Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 119: Như thế nào là cuồng em gái (19)

[BOOK][HIDE-THANKS]
pvLVjBg.jpg


Yến Lạc nhắm hai mắt lại, chậm rãi hô hấp.

"Ai biết vị diện sau em lại muốn ra trạng huống gì."

Tiểu Phấn Hồng muốn biện giải cho mình, nhưng rối rắm nửa ngày..

Ách.. Sao lại cảm giác giống như, đích xác, đại khái, có thể là đúng ký chủ nói vậy? QAQ

"Yên tâm, yên tâm, chỉ cần đừng để chị đối diện trực tiếp với vài thứ kia, chị cảm thấy chị vẫn còn thực dũng cảm."

Đối với lời nói của Yến Lạc, Tiểu Phấn Hồng chỉ muốn tặng cho hai chữ 'ha hả', 'dũng cảm' đã rất mệt, xin đừng dán mặt ngài vào 'dũng cảm', được không?

"Cho nên ký chủ muốn tiếp tục sao? Thời gian chúng ta có thể lưu lại trong vị diện này khả năng sẽ không nhiều như phía trước."

"Ừ." Yến Lạc lên tiếng, "Trước đến đế quốc nhìn kỹ rồi hẵng nói, chị cảm thấy có thể làm Lục Bất Trì đối với đế quốc có cừu hận lớn như vậy, không chỉ là bởi vì đế quốc khơi mào chiến loạn khiến người thân của hắn bị sát hại."

Rốt cuộc còn có chuyện gì mà cô không biết, hệ thống cũng không biết, tìm được rồi, chính là mấu chốt của vị diện này.

Bàn tay che trên mắt cô đã dời đi, thân mình Yến Lạc hơi hơi cuộn tròn một chút.

Vừa lúc, người trước mắt này dùng ôn nhu để che dấu mục đích chân thật, mà cô, cũng dùng lớp ngụy trang để che dấu cảm xúc của mình, nhưng thật ra để cô trước nhìn thử, hắn rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Học viện đệ nhất liên minh cách Yến gia không quá xa, Yến Lạc cũng liền hôn hôn trầm trầm khoảng hơn hai mươi phút, đã bị Lục Bất Trì ôn nhu kêu dậy.

Một tay xoa đôi mắt, một tay ôm cánh tay Lục Bất Trì, Yến Lạc đáng yêu ngáp một cái, đi về phía trước.

Trước khi hai người bước vào, cửa liền mở ra.

Một loại hơi thở xa lạ nhưng lại làm Yến Lạc theo bản năng cảm thấy thân cận đánh úp lại, Yến Lạc theo bản năng trợn tròn mắt.

Cái tay vừa muốn chạm vào đỉnh đầu của Yến Lạc lại bị Lục Bất Trì theo bản năng muốn chụp bay, quanh thân lập tức trào ra một tia âm trầm.

"Hừ." Người nọ khẽ cười một tiếng, trước khi Lục Bất Trì động thủ đã rụt tay lại, "Đã lâu không thấy, vừa trở về liền đối đãi với anh trai như vậy?"

Người nọ thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, nửa híp mắt, màu tóc không phải màu đen thuần khiết, dưới ánh nắng lộ ra màu sợi đay, có vẻ hắn đã trở lại được một đoạn thời gian, trên người mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, mặt mày rất giống Yến Tề.

Hắn cười khẽ giơ tay, nhướng mày, "Làm sao vậy? Tiểu bảo bối, nhìn thấy anh trai nên cao hứng choáng váng? Còn không qua đây làm anh trai ôm một cái?"

Nam nhân cực kỳ xinh đẹp.

Yến Lạc còn chưa phản ứng lại, bản năng thân thể lại làm cô cực kỳ vui sướng hô một tiếng 'anh hai', sau đó theo bản năng buông tay Lục Bất Trì ra, nhào về hướng nam nhân này.

Yến Bách cười khẽ một phen vớt em gái đã lâu không thấy lên, trong tiếng cười như chuông bạc của Yến Lạc, một phen ôm cô lên.

Thiếu nữ tuy rằng lớn hơn rất nhiều, nhưng mặc kệ là đối với Lục Bất Trì hay là đối với Yến Bách, đều vẫn nhỏ nhỏ xinh xinh như cũ, chơi trò nâng lên cao hai ba lần, hoàn toàn không thành vấn đề.

Cảm giác mềm ấm trên cánh tay lập tức biến mất không thấy, thân mình Lục Bất Trì hơi cứng đờ, hơi thở áp lực quanh thân tản ra, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thu về, đáy mắt lại có chút sâu thẳm.

Yến Bách, anh trai ruột của Yến Lạc.

Yến Lạc mặc dù ngày thường thân cận với hắn cỡ nào, lúc này, ở trước mặt hai anh em, hắn giống như một người ngoài cuộc.

Yến Bách là anh trai của cô, mà hắn là tiểu ca ca trong miệng cô, hai người không giống nhau.

Khó chịu, bất mãn hỗn loạn một loại cảm giác không thể nói rõ ập vào trong lòng.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 120: Như thế nào là cuồng em gái (20)

[BOOK][HIDE-THANKS]
snTwDd9.jpg


Cảm giác không thoải mái, cực kỳ bực bội..

Rõ ràng là hắn làm bạn bên Lạc Lạc trong toàn bộ quá trình cô trưởng thành, vì cái gì cô nhóc này còn nhào vào lòng người khác? Mặc dù là biết người này là anh trai ruột của cô, nhưng sóng gió mãnh liệt trong nội tâm vẫn không dừng được.

Lục Bất Trì phục hồi tinh thần lại, đôi mắt rũ xuống, đi về phía trước một bước, mở miệng, "Được rồi, vào nhà trước đi."

Yến Bách đang ôm Yến Lạc hơi nhướng nhướng mày, lúc này ánh mắt mới dừng ở trên người Lục Bất Trì.

Ánh mắt hai người va vào nhau, Yến Bách cười khẽ một tiếng, buông Yến Lạc xuống.

Đồng dạng đều là nam nhân tuấn mỹ xuất sắc, ở quân bộ đều đảm nhiệm chức vị cao, ngày thường tuy rằng không giao lưu với nhau nhiều, nhưng trên danh nghĩa, Lục Bất Trì vẫn là em trai của Yến Bách.

Nghe Lục Bất Trì nói như vậy, Yến Bách nhưng thật ra không lại làm khó, hơi hơi nghiêng người, nhường đường vào nhà cho hai người, chẳng qua đáy mắt mang theo một tia đánh giá.

