhà vừa là bạn cùng phòng, Tô Tô không tiện nhận xét lời Nguỵ Mịch, chỉ liếc mắt nhìn mấy món đồ lưu niệm trên hành lang: "Đó là những thứ gì?"

"Đó là đặc sản của vị phụ huynh người kia mang đến cho tớ từ quê lên." Nguỵ Mịch uống nước xong, liếc mắt nhìn Tô Tô. "Tớ nghĩ có lẽ là một vài khoai tây bí ngô và rau."

"Họ không biết cậu không thể nấu ăn sao?" Tô Tô thích thú, "Đây là lời nhắc nhở khéo léo để trở thành một người vợ và một người mẹ tốt sao?"

Nguỵ Mịch nhún vai, vẻ mặt lạnh nhạt, dửng dưng nói: "Có quỷ biết."

Từ nhỏ quan hệ của cô cùng Nguỵ Đông Hoa và Mạc Nãi Dương, đối với cô mà nói, họ là cha mẹ nhưng lại giống như một vị chủ nhân hơn. Cô không bao giờ tiếp xúc với họ, và họ cũng không bao giờ để ý đến sở thích của cô, chỉ cung cấp những điều kiện đầy đủ về mặt vật chất mà họ nghĩ cần có. Khi cô có ở nhà, sẽ có một bà vú hoặc a di đến giải quyết ba bữa ăn một ngày. Sau đó, Nguỵ Mịch vào đại học, Nguỵ Đông Hoa cùng Mạc Nãi Dương cũng chính thức ly thân. Nguỵ Đông Hoa giam mình trong phòng thí nghiệm trong mắt chỉ có sự nghiệp và công việc. Mạc Nãi Dương thì bay khắp nơi trong và ngoài nước, một năm ở nhà không được mấy ngày. Họ thậm chí không quan tâm Nguỵ Mịch ăn như thế nào, ăn cái gì, họ chỉ cần trả đủ sinh hoạt phí, càng không kể việc bây giờ cô đã ở tuổi này, có thể tự lực cánh sinh bên ngoài. Không nói đến họ có biết nấu ăn hay không, sợ là họ còn không nhớ Nguỵ Mịch trông như thế nào.

Tô Tô thu dọn bàn ăn, chạy lại xem món đồ đó có gì. Vừa lấy ra, cô vừa mỉm cười quay lại nhìn Nguỵ Mịch nói: "Mọi thứ có vẻ còn mới đấy, sáng mai tớ sẽ làm bữa sáng cho cậu."

"Cảm ơn chị Tô trước." Nguỵ Mịch nhướng mày cười. Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc dài như thác nước trượt xuống vài sợi dọc theo chếc cổ mảnh mai, vẻ câu dẫn tự nhiên. Không nói đến đàn ông, ngay cả Tô Tô, một tay già đời ở hộp đêm đã quen nhìn oanh oanh yến yến, cũng không thể không khen ngợi vẻ đẹp của Nguỵ Mịch. Mỹ sắc là vậy nhưng lại toát lên vẻ điềm đạm cùng câu dẫn trong từng cử chỉ.

Tô Tô vẫy tay, hướng Nguỵ Mịch bảo nhanh chóng cùng mình dọn đồ xuống bếp.

Sau khi cất đi túi đồ đặc sản vào tủ lạnh theo yêu cầu của Tô Tô, Nguỵ Mịch cầm túi xách trở về phòng tắm rửa. Đường Quả biết cô sẽ đi xem phim, liền nhắn hỏi cô xem phim có hay hay không. Nguỵ Mịch đang lấy quần áo trên ban công, tuỳ tiện lấy mã QR của vé và gửi cho Đường Quả ngầm bảo rằng cô không hề đi xem. Sau một lúc không nhận được câu trả lời, cô phớt lờ điện thoại và đi vào phòng tắm.

Một giờ sau, cô mở điện thoại lên và thấy Đường Quả hỏi: "Tỷ muội, người đâu rồi?", trong khi một người khác với hình đại diện lạ đã gửi cho cô một vài tin nhắn WeChat. Nguỵ Mịch có chút kỳ quái, mãi đến lúc lướt hết một lượt mới nhận ra mình vừa rồi trượt tay gửi nhầm ảnh, không gửi cho Đường Quả mà gửi cho người có ảnh đại diện xa lạ này – người mà cô vừa thêm vào tối nay, Giang Hạo Thiên.

Giang Hạo Thiên gửi tin nhắn cuối cho cô: [ Tiểu khả ái, thế này có phải là rủ tôi đi xem phim không? ]

Nguỵ Mịch "..."

Đến tuổi này cũng còn người gọi cô là tiểu khả ái, có chút kích thích.

Cô dửng dưng đáp: [ Gọi chị.]

Giang Hạo Thiên không biết có phải đang canh chừng điện thoại hay không, Nguỵ Mịch vừa gửi một cái tin nhắn, cậu vừa lúc đáp lại: [ Không.] Rất kiên quyết cùng lạnh lùng.

Nguỵ Mịch: Được được được, thích làm gì thì làm. Cô "chậc" khó chịu một tiếng, bỏ điện thoại xuống, lấy nửa cuốn sách trên đầu giường tiếp tục đọc. Một tra nữ thành đạt ở bên trong lẫn bên ngoài, ngoài việc giữ gìn làn da, thân hình thì nội hàm cùng khí chất không thể mất đi, để không tỏ ra rụt rè khi đối mặt với các loại đàn ông và hạ gục họ, bỏ vào một cái giỏ.

Nguỵ Mịch không định tiếp tục quan tâm đến người kia, nhưng Giang Hạo Thiên lại không muốn bỏ qua. Đợi hai phút không thấy hồi âm, nên đã gọi cho cô. Nguỵ Mịch khẽ nhíu màu, lật úp điện thoại. Nguỵ Mịch cũng là bị hạ gục, trong đầu thầm nghĩ sẽ không trả lời, nhưng tay không nghe theo, bấm máy trả lời. Giang Hạo Thiên đang gọi video, Nguỵ Mịch run tay khi nhìn thấy một cơ bụng hoàn hảo và săn chắc đột nhiên hiện lên.

"..."

Nguỵ Mịch không khỏi nuốt nước bọt.

Giang Hạo Thiên có lẽ vừa tắm xong, những giọt nước chưa khô lăn dài theo đường cơ bụng của cậu. Cậu cởi chiếc áo phông hướng giường ngồi xuống, khuôn mặt tuấn tú cùng căn phòng phía sau lưng lọt vào màn hình. Nguỵ Mịch đoán không sai thì đó là phòng ký túc xá đại học của Giang Hạo Thiên, trên là giường dưới là bàn. Sau khi Giang Hạo Thiên ngồi xuống, hai người bạn cùng phòng của cậu vừa lúc không mang đồ đi ngang qua camera, không biết rằng cảnh xuân này đã bị xem hết. Thân thể non nớt tràn đầy sức xuân thoáng chốc lướt qua cũng đủ khiến người ta huyết mạch sôi trào.

Đêm nay bị kích thích quá độ. Nguỵ Mịch nói thầm, trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc và bình tĩnh, sau khi chỉnh lại tóc, cậu ta cầm điện thoại lên, đưa mặt vào giao diện cuộc gọi.

Nguỵ Mịch, sắp 30 tuổi, nhiều nhất là tiền, khuôn mặt tuy không đẹp đến độn kinh tâm động phách, nhưng vẫn đủ câu dẫn, ngay cả dưới ánh đèn dịu nhẹ cũng giống như một tấm lựa mềm, rất dịu dàng. Giang Hạo Thiên nhìn thấy người phụ nữ trong bộ đồ ngủ bằng lụa băng màu xám bạc xuất hiện trên màn hình, nhìn khuôn mặt ưu nhã và có chút bất lực của cô, sau mộtlusc sững sờ, cậu ngại ngùng dời tầm mắt, sau đó mang áo phông dựa vào lưng ghế.

