(editor: Chương này hơi dài mình mạn phép đăng thành hai lần)
- -
Kỳ nghỉ quốc khánh đã qua hai ngày, vốn cùng thầy gia sư hẹn Quốc khánh sẽ học bù, nhưng vì Thời Hạ ngã bệnh liền trì hoãn, thẳng đến ngày thứ ba mới bắt đầu lên lớp.
Phát sốt một lần, Thời Hạ cảm thấy những ký ức xa xôi kia tựa hồ có một chút khôi phục, tri thức học tập thời trung học giống như cũng theo lần sinh bệnh này đều trở về.
Những công thức sớm đã quên kia, bài khóa chỉ cần đọc thuộc lòng cũng ở trong đầu cô trở nên rõ ràng.
Hiện tại thầy giảng bài, cô vậy mà có thể nghe hiểu được tám chín phần mười, so với vài ngày trước đó trạng thái cơ hồ nghe không hiểu không biết tốt gấp bao nhiêu lần.
Thời Hạ tìm ra đàn violon rất nhiều năm không luyện thử kéo một chút, vậy mà giống như ngày hôm qua còn luyện tập, rất thuần thục.
Thời Hạ có chút hưng phấn, khảy vài cái đàn tranh, tìm ra bản vẽ tiện tay vẽ vài bức, quả thật, xúc cảm vậy mà đều ở đây.
Đây coi là nhờ bệnh được phúc?
Trong lúc nghỉ, Thời Gia Hoan đã trở lại một lần, mang cho Thời Hạ chút đồ tốt, nhưng chỉ ở một đêm lại đi.
Tuy rằng qua lại vội vàng, nhưng Thời Gia Hoan nói chuyện tình tiến hành rất thuận lợi, qua không bao lâu hắn liền có thể trở về.
Hai ngày nay vẫn là Thẩm Nhất Thành cùng Thời Hạ đi tiêm, tiêm xong, Thẩm Nhất Thành đã không thấy tăm hơi bóng người, sau đó vừa đi liền đến buổi tối mới trở về.
Thời Hạ mỗi ngày đều đắm chìm trong thống khổ học tập, mà Thẩm Nhất Thành thì suốt ngày không thấy bóng người, chơi vui vẻ vô cùng.
Thời Hạ càng nghĩ càng ghen tị, vụng trộm đem bài tập tiếng Anh trống rỗng của Thẩm Nhất Thành lấy ra, thay hắn làm một phần bài tập.
Đang lúc Thời Hạ múa bút thành văn thì có người gõ gõ mặt bàn, Thời Hạ ngẩng đầu, "Anh mua cái gì?"
Lâm Vận đi nhà ông ngoại của Thẩm Nhất Thành, dì giúp việc trong siêu thị đang ở trong kho hàng chuyển mấy thứ, Thời Hạ liền hỗ trợ ở phía trước trông cửa.
"Thẩm Nhất Thành có đây không?" Người đến là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tây trang thẳng thớm, giống thành phần lao động trí thức làm công trong văn phòng cao ốc.
Thời Hạ, "Câuj ấy không ở đây, đi ra ngoài rồi."
"Cậu ta lúc nào trở về cô biết không?"
"Đây liền không quá rõ ràng, anh nếu là tìm cậu ấy, có thể gọi điện thoại cho cậu ấy hỏi một chút."
Người đàn ông nhìn quanh siêu thị một chút, xoay người đi ra ngoài, đi đến trước một chiếc xe Audi màu đen ở ven đường khom người cùng người trên ghế sau nói vài câu.
Từ góc độ của Thời Hạ xem qua, chỉ có thể từ cửa kính lộ một nửa thấy tropng xe là một người đàn ông, lại nhìn không rõ dáng vẻ.
Xe vẫn không đi, tựa hồ là đang đợi.
Ngày tháng mười còn rất dài, xe ở nơi đó đợi hơn hai giờ, cho đến trời tối dần.
Thẩm Nhất Thành từ trong xe taxi đi ra, một chút liền thấy được chiếu Audi màu đen đỗ bên đường.
Cửa sau xe mở ra, bước xuống là một người đàn ông trung niên mang mắt kiếng, một thân tây trang màu gỉ sét, tóc chải chuốt rất chỉnh tề, thoạt nhìn rất nho nhã.