Yến Lạc đứng ở trên mặt đất mới phản ứng lại đây, nhẹ nhàng quay người túm chặt tay Lục Bất Trì, "Tiểu ca ca, đi thôi, chúng ta mau vào đi."

Hơi thở quanh thân Lục Bất Trì lúc này mới biến mất một ít, nhẹ giọng đáp lại, đi theo phía sau Yến Lạc vào nhà.

Yến bách nhìn hai người vào cửa, tùy tay đóng cửa lại, hơi hơi nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng Lục Bất Trì.

Tuy rằng hắn không thường ở nhà, nhưng sự tình trong nhà vẫn biết được rõ ràng, còn có ánh mắt của nam nhân này nhìn em gái nhỏ nhà mình.

Thật không biết ba già nghĩ như thế nào, một năng lực giả có tiềm lực tinh thần mạnh như vậy đặt chung một chỗ với em gái nhỏ của hắn, điều tiết giả có huyết mạch thuần tịnh như vậy, này không phải dẫn sói vào nhà sao?

Tấm tắc, khó chịu, muốn cướp em gái, đều là người xấu.

Hơi hơi nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi, giơ tay gãi gãi sợi tóc màu đay nhạt của mình, nghe thấy thiếu nữ đã vào nhà kêu một tiếng, Yến Bách mới nở một nụ cười bất đắc dĩ, đi vào trong.

"Đây đây, tiểu công chúa, anh tới đây, đừng nóng vội."

Trong phòng, Yến Tề đang ngồi trên sô pha nhìn quang não, thiếu nữ ngồi bên người ông, không biết đang hưng phấn nói với ông cái gì, Lục Bất Trì ngồi trên cái ghế sô pha khác.

Tùy ý ngồi xuống bên người Yến Lạc, giơ tay xoa đầu cô nhóc một phen, đầu nhỏ của Yến Lạc liền quay qua, phồng quai hàm lên, "Vừa trở về liền khi dễ em."

"Sao có thể chứ." Yến Bách chớp mắt, khóe môi luôn là ý cười vô tội, tay lại không chịu buông xuống, thẳng đến khi xoa tóc Yến Lạc thành một mớ hỗn độn.

Nhìn Yến Lạc bất mãn cầm tay hắn, đáy mắt Yến Bách xẹt qua một tia tối tăm, đồng thời lặng lẽ liếc Lục Bất Trì một cái, "Thật sự chuẩn bị đi đế quốc làm học sinh trao đổi? Gần đây thế cục giữa chúng ta và đế quốc bắt đầu khẩn trương, nhóc con, em không sợ chút nào sao?"

"Đương nhiên muốn đi," Yến Lạc nháy mắt, một bộ đúng lý hợp tình, thuận tay kéo tay hắn xuống, "Danh chính ngôn thuận đi làm học sinh trao đổi, bọn họ dám đụng đến em thử xem."

"Đúng rồi, vừa lúc nhìn chán mỹ nam bên này, đi thay đổi khẩu vị." Yến Bách cố ý mở miệng, rõ ràng thấy động tác của Lục Bất Trì bên cạnh vẫn luôn không nói gì đột nhiên hơi hơi cứng đờ.

Yến Lạc lại trừng mắt, đứng dậy, "Không nói chuyện với anh nữa, anh hai hư, em đi tắm đây."

Nhìn theo bóng dáng Yến Lạc lên lầu, Lục Bất Trì mới chậm rãi vén ống tay áo, đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm.

Bị cô nhóc này bỏ qua như vậy, vẫn là lần đầu.

Cũng đứng dậy, "Ba, con đi thay quần áo."

Yến Tề lúc này mới ngẩng đầu, "Ừ, đi đi."[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 121: Như thế nào là cuồng em gái (21)

[BOOK][HIDE-THANKS]
4uOVlUE.jpg


Lục Bất Trì cũng lên lầu, cái loại tùy ý này của Yến Bách mới thu lại, nâng quai hàm, buồn bực, "Ba già, ba liền yên tâm để tên nhóc này ở cạnh Lạc Lạc như vậy?"

"Con muốn chỉ cái gì?" Ánh mắt Yến Tề nâng lên nhìn lướt qua Yến Bách, nhướng nhướng mày.

"Một năng lực giả có năng lực mạnh như vậy, hơn nữa Tiểu Lạc Lạc nhà ta nhu nhu nhược nhược, này không phải đưa dê vào miệng cọp sao? Ba già, ba đừng nói với con là ba quên mất bọn họ đang ở độ tuổi dễ nảy sinh tình cảm."

Động tác của Yến Tề khựng lại, tắt quang não, "Ba đương nhiên biết, nhưng ba nhìn ra, Lạc Lạc đích xác thực thích tiểu ca ca này của nó, thái độ của Lục Bất Trì đối với Lạc Lạc cũng không giống bình thường."

Cho nên ông cảm thấy có thể cho hai người một cơ hội, rốt cuộc huyết mạch của Lạc Lạc như vậy, không tìm một năng lực giả cường đại thì không bảo vệ cô được.

"Vậy thì thế nào, con không tin ba nhìn không ra chấp niệm của Lục Bất Trì đối với đế quốc, con không muốn em gái đáng yêu liền như vậy bị cuốn vào trong." Đáy mắt Yến Bách nặng nề, đặc biệt là sau khi hiểu biết tư liệu cùng tình hình gần đây của Lục Bất Trì, hắn càng thêm xác định.

Ít nhất ở hiện tại, trong lòng Lục Bất Trì, tìm đế quốc báo thù so với em gái nhỏ nhà hắn có phân lượng nhiều hơn.

Tình huống như vậy, hắn không yên tâm giao Yến Lạc cho người này.

Huống chi em gái hắn đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, ngoan ngoãn như vậy, chính hắn đều không kịp ôm vào ngực thêm chốc lát, đảo mắt liền bị người này ngậm đi rồi?

Không được.

Kiên quyết không được.

Nhìn bộ dáng của Yến Bách, Yến Tề cười nhạo một tiếng, "Chính mình không thành thật, không đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ, mỗi lần một hai phải làm yêu, cuối cùng làm cho không thể về nhà xem Lạc Lạc, làm Lạc Lạc cùng tiểu ca ca của nó thân thiết hơn, con trách ai?"

"Con, người anh trai này càng muốn.." Làm em gái đánh bóng hai mắt, thấy rõ ràng rốt cuộc vẫn là anh trai tốt nhất!

Lời nói còn chưa nói xong, Yến Tề đã đứng dậy sâu kín thở dài một hơi, đi đến bên người Yến Bách, vỗ vỗ bả vai Yến Bách, cười nhạo.

"Chậm, em gái nhỏ đáng yêu của con năm nay đều đã mười bảy tuổi, không cần con, người anh trai này quản."

