Truyện Ngắn Vợ Ơi, Anh Không Dám Nữa Đâu! - Hạ Tuyết Liên99

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi hoa tuyết liên99, 24 Tháng sáu 2020.

  1. hoa tuyết liên99 Muốn thương thật lâu một ai đó.

    Bài viết:
    66
    Vợ Ơi, Anh Không Dám Nữa Đâu! - Hạ Tuyết Liên99

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hạ Tuyết Liên

    Truyện: 4 chương

    Thể loại: Vườn trường, thanh mai trúc mã, đoản, ngôn tình

    [​IMG]

    Nội dung

    Anh và cô là thanh mai trúc mã, cùng vui chơi, cùng học tập và cùng trưởng thành. Anh rất hay trêu chọc cô, còn cô thì cứ mặc kệ anh trêu mình. Nhưng đến một ngày cô cũng không thể chấp nhận được nữa..


    Mọi người đọc vui vẻ nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng sáu 2020
  2. hoa tuyết liên99 Muốn thương thật lâu một ai đó.

    Bài viết:
    66
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm cô bốn tuổi, gia đình anh chuyển đến tiểu khu nhà cô. Cô và anh hữu duyên mà trở thành hàng xóm. Hai gia đình họ cũng từ quan hệ hàng xóm mà trở thanh bạn bè, chiến hữu. Thế là anh cùng học, cùng chơi và cùng cô trưởng thành.

    Sáu tuổi, cô cùng anh chơi đuổi bắt, cô bị ngã, anh sẽ đỡ cô? Mơ đi! Anh khi ấy rất oai phong lẫm liệt mà nhìn cô ngửa đầu lên trời cười thật lớn:

    "Haha, haha, nhìn cậu giống con ếch nhảy trên đầm (đầm lầy) quá đi! Haha!"

    Cô khi đó nhìn anh, tròng mắt rưng rưng sau đó nức nở mà khóc lớn

    "Huhuhu.."

    Và dĩ nhiên sau trận "khóc như mưa" của cô, anh bị Chú Hàn (ba anh) vác về đánh cho một trận. Anh ôm cái mông của mình về phòng, trong lòng thật tức giận, quyết định sau này nhất định sẽ cho cô bị ăn đánh mới cam lòng. Hai ngày sau, anh cầm một chiếc máy bay qua nhà cô. Anh đưa chiếc máy bay đến trước mặt cô nói:

    "Tiểu Thất, cái này cho cậu, coi như là mình xin lỗi vì cười cậu khi cậu bị ngã."

    Cô gái nhìn chăm chú chiếc máy bay vẫn còn mới với đôi mắt sáng ngời rồi nhìn về phía cậu trai trước mặt:

    "Cậu, cậu thực sự cho mình?"

    Anh gật đầu một cái thật mạnh rồi sợ cô không tin nên liền nói:

    "Ừm, cho cậu."

    Cô đưa tay nhận chuẩn bị nói tiếng cảm ơn thì lại thấy anh thụt tay về, đem cánh máy bay bẻ gãy, sau đó nhét vào tay cô.

    Cô ngơ ngác nhìn cậu nhét chiếc máy bay đã gãy cánh vào tay mình rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Nhìn xuống tay cô bất giác buồn:

    "Gãy rồi, làm sao chơi được."

    Cô vẫn đứng đấy nhìn món đồ chơi bị anh bẻ gãy kia nào biết rằng anh chạy về nhà nói với mẹ anh rằng:

    "Huhu, mẹ ơi, tiểu Thất làm hư chiếc máy bay bà tặng con hôm sinh nhật rồi huhu. Con không cho bạn ấy mượn, bạn ấy giận đem nó bẻ gãy luôn. Huhu, con không chịu đâu.", Mẹ Hàn chịu không nổi con trai quấy khóc nên gọi điện bảo cha Hàn mau trở về rồi tự mình qua bên nhà Hứa Tiểu Thất mà hỏi chuyện.

    Vừa vào đến trước sân đã thấy một cô gái bé nhỏ mặt mày ủ dột nhìn chiếc máy bay đã gãy trong tay.

    Thấy Hứa Tiểu Thất vẫn còn đứng ngoài vườn, Hàn Đông tiếp tục nấc lên:

    "Huhu, mẹ thấy không, bạn ấy làm hư máy bay của con kìa, huhu."

    Mẹ Hàn thấy con trai vẫn còn khóc, liền nóng lòng trấn an:

    "Con ấy, mau nín để mẹ hỏi chuyện con bé." Bà tiến về phía Hứa Tiểu Thất nhẹ giọng hỏi:

    "Sao vậy, Tiểu Thất? Sao cháu đứng đây?"

    Cô gái nhỏ ngây ngô nhìn bà, đưa chiếc máy bay về phía bà mếu máo:

    "Dì ơi, gãy rồi huhu.."

    Bà xoa đầu đứa nhỏ, chưa kịp nói lời an ủi đã bị tiếng khóc kế bên kia ngăn cản:

    "Huhu, huhu, mẹ không thương con, mẹ bênh bạn ấy huhu.."

    Tiếng khóc hai đứa nhỏ càng lớn khiến cho ông bà Hứa hoảng sợ mà chạy ra.

    "Rốt cuộc là chuyện gì?"

    Ba người lớn nhìn nhau một lúc rồi dẫn hai đứa trẻ vào nhà, hỏi chuyện.

    Hàn Đông tiếp tục khóc đưa tay chỉ về phía Hứa Tiểu Thất kháng nghị:

    "Bạn ấy làm hư chiếc máy bay của con, huhu."

    Ông bà Hứa nghe lời tố cáo của Hàn Đông, liền cùng lúc nhìn về phía cô con gái đang sùng sụt khóc của mình:

    "Tiểu Thất chiếc máy bay này là con làm hư sao?"

    Cô gái nhỏ nghe hỏi vậy, vừa nấc vừa trả lời:

    "Con không có! Là Hàn Đông cậu ấy bẻ gãy cánh rồi cho con."

    Người lớn lúc này đau đầu mà nhìn nhau. Cha Hàn từ cửa bước vào nghe lời của hai đứa nhóc liền lên tiếng nói:

    "Tôi thấy vườn trước của anh chị có gắn camera." Ba đôi mắt sáng quắc nhìn về phía cha Hàn, họ hiểu ý nhau. Cha Hàn cùng với cha Hứa vào phòng xem lại camera. Còn mẹ Hàn và mẹ Hứa thì dỗ hai đứa con của mình nín khóc. Bỗng cha Hàn từ trong phòng bước ra, tức giận nhìn Hàn Đông mà quát:

    "Tiểu tử thối, hôm nay con chết với ta."

    Nhìn thấy sắc mặt ác liệt của Cha Hàn, Hàn Đông hoảng sợ chạy về phía cửa trốn, nhưng mà chân cậu làm sao dài hơn cha của mình. Thế là cậu bị đánh và bị cấm túc trong nhà một tuần.

    Khai giảng lớp một cậu và cô học chung một trường, cũng cùng lớp lại ngồi chung một bàn nên mối quan hệ oan gia ngỏ hẹp này cứ kéo dài. Cậu cứ trêu chọc cô mãi, nhưng mà không khi nào thành công cả. Nhưng không hiểu sao cô bị cậu chọc cho tức giận rất nhiều lần mà lại chưa một lần oán hay đoạn tuyệt quan hệ với cậu. Cho đến một ngày hè năm lớp chín cậu hôn cô.. Khi ấy tim cô đập rất loạn, cô đã biết mình thích cậu, thích cậu thật nhiều. Nhưng mà cô thật tức giận, cậu, cậu ấy vì cá cược với bạn mà trêu chọc cô, hôn cô.

    "Hàn Đông Đông! Cậu là tên khốn nạn, đại khốn nạn."
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  3. hoa tuyết liên99 Muốn thương thật lâu một ai đó.

    Bài viết:
    66
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hàn Đông Đông! Cậu là tên khốn nạn, đại khốn nạn." Kể từ giây phút ấy cô không còn qua nhà cậu chơi nữa, kể cả cậu có sang nhà cô, cô cũng chỉ ngốc trong phòng của mình mà không tiếp cậu. Đó là khoảng thời gian Hàn Đông khó có thể nào quên được: Cô hoàn toàn lơ cậu, không quan tâm cậu! Thế là cậu phải trải qua một mùa hè không gì buồn tẻ hơn.

    Đầu năm học mới đến, ngày tựu trường anh háo hức chờ cô cùng đi nhưng mà chờ hoài không thấy cô đi học, anh liền hỏi mẹ Hứa và biết được cô đã đến sống cùng bà nội Hứa và học ở trường gần đấy, không cùng trường với cậu. Cậu thật sự rất sốc và tức giận, giận cô ít mà giận bản thân cậu lại thêm nhiều. Cô thực sự giận cậu rồi! Không muốn chơi với cậu nữa! Cậu phải làm sao đây?

    Vào một ngày nọ, cậu phát hiện ra vị trí của cô trong lòng mình nó không đơn thuần như cậu vẫn nghĩ. Không có cô, cậu cảm thấy cuộc sống rất nhạt nhẽo và buồn chán. Cậu thích cô sao? Dĩ nhiên là thích. Nhưng mà.. sao tới giờ cậu mới phát hiện vậy. Cậu đúng là đồ đần!

    "Hàn Đông, mày phải đi tìm cô ấy, nhất định phải nói rõ với cô ấy." Cậu tự nhủ.

    Rồi cậu một mạch đến nhà bà nội Hứa tìm cô bày tỏ nỗi lòng.

    Đến nơi cậu vừa hồi hợp vừa vui mừng khi nhìn thấy cô. Nhưng mà.. tại sao lại có một người đàn ông khác đứng kế cô vậy? Hắn, hắn dám xoa đầu cô!

    Cậu tức điên định mở cửa xe và đi đến hỏi cô cho rõ nhưng mà.. cậu có tư cách sao? Cậu lấy tư cách gì để chất vấn cô chứ! Cậu cứ thế mà đau khổ nhìn cô gái đằng xa đang cười vui vẻ với người con trai khác.

    Suốt đêm ấy Hàn Đông không hề chợp mắt, cậu nghĩ về bản thân mình, nghĩ về người con trai ban sáng và nghĩ về cô..

    Sáng hôm sau, cậu vọt thẳng đến phòng cha Hàn dõng dạt mà nói:

    "Cha ơi, con muốn thôi học."

    "Tiểu tử thối, con nói lại lần nữa."

    "Con muốn thôi học.." Lời còn chưa kịp nói hết anh đã "được" cha Hàn cho "ăn" một quyển sách vào thẳng mặt. Thế là trên gương mặt điển trai ấy liền mọc lên một "bé u" tròn tròn, dễ thương.

    * * *

    Đầu tuần, như mọi hôm, cô vào lớp liền đến chỗ ngồi của mình lấy vở bài học ra xem. Không khí lớp hôm nay nhộn nhịp hẳn ra, các bạn cứ xì xào bàn tán cái gì đó. À, thì ra là lớp cô sắp có thêm một thành viên mới. Cô cũng không quan tâm lắm. Tiếp tục chăm chú xem lại bài tập. Bỗng, một âm thanh quen thuộc thì thào bên tai cô:

    "Bạn học, mình có thể ngồi ở chỗ này chứ?" Hứa Tiểu Thất bị sững sờ bởi giọng nói quen thuộc ấy, đã bao lâu rồi cô chưa nghe được giọng nói của cậu. Nửa năm, nói đúng hơn là sáu tháng hai mươi ba ngày cô không gặp mặt anh càng không nghe được giọng nói của anh. Lòng cô có chút rộn ràng, cô đưa ánh mắt nhìn về người con trai trước mặt, lòng có chút vui mừng: "Thật sự là cậu ấy."

    Vui thì có vui nhưng mà khi nhớ lại chuyện ngày ấy, cô lại không thể nào cho cậu một sắc mặt tốt được. Hứa Tiểu Thất vừa định lên tiếng từ chối thì cậu thiếu niên ấy đã vui vẻ mà kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.

    "Cảm ơn nhé!" Hàn Đông hí ha hí hửng nhìn cô nói.

    Cô chưa từng thấy bộ dáng này của anh bao giờ, trong lòng có chút buồn cười nhưng vẫn nghiêm mặt mà nói:

    "Bạn học này, chỗ này đã có người ngồi, cậu làm ơn chuyển đến chỗ khác đi, cảm ơn."

    "Đã có người ngồi rồi sao?" Vẻ mặt cậu thanh niên thoáng chút buồn nhưng nhanh chóng tươi cười trở lại:

    "Không sao, cứ để bạn ấy chuyển đến chỗ khác là được."

    Cô bây giờ cảm thấy bản thân rất tức giận. Tại sao cậu lại đến đây? Tại sao cậu lại muốn ngồi cùng với cô? Cậu vẫn là đến để trêu chọc cô nữa sao?

    "Hàn Đông Đông, rốt cuộc cậu muốn làm sao?" Cô tức giận đứng lên quát.

    "Mình chỉ là muốn ngồi cạnh cậu, Tiểu Thất mình nhớ cậu."

    Nghe được lời nói kia cô hơi chấn kinh, cũng có chút cảm động. Nhưng nghĩ lại cậu đã đùa giỡn với cô nhiều lần như thế, cô sao lại như con ngốc mà tin chứ? Vừa định lên tiếng chất vấn cậu thì Hứa Tiểu Thất phát hiện ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía mình. Cô quẫn bách không biết làm thế nào, liền nuốt xuống những lời sắp ra khỏi miệng. Thật may lúc này giáo viên vào lớp cứu thoát cô khỏi cảnh ngượng ngùng này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  4. hoa tuyết liên99 Muốn thương thật lâu một ai đó.

    Bài viết:
    66
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng mà câu chuyện của hai người cứ thế nhanh chóng lan ra toàn trường. Hàn Đông Đông cũng nhờ vậy mà công khai theo đuổi cô. Ngày từ đầu, cô cứ nghĩ đây là một trò đùa mới của cậu nên không hề cho cậu sắc mặt tốt. Cô không thèm quan tâm, không thèm để ý đến cậu. Thi cuối kì sắp đến, cô phải đi học thêm, cậu đi cùng cô. Cô biết, cậu rất thông minh, rất giỏi, không cần thiết phải đi học thêm như cô nhưng cậu vẫn đi. Mỗi ngày cô đều bắt gặp cậu chăm chú nhìn cô khiến cô không khỏi đỏ mặt. Có lúc cô thật sự nghĩ có lẽ lần này cậu không trêu đùa cô. Từ lúc ấy, thái độ của cô đối với cậu bớt lạnh nhạt đi một chút, cậu hỏi - cô trả lời, cậu rủ cô đi chơi - cô suy nghĩ lại. Mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo của nó.

    Một lần nọ, cô đến lớp nhưng lại không thấy cậu. Cậu nghỉ học? Trong lòng có chút bồn chồn thì thấy cậu gọi đến, cô chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn ở đầu dây bên kia, trong lòng run bần bật.

    "Tiểu Thất, tớ bị ốm rồi!"

    Hôm ấy cô cúp tiết, lần đầu tiên trong đời dám cúp học. Cô vội vả chạy đến chỗ ở của cậu, đưa cậu đến bệnh viện. Nhiệt độ trên người cậu khi ấy làm cô thật hoảng loạn, thật nóng. Cậu sốt rất cao. Cô chưa bao giờ khẩn trương, hoảng loạn đến vậy cô thật muốn khóc, muốn khóc thật lớn nhưng mà cô không dám khóc, cô phải đưa cậu đến bệnh viện, đến bệnh viện.

    "Hàn Đông Đông, cậu không được có chuyện gì, không phải cậu còn chưa theo đuổi được tôi sao? Cậu mau khỏe lại cậu muốn gì tôi cũng đồng ý với cậu, Hàn Đông Đông, cậu phải kiên trì, kiên trì a!"

    Sau khi đưa cậu đến bệnh viện thì rốt cuộc cậu cũng hạ sốt, nhưng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Cô vội điện cho cha Hàn và mẹ Hàn, nói rõ tình trạng của cậu. Cha mẹ Hàn gấp rút đến bệnh viện cũng đã là hai tiếng sau, đúng lúc Hàn Đông vừa tỉnh, hai người định đẩy cửa vào thì nghe tiếng thút thít của cô gái nhỏ

    "Huhu, Hàn Đông Đông cậu hù chết tớ rồi huhu.."

    Thấy cô gái nhỏ òa khóc trong lòng Hàn Đông đau nhói, cậu nhẹ nhàng ôm lấy cô, tay nhanh chóng vỗ nhẹ lên bả vai cô trấn an:

    "Đừng khóc, không phải tớ đã tỉnh rồi sao? Đừng khóc Tiểu Thất."

    Cô gái nhỏ càng khóc lớn hơn:

    "Hàn Đông Đông, sau này cậu không được bệnh nữa, tớ sợ lắm."

    "Được rồi, sau này tớ sẽ không bệnh nữa. Tiểu Thất Thất cũng đừng khóc nhé! Cậu khóc trông thật xấu."

    "Hàn Đông Đông cậu bệnh rồi mà cũng không quên trêu chọc tớ. Tớ sau này sẽ không quan tâm cậu nữa."

    Nghe vậy, Hàn Đông liền nhanh mồm phản đối:

    "Không được! Hứa Tiểu Thất, những lời cậu nói lúc tớ bị bệnh tớ đã nghe thấy, cậu đừng hòng chối. Đã hứa thì phải chịu trách nhiệm."

    "Cậu nói năng sằng bậy mình có hứa gì với cậu chứ, mình.."

    "Hứa Tiểu Thất, cậu đại gian manh, không giữ lời." Hàn đông lớn tiếng tố cáo, cũng không quên giả dạng đáng thương đưa tay ôm ngực tỏ vẻ khó chịu.

    "Hàn Đông Đông cậu sao vậy? Có sao không?" Cô luống cuốn đứng dậy đưa tay định chạm vào anh thì Hàn Đông lại lên tiếng:

    "Cậu là đại gian manh, mình không cần cậu quan tâm." Giả vờ đau khổ tiếp.

    "Không phải, lúc nãy chỉ là tớ tạm thời mất trí nhớ thôi, bây giờ tớ nhớ lại rồi. Đúng là tớ có hứa thật, tớ nhất định thực hiện lời hứa mà." Cô vội giải thích.

    "Cậu nói thật?" Hàn Đông giả bộ thăm dò.

    "Thật!" Cô mở to mắt, gật đầu khẳng định.

    "Được, vậy cậu làm bạn gái tớ nhé! Không được từ chối!"

    "Được."

    Nghe được câu trả lời của cô, cậu thật sự vui mừng, mặc kệ tay đang truyền nước mà nhào lại ôm cô, bây giờ cậu đang rất vui, rất hạnh phúc.

    Cha mẹ Hàn thấy hai đứa trẻ vui vẻ như vậy cũng không muốn quấy rầy, liền cùng nhau đi đến tìm bác sĩ hỏi lại tình hình của Hàn Đông.

    Hai ngày sau, cậu xuất viện, đi học lại với thân phận mới "Bạn trai của Hứa Tiểu Thất" đó nha. Hai người cứ thế ân ân ái ái hết cả những năm cấp ba, khiến bạn cùng trường bị ngược tâm không thôi.

    Trong kì thi đại học - trước phòng thi của cô

    "Tiểu Thất, em phải bình tĩnh nha, bình tĩnh mới làm bài tốt được, em vạn lần đừng khẩn trương, đừng run.."

    Cô nhìn thấy cánh tay nắm lấy tay mình run bần bật thì có chút buồn cười nói:

    "Cho em xin đi, rốt cuộc là ai mất bình tĩnh, ai run bần bật thể hả? Mà em nói này, anh thông minh như thế, mà còn khẩn trương làm gì thế hả?"

    "Anh chẳng phải là đang lo lắng cho em thôi sao? Em nhất định phải làm thật tốt đấy! Nếu không thì anh làm thấp một chút cũng được."

    Cô nghe anh nói thế liền lên tiếng ngăn cản:

    "Nè, anh phải làm hết khả năng của mình biết chưa? Em còn muốn được người khác hâm mộ là có bạn trai là thủ khoa nữa nhé. Yên tâm, em sẽ cố gắng mà, không để anh học một mình đâu."

    Nghe cô trấn an xong, cậu mới bình tĩnh một chút.

    "Được. Nghe em."

    "Ừm, vậy anh về phòng của mình đi, sắp tới giờ thi rồi." Cô mỉm cười, hôn lên má anh một cái, nói.

    "Được, anh về đây." Trước khi đi anh hôn lên trán cô rồi nói:

    "Thi tốt."

    Cô cười hạnh phúc đáp:

    "Được, thi tốt."
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2020
  5. hoa tuyết liên99 Muốn thương thật lâu một ai đó.

    Bài viết:
    66
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người thuận lợi vượt qua kì thi, cũng thuận lợi đậu cùng một trường. Anh khoa quản trị kinh doanh, cô khoa thiết kế. Tuy hai khoa ở vị trí khác nhau nhưng ngày nào họ cũng dành thời gian cho nhau. Cô xinh đẹp, anh điển trai, hai người cùng trở thành huyền thoại của trường, mối tình của hai người ngọt đến khiến người ta nhìn thôi cũng đã bị sâu răng. Được người người chúc phúc, người người ganh tỵ, người người ao ước.

    Thế là chuyện gì đến rồi cũng đến, sau khi tốt nghiệp một năm cô và anh quyết định kết hôn. Hôn lễ của anh và cô được tổ chức tại lễ đường - nơi thiêng liêng trong lòng tất cả cô dâu và chú rể.

    Ngày hôn lễ ấy cô đột nhiên mất tích, anh hoang mang tột cùng, cảm giác của anh lúc này khó chịu tột cùng chưa bao giờ anh cảm thấy hoảng sợ như lúc này, vội chạy đến phòng hóa trang lại không thấy bóng dáng cô, anh tìm khắp nơi vẫn như cũ không tìm thấy được gì. Chợt nhớ đến điều gì đó anh vội đưa tay vào túi, lấy ra chiếc điện thoại gọi cho cô,

    "Phải rồi, gọi cho cô ấy." Tay anh run run bấm vào dãy số quen thuộc ấy trong lòng không khỏi hoảng loạn cùng lo lắng.

    Chuông đổ, cô bắt máy.

    "Tiểu Thất, em ở đâu? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, em.. em ở đâu?" Giọng anh run run, tràn ngập hoảng sợ. Đương nhiên là cô biết. Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà nhẹ giọng nói:

    "Đông Đông, bây giờ anh cảm thấy tốt không?"

    "Tốt cái khỉ gì chứ? Anh.. anh cảm thấy không tốt chút nào.. rất khó chịu.." Anh nhanh chóng đáp lời cô vẻ mặt vẫn căng thẳng như trước.

    "Đúng vậy, em năm ấy cũng giống như vậy! Cảm thấy không tốt chút nào, rất khó chịu, cực kì khó chịu. Chuyện năm đó em không thể nào quên được, Đông Đông hay là chúng ta đừng kết hôn nữa nhé! Em rất sợ, lần này lại là trò đùa dai của anh, em sẽ không chịu nổi đâu!"

    Người đàn ông càng thêm hoảng loạn, hóc mắt đã bắt đầu đỏ lên mất bình tĩnh mà gào lên với chiếc điện thoại:

    "Thất Thất tin anh, lần này anh không hề trêu đùa em, anh thật sự rất thích rất thích em, anh xin lỗi mà, xin lỗi em sau này anh sẽ không trêu em nữa. Tin anh đi mà. Thất Thất rốt cuộc em ở đâu?" Anh vừa gào vừa khóc.

    Cô biết người đàn ông của mình đã chịu đựng cực hạn rồi. Nếu cô không xuất hiện nữa thì chắc Cha mẹ cô sẽ lôi đầu cô ra ấy chứ.

    "Vậy anh có đảm bảo không?"

    Người đàn ông nghe lời cô thì bừng tỉnh trong lòng có chút luống cuốn vui mừng:

    "Vợ à! Anh sai rồi, sau này anh không lừa, không trêu em nữa. Anh sẽ luôn yêu em, nghe lời em, anh bảo đảm.. bảo đảm!"

    "Vậy được, anh quay đầu lại đi."

    Người đàn ông từ từ quay đầu, liền phát hiện người vợ vừa bỏ trốn của mình đang tươi cười mà đứng đó. Anh xúc động chạy đến ôm cô, khóc lóc:

    "Vợ à! Anh rất sợ, em đừng bỏ đi nữa nhé!"

    Cô mỉm cười ôm người đàn ông của mình, đáp lời:

    "Được."

    Thế là hôn lễ của anh và cô tiến hành theo dự định ban đầu dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người.

    Sau một năm kết hôn, cô mang thai. Lúc đầu anh còn hào hứng, nhưng mà sau khi anh trải nghiệm cảm giác thử sinh con thì..

    "Vợ ơi, hay là mình không sinh nó nữa nhé, sẽ rất đau."

    Cô lớn tiếng quát:

    "Hàn Đông Đông, anh nói bậy bạ gì thế hả, anh có tin em cho anh ăn dép không?"

    "Nhưng mà vợ à em sinh sẽ rất rất đau đấy! Anh vừa mới đến bệnh viện thử rồi. Cực kì đau luôn." Vẻ mặt anh lo lắng nhìn cô.

    "Không sao, cứ để em sinh nó, khi nào em không chịu nổi thì anh lại đưa đầu cho em nắm là được rồi, không đau nữa."

    "Được, nghe theo vợ."

    Bốn năm sau:

    "Tiểu tử thối, con đứng lại ngay cho ba, dám vẽ bậy vào văn kiện quan trọng của công ty. Con chết chắc rồi!"

    Bánh bao nhỏ chạy xuống bếp cầu cứu mẹ:

    "Mami, cứu con, ba ba muốn đánh chết con. Hu hu." Bánh bao nhỏ nép sau người Tiểu Thất mà lánh nạn.

    Hàn Đông vừa nghe lời vu khống của con trai mình thì tức sôi máu, vội giải thích:

    "Vợ à, anh không có, anh chưa hề đánh nó, là nó vẽ bậy vào tài liệu quan trọng của công ty. Anh chỉ mới dọa nó thôi, thật sự chưa làm gì hết."

    Hứa Tiểu Thất nghe anh nói thì hiểu ra, quay người sang bánh bao nhỏ hỏi:

    "Hàn Triệt, con có vẽ bậy vào tài liệu của ba ba không?"

    "Dạ.. có."

    "Tại sao con lại vẽ bậy như thế?"

    "Con đâu có vẽ bậy, con là vẽ mami xinh đẹp." Cậu bé nhanh miệng phản bác.

    Hứa Tiểu Thất bất đắc dĩ đỡ trán:

    "Sau này, dù có muốn vẽ mami thì cũng nên tìm quyển tập vẽ của con mà vẽ. Đó là tài liệu của ba ba không thể vẽ loạn biết chưa? Tài liệu ấy là ba ba vất vả mới làm được, kiếm tiền nuôi tiểu Triệt lớn đấy. Phải biết trân trọng nó."

    "Vâng con biết rồi ạ."

    "Vậy mau nhận lỗi với ba ba đi."

    Bánh bao nhỏ nhè nhẹ đi tới trước mặt Hàn Đông nói:

    "Ba ba con xin lỗi, tiểu Triệt sẽ không vẽ bậy nữa đâu."

    "Được, nếu con cảm thấy mình có lỗi thì phải nên chịu phạt phải không?"

    "Cái này, không chịu có được không?"

    Anh ngồi xuống nhìn cậu nhóc mở mắt to từ chối:

    "Không được, nam tử hán dám làm dám chịu. Như vậy mới là anh hùng."

    Cậu nhóc nghe vậy liền nhận lời:

    "Vậy được, ba ba phạt nhẹ thôi nhé!"

    "Được thôi, nhiệm vụ của con rất đơn giản thôi, chính là con sang nhà ông bà nội ở đấy ba ngày và làm cho ông bà vui vẻ, có được không?"

    "Sẽ rất lâu đó, một ngày thôi được không ba ba."

    "Không được, nam tử hán, dám nhận lỗi, thì dám chịu phạt."

    "Thôi được rồi, ba ba và mami nhớ đến đón con đấy nhé!"

    "Được, đi thôi." Anh vui vẻ ôm cậu nhóc lên, rồi quay đầu nhìn cô ý vị thâm trường nói:

    "Vợ à, tắm rửa chờ anh về nhé! Anh đói cả tuần nay rồi."

    Cô nhìn anh lại cảm thấy thật buồn cười, chỉ nói:

    "Không chút đứng đắn gì hết."

    Thế là nhờ vào ba ngày cậu nhóc Hàn Triệt không ở nhà ấy, trong bụng cô lại xuất hiện thêm một hạt đậu nho nhỏ đáng yêu. Thế là chín tháng mười ngày sau cậu nhóc Hàn Triệt lại có thêm một tiểu muội muội khả ái rồi.

    HẾT
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tám 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...