Ngôn Tình Tớ Thích Cậu, Tỏ Tình Nha? - Thientuyetluxubu

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi thientuyetluxubu, 19 Tháng năm 2020.

  1. thientuyetluxubu

    Bài viết:
    159
    Tên Truyện: Tớ thích cậu, tỏ tình nha?

    Tác giả: Thientuyetluxubu

    Thể loại: Truyện teen, thanh xuân, hiện đại, ngôn tình

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Thientuyetluxubu

    (Ảnh bìa truyện)

    [​IMG]

    [​IMG]

    Văn án:

    Tuổi học trò nhiều muộn giận hờn vu vơ.

    Như một cơn mưa rào.

    Thoáng đến rồi thoáng đi.

    Liệu có mấy người sẽ biến..

    Cơn say nắng thành hiện thực.. cùng nắm tay bước ra khỏi câu chuyện cổ tích.

    "..."

    Đi cùng nhau đến hết trọn đời..
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2022
  2. thientuyetluxubu

    Bài viết:
    159
    Chương 1: Học chung trường cấp ba

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi và cậu ấy quen biết nhau do chúng tôi học chung một trường cấp ba ở Huyện.

    Xin tự giới thiệu với các bạn, tôi tên là Đặng Hoài Thu. Năm nay, 16 tuổi. Có nick name là Sam Sam. Vì đam mê phim ngôn tình nên lấy nick facebook là Sam Sam. Từ đó, mọi người luôn gọi tôi với cái tên thân mật này.

    Năm lớp 10, tôi học 10B1. Cậu ấy, học 10B6 cách tôi vài lớp.

    Các bạn sẽ thắc mắc cậu ấy là ai? Vì sao tôi lại nhắc đến đúng không?

    Suỵt! Bí mật nha.

    Nhưng mà bởi vì tính nhiều chuyện không thể kiềm chế. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về lai lịch của cậu ấy.

    Cậu ấy tên Lê Hữu Thắng. Quê ở Đà Lạt bởi vậy, cậu ấy nước da rất trắng. Do ba mẹ chuyển nhà về đây sinh sống nên đã vào học cùng trường với tôi.

    Thắng có dáng người cao ráo. Thân hình thon thả, cơ bắp rắng chắc. Chắc là vì cậu ấy có sở thích chơi đá bóng, chơi bóng rổ nói chung về các môn vận động cậu ấy luôn Nên có thân hình như vậy là điều đương nhiên rồi.

    Vì lớp tôi nằm ở đầu hành lang bên này. Mà lớp cậu ấy nằm gần cuối hành lang bên kia, gần nhà vệ sinh.

    Nên mỗi lần đi vệ sinh, sẽ đi ngang lớp cậu ấy.

    Lớp 10B6 được mệnh danh là có nhiều soái ca nhất trường nên rất được bọn con gái trường tôi chú ý.

    Tôi thường nghe bọn con trai bàn tán với nhau. Bọn con gái cứ mỗi lần được nghỉ giải lao. Bọn họ thường trang điểm, chải tóc xong sau đó mới đi vệ sinh. Có buồn cười hay không chứ?

    Không phải, vào nhà vệ sinh mới trang điểm lại hay sao? Trang điểm rồi, đi làm gì nữa cho mắc công vậy? Tôi lúc đó, còn chậc chậc lưỡi, bĩu môi mấy lần.

    Có lần tôi đi ngang như mọi ngày. Vì tính tò mò, tôi nhìn vào lớp thấy nó cũng bình thường. Cả lớp giờ nghỉ giải lao, lớp nào chẳng giống nhau. Có gì, gì đâu chứ, nói quá không à.

    Bỗng nhiên, tôi nhìn xuống bàn gần cửa sổ thấy một cậu bạn nằm úp mặt. Chỉ có một mình cậu ấy ngủ. Tôi cũng không để ý cho lắm.

    Nhưng những lần tiếp theo, có thể do quán tính tôi hay thói quen tôi hay nhìn phía chỗ ngồi của cậu ấy.

    Cho đến một ngày tôi đang nhìn về phía cậu. Bỗng nhiên, cậu ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

    Cậu ấy có một khuôn mặt lạnh lùng. Mũi cao thẳng, nước da trắng đúng chuẩn soái ca trong lòng bao cô thiếu nữ đang mơ mộng. Và trong đó có tôi.

    Những tưởng đó chỉ là cảm nắng nhất thời. Nhưng tình yêu không ngờ trong tôi đã sớm nảy nở.

    Tôi để ý cậu ấy từng hành động, cử chỉ. Thậm chí khi cậu ấy nghỉ học.

    Tôi phải hỏi Mai con bạn thân tôi:

    "Tại sao cậu ấy lại nghỉ học.. bla bla.."

    À tôi quên giới thiệu cái Mai chính là con bạn thân nối khố của tôi.

    Hai đứa là bạn thân từ nhỏ. Nhà sát vách đi đâu cũng có đôi. Nhiều người con nhầm tưởng chúng tôi là chị em.

    Vì nhà xa chúng tôi đành phải ở trọ, gần trường tiện cho việc đi lại. Nên thân lại càng thêm thân. Có gì chúng tôi đều chia sẽ với nhau. Nhưng nhất định tôi không hề nói rằng mình thích cậu ấy. Nên cái Mai không hề biết. Chỉ có thể thật tình khai báo với tôi.

    Bởi vì sao ư?

    Bởi vì Mai nó học chung lớp với cậu ấy chứ sao nữa.

    Một năm học trôi qua tình cảm ngày một lớn lên. Tôi vẫn giữ một mối tình thầm lặng.

