Bài viết: 108 

Chương 10: Bị hiểu lầm
Anh tranh thủ giờ ăn trưa về nhà với vợ vì cô cũng gần đến ngày sinh. Cô ở trong nhà bếp cùng cô giúp việc, trên bàn ăn có nhiều hộp đựng thức ăn đang được đóng gói, anh lại gần vợ, tay đặt sau lưng Mai Sương đỡ lấy cô:
- Em đang làm gì vậy. Mấy gói đồ ăn này là sao?
Mai Sương tươi cười nhìn chồng, cô lấy mấy nắp hộp để đậy lại, cho vào một túi to:
- Mấy ngày nay em không liên lạc được với chị Mộc Miên nên hơi lo, em bảo dì làm vài món ăn rồi mang qua đó.
Anh cười nhìn cô, vợ anh đúng thật rất tốt bụng, nhưng anh không muốn cô ôm bụng lớn như vậy ra đường, như vậy rất nguy hiểm. Anh thay cô nhận việc chuyển đồ:
- Em chu đáo quá. Để đó lát nữa quay lại công ty anh sẽ mang cho.
Thái Sơn giúp vợ bỏ mấy hộp đồ ăn vào trong túi lớn, Mai Sương quay trở lại bếp phụ dì giúp việc dọn cơm trưa, tranh thủ để anh không muộn giờ làm buổi chiều. Cô suy nghĩ chút mới nhớ ra là chị còn phải đi làm nên nhắc chồng:
- Hay để chiều em gọi điện thoại rồi mang tới công ty cho chị ấy, chứ buổi trưa thì chị ấy không có ở nhà đâu.
Nghe cô nói muốn đi ra ngoài, anh không thể yên tâm nên liền ngăn cản:
- Em xem bụng em đã lớn như vậy rồi còn muốn đi lung tung nữa sao? Có cô bé giúp việc mà. Không sao, nếu không có ai thì anh vào nhà để đồ rồi đi, anh có chìa khóa mà!
Mai Sương nhíu mày, ý tốt của anh vào tai cô lại giống như anh muốn giành với cô để gặp riêng mẹ con chị vậy. Nghe anh nói có chìa khóa, cô có chút không vui nhíu mày:
- Anh có chìa khóa sao?
Anh vẫn thản nhiên phụ cô xới cơm ra bát:
- Em quên đó là nhà của chúng ta sao. Anh còn giữ chìa khóa dự phòng.
Mai Sương đặt đũa xuống bát, không vui mà nói anh:
- Em không giữ mà anh còn giữ, dù sao cũng đang cho chị ấy ở, anh giữ như vậy không hay cho lắm đâu. Lỡ người khác biết lại hiểu lầm anh này nọ.
Thái Sơn kéo lỏng cà vạt nhìn vợ, anh nghe ra trong giọng nói của cô có điểm không vừa lòng. Cô càng ngày càng đa nghi, càng khó tính, anh tuy nuông chiều cô nhưng cũng đôi khi cảm thấy mệt mỏi, anh cũng lười giải thích rõ với cô:
- Em bắt đầu rồi đó. Nói vớ vẩn, thôi đi.
Mai Sương cũng không nói gì thêm. Hai người trên bàn ăn lại im lặng không nói gì với nhau, cô lại càng bất an về anh. Anh ăn xong liền xách túi đồ ăn đưa đến cho Mộc Miên. Mai Sương không vui vì rõ ràng anh quan tâm rất nhiều đến mẹ con chị ấy mà cô là vợ anh lại chuẩn bị sinh con. Phụ nữ mang thai nếu nghi ngờ mà không được giải đáp thì càng thấy khó chịu trong lòng, cô thà biết sự thật còn hơn ở nhà nghĩ đông nghĩ tây. Nghĩ là làm, cô liền bắt taxi đi theo anh.
* * *
Anh đến nơi thì thấy có người ở nhà, anh nhấn chuông thì cô sinh viên giúp việc ra mở cửa:
- Cháu chào chú, chú tìm cô ạ?
Tuy mới gặp vài lần nhưng anh cũng có nhiều thiện cảm với cô bé giúp việc này. Nếu như so sánh, em ấy quả thực giống vợ anh lúc đó, nhưng giờ thời gian đã làm vợ anh khó tính hơn nhiều rồi. Anh hỏi thăm thì biết Mộc Miên ở nhà nên cũng vào thăm một chút. Khánh Nhàn nhanh nhẹn mở cổng cho anh:
- Cô Mai Sương gửi ít đồ ăn cho cô, cháu cất vào tủ đi giúp chú.
- Vâng ạ!
Anh đưa túi đồ cho Khánh Nhàn, anh đi vào trong thì cô cũng đi ra. Trông cô xanh xao và gầy đi, anh lo lắng nhìn cô, nhăn mày:
- Em làm sao vậy, ốm à?
Cô lắc đầu:
- Em không sao đâu, anh ngồi đi.
Cô cùng anh ngồi xuống sofa, cô có chút thở dài nhưng bị anh nhìn thấy, anh gặng hỏi:
- Rõ ràng là có chuyện, là vấn đề về chồng em đúng không, nói anh nghe đi Mộc Miên.
* * * cô im lặng cúi đầu. Thực sự cô chưa muốn nói chuyện này với bất kỳ ai, nhưng mà chịu đựng một mình rất mệt mỏi.
Thái Sơn nhìn cô trầm ngâm, anh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng khuyên bảo cô:
- Anh nhớ lúc anh tìm Mai Sương, là em giúp anh nên bọn anh mới có ngày hôm nay, giờ anh không giúp em được sao? Em giữ trong lòng cũng thêm khổ cho mình thôi.
Cô lại im lặng một lát rồi mới quyết định nói ra:
- Em.. em ly hôn rồi anh ạ.
Anh kinh ngạc mà thốt lên:
- Cái gì, em nói là..
Cô kể mọi chuyện cho Thái Sơn nghe, cả đứa con cô vừa biết, anh chống tay lên đùi nắm chặt tay:
- Em chấp nhận hi sinh như vậy à, hắn có còn là đàn ông không chứ. Vứt bỏ em như vậy sao?
Anh gặp Vilath không nhiều, cũng tiếp xúc qua, vốn dĩ ấn tượng cũng tốt, tuy còn trẻ nhưng cũng rất có tài năng và cũng rất yêu Mộc Miên. Anh thật không ngờ cậu ta lại để mọi chuyện thành ra như vậy. Để mẹ con cô trở về một mình sống ở đây đã là điều làm anh có chút ác cảm với cậu ta, bây giờ lại vì mắc phải một đứa con gái khác mà bỏ rơi vợ mình, đúng là muốn ăn đòn mà. Anh nghe cô lên tiếng:
- Nếu là anh, anh sẽ làm khác sao. Đó là cách chọn duy nhất mà. Làm sao lựa chọn khác chứ?
Anh biết cô nói đúng. Cái sai của cậu ta là phạm sai lầm khiến người khác có thể uy hiếp mình, bây giờ thì đẩy mọi người vào thế bế tắc, người chịu thiệt thòi lại là Mộc Miên. Anh thở dài nhìn cô:
- Haz.. em đã nói với cậu ta về đứa bé?
Cô lắc đầu:
- Không, em sẽ không nói, phải đau khổ rất nhiều cả hai bọn em mới có thể quyết định như vậy. Anh ấy xa em không phải anh ấy xem trọng đứa con này hơn đứa con kia, mà là anh ấy có nhiều thứ phải bảo vệ. Nói ra cũng không thể giải quyết được gì, chỉ là thêm gánh nặng và sự đau khổ.
Anh nhìn cô, thấy cô cũng đã gầy hơn nhiều so với khi về Việt Nam:
- Em định sắp tới sẽ một mình nuôi đến hai đứa con sao. Sẽ vất vả lắm em biết không?
Cô gật đầu. Cô biết chứ, nhưng số phận của cô thì cô phải chịu đựng.
Cô gắng gượng mỉm cười, nụ cười có bao nhiêu phần là chua chát và bất lực. Lúc trước tình yêu của cô khiến nhiều người hâm hộ về sự can đảm, nhưng giờ hậu quả cô lại đang phải gánh. Anh không thể giúp được cô thay đổi được kết quả ngày hôm nay, cũng chỉ có thể khuyên bảo cô nghĩ thoáng ra:
- Ở Vinh còn có anh và Mai Sương, có chuyện gì em phải nói với bọn anh, em sẽ không phải chịu một mình. Bây giờ em đang mang thai, nhất định phải gắng ăn uống, nghỉ ngơi nhiều, nếu không em không thể lo cho cả hai đứa nhỏ được.
Nghĩ đến Mai Sương cũng đã gần đến ngày sinh, cô thật sự không muốn em ấy lo lắng. Bao năm được Thái Sơn nuông chiều, em ấy đã trở thành người không sợ trời không sợ đất rồi, có chuyện ấm ức nhất định là sẽ không để yên:
- Anh khoan hãy nói với Mai Sương, cô ấy sắp sinh đừng để nó biết lại làm loạn lên. Đợi khi thích hợp em sẽ nói với nó sau. Anh nhất định đừng nói ra.
Anh thở dài nhìn cô:
- Em định cứ sống hi sinh vì người khác như vậy sao..
Anh đặt tay lên tay cô an ủi:
- Dù cho chuyện gì cũng phải sống vì em, vì con em, hiểu chưa? Đừng vì ai cả, mạnh mẽ lên!
Mộc Miên gật đầu trong nước mắt. Không khí xung quanh có phần im lặng không tiếng động. Nhưng ngay lúc đó tiếng nói tức giận từ cửa vang lên:
- Anh đang làm cái gì thế hả? Hai người đang yêu thương nhau sau lưng em sao?
Anh và Mộc Miên nhìn lên thì thấy Mai Sương giận dữ đứng đó, cả hai đứng dậy đi về phía cô. Thái Sơn kinh ngạc nhìn Mai Sương đứng ở giữa cửa, khuôn mặt giận dữ:
- Em làm gì mà lại đến đây hả, anh đã nói sắp sinh rồi đừng đi ra ngoài lung tung nguy hiểm lắm.
Mai Sương liếc mắt nhìn chồng, cơn tức giận làm cô thấy sự quan tâm của anh thật giả dối, cô đánh mất lý trí mà hét lớn vào mặt chồng:
- Anh thôi đi, anh xem thời gian em có thai là thời gian anh đi tìm một cảm giác với người đàn bà khác à?
Thấy cô ăn nói quá đáng, Thái Sơn nhíu mày gằn giọng muốn kìm chế cô lại:
- MAI SƯƠNG! Em ăn nói cẩn thận!
Mai Sương lùi ra sau cách xa anh một khoảng:
- Anh đừng có lớn tiếng với em!
Thấy tình hình có chút căng thẳng, Mộc Miên lên tiếng:
- Em hiểu lầm rồi Mai Sương, chị không bao giờ như em đã nói đâu.
Mai Sương quay lại nhìn chị, ánh mắt càng thêm phần tức giận, cô không dám tin là bị phản bội bởi người chị em thân thiết gần chục năm qua, CÔ luôn luôn tin tưởng chị, chị về đây cũng toàn tâm toàn ý quan tâm chăm sóc. Nhưng hết lần này đến lần khác dùng con trai tiếp cận chồng cô, để anh xem con trai chị như con trai mình, thì ra là muốn chen chân vào gia đình cô. Lòng người thật đáng sợ. Mười năm trước cô hỏi chị có sợ cô đâm sau lưng chị không, chị nói cô hiền lành không đủ sức đâm chị. Giờ thì quả thực rất đúng, cô không làm gì được chị, ngược lại lúc cô bụng mang dạ chửa lại bị người ta tát cho một cái thật đau. Cô nhìn chị đầy ghét bỏ:
- Rõ ràng là em thấy hai người nắm tay nhau, chị còn chối nữa sao. Chị đúng là thay đổi rồi, mới chỉ gặp chút chuyện phải ly thân với chồng đã thấy cô đơn muốn cướp chồng người khác rồi sao?
Mộc Miên nghe mấy lời đó cũng cảm thấy không vừa lòng, chị không vui nhìn lại cô:
- Nếu em không mang thai chị sẽ tát em một cái rồi đó. Chị với em quen nhau lâu như vậy mà em có thể nghĩ như vậy ư? Em nhìn ra chị là loại người đó ư?
Cô ngược lại nhìn chị khinh bỉ, nhìn chị cười mỉa mai:
- Tôi chính là ghê tởm sự thay đổi của chị đó. Chị định đóng tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân với tôi sao. Có con cả rồi đó chị à. Tôi đã có cảm giác nghi ngờ từ lâu, hôm nay thấy tận mắt thật không dám tin ai nữa.
Thật sự Mộc Miên không thể hiểu được nguyên cớ gì mà Mai Sương có thể suy nghĩ được xa như vậy từ một cái nắm tay, chỉ có vậy thôi mà em ấy có thể nghĩ cô quyến rũ chồng mình, đúng là nực cười:
- Em nghĩ vậy sao, là trong mắt em chị như vậy à, rốt cuộc em thấy được cái gì mà em dám nghi ngờ chị ngoại tình với chồng em chứ, nếu em nghĩ một cái nắm tay là ngoại tình thì chị quả thật thất vọng về em. Không sao, em muốn nghĩ gì cứ nghĩ.
Nghe chị nói vậy, Mai Sương như muốn bùng nổ. Trên đời này quả thực không có người phụ nữ nào đi cướp chồng người khác mà không trơ trẽn cả:
- Vậy là chị thừa nhận rồi chứ gì. Tôi giúp mẹ con chị đủ thứ, giờ chị quay lại cắn tôi à. So với Souliphone chị cũng là con hồ ly tinh cả thôi. Tôi cầu cho chồng chị bỏ chị!
Thái Sơn bực mình hét lên:
- Mai Sương, em điên sao? Em mau xin lỗi ngay!
Thấy chồng bênh vực người đàn bà khác, cô càng khó chịu hét lên:
- Tôi không việc gì phải xin lỗi, nhất là loại phụ nữ cướp chồng! Anh còn ra mặt bảo vệ chị ta ư, chị đúng là loại phụ nữ không biết liêm sỉ
Mai Sương nhịn không được lao vào tát mạnh vào mặt Mộc Miên khiến cô choạng vạng, may có Khánh Nhàn đứng đó đỡ kịp. Thái Sơn nắm lấy tay Mai Sương, lôi lại:
- Em quá đáng rồi đó. Dừng lại ngay!
Mai Sương vùng vẫy muốn thoát khỏi tay chồng để cho Mộc Miên một trận, Mộc Miên nhịn cơn đau rát từ má truyền đến, chị cũng không ngờ Mai Sương có thể ra tay đánh chị như vậy. Mộc Miên nén cơn giận trong lòng, nói với anh:
- Thái Sơn, anh đưa cô ấy về đi. Đừng để cô ấy kích động nữa, về đi!
- Chị im đi, còn giả nhân giả nghĩa..
Cô nói chưa xong thì đã bị chồng kéo đi. Khánh Nhàn lo lắng nhìn Mộc Miên:
- Cô không sao chứ, má cô đỏ hết cả lên rồi.
Cô lắc đầu ngồi xuống ghế dựa vào:
- Cô không sao đâu.
Cô ngồi xuống sofa, nhìn cô bé:
- Nếu là em, em nghĩ một người phụ nữ như cô có đáng bị như vậy không? Ly hôn, bị người chị em thân nhất nghĩ rằng cô cướp chồng cô ấy. Cô có quyền suy sụp không, cô mệt mỏi quá.
Khánh Nhàn buồn phiền nhìn cô, cũng không biết phải nói gì cho phải:
- Cô à, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Cô không làm gì cả, thì mọi người sau này sẽ hiểu thôi mà. Cô vào phòng nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nữa.
Khánh Nhàn chạy đi lấy thuốc mỡ bôi cho cô rồi dìu cô về phòng. Cuộc sống của một người phụ nữ vừa đẹp vừa có tài lại trắc trở như vậy. Người chị em thân thiên mới lúc trước còn gửi đồ ăn qua, mới chỉ mấy phút đã quay sang chửi bới cô cướp chồng, đúng là không có đạo lý. Còn cô Mộc Miên thì lúc nào cũng nghĩ cho người khác, ôm thiệt thòi cho bản thân nhưng không thể nói ra. Khánh Nhàn thực sự không biết bao giờ thì mọi chuyện có thể yên ổn.
- Em đang làm gì vậy. Mấy gói đồ ăn này là sao?
Mai Sương tươi cười nhìn chồng, cô lấy mấy nắp hộp để đậy lại, cho vào một túi to:
- Mấy ngày nay em không liên lạc được với chị Mộc Miên nên hơi lo, em bảo dì làm vài món ăn rồi mang qua đó.
Anh cười nhìn cô, vợ anh đúng thật rất tốt bụng, nhưng anh không muốn cô ôm bụng lớn như vậy ra đường, như vậy rất nguy hiểm. Anh thay cô nhận việc chuyển đồ:
- Em chu đáo quá. Để đó lát nữa quay lại công ty anh sẽ mang cho.
Thái Sơn giúp vợ bỏ mấy hộp đồ ăn vào trong túi lớn, Mai Sương quay trở lại bếp phụ dì giúp việc dọn cơm trưa, tranh thủ để anh không muộn giờ làm buổi chiều. Cô suy nghĩ chút mới nhớ ra là chị còn phải đi làm nên nhắc chồng:
- Hay để chiều em gọi điện thoại rồi mang tới công ty cho chị ấy, chứ buổi trưa thì chị ấy không có ở nhà đâu.
Nghe cô nói muốn đi ra ngoài, anh không thể yên tâm nên liền ngăn cản:
- Em xem bụng em đã lớn như vậy rồi còn muốn đi lung tung nữa sao? Có cô bé giúp việc mà. Không sao, nếu không có ai thì anh vào nhà để đồ rồi đi, anh có chìa khóa mà!
Mai Sương nhíu mày, ý tốt của anh vào tai cô lại giống như anh muốn giành với cô để gặp riêng mẹ con chị vậy. Nghe anh nói có chìa khóa, cô có chút không vui nhíu mày:
- Anh có chìa khóa sao?
Anh vẫn thản nhiên phụ cô xới cơm ra bát:
- Em quên đó là nhà của chúng ta sao. Anh còn giữ chìa khóa dự phòng.
Mai Sương đặt đũa xuống bát, không vui mà nói anh:
- Em không giữ mà anh còn giữ, dù sao cũng đang cho chị ấy ở, anh giữ như vậy không hay cho lắm đâu. Lỡ người khác biết lại hiểu lầm anh này nọ.
Thái Sơn kéo lỏng cà vạt nhìn vợ, anh nghe ra trong giọng nói của cô có điểm không vừa lòng. Cô càng ngày càng đa nghi, càng khó tính, anh tuy nuông chiều cô nhưng cũng đôi khi cảm thấy mệt mỏi, anh cũng lười giải thích rõ với cô:
- Em bắt đầu rồi đó. Nói vớ vẩn, thôi đi.
Mai Sương cũng không nói gì thêm. Hai người trên bàn ăn lại im lặng không nói gì với nhau, cô lại càng bất an về anh. Anh ăn xong liền xách túi đồ ăn đưa đến cho Mộc Miên. Mai Sương không vui vì rõ ràng anh quan tâm rất nhiều đến mẹ con chị ấy mà cô là vợ anh lại chuẩn bị sinh con. Phụ nữ mang thai nếu nghi ngờ mà không được giải đáp thì càng thấy khó chịu trong lòng, cô thà biết sự thật còn hơn ở nhà nghĩ đông nghĩ tây. Nghĩ là làm, cô liền bắt taxi đi theo anh.
* * *
Anh đến nơi thì thấy có người ở nhà, anh nhấn chuông thì cô sinh viên giúp việc ra mở cửa:
- Cháu chào chú, chú tìm cô ạ?
Tuy mới gặp vài lần nhưng anh cũng có nhiều thiện cảm với cô bé giúp việc này. Nếu như so sánh, em ấy quả thực giống vợ anh lúc đó, nhưng giờ thời gian đã làm vợ anh khó tính hơn nhiều rồi. Anh hỏi thăm thì biết Mộc Miên ở nhà nên cũng vào thăm một chút. Khánh Nhàn nhanh nhẹn mở cổng cho anh:
- Cô Mai Sương gửi ít đồ ăn cho cô, cháu cất vào tủ đi giúp chú.
- Vâng ạ!
Anh đưa túi đồ cho Khánh Nhàn, anh đi vào trong thì cô cũng đi ra. Trông cô xanh xao và gầy đi, anh lo lắng nhìn cô, nhăn mày:
- Em làm sao vậy, ốm à?
Cô lắc đầu:
- Em không sao đâu, anh ngồi đi.
Cô cùng anh ngồi xuống sofa, cô có chút thở dài nhưng bị anh nhìn thấy, anh gặng hỏi:
- Rõ ràng là có chuyện, là vấn đề về chồng em đúng không, nói anh nghe đi Mộc Miên.
* * * cô im lặng cúi đầu. Thực sự cô chưa muốn nói chuyện này với bất kỳ ai, nhưng mà chịu đựng một mình rất mệt mỏi.
Thái Sơn nhìn cô trầm ngâm, anh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng khuyên bảo cô:
- Anh nhớ lúc anh tìm Mai Sương, là em giúp anh nên bọn anh mới có ngày hôm nay, giờ anh không giúp em được sao? Em giữ trong lòng cũng thêm khổ cho mình thôi.
Cô lại im lặng một lát rồi mới quyết định nói ra:
- Em.. em ly hôn rồi anh ạ.
Anh kinh ngạc mà thốt lên:
- Cái gì, em nói là..
Cô kể mọi chuyện cho Thái Sơn nghe, cả đứa con cô vừa biết, anh chống tay lên đùi nắm chặt tay:
- Em chấp nhận hi sinh như vậy à, hắn có còn là đàn ông không chứ. Vứt bỏ em như vậy sao?
Anh gặp Vilath không nhiều, cũng tiếp xúc qua, vốn dĩ ấn tượng cũng tốt, tuy còn trẻ nhưng cũng rất có tài năng và cũng rất yêu Mộc Miên. Anh thật không ngờ cậu ta lại để mọi chuyện thành ra như vậy. Để mẹ con cô trở về một mình sống ở đây đã là điều làm anh có chút ác cảm với cậu ta, bây giờ lại vì mắc phải một đứa con gái khác mà bỏ rơi vợ mình, đúng là muốn ăn đòn mà. Anh nghe cô lên tiếng:
- Nếu là anh, anh sẽ làm khác sao. Đó là cách chọn duy nhất mà. Làm sao lựa chọn khác chứ?
Anh biết cô nói đúng. Cái sai của cậu ta là phạm sai lầm khiến người khác có thể uy hiếp mình, bây giờ thì đẩy mọi người vào thế bế tắc, người chịu thiệt thòi lại là Mộc Miên. Anh thở dài nhìn cô:
- Haz.. em đã nói với cậu ta về đứa bé?
Cô lắc đầu:
- Không, em sẽ không nói, phải đau khổ rất nhiều cả hai bọn em mới có thể quyết định như vậy. Anh ấy xa em không phải anh ấy xem trọng đứa con này hơn đứa con kia, mà là anh ấy có nhiều thứ phải bảo vệ. Nói ra cũng không thể giải quyết được gì, chỉ là thêm gánh nặng và sự đau khổ.
Anh nhìn cô, thấy cô cũng đã gầy hơn nhiều so với khi về Việt Nam:
- Em định sắp tới sẽ một mình nuôi đến hai đứa con sao. Sẽ vất vả lắm em biết không?
Cô gật đầu. Cô biết chứ, nhưng số phận của cô thì cô phải chịu đựng.
Cô gắng gượng mỉm cười, nụ cười có bao nhiêu phần là chua chát và bất lực. Lúc trước tình yêu của cô khiến nhiều người hâm hộ về sự can đảm, nhưng giờ hậu quả cô lại đang phải gánh. Anh không thể giúp được cô thay đổi được kết quả ngày hôm nay, cũng chỉ có thể khuyên bảo cô nghĩ thoáng ra:
- Ở Vinh còn có anh và Mai Sương, có chuyện gì em phải nói với bọn anh, em sẽ không phải chịu một mình. Bây giờ em đang mang thai, nhất định phải gắng ăn uống, nghỉ ngơi nhiều, nếu không em không thể lo cho cả hai đứa nhỏ được.
Nghĩ đến Mai Sương cũng đã gần đến ngày sinh, cô thật sự không muốn em ấy lo lắng. Bao năm được Thái Sơn nuông chiều, em ấy đã trở thành người không sợ trời không sợ đất rồi, có chuyện ấm ức nhất định là sẽ không để yên:
- Anh khoan hãy nói với Mai Sương, cô ấy sắp sinh đừng để nó biết lại làm loạn lên. Đợi khi thích hợp em sẽ nói với nó sau. Anh nhất định đừng nói ra.
Anh thở dài nhìn cô:
- Em định cứ sống hi sinh vì người khác như vậy sao..
Anh đặt tay lên tay cô an ủi:
- Dù cho chuyện gì cũng phải sống vì em, vì con em, hiểu chưa? Đừng vì ai cả, mạnh mẽ lên!
Mộc Miên gật đầu trong nước mắt. Không khí xung quanh có phần im lặng không tiếng động. Nhưng ngay lúc đó tiếng nói tức giận từ cửa vang lên:
- Anh đang làm cái gì thế hả? Hai người đang yêu thương nhau sau lưng em sao?
Anh và Mộc Miên nhìn lên thì thấy Mai Sương giận dữ đứng đó, cả hai đứng dậy đi về phía cô. Thái Sơn kinh ngạc nhìn Mai Sương đứng ở giữa cửa, khuôn mặt giận dữ:
- Em làm gì mà lại đến đây hả, anh đã nói sắp sinh rồi đừng đi ra ngoài lung tung nguy hiểm lắm.
Mai Sương liếc mắt nhìn chồng, cơn tức giận làm cô thấy sự quan tâm của anh thật giả dối, cô đánh mất lý trí mà hét lớn vào mặt chồng:
- Anh thôi đi, anh xem thời gian em có thai là thời gian anh đi tìm một cảm giác với người đàn bà khác à?
Thấy cô ăn nói quá đáng, Thái Sơn nhíu mày gằn giọng muốn kìm chế cô lại:
- MAI SƯƠNG! Em ăn nói cẩn thận!
Mai Sương lùi ra sau cách xa anh một khoảng:
- Anh đừng có lớn tiếng với em!
Thấy tình hình có chút căng thẳng, Mộc Miên lên tiếng:
- Em hiểu lầm rồi Mai Sương, chị không bao giờ như em đã nói đâu.
Mai Sương quay lại nhìn chị, ánh mắt càng thêm phần tức giận, cô không dám tin là bị phản bội bởi người chị em thân thiết gần chục năm qua, CÔ luôn luôn tin tưởng chị, chị về đây cũng toàn tâm toàn ý quan tâm chăm sóc. Nhưng hết lần này đến lần khác dùng con trai tiếp cận chồng cô, để anh xem con trai chị như con trai mình, thì ra là muốn chen chân vào gia đình cô. Lòng người thật đáng sợ. Mười năm trước cô hỏi chị có sợ cô đâm sau lưng chị không, chị nói cô hiền lành không đủ sức đâm chị. Giờ thì quả thực rất đúng, cô không làm gì được chị, ngược lại lúc cô bụng mang dạ chửa lại bị người ta tát cho một cái thật đau. Cô nhìn chị đầy ghét bỏ:
- Rõ ràng là em thấy hai người nắm tay nhau, chị còn chối nữa sao. Chị đúng là thay đổi rồi, mới chỉ gặp chút chuyện phải ly thân với chồng đã thấy cô đơn muốn cướp chồng người khác rồi sao?
Mộc Miên nghe mấy lời đó cũng cảm thấy không vừa lòng, chị không vui nhìn lại cô:
- Nếu em không mang thai chị sẽ tát em một cái rồi đó. Chị với em quen nhau lâu như vậy mà em có thể nghĩ như vậy ư? Em nhìn ra chị là loại người đó ư?
Cô ngược lại nhìn chị khinh bỉ, nhìn chị cười mỉa mai:
- Tôi chính là ghê tởm sự thay đổi của chị đó. Chị định đóng tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân với tôi sao. Có con cả rồi đó chị à. Tôi đã có cảm giác nghi ngờ từ lâu, hôm nay thấy tận mắt thật không dám tin ai nữa.
Thật sự Mộc Miên không thể hiểu được nguyên cớ gì mà Mai Sương có thể suy nghĩ được xa như vậy từ một cái nắm tay, chỉ có vậy thôi mà em ấy có thể nghĩ cô quyến rũ chồng mình, đúng là nực cười:
- Em nghĩ vậy sao, là trong mắt em chị như vậy à, rốt cuộc em thấy được cái gì mà em dám nghi ngờ chị ngoại tình với chồng em chứ, nếu em nghĩ một cái nắm tay là ngoại tình thì chị quả thật thất vọng về em. Không sao, em muốn nghĩ gì cứ nghĩ.
Nghe chị nói vậy, Mai Sương như muốn bùng nổ. Trên đời này quả thực không có người phụ nữ nào đi cướp chồng người khác mà không trơ trẽn cả:
- Vậy là chị thừa nhận rồi chứ gì. Tôi giúp mẹ con chị đủ thứ, giờ chị quay lại cắn tôi à. So với Souliphone chị cũng là con hồ ly tinh cả thôi. Tôi cầu cho chồng chị bỏ chị!
Thái Sơn bực mình hét lên:
- Mai Sương, em điên sao? Em mau xin lỗi ngay!
Thấy chồng bênh vực người đàn bà khác, cô càng khó chịu hét lên:
- Tôi không việc gì phải xin lỗi, nhất là loại phụ nữ cướp chồng! Anh còn ra mặt bảo vệ chị ta ư, chị đúng là loại phụ nữ không biết liêm sỉ
Mai Sương nhịn không được lao vào tát mạnh vào mặt Mộc Miên khiến cô choạng vạng, may có Khánh Nhàn đứng đó đỡ kịp. Thái Sơn nắm lấy tay Mai Sương, lôi lại:
- Em quá đáng rồi đó. Dừng lại ngay!
Mai Sương vùng vẫy muốn thoát khỏi tay chồng để cho Mộc Miên một trận, Mộc Miên nhịn cơn đau rát từ má truyền đến, chị cũng không ngờ Mai Sương có thể ra tay đánh chị như vậy. Mộc Miên nén cơn giận trong lòng, nói với anh:
- Thái Sơn, anh đưa cô ấy về đi. Đừng để cô ấy kích động nữa, về đi!
- Chị im đi, còn giả nhân giả nghĩa..
Cô nói chưa xong thì đã bị chồng kéo đi. Khánh Nhàn lo lắng nhìn Mộc Miên:
- Cô không sao chứ, má cô đỏ hết cả lên rồi.
Cô lắc đầu ngồi xuống ghế dựa vào:
- Cô không sao đâu.
Cô ngồi xuống sofa, nhìn cô bé:
- Nếu là em, em nghĩ một người phụ nữ như cô có đáng bị như vậy không? Ly hôn, bị người chị em thân nhất nghĩ rằng cô cướp chồng cô ấy. Cô có quyền suy sụp không, cô mệt mỏi quá.
Khánh Nhàn buồn phiền nhìn cô, cũng không biết phải nói gì cho phải:
- Cô à, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Cô không làm gì cả, thì mọi người sau này sẽ hiểu thôi mà. Cô vào phòng nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nữa.
Khánh Nhàn chạy đi lấy thuốc mỡ bôi cho cô rồi dìu cô về phòng. Cuộc sống của một người phụ nữ vừa đẹp vừa có tài lại trắc trở như vậy. Người chị em thân thiên mới lúc trước còn gửi đồ ăn qua, mới chỉ mấy phút đã quay sang chửi bới cô cướp chồng, đúng là không có đạo lý. Còn cô Mộc Miên thì lúc nào cũng nghĩ cho người khác, ôm thiệt thòi cho bản thân nhưng không thể nói ra. Khánh Nhàn thực sự không biết bao giờ thì mọi chuyện có thể yên ổn.
Chỉnh sửa cuối: