Căn phòng rộng rãi được bày trí rất đơn giản. Một tủ gỗ lớn đặt phía sau đựng hàng đống những giấy tờ và hồ sơ. Bên cạnh là một kệ trưng bày những chiếc cúp, những huy chương và huy hiệu được xếp đặt ngay ngắn, trang trọng. Một bộ bàn ghế tiếp khách và bộ ấm chén đang bốc hơi mang mùi hương thơm nhè nhẹ của trà chiều, tạo không gian yên tĩnh và thư giãn. Cái bài to được đặt chính giữ, cân đối với không gian xung quanh. Trên bàn ngoài chậu cây nhỏ, con dấu và một chồng văn kiện còn có tấm bảng khắc chữ rất đẹp:
"Hiệu trưởng trường Hạo Nhiên, khóa.. -.."
Thầy hiệu trưởng tựa vào cửa sổ lớn và duy nhất trong phòng, tay cầm tách trà còn nóng, nhìn xuống đường chạy maratong trong khu thể dục. Thầy chăm chú quan sát những áo phông trắng, quần xanh đang tập chạy, những chiếc áo cam, áo vàng của các đội bóng luyện tập hăng say. Khung cảnh nhộn nhịp, năng động, khiến cho thầy đứng lặng giờ lâu. Mặt trời dần xuống núi. Ánh nắng cuối ngày chiếu xiên qua lớp kính vào căn phòng, in chiếc bóng to lớn xuống sàn. Thầy hiệu trưởng mặc bộ vét vừa vặn, chiếc bụng phệ, cùng trán cao, khuôn mặt phúc hậu cho thấy dáng vẻ nhà lãnh đạo điềm đạm và nhà tri thức thâm sâu. Trông thầy vừa nghiêm khắc vừa hòa đồng.
Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng. Thầy đặt tách trà xuống, quay lại bàn làm việc:
- Ai đấy? Vào đi!
Cánh cửa cách âm nặng nề di chuyển
- Thầy ạ.
- À thầy giám thị, có chuyện gì vậy? Một cốc trà chiều mới pha chứ?
- Thôi thầy, tôi vào báo cáo với thầy khâu chuẩn bị đề cho kì thi giao lưu tới đã xong. Các thầy cô chia theo phòng và đóng niêm phong hết rồi ạ.
Thầy hiệu trưởng đón lấy túi niêm phong chặt chẽ có đầy đủ con dấu của tổ trưởng các môn. Thầy cất tập đề vào tủ kính phía sau, khóa kĩ.
- Việc chuẩn bị cho các hoạt động ngày hôm ấy đến đâu rồi?
- Các em học sinh trường ta đang chuẩn bị rất kĩ ạ. Tôi xin thầy ý kiến cho các em của các khối chuyên 1 sẽ dẫn các bạn trường ngoài đi tham quan trường ta thay vì là giáo viên. Thầy thấy thế được không?
- Được vậy thì tuyệt quá, cho các em có cơ hội làm quen với nhau, như vậy mới đúng tính chất cuộc thi.
- Thầy có vẻ đặt nhiều tâm huyết và kì vọng vào cuộc thi này.
- Đúng vậy, tôi nghĩ rằng cuộc thi này sẽ giúp chúng ta có thêm nhiều nhân tài mới mà chúng ta đã bỏ sót đồng thời cũng là cơ hội cọ xát cho học sinh của ta xem các em đã xứng đáng học ở ngôi trường này không.
Ánh nắng tắt hẳn. Trên khắp khuôn viên trường đã lên đèn, nhìn bao quát cả ngôi trường như một đô thị thu nhỏ..
Hai thầy bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa thảo luận. Có vẻ như thầy hiệu trưởng đã quên không khóa cửa ra vào thì phải..
****
Bóng đèn tuýp hắt ánh sáng nhè nhẹ, soi sáng cả căn phòng nhỏ. Tiếng phấn gạch lên bảng và tiếng bút bi trên giấy di chuyển đều đặn. Trên chiếc bảng to, chiếm gần hết diện tích căn phòng là một mớ hỗn độn như bãi chiến trường. Ba thầy trò làm việc không biết mệt mỏi và không có dấu hiệu dừng lại. Tôi và Gia Phong đang học buổi cuối cùng. Ngày kia kì thi bắt đầu, thầy chỉ dạy hết hôm nay, cho chúng tôi một ngày thư giãn để có tinh thần tốt nhất.
Trời đã tối từ nhiều phút trước, bên ngoài cửa sổ không có một ánh đèn nào đáp lại bóng đèn cũ duy nhất vẫn miệt mài hoạt động bên trong. Thầy đang dạy về dạng toán suy luận logic, một dạng toán lấy điểm của câu cuối và đương nhiên không hề dễ dàng. Tôi và Gia Phong huy động hết trí thông minh và nơron thần kinh hoạt động nhanh gấp nhiều lần bình thường mà cũng chỉ tự giải được 2/5 bài của buổi chiều hôm nay. Số câu còn lại hai đứa đành bó tay, cầu cứu thầy giáo. Hiểu được lời giải thầy hướng dẫn cũng là cả một vấn đề. Có bài ba thầy trò tranh luận hơn nửa tiếng mới tạm chấp nhận. Đầu tôi có đau nhẹ của việc hoạt động quá công suất. Một tay xoa đầu, một tay ghi chép lời giải của bài cuối cùng.
Gạch. Thầy đặt viên phấn xuống kết thúc mọi thứ. Hai cô cậu học trò cưng của thầy cũng buông bút vươn vai.
- Câu này là câu cực khó trong đề thi. Thầy không kì vọng các em phải làm được và không nên dành quá nhiều thời gian của bài thi cho câu này. Chính vì vậy thầy chỉ dạy cho các em một buổi chiều dạng này thôi, may ra có thể trùng câu trong đề chính thức mà không dạy rất phí. Khi làm bài các em làm thật cẩn thận những câu trên, ăn chắc điểm những câu đấy, kiểm tra thật kĩ. Thầy tin vào khả năng của hai em. Ngày mai thầy đã xin nhà trường cho các em nghỉ ở nhà để chuẩn bị. Đúng 5 giờ 15 phút ngày kia nhớ có mặt tại trường để xuất phát. Về nhà có gì thắc mắc cứ nhắn tin hỏi thầy, muốn tâm sự cho bớt căng thẳng thầy cũng tiếp nhé.
Nói đoạn ba thầy trò bật cười vui vẻ. Gia Phong cũng cất giọng đùa cợt:
- Thầy ơi, hai tối nay thầy trò mình tâm sự đêm khuya thầy đi.
- Ôi ông tướng, ông ngủ sớm đi không lại bệnh ra đấy, cả Tuệ Vy nữa, nghỉ ngơi đàng hoàng vào. Đến lúc thi lại ốm thì công sức đổ sông đổ biển hết, đến lúc này không cố làm gì nữa.
- Vâng ạ, em nhớ rồi.
Thầy giáo rút trong túi ra hai tập giấy mỏng đã ghim cẩn thận, đưa cho tôi và Phong.
- Đây là lý thuyết về những bài toán rời rạc, tập hợp, nguyên lí dirichlet.. các em có thể tham khảo qua, đó là những dạng hay vào của toán logic.
Thầy giáo cầm cặp sách đứng dậy:
- Hai đứa về đi, hôm nay đến đây thôi. Nghỉ ngơi đầy đủ đấy, sáng ngày kia gặp lại nha.
- Em chào thầy ạ.
Tôi nhìn theo bóng dáng cao của người thầy hơn 20 năm cầm phấn, mái tóc thầy đã thêm nhiều sợi bạc mà thầy chưa có thời gian nhuộm lại. Bóng dáng của người thầy tâm huyết nhiệt tình với học sinh đang di chuyển vào hành lang tối dẫn đến lán xe..
- Tiểu Tuệ! Tiểu Tuệ!
- Hả? Ơi.
- Thu dọn sách vở đi kìa. Sao lại ngồi im như vậy?
- À. Ông đợi tôi một chút.
Tôi luống cuống vơ vội đống vở, đề, giấy nháp nhét vào cặp, rồi vội vàng đứng dậy. Đột nhiên mọi thức tối sầm lại, khung cảnh trong phòng di chuyển hoa cả mắt. Tôi không nhìn thấy gì được nữa, lảo đảo ngồi phịch xuống ghế. Gia Phong vội vã đỡ tôi.
- Tiểu Tuệ. Bà ổn không vậy? Từ từ ngồi xuống đã.
Một cảm giác buồn nôn đầy khó chịu. Tôi gục xuống bàn, nhắm mắt, không ngừng lắc đầu. Gia Phong đỡ tôi nằm ngả ra mất cái ghế xếp gần vào nhau. Tầm một phút sau, đầu óc tôi mới ngừng quay, tôi từ từ mở mắt. Ánh đèn nhập nhằng như sắp tắt trên trần rọi xuống.
- Bà thấy sao rồi?
Gia Phong áp má của cậu lên trán tôi để kiểm tra thân nhiệt, lấy tay cảm nhận nhiệt độ ở tay tôi đang ra mồ hôi lạnh. Tôi từ từ ngồi dậy.
- Tôi không sao đâu. Thỉnh thoảng bị thiếu máu nên vậy thôi, với lại chắc tại đứng dậy nhanh quá nên hơi choáng.
- Tôi đã dặn bà phải ăn uống đầy đủ rồi mà. Thật là! Bà ngồi đấy đi, bố bà đến đón phải không? Để tôi gọi bác đánh xe vào đây.
Gia Phong rút điện thoại điện cho bố tôi còn dặn thêm cầm cho tôi hộp sữa nữa. Tôi ngồi nhắm mắt để điều hòa lại mọi thứ, cảm giác thật mệt mỏi. Hôm nay làm việc quá sức rồi.