Chương 10
Chương trình học của năm nhất vẫn là nhàn đến chán nên thời gian bị lôi đến câu lạc bộ làm cu li càng nhiều hơn, cuối tháng câu lạc bộ bóng đá phải tham gia đá giao hữu với trường bên cạnh nên lên lịch tập rất dày Đường Bảo Bảo đã nhặt bóng trên sân hai tuần cũng chưa từng gặp qua đại thần.
Bảo Bảo không nhìn thấy người ta không có nghĩa là người ta không thấy cậu mỗi ngày cuối buổi tập thường sẽ có ai đó gửi hình ảnh cậu lon ton trên sân đến điện thoại của người ta, Trần Tuấn sở dĩ tham gia câu lạc bộ bóng đá chỉ để giết thời gian mấy cái chương trình học tập đơn giản trên lớp hắn sớm đã nằm lòng, mấy ngày nay Trần Tuấn không có thời gian đến trường trêu đùa vì hắn còn bận ở trong công ty gia đình chịu khảo hạch của ông cụ Trần.
Tống Tử An gõ cửa đi vào đập vào mắt hắn là hình ảnh cúi đầu cười tủm tỉm của giám đốc mặt than nhà hắn giật mình suýt đánh rơi cả tập tài liệu nhưng với sự chuyên nghiệp của một trợ lý hắn phanh lại kịp "Giám đốc gói thầu công trình bên Hòa Viên tôi đã gửi qua ngày mốt mở thầu đây là tài liệu cậu xem lại rồi ký để tôi triển khai?" Trần Tuấn thu lại nụ cười trên miệng nghiêm túc xem giấy tờ đã mấy ngày dính ở đây đợi xong hợp đồng này hắn nhất định đến trường chơi đùa một phen.
Hắn tính chơi cho đủ hai năm rồi mới thò tay xử lý sự nghiệp gia tộc nhưng là ông cụ Trần và ông Trần nào có chịu để hắn yên sự kiện hắn chống đối không chịu đi du học đã khiến họ vô cùng bất mãn nên hễ có dự án mới bất kể to nhỏ lại kiếm cớ bắt hắn tới công ty học tập. Ký tên xong ngẩng mặt lên trợ lý Tống đứng thẳng nhận lấy giấy tờ đang chuẩn bị đi thì bị sếp gọi lại hỏi "Trợ lý Tống da nhạy cảm thì nên thoa kem chống nắng loại nào?" nghe câu hỏi của sếp trợ lý Tống cằm muốn rớt đất cho là mình nghe nhầm "giám đốc là đang hỏi tôi sao?" Trần Tuấn mặt không đổi sắc "Trong phòng này ngoài tôi và anh còn người khác sao?"
Lý Tử An chỉ có thể nghĩ hôm nay sếp hắn lại lên cơn đừng trách hắn nghĩ vậy mấy hôm nay hắn đã phải trả lời rất nhiều câu hỏi dạng này giả như ba hôm trước sếp hỏi hắn "Bánh bao so với quả bóng cái nào lăn nhanh hơn?" Cái này còn phải hỏi sao hắn tuy không biết sếp chập dây thần kinh nào nhưng vẫn là thành thật trả lời là quả bóng, sếp hắn lại nói "Nhưng bánh bao ăn được còn quả bóng không ăn được" Trời cái này thì liên quan gì tới vấn đề sếp hỏi hắn vậy, tiếp đến hôm qua sếp lại hỏi hắn "Làm thế nào có thể làm bánh bao lăn nhanh hơn quả bóng" Đầu trợ lý Tống ba vạch đen lắc đầu "Tôi không biết" Thế là cả chiều hôm qua hắn bị sếp giao chỉnh lý hai chồng giấy tờ đến nỗi tối đi ăn hắn không cầm nổi thìa.
Tống Tử An mồ hôi rịn ra tìm cách ứng phó hắn không muốn hôm nay lại đi chỉnh lý hồ sơ "Sếp cái này hỏi chị em không phải chính xác hơn sao tôi là đàn ông nên trước nay không có dùng qua kem chống nắng lại nói da tôi lại không nhạy cảm nên không biết" Trần Tuấn sờ cằm nghĩ cũng phải vậy là hắn mở ngăn kéo bàn lấy ra một bọc kem chống nắng vứt ra bàn rồi ra chỉ thị "Đến cầm lấy từ mai anh đến công trường Thành Bắc giám sát thi công một tuần nhớ là đi vào buổi trưa để bảo đảm công tác trước khi đi lên đây báo cáo, ra cửa nhớ thoa kem chống nắng cuối buổi quay lại cho cảm nhận mỗi hôm một loại" Nói xong hắn cúi đầu tiếp tục làm việc.