Yến Bách: "..."

Một nhát đâm trúng tim, ba già

* * *

Trên lầu, cởi quân trang ra, Lục Bất Trì giơ tay vén tóc mái lên, nhắm mắt lại, thân trên trần trụi đi vào phòng tắm.

Tiếng nước xôn xao rơi xuống, cũng không thể giảm bớt phiền muộn trong lòng hắn chút nào.

Giọt nước trong suốt theo cơ bắp trắng nõn rắn chắc trượt xuống, hơi nước ở bên người hắn mờ mịt, dính ướt sợi tóc hắn.

Dòng nước ấm áp cọ rửa da thịt hắn, thật lâu sau, Lục Bất Trì mới giơ tay, một quyền đấm lên vách tường, sợi tóc bị chính hắn vén lên, lộ ra vết thương còn có thể nhìn ra một tia dấu vết trên thái dương.

"Đừng nghĩ.. Không cần lại suy nghĩ."

Chính là càng nói như vậy, bộ dáng của cô nhóc kia liền càng rõ ràng trước mắt, càng nghĩ như vậy, hình ảnh cô nhóc kia bổ nhào vào lòng người khác cũng càng rõ ràng.

Tay chậm rãi nắm chặt, một quyền thật mạnh vừa rồi kia tuy không tạo ra tiếng vang quá lớn gì, nhưng có tia máu nhàn nhạt từ khe hở ngón tay tràn ra.

Vừa rồi hắn không dùng tinh thần lực bảo vệ thân thể, đơn thuần muốn dùng đau đớn đánh thức ý tưởng càng ngày càng bành trướng trong lòng mình.

Khuôn mặt nhỏ kia hiện lên ở trước mắt, thanh âm giống như chuông bạc kia cũng quanh quẩn bên tai, thân thể càng thêm khô nóng.

Nước đã là bị hắn chỉnh thành nước lạnh, lại là hoàn toàn không thể giảm bớt.

Lục Bất Trì lấy tay về, sau lưng dán vào vách tường lạnh băng, khóe môi chậm rãi gợi lên một độ cung trào phúng, giơ tay nhìn bàn tay trắng nõn của mình.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 122: Như thế nào là cuồng em gái (22)

[BOOK][HIDE-THANKS]
hg5rtAv.jpg


Bởi vì động tác vừa rồi động tác, còn có một vết máu từ khe hở ngón tay chảy xuống, sau đó theo dòng nước nhanh chóng bị rửa trôi, bởi vì tố chất thân thể cường hãn, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.

Sau khi vết máu bị cọ rửa mấy lần, miệng vết thương cũng đã cơ hồ khép lại, ngón tay trắng nõn thon dài, Lục Bất Trì nhìn, trong óc lại nhịn không được hồi tưởng bộ dáng của Yến Lạc.

Tay cuối cùng nhịn không được dò về hướng dưới thân.

* * *

Dòng nước không sinh ra bất cứ ức chế gì đối với đối loại tình huống này, ngược lại cùng hơi thở nóng rực của Lục Bất Trì va chạm, tạo ra càng nhiều hơi nước.

Lục Bất Trì có chút dồn dập thở hổn hển, thu thập sạch sẽ chất lỏng trên người mình, sợi tóc vốn dĩ được vén lên, để lộ cái trán giờ phút này đã rũ xuống, che đậy vẻ mặt của hắn.

Hơi hơi nhấp môi lau sạch sẽ giọt nước đọng trên người, bàn tay nắm khăn lông của Lục Bất Trì dùng sức đến có chút trắng bệch.

Tạm dừng hồi lâu, mới khẽ cười một tiếng.

".. Dơ như vậy.. Sao xứng chạm vào em ấy.."

Thanh âm hắn cực thấp, nghe không rõ hàm nghĩa cụ thể, chẳng qua áp lực trầm trọng trong lời nói cơ hồ khiến tinh thần lực của hắn bạo động.

Đơn giản tròng lên hai kiện quần áo, Lục Bất Trì ra khỏi phòng tắm, quay đầu nhìn về phía mặt bàn, trên mặt bàn có một phần tư liệu bị gió thổi hơi hơi bay lên.

Đó là tư liệu của một ít tướng lãnh cấp cao ở đế quốc, trang đầu tiên, người nọ thoạt nhìn đã có chút tuổi, danh hiệu đánh dấu bên cạnh là thượng tướng vinh dự của đế quốc, tên họ là Tưởng Thù.

Nhan sắc nơi đáy mắt Lục Bất Trì càng sâu.

Cùng lúc đó, Yến Lạc tắm xong, vừa ra ngoài liền nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai.

"Đinh -- giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì +10 (90/100)"

Động tác lau tóc của Yến Lạc hơi khựng lại, sau đó sâu kín thở dài một hơi, "Thật sự lại là một sớm trở lại trước giải phóng a."

Tiểu Phấn Hồng lại là lăn qua lộn lại nhìn tư liệu vài lần, vầng sáng nhỏ màu hồng nhạt kia chạy vòng trong không trung.

"Không đúng a, theo đạo lý, loại vị diện này sẽ không có cốt truyện che dấu gì quá lớn a, sao giá trị hắc hóa có thể dao động lớn như vậy."

"Đừng nhìn, phỏng chừng chính là chỗ các em xảy ra vấn đề gì, nhưng mà Tiểu Phấn Hồng, em xác định trong vị diện này cũng không có những đồ vật kỳ kỳ quái quái có ý thức kia?"

"Lời này ký chủ thân ái đã hỏi em gần 800 lần rồi, ký chủ cũng ở chỗ này sống mười năm, không phải cũng cảm nhận được trừ bỏ hơi thở vận rủi có thể nhìn thấy một chút ra, căn bản không tồn tại vật thể quỷ quái gì có ý thức sao?"

"Này không phải do sai lầm của các em quá nhiều, làm chị không thể không giữ lại thái độ hoài nghi sao." Yến Lạc bổ nhào vào trên giường, quay cuồng một chút.

Tiểu Phấn Hồng: '..'(╥╯^╰╥)

"Được rồi, không nghĩ nữa, rốt cuộc là tình huống như thế nào, chị phỏng chừng ngốc ở liên minh cả đời cũng không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng thật ra có khả năng chờ đến giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì tăng đến trăm phần trăm, ngày mai đi làm trình tự trước, chúng ta sớm một chút đi đế quốc nhìn xem rốt cuộc có thể phát hiện cái gì đi."

"Tốt, ký chủ thân ái, tình huống bên này em cũng phản hồi cho cục quản lý vị diện rồi, đang điều tra rõ, nếu đích xác là có dị thường, xem như bồi thường, dù nhiệm vụ ở vị diện này không thể hoàn thành cũng sẽ không có trừng phạt."

Thấy Yến Lạc gật gật đầu, Tiểu Phấn Hồng cũng trở về trong đầu Yến Lạc.

Đi xuống ăn một bữa cơm, ôn tập công khóa một chút, bị anh hai và ba ba dặn dò không ít những việc cần chú ý khi đến đế quốc, thời gian đã không còn sớm.

Lục Bất Trì cả đêm cũng chưa nói gì, biểu tình nhưng thật ra thực bình thường, chẳng qua ánh sáng nơi đáy mắt lại càng ngày càng tối xuống, Yến Lạc nhìn đến ghê người.

Run bần bật. Jpg[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 123: Như thế nào là cuồng em gái (23)

[BOOK][HIDE-THANKS]
1ROCM0I.jpg


Tiểu Phấn Hồng thét chói tai, sợ hãi anh anh anh QAQ

Bất quá trừ lần đó ra Lục Bất Trì nhưng thật ra không có động tĩnh gì.

Chờ đến khi mọi chuyện đều làm xong, trời đã khuya.

Ba vị đại lão quân bộ trong nhà giống như còn có cái gì muốn nói, sớm dỗ Yến Lạc đi lên ngủ, sau đó vài người đến phòng sách cử hành hội nghị loại nhỏ.

Mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát, Yến Lạc từ trên giường xoay người lên, ngáp một cái.

Chung quanh im ắng, phỏng chừng đã là nửa đêm, miệng có chút khát, Yến Lạc xoa đôi mắt đi về hướng bên ngoài.

Người máy quản gia ở phòng khách góc yên lặng sạc điện, Yến Lạc đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn trái nhìn phải, xách một chai sữa bò ra, lộc cộc lộc cộc uống vài ngụm, cái loại cảm giác khát khô trong miệng mới giảm đi không ít.

Sữa bò có chút lạnh, thân mình nho nhỏ của Yến Lạc bị kích thích run một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm nhấp nhấp vệt sữa dính ở trên cánh môi, lại lần nữa ngửa đầu uống một ngụm, hoàn toàn không phát hiện cách đó không xa có một bóng người đang đứng.

Thiếu nữ mặc một bộ áo ngủ màu trắng viền ren, làn váy rũ đến đùi.

Cô ngưỡng đầu nhỏ, mái tóc như thác nước chảy xuống dưới, hơi hơi lắc lư, cần cổ thon dài thường thường bởi vì động tác nuốt sữa mà rung động lên xuống, thân thể đã sớm phát dục, lả lướt hấp dẫn, đặc biệt là ở dưới ánh trăng mông lung càng hiển hiện rõ ràng.

Thiếu nữ thoạt nhìn còn chưa thanh tỉnh, đôi mắt nửa híp, đáy mắt mang theo một mảnh hơi nước mê mang, khóe môi lây dính một vòng sữa trắng, sau đó bị cái lưỡi của cô liếm sạch.

Vô ý thức toát ra vẻ dụ hoặc.

Bóng đêm hơi lạnh, đặc biệt là ở vị trí này của hắn, làn gió mát lạnh chui vào từ cửa sổ, vén sợi tóc của hắn lên, lại không thể thôi tan lửa nóng trên người hắn.

Hầu kết trên dưới hoạt động một chút, đáy mắt một mảnh sâu thẳm.

Nhìn nửa ngày, sữa bò trong tay thiếu nữ đều vơi đi hơn nửa bình, bước chân Lục Bất Trì mới bắt đầu di động.

(ΩДΩ) !

Tay lập tức bị cầm lấy, Yến Lạc hoảng sợ, thiếu chút nữa bị sặc, chất lỏng lạnh băng theo khóe môi trượt xuống dưới.

Sau đó bị một ngón tay hơi lạnh lau đi.

Lục Bất Trì một tay cầm tay Yến Lạc, một tay lau qua môi Yến Lạc, ôm cả người cô vào trong hơi thở của mình, bóng đêm nặng nề che đậy đáy mắt đồng dạng nặng nề của hắn.

Thiếu nữ trong lòng ngực tựa hồ còn chưa phản ứng lại, một đôi mắt trừng đến tròn xoe, mang theo hoảng sợ rõ ràng.

Lục Bất Trì phảng phất không thấy, lấy bình sữa lạnh lẽo trong tay Yến Lạc đặt sang một bên, sau đó vỗ vỗ lưng cô.

Thanh âm trầm thấp mà lại từ tính khiến lỗ tai phát ngứa.

"Không phải đã nói với em, buổi tối không được uống đồ lạnh?"

"Ách.." Yến Lạc chớp mắt to, thân mình nhỏ nhắn có chút không được tự nhiên giật giật, cười mỉa, "Tiểu ca ca, anh còn chưa ngủ sao."

Lục Bất Trì không đáp lại, chỉ là đầu lại càng thêm cúi thấp một ít, hô hấp nóng rực đánh vào bên tai cô, rồi lại thực vi diệu vẫn duy trì khoảng cách nhất định, không chạm vào.

Cực độ ái muội khiến không khí chung quanh đều phảng phất chậm rãi nóng lên.

Thật lâu sau, cười đến mặt Yến Lạc đều có chút cương, người này phảng phất mới thỏa mãn, đôi mắt tối đen, lại lần nữa ngửi một ngụm hương vị trên người Yến Lạc, không chút để ý mở miệng, thanh âm mang theo nhè nhẹ khàn khàn, "Ừm, chưa ngủ."

Nói xong, tay hắn từ sau lưng Yến Lạc chậm rãi dịch về phía trước, dịch đến dưới ngực Yến Lạc.

Cái loại xúc cảm vi diệu này làm ánh mắt Yến Lạc hơi hơi dao động.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 124: Như thế nào là cuồng em gái (24)

[BOOK][HIDE-THANKS]
2OrNyDb.jpg


Có chút quá mức ái muội.

Ngón tay thon dài của Lục Bất Trì ở dưới ngực Yến Lạc hoạt động một chút, tựa hồ cọ tới bên cạnh chỗ mẫn cảm của Yến Lạc.

Yến Lạc hơi hơi hô nhỏ một tiếng, thân mình còn không kịp nhúc nhích, tay người nọ lại trượt xuống dưới, sau đó phủ lên dạ dày của Yến Lạc.

Từ lòng bàn tay hắn có một cổ khí nóng chậm rãi làm dạ dày hơi lạnh của Yến Lạc trở nên ấm áp.

Một loại cảm giác cực kỳ thoải mái, Yến Lạc hơi than một tiếng, thân mình không tự chủ được tới sát hắn.

Thì ra là dùng tinh thần lực làm ấm dạ dày cho cô.

Nhìn thiếu nữ trong lòng ngực hơi hơi lười biếng híp mắt, Lục Bất Trì hoàn toàn ôm cô vào trong ngực, tùy ý cô đem tất cả trọng lượng đặt trên người hắn.

Thiếu nữ rõ ràng là mệt nhọc, đầu óc còn không quá thanh tỉnh, hơn nữa lại là bị tinh thần lực của Lục Bất Trì làm ấm thân mình, không hề nhận thấy được khoảng cách cùng tư thế của hai người có bao nhiêu không đúng.

Lục Bất Trì đang từ phía sau vòng lấy thân thể Yến Lạc, một bàn tay đỡ lấy vòng eo cô, một cái tay khác xuyên qua dưới nách cô, trượt đến dưới ngực cô, đầu hơi rũ, nhìn cô.

Hơi thở hai người quấn quanh ở bên nhau.

Nhìn thiếu nữ trong lòng ngực đánh ngáp một cái, Lục Bất Trì nhẹ giọng cười một chút, đầu càng thêm cúi thấp, dùng ngữ khí hoàn toàn không giống ngày thường, ở Yến Lạc bên tai nói.

"Ôm chặt anh, anh mang Lạc Lạc lên ngủ."

Âm thanh ngày thường quạnh quẽ, đối với Yến Lạc sẽ mang theo một tia ôn hòa hiện tại gợi cảm câu người, tràn đầy mê hoặc.

Yến Lạc phảng phất đã bị mê hoặc nâng mắt lên, đối diện với cặp mắt đen sâu không thấy đáy kia, sau đó giơ tay ôm lấy cổ hắn, tùy ý hắn giơ tay bế cô lên, từng bước một đi về hướng cầu thang.

Yến Lạc đánh ngáp, đầu nhỏ dựa vào trên vai hắn, hơi hơi lẩm bẩm, "Lạc Lạc phải kể chuyện xưa cho tiểu ca ca, bằng không buổi tối tiểu ca ca sẽ mơ thấy ác mộng.."

Bước chân của Lục Bất Trì chợt dừng, sau đó rũ mắt nhìn nhìn cô nhóc hiển nhiên đã buồn ngủ đến mơ hồ trong lòng ngực "Vì cái gì sẽ mơ thấy ác mộng?"

"Bởi vì trước kia tiểu ca ca sống không tốt, cho nên Lạc Lạc muốn tiểu ca ca sau này sẽ sống thật tốt, bằng không Lạc Lạc sẽ.." Tư thế này quá thoải mái, cũng quá có cảm giác an toàn, vốn dĩ chính là huyết mạch điều tiết giả cực độ mẫn cảm, ở trong loại tinh thần lực cường đại mà quen thuộc này càng thả lỏng, thanh âm dần dần thấp xuống.

Lục Bất Trì ôm Yến Lạc tiếp tục đi về phía trước, không chút để ý mở miệng, "Bằng không Lạc Lạc sẽ thế nào?"

"Thích nhất tiểu ca ca, nếu tiểu ca ca khổ sở, Lạc Lạc sẽ đau lòng.."

"..."

Đau lòng?

Cô sẽ đau lòng?

Trong lòng chậm rãi dâng lên một loại cảm giác tê tê dại dại, làm ánh mắt Lục Bất Trì như thế nào cũng không rời đi khuôn mặt nhỏ của người đang ngủ say trong lòng ngực này được.

Hơn nữa thích nhất.. Có bao nhiêu thích? So với Yến Tề và Yến Bách thì sao?

Rõ ràng biết không cần thiết đối lập như vậy, nhưng trong lòng lại nhịn không được bắt đầu nghĩ, thậm chí thiếu chút nữa liền phải trực tiếp hỏi ra miệng đối với thiếu nữ đã mơ mơ màng màng sắp ngủ trong lòng ngực.

Thả cô lại trên giường, mềm ấm trên ngón tay vẫn còn, nhiệt độ cơ thể cùng xúc giác của cô, còn mang theo một mùi sữa nhàn nhạt.

Làm hắn không tự chủ được nhớ tới hồi chiều, cái loại cảm giác ảo tưởng khuôn mặt nhỏ này.

Đáy mắt Lục Bất Trì dần dần có chút vẩn đục, nhìn khóe môi Yến Lạc còn lây dính một vệt sữa.

Cơ hồ nghĩ cũng không nghĩ liền nửa ngồi xổm xuống, sau đó tới gần, liếm liếm một chút.

Mùi hương của cô, quấn quanh một tia mùi sữa..[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 125: Như thế nào là cuồng em gái (25)

[BOOK][HIDE-THANKS]
HBtrFMd.jpg


Nhấm nuốt một tia mùi sữa kia, Lục Bất Trì giống như mê muội chậm rãi di chuyển lên trên, hút lấy cánh môi hồng nhạt của cô.

Trong một tiếng ưm của cô, đầu lưỡi dò vào, gần như si mê bắt đầu một tấc một tấc truy đuổi ngọn nguồn của mùi sữa kia.

Dây dưa với cái lưỡi hơi lạnh của cô.

Thẳng đến khi cô gái bởi vì bị nghẹn lâu lắm không tự chủ được bắt đầu giãy giụa, Lục Bất Trì mới bừng tỉnh, buông cô ra, đứng dậy.

Cánh môi nguyên bản có màu hồng nhạt giờ lại hơi hơi sưng đỏ, cô gái có chút kịch liệt thở hổn hển, đôi mắt mở ra một khe hở nhỏ, thần sắc nhìn có chút tan rã, thực hiển nhiên là còn chưa tỉnh táo lại.

Trong lòng mang theo một loại cảm xúc mạc danh, kích động kịch liệt va chạm trái tim, làm hắn không tự chủ được nắm chặt tay.

Nhìn Yến Lạc mê mang không biết lẩm bẩm một câu cái gì xong, trở mình, hô hấp tuy rằng vẫn có chút dồn dập, nhưng so với vừa rồi đã bình tĩnh hơn nhiều.

Trong lòng sinh ra một loại may mắn, lại sinh ra một loại buồn bã mất mát, nhìn nhóc con đưa lưng về phía mình, Lục Bất Trì hơi hơi liếm liếm cánh môi, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp, như ức chế lại như đoạt lấy.

Cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

Bên ngoài, ánh trăng theo bức màn nửa mở rơi xuống, nằm nghiêng ở trên giường Yến Lạc chậm rãi bò lên, gãi gãi đầu.