    Cho đến đầu năm lớp 11 bị chia lớp. Không ngờ cậu ấy lại bị phân đến lớp của tôi.

    Lúc nhìn thấy cậu ấy tôi bị bất ngờ đến choáng váng. Tim tôi đập thình thịch. Nhìn cậu ấy bước vào lớp.

    Cả lớp tôi như ong vỡ tổ. La hét ầm ĩ. Đập bàn đập ghế hào hứng thể hiện sự sung sướng của mình. Chúng nó đề nghị cô cho cậu ấy ngồi cùng mình. Tranh cãi rất kịch liệt.

    Ngồi gần em cô ơi! Chỗ em dư chỗ cô!

    Cô ơi để em kèm bạn ấy cho.. bla bla

    Cuối cùng, sau cuộc chiến. Cô giáo bất lực không biết làm sao. Bảo cả lớp im lặng.

    Cô giáo ra quyết định phân cho cậu ấy, ngồi trên tôi một bàn. Vì mới có một bạn vừa nghĩ học nên để cậu ấy thế chỗ đó.

    Tôi vui lắm. Nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

    Tôi hay nhìn cậu ấy. Trên lớp, cậu luôn chú ý nghe giảng, luôn lắng nghe thầy cô. Năng lực học cũng khá giỏi nên càng được các bạn nữ yêu mến.

    Năm nào, trường tôi cũng tổ chức cuộc thi đá bóng và cậu ấy cũng tham gia. Tôi một người mù về thể thao không hề hứng thú. Cũng bị con bạn thân lôi kéo đi tham gia cổ vũ.

    Tôi nhớ có lần, chân cậu ấy bị chảy máu rất nhiều do chân không mang giày. Khi kết thúc trận đấu cậu đi khập khiểng về phía lớp chúng tôi.

    Vừa đến nơi tụi con gái của lớp đã nhao nhao nhào tới nào đưa nước, đưa bông băng, thuốc đỏ, băng cá nhân cho cậu ấy. Tôi thấy cậu ấy nhìn về phía tôi giống như chờ mong điều gì đó. Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ mình bị hoa mắt thôi sao cậu ấy có thể nhìn tôi chứ.

    Tôi thầm nghĩ mình không xinh, dáng người không đẹp chỉ được mỗi việc ăn nói hoạt bát, hòa đồng nên được mọi người yêu quý thôi. Tôi lắc đầu, không nghĩ cậu ấy sẽ thích mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2022
  3. thientuyetluxubu

    Bài viết:
    159
    Chương 2: Chọc tức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi kết thúc trận đấu, tôi lang thang một mình đi về phòng trọ.

    Vì sao?

    Huhu.. con bạn thân chết bầm của tôi nó còn chưa xem đã. Hễ có trai là nơi nào cũng có mặt nó. Bỏ mặc tôi một mình đi về.

    Không phải tôi không có hứng thú bỏ về sớm. Mà là bởi vì hôm nay tôi tới ngày phụ nữ rồi. Xui xẻo. Bụng đau âm ĩ từ sáng giờ ráng lắm mới lết xác đi coi được. Vừa kết thúc, tôi về ngay luôn. Tôi cần được nghĩ ngơi.

    Đang đi bỗng tôi nghe có tiếng bước chân vang lên. Trong lòng nghĩ chắc mọi người cũng về giống mình. Nên cũng không để ý.

    Vẫn bước đi thong thả vừa đi vừa hát vu vơ:

    "La la la lá la anh là hoa em là lá há há.."

    "Thu."

    Có người gọi tôi:

    "Á giật cả mình."

    Tôi hốt hoảng la lên. Theo quán tính cộng lực hấp dẫn của trái đất. Tôi bị giật mình. Hú hồn chim én xém chút là thót tim ra ngoài. Tôi quyết định quay lại xem là ai đã gọi làm mình. Đang hát ngon trớn, mất cả hứng.

    Hừ, tôi đang hát tới cao trào ghét nhất là có người làm phiền.

    Tốt nhất là gọi có chuyện nha. Nếu không biết tay với bà.

    Vừa nghĩ tôi vừa xoắn ống tay áo lên. Quay đầu nhìn ra phía sau thấy Thắng đang đi về phía mình.

    Tôi lắp bắp chỉ vào mình hỏi lại:

    "Cậu gọi tôi sao?"

    Tôi rất ngạc nhiên. Từ hồi học chung đến giờ. Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau đếm trên đầu ngón tay. Mà ngón tay còn dư luôn đó. Hôm nay, bỗng gọi tên tôi hết hồn chứ sao.

    Lúc này cậu ấy vừa bước đến chỗ tôi lấy tay gõ vào trán tôi mấy cái "bong bong".

    "Ui da cậu làm gì vậy?"

    Cậu ấy không nói gì chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi. Tôi đang thất thần vội chạy theo.

    Bất ngờ cậu ấy đứng lại. Theo quán tính tôi không kịp dừng va vào lưng cậu ấy

    "Bịch."

    Vang lên một tiếng.

    Huhu mũi của tôi đau quá.

    Thắng quay lại thấy tôi ôm mũi. Nước mắt lưng tròng. Tội nghiệp như một chú cún con, nên vội lấy tay xoa xoa giúp tôi.

    "Ai kêu cậu chạy nhanh như vậy."

    Cậu ấy nói với tôi.

    "Hừ, không phải cậu đánh người xong rồi bỏ đi. Tôi chạy theo cậu làm gì. Hừ quá đáng."

    "Hức hức đau chết đi được."

