Chào Thăng. Anh vừa đọc xong một truyện ngắn của em - Trung thu này, con chỉ muốn ba mẹ ở bên - một truyện khá cũ được Thăng viết từ tháng 09/2019. Và anh có vài chia sẻ và cảm nhận sau:
Thứ nhất, đây là một truyện ngắn có kết cấu tương đối tốt, có phần dẫn vào đề tạo cảm giác "yên bình và an toàn" trước khi "xung đột" đầu tiên xảy ra (khi Hùng biến mất), tạo một bước ngoặt lớn trong nội dung câu chuyện giúp kéo độc giả tập trung hơn vào diễn biến tiếp theo. Và tương tự như vậy, cuối mỗi chương, đều xuất hiện một "nút thắt" như một "cái móc câu" tạo sự hồi hộp và gây tò mò cho người đọc, không biết câu chuyện này sẽ đi theo hướng nào. Đây là một kết cấu, theo ý kiến của anh, tuy quen thuộc nhưng rất quan trọng để giữ độc giả ở lại cũng như tái nạp lại năng lượng cho nhịp truyện, làm câu chuyện không lan man, nhàm chán và dễ đoán dù tác phẩm được viết theo bất kì thể loại nào đi nữa. Chỉ có điều là mỗi "nút thắt" đều phải hợp lí và đóng góp vai trò gì đó trong toàn bộ nội dung để hướng đến chủ đề chính mà tác giả muốn gửi gắm. Và riêng điều này, Thăng đã làm khá tốt trong truyện ngắn này.
Tiếp đó, "Trung thu này, con chỉ muốn ba mẹ ở bên" đã có một kết thúc không quá bất ngờ nhưng trọn vẹn, cao trào xảy ra đúng lúc (khi Hùng tình cờ gặp lại ba mẹ) và hợp lí, cảm động và ấm áp, để lại dư âm tốt đẹp trong lòng người đọc.
Thứ hai, về nội dung, đây là một tác phẩm được ra đời đúng lúc vào dịp Trung thu, mang đậm yếu tố tình cảm gia đình, như một hồi chuông "nho nhỏ" đánh động những ông bố bà mẹ "tham công tiếc việc" mà quên đi những điều tuy nhỏ bé nhưng vô cùng quan trọng và ý nghĩa với những đứa con của mình. Một câu chuyện giản dị, gần gũi, có thể bắt gặp ở đâu đó trong xã hội ngoài kia, giúp thắt chặt thêm tình yêu thương, gắn bó giữa các thành viên trong gia đình. Và dĩ nhiên là trong đêm Trung thu, nó sẽ càng thêm nhiều ý nghĩa sâu sắc. Cảm ơn Thăng về một truyện ngắn nhiều cảm xúc.
Thứ ba, tuy nhiên, truyện vẫn có một điểm yếu mà theo anh cần khắc phục trong việc xây dựng "tâm lí nhân vật". Nhân vật Hùng là một cậu bé mười ba tuổi, nhưng đôi khi, có lúc cậu suy nghĩ như một đứa bé sáu tuổi, có lúc lại suy nghĩ như một anh chàng ngoài hai mươi tuổi. Và chính điều này sẽ làm nhân vật không đồng nhất về mặt tạo hình và suy nghĩ, làm người đọc khó đồng cảm được và có thể gây ra cảm giác "gợn gợn" không tự nhiên. Có thể lấy ra một ví dụ ở đây:
Trong chương ba có đoạn: "Siết chặt cái đèn lồng trên tay, lúc này những giọt lệ mới bắt đầu lăn dài trên má cậu. Những nỗi hờn tủi, xót xa và sự uất ức mà cậu đã đè nén bấy lâu nay cứ thế tuôn theo từng hàng nước mắt rơi." Đây là hai câu văn thật sự cảm động, miêu tả chính xác những gì mà một cậu bé tuổi mười ba suy nghĩ.
Nhưng trong chương bốn: ".. Đã bao lần cậu chỉ muốn nó biến mất, hoặc giả dụ không tồn tại trong một thời gian ngắn, để cậu có thể tận hưởng được cảm giác tình thân gia đình một cách trọn vẹn." Đây tiếp tục là một câu văn tuyệt hay, nhưng tiếp sau nó là "Nhưng cậu biết đó chỉ là một lối suy nghĩ cực kì trẻ con." Theo cảm nhận của riêng anh, đây là một câu văn "không hay và không cần thiết", tạo cảm giác tác giả đang áp đặt chính suy nghĩ của mình vào một cậu bé mười ba tuổi, đang tự chất vấn bản thân, chứ không phải đó là suy nghĩ thực sự đang trôi qua trong đầu cậu.
Ngoài ra, về mặt kĩ thuật, "nút thắt" lớn nhất (Hùng biến mất khỏi nhà rồi xuất hiện trở lại trước mặt ba mẹ) diễn ra hơi nhanh, chưa đủ sức nặng để đẩy câu chuyện lên một mức cao hơn, và cần thêm chút thời gian để ba mẹ cậu "lo lắng, lo sợ thậm chí là hoảng loạn hơn một chút" thì câu chuyện sẽ thêm phần kịch tính và cao trào sẽ được đẩy lên thêm một bậc, và rồi kết thúc của truyện sẽ là một "chiếc giường êm ái" để độc giả nằm xuống và ngẫm nghĩ nhiều hơn.
Đó là chia sẻ của riêng anh thôi nha, em thông cảm, anh quen review phim rồi: D, đôi khi bị ghiền "nút thắt" :D
Tóm lại, anh tin chắc với cách sắp xếp, kết cấu câu chuyện tốt cùng một nội dung gần gũi, nhiều cảm xúc, Thăng sẽ có thêm nhiều độc giả yêu mến trong những tác phẩm tiếp theo.
Chúc em nhiều thành công :)