"Ký chủ thân ái, ngài làm sao vậy?"

Thấy Yến Lạc gãi gãi đầu, trên mặt một bộ bất mãn, đối với phương hướng nào đó phát ngốc thật lâu, Tiểu Phấn Hồng rốt cục nhịn không được.

Yến Lạc ngồi ổn, nghiêm trang trừng mắt, "Hắn cư nhiên hôn xong không phụ trách liền muốn chạy? Trộm hương của bổn cô nương, không nên giảm vài điểm giá trị hắc hóa để bày tỏ ý tứ một chút sao? Hôn xong liền chạy, này căn bản không phải chuyện mà một tiểu ca ca ngay thẳng nên làm!"

Tiểu Phấn Hồng: "..."

(;  ̄д ̄)

Phun tào xong, Yến Lạc híp híp mắt, nhìn thoáng qua sắc trời, buồn ngủ ôm chăn nằm xuống, "Kệ đi, đã trễ thế này, Người nhà họ Yến chúng ta lòng dạ rộng rãi, liền trước không so đo với hắn."

Tiểu Phấn Hồng: 'Ký chủ, ngài xem đó là cái gì?'

Đó là cái gì?

Yến Lạc buồn ngủ mở to mắt.

Một đoàn hơi thở màu đen như có như không vừa lúc xuất hiện ở trước mắt Yến Lạc.

?

?

!

ヾ (Д;)) ..

Yến Lạc: "Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu, Tiểu Phấn Hồng!"

Ở ngay thời điểm thân mình Yến Lạc cứng đờ, cánh môi hơi hơi mở ra, thanh âm bén nhọn đang muốn phá tan không khí sáng sớm, đoàn sương mù màu đen kia liền tiêu tán.

Nhìn Yến Lạc cơ hồ muốn nhảy lên ôm chăn buồn ngủ bay hết, dùng sức cuộn vào trong một góc, Tiểu Phấn Hồng dừng một chút.

Yến Lạc: QAQ

"Ngoan ngoan, sờ sờ đầu, không có việc gì, chỉ là hơi thở vận rủi mà thôi, hệ thống đối với loại hơi thở này có cảm giác nhưng không rõ ràng, cho nên em mới tính toán làm ngài xác định một chút."

"Này không phải lý do em làm chị sợ, hố phấn!" Yến Lạc ôm chăn anh anh anh.

Tiểu Phấn Hồng: "..."

"Nhưng mà vì cái gì nơi này sẽ có loại hơi thở này? Yến gia sắp xảy ra chuyện?" Rốt cuộc nhìn bộ dáng hơi thở này không giống như nhằm vào duy nhất một người.

"Không biết." Tiểu Phấn Hồng thành thật trả lời.

Yến Lạc không có đáp lời, đứng dậy ôm cái gối nhỏ của mình đi về hướng bên ngoài.

"Ký chủ thân ái, ngài muốn làm gì?"

Tiểu Phấn Hồng tò mò vòng quanh Yến Lạc xoay hai vòng, nhìn cô mở cửa ra, rón ra rón rén đi tới.

Yến Lạc liếc mắt nhìn Tiểu Phấn Hồng một cái, chớp chớp mắt, ôm chặt gối ôm trong lòng, "Chị đi đòi nợ!"

Tiểu Phấn Hồng: ?

Yến Lạc nắm tay: "Tổng không thể cho hắn hôn không liền chạy đi?"[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 126: Như thế nào là cuồng em gái (26)

[BOOK][HIDE-THANKS]
JP0oxW8.jpg


Về tới phòng mình, qua đã lâu mới bình tĩnh lại, Lục Bất Trì hơi hơi híp mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Không biết qua bao lâu, ngũ cảm mẫn cảm phát giác ngoài phòng hắn có người.

Thời gian này, cô nhóc hẳn là đã ngủ say mới đúng, hai người kia càng không thể nhàn rỗi không có việc gì đi bộ đến ngoài phòng mình.

Kia, sẽ là ai?

Đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm, Lục Bất Trì nhẹ bước đi đến cạnh cửa, trong tay ngưng tụ tinh thần lực, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.

Cửa đột nhiên bị hắn kéo ra, hơi thở quen thuộc cùng với thanh âm quen thuộc làm lực đạo trong tay Lục Bất Trì nháy mắt biến mất.

Giơ tay ôm thiếu nữ ghé vào trên cửa tựa hồ đang do dự nên mở cửa hay không, sau đó bị hắn dọa sợ, đột nhiên té sấp về phía trước vào trong ngực, thân mình mềm mại ngã vào lòng ngực, hô hấp của Lục Bất Trì cứng lại.

Nhìn cô ngẩng đầu, trên mặt mang theo một tia kinh hách, khóe mắt còn treo hai viên nước mắt.

Bộ dáng nhỏ đáng thương vô cùng nhu nhu nhược nhược, chọc người đau lòng.

"Ô ô ô.. Tiểu ca ca.. Anh làm em sợ muốn chết.."

Lục Bất Trì ma xui quỷ khiến nửa ngồi xổm xuống ôm Yến Lạc vào trong ngực, giơ tay chà lau nước mắt nơi khóe mắt cô, ôn hòa mở miệng, "Sao em không ngủ mà lại chạy đến đây?"

Ánh mắt dừng ở trên cánh môi còn hơi có chút sưng đỏ của Yến Lạc, cảm xúc nơi đáy mắt Lục Bất Trì dần dần gia tăng, sau đó chuyển con ngươi qua chỗ khác.

"Hừ ╭ (╯^╰) ╮, có tật giật mình, hôn ngài xong liền không phụ trách? Nháo chết hắn."

"Mơ thấy ác mộng, có đồ vật kỳ quái gì đó đuổi theo em." Thiếu nữ thút tha thút thít, oán giận ôm cổ Lục Bất Trì, một bộ náo loạn tiểu tính tình, "Đều là do lúc trước anh dọa em sợ."

Ôm lấy Lục Bất Trì cổ không buông tay, cô nhóc thút tha thút thít.

Lục Bất Trì trực tiếp bế Yến Lạc lên, chính mình ngồi ở trên giường, làm cô nghiêng người ngồi ở trên đùi mình, tay nhỏ còn không quên ôm chặt hắn, rầm rì không muốn buông ra.

Gió đêm chợt thổi qua, làm Yến Lạc cầm lòng không đậu đánh run một cái.

Đáy mắt Lục Bất Trì hơi hơi tối sầm lại, đáy mắt tràn ra điểm điểm ánh sáng, cửa sổ lập tức bị đóng lại.

Chờ đến thiếu nữ trong lòng ngực chậm rãi bình tĩnh lại, trên khuôn mặt nhỏ còn mang theo điểm điểm nước mắt, lại chu cái miệng nhỏ, đầu nhỏ không nhịn được chui vào trong lòng ngực hắn.

Đáng yêu lại đáng thương.

Đáy lòng Lục Bất Trì một mảnh mềm mại, ôm thiếu nữ đi đến cạnh phòng tắm, buông cô xuống, ôn nhu nói, "Đi vào rửa mặt thu thập một chút trước đi, nếu còn sợ trong chốc lát anh dỗ em ngủ?"

Thiếu nữ vẫn dán bên người hắn, một bộ lòng còn sợ hãi, nắm quần áo hắn không muốn buông ra.

"Anh liền ở bên ngoài chờ em, hửm?"

Nhìn Lục Bất Trì mở cửa phòng tắm ra, sau đó thân mình hơi nghiêng đi nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau đó so đo khoảng cách từ cửa đến bồn tắm một chút, mới không tình nguyện gật gật đầu, đi vào trong phòng tắm.

Tiếng nước xôn xao vang lên, nhan sắc dưới đáy mắt Lục Bất Trì càng thêm tối sầm một ít.

Nghĩ đến việc cô gái nhỏ gặp được loại chuyện này, người trước hết muốn tìm không phải Yến Tề, cũng không phải Yến Bách, mà là hắn, cái loại cảm giác này dưới đáy lòng liền biến mất không ít, cả người đều nhẹ nhàng hơn.

Tay hơi hơi nâng lên, loại xúc cảm vừa rồi tiếp xúc với nước mắt của Yến Lạc, từ ấm áp chuyển sang lạnh băng này còn dừng lại ở đầu ngón tay, đầu ngón tay đã khô, nhưng là cái loại xúc cảm này vẫn luôn lưu trữ.

Hơi hơi liếm đầu ngón tay một chút, có điểm mặn..

"Tiểu ca ca, muốn ôm."

Phía sau truyền đến âm thanh ủy khuất của Yến Lạc, Lục Bất Trì lập tức xoay người, vẻ mặt không đổi che lấp chuyện mình vừa làm, bế Yến Lạc lên.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 127: Như thế nào là cuồng em gái (27)

[BOOK][HIDE-THANKS]
cFX4I6O.jpg


Thiếu nữ trong lòng ngực thực hiển nhiên còn kinh hồn chưa định, bị đặt lên giường cũng không thành thật chút nào, đầu nhỏ nâng lên, quan sát hướng đi của hắn.

Lục Bất Trì bất đắc dĩ cười, cũng xoay người lên giường, ấn đầu nhỏ của Yến Lạc xuống.

"Được rồi, ngoan ngoãn ngủ."

Âm thanh trầm thấp của hắn quấn quanh ở bên tai, vây Yến Lạc trong hơi thở của hắn.

Ngửi hơi thở mát lạnh của hắn, đôi mắt Yến Lạc xoay chuyển, sau đó chậm rãi cọ lại đây, nhìn hắn đã nhắm hai mắt lại, sau đó yên tâm lớn mật túm chặt quần áo hắn, thân mình nhỏ nhỏ lăn vào trong ngực hắn.

Lục Bất Trì không có động tác, chẳng qua hơi thở chung quanh trở nên có chút lửa nóng, cảm thụ được nha đầu này còn không thỏa mãn ở trong lòng ngực hắn củng tới củng đi, tựa hồ là muốn tìm một nơi thoải mái để ngủ.

Nhẫn nại trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là nhịn không được đè nhóc con không thành thật trong lòng lại, "Ngoan, ngủ, đừng lộn xộn."

Yến Lạc hơi hơi bất mãn chu cánh môi, nhưng thật ra thành thật xuống dưới, thật lâu sau, âm thanh của Yến Lạc lại vang lên, "Ngủ không được, muốn nghe chuyện xưa."

Ngữ khí nghe có chút buồn bực.

Hô hấp của cô cũng có chút gấp gáp, tần suất nhảy lên của trái tim cũng mau hơn so với ngày thường, bộ dáng có chút không yên ổn.

Xem ra thật là sợ tới mức không nhẹ.

Bất đắc dĩ hơi hơi rũ đầu xuống, cằm cọ cọ đỉnh đầu của Yến Lạc, âm thanh trầm thấp khàn khàn mang theo một tia buồn ngủ, nhẹ nhàng dừng ở bên tai.

"Muốn nghe cái gì? Hửm?"

"Nghe truyện cổ tích." Cô gái nhỏ trả lời nhưng thật ra thực mau, sau đó nhanh chóng mở quang não của mình, truyền số liệu mà mình vẫn luôn không cắt bỏ đến quang não của Lục Bất Trì.

Nhìn những truyện cổ tích quen thuộc được cô truyền lại đây, Lục Bất Trì có chút dở khóc dở cười, ấn Yến Lạc hai mắt sáng long lanh về lại trong lòng ngực, thanh âm bất đắc dĩ mà sủng nịch, "Được."

Âm thanh trầm thấp lại hơi khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng dừng ở bên tai.

Yến Lạc híp mắt nắm quần áo của Lục Bất Trì, hô hấp chậm rãi trở nên đều đặn.

Đọc xong toàn bộ chuyện xưa, Yến Lạc trong lòng ngực đã sớm nắm quần áo hắn ngủ thơm ngọt.

Lục Bất Trì liếc nhìn chuyện xưa vừa kể xong một cái, trong óc lại không tự chủ được hiện ra một giọng trẻ con non nớt thật lâu trước đây từng câu từng chữ đọc những truyện cổ tích ấu trĩ này.

Khóe môi cầm lòng không đậu giơ lên một ý cười.

Hơi hơi cúi đầu, rũ mắt xuống, cánh môi nhẹ nhàng đụng vào cái trán của Yến Lạc một chút, hô hấp cũng chậm rãi vững vàng, đuổi kịp tiết tấu hô hấp của Yến Lạc.

Nói đến buồn cười, khi còn nhỏ cứ cảm thấy nhóc con trong lòng ngực này về sau sẽ liên lụy hắn, là quỷ kế mà người khác sử dụng, nhưng hiện tại, hắn lại đối với tiểu nha đầu ' liên lụy ' này cầu mà không được, mặc dù là quỷ kế cũng vui vẻ chịu đựng.

Trong lòng ngực ôm ôn hương nhuyễn ngọc, trong lòng Lục Bất Trì lần đầu tiên bình tĩnh như vậy, tạm thời đặt báo thù ở một bên, chỉ nghĩ an an tĩnh tĩnh cùng Yến Lạc ngủ một giấc này.

"Đinh -- giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì -10 (80/100)"

* * *

Hôm sau, Yến Lạc là bị tiếng gầm gừ của anh trai ruột nhà mình đánh thức.

Xoa đôi mắt ngồi dậy, liền thấy anh trai ruột nhà mình đang tức sùi bọt mép với Lục Bất Trì còn mặc cái áo sơ mi trắng trước khi đi ngủ kia, sợi tóc hỗn độn.

Hai người có thể nói là vung tay đánh nhau, tuy rằng vật trang trí gì đó chung quanh đều được tinh thần lực bảo hộ không bị hư hao, nhưng động tĩnh của hai người thật sự là quá lớn.

"Tên kia, Tiểu Lạc như thế nào ở trong phòng cậu, cậu mau giải thích đi?" Yến Bách trừng mắt nhìn Lục Bất Trì ở đối diện thực hiển nhiên còn không chưa tỉnh ngủ, nhưng năng lực phản ứng lại không kém hắn chút nào.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 128: Như thế nào là cuồng em gái (28)

[BOOK][HIDE-THANKS]
MRc5nRj.jpg


Lục Bất Trì một đầu tóc đen có chút hỗn độn, đôi mắt hơi híp lại, áo sơ mi trắng trên người nhăn bèo nhèo, mơ hồ còn có thể nhìn nếp uốn lúc nãy bị tay của Yến Lạc nắm lấy.

Một giấc này ngủ quá trầm, hơn nữa bên cạnh có Yến Lạc, nhóc con không thành thật này, Lục Bất Trì khó được nhìn qua có chút chật vật.

Hắn giơ tay hơi hơi sửa lại cổ áo.

Bộ dáng chật vật này lại khiến Yến Bách xem đến nghiến răng nghiến lợi.

Đây là Lạc Lạc nắm! Lạc Lạc nắm! Nếu Lục Bất Trì dám ghét bỏ, hắn thế nào cũng phải một chân đá Lục Bất Trì ra ngoài.

Dựa! Hắn cũng chưa ngủ cùng Tiểu Lạc Lạc lần nào, tên khốn này! (艹皿艹)

Lục Bất Trì ngăn trở một chiêu của Yến Bách, đáy mắt mới là hoàn toàn tỉnh táo, thân mình hơi hơi lùi về sau, hai loại lực lượng va chạm ở bên nhau, hai người phân biệt lui về phía sau, lúc này mới dừng lại.

Đáy mắt Yến Bách xẹt qua một đạo kiêng kị, nhưng vẫn là trong cơn giận dữ, muốn tiến lên.

"Được rồi, đừng náo loạn." Yến Tề rốt cục là nhịn không được mở miệng, có chút đau đầu nhìn con trai nhà mình, khi còn nhỏ không có nhiều thời gian ở bên Yến Lạc, cố tình hiện tại điên cuồng phát tác tình thương của anh trai cả.

Lục Bất Trì nhưng thật ra nháy mắt thu tay lại, cung cung kính kính, "Ba."

Yến Lạc cũng xoa mắt ngáp một cái, từ trên giường đứng dậy.

Chú ý tới quần áo của thiếu nữ, Lục Bất Trì rất là bình tĩnh từ một bên lấy ra một cái áo khoác, trùm lên người Yến Lạc, một bộ dáng đại gia trưởng, lại khiến Yến Bách xem đến nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng vẫn nhịn không được bước một bước lớn, lẻn đến bên người Yến Lạc, ở Yến Lạc bên tai mở miệng, tràn đầy châm ngòi ly gián, "Lạc Lạc ngoan, nói cho anh hai biết, có phải tên nhóc thúi này nửa đêm khi dễ em?"

Chỉ cần ra lệnh một tiếng, hắn liền đánh chết người này.

"Anh hai, anh nói cái gì đâu?" Yến Lạc nháy mắt, vẻ mặt vô tội, "Là Lạc Lạc nửa đêm gặp ác mộng, mới đến tìm tiểu ca ca."

Yến bách: "..."

* * * (T▽T)

Vì cái gì là tìm Lục Bất Trì, không phải tìm hắn, người anh trai ruột thịt này? (T_T)

Em gái, trong lòng anh hai đau quá!

"Được rồi, đừng chậm trễ thời gian em gái con đến trường học làm thủ tục."

Yến Tề liếc mắt nhìn Yến Bách một cái, tiếp tục nói, dẫn đầu xuống lầu.

Yến Lạc nhìn thoáng qua đồng hồ, chớp chớp mắt, lại nhìn Yến Bách đứng ở một bên, tay nhỏ do dự vẫy vẫy, "Anh hai, em đi trước thay quần áo, xuống lầu ăn cơm nha, bằng không kịp thời gian."

Các người thật là thân ba ruột, em ruột sao (? `? ′)

Yến Lạc chạy bước nhỏ ra khỏi phòng, giờ phút này chỉ còn lại có Yến Bách cùng Lục Bất Trì nhìn nhau, Lục Bất Trì nhìn Yến Bách nghiến răng nghiến lợi, đuôi lông mày hơi nhướng lên, sửa sang lại quần áo một chút, cũng tính toán xuống lầu.

Chợt phía sau, hơi thở của người nọ lại trở nên nghiêm túc, Lục Bất Trì hơi hơi sửng sốt, theo bản năng dịch bước, thấy Yến Bách nguyên bản còn cách hắn một khoảng cách rất dài trực tiếp xuất hiện ở phía sau hắn, ý cười đùa giỡn trên mặt đã sớm tan đi, đáy mắt là đánh giá có thể thấy được rõ ràng.

Lực lượng rất mạnh.

Lục Bất Trì cũng có chút hiểu biết Yến Bách, siêu cấp thiên tài có tiềm lực tinh thần 2S trong truyền thuyết, rốt cuộc là dạng năng lực gì.

Lực lượng như vậy kỳ thật thực dễ dàng có thể phá hư tấm chắn phòng ngự trong phòng này, nhưng vừa rồi động tĩnh lớn như vậy lại không tạo thành một chút hư hao nào, cũng liền đại biểu cho người này đối với việc khống chế lực lượng đã là thuần thục đến thu phóng tự nhiên.

Nhưng đồng dạng, Yến Bách đứng ở đối diện Lục Bất Trì, cũng nhịn không được nhướng mày, đối với năng lực của Lục Bất Trì cảm thấy kinh hãi.

Nhìn ánh mắt của Lục Bất Trì, Yến Bách rất có hứng thú cong cong khóe môi.

Nếu nói coi như đối thủ, người này xác thật đủ rồi, có năng lực, có tâm tính, có thể nhẫn nại.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back