Tên truyện: Biển hồng Tác giả: Mạnh Thăng (Đại bàng) Thể loại: Tự truyện Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Mạnh Thăng Chương 1 Mặt trời lười biếng ló dạng sau một giấc ngủ dài. Ánh bình minh dần thay thế màn đêm tĩnh mịch. Mặt trăng không cam lòng nhường chỗ cho mặt trời nên cứ dùng dằng mãi trên khoảng trời rộng lớn. Những áng mây dần tản đi, chỉ để lại màn trời xanh thẳm, xa tít tắp kéo tận chân trời. Ngọn hải đăng trên núi vẫn còn chìm trong làn sương sớm. Những cây đèn đường cũng tắt đi thứ ánh sáng vàng cam còn sót lại từ buổi đêm, khiến thành phố đột ngột rơi vào trạng thái tranh tối tranh sáng. Những chiếc tàu từ ngoài khơi xa đang tiến về bờ sau một đêm làm việc mệt mỏi. Tiếng động cơ gầm rú ngày càng rõ mồn một khi đoàn thuyền chuẩn bị cập bến. Những chàng ngư dân mạnh khỏe nhảy xuống dòng nước nông, cùng nhau "hò dô" kéo tàu của họ lên bãi cát vàng. Trên thuyền, những bác ngư dân còn lại khệ nệ khiêng những mẻ lưới đầy ắp tôm cá ra khỏi thuyền. Những chú cá sòng, cá bạc má giãy đành đạch không ngừng. Ở trên bãi biển, chủ vựa hải sản có mặt từ rất sớm để chuẩn bị cho việc mua bán. Cũng có những người phụ nữ trung niên chực chờ sẵn trên bờ để mua được hải sản tươi sống. Tiếng kì kèo, trả giá vang lên không ngừng, náo động cả một vùng. Đảo Hòn Bà sáng sớm vẫn còn lờ mờ thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương dày đặc. Con đường đá chầm chậm lộ ra khi thủy triều dần rút xuống, trải dài mãi đến ngôi chùa trên đảo. Chỉ mới sáu giờ sáng mà nhiều người đã lũ lượt kéo nhau lên chùa xin quẻ, cầu bình an. Dọc theo con đường đá, vài người phụ nữ đứng tuổi mũ đội nón lá vất vả dùng dao cạy những con hào bám trên mỏm đá chỉ để kiếm sống qua ngày. Những du khách đang đắm mình trong làn nước mát lạnh. Một số khác đang thong dong đi dọc theo bãi cát vàng. Vài ba đứa trẻ đang thi nhau xây lâu đài cát, nhặt vỏ sò, chơi những trò chơi mà ở tuổi như bọn chúng mới có thể nghĩ ra. Những cây dù đủ màu sắc sặc sỡ cùng những chiếc ghế bố đã được dựng lên sẵn sàng. Cứ thế, cả vùng biển bỗng chốc trở nên ồn ào, náo nhiệt hẳn. Như bao người khác, tôi cũng đang tự mình tận hưởng bầu không khí tuyệt vời này. Lúc nào cũng vậy, cứ mỗi buổi sáng Chủ nhật, tôi đều giữ sở thích dậy sớm chạy bộ ra biển. Chỉ trừ những hôm trời đổ mưa bất chợt, tôi vẫn đều đặn thực hiện việc ấy như một thói quen. Sau đó, tôi sẽ dành hẳn một tiếng đồng hồ để ngắm biển. Không hiểu sao, biển lại có sức hấp dẫn với tôi lớn đến thế. Đối với một nhiếp ảnh gia mới chập chững vào nghề như tôi, biển chính là nguồn cảm hứng vô tận. Mỗi lần đến đây, tôi như được thổi vào một luồng sinh mệnh mới. Cứ đi được vài bước, chiếc máy ảnh trên tay tôi lại "tách tách" liên hồi. Khoảnh khắc trở về nhà luôn là lúc tôi nhận ra chiếc máy ảnh đã đầy ắp những tấm hình. Hôm nay cũng vậy. Vừa mới đặt chân xuống cát, tôi đã vội vàng nhấc chiếc máy ảnh lên, điều chỉnh ống kính, rồi điên cuồng lưu giữ khoảnh khắc. Càng chụp, tôi lại càng phấn khích như đứa trẻ được mẹ cho kẹo. Vì thế, tôi luôn đem theo hai cái máy ảnh để phòng hờ máy kia hết phim. Không như những người thợ chụp ảnh khác, tôi vẫn thích dùng loại máy chụp có phim. Một phần vì nó là vật truyền thừa từ thời ông cố để lại, phần khác cũng vì sự đòi hỏi chuyên nghiệp từ chiếc máy này. Cát dưới chân tôi vẫn còn đó hơi lạnh của buổi đêm. Mấy chú còng bé tí nghe tiếng bước chân tôi liền nhanh chân lủi mất dưới cái hố nó đã đào sẵn. Xa xa hơn nữa, mấy cậu thanh niên trai tráng mình trần đang đá qua đá lại trái banh tròn. Những đợt gió tạo thành những cơn sóng lăn tăn vỗ vào bờ, tung bọt trắng xóa, mang theo cả vỏ sò, vỏ ốc trôi dạt vào bãi cát. Ánh nắng ban mai dìu dịu chiếu xuống mặt nước, dần trả lại sắc xanh vốn có cho biển cả. Tiếng sóng biển hòa cùng tiếng cười nói của bao người như mang lại sức sống mới cho cả vùng biển. Hàng phi lao, hàng dừa trên bờ đang ngả nghiêng trong gió. Hơi muối mằn mặn của biển cũng theo gió lan tỏa khắp không gian. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận món quà tinh tế trời cao ban tặng. Ngước mặt nhìn lên trời, tôi thầm thở dài, rồi bất giác nở một nụ cười tươi. Tôi tin, sẽ có một ngày, tôi sẽ tìm được một nửa còn lại của đời mình.
Chương 2 Bấm để xem Chiếc máy ảnh trên tay vẫn không ngừng "tách tách" theo mỗi bước chân tôi đi. Thỉnh thoảng, những mảnh sò, mảnh ốc đâm lên lòng bàn chân tôi đến đau điếng, nhưng tôi chẳng màng đến, vẫn tiếp tục mải mê theo đuổi những góc chụp thần thánh. Thình lình, một tiếng "gâu" từ đâu vẳng lại. Tôi vội buông chiếc máy ảnh ra, dời tầm mắt hướng về nơi phát ra âm thanh ấy. Nhìn xuống dưới chân, tôi thấy ngay một con Corgi xinh đẹp đang thè cái lưỡi hồng ươn ướt của nó ra, giương đôi mắt ngây thơ nhìn tôi. Bốn cái chân ngắn cũn cỡn đang lạch bạch lượn quanh chỗ tôi đang đứng. Tôi ngồi xổm xuống, đưa tay ra vuốt ve bộ lông vàng trắng mượt mà của nó. Ngay khi những ngón tay vừa tiếp xúc với bộ lông ấy, trong đầu tôi chỉ hiện lên một ý nghĩ: Chú chó này phải thuộc về tôi. Nó mang đến cho tôi cái cảm giác yêu thích không rời, và tôi cũng phát hiện ra đây là lần đầu tiên có thứ gì đó khiến tôi tạm gác việc chụp những bộ ảnh đẹp. Con ngươi đen lay láy của con Corgi đảo qua đảo lại nhìn tôi, tỏ vẻ tò mò. Nó đứng yên, để mặc tôi đưa tay mân mê bộ lông đẹp tuyệt trần của nó. Chiếc lưỡi đang thè ra chốc chốc lại liếm lên mu bàn tay tôi. Tôi khúc khích cười như một đứa trẻ, tay xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu của nó. Ánh mặt trời vô tình rọi lên chiếc vòng bạc trên cổ con Corgi, một vật hình đồng tiền trên sợi dây đó phản chiếu thứ ánh sáng vàng kim chói lóa lên mắt tôi. Tôi cố nhích người qua một bên để tránh đi. Tình cờ, một dòng chữ được chạm trổ tinh vi trên đó khiến tôi chú ý. Tôi nheo mắt nhìn dòng chữ. Trên đó chỉ viết đúng hai từ "Ánh Sáng" - "Ánh Sáng" là tên của mày sao? – Tôi nhíu mày nhìn chú chó trước mặt, hỏi một câu mà tôi không chắc sẽ nhận được câu trả lời. Ngạc nhiên thay, khi nghe thấy hai chữ "Ánh Sáng", con Corgi trước mặt tôi nhảy cẫng lên vì vui sướng, chiếc đuôi cứ ngoe nguẩy không ngừng. Ánh mắt nó toát lên một sự phấn khích hồn nhiên khiến tôi bất giác phì cười, trong đầu lóe lên một suy nghĩ. - "Ánh Sáng", một cái tên mới độc đáo làm sao! Chắc hẳn chủ của nó cũng là một người thú vị lắm đây. Đột nhiên, tôi không có ý định tiếp tục chụp hình nữa. Giờ phút này, trong tôi lại có một ham muốn mãnh liệt khác, đó là đi tìm người chủ của chú chó dễ thương này. Không để bản thân phải chờ lâu, tôi quyết định đứng phắt dậy, hét lớn lên với Ánh Sáng: - Ánh Sáng ơi, mày có thể dẫn tao đến chỗ chủ của mày được không? Trái với những gì tôi mong đợi, con Ánh Sáng vẫn đứng nguyên tại chỗ, giương đôi mắt long lanh lên nhìn tôi. Tôi thúc giục đến lần thứ năm nhưng nó vẫn khồng nhúc nhích. Tôi thở dài, đút tay vào túi quần, trầm tư. Bất chợt, tay tôi đụng phải một vật tròn tròn bên trong túi quần. Tôi dùng hết sức để lôi vật ấy ra. Đó là một trái bóng bàn đã cũ, bề mặt nham nhở những vết xước. Tôi chợt nhớ ra đó là trái bóng tôi đã nhặt được trên đường chạy bộ đến đây. Tôi đã định vứt nó vào cái thùng rác đầu tiên tôi thấy, nhưng việc chụp hình khiến tôi quên béng mất. Tiếng "gâu gâu" bất thình lình vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi cúi xuống nhìn con Ánh Sáng, bắt gặp ánh mắt nhìn lên quả bóng đầy thèm thuồng. Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu. Tôi cười thầm, dụ dỗ con Ánh Sáng: - Mày có muốn chơi với quả bóng này không? Con Ánh Sáng ngẩng đầu về phía tôi, sủa vài tiếng. Rồi nó cắn lấy gấu quần tôi, giật giật nhẹ, tỏ ý muốn được chơi. Một nụ cười bí hiểm chợt hiện lên trên môi tôi. - Mày sẽ dẫn tao đến chỗ chủ của mày chứ? Nó dường như hiểu điều tôi đang nói, đầu cứ gật lia lịa. Tôi quyết định thả quả bóng xuống. Ngay khi quả bóng vừa chạm xuống nền cát, con Ánh Sáng ngậm lấy ngay tức khắc rồi chạy về một hướng nào đó. Tôi chạy theo những bước chân in vội trên cát, lòng tràn ngập chờ mong.
Chương 3 Bấm để xem Miệng ngậm chặt quả bóng, con Ánh Sáng vui vẻ chạy băng băng trên những triền cát. Tôi đuổi theo sau, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả lưng áo. Chiếc máy ảnh trước ngực cứ đung đưa qua lại theo từng nhịp chạy của tôi, sợi dây đeo trên cổ tưởng chừng như có thể đứt bất cứ lúc nào. Tuy vậy, tôi vẫn không hề có ý định giảm tốc độ hay dừng lại một chút để nghỉ ngơi. Trực giác như mách bảo tôi rằng, nếu không gặp chủ của Ánh Sáng, có lẽ tôi sẽ bỏ qua một cơ hội lớn nào đó trong đời. Những ánh mắt hiếu kỳ bắt đầu đổ dồn lên chúng tôi khi chúng tôi vẫn một mực tiến về phía trước. Đâu đó có tiếng cười, tiếng mỉa mai, tiếng bàn tán vang lên. Có lẽ việc tôi đuổi theo một con chó đã khiến hầu hết tất cả mọi người ở đây kinh ngạc. "Còn bao xa nữa hả Ánh Sáng?" - Tôi gọi với về phía trước, vừa chạy vừa thở hổn hển. Nghe thấy giọng tôi từ phía sau, con Ánh Sáng như hiểu được mệnh lệnh, bắt đầu chạy nhanh hơn. Tôi không biết làm gì khác ngoài việc tiếp tục đuổi theo nó trong sự ngao ngán. * * * Những bước chân của con Ánh Sáng chậm dần. Tôi cũng thuận đà giảm tốc theo, lúc này mới có thời gian quan sát mọi thứ xung quanh. Nơi này cách xa chỗ tôi đứng những một dặm. Càng nghĩ, tôi càng khâm phục chủ của con Ánh Sáng khi có thể để nó đi xa đến vậy mà không hề lo lắng. Đứng từ đây trông ra, đảo Hòn Bà chỉ còn là một cái chấm màu xanh lá nhỏ xíu. Những chiếc tàu chở hàng đang từ tốn di chuyển từng bước nhỏ ra ngoài khơi xa. Một chiếc ca nô đang băng băng lướt đi trên mặt nước, điêu luyện lách qua từng ngọn sóng. Mặt trời lúc này đang nép mình sau những áng mây trắng, chỉ để lại vài tia nắng dìu dịu chiếu xuống nhân gian. Những đợt sóng lăn tăn theo gió vỗ nhẹ vào bờ cát, mang lại cái âm thanh dễ chịu vô cùng. Nơi đây lác đác vài ba khách du lịch đứng trên bờ ngắm biển như tôi vậy, khác hẳn với khung cảnh nhộn nhịp phía bên kia của biển. Ai cũng đang đứng lặng trong gió, chậm rãi thưởng thức món quà tuyệt vời mà thiên nhiên ban tặng. Ở một góc nhỏ trên cồn cát cao cao, một nhóm ngư dân mười người đang tụm lại với nhau. Những người đàn ông cặm cụi gỡ từng con tôm, con cá ra khỏi tấm lưới. Những người phụ nữ đứng tuổi miệt mài khâu lại từng miếng lưới bị rách. Mồ hôi lấm tấm trên trán họ là thế, họ vẫn hăng say vui vẻ với công việc. Những nụ cười lạc quan của họ khiến tôi thấy ấm lòng. Một tiếng "tách" vang lên. Tôi hài lòng buông chiếc máy ảnh trên tay xuống, miệng mỉm cười thật tươi. Lưu giữ xong xuôi tấm hình quý giá ấy, tôi đảo mắt tìm con Ánh Sáng. Lúc này, nó đang chật vật trèo lên từng bậc thang đá. So với cái thân hình bé nhỏ của Ánh Sáng, mỗi bậc thang kia như một chướng ngại cản trở bước đi của nó vậy. Tôi phì cười, không nhanh không chậm tiến lại gần cái cầu thang đá. Con Ánh Sáng vẫn khệ nệ nhảy lên từng bước, miệng ngậm chặt quả bóng không rời. Tôi tranh thủ khoảng thời gian quý báu này chụp thêm vài tấm hình nữa rồi mới cùng nó đi lên. * * * Có lẽ còn thấm mệt sau "màn leo núi" chật vật kia, những bước chân của con Ánh Sáng như muốn khuỵu xuống. Nó mệt mỏi nằm nhoài lên bãi cỏ gần đấy, uể oải ngáp một tiếng, rồi lim dim thiếp đi. Trước khi chìm vào giấc ngủ nó không quên nhả quả bóng ra. Tôi ngạc nhiên nhìn nó, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng tôi đành bất lực thở dài, ngồi xuống cạnh nó. Tựa lưng vào thân cây dừa gần đấy, tôi vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của con Ánh Sáng, vừa phóng tầm mắt ra xa. Mặt trời lúc này đã chịu ló dạng sau áng mây, mang theo từng tia nắng vàng chóe chiếu xuống mặt biển. Lớp sương mù đã tan đi từ bao giờ, để lộ ra một khoảng trời xanh đến vô tận. Bức tượng Chúa vẫn đứng sừng sững hiên ngang trên đỉnh núi Tao Phùng. Hai cánh tay của Ngài dang rộng ra như đang ôm trọn cả thành phố vào lòng. Tôi với lấy cái máy chụp hình, chuẩn bị cho thêm vào bộ sưu tập của tôi những góc nhìn độc đáo này. Bất giác, bóng dáng của một người con gái xinh đẹp lọt vào mắt tôi. Không hiểu sao, chỉ nhìn thấy cô gái ấy từ phía sau lại có thể khiến tim tôi đập loạn nhip như thế!
Chương 4 Bấm để xem Mái tóc dài chấm lưng của người con gái kia khẽ chuyển động theo gió. Những giọt nắng vàng luồn qua những lọn tóc đen ánh lên một chân trời óng ả. Gò má lúm đồng tiền dễ thương khẽ ửng lên một màu hồng vì nắng, và làn da trắng nõn nà của người con gái ấy khiến tôi có cảm giác mình đang được nhìn một con búp bê phiên bản đời thực vậy! Chiếc váy màu hồng phấn chấm bi ôm sát lấy dáng người thon thả kia. Từng đường nét trên cơ thể của người con gái ấy hoàn hảo như một bức chân dung, khiến tôi không thể buông tầm mắt ra được. Một cơn gió vô tình thổi qua, khẽ hất nhẹ chân váy, ấy vậy mà làm cho cả bức tranh tĩnh trước mắt tôi như bồng bềnh chuyển động trong không gian, thực thực ảo ảo đến khó tả. Gió có lẽ cũng muốn đùa vui cùng cô gái ấy nên nhiều lần cố thổi bay đi chiếc mũ rơm màu tím phớt hồng đang được đội trên đầu. Chốc chốc, người con gái kia lại phải chật vật cố định chiếc mũ trên đầu, xong xuôi đây đấy cô mới tiếp tục ngắm từng cơn sóng biển vỗ từng đợt trắng xóa vào bờ qua cặp kính râm màu đen. Cô gái ấy bình thản tựa người vào lan can, tay chống cằm, mắt đăm đăm nhìn về nơi xa xăm vô định, tựa như có cái gì ngoài kia thu hút người con gái ấy vậy! Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ đoán được cô ấy nghĩ gì lúc này. Bức tranh tôi đang được chứng kiến đúng là đẹp đến khó tả! Tôi luống cuống với lấy chiếc máy ảnh đeo trước ngực: "Tách, tách." Liên hồi. Nhưng lần chụp này có vẻ khác với mọi ngày. Cứ sau mỗi lần nháy máy, tôi lại trở nên cáu kỉnh hơn trước, vì những tấm tôi chụp giờ đây trông thật thiếu chuyên nghiệp! Tấm thì nhòe mất một phần, tấm thì không đủ ánh sáng, thậm chí còn có tấm bị lỗi hoàn toàn do rung tay. Chuyện đó chưa từng xảy ra bao giờ! Đến cả những khách hàng khó tính nhất ở cái đất Vũng Tàu này tôi đã từng hợp tác, và họ khá hài lòng với những bức hình tôi chụp. Vậy mà giờ đây, chỉ là chụp một tấm hình hết sức bình thường lại có thể khiến tôi lao đao đến thế! Tôi bực dọc dừng lại, cô gắng lấy một hơi thật sâu, rồi quyết định bằng tất cả sự tập trung vốn có, tôi nháy một lần nữa: "Tách." Một tấm hình dần hiện ra trên màn ảnh 4.5 inch. Đó là một người con gái ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, mắt hướng về biển xanh. Bóng dáng cô gái nhỏ như hòa mình vào thiên nhiên, dù đứng giữa đất trời rộng lớn nhưng cô gái ấy vẫn nổi bật trong chiếc váy màu hồng phấn xinh xắn của mình, không hề bị cảnh sắc đất trời làm lu mờ. Và rồi, một điểm nhỏ trong tấm hình thu hút ánh nhìn của tôi ngay tức khắc. Đó là nụ cười của người con gái ấy. Trong màn ảnh nhỏ của chiếc camera, nụ cười ấy vô tư lự, hồn nhiên biết bao! Một nụ cười trong sáng, thơ ngây cứ thế lẳng lặng tỏa sáng giữa khung hình. Nụ cười ấy đẹp đến mức khiến cảnh vật chung quanh cũng e thẹn nhường mình. Còn tôi, tôi có cảm giác linh hồn bé bỏng của mình đã sớm bị nụ cười ấy hớp đi mất! Trái tim tôi như ngừng đập vài giây. Một thứ cảm xúc lâng lâng khó tả dâng lên. Tôi buông thõng chiếc máy ảnh xuống, đôi mắt khẽ định thần nhắm lại, rồi đứng đực ra đấy như một pho tượng gỗ. Tôi cố ép bản thân bình tĩnh lại nhưng không thể, vì bóng dáng người con gái kia đã choán hết tâm trí tôi. Tay chân tôi chưa bao giờ run rẩy dữ thế! Tôi không biết mình bị làm sao, nhưng đôi chân không thể tiến về phía trước, cứ như có một lực hút vô hình kéo tôi về phía sau vậy. Đây là cái cảm giác say nắng mà người ta thường nói tới đây ư? Tôi tự hỏi bản thân, rồi lại thất vọng khi chính tôi cũng không tài nào trả lời được câu hỏi đó. Tôi ngoái lại nhìn về phía sau, nơi con Ánh Sáng vẫn còn đang thòm thèm với giấc ngủ của mình. Chiếc chuông nhỏ trên chiếc vòng bạc khẽ lắc lư theo gió, tạo ra thứ âm thanh bình yên đến lạ lùng. Tự nhiên, tôi lại thèm cái cảm giác vô tư lự như chú chó nhỏ kia đến lạ lùng. Rồi tôi sực nhớ ra một việc cũng quan trọng không kém, đó là đi tìm chủ nhân của con Ánh Sáng. Nhưng lúc này đây, tôi đành tạm gác lại một bên, vì tôi cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập dồn dập như trống bỏi. Tôi nghĩ tôi đã say nắng trước cô ấy mất rồi! Nhìn cô ấy một mình đứng đó, tôi rất muốn tiến tới chủ động làm quen. Tuy nhiên, một nỗi sợ vô hình chẳng biết từ lúc nào bủa vây lấy tôi. Một thoáng đấu tranh nội tâm dã diễn ra. Cuối cùng, bằng một chút can đảm còn sót lại, tôi hít một ngụm khí thật sâu, rồi trầm ổn tiến về phía người con gái đang đứng.
Chương 5 Bấm để xem Mỗi bước tiến, tôi cảm giác đôi bàn chân như đang cố gắng nhấc từng bước nặng nề thoát khỏi vũng bùn sâu hoắm. Trái tim trong lồng ngực tôi không ngừng đập loạn xạ. Lòng bàn tay và trán tôi đã bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi. Có lẽ cái nắng khiến tôi sinh ra nhiều ảo giác đến vậy! Khi khoảng cách giữa tôi và cô ấy chỉ còn thông qua một cái huých nhẹ, cả người tôi như nhũn đi, nhũn đến nỗi chỉ cần một cái chạm nhẹ là tôi có thể tan thành nước bất cứ lúc nào. Nhưng đây không phải là lúc sợ hãi, tôi nhủ thầm. Hít một hơi sâu thêm lần nữa, tôi quyết tâm chủ động gõ nhẹ lên bờ vai cô ấy. Một cảm giác rất lạ chạy dọc khắp sống lưng ngay khi những ngón tay thô ráp của tôi được dịp tiếp xúc với đôi vai gầy bé nhỏ của người con gái ấy. Trước đó, tôi đã từng trải qua hai mối tình, đã từng khoác tay lên đôi vai họ, nhưng chưa có cô gái nào khiến tôi có cảm xúc mãnh liệt và khác thường như bây giờ. Cảm giác ấy, giống như một tia lửa điện bị rò rỉ ra khỏi đường truyền của nó vậy, đến và đi rất nhanh, nhưng lại khắc rất sâu vào trong trí nhớ. * * * Cú gõ nhẹ khiến người con gái ấy giật mình. Cả thân thể cô ấy rướn về phía trước như một phản xạ tự nhiên, và rồi, bằng một cử chỉ thanh tao, cô ấy lấy lại bình tĩnh, chủ động xoay người về phía tôi. - Xin chào! Tôi có thể giúp được gì? – Giọng nói ngọt như mật của cô ấy khiến trái tim tôi như muốn tan chảy. Từng đường nét trên khuôn mặt của cô ấy khiến tôi thất thần trong chốc lát. Chiếc mũi sống cao dọc dừa, khuôn miệng chúm chím hình trái tim, đôi má lúm đồng tiền và làn da trắng sáng, tất cả vẻ đẹp trời ban như đang hội tụ hết lên người con gái này vậy! Tất cả, ngoại trừ đôi mắt đang ẩn mình sau cặp kính râm màu tối, nhưng tôi đoán nó cũng đẹp như chính con người cô ấy. - Xin chào? – Một câu chào lại lần nữa vang lên, phá tan bầu không khí tịch mịch giữa chúng tôi. - Chào.. chào cậu! – Tôi ngập ngừng chào lại cô ấy, trong lòng hận không thể tát vào mặt mình một cái cho tỉnh táo - Mình có thể giúp gì cho cậu? – Một câu hỏi đầy chân thành nhưng sao tôi có cảm giác cô ấy đang dựng lên một vách tường ngăn cách giữa chúng tôi. - À! Cũng không có gì. Chỉ là mình muốn đến trò chuyện làm quen với cậu thôi. – Tôi ấp úng gãi đầu cười, nhưng nội tâm sớm đã như một cuộn chỉ rối. - Uhm! – Cô gái khẽ mỉm cười e lệ, rồi hướng tầm mắt trở lại mặt biển xanh trong, nơi những ngọn sóng bạc đầu đang chơi trò đuổi bắt nhau. – Cậu cũng sống ở đây sao? - Đúng vậy. – Tôi khá thất vọng trước sự kiêu kỳ của cô gái này, nhưng còn có thể thế nào hơn đây khi mà chúng tôi chỉ vừa mới quen nhau qua vài câu chào. - Cậu cũng thích ngắm biển lắm phải không? – Người con gái ấy đột ngột bâng quơ hỏi một câu khiến tôi như chết sững ra. - Sao cậu lại hỏi thế? – Kiềm nén cái vui sướng trước sự quan tâm đặc biệt của cô ấy, tôi giả vờ mặt lạnh hỏi lại. - Mình không biết. Mình chỉ nghĩ đơn giản rằng, một người con xứ biển như cậu lại có thể dành thời gian đến đây chứng tỏ cậu là người rất yêu biển. - Cậu đoán đúng rồi đấy. – Tôi khẽ cười, rồi dựa mình vào lan can, tầm mắt cũng hướng ra biển xanh. – Cậu biết không, nếu nói rằng mình chỉ yêu biển thì chừng đó là chưa đủ. Đối với mình, biển như một người bạn tri kỉ vậy. Những tấm hình trong chiếc máy ảnh này là minh chứng tuyệt vời nhất cho tình bạn vô hình này – Tôi vô thức đưa tay vuốt ve "đứa con" của mình trong lúc nói chuyện. - Khoan đã, cậu là một nhiếp ảnh gia sao? – Đến đây, người con gái không kiềm được nỗi kinh ngạc, lần này cô ấy đã dời tầm nhìn về hướng có tôi. Dường như việc tôi là một nhiếp ảnh gia khiến cô ấy vui vô cùng. Tôi có thể cảm nhận được một đôi mắt biết cười ẩn sau cặp kính râm kia. – Liệu cậu có thể chụp cho mình một tấm với biển được không? Lời đề nghị ấy khiến tôi bất ngờ vô cùng. Suốt hai mươi ba năm qua, tôi chưa từng gặp người nào có thể yêu cầu tôi chụp hình chỉ sau những phút làm quen ít ỏi. Khi cô ấy đột ngột mở lời như thế, thú thật, tôi đã có chút bỡ ngỡ, bối rối, và hơn tất cả, là một cảm giác bị chinh phục. Đúng là một cô gái thú vị! - Này! Cậu có nghe thấy mình nói gì không đấy? – Sự bất mãn đan xen trong giọng nói ngọt ngào kia nhanh chóng kéo tôi về với thực tại. - Hả? À.. mình rất sẵn lòng. - Tôi ấp úng đáp lại, rồi luống cuống lôi chiếc máy ảnh ra. Khi mọi thứ đã sẵn sàng đâu đấy, công việc chỉ còn cách một nút "tách", ấy vậy mà, một tiếng "gâu" từ sau lưng bất thình lình vang lên đã phá tan tất cả. Trong khoảnh khắc, tôi giật bắn cả mình, suýt đánh rơi cả cái máy ảnh trong tay. Tôi định quay lại mắng cho con chó đáng ghét ấy một tiếng thì lúc này, một giọng nói trong trẻo đan xen chút kinh ngạc bất ngờ vang lên. - Ánh Sáng! Mày về rồi đấy à?
Chương 6 Bấm để xem "Ánh Sáng? Ánh Sáng?" Tôi lặp đi lặp lại cái tên quen thuộc này như một cái máy. Để rồi khi ngoảnh về phía sau, tôi cũng bàng hoàng thốt lên một tiếng: - Ánh Sáng, mày dậy rồi đấy à? Ngủ có ngon không? Một tiếng "gâu" vui vẻ đáp lại thay cho câu trả lời. Tôi cúi thấp người xuống, lấy tay xoa xoa cái đầu rối bù của nó. Con Ánh Sáng có vẻ thỏa mãn trước những cái xoa đầu trìu mến từ tôi, hai mắt nhắm tịt cả lại tỏ vẻ tận hưởng, còn cái đuôi cứ ngoe nguẩy không ngừng. - Cậu.. cậu biết con Ánh Sáng nhà mình? – Một câu hỏi với vẻ tràn đầy khó tin đột ngột cất lên, đánh tan bầu không khí vui vẻ lúc này. Câu hỏi ấy đã thành công thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nhìn con Ánh Sáng thật lâu, rồi lại đảo mắt qua người con gái trước mặt tôi– người vừa cất tiếng nói. Một mớ bòng bong bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi. Tôi lúc này như một chàng thám tử trẻ cố gắng xâu chuỗi các dữ liệu để phá án vậy. Dần dần, một sợi dây liên kết được hình thành. Tôi chợt ngẩn người ra, đăm chiêu nhìn về phía xa, miệng vô thức cất lời: - Cậu là chủ của Ánh Sáng? Một cái gật đầu khe khẽ thay cho câu trả lời ngay khi tôi ngẩng mặt lên nhìn. - Mình đã vô tình gặp được Ánh Sáng của cậu trong lúc chụp hình. – Tiếp tục lên tiếng, tôi tóm tắt ngắn gọn cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ giữa tôi và chú chó nhỏ này. Trong khi kể, ánh mắt tôi vẫn chăm chú theo dõi từng cử chỉ của người con gái ấy. Dường như có điều chi ở câu chuyện khiến nàng cười say mê đến thế. Tôi chỉ mong sao câu chuyện không bao giờ có hồi kết để có thể mãi được ngắm nụ cười của người đẹp. - Cậu đúng là một người thú vị! Cô ấy khẽ thầm thì trong gió, âm lượng chỉ đủ để hai người nghe. Điều đó khiến hai má tôi đỏ bừng lên vì thẹn. Thế rồi, cô ấy xoay đầu hướng về con Ánh Sáng, ngoắt tay ra hiệu tỏ ý lại gần. Chỉ chờ có thế, con Ánh Sáng thoắt một cái thoát khỏi bàn tay tôi, nhanh nhẹn tiến tới cọ cái đầu nhỏ xinh chân chủ nhân của nó, cái đuôi ve vẩy liên tục. Nhưng rồi, chính hành động tiếp theo của người con gái ấy khiến tôi sững sờ. Cô ấy cúi thấp người xuống, đôi tay quờ quạng khắp nơi trên mặt đất như đang tìm kiếm cái gì đó. Khi những ngón tay mảnh khảnh chạm phải cái chân bé xíu xiu của con Ánh Sáng, lúc này cô ấy mới vươn mình ra, chật vật ôm con Ánh Sáng vào lòng, rồi từ từ đứng thẳng người lên. Tất cả, dù diễn ra rất nhanh, nhưng điều đó cũng đủ dấy lên trong đầu tôi hàng loạt câu hỏi. Cuộc gặp gỡ này rõ ràng ngoài sức tưởng tượng của tôi. Mọi thứ diễn ra trước mắt cứ như một trò chơi vậy! Cái cách cô ấy vuốt ve con Ánh Sáng trên tay mới vụng về làm sao! Những ngón tay mảnh dẻ cứ liên tục vuốt nhầm cái mí mắt của chú chó nhỏ khiến hai con mắt của nó trợn lồi lên, trông thật đáng sợ. Nhưng điều kì lạ là, con Ánh Sáng dường như không hề bận tâm đến điều đó, trái lại, tôi còn có ảo giác đó là một loại tận hưởng. Mối nghi vấn của tôi chỉ thực sự lên tới đỉnh điểm khi chứng kiến cái cách cô ấy nhìn thú cưng của mình. Ánh mắt của nàng không thực sự đặt lên chú chó nhỏ mặc dù tôi vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn đầy trìu mến mà nàng dành cho nó. Không chút do dự, tôi trầm ổn bước lại gần cô ấy. Bằng một thao tác nhẹ nhàng, tôi nhanh chóng gỡ cặp kính râm trước sự ngỡ ngàng và xấu hổ của nàng. Ẩn sau cặp kính râm là một đôi mắt nhắm nghiền. Đôi lông mi dài cong vút e lệ rủ xuống khiến cho người nhìn có cảm giác nàng chỉ đang chìm vào trong giấc ngủ say. Nhưng đó không phải là điều tôi muốn thấy. Tôi đăm đăm nhìn nàng, chờ đợi, chờ đợi. Một phút. Hai phút. Và rồi, tất cả đã quá rõ ràng. Nàng bị mù! Tay cầm chiếc kính khẽ run run, đôi chân tôi như hóa đá tại chỗ. Tôi phát hiện ra rằng chính bản thân mình không chấp nhận nổi sự thật này. Tôi đảo mắt nhìn nàng. Mọt giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khóe mắt nàng. Nàng ném cho tôi một "cái nhìn" đầy oán hận, rồi xoay lưng bỏ chạy cùng với con Ánh Sáng trên tay. Một cơn sóng hung dữ đột ngột xô mạnh vào bờ, bắn tung tóe những giọt nước biển lên thành lan can Lúc này, tôi mới giật mình tỉnh ra, nhanh chóng đuổi theo bước chân của nàng. Tôi tiến đến, nắm chặt tay nàng, thì thào: - Đừng đi! Cho mình xin lỗi! - Cậu hài lòng chưa! – Nàng gằn từng chữ trước mặt tôi, gần như hét lớn lên, nước mắt giàn giụa lăn dài trên hai gò má. Nói rồi, nàng giật phắt tay tôi ra, định chạy tiếp - Dù cậu có như thế, nhưng tình cảm của mình dành cho cậu là thật. – Giờ phút này tôi biết mình không thể trốn tránh cảm xúc trong lòng mình nữa. Lấy hết dũng khí, tôi quyết định nói thật. – Vì, ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, mình đã thích cậu mất rồi! Khi vừa thốt lên câu cuối cùng, tôi thấy đôi chân nàng khựng lại ngay tức thì. Cả cơ thể cô ấy như đóng băng, người cứ run bần bật không ngừng. Tiếng khóc của nàng hòa vào trong tiếng sóng tạo nên một khúc nhạc đầy bi thương, ai oán. Dường như nàng đang mang tất cả nỗi tủi hờn chôn vùi dưới đáy biển theo tiếng khóc vậy! Tôi biết, giờ phút này sự im lặng mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai. Tôi và nàng, có lẽ chúng tôi cần một khoảng lặng riêng để tĩnh tâm lại.
Chương 7 Bấm để xem Những cơn sóng vẫn đều đều vỗ vào bờ. Ánh nắng chói chang đổ bóng xuống hàng phi lao lặng gió, kéo dài những cái bóng lên trên nền cát vàng, kéo dài cả hai cái bóng người đang trầm mặc suy tư. Tôi lặng thinh nhìn người con gái trước mặt, rồi quyết định chủ động tiến lên phá tan sự im lặng bao quanh giữa hai người. Có lẽ cô ấy đang mải đuổi theo những suy nghĩ nên không để tâm đến tiếng bước chân vọng lại ngày càng gần. Bằng một chút can đảm, tôi dè dặt khẽ kéo cánh tay trắng nuột của nàng. Nàng ngẩng mặt lên, quay về phía sau, ở mí mắt vẫn còn ngân ngấn nước. Tôi chậm rãi đưa ngón trỏ lên gạt hết những giọt nước mắt, rồi lặng lẽ đứng đó, chờ đợi nàng mở lời. - Anh thích em? – Cô ấy hỏi tôi với vẻ không thể tin nổi, mà chính cô ấy cũng không nhận ra cách xưng hô với tôi đã đột ngột thay đổi từ bao giờ. - Đúng vậy! Là thích em, ngay từ cái nhìn đầu tiên! – Tôi khẽ vuốt mái tóc nàng, thầm thì những câu nói chỉ hai người mới nghe thấy – Em biết không, anh từng trải qua hai mối tình, nhưng chưa có ai khiến trái tim anh đập loạn xạ như vậy! - Vậy bây giờ, anh còn thích em không, sau những gì anh vừa chứng kiến – Nàng khẽ gạt lọn tóc lòa xòa trước trán, hỏi với điệu bộ sợ sệt. - Em có tin vào tình yêu cổ tích không? – Hai bàn tay nắm chặt bả vai nàng, tôi mỉm cười hạnh phúc nhìn cô ấy. Một khoảng lặng im. Tôi có thể cảm nhận được đôi bả vai đang run lên dưới lòng bàn tay. Có một giọt lệ lăn trên đôi gò má hồng hào của nàng khi tôi vẫn kiên nhẫn đợi chờ câu trả lời. Bất chợt, nàng gật mạnh đầu, kèm theo đó là một nụ cười xao xuyến động lòng người. Tôi ngẩn ngơ nhìn nụ cười e lệ ấy mà lòng chợt xốn xang. Trong tôi lúc này như có pháo hoa bừng sáng cả mảnh không gian tịch mịch vậy. - Em thật sự cảm ơn anh vì đã cho em biết ý nghĩa của tình yêu, dù em không thể thấy anh! – Nàng thốt lên đầy ngượng ngùng, hai má đã sớm đỏ bừng lên. - Không! Anh mới là người phải cảm ơn em! – Tôi tìm đến đôi bàn tay nàng, đan ngón tay mình vào đó, miệng thì thào vào tai nàng – Cảm ơn ông trời vì đã cho anh gặp được em, cho anh hiểu tình yêu thực sự là gì. Anh nghĩ ngày hôm nay, nếu không có cuộc gặp này, anh không biết đến khi nào mới có thể gặp được người bạn tâm giao của cuộc đời mình nữa. Chỉ đợi có thế, người con gái ấy tiến lên phía trước một bước, dang hai tay ôm tôi vào lòng. Tôi ngỡ ngàng trong chốc lát, rồi cũng từ từ dang đôi tay ôm ngược lại nàng. Ánh nắng ấm áp chiếu xuống đỉnh đầu của chúng tôi, hai cái bóng trên mặt đất giờ đây như hòa làm một thể. Ngay cả những cơn sóng vào khoảnh khắc này cũng chỉ lăn tăn xô nhẹ lên bờ cát. Mọi thứ bỗng chốc trở nên hài hòa và êm dịu như thế. Ôm được một lúc, nàng buông tôi ra, rồi quờ quạng đôi bàn tay trong không trung. Tôi biết ý, liền tiến lại gần chỗ lan can, nơi có một chiếc gậy dài màu nâu đất đang tựa mình vào đó, rồi từ tốn đưa cho nàng. Nàng mỉm cười cảm ơn tôi, rồi một tay nắm chặt cây gậy, tay còn lại nắm lấy bàn tay tôi, dẫn tôi tiến về cái lan can đá kia. - Em chưa kịp biết tên anh? – Nàng đột ngột cất tiếng nói khi áng mây trên trời che lấp đi ánh mặt trởi chói chang. - Anh là Phúc. Còn em? - Em là Hồng! – Nàng mỉm cười nói, rồi bất chợt như nhớ ra điều gì, nàng "dõi mắt" về hướng chân trời xa xôi, bâng khuâng hỏi – Anh có thể trả lời thật lòng cho em một câu hỏi được không? - Được! Em nói đi – Đồng ý là thế nhưng một mặt nào đó tôi vẫn sợ phải đối diện với những câu hỏi có thể tổn thương cô ấy. - Anh hãy trả lời em, biển thật sự có màu gì? Câu hỏi ấy khiến tôi ngớ người ra. Rõ ràng, điều đó không nằm trong dự liệu của tôi. Khi tôi không biết trả lời như thế nào cho phải thì nàng lại càng thúc giục tợn. Cuối cùng, tôi đành nói theo suy nghĩ của mình: - Biển có thể có rất nhiều màu, và điều đó phụ thuộc vào cách nhìn và suy nghĩ của chúng ta. - Vậy có lúc nào anh thấy biển màu hồng chưa? "Biển màu hồng ư? Nó sẽ trông như thế nào nhỉ?" Đó là những suy nghĩ lởn vởn trong đầu tôi lúc này. Càng suy nghĩ, trán tôi càng nhăn tít lại. Những đường nếp nhăn trên trán giờ đây như những con sâu ngoằn ngoèo, trông rất đáng sợ. May cho tôi là nàng không thể nhìn thấy điều này. - Anh chưa từng thấy đúng không? – Khi tôi đang mải đi tìm câu trả lời thì nàng đột nhiên buột miệng nói. - Anh.. anh! – Tôi lắp bắp nói không nên lời, ngoài từ "anh" ra tôi không thể nói thêm được từ nào khác. - Anh không cần phải nói dối để làm em vui! Em hiểu mà – Bàn tay nàng khẽ siết chặt lấy tay tôi khi nàng cố nói ra sự thật đầy đắng cay đó. Tôi chỉ biết im lặng đứng đó nhìn nàng, vì những lời an ủi lúc này chỉ như những lời nói sáo rỗng. - Anh biết không! – Nàng đột nhiên mở lời lần nữa sau vài phút tĩnh tâm – Mẹ em đặt tên Ánh Hồng không phải vì cái tên ấy đẹp! Mẹ em nói màu hồng là màu của tình yêu, màu của hi vọng. Có một thứ cảm xúc không tên đang bao trùm lấy tôi khi cô ấy vẫn say sưa với câu chuyện của mình. - Từ nhỏ, em đã được nghe rất nhiều giai thoại về biển, nhưng câu chuyện về biển có màu hồng luôn khiến em thích thú nhất. Mẹ em bảo rằng, khi nào con thấy biển hồng nghĩa là con đã thấy niềm hi vọng trước mắt. Đó cũng sẽ là ngày con thấy được mọi thứ. - Đó cũng chính là lí do khiến em sống lạc quan đến tận bây giờ, dù em biết em sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy biển hồng. Vì đơn giản, biển vốn dĩ không có màu hồng. Nàng vừa kết thúc câu cuối cùng cũng là lúc tôi nhận ra những giọt nước mắt đã vô tình lăn dài trên gò má. Tất cả mọi câu nói đã bị bóp nghẹt bên trong dòng cảm xúc không tên ấy. Tôi thật sự khâm phục trước sự kiên cường và nghị lực của người con gái ấy. Từng ấy năm trôi qua, vậy mà nàng vẫn không hề kêu ca oán thán một lời. Từng ấy năm trôi qua, nàng vẫn mạnh mẽ đối mặt với sự mỉa mai, chế giễu của xã hội, để rồi mới có được cô gái của ngày hôm nay. Nếu là tôi, tôi không chắc mình sẽ bình tĩnh đến thế, có khi giờ này tôi đã là người ăn bám xã hội rồi! Đột nhiên, tôi cảm thấy mình cần phải làm gì đó cho cô ấy! - Hãy để anh là người được chăm sóc em trong suốt quãng đường còn lại, được không! Những cơn sóng lúc này đột ngột ngừng vỗ vào bờ cát vàng. Áng mây trắng trên trời cũng ngừng trôi. Hàng phi lao cũng đã ngừng xao động từ bao giờ. Trong chốc lát, thời gian bỗng như đứng lại. Tôi cũng hồi hộp nín thở chờ đợi câu trả lời từ nàng. Dù vậy, trong thâm tâm, tôi cũng đã chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất. Và cuối cùng, điều mà tôi không ngờ nhất cũng đã xảy ra. Cái gật đầu đầy kiên định của cô ấy cũng chính là câu trả lời mà cả tôi, và có thể là cả cô ấy nữa, mong muốn nhất. * * * Chưa bao giờ tôi thấy biển quê hương mình lại đẹp đến thế. Có lẽ vì từ trước đến giờ, tôi vốn không thể nhận ra được hết vẻ đẹp của biển. Cũng có thể là vì từ giờ phút này, bên cạnh tôi đã có thêm một người bạn tâm giao có thể cùng tôi thường thức vẻ đẹp tiềm ẩn ấy. Và tôi tin, có một ngày nào đó, chính mắt hai chúng tôi sẽ được nhìn thấy biển hồng! HOÀN
Nhận xét từ BGK cuộc thi Sáng tác truyện ngắn 2019: BGK @Leon Ưu điểm: - Trình bày tạm ổn. - Ngôn từ giàu hình ảnh tươi sáng, khắc lên những khung cảnh đẹp đẽ, êm dịu của biển cả. Nhược điểm: - Ngắt đoạn và chương không hợp lý. - Dùng từ ngữ miêu tả một số tình tiết không hay. - Nội dung truyện hài hước sau hành động đuổi theo con chó một cách kì lạ (một người đam mê chụp ảnh mà có thể bỏ cả việc chụp ảnh vì một con chó lạ hoắc), sau đó thành chuyện cổ tích với một nàng công chúa đứng nhìn biển và bị mù đợi hoàng tử được đưa về bởi một chú chó cưng - loại chó lùn ít khi nào di chuyển xa khỏi chủ nhân tới hẳn 1 dặm Anh. Rồi câu chuyện quay ngoắt sang hướng ngôn tình sau một vài câu giới thiệu đơn thuần. Chưa kể hành động lấy mắt kính ra của nhân vật chính mà không bị chửi là biến thái? Kết thúc chuyện viên mãn như mối tình trải qua vài năm gói gọn trong chưa tới vài tiếng đồng hồ buổi sáng. BGK @CaoSG Truyện ý nghĩa về tình yêu và cuộc sống. Đôi khi cần phải thật dũng cảm để buông bỏ khoảng cách về ngoại hình giữa hai người - một điều mà khi nói ai cũng thấy thật dễ dàng. Tuy nhiên, một vài chỗ ngắt câu, nhịp còn chưa chuẩn. Mạch cảm xúc đoạn cuối hơi vội, cảm xúc chưa kịp chín thì truyện đã hết! *Nhân tiện, bạn cho mình hỏi, bối cảnh truyện là ở đâu của vũng tàu để mình thử vận may lại nha ^^ BGK @LangCa Hay! Đọc cảm giác rất lôi cuốn, lãng mạn, không gian có chiều sâu! Miêu tả nhẹ nhàng! Ngôn ngữ diễn đạt rất tốt. Vẫn có lỗi nhỏ về chính tả. Nhưng bài viết khá hay.