"Em là chuẩn bị ngủ sao?" Giang Hao Thiên mang tai nghe không dây vào, một bên lau tóc một bên nhìn Nguỵ Mịch đang dựa vào đầu giường trên màn hình.

"Ừm." Nguỵ Mịch đáp: "Tôi ngủ quên mất."

Có thể dáng vẻ của Nguỵ Mịch qua màn hình quá câu dẫn, Giang Hạo Thiên dường như bước vào một không gian riêng và mơ hồ hơn, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, tim đập loạn nhịp, cũng tăng tốc đột ngột. Cậu không biết đầu mình bị chập chờn như thế nào đột nhiên hỏi: "Em đang ở nhà riêng à?"

Vừa xong, cậu lập tức muốn tự vả, nhưng sau khi hỏi, Giang Hạo Thiên chỉ có thể nhìn Nguỵ Mịch và chờ đợi câu trả lời.

Nguỵ Mịch bị câu hỏi của cậu làm cho sững sợ, sau đó bật cười, sát đến màn hình một chút, ngữ khí của cô có chút áp bách: "Nếu không, cậu nghĩ tôi nên ở đâu? Hửm?"

"Dù sao em không ở cùng anh ta cũng tốt." Giang Hạo Thiên hắng giọng, khi nhìn lại màn hình thấy một bên góc đầu gối Nguỵ Mịch lộ ra, "Em đang đọc sách à? Sách gì thế?"

Nguỵ Mịch lật bìa ra đưa lên cho Giang Hạo Thiên, buồn cười nhìn anh không nói, "Vây Thành", còn có chuyện gì sao? "

" Anh vừa nhớ em, muốn gặp một chút, không được sao? "Giang Hạo Thiên ôm cánh tay đoan chính ngả về phía sau, liếc mắt nhìn Nguỵ Mịch có chút không vui," Em không muốn gặp anh à? "

Nguỵ Mịch chưa kịp trả lời thì nhóm bạn cũng nhận ra rằng cậu đang gọi video. Bạn cùng phòng phía sau đang cởi quần bỗng nhiên kéo quần lên, kinh hãi quay đầu nhìn Giang Hạo Thiên và màn hình điện thoại," Khốn kiếp Giang Hạo Thiên. Cậu đang gọi video với ai thế? "

Giang Hạo Thiên vui vẻ nhếch môi, quay đầu lại nói:" Người trong lòng tớ. "

".. Cậu có người trong lòng khi nào? "

Giang Hạo Thiên nghẹn giọng, tức giận nghiến răng:" Cậu quản được sao? "Sau đó cậu chỉ vào chiếc quần chưa kịp cởa ra," Nhanh vào toilet cởi ra. Đừng có ở trước mặt người trong lòng của tớ. Thật không đứng đắn. "

Bạn cùng phòng:" F*ck? "

Sau khi nghe toàn bộ đoạn đối thoại của Giang Hạo Thiên và bạn cùng phòng, Nguỵ Mịch thấy cậu ta hơi kiêu ngạo, khi gọi Nguỵ Mịch là mục tiêu của mình, cậu ta cong môi thích thú, ngay sau đó nhìn được cậu ta cảnh giác kêu bạn cùng phòng vào toilet cởi quần.

Kia, hormone thanh xuân không thể ngăn cản mà tràn khắp màn hình.

Bạn cùng phòng đều bị Giang Hạo Thiên đẩy ra khỏi màn hình, sau đó quay đầu hỏi Nguỵ Mịch:" Thứ bảy ngày mai, em có sắp xếp gì không? "

" Sáng mai tôi đi bệnh viện. "Nguỵ Mịch lắc đầu, vuốt tóc một chút," Sau đó thì chưa biết. "

" Sao em lại đến bệnh viện? Bị bệnh sao? Hay vẫn chưa khoẻ? "Giang Hạo Thiên lo lắng hỏi," Em sống ở đâu? Bây giờ anh sẽ đến rồi cùng em đến bệnh viện. "

Nhìn thấy Giang Hạo Thiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nhà vừa nói, Nguỵ Mịch nhanh chóng ngăn cản hắn, cong mắt cười:" Cậu nói như thế nào từ gió thành mưa rồi. "

" Anh không lo lắng cho em. "Giang Hạo Thiên cắt đứt, lạnh nhạt nói, cậu hất cằm," Em không cần đến bệnh viện? "

" Không phải bị bệnh mà chỉ là khám sức khoẻ định kỳ. "Nguỵ Mịch nhìn biểu hiện của Giang Hạo Thiên, ngón tay vòng trên chăn bông," Cậu muốn cùng tôi đi đâu? "

Giang Hạo Thiên nhất thời không đáp, hỏi lại:" Hả? "

" Cậu không phải muốn hẹn tôi sao? "Nguỵ Mịch nhún vai, vẻ mặt trầm xuống," Là tôi hiểu lầm rồi. "

" Không phải, anh! "Giang Hạo Thiên không biết cô đang nói đùa đến khi nghe thấy Nguỵ Mịch" phụt "cười một cái. Cậu sờ sờ mũi, mỉm cười," Vậy ngày mai anh sẽ đến gặp em. "

" Vậy cũng được. "Nguỵ Mịch nói," Sáng mai tôi liên lạc cậu, khoảng mười giờ."
 

Chương 10.​


[HIDE-THANKS]
Nguỵ Mịch hẹn bác sĩ tâm lý lúc 9 giờ sáng, bởi vì bệnh nhân trước đó trễ hẹn, đến gần 9 giờ 30 cô mới được gọi vào. Khi cô đến, bác sĩ bên trong đang thả lỏng xoay cổ. Nhìn vậy, Nguỵ Mịch bật cười, đóng cửa lại: "Cổ của cô thật sự không cần phải khám sao?"

Vị bác sĩ này là người thân của Nguỵ Đông Hoa, tên là La Lộ, Nguỵ Mịch đối với cô nên gọi một tiếng chị họ. Cô không để ý lắm, nói: "Bệnh nghề nghiệp, không còn cách nào."

Nguỵ Mịch ngồi trên ghế, đặt hộp thức ăn được bọc kín để lên bàn: "Bữa sáng chị chỉ ăn một chút thôi đúng không? Bây giờ em mang đến cho chị một ít cháo đây."

Tô Tô nói đi làm bữa sáng cho Nguỵ Mịch, sáng sớm đã bận rộn trong bếp, Nguỵ Mịch vừa mở cửa ra sau khi thức dậy, liền ngửi thấy mùi thơm phức của thức ăn, khiến cho dạ dày vốn chưa bao giờ gắn bó với bữa sáng quanh năm bỗng nhiên sống dậy. La Lộ mở hộp ra nhìn vào, sau đó đặt hộp xuống sàn bên chân, "Cảm ơn em."

"Em sao rồi, ngủ có ngon không?" Cô bỏ thẻ y tế của Nguỵ Mịch vào máy một bên hỏi một bên mở máy lên.

Nguỵ Mịch lần đầu tiên đến gặp La Lộ để điều trị vào ba năm trước. Khi đó, ông nội của Nguỵ Mịch vừa qua đời vì bệnh ung thư gan, ông ra đi rất đau đớn, cuối cùng thì ông đã bị căn bệnh hành hạ đến mức không ra hình người. Ông nội là sự dịu dàng duy nhất mà Nguỵ Mịch có được trong suốt những năm tháng thơ ấu, Nguỵ Mịch đã sống lại hai lần và mất đi ông hai lần, đây là một cú sốc lớn đối với cô. Từ đó về sau, cô đều không thể ngủ được, mỗi đêm bổ sung melatonin* từ một viên đến sáu viên nhưng vẫn là không ngủ được, người gầy hẳn đi, hốc hác. Cô không thể chịu đựng được nữa nên đã tìm đến La Lộ.

*Melatonin là thuốc có thể giúp bạn ngủ tốt hơn.

La Lộ sửng sốt khi lần đầu tiên khi nhìn thấy bộ dáng của Nguỵ Mịch. Nguỵ Mịch trong ấn tượng của cô vẫn là cô gái nhỏ có đôi mắt sáng ngời và tràn đầy kỳ vọng về tương lai, nhưng trong một khoảnh khắc, cô gái trong mắt cô chỉ là một sự im lặng chết chóc cùng vô hồn. Mãi cho đến khi Nguỵ Mịch dùng sức nặn ra một nụ cười với cô, gọi cô là "chị họ", cô mới tỉnh lại khỏi cơn mơ, nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi của đối phương vẫn còn chút tia sáng. Cô liền sắp xếp cho Nguỵ Mịch một số kiểm tra cần thiết, loại trừ yếu tố thể chất, cô đề nghị Nguỵ Mịch đi khám tâm lý, sau đó kê đơn thuốc ngủ cho cô ấy trong ba ngày.

Việc điều trị các vấn đề tâm lý là một quá trình lâu dài, Nguỵ Mịch đã lấy giấy khám bệnh chẩn đoán và bắt tay vào hành trình chống lại chứng mất ngủ kéo dài 6 tháng. Sau đó mọi chuyện trở nên khá hơn. La Lộn không kê thuốc ngủ cho Nguỵ Mịch nữa đúng với đạo đức nghề nghiệp và trách nhiệm của chị họ. Nguỵ Mịch dựa vào tập thể dục cùng lịch trình điều độ để điều chỉnh từ từ, sau đó thường xuyên đến chỗ La Lộ để tái khám.

Khi La Lộ hỏi, Nguỵ Mịch trả lời: "Có một chút. Hai ngày qua, em không thể ngủ ngon, luôn mơ và không thể ngủ tiếp được. Đôi khi cảm giác như vừa mới ngủ gật khi đồng hồ báo thức gọi."

"Đừng tự tạo cho bản thân nhiều áp lực." La Lộ nói, dùng chiếc đèn nhỏ chiếu vào mắt Nguỵ Mịch, "Trường tiểu học phụ thuộc nổi tiếng với cường độ làm việc thấp và lợi ích tốt. Em dạy lớp sơ trung đơn giản nhất nên không có gánh nặng." Cô ngừng gõ máy tính và nhếch mép cười nói: "Chẳng lẽ chú họ của chị đã gây áp lực cho em về việc lập gia đình sao?"

Nguỵ Mịch nhướng mày khi nghe cô hỏi: "Lại biết rồi sao?"

"Anh rể của em ở gần đây đang làm công tác đặc biệt cho bố của em, và đang theo sau mông ông ấy gần một tháng, sao không biết rằng gần đây em cùng con trai của giáo sư Lâm đang hẹn hò yêu đương." La Lộ cười khúc khích khi thấy Nguỵ Mịch bĩu môi, giọng cô trầm xuống. "Em cũng không phải còn trẻ nữa, có thể liền nghĩ đến chuyện kết hôn rồi."

"Đây không phải là nghe theo lời ông ấy mà hẹn hò sao." Nguỵ Mịch đáp, nhếch miệng lơ đãng, "Vậy nên em phải đảm bảo chất lượng giấc ngủ, nếu không mặt em già đi, điều này sẽ làm hỏng hình ảnh của em khi hẹn hò."

"Thật sự mất hứng." La Lộ cười lắc đầu, đưa bệnh án đến, "Vậy thì chị sẽ cho em lượng thuốc trong ba ngày, liều lượng bình thường. Trước đó phải ngủ một giấc thật ngon nhé." Cô nói, "Chị vẫn là khuyên em phải thả lỏng cảm xúc, điều chỉnh tâm trạng, chất lượng giấc ngủ sẽ tự nhiên được cải thiện."

"Em biết rồi." Nguỵ Mịch gật đầu, "Cảm ơn chị."

"Trong thẻ còn tiền không?"

"Còn."

"Vậy thì được rồi, trực tiếp đến bên cửa sổ lấy thuốc đi."

Khi Nguỵ Mịch mở cửa đi ra, La Lộ ngăn lại và khuyên cô: "Đừng bực bội với chú họ, hẹn hò yêu đương đi, đừng luôn nghĩ đến việc ông ấy đã giới thiệu nhé."

Nguỵ Mịch cầm nắm cửa một hồi, mới mở cửa, quay đầu lại nói: "Dài dòng." Sau đó cười một tiếng rồi đóng cửa lại.

Lấy thuốc xong vừa bước ra khỏi bệnh viện liền thấy một anh chàng cao ráo đẹp trai tay bỏ túi quần, dùng chân đá vào bồn hoa, người nhìn không khỏi thấy xót xa trước đôi giày mấy vạn trên chân kia. Cậu mặn một chiếc áo khoác denim màu đen, đội mũ lưỡi trai. Dưới ánh nắng, làn da bánh mật của cậu càng tỏa sáng, khuôn miệng không ý cười trời sinh, với đôi mắt một lí, cậu trông phi thường lạnh nhạt, cũng rất ngầu. Nguỵ Mịch nhìn theo, nhịp tim lại lỡ nhịp.

Đây mới là tuổi trẻ.

Cô bước về phía bên kia, gọi: "Giang Hạo Thiên."

Giang Hạo Thiên nghe có người gọi tên mình, liền quay đầu liếc mắt nhìn tới. Khi thấy người kia, cậu hơi nhếch khoé miệng, chân dài rảo bước đến, cách Nguỵ Mịch hai bước, vươn tay qua sờ sau đầu Nguỵ Mịch: "Xong rồi?"

"Ừm." Nguỵ Mịch tìm kiếm một chủ đề, không tiếp tục câu chuyện: "Đến bao lâu rồi?"

"Không phải một lúc." Giang Hạo Thiên đáp, liếc nhìn đến mặt Nguỵ Mịch một cái.

Để phối hợp với tuổi của cậu, hôm nay Nguỵ Mịch đã mặc một chiếc áo phông giấu quần phong cách. Cô đi tất màu kẹo và đôi giày trắng, tóc buộc đuôi ngựa cao và đeo túi xách. Vì chăm sóc bản thân tốt nên khi cô đã gần ba mươi tuổi, lại trông giống như một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, khi ăn mặc như thế này, đi cùng Giang Hạo Thiên, tuổi tác của cô càng thêm mờ nhạt. Tất nhiên bạn nhỏ Giang vốn không có nhiều hiểu biết đến thế giới nên tự nhiên không hiểu cách trang điểm giả trang có vẻ ngây thơ của Nguỵ Mịch đã thu hút cậu đến mức nào, cậu chỉ tin rằng không có khoảng cách tuổi tác nào giữa mình và đối phương, nghĩ rằng hôm nay cô trông rất đẹp.

Nguỵ Mịch không để ý đến suy nghĩ của Giang Hạo Thiên, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, bỏ qua hai tin nhắn WeChat chưa đọc, hỏi: "Cậu có xác định sẽ đi đâu chưa?"

"Tất nhiên." Đối với buổi hẹn hò hôm nay, cậu chỉ ngủ có bốn tiếng đêm qua, bận rộn nghe bạn cùng phòng cho lời khuyên và không ý kiến. Cuối cùng, dựa trên gợi ý của mọi người, cậu đã đặt một chuyến đi trong ngày đến công viên giải trí. Rốt cuộc, trên mạng nói rằng mọi cô gái đều có ước mơ đến công viên giải trí. Những cô gái muốn theo đuổi cậu luôn gửi tin nhắn, hỏi cậu có muốn đi công viên giải trí cùng nhau không.

May mắn thay, Nguỵ Mịch đã lưu luyến hoa nhiều năm, và cô thực sự chưa đi công viên giải trí với bất kỳ ai. Những người đàn ông trưởng thành đều coi thường công viên giải trí, cho rằng đó là chỉ có trẻ con thích. Mỗi lần hẹn hò, họ cùng lắm chỉ đi xem phim, ăn uống, mua sắm, nếu đến thời điểm, họ sẽ gọi một căn phòng. Tuy rằng Nguỵ Mịch là phú nhị đại, nhưng Nguỵ Đông Hoa và Mạc Nãi Dương không nói đưa nàng đi chơi, hiếm thấy một gia đình ba người cùng ngồi ăn cơm vui vẻ hòa thuận. Đến công viên giải trí để chơi, việc này từ nhỏ đã không nằm trong mong muốn của Nguỵ Mịch.

Đột nhiên nghe thấy Giang Hạo Thiên thốt ra ba chữ "công viên giải trí*", Nguỵ Mịch sửng sốt, sau đó lại nhìn vẻ mặt "Mau khen em" của Giang Hạo Thiên, không khỏi bật cười, nhất thời nén lại tia kháng cự: "Được rồi."

*Chỗ này mình giải thích một tí nhá. Trong bản tiếng Trung là "游乐园" là ba chữ, sang tiếng Việt sẽ là "công viên giải trí" bốn chữ. Mình dịch theo bản tiếng Trung luônn.

"Đi thôi." Được Nguỵ Mịch đồng ý, Giang Hạo Thiên cười sảng khoái hơn. Cậu nhìn đến khuôn mặt trắng nõn của Nguỵ Mịch, nhìn đôi môi hồng phấn nộn dưới ánh nắng. Hắng giọng, cậu dời mắt, một bên nắm lấy tay Nguỵ Mịch.

Bước chân của Nguỵ Mịch dừng lại, ánh mắt chuyển từ bàn tay hai người đang nắm đến khuôn mặt giả vờ bình tĩng của Giang Hạo Thiên, trầm thấp cười, nói: "Bạn nhỏ."

Giang Hạo Thiên càng nắm chặt tay Nguỵ Mịch, "Đã nói anh không phải là một đứa trẻ."

"Ừm, cậu không phải." Nguỵ Mịch thản nhiên đáp lại, không để tâm.

"..."

Giang Hạo Thiên không khỏi muốn cắn vào mặt cô một cái.

Nắng thu tuy không gay gắt nhưng giữa trưa vẫn có chút nắng nhẹ. Nhìn khuôn mặt Nguỵ Mịch lộ ra dưới ánh mặt trời, Giang Hạo Thiên lấy mũ ra đội lên đầu Nguỵ Mịch.

Nguỵ Mịch: "Làm sao vậy?"

"Để em mang." Giang Hạo Thiên vuốt tóc mái lên, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, "Anh cảm thấy có chút nóng."

Một cậu nhóc không thành thật, Nguỵ Mịch nhìn Giang Hạo Thiên đang giả vờ lạnh nhạt nghĩ, cũng không để lộ ra ngoài, liền đội mũ lưỡi trai lên. Sau khi đội mũ, cô lại đưa tay nắm lấy tay cậu.

Giang Hạo Thiên quay lại nhìn cô, Nguỵ Mịch nhìn lại, vờ khó hiểu: "Anh lại làm sao?"

"Không có gì." Quay đầu lại, Giang Hạo Thiên cười rộ lên.

* * *

Hôm nay, Nguỵ Mịch đi cùng Giang Hạo Thiên làm nhiều việc tưởng như ngớ ngẩn và ngu ngốc đối với cô, làm cô đem thể diện của kiếp già này mất hết,

Người lớn coi tình cảm là chuyện riêng tư, càng lớn tuổi thì càng không để có những hành động thân mật ở nơi công cộng. Nhưng những người trẻ tuổi rõ ràng không quan tâm đến điều này. Trước khi lên tàu điện ngầm, Giang Hạo Thiên bảo khát nước, nhưng mua xong không uống, trực tiếp nhét vào tay Nguỵ Mịch. Thức uống là nước trái cây tươi, sau khi lên tàu điện ngầm, Nguỵ Mịch ngửi thấy hương hoa quả ngọt ngào liền uống hai ngụm.

Giang Hạo Thiên tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô khi đang uống nước, hỏi cô: "Có ngon không?"

"Ừm, rất ngọt." Nguỵ Mịch đáp, vì thế không thể uống thêm.

"Anh cũng muốn uống." Giang Hạo Thiên nghe vậy liền nói.

Cuối tuần có nhiều người qua lại và tàu điện ngầm cũng có chút đông. Nguỵ Mịch tựa vào bên không có cửa, Giang Hạo Thiên vòng qua trước mặt cô, dùng lưng ngăn cô với đám người. Cậu cao, hơi cúi đầu khi nói, cô cảm thấy có chút áp bức và trông cũng thật thân mật.

Những nam nữ trẻ tuổi lớn lên ưa nhìn dường như đều được chiếu cố, đi đến đâu cũng có làn sóng chú ý. Có vài cô gái trên cùng một toa tàu thỉnh thoảng sẽ nhìn đến bọn họ. Trước mặt nhiều người như vậy làm trò, Nguỵ Mịch thực ngại ngùng, không phải không biết xấu hổ mà đưa cho Giang Hạo Thiên uống, vì vậy chỉ nói: "Tôi uống rồi."

"Anh mặc kệ, anh khát." Giang Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào mắt Nguỵ Mịch, nhướng mày.

"Vậy anh tự mình uống đi."

"Anh không có tay." Vừa nói, Giang Hạo Thiên đưa tay còn lại cầm lấy cần gạt bên cạnh Nguỵ Mịch, "Em cho anh uống."

"..."

Nguỵ Mịch nhướng mi, "Đừng làm loạn."

"Khát."

Những người bên cạnh bọn họ đã nghe được cuộc trò chuyện. Người phụ nữ đang ngồi gần họ nhất nhìn hai người với ánh mắt từng trải khi thấy Giang Hạo Thiên muốn cô làm và làm nũng như một đứa trẻ. Nguỵ Mịch vẻ mặt ngượng ngùng, cô gặp phải khủng hoảng đầu tiên trong sự nghiệp nuôi cá rồi. Cô buồn bực nhìn Giang Hạo Thiên, đưa đồ uống lên miệng anh: "Nhanh lên."

Giang Hạo Thiên vừa lòng, nắm tay Nguỵ Mịch, ghé vào ống hút nhấp một ngụm: "Ừm, thật ngọt."

Phía trên ống hút có vết son bị anh xoa đi một nửa, Nguỵ Mịch nhẹ ho khan một tiếng, ôn nhu nói: "Tự mình uống đi."

Giang Hạo Thiên ngoan ngoãn cầm lấy đồ uống. Cậu nhìn vẻ mặt mất tự nhiên trên mặt Nguỵ Mịch, trong mắt hiện lên ý cười nóng bỏng, hướng tai cô mà thì thào nói: "Thật muốn ăn em."

F*ck, này mẹ nó là cái gì hổ lang chi từ?

- Tác giả có điều muốn nói-

Giang Hạo Thiên là một nhân vật bất ngờ được thêm vào hai chương trước, nhưng tôi thật sự thích cậu ta là cái quỷ gì? Quả nhiên tuổi trẻ tươi mới, không ai không thích thịt non và mềm! Muốn hạnh phúc tiểu á hiên!

Editor có lời tâm sự: Hiện tại việc học và công việc của mình dày đặc nên khi có thời gian rảnh mới dịch sau đó mới đăng lên cho mọi người được:"(Thông cảm giúp tớ ạ. Mong mọi người vẫn ủng hộ tớ nhé.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Back