Vừa rồi cằm trợ lý Tống rơi một nửa giờ thì rơi toàn bộ xuống đất rồi đứng trôn chân không nhúc nhích nổi, Trần Tuấn ngẩng mặt vẫn thấy hắn đứng đó thì cau mày "Còn chuyện gì sao?" "Không, không tôi đi làm việc ngay đây" Thế là trợ lý Tống đành rớt nước mắt ôm đống kem chống nắng ra cửa hắn tự thấy mình thật khổ trợ lý cao cấp như hắn từ khi nào lại lưu lạc thành nhân viên thử kem chống nắng vậy thật đáng buồn đi. Mặc kệ nước mắt ai kia tuôn rơi giám đốc Trần có một ngày làm việc vô cùng vui vẻ dự án lần này hắn làm rất dứt khoát đem lợi ích thu hết vào tay chỉ vài hôm nữa là lại có thời gian tới trường rong chơi rồi.
Trong câu lạc bộ bóng đá vài hôm nữa sẽ diễn ra trận đá giao hữu với trường đại học khác nên rất bận rộn Đường Bảo Bảo và Lý Hoán từ chân nhặt bóng giờ kiêm luôn chân sai vặt chạy đông chạy tây từ lấy khăn lấy nước cho đến dọn sân đều đến tay, khiến hai người nghiến răng là công việc này có cái tên rất mĩ miều tổ hậu cần. Đường Bảo Bảo tốt tính mệt nhưng không dám than Lý Hoán thì sắp bạo rồi "mẹ nó coi chúng ta là ô sin sao bánh bao à hay trốn thôi tớ sắp liệt rồi" Đường Bảo Bảo cười yếu ớt "Điểm hoạt động ngoại khóa ảnh hưởng tới hạnh kiểm đó" Lý Hoán ném mạnh chồng khăn lau nhảy qua vò đầu Đường Bảo Bảo "Ông đây bị cậu hại thảm rồi" Đang Đùa nghịch thì đám đàn anh đã lại kêu phục vụ khăn nước hai người thở dài èo uột ôm đồ đi qua.
Hôm nay tập cá nhân bóng không cần nhặt cuối buổi dọn dẹp là xong trong tổ hậu cần cũng có vài em gái vì mê trai mà đến nhưng luôn luôn cậy mình thân nữ nhi kiếm cớ trốn việc chỉ khi có các "đại thần" đến mới xuất hiện lượn lờ gây chú ý vậy là vài tên con trai trong đó có cả Đường Bảo Bảo và Lý Hoán có tức mà không thể xả đành chịu trận ôm việc ngày nào cũng là lết về ký túc nằm xuống giường chẳng còn muốn dậy nữa.
Bảo Bảo không nhìn thấy người ta không có nghĩa là người ta không thấy cậu mỗi ngày cuối buổi tập thường sẽ có ai đó gửi hình ảnh cậu lon ton trên sân đến điện thoại của người ta, Trần Tuấn sở dĩ tham gia câu lạc bộ bóng đá chỉ để giết thời gian mấy cái chương trình học tập đơn giản trên lớp hắn sớm đã nằm lòng, mấy ngày nay Trần Tuấn không có thời gian đến trường trêu đùa vì hắn còn bận ở trong công ty gia đình chịu khảo hạch của ông cụ Trần.
Tống Tử An gõ cửa đi vào đập vào mắt hắn là hình ảnh cúi đầu cười tủm tỉm của giám đốc mặt than nhà hắn giật mình suýt đánh rơi cả tập tài liệu nhưng với sự chuyên nghiệp của một trợ lý hắn phanh lại kịp "Giám đốc gói thầu công trình bên Hòa Viên tôi đã gửi qua ngày mốt mở thầu đây là tài liệu cậu xem lại rồi ký để tôi triển khai?" Trần Tuấn thu lại nụ cười trên miệng nghiêm túc xem giấy tờ đã mấy ngày dính ở đây đợi xong hợp đồng này hắn nhất định đến trường chơi đùa một phen.
Hắn tính chơi cho đủ hai năm rồi mới thò tay xử lý sự nghiệp gia tộc nhưng là ông cụ Trần và ông Trần nào có chịu để hắn yên sự kiện hắn chống đối không chịu đi du học đã khiến họ vô cùng bất mãn nên hễ có dự án mới bất kể to nhỏ lại kiếm cớ bắt hắn tới công ty học tập. Ký tên xong ngẩng mặt lên trợ lý Tống đứng thẳng nhận lấy giấy tờ đang chuẩn bị đi thì bị sếp gọi lại hỏi "Trợ lý Tống da nhạy cảm thì nên thoa kem chống nắng loại nào?" nghe câu hỏi của sếp trợ lý Tống cằm muốn rớt đất cho là mình nghe nhầm "giám đốc là đang hỏi tôi sao?" Trần Tuấn mặt không đổi sắc "Trong phòng này ngoài tôi và anh còn người khác sao?"
Lý Tử An chỉ có thể nghĩ hôm nay sếp hắn lại lên cơn đừng trách hắn nghĩ vậy mấy hôm nay hắn đã phải trả lời rất nhiều câu hỏi dạng này giả như ba hôm trước sếp hỏi hắn "Bánh bao so với quả bóng cái nào lăn nhanh hơn?" Cái này còn phải hỏi sao hắn tuy không biết sếp chập dây thần kinh nào nhưng vẫn là thành thật trả lời là quả bóng, sếp hắn lại nói "Nhưng bánh bao ăn được còn quả bóng không ăn được" Trời cái này thì liên quan gì tới vấn đề sếp hỏi hắn vậy, tiếp đến hôm qua sếp lại hỏi hắn "Làm thế nào có thể làm bánh bao lăn nhanh hơn quả bóng" Đầu trợ lý Tống ba vạch đen lắc đầu "Tôi không biết" Thế là cả chiều hôm qua hắn bị sếp giao chỉnh lý hai chồng giấy tờ đến nỗi tối đi ăn hắn không cầm nổi thìa.
Tống Tử An mồ hôi rịn ra tìm cách ứng phó hắn không muốn hôm nay lại đi chỉnh lý hồ sơ "Sếp cái này hỏi chị em không phải chính xác hơn sao tôi là đàn ông nên trước nay không có dùng qua kem chống nắng lại nói da tôi lại không nhạy cảm nên không biết" Trần Tuấn sờ cằm nghĩ cũng phải vậy là hắn mở ngăn kéo bàn lấy ra một bọc kem chống nắng vứt ra bàn rồi ra chỉ thị "Đến cầm lấy từ mai anh đến công trường Thành Bắc giám sát thi công một tuần nhớ là đi vào buổi trưa để bảo đảm công tác trước khi đi lên đây báo cáo, ra cửa nhớ thoa kem chống nắng cuối buổi quay lại cho cảm nhận mỗi hôm một loại" Nói xong hắn cúi đầu tiếp tục làm việc.
Vừa rồi cằm trợ lý Tống rơi một nửa giờ thì rơi toàn bộ xuống đất rồi đứng trôn chân không nhúc nhích nổi, Trần Tuấn ngẩng mặt vẫn thấy hắn đứng đó thì cau mày "Còn chuyện gì sao?" "Không, không tôi đi làm việc ngay đây" Thế là trợ lý Tống đành rớt nước mắt ôm đống kem chống nắng ra cửa hắn tự thấy mình thật khổ trợ lý cao cấp như hắn từ khi nào lại lưu lạc thành nhân viên thử kem chống nắng vậy thật đáng buồn đi. Mặc kệ nước mắt ai kia tuôn rơi giám đốc Trần có một ngày làm việc vô cùng vui vẻ dự án lần này hắn làm rất dứt khoát đem lợi ích thu hết vào tay chỉ vài hôm nữa là lại có thời gian tới trường rong chơi rồi.
Trong câu lạc bộ bóng đá vài hôm nữa sẽ diễn ra trận đá giao hữu với trường đại học khác nên rất bận rộn Đường Bảo Bảo và Lý Hoán từ chân nhặt bóng giờ kiêm luôn chân sai vặt chạy đông chạy tây từ lấy khăn lấy nước cho đến dọn sân đều đến tay, khiến hai người nghiến răng là công việc này có cái tên rất mĩ miều tổ hậu cần. Đường Bảo Bảo tốt tính mệt nhưng không dám than Lý Hoán thì sắp bạo rồi "mẹ nó coi chúng ta là ô sin sao bánh bao à hay trốn thôi tớ sắp liệt rồi" Đường Bảo Bảo cười yếu ớt "Điểm hoạt động ngoại khóa ảnh hưởng tới hạnh kiểm đó" Lý Hoán ném mạnh chồng khăn lau nhảy qua vò đầu Đường Bảo Bảo "Ông đây bị cậu hại thảm rồi" Đang Đùa nghịch thì đám đàn anh đã lại kêu phục vụ khăn nước hai người thở dài èo uột ôm đồ đi qua.
Hôm nay tập cá nhân bóng không cần nhặt cuối buổi dọn dẹp là xong trong tổ hậu cần cũng có vài em gái vì mê trai mà đến nhưng luôn luôn cậy mình thân nữ nhi kiếm cớ trốn việc chỉ khi có các "đại thần" đến mới xuất hiện lượn lờ gây chú ý vậy là vài tên con trai trong đó có cả Đường Bảo Bảo và Lý Hoán có tức mà không thể xả đành chịu trận ôm việc ngày nào cũng là lết về ký túc nằm xuống giường chẳng còn muốn dậy nữa.
Chỉnh sửa cuối: