Ngôn Tình [Edit] Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 101 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu - Phượng Nguyên Đường Quả

Discussion in 'Truyện Drop' started by Nhóm Dịch Bananas, Jul 5, 2020.

  1. Chương 10: Quân thiếu cứu giúp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit & beta by Link

    ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

    Dạ Tinh không đoán được tâm tư của Quân thiếu, chỉ có thể âm thầm xử lý mọi chuyện một cách hoàn mỹ. Nhưng hắn lại hơi lo lắng bất an, không biết lúc này hắn suy đoán tâm tư của Quân thiếu như thế có đúng hay không.

    Quân Mặc Hàn lẳng lặng ngồi nơi đó, tư thế thanh nhã, cao quý, tự nhiên, trên gương mặt tuyệt đẹp dần dần ngưng kết thành băng, bầu không khí cũng lập tức giảm thấp xuống mấy độ.

    Ngay cả Dạ Tinh cũng cảm nhận được khí lạnh toát ra từ người Quân thiếu.

    Chốc lát, Quân Mặc Hàn đứng dậy, cầm lấy áo khoác ở bên cạnh, nói: "Đi thôi."

    Dạ Tinh sửng sốt một chút. Cũng may hắn đi theo bên người Quân thiếu nhiều năm như thế nên mới hiểu ra, Quân thiếu muốn đến Dạ Vị Miên.

    Quả nhiên hắn cho người chú ý đến tiểu thư Phong kia là đúng.

    Nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ hắn cũng không thấy Quân thiếu để ý người đến người nào như thế.

    Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Quân thiếu cũng không giống với dáng vẻ động tâm, thực sự hắn không tìm được manh mối.

    * * *

    Trong quán bar Dạ Vị Miên, Phong Tố Cẩn nhảy múa, cô chìm đắm trong thế giới của mình, lại không khỏi nhớ đến khi còn ở nhà cũ. Có mẹ ở cạnh bên, mỉm cười ôn nhu hướng dẫn cô nhảy múa.

    Chính Phong Tố Cẩn cũng không biết, vũ đạo của cô như có linh hồn, có một loại năng lực làm rung động lòng người.

    Rõ ràng là quán bar ồn ào, lại vì điệu múa của cô, rất nhiều người yên tĩnh ngắm nhìn, ánh mắt như đều bị hấp dẫn trên người cô.

    Quân Mặc Hàn đi vào quán bar, trực tiếp lên phòng cao cấp ở tầng ba, cũng xem hết điệu múa của Phong Tố Cẩn.

    Quản lí Chu biết được Quân thiếu đến, lập tức khẩn trương, tự mình chạy lên hầu hạ bưng trà rót nước.

    "Quân thiếu, nếu ngài tới đây thì thông báo với tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân cũng không biết ngài tới, thực sự là khiến tôi lo lắng mà."

    Ở trong mắt bọn họ, Quân thiếu chính là đế vương Ám Dạ, bọn họ đều sợ hãi người này theo bản năng.

    Quân Mặc Hàn nhìn quản lí Chu, lạnh nhạt, hơi mất kiên nhẫn.

    Dạ Tinh khoát tay một cái, quản lí Chu nhanh chóng lui xuống, nhưng khi ông ta rời đi, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà lau mồ hôi, còn tưởng rằng ông ta đã làm sai gì đó cho nên Quân thiếu mới đến.

    Ông ta khẽ thở ra, cũng may là không có nguy hiểm gì.

    Phong Tố Cẩn nhảy múa xong, chân đã bắt đầu đau, vừa mệt vừa khát. Người phục vụ đưa nước tới, cô uống một ngụm, lễ phép nói: "Cảm ơn."

    Cô muốn đi đến sân khấu hỏi một chút, cô có đạt yêu cầu hay không.

    "Người đẹp, bồi anh uống một ly.."

    "Người đẹp, theo bổn thiếu gia, cô cũng không cần phải khổ cực nhảy múa.."

    "Tiểu thư, nhảy với tôi một điệu đi.."

    * * *

    Đối mặt với đám người mời rượu và bắt chuyện, Phong Tố Cẩn đều dùng vẻ mặt lạnh lùng, không nói lời nào. Cô chỉ muốn đến sân khấu hỏi xem mình có thích hợp hay không.

    Mặc dù cô rất cần tiền nhưng cũng có nguyên tắc và ranh giới cuối cùng.

    Chỉ là đi không được bao lâu, cô cảm giác có một luồng nhiệt bắt đầu xâm chiếm đầu óc, cả người cũng nóng lên.

    Chuyện này là như thế nào?

    Phong Tố Cẩn dùng sức lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn.

    Lúc này, có một người mặc quần áo phục vụ đi đến, kéo Phong Tố Cẩn đến một nơi khác. Phong Tố Cẩn muốn tránh thoát: "Buông ra, buông tôi ra.. Đừng.. Nóng.."

    Bấy giờ, Phong Tố Cẩn mới ý thức được là chỗ nào có vấn đề, cô dùng răng cắn mạnh đầu lưỡi, tận lực giữ vững một tia tỉnh táo cho bản thân.

    "Cứu tôi, cứu tôi.."

    * * *

    Quân Mặc Hàn nhìn xuống phía dưới, ánh sáng trong mắt lập tức tối sầm lại, lúc này anh cũng ý thức được Phong Tố Cẩn có chút không bình thường.

    Đột nhiên, anh nghĩ đến ly nước mà Phong Tố Cẩn đã uống, ly nước đó có vấn đề! Không ngờ lại có người dám làm những thứ đó ở địa bàn của anh, ngay dưới mí mắt của anh.

    "Dạ Tinh, đi tra xem chuyện hôm nay là ai làm, lập tức xử lý!"

    "Rõ!"

    Dạ Tinh nhìn Phong Tố Cẩn hơi bất thường giãy giụa, rõ ràng là Quân thiếu đã tức giận.

    Hắn xuống dưới, trực tiếp kéo người đang kéo Phong Tố Cẩn ra đánh.

    "Mày là ai? Có biết tao là ai hay không mà lại dám đánh tao!"
     
    Dã Miêu, vouu163 and YevaYS like this.
  2. Chương 11: Giày vò thân mật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  3. Chương 12: Khát sao? Muốn cái gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  4. Chương 13: Kim ốc tàng kiều

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  5. Chương 14: Cô ấy là đặc biệt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  6. Chương 15: Cùng giường chung gối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit by Link & Beta by Hy

    ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

    Quân Mặc Hàn cầm ipad trên bàn. Trong nháy mắt, tư liệu của nhà họ Phong đã xuất hiện.

    Anh lật xem từng trang một. Càng xem về sau, sắc mặt anh càng trở nên lạnh lẽo. Bên trong đôi mắt yêu mị lóe lên một tia sáng tĩnh mịch, vừa say lòng người lại vô cùng bí ẩn, tựa như đang cất giấu tâm tình gì đó.

    Một lúc lâu sau, anh cũng đã hiểu rõ toàn bộ những việc Phong Tố Cẩn đã trải qua.

    Anh thầm thở dài. Thật là một cô gái khiến người ta không khỏi đau lòng. Mới hai mươi tuổi xuân đã phải trải qua nhiều thứ như thế, có thể kiên cường chống đỡ đến hiện tại thật đúng là không dễ dàng gì.

    Anh cũng không thể tưởng tượng được, nếu tối nay anh không đến Dạ Vị Miên, cô gái này sẽ phải trải qua những thứ gì.

    Nếu thực sự như vậy, không biết cô có còn dũng khí để tiếp tục kiên cường nữa hay không.

    Lần đầu tiên Quân Mặc Hàn cảm thấy đêm qua bản thân đã làm một việc đúng đắn.

    Anh chưa bao giờ xen vào việc của người khác. Có lẽ, anh làm tất cả những thứ này đều chỉ bởi vì cô là Phong Tố Cẩn mà thôi.

    Dạ Tinh cung kính đứng bên cạnh. Hắn hoàn toàn không đoán được tâm tư của Quân thiếu, càng không hiểu rốt cuộc tâm tư của Quân thiếu với vị tiểu thư Phong tiểu thư kia là gì.

    Ngay tại thời điểm hắn ngẩn người, Quân Mặc Hàn bình tĩnh mở miệng nói: "Dạ Tinh, giúp tôi chuẩn bị một hợp đồng đăng kí kết hôn."

    Đến khi hiểu rõ hợp đồng đăng kí kết hôn là gì, Dạ Tinh suýt bị kinh hãi, chưa hoàn hồn lại.

    Đi theo Quân thiếu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy Quân thiếu làm một chuyện không theo kế hoạch, không theo lẽ thường thế này.

    Nhưng đối với hắn mà nói, những việc Quân thiếu làm đều là đúng đắn, hắn chỉ cần nghe theo là được.

    Đến bốn giờ sáng, Quân Mặc Hàn mới được nhàn rỗi. Anh hơi mệt mỏi, nhéo nhéo lông mày, nhìn Phong Tố Cẩn đang ngủ yên trên giường mà thở dài bất đắc dĩ.

    Trong phòng chỉ có một cái giường lớn, Quân Mặc Hàn thực sự mệt mỏi nên nằm xuống một bên giường.

    Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại, Phong Tố Cẩn phát hiện bản thân như con bạch tuộc đang quấn lấy một người có khí tức thanh tịnh, đẹp đẽ như đóa sen động lòng người.

    Cô mở to mắt, mông lung nhìn lại một lần nữa. Lúc nhìn thấy dung nhan tuyệt thế ấy, cô ngây ngẩn cả người rồi lập tức hoàn hồn lại ngay sau đó.

    Tiếp đến, cô luống cuống tay chân trốn về phía sau. Vì động tác của cô quá nhanh, chăn bị kéo lệch. Quân Mặc Hàn vốn ngủ không sâu giấc nên lúc Phong Tố Cẩn khẽ động đậy, anh đã tỉnh lại, lại vì động tác của cô mà không thể không mở mắt ra.

    Người đàn ông này đẹp đẽ như muốn thiêu đốt ánh mắt người khác, làm rung động thị giác, trong lúc lơ đãng cũng có thể làm lay động trái tim của người khác.

    Phong Tố Cẩn sâu sắc ý thức được, người đàn ông càng đẹp càng có độc. Cô tự nhận bản thân không phải đối thủ của anh, vẫn nên tránh xa anh một chút thì hơn. Nhìn Phong Tố Cẩn, Quân Mặc Hàn như đã hiểu rõ toàn bộ suy nghĩ của cô. Ánh mắt anh lóe lên, đưa tay ra, ôm Phong Tố Cẩn vào lòng mình một lần nữa.

    "Muốn chạy trốn à?"

    Giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cổ lượn lờ bên tai khiến thân thể cô bị mất tự nhiên, cứng đờ.

    "Quân, Quân Mặc Hàn.."

    Đuôi lông mày của Quân Mặc Hàn khẽ nhếch lên, mang theo một chút ôn nhu mị hoặc, như thể tâm tình anh không tệ, ngay cả giọng trả lời cũng hơi cất cao.

    "Ừm?"

    Ngày thường, phần lớn những người thấy anh đều gọi anh một tiếng Quân thiếu, có rất ít cô gái có tư cách gọi đầy đủ tên anh.

    Đối với việc này, thật ra Phong Tố Cẩn cũng không biết.

    Cô chỉ nhớ rõ, lúc trước, trên tay mình có viết tên và số điện thoại của anh, lúc này lại vì căng thẳng nên lập tức mở miệng kêu lên.
     
  7. Chương 16: Hồn xiêu phách lạc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit & beta by Link

    ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

    Phong Tố Cẩn vẫn chưa từng gặp loại tư thế này bao giờ, bị mỹ nam ôm trong lòng giống như thân mật với nhau, ngay cả hơi thở trên người anh, cô đều ngửi được vô cùng rõ rệt.

    Rõ ràng cô đã tự nói với lý trí của mình rằng phải thật tỉnh táo, nhưng khi đối mặt với nhau gần trong gang tất, còn dựa vào người nhau, Phong Tố Cẩn thật sự có cảm giác bị mê hoặc.

    Cô hốt hoảng, dường như cũng quên mất vì sao bản thân lại ở đây, cũng không biết vì sao trước mắt lại xuất hiện loại tình huống như thế này.

    Phong Tố Cẩn há miệng.

    "Tôi.. tại sao tôi lại ở nơi này? Chúng ta, chúng ta.."

    Bởi vì quá căng thẳng, cô nói chuyện có hơi cà lăm, nói năng cũng trở nên lộn xộn.

    Đáy mắt Quân Mặc Hàn lướt qua một tia sáng, tràn đầy sắc thái thần bí, ngón tay thon dài thấm lạnh nhẹ nhàng ấn lên bờ môi cô, chậm rãi miêu tả hình dạng cánh môi cô.

    Phong Tố Cẩn chỉ cảm thấy "ầm" một tiếng, cả người nóng lên, đầu óc đều là một mảnh trống không.

    Cô không biết bản thân mình như thế nào, chỉ cảm thấy người đàn ông ở trước mắt có gương mặt đẹp như vẽ, khóe môi câu lên nụ cười như có như không, giống như đang câu hồn nhiếp phách.

    Quân Mặc Hàn cúi đầu, nói ở bên tai Phong Tố Cẩn: "Suỵt, đừng lên tiếng, từ từ suy nghĩ một chút, tối hôm qua em cầu xin tôi như thế nào."

    Giọng của Quân Mặc Hàn như tiếng đàn ngọc, khi nói chuyện, hơi thở vươn vấn bên tai của cô, thổi vào cổ, kích thích từng chuỗi cảm giác tê dại.

    Loại cảm giác này vô cùng lạ lẫm khiến thân thể Phong Tố Cẩn run rẩy, trong mắt mang theo một tia luống cuống, có một cảm giác vô cùng đáng thương.

    Cô cũng không biết cái vẻ mặt này của mình lại vô thức dụ dỗ người khác muốn hung hăng bắt nạt cô.

    Ánh mắt Quân Mặc Hàn có hơi phức tạp, cố gắng đè nén hạ thân đang xao động trở mình đầy khát vọng, cánh tay vẫn khóa ở bên eo Phong Tố Cẩn như cũ.

    Dưới giọng nói mị hoặc của Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn không tự chủ được nghĩ lại chuyện tối hôm qua.

    Cô chỉ cảm thấy như có một làn pháo hoa nổ tung, cô lập tức bình tĩnh để nhớ lại đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, mặt thoáng cái đã ửng đỏ, thiếu điều tìm một cái lỗ để chui vào.

    Aaaa..

    Cô không muốn gặp người nữa, làm sao cô có thể nói ra những lời như thế, làm sao cô có thể làm những chuyện như vậy đối với người đàn ông trước mắt này chứ!

    Phong Tố Cẩn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thật không ngờ sẽ có một ngày cô lại biến thành một nữ lưu manh.

    "Đúng.. Thật xin lỗi, thật xin lỗi.. Tôi, tôi không phải là cố ý.."

    Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn giống như muốn khóc, ấn đường nhảy lên: "Chỉ một câu xin lỗi là qua chuyện?"

    Phong Tố Cẩn khóc không ra nước mắt, cho dù vẻ ngoài của cô có kiên cường như thế nào thì ở phương diện này, cô vẫn rất ngây thơ, bởi thế cô vùi đầu mình vào sâu trong ngực Quân Mặc Hàn, thật sự muốn chôn mình xuống.

    "Tôi.. tôi không biết."

    Nhìn cô gái nhỏ như một con đà điểu, Quân Mặc Hàn khẽ cười một tiếng, đuôi lông mày đều mang theo một tia ấm áp.

    Anh nhẹ nhàng vỗ đầu Phong Tố Cẩn, động tác rất ôn nhu: "Đây là lần đầu tiên tôi bị phụ nữ làm như thế.. Khụ.."

    Quân Mặc Hàn chỉ nói một nửa lời, sau đó ho khan một tiếng.

    Phong Tố Cẩn lại càng luống cuống.

    "Xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý, tối hôm qua.. tối hôm qua cảm ơn anh đã cứu tôi."

    Quân Mặc Hàn thở dài trong lòng, thật là một cô gái ngốc, có lẽ ở phương diện này cô đều không hiểu gì cả.

    Quân Mặc Hàn than thở.

    "Chẳng lẽ em không có ý định đền bù tổn thất cho tôi sao? Dù sao thì cũng vì cứu em mà tôi đã hi sinh rất nhiều."

    Phong Tố Cẩn chớp đôi mắt mông lung, hoàn toàn bị Quân Mặc Hàn mê hoặc, cắn răng nói: "Tôi.. Tôi không có cái gì cả, không biết phải bồi thường cho anh như thế nào. Chờ tôi, chờ sau này tôi có năng lực.."
     
  8. Chương 17: Lấy thân báo đáp?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Dingding, YevaYS, Dã Miêu and 3 others like this.
  9. Chương 18: Bị người thương hại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  10. Chương 19: Không nhẫn nhịn nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...