Thẩm Nhất Thành thoáng nhíu mày một chút, dừng bước lại nhìn ông ta, không nói chuyện.
Thẩm Nam Bình đi qua, ở trước mặt Thẩm Nhất Thành dừng lại.
Ông ta tuy rằng không thấp, nhưng so với Thẩm Nhất Thành một mét tám sáu, đến cùng vẫn là có chút lùn, cần hơi hơi ngửa đầu mới có thể cùng Thẩm Nhất Thành đối mặt.
Thẩm Nam Bình quan sát Thẩm Nhất Thành một phen, mở miệng, "Có chút gầy."
Thẩm Nhất Thành trên mặt không có biểu cảm gì, "Có chuyện gì nói đi, đừng đến phá."
Thẩm Nam Bình dường như đã quen thái độ của Thẩm Nhất Thành, "Nghe nói hai ngày trước, con tới bệnh viện của lão Dương náo loạn một hồi."
Lời của Thẩm Nam Bình cũng không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật, cho thấy sự tình ông ta cũng đã biết.
"Ầm ĩ một hồi?" Thẩm Nhất Thành cười lạnh một tiếng, "Đây liền muốn xem các người đối với 'Ầm ĩ' là thế nào định nghĩa, ở chỗ của ông là ầm ĩ, ở chỗ này của tôi, nếu là nháo lên, liền không phải loại kết quả hiện tại này."
Thẩm Nam Bình nhíu mi, "Tính tình này của con bao giờ mới có thể sửa đổi?"
Thẩm Nhất Thành phiền chán, "Ông có việc không? Không có chuyện gì tôi đi."
Thẩm Nhất Thành đương cất bước, Thẩm Nam Bình lại lên tiếng, "Con có phải yêu sớm hay không?" Mang theo con gái tới bệnh viện ầm ĩ một hồi, cái này không giống phong cách của Thẩm Nhất Thành, trừ phi, đứa con gái kia đối với hắn rất trọng yếu.
Thẩm Nhất Thành bước chân lại ngừng lại, con ngươi hơi hơi nheo lại nhìn ông ta, "Ông sẽ không nhàm chán đến mức từ xa trở về vì hỏi tôi vấn đề này đi?"
"Làm cha ba chỉ là quan tâm con, còn có hơn một năm liền thi đại học, ba hy vọng con có thể toàn lực ứng phó, không nên phân tâm."
"Những lời này lưu lại đi quan tâm đứa con trai tiện nghi kia của ông đi, không cần lấy để giáo huấn tôi."
Thẩm Nam Bình sắc mặt có chút khó coi, dừng một lát, tận lực bình tâm tĩnh khí, "Nhất Thành, ba chỉ là đến quan tâm con, con không cần đại địch ý như vậy."
Thẩm Nhất Thành nhàn nhạt liếc nhìn ông ta, hỏi lại, "Tôi có địch ý sao?"
Thẩm Nam Bình thở dài, thả giọng điệu mềm mỏng, "Ba không phải phản đối con làm cái gì, chỉ là con bây giờ còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, đợi đến lúc con thi đậu một trường đại học tốt, con sẽ phát hiện thế giới bên ngoài so nơi này đặc sắc hơn"
"Thế giới bên ngoài đặc sắc hơn?" Thẩm Nhất Thành đánh gãy lời ông ta, cười lạnh một tiếng, "Cái này không cần tôi thi lên đại học, tôi hiện tại liền biết, ba chính là một cái tấm gương đặc biệt tốt, thế giới bên ngoài quả thật đặc sắc."
Thẩm Nam Bình bị lời nói của Thẩm Nhất Thành làm cho á khẩu không trả lời được.
Thẩm Nhất Thành không kiên nhẫn đã viết ở trên mặt, cất bước liền đi.
Thẩm Nam Bình vẫn không chết tâm, sau lưng hắn lại mở miệng, "Nhất Thành, con đã là người trưởng thành"
"Không cần ông nhắc nhở tôi, tôi cũng biết tôi đã là người trưởng thành, đã có thể tâm bình khí hòa nói chuyện cùng ông, nội tâm còn không hề gợn sóng, tôi nếu là còn chưa trưởng thành, ông cảm thấy ông có thể đứng ở trong này nói với tôi?"
Đối với người con trai này, Thẩm Nam Bình từ trước đến giờ không biện pháp, ở trong quan trường thành thạo, nhưng ở trước mặt con trai của mình, luôn luôn bị hắn nói vài câu liền một câu cũng nói không ra.
"Con không sợ ba đối với đứa con gái kia làm cái gì sao, nghe nói ba cô ta có chút sinh ý cần cùng chính phủ giao tiếp."
Thẩm Nhất Thành phút chốc dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía Thẩm Nam Bình, lãnh ý trong ánh mắt giống như một thanh đao đâm về phía Thẩm Nam Bình.
Trong lòng Thẩm Nam Bình không khỏi rùng mình, cái ánh mắt này của Thẩm Nhất Thành cùng ánh mắt ngày đó nhìn ông ta li hôn với Lâm Vận giống nhau như đúc.
"Thẩm Nam Bình, ông có thể thử xem." Thẩm Nhất Thành ngữ khí thong thả, nhưng giọng điệu lại lạnh đến mức giống như là băng tán.
"Bằng không, con theo ba đi thành phố A, ba tìm cho con trường tư tốt nhất, lấy thành tích của con, đến thời điểm trường đại học trên toàn quốc tùy con chọn." Yêu sớm hay không yêu sớm, Thẩm Nam Bình kỳ thật cũng không để ý, đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, yêu đương cũng là bình thường, muốn Thẩm Nhất Thành cùng ông ta về thành phố A mới là ý đồ chân chính của hắn.
Thẩm Nhất Thành hơi hơi buông mi, trên mặt không chút thay đổi, một giây sau, lấy di động ra bắt đầu gọi điện thoại.
Thẩm Nam Bình cảm thấy có chỗ nào không đúng, "Con gọi điện thoại cho ai?"
Thẩm Nhất Thành giọng điệu bình bình, "Gọi điện thoại cho ông nội, báo cho ông một tiếng, tôi ngày mai tới đồn công an đem họ sửa lại."
Một tay Thẩm Nam Bình đoạt lấy điện thoại trong tay Thẩm Nhất Thành, gấp giọng trách cứ, "Con muốn làm ông nội con tức chết à?"
Thẩm Nhất Thành nâng nâng mí mắt, "Thẩm Nam Bình, đừng ép tôi, cũng đừng áp chế tôi, đối phó ông, tôi có rất nhiều cách giải quyết."
Thẩm Nam Bình chán nản, Thẩm Nhất Thành từ nhỏ đã không chịu ước thúc, nhưng hắn cố tình lại là bảo bối trong lòng lão gia tử, Thẩm gia liền giống như căn cơ của hắn, kể cả hắn muốn sao trên trời, lão gia tử cũng sẽ nghĩ biện pháp hái đến cho hắn.
Bởi vì ly hôn với Lâm Vận, Thẩm Nhất Thành lựa chọn cùng Lâm Vận rời đi, lão gia tử một năm không nói chuyện với ông ta, gần đây quan hệ hai cha con bọn họ mới bắt đầu có phần dịu đi.
Thẩm Nhất Thành nói rất đúng, hắn muốn đối phó ông ta, là có biện pháp.
Đứa con trai này của ông ta, tính tình tàn nhẫn giống lão gia tử trải qua chiến trường, mà ông ta cái người làm ba này ngược lại không có điểm quyết đoán này của hắn.
Đây cũng là nguyên nhân lão gia tử đặc biệt thích Thẩm Nhất Thành.
*
Thời Hạ từ trong siêu thị có thể xem được Thẩm Nhất Thành cùng người kia trò chuyện, lại nghe không được hai người nói cái gì.
Thẩm Nhất Thành đi tới thì trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trên người hàn ý quá mức với rõ ràng, làm cho không người nào có thể bỏ qua.
Thời Hạ còn chưa mở miệng, trong siêu thị đột nhiên lẻn vào một người, "Thành ca, cậu hai ngày nay đi đâu vậy? Tìm cậu chơi bóng rổ mà không thấy."
Thịnh Thác Lý mồ hôi đầm đìa, dùng áo chơi bóng lau mồ hôi trên mặt, "Tớ vừa rồi giống như nhìn thấy ba cậu."
Thẩm Nhất Thành không nói chuyện, đi vào gian trong rót một chén nước một hơi uống hết.
Thịnh Thác Lý dựa vào khung cửa chậc chậc, "Cậu nói ba cậu làm quan lớn như vậy, còn trở về nhìn cậu, đối với cậu cũng tính là có tâm."
Thẩm Nhất Thành liếc mắt qua, Thịnh Thác Lý tại bên miệng mình kéo cái khóa kéo.
Thịnh Thác Lý xoay người, đột nhiên phát hiện Thời Hạ ngồi sau quầy thu ngân, triệt để kinh hãi, "Thời Hạ, cậu như thế nào ở chỗ này?"
Thời Hạ, "..."
Tôi một người sống sờ sờ như thế, thật sự không có cảm giác tồn tại như vậy sao?
Thịnh Thác Lý nhìn nhìn Thẩm Nhất Thành, lại nhìn một chút Thời Hạ, cảm giác mình thật sự đoán đúng.
Giữa hai người này tuyệt đối có gian tình.
Thịnh Thác Lý mời Thẩm Nhất Thành đi sân bóng chơi bóng, Thẩm Nhất Thành cự tuyệt.
Thịnh Thác Lý thấy dáng vẻ hắn hưng trí không cao, cũng không cưỡng cầu, tiện tay lấy một quả táo cắn, "Cậu không đi, tớ tự đi."
Trong phòng chỉ còn sót Thời Hạ và Thẩm Nhất Thành hai người, Thời Hạ thấy Thẩm Nhất Thành cảm xúc không tốt, muốn mở miệng nói cái gì đó, lại không biết nên nói cái gì.
Ngược lại là Thẩm Nhất Thành mở miệng trước, "Cậu không hiếu kỳ à?"
Người bình thường có lẽ đều sẽ có lòng hiếu kỳ đi!
Thời Hạ suy tư một phen, nghiêng đầu nhìn hắn, "Tớ nói 'Tớ tò mò' cậu sẽ vui vẻ một chút, hay là nói 'Không hiếu kỳ' cậu sẽ vui vẻ một chút?"
Thẩm Nhất Thành, "..."
Thời Hạ, cậu chẳng lẽ là người đầu óc ngu xuẩn?
"Kỳ thật cuộc sống chính là như vậy, tràn đầy cẩu huyết, nhưng là chỉ có nghịch cảnh mới có thể tạo nên nhân tài." Cô đối với nhà Thẩm Nhất Thành không phải rất hiểu, nhưng cũng nghe người trong tiểu khu trà dư tửu hậu nói qua vài câu.
Ba Thẩm Nhất Thành trước kia tại huyện chánh phủ công tác, sau này điều đến thị xã, chức quan không nhỏ.
Về phần chuyện giữa ông ta và Lâm Vận, hẳn chính là tiết mục vứt bỏ cám bã, đứng núi này trông núi nọ.
Thời Hạ từ trong túi quần lấy ra hai cái kẹo que, một cái đưa tới trước mặt Thẩm Nhất Thành, "Có người nói, thời điểm trong lòng cảm thấy thống khổ, ăn chút
ngọt, liền không cảm thấy khổ."
Thẩm Nhất Thành nhìn cái kẹo que hắn cho cô kia, biểu tình trên mặt phức tạp khó tả.
Thời Hạ đợi trong chốc lát, cũng không đợi được Thẩm Nhất Thành tiếp kẹo, vì thế lột giấy gói kẹo nhón chân lên cứng rắn nhét vào trong miệng Thẩm Nhất Thành.
Thẩm Nhất Thành ngậm kẹo, hai người nhìn nhau ước chừng nửa phút, Thời Hạ rốt cuộc nhịn không được mở miệng, "Thẩm Nhất Thành, cậu vừa rồi không có cảm giác có một chậu canh gà phô thiên cái địa tưới lên đầu à?"
Thẩm Nhất Thành, "..."
Không khí có vẻ có chút xấu hổ.
Thời Hạ sờ sờ chóp mũi, quay đầu nhìn về phía ngoài siêu thị.
Lúc này đúng lúc là thời gian tản bộ sau khi ăn cơm tối, rất nhiều đứa nhỏ ở bên ngoài chơi đùa.
Hiện tại bọn nhỏ thích chơi ván trượt, mấy đứa nhỏ trong tiểu khu cơ hồ mỗi đứa có một cái.
Mấy đứa nhỏ này thật lợi hại, một đám chơi ván trượt chơi chạy được, chơi thẳng, chơi ngược, chơi ngồi, lên thềm, xuống dốc..
Thời Hạ hâm mộ đầy mặt.
Vừa lúc cháu gái nhỏ của Vương nãi nãi dưới lầu cũng đang chơi, Thời Hạ không nhịn được, "Lệ Lệ, cho chị chơi với."
Phải biết lúc cô còn đi học rất muốn chơi ván trượt, nhưng khổ nỗi không có tế bào vận động, cho nên vẫn chưa thể như nguyện.
Thẩm Nhất Thành thấy dáng vẻ tràn đầy lòng tin củaThời Hạ, cho rằng cô biết chơi, cũng không quản cô, tựa vào cửa siêu thị nhìn xem.
Ván trượt bốn bánh, cần đứng lên được, sau đó dựa vào chuyển động chân cùng eo bảo trì cân bằng.
Thời Hạ bám tay Lệ Lệ đứng lên, Lệ Lệ nắm cô, "Chị, chị cần xoay, đối, động lên, khiến ván trượt đi về phía trước, chị mới có thể cân bằng."
"Nhưng chị cũng không cần xoay đến mức giống như là nhảy disco"
Thời Hạ, "..."
Thời Hạ dần dần nắm giữ động tác trọng yếu, "Lệ Lệ, em buông tay, chính chị thử xem."
"Vậy chị cẩn thận một chút, nhé."
Lệ Lệ vừa buông tay, còn không đợi Thời Hạ phản ứng kịp, ván trượt dưới chân liền xiêu xiêu vẹo vẹo xông ra ngoài.
"A.."
Lúc Thẩm Nhất Thành phát hiện không ổn bước một chân xuống vừa duỗi cái tay, người kia đã bùm một tiếng, một tư thế cẩu cắn bùn ngã bên chân mình.
Tay Thẩm Nhất Thành còn duỗi ở giữa không trung..
Sợ nhất không khí đột nhiên im lặng.
Thời Hạ nằm rạp trên mặt đất, ảo não nhắm mắt.
Đây là cái gì thù cái gì oán a!
Thời Hạ đỏ mặt từ mặt đất đứng lên, Thẩm Nhất Thành thu tay, trên dưới đánh giá cô một phen, thấy cô không bị thương, rốt cuộc nhịn không được bật cười.
"Thời Hạ, cậu thành công."
Thời Hạ nhíu mày, "Cái gì?"
Thẩm Nhất Thành, "Cậu thành công khiến tôi vui vẻ."
Thời Hạ, "..."
Thẩm Nhất Thành, mẹ nhà cậu a!
Thời Hạ đem ván trượt trả cho Lệ Lệ, vỗ vỗ đất trên người, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhất Thành.
"Thẩm Nhất Thành, cậu biết tớ thích cậu ở điểm nào không?"
Ánh mắt Thời Hạ trong ánh sáng nhạt nhòa lóe hào quang, lúc nhìn về phía hắn như là một vầng sáng trong suốt nhuộm sương mù.
Trái tim Thẩm Nhất Thành phanh phanh phanh nhảy dựng lên, đầu ngón tay rũ xuống bên người nhịn không được cuộn tròn lại.
Thời Hạ nhìn hắn, cánh môi hồng phấn khép khép mở mở, từng câu từng từ, "Tớ - thích – cậu - cách – tớ - xa - một - chút."
Thẳng đến lúc Thời Hạ đi xa, Thẩm Nhất Thành vẫn còn đứng tại chỗ.
Năm phút sau
"Định mệnh"
Thẩm Nhất Thành nhịn không được bạo phát một câu thô lỗ.
Hắn giống như bị đùa giỡn.