    "Cậu không ghen hay sao?"

    Bất ngờ cậu ấy đến gần. Nói nhỏ vào tai tôi. Tôi bối rối mắt trợn lên miệng há hốc hỏi lại:

    "Ghen, ghen gì chứ?"


    Cậu ấy chăm chú nhìn tôi không nói gì. Chỉ bỏ lại một câu:

    "Đồ ngốc."

    Rồi đi luôn.

    Tôi vẫn không hiểu gì.

    Hôm nay, là cái ngày quỷ gì vậy? Toàn gặp chuyện không đâu không?

    Bị đau bụng, còn bị đánh nữa. Tôi uất ức quá.

    Đá mạnh vào chân tường một cái. Ui da đau quá mẹ ơi..

    Cho đến vài ngày sau đó, mỗi lần tôi làm chuyện gì cậu ấy cũng nhìn và lên tiếng châm chọc.

    Ví dụ như hôm nay môn lịch sử có buổi họp nhóm.

    Trong lúc mọi người phát biểu sôi nổi đưa ra ý kiến của mình thì cậu ấy chỉ nhìn chăm chăm vào tôi. Không nói không rằng gì.

    Làm cho tôi cảm thấy rất không được tự nhiên.

    Cả ngày ánh mắt như nghiên cứu, suy ngẫm. Vừa giống như con sói đã tìm thấy con mồi chuẩn bị làm bữa ăn vậy.

    Không biết nên xào hay nấu nhỉ? Kho tương hay kho nước dừa đây.. khà khà mày đang nghĩ gì vậy Thu.

    Không phải chỉ có mình tôi phát hiện ra cậu ấy bất thường. Ngay cả cô giáo chủ nhiệm của cũng ân cần hỏi han cậu ta.

    Sao hôm nay, vẻ mặt cậu ta như có như không lúc giận lúc hờn. Tôi có cảm giác cậu ấy đang cố tình chọc tức tôi.

    Lâu lâu lại quay xuống nhìn tôi một cái. Cái nhìn hình như không được thiện cảm cho lắm. Lại giống mấy ông chồng đang ghen vợ mình liếc mắt nhìn trai lạ ý.

    "Khà khà hắc hắc á tôi đang nghĩ gì cà? Thu à mày điên rồi sao. Chắc mày tối qua mày coi phim thần tượng nên nghĩ nhiều quá rồi đó. Há há.

    Vừa ngồi trên lớp tâm hồn tôi lại bây lơ lửng trên không trung. Lại tiếp tục mơ về các anh soái ca bộ phim mới coi hôm qua. Eo ơi ước gì mình được gặp mấy ảnh nhỉ.. ối.. tôi lại lạc đề nữa rồi. Quay về với hiện thực đi Thu à. Vừa nghĩ vừa lấy tay gõ gõ đầu mình."

    Tôi đang suy nghĩ về mấy anh soái ca. Bất ngờ, nghe tiếng cô giáo gọi lên bảng làm bài tập.

    "Thu, em lên làm bài này cho cô."

    Huhu nãy giờ tôi có nghe gì đâu mà làm á. Tôi đang hoang mang không biết làm sao. Thì con bạn ngồi kế bên chọt chọt kể với tôi. Thắng cậu bạn bàn trên nhắc cô gọi bà đó.

    Nghe xong, tôi tức muốn hộc má. Cái người ngồi trên tôi một bàn vì thấy tôi không tập trung nghe giảng nên đã giơ tay thay tôi. Nói với cô giáo rằng tôi muốn lên làm bài tập.

    Huhu cậu ta đáng chết mà. Bà đây muốn làm bài hồi nào hả.

    Mối thù này không trả tôi không là Sam Sam trong truyện cổ tích nữa.

    Hừ cậu đợi đó cho tôi.

    Kết quả là hôm đó tôi bị ghi sổ đầu bài vì không chú ý nghe giảng. Còn cậu ta còn xung phong lên giải hộ tôi.

    Tức chết đi mà.

    Vừa mới điều chỉnh bản thân quay lại với hiện thực. Tôi bắt gặp cậu ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu như bạn lại lên cơn à. Sau đó, lại quay lên nhìn lên bảng như không có chuyện gì xảy ra.

    Làm tôi tức đến sôi máu. Hừ đợi đấy.

    Tôi giơ nắm đấm dí dí vào sau lưng cậu ta cho bỏ ghét. Hừ hừ nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2020
  4. thientuyetluxubu

    Bài viết:
    159
    Chương 3: Hừ, Cười chết cậu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay, lớp tôi có buổi vẽ báo tường để chào mừng ngày 20/11. Tôi cũng tham gia. Mặc dù, tôi chỉ đi theo phong trào "chỗ nào vui luôn có mặt Thu". Thu chỉ giỏi phá hoại chứ giúp đỡ thì rất rất ít nga.

    "Hihi."

    Tôi rất thích tham gia các hoạt động của trường. Mặc dù, không có một tí năng lực giúp đỡ nào cả. Chỉ đi theo góp vui, làm chân sai vặt cho mọi người.

    Nào là giúp mọi người mua nước, mua đồ ăn vặt, mua dụng cụ vẽ.. Nhưng vậy tôi cũng thỏa mãn lắm rồi.

    Phương châm của tôi "bất kể nơi nào, vui là chính. Còn phần thưởng gì gì đó đối với tôi không quan trọng".

    Tôi luôn biết trân trọng từng giây phút được đến lớp. Tôi sợ mình sẽ phải hối tiếc.

    Mỗi một khoảnh khắc trôi qua thật quý giá biết bao. Hãy lưu giữ mọi khoảnh khắc từng đi qua. Mọi hành động bạn từng làm.

    Chúng tôi vẽ từ sáng đến trưa.

    Đang nói chuyện vui vẻ. Bất ngờ tôi thấy Thắng đi cùng một đám con trai trong lớp đang đi về phía chúng tôi.

    Bọn họ đi tập đá bóng về. Do sân tập bóng ở phía sau hội trường nên họ đi ngang qua là chuyện hiển nhiên.

    Bọn họ vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

    "Thu, Ngọc, My các cậu cũng ở đây sao? Còn có lớp trưởng đẹp trai cũng ở đây sao?"

    Minh cậu bạn đam mê bóng đá là thành viên quậy phá nhất lớp hỏi chúng tôi.

    Tôi cười cười trả lời cậu ấy.

    "Ừ chúng tôi đang vẽ báo tường. Cậu thấy đẹp không Minh? Mọi người cho nhận xét đi chớ? Nào nào mại vô mại vô?"

    Vừa nói tôi vừa cười vui vẻ. Khoa tay múa chân như một người nghệ sĩ thực thụ cần được mọi người góp ý.

    "Khà khà ẹp ẹp. Nhưng tôi vẫn còn thấy thiếu thiếu cái gì đó. Nhìn không ra? Thắng cậu cho ý kiến đi?"

    Minh vừa nói xong, liền làm tư thế mời. Giơ hai tay cung kính chờ chỉ bảo. Ngoan ngoãn vô cùng làm cả đám cười muốn xỉu.

    Haha..

    Tôi muốn xem cậu ta có thể có ý kiến gì. Hừ bình thường trừ khi chọc tức tôi cậu ta mới nói vài câu.

    Trước giờ tôi chưa thấy cậu ta nói quá ba câu với ai bao giờ.

    Tôi chờ cậu có ý kiến gì hay ho đấy. Há há phải có ghế ngồi và hạt dưa đem ra cắn thì hay biết mấy. Xem kịch mà vậy thì tiếc quá. Tôi lắc đầu tiếc nối

    "Tôi không có ý kiến gì cả.."

    Toang bầu không khí bỗng dưng như lắng đọng. Một chiếc lá rơi vào lúc này tôi thề mọi người cũng sẽ giật mình.

    Bạn hãy tưởng tượng quang cảnh lúc này.

    Tất cả mọi người đều há hốc mồm chờ câu trả lời của cậu ta. Và cái kết nó chẳng đâu vào đâu. Haha tôi sớm biết mà. Thế là haha tôi ôm bụng phá lên cười.

    "Tôi nhịn lâu lắm rồi. Xin lỗi tôi chịu hết nổi rồi. Haha hắc hắc.."

    Thấy tôi cười cả đám mới hoàn hồn. Cũng bắt đầu cười ầm ầm làm cho cậu ấy đỏ mặt bước đi một lèo không quay đầu luôn.

    Trước khi cậu ấy bước ra ngoài. Tôi hình như có nghe loáng thoáng. Câu gì nhỉ? Cậu ta nói gì tôi đều không nghe rõ chỉ nghe.

    "Cậu giỏi lắm, được lắm."

    Nói rồi bỏ đi luôn. Không hề ngoảnh lại.

    Hừ, kệ cậu ta đi cuối cùng thì chị đây cũng trả thù được. Uất ức trong bao nhiêu ngày qua.

    Tôi với cậu chưa xong đâu. Tôi sẽ làm cho cậu xem. Hừ đồ đáng ghét chỉ biết nói xấu người ta.

    Haha cậu thấy đáng đời cậu ta chưa Mai. Ai biểu dám đụng tới bà đây. Há há.

    Về đến phòng tôi lôi con bạn thân ra kể chuyện hôm nay cho nó nghe. Tưởng đâu nó sẽ ửng hộ tôi.

    Ai ngờ nó chỉ bảo tội cho soái ca trong lòng nó quá. Người gì mà lạnh lùng. Thú vị quá. Ước gì nó cũng có mặt lúc đó thì tốt biết bao.

    Ai cha tôi quên mất. Mai nó mê trai đẹp lắm. Hễ mà có thể ngắm trai nơi nào. Nó đều có mặt.

    Tôi đã gửi niềm tin nhầm bạn rồi hay sao ta. Tôi có thể hối hận kịp không đây. Tôi lắc đầu làm bộ chậc chậc lưỡi. Bộ dáng hết sức buồn rầu.

    Cho cậu chết nè. Hối hận nè? Hối hận còn không?

    Haha.. tớ xin lỗi. Xin Mai cô nương hãy tha cho tại hạ.

    "..."

    Sinh hoạt lớp cuối tuần.

    Ai sẽ thi hát đây. Lớp bên cạnh có nhỏ Hậu hát rất hay. Lớp mình không thể thua được.

    Cô ơi cô chọn bạn nào đi thi cho lớp mình nở mày nở mặt. Rạng danh thiên hạ một lần đi cô.

    Đúng rồi đó cô. Lớp mình trước giờ không có gì nổi bậc.

    Cuối năm nay là hết cấp 3 rồi làm trận lớn đi cô.

    Đúng rồi..

    Cả lớp đang bàn tán xôn xao về việc ai sẽ là người tham gia cuộc thi "Nam sinh thanh lịch, nữ sinh thanh tú". Và giọng hát hay với "chương trình khúc ca tri ân thầy cô".

    Ai cũng háo hức bàn tán, xôn xao.

    Im lặng tất cả trật tự cho cô.

    Cô giáo chủ nhiệm lấy thước gõ gõ vào bảng. Bảo cả lớp im lặng.

    Ca hát chúng ta chọn Ngọc được không các em. Cô thấy bạn hát rất hay.

    Được cô nhất trí nhất trí. Cả lớp đồng thanh vỗ tay.

    Nam sinh thanh lịch, nữ sinh thanh tú các em chọn ai?

    Tất nhiên là Thắng rồi cô. Ngọc đi cô

    Không lớp trưởng cô ơi. Lớp phó văn thể đi cô

    Lớp phó lao động đi cô. Thu đi cô ơi..

    Lớp trưởng đẹp hơn, lớp phó dịu dàng hơn, thục nữ hơn

    Lớp phó soái ca hơn

    Lớp phó lao động nhìn kìa trắng trẻo hơn, nam tính hơn.

    * * *

    Thôi giờ chúng ta bắt đầu bỏ phiếu ai được nhiều phiếu hơn sẽ được chọn.

    Và cuối cùng kết thúc. Không bất ngờ khi kết quả mọi người chọn Thắng vì cậu ây vừa học giỏi vừa đẹp trai, lại đá banh giỏi.

    Nhưng kết quả không ngờ tới chính là mọi người chọn tôi đi thi nữ sinh thanh tú. Trời ơi không được cô ơi. Em dáng người không đẹp như bạn Nhi, nước da không trắng như bạn Ngọc. Lại hát không hay sao cô và các bạn lại chọn em chứ. Hichic em từ chối được không cô.

    Haha không được đâu Thu. Em chỉ có thể tự sinh tự diệt thôi.

    Cô là theo ý kiến của số đông nha.

    Không cho tôi có thêm ý kiến nào nữa. Chuông ra về đã điểm.

    Mọi người bắt đầu sách cặp ra về. Có người tiếc nố. I Có người thở dài. Còn có người đặc biệt vui vẻ cười haha như con bạn thân ngồi cùng bàn với tôi. Nó bảo rằng là định mệnh đó. Chấp nhận đi cưng.

    Ôi tôi có thể nói không sao.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2020
  5. thientuyetluxubu

    Bài viết:
    159
    Chương 4: Cuộc thi sắc đẹp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là cuối tuần, nhóm mình đi luyện tập đi Thu.

    Tập gì chứ. Tôi hời hợt không quan tâm lắm trả lời.

    Cậu đi thi mà không tập luyện gì à?

    Cậu không thấy lớp người ta nào là đi thuê đồ, thử váy. Cậu định đi với bộ dạng này sao.

    Cậu coi kìa tóc tai bù xù. Tay chân lấm lem. Cái dáng ỉu xìu như cọng bún của cậu. Thiệt là hết nói nổi.

    Không biết ai không có mắt lại đi chọn một người vừa lười, vừa đáng ghét như cậu.

    Hừ, tôi thấy mình cũng không đến nỗi nào. Sao cậu có thể nhận xét chân thực như vậy chứ.

    Ai biểu cậu không biết phấn đấu đi.

    Cậu thấy nhỏ Ngọc không nó ganh tị với cậu biết chừng nào. Haha tớ nói nhỏ với cậu. Cậu thắng giải cho nhỏ tức chết luôn. Haha.

    Được đó nhưng mà cậu nhìn lại tôi đi. Không có một phần trăm thắng nào luôn.

    Hừ bớt tự phụ đi. Đi theo tôi cho cậu sáng mắt ra.

    Được hong đó. Tôi có thể phó thác thân thể ngọc ngà này cho cậu sao.

    Tôi không tin cậu lắm đâu. Tôi vừa nói vừa lắc đầu, giả vờ tiếc nuối.

    Hừ không tin, cũng phải tin. Tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt. Biết cái gì là nghệ thuật vịt hóa thiên nga.

    Hừ.. nói rồi nhỏ Thảo giơ nắm đấm ra tỏ ý tôi làm được.

    Cũng rất quyết tâm đó. Được rồi tôi tin cậu không làm tôi thất vọng.

    Thế là nhỏ dắt tôi đi ra một shop quen gần nhà nhỏ. Chọn cho tôi thử rất nhiều váy. Nào là đuôi cá, váy xòa, váy công chúa. Thử đến hoa cả mắt. Tôi choáng luôn không biết cuối cùng là nhỏ chọn cái nào cho tôi. Bởi vì thử đến mệt lại vừa đói. Tôi năn nỉ nhỏ dẫn tôi đi ăn để lắp đầy bao tử trống rỗng. Bổ sung năng lượng đã mất quá nhiều cho hôm nay.

    Sau đó nhỏ dắt tôi đi làm lại tóc. Mua thêm phụ kiện. Tất nhiên mọi chi phí một phần nó lớp bỏ quỹ ra, một phần nó trả haha tôi thì học sinh nghèo hiếu học mà lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ.

    Ngày hôm nay là buổi thi vòng loại âm nhạc. Lớp tôi may mắn được vào vòng trong được giải khuyến khích. Cũng coi như có thành tựu.

    Buổi tối đến chương trình thi nam sinh thanh lịch, nữ sinh thanh tú. Cuộc thi diễn ra hết sức sôi nổi. Hôm nay tôi mặc một chiếc váy công chúa màu xanh. Phần trên ôm sát ngực, phần dưới xòe ra trên gối. Tôi mặc một đôi giày cao gót cũng màu xanh làm nổi bậc lên nước da trắng. Khuôn mặt được nhỏ Thảo trang điểm tỉ mỉ. Đôi môi tô màu son cam tươi tắn. Mái tóc dài xõa ngang vai.

    Oa tuyệt vời tôi biết là cậu rất được mà.

    Đẹp chứ được gì. Phải nói cậu là ngôi sao sáng nhất đêm nay rồi Thu à.

    Không ngờ bình thường cậu bần vậy mà khi diện lên cậu lại đẹp như vậy.

    Chậc chậc không ngờ nha.

    Hừ cậu bớt nói lại một câu không ai bảo cậu câm đâu nha.

    Tớ biết tớ đẹp tại tớ không thèm thôi.. khà khà..

    Tôi cười hết sức khoa trương. Thiếu chút nữa là trôi cả son phấn trên mặt. Làm nhỏ Thảo hết hồn. La lối một phen, đuổi cả đám ra ngoài.

    Sợ tôi lại xúc động. Tôi chỉ là nói sự thật. Cười hơi quá một chút thôi mà. Tôi đã cố kiềm chế lại rồi đó tại tụi nó mà. Hic hic.

    Thế là từ đó cho đến khi bước ra sân khấu. Tôi phải ngồi thẳng lưng, vai thẳng. Không được cười dưới sự dám sát của nhỏ Thảo.

    Số tôi khổ quá mà.

    Đẹp cũng khổ.

    Xấu cũng khổ.

    Đúng 8 giờ, khi đến lượt lớp tôi ra biểu diễn. Tôi thấy Thắng bước ra từ cánh gà bên phía đối diện tôi cậu mặc một bồ đồ thể thao màu xanh đi đôi giày màu xanh. Giống y hệt màu của váy tôi. Cậu ấy nhìn tôi bước tới. Đưa tay ra làm tư thế mời. Sau đó để tay cho tôi vòng qua cả hai cùng sánh bước đi ra chào khán giả. Lúc bước đi tôi nghe cậu ấy nói. Cậu dễ thương lắm.

    Đi gần cậu ấy. Hơi thở nam tính vây quanh. Tôi hồi hộp run run bước đi bỗng nhiên chân nọ đá chân kia vấp một cái.

    Aaa

    Mọi người một phen hoảng hốt reo hò.

    Cứ nghĩ mình sẽ té trước mắt bao người. Sẽ rất mất mặt. Nhưng không ngờ giây phút tưởng chừng sẽ chạm đât. Tôi được một bàn tay kéo lên sau đó ngã vào một vòng tay ấm áp.

    Tim tôi đập thình thịch. Mặt đỏ như gấc. Cũng may nhờ bóng đèn mờ ảo nên đỡ ngại hơn.

    Mọi người bất đầu rao hò hơn nữa.

    Cậu ấy ghé vào tai tôi nói nhỏ. Cố lên tớ sẽ đi bên cạnh cậu.

    Nghe được giọng nói nam tính cùng hương bạc hà xông vào mũi. Tôi trấn tĩnh một cách lại thường. Tự tin hẳn lên. Đứng lên và hoàn thành buổi biểu diễn một cách tự nhiên nhẹ nhàng.

    Phù phù cậu làm tôi hết hồn. Đi gần soái ca mà té. Haha nhục lắm đó. Mà còn hên.. ôi lãng mạn quá.

    Em đi cẩn thận nha không anh sẽ đau lòng. Ôi oi cậu đừng có nói nữa không có gì đâu. Thu mặt cậu sao lại đỏ quá vậy. Cậu bị sốt à. Hay là mắc cỡ đây. Haha.

    Tôi vừa bước vào cánh gà nhỏ Thảo và nhóm bạn trong lớp xúm lại. Chọc đến tôi ngượng không biết để mặt vào đâu.

    Một đời thanh bạch của tôi vậy là đi tong.

    Và kết quả cuộc thi hôm nay. Trên sân khấu thầy tổng phụ trách đang chuẩn bị công bố kết quả. Tôi cũng nghe và hồi hộp chờ mong.

    Giải khuyến khích dành cho cặp đôi lớp 12B3. Chúc mừng hai em.

    Tiếp theo là giải ba, giải nhì. Được trao cho lớp 10B5 và 11B8.

    Và đây là phần được mọi người mong đợi nhất.

    Ai sẽ là quán quân năm nay.

    Lớp 12 B1 chúc mừng các em.

    Cả sân trường như vỡ òa vang lên tiếng hoan hô. Vỗ tay rầm rầm.

    Tôi không còn nghe thêm được gì nữa chỉ biết có người đẩy mình ra ngoài sân khấu. Rồi có người nắm lấy tay tôi bước từng bước ra nhận giải.
     
    Jodie Doyle, Uất PhongChuông Gió thích bài này.
  6. thientuyetluxubu

    Bài viết:
    159
    Chương 5: Cậu ấy mất rồi và cái kết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối hôm đó cậu ấy gọi tôi ra ngoài công viên gần phòng trọ.

    Nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.

    Tôi cũng không nghĩ gì mặc một đồ ngủ hình chú heo màu hồng siêu cute đi gặp cậu ấy.

    Đến nơi tôi thấy cậu ấy đang ngồi trên một băng ghế đá tay cầm một bó hoa và một cái hộp màu vàng nhỏ xíu. Khung cảnh tối mờ mờ ảo ảo cây cối xung quanh gió hiu hiu thổi, cảm giác thật dễ chịu.

    Cậu ấy nhìn về phía tôi, đỏ mặt nói chúc mừng sinh nhật tôi.

    Ừm, Tôi quên mất là hôm nay sinh nhật mình. Bởi vì chỉ lo chuẩn bị cho cuộc thi tôi liền quên mất.

    Hơi bất ngờ sao cậu ấy biết và nhớ.

    Sau khi trò chuyện rất lâu. Cậu ấy mới nói là cái Mai bạn tôi nói cho cậu biết.

    Èo chưa chi đã bán bạn đúng là thấy trai là quên bạn mà. Tối về sẽ biết tay tôi, tôi nghiến răng thầm nói trong lòng.

    Bất ngờ, cậu ấy ngỏ ý "muốn tôi làm bạn gái của cậu ấy".

    Tôi trợn mắt, miệng lắp bắp. Quá ngạc nhiên, chỉ biết gật đầu còn về sau thì không còn nhớ mình đã đồng ý hồi nào. Hức hức.

    Xin tha thứ cho tôi tôi mà hòi hộp là mau quên lắm

    Tôi nhớ mình đã hỏi cậu thích tôi từ bao giờ. Cậu ấy bảo tôi đoán xem.

    Tôi lắc đầu và nói không biết nên bị cậu ấy búng vào trán mấy cái còn bị mắng là con heo ngốc.

    Trời ơi, sống bao nhiêu năm lại bị người mình thích mắng. Tôi ngượng đến chín cả mặt.

    Tôi nói hãy giữ bí mật mối quan hệ của chúng ta vì tôi không muốn cho mọi người biết.

    Với lại tính tôi bảo thủ lắm, lại hay ngại, nên sợ. Sẽ ngại lắm nếu ai cũng biết họ sẽ chọc tôi. Da mặt tôi rất là mỏng đó hihi.

    Chúng tôi vẫn thường ra công viên hẹn hò, học tập.

    Cho đến một ngày chuyện gì đến cũng sẽ đến.

    Chúng tôi phải làm giấy thi đại học. Cậu ấy không thi đại học. Cậu ấy muốn đi làm rồi sẽ đi du học.

    Còn tôi thi vào một trường trên sài gòn. Cậu ấy hứa anh sẽ giữ liên lạc với tôi dù chúng tôi có ở đâu? Dù ở xa hay gần?

    Một thời gian sau tôi lên sài gòn đi học.

    Còn cậu ấy ở lại quê đi làm. Cậu ấy vẫn thường xuyên lên thăm tôi vào những ngày được nghỉ.

    Chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ đến hơn một năm sau.

    Cậu ấy nói với tôi sẽ đi xuất khẩu lao động năm năm bảo tôi hãy quên cậu ấy đi.

    Tôi đã khóc rất nhiều hỏi cậu ấy tại sao nhưng cậu ấy không nói.

    Cậu ấy chỉ bảo thời gian rất dài sợ tôi cô đơn quá lâu sẽ rất buồn nên bảo tôi đi tìm người khác tốt hơn cậu ấy.

    Vì sao yêu nhau gần bốn năm nói bỏ là bỏ được sao. Tôi đã khóc.

    Rất nhiều. Rất, rất nhiều.

    Tôi suy sụp một khoảng thời gian khá dài.

    Cho đến một hôm đang đi làm thêm cho một quán cà phê tôi gặp lại một người bạn cũ.

    Tôi đã vui mừng khi gặp lại người bạn trước đây học cùng lớp với tôi. Bây giờ cô ấy học tại một trường có tiếng ở sài gòn. Cô ấy đã kể cho tôi nghe rất nhiều truyện trên trời dưới đất mà cậu ấy đã gặp được.

    Rồi bỗng nhiên cô ấy hỏi tôi về cậu ấy.

    Tôi đã sửng sốt rất lâu. Chuyện cũ lại được khơi dậy. Tôi trả lời bằng giọng buồn buồn nói rằng chúng tôi đã chia tay.

    Tôi kể cho cô ấy nghe về dự định của cậu ấy. Và chúng tôi đã kết thúc ra sao.

    Nhưng tôi đã không còn nghe được gì nữa. Cho đến khi, cái tên cậu ấy được nhắc đến.

    Người mà tôi nghĩ đã từ bỏ tôi để đi theo con đường xa quê hương lập nghiệp.

    Tô đã nghĩ "ai cũng có hoài bão, cũng có ước mơ nhưng để thực hiện nó bắt buộc bạn phải đánh đổi".

    Cậu ấy cũng vậy. Cậu ấy đã lựa chọn công việc từ bỏ tình yêu bốn năm với tôi.

    Cậu ấy chọn ra đi.

    Bỏ lại sau lưng là gia đình và trong đó có tôi để có được cuộc sống mới.

    Nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa rồi. Cậu ấy bị bệnh.

    Một căn bệnh hiểm nghèo. Ung thư máu giai đoạn cuối.

    Tại sao lại giấu tôi. Cậu ấy không còn yêu tôi hay vì quá yêu nên sợ tôi đau khổ.

    Sợ tôi sẽ xa lánh, sẽ từ bỏ cậu ấy. Tôi không biết, hôm đó mình đã kết thúc công việc ra sao. Về nhà như thế nào nhưng tôi biết một ý nghĩ thôi thúc tôi. Tôi muốn gặp cậu ấy để hỏi cho rõ ràng. Dù chuyện có tệ đến đâu đi chăng nữa.

    Thà một lần đau còn hơn. Tôi cảm thấy mình có lỗi và day dứt.

    Hôm nay là cuối tuần tôi quyết định thu xếp đồ đạc về quê. Tôi hồi hộp muốn biết cậu ấy giờ sống ra sao.

    Có nhớ đến tôi hay không?

    Qua lời kể của người bạn tôi biết cậu ấy đang ở bệnh viện điều trị bệnh tại bệnh viện gần nhà. Đã đến giai đoạn hóa trị một tháng phải nằm bệnh viện hai mươi mấy ngày có khi cả tháng không được về nhà. Chỉ có dùng thuốc để duy trì sự sống.

    Tôi đến bệnh viện gặp được mẹ cậu ấy.

    Bà đã kể tất cả cho tôi nghe.

    Từ việc cậu ấy muốn chia tay tôi.

    Chọn cô đơn một mình hết quảng đời còn lại. Cậu ấy không muốn tôi đau khổ nên bắt tất cả mọi người phải giấu tôi. Không được cho tôi biết.

    Muốn tôi tìm người khác tốt hơn. Cậu ấy rất nhớ tôi nhưng chỉ có thể nhìn tôi qua ảnh. Theo dõi tôi qua Facebook cá nhân.

    Một mình gặm nhấm nỗi nhớ. Hồi tưởng lại tất cả kỉ niệm hạnh phúc khi hai đứa còn bên nhau.

    Cậu ấy không dám gọi điện thoại cho tôi vì sợ. Sợ sẽ không kiềm được lòng mình. Sẽ chạy đến bên cạnh tôi.

    Tôi đã khóc rất nhiều. Và càng thương cậu ấy nhiều hơn nữa.

    Tôi cố nén đau. Gạt nước mắt chạy đến phòng bệnh gặp cậu ấy.

    Bước vào phòng.

    Tôi thấy, Cậu ấy mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng. Khuôn mặt phờ phạc trắng bệch do thiếu máu. Thân hình gầy gò, tay chống cằm mắt nhìn ra cửa sổ. Không còn dáng vẻ vui tươi cười nhạo mỗi khi tôi giận dỗi hay làm nũng. Dáng vẻ càng lạnh lùng, ánh mắt toát lên vẻ cô đơn suy ngẫm.

    Đang nhìn về phía xa xa ngoài cửa sổ. Không biết đang nghĩ gì.

    Tôi vội lau nước mắt giả vờ vui vẻ chạy đến. Ôm cậu ấy từ phía sau. Cậu ấy bất ngờ quay lại. Nhìn thấy người đến là tôi vui mừng đến nước mắt ứa ra dâng trào. Hai chúng tôi đã ôm nhau khóc rất lâu.

    Tôi sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu ấy nên chỉ nói đến toàn những chuyện vui. Sau đó tôi kể cho cậu ấy nghe những chuyện tôi đã gặp hay đã từng thấy.

    Từng chuyện, từng chuyện, kể lể cho cậu ấy nghe.

    Nào là con Su (con chó nhà tôi) nó đã cắn cái dép tôi ra sao. Tôi đã phạt nó như thế nào. Tôi đã bắt nó quỳ, sau đó trên mỏ nó để một chiếc dép. Haha. Lúc đó tôi đã cười muốn xỉu với cái dáng giữ dép bá đạo của nó như thế nào haha.

    Còn có cả chuyện tôi đi thả diều bị trật chân ra sao..

    Cậu ấy chỉ nhìn tôi mỉm cười. Lâu lâu, nói vài từ phụ họa.

    Tôi biết cậu ấy rất yêu tôi. Nên tôi không nhắc gì tới lời nói chia tay ngày trước.

    Kể từ khi biết bệnh tình của cậu ấy ngày nào chúng tôi cũng gọi điện thoại, nhắn tin cho nhau. Đến cuối tuần sau khi kết thúc công việc tôi lại lên xe chạy về nhà thăm cậu ấy. Chúng tôi sẽ chia sẽ với nhau những kí ức, kỉ niệm vui buồn.

    Tình yêu có nhiều khi rất đơn giản. Chỉ cần bạn còn sống thì mọi chuyện có lớn đến đâu cũng có thể giải quyết.

    Một năm sau, cậu ấy mất. Cậu ấy ra đi rất nhẹ nhàng. Không còn cảm thấy đau đớn quằn quại vì cơn đau hành hạ nữa.

    Cậu ấy đã có thể thở phào nhẹ nhỏm. Được hít thở bầu không khí trong lành. Không còn những ngày phải thở bằng ống, bằng oxi nữa.

    Cậu ấy muốn tôi hãy sống vui vẻ thay cho cậu ấy.

    Và cả con của chúng tôi nữa. Tuy nó chưa chào đời nhưng tôi biết cậu ấy rất yêu nó.

    "Con của chúng tôi."

    Lúc phát hiện bản thân mình bị bệnh. Gia đình đã khuyên cậu hãy lấy tinh trùng giữ lại.

    Những ngày, cậu ấy bị bệnh tôi đã ngày đêm lo lắng ở bên cạnh. Vì muốn giữ được tình cảm thiêng liếng này mãi mãi.

    Tôi quyết định sinh ra nó.

    Để cậu ấy được yên lòng mà ra đi. Tôi sẽ thay cậu ấy chăm sóc ba mẹ. Tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của một người vợ, một người cha, một người mẹ thay cậu ấy.

    Có những người khi còn yêu nhau. Không bao giờ biết trân trọng đối phương.

    Đợi đến khi sắp mất đi hay đã mất đi rồi mới hối hận.

    Những việc làm của bạn hôm nay sẽ có hậu quả đến mai sau. Tôi thành thật khuyên các bạn hãy sống cho hiện tại. Đừng để đến khi mất đi.

    Có hối hận cũng đã muộn.


    END​
     
    Jodie Doyle, Uất PhongChuông Gió thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...