Nhật kí hạnh phúc - Khánh châu

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Khánh Châu, 17 Tháng tư 2020.

  1. Khánh Châu

    Bài viết:
    0
    Hạnh Phúc 1028​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [..] Những chuyện nhỏ xíu xiu.

    Bất kể một sự kì vọng nào cũng bao hàm trong đó 50% động lực để làm nên sức bật cùng 50% gánh nặng đè lên đôi vai, nặng trĩu. Vô thức trong cuộc sống này ta cũng đã từng đặt kì vọng nơi người nào đó. Nên chăng thật sự cân nhắc khi đưa ra bất kì một sự kì vọng nào dành cho ai đó. Nhờ sự kì vọng của chúng ta ai đó trở nên mạnh mẽ đến phi thường. Nhưng cũng vì sự kì vọng đấy mà một người trở nên sợ hãi, chùn bước. Mong cho chúng ta, trước bất kì một kì vọng nào cũng mang tâm thế thật thoải mái, để đối diện và rồi để có động lực to lớn, vững bước vào tương lai.

    Sự mệt mỏi ngày hôm nay, học tập. Sự chăm chỉ không ngừng nghỉ ngày hôm nay, làm việc. Năm tháng sau này đều sẽ trở nên dễ dàng hơn.

    Phải chăng ngay từ ban đầu trong lòng bạn đã định sẳn bản thân thích gì và cần làm gì để có được điều mình thích. Cái chúng ta thiếu chỉ là một chút sức mạnh từ sự kiên cường. Bản thân này yếu đuối để cho ai xem. Cái mình thích mà mình vẫn chần chừ? Là sao? Ngày hôm nay, vứt bỏ hết những sợ sệt lại phía sau, con đường dài rộng phía trước, cứ thế mà thong dong bước.

    Như cây xương rồng thì thích thật. Có sẳn gai nhọn để phòng thủ khiến ai cũng phải e dè, nhường nhịn. Học xương rồng, chúng ta nên chăng, may cho mình một bộ giáp nhọn, gai góc đối đầu với mọi sự trong đời sống. Hay như nhím xù lông lên, ta cũng nên "xù lông" để nhận thức được đâu là giới hạn của bản thân. Cho người khác thấy bản thân bạn không hề dễ dãi. Chỉ dễ thương thôi!

    *Lời chúc thanh xuân.

    Biết đâu một ngày nào đó trái đất này phẳng ra, chúng ta trôi dạt giữa đại dương mênh mông sóng nước. Biết đâu có một ngày chia li mãi mãi chẳng bao giờ gặp lại. Cũng nguyện cầu chúng ta luôn hạnh phúc với cuộc đời riêng của chính mình.

    *Viết về ngày hôm nay.

    A) Ngày trước khi học cấp một, sân chơi nào khiến bạn nhớ mãi?

    (Cầu trượt nè, đá banh, nhảy dây, sinh hoạt sao nhi đồng.)

    B) Tự đặt cho mình một câu hỏi hài hước và tự trả lời.

    C) 10+3=

    D) Nếu có một kì nghỉ dài, cùng một số tiền lớn, bạn sẽ làm gì?

    (Làm tình nguyện chăng)
     
  2. Khánh Châu

    Bài viết:
    0
    Hạnh Phúc 1029​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biển và những ngày tháng mơ mộng.

    [..] Những chuyện nhỏ xíu xiu.

    Niềm đam mê đi du lịch đến những vùng đất mới. Niềm say mê, thích thú với bất kì một vùng đất nào. Thích di chuyển, muốn đi đây đi đó. Không thuộc về bất cứ một khoảng không gian cố định nào.

    Hạnh phúc là khi được ngắm biển vào lúc hoàng hôn buông, hay khi bình minh lên. Hoặc là sớm, hoặc là muộn. Biển là khoảng không ôm ấp biết bao điều bí ẩn. Biển là nơi từ sâu trong lòng ẩn chứa biết bao câu chuyện, nhỏ, chưa kể. Biển bao la, rộng lớn, mênh mông, biết chừng nào. Có bao giờ hiểu hết được biển đâu? Lòng mình sao cứ mãi không bằng biển kia, rộng lớn, mênh mông, và bao dung..

    Ngày, buổi sáng, buổi trưa, và chiều. Đêm, khoảng không gian tĩnh lặng chẳng chút huyên náo. Tôi ngờ ngợ đêm chính là ngày, hay ngày cũng chính là đêm.

    Bạn, bạn thân, không phải bạn. Làm sao để xác định? Là hạnh phúc của chính bạn đó. Là vui vẻ của chính bạn đó. Ở bên cạnh nhau bình yên, hạnh phúc, không ganh đua đố kịch, không mưu mô toan tính. Ấy chính đúng là bạn.

    Không còn một mai dành cho những ai hờ hững. Hờ hững với yêu thương, hờ hững với cuộc sống. Sống hờ hững, chẳng lưu tâm đến việc gì cả. Cứ qua loa, qua loa vậy đến thành lệ, qua hết một cuộc đời đáng ra phải nên rất trân quý.

    Lời khen, trao tặng thật nhiều, và thật lòng, sẽ tạo nên điều kì diệu..

    *Lời chúc thanh xuân.

    Chúng ta hôm nay, sống cuộc đời mà mình chưa được tự lựa chọn nhiều. Từ nay quyết tâm một chút, mạnh mẽ một chút, kiên cường một chút, và mở rộng tầm nhìn về phía trước. Thấy gì không? Thấy thành công và hạnh phúc phía trước. Chúc cho chúng ta sẽ thành công dù bất kể làm gì, ở đâu.

    *Viết về ngày hôm nay.

    19) Một ngày trôi qua rồi đấy, mình đã làm được..

    20) Sau bao nhiêu khó khăn vất vả, cuối cùng bản thân cũng làm được. Giỏi lắm. Nổ lực này là xứng đáng.

    (Chép vào hoặc tự viết một lời khen dành cho bản thân)

    21) Nơi mà bạn muốn đến có gì?

    (Có biển, có cát biển, có bầu trời và.)

    22) Rồi bạn sẽ bắt đầu công việc đầu tiên ở?

    (Quán cafe, hoặc Family mart)
     
  3. Khánh Châu

    Bài viết:
    0
    Điều ngọt ngào thứ 29​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [.. } Suỵt nói nhỏ nghe nè.

    Lần đầu tự chạy xe xuống thành phố, cảm giác thế nào? Hồi hộp không? Lo lắng không? Sợ không? Háo hức không? Mang trong mình 100% niềm vui lớn, hạnh phúc lớn, trên con xe vừa mới tập ít lâu, trên cung đường đã quen thuộc nhưng chưa từng bao giờ tự lái xe qua, hôm nay là lần đầu tiên. Bất ngờ vì bản thân, vui sướng vì chứng kiến sự mạnh mẽ ngày hôm nay. Cái nắng cháy da cháy thịt kia, đoạn đường xe cộ qua lại nhộn nhịp kia, trông thành phố thật kì diệu. Chẳng giống bất kì một câu chuyện kể nào. Chỉ có trải nghiệm của bản thân mới là chính xác nhất! Thành phố đón tôi vào lòng nó bằng tất cả những gì chân thật nhất. Thành phố trả tôi về, và Bình Dương là điểm dừng chân. Nơi có mẹ, là nhà!

    Chuyến đi đặc biệt có thêm cô bạn mới quen năm lớp 12. Hiền lành và dễ thương lắm. Mong sao cho cả hai đứa đều đạt được điều mà trong lòng luôn ấp ủ. Hy vọng bạn tôi sẽ mạnh mẽ, kiên cường, không để bất kì ai ức hiếp. Dễ thương chứ không dễ dãi. Cảm ơn vì một ngày quá tuyệt vời. Cảm ơn vì chuyến đi xa đầu tiên đã cùng nhau đi. Cảm ơn vì hành trình này bớt đơn độc vì có bạn. Và xin chân thành cảm ơn bằng tất cả tấm lòng. Hẹn chúng ta ngày có kết quả, chụp một tấm hình kỉ niệm thanh xuân!

    Và cho bất kì ai đã, đang, và sẽ suy nghĩ về chuyện đi học đại học xa nhà. Phía trước bạn là cả bầu trời, bao nhiều điều mới mẻ, bao nhiêu trải nghiệm quý giá. Không phải lúc này, có thể cả đời bạn vẫn chỉ vậy, vẫn không bao giờ biết được cảm giác mới mẻ nào cả. Ai mà không muốn chọn con đường dễ dàng cho bản thân? Nhưng có thể con đường kia, phía xa nhà đó, chính là con đường mở ra một cuộc sống dễ dàng, thú vị, ngọt ngào, và hạnh phúc hơn. Xin vỗ về sự mệt mỏi, sự cô đơn, và nhớ nhà của tất cả chúng ta. Và rồi ai cũng phải trưởng thành!
     
  4. Khánh Châu

    Bài viết:
    0
    Hạnh Phúc 1030​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cấp ba với chúng ta là gì?

    Là thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt. Thoáng chốc, ngày ra trường chạm ngõ. Thoáng chốc, giấc mơ ngọt ngào buổi đầu vội khép lại. Bao nhiêu điều dang dở. Bao nhiêu nuối tiếc, bao nhiêu dại khờ.

    Lại trách bản thân quá coi trọng những con số. Lại trách bản thân dành quá nhiều thời gian để được từ lạ thành thân rồi đến thương. Để khi thương rồi cũng là lúc phải nói lời chia xa.

    Đau lòng một buổi chiều hoàng hôn buông nắng, lòng chợt nhận ra: Ừ thì phải xa mất rồi. Ba năm không quá dài nhưng đủ để làm nên những kỉ niệm khó phai, những con người có lẽ, sẽ là những người tốt nhất mà năm tháng mang đến cho ta.

    Bạn bè là cảm giác rất khó tả. Có thể trong một lớp ta nói chuyện nhiều với người này, thân với người này, đi chơi nhiều với người này.. Nhưng đã là bạn, chỉ cần nhìn thấy nhau, quen biết nhau, đã có thể là được gọi là "bạn". Đây là môi trường quá tốt để bắt đầu những mối quan hệ, chân thành và không toan tính.

    Sao chúng ta lại khóc? Là chúng ta tiếc nuối. Chúng ta không ngừng tự trách bản thân sao lại phung phí quá. Khoảng thời gian bên cạnh nhau có khi chán chường có khi mong qua đi thật mau. Nhưng rồi đến khi ngày đó sắp đến mỗi người lại chẳng muốn rời đi. Có gì đó thân thuộc, có gì đó níu giữ mãi, có gì đó thân thương và gần gũi..

    Mái trường cấp ba lặn vào trong nó một sự cố gắng không ngừng, lặn vào trong nó ước mơ thầm lặng sâu kín, lặn vào trong nó biết bao nhiêu là kỉ niệm, bao nhiêu là con người, bước vào cuộc sống của chúng ta. Là thầy cô, buổi ban đầu vẫn còn xa lạ, nay từ lạ hóa thành thân thương. Là bạn bè ban đầu bỡ ngỡ, nay từ lạ hóa thành thân thương. Là khoảng sân nhỏ, là dãy hành lang tăm tắp, là căn phòng học, cũng từ lạ mà hóa thành thân thương. Bảng đen ngồi đó đã lâu ngắm nhìn những tâm sự thầm kín. Thời gian còn lại chỉ đếm được trong vài khoảnh khắc.

    Giờ đây hãy quay sang ôm cô bạn đang kế cạnh bạn. Ôm anh bạn lúc nào cũng khiêng ghế sắp ghế cho bạn ngồi chào cờ. Giờ đây còn lời gì chưa nói, lần cuối rồi đó nói mau thôi. Giờ đây sắp xa nhau rồi đó. Nhớ phải nói "chào tạm biệt" để còn hẹn gặp lại.

    Chia tay mái trường nhỏ, bước ra cuộc đời lớn, và rộng. Biết khi nào đủ đầy gặp lại. Biết khi nào gặp gỡ họp mặt vui vẻ cười đùa. Và biết khi nào trên con đường hối hả đó ta chợt nhớ đến mái trường, thầy cô, bạn bè - nơi cất giữ cả một khoảng trời thầm lặng thanh xuân.

    Cấp một rồi hai rồi ba. Qua rồi một thời áo trắng cắp sách đến trường. Ngày mai này sẽ phải ra sao trên bước đường còn lại? Phải làm gì để lòng này luôn ắp đầy những giản đơn bình dị? Phải làm gì để lòng mãi đơn thuần, mãi ngọt ngào, và mãi trẻ thơ..

    Nếu được một lần nữa quay trở về, xin quay về thuở học sinh áo trắng, xin ánh nắng mãi vàng hoe trên mái đầu cậu buổi đến trường. Xin mang yêu thương gửi gắm vào từng câu chữ. Xin chúc cậu vững bước vào tương lai. Người đầu tiên và cũng là người tớ dành thật nhiều tình cảm..

    Có lẽ tuổi 17 tớ nợ cậu. Sau này vẫn mãi nợ cậu. Và tớ cũng xin chờ cậu..

    Và hôm nay, chúng ta viết về mái trường cấp ba.
     
  5. Khánh Châu

    Bài viết:
    0
    Hạnh Phúc 1031​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Muốn mang lại một nguồn năng lượng tích cực. Muốn kể toàn những câu chuyện vui. Muốn gửi gắm những thông điệp ý nghĩa.. Muốn trở thành người lạc quan tích cực đầu tiên là nghĩ nghĩ về lạc quan và tích cực. Mọi sự rồi cũng sẽ diễn ra như một thói quen. Thói quen là luôn mỉm cười. Thói quen là luôn vui vẻ. Thói quen là sẳn sàng chia sẻ. Xây dựng một tấm lòng rộng mở, hơn biển cả bao la. Không hẹp hòi, cũng không ích kỉ, sẳn sàng cho đi mà không cần nhận lại. Là một người lạc quan và tích cực. Sống một cuộc đời mà mình mong muốn.

    Mọi chuyện đều có cách riêng để giải quyết, tránh đi cảm giác bế tắt vì bất kì lí do gì. Mọi con đường đều không phải là duy nhất. Đến cuối cùng điều bản thân mong mỏi chung quy cũng là hạnh phúc và bình yên. Vì vậy đi con đường nào không còn quan trọng mà đi như thế nào mới quan trọng. Cùng với thái độ bình tĩnh, lạc quan, con đường phía trước là hạnh phúc mà ta hằng mong mỏi.

    (Hôm nay chúng ta kể về một ngày)

    Ngày hôm nay của tôi bắt đầu bằng câu gọi dậy đầy yêu thương của mẹ. Chuyến đi mẹ đưa từ nhà đến trường trên con xe "hay tắt máy", hay tùy hứng, cũng như tôi. Một buổi sáng ngọt ngào với những câu nói đùa vui vẻ, chào tạm biệt mẹ ở cổng trường. Đo nhiệt độ và rửa tay trước khi lên lớp. Được giáo viên nhận ra ngay cả khi đeo khẩu trang, và được gọi tên, cảm giác nó là lạ, xen chút ngỡ ngàng, xen chút vui. Vui vì được ai đó nhớ đến. Là những câu chuyện nho nhỏ của tiết một tiết hai rồi ba bốn năm. Là cái nắng vật vã ban chiều, đến trường học buổi hai. Là những tiết học trôi qua nhanh như nước chảy từ dốc cao xuống. Là thoáng một giây tiếng chuông báo hiệu giờ ra về. Một ngày đến trường. Ngày nào cũng là một ngày mới.

    Nhiều lúc cũng tự hỏi, bản thân có thật sự mong muốn đến trường không? Hay chỉ là thói quen mặc định sẳn, ai cũng làm vậy, nên mình không thể làm trái. Nhưng trường học vốn có một sức hút kì lạ. Một thứ tình cảm xem xém ngọt ngào xâm lấn trái tim tôi khi nghĩ về những góc phượng già, và hàng ghế đá, những dãy hành lang, và bục giảng cao cao. Tất cả như níu kéo, tất cả như dừng lại trong giây phút tôi rời trường. Lặng im nghe dòng thời gian trôi, không gian vắng lặng. Cuộc sống buộc chúng ta rời đi để học tập. Chúng ta sẽ rời đi để trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Sau này sẽ vẫn là trường học năm đó, nhưng không còn chúng ta năm này.. mọi thứ tựa như mới vừa đây thôi. Sắp là gió thoảng, mây bay cả rồi!
     
  6. Khánh Châu

    Bài viết:
    0
    Hạnh Phúc 1032​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyến đi dài, đi nhanh, và về nhanh. Bất kể là một lần nào, Sài Gòn cũng thật hiền dịu đón tôi từ từ vào lòng của nó. Từ sâu trong tâm trí này, tôi hiểu, Sài Gòn vừa chật mà cũng thật rộng. Từng cung đường giao nhau với những vòng xoay tất bật. Sài Gòn chưa bao giờ vắng vẻ. Cùng hòa nhịp vào dòng xe cộ, tôi thấy tôi giữa trăm người qua lại.

    Tại sao phải là thành phố Hồ Chí Minh, tại sao phải đến đây để học đại học? Tôi biết, bạn biết, có lẽ chúng ta đều biết cả.

    Chúng ta đều mang trong mình 200% nhiệt huyết, 100% niềm tin. Chúng ta có tuổi trẻ, và chúng ta nhất định sẽ làm được.

    Chuyến đi này mang lại nhiều trải nghiệm quý giá. Những điều mà không một quyển sách nào có. Không một ai có thể kể cho bạn nghe. Đây chính là trải nghiệm cá nhân. Cảm xúc, và nhiệt huyết cá nhân. Mà năm tháng này chúng ta đã đang và không ngừng tích lũy.

    Biết đâu một mai này Sài Gòn là nhà. Biết đâu một mai này từ xa lạ sẽ hóa thành thân thương. Cảm ơn tất cả nắng, tất cả gió, tất cả bụi bặm ngày hôm nay. Cảm ơn người bạn ngồi phía sau xe. Cảm ơn một môi trường mới, rộng, lớn lắm. Cảm ơn ngày hôm nay, bản thân đã dũng cảm hơn rất nhiều.

    Lần đầu, rồi lần thứ hai, sẽ còn nhiều lần hơn nữa. Mỗi một lần là một điều mới mẻ, một trải nghiệm quý giá. Lần này đã đi ngang qua trường đại học mà mình hằng mơ ước. Ngôi trường tuyệt mĩ trong đôi mắt của con bé con mười tám tuổi. Nó choáng ngợp, nó khát khao được đặt chân vào, và nó đang thật sự cố gắng rất nhiều. Ngôi trường này liệu một ngày nào đó sẽ được bước vào chứ? Nó vẫn chưa thể trả lời được.

    Tháng 5 mang theo những cơn mưa bất chợt. Có lúc ào ào ướt lạnh, có lúc lại lất phất và có lúc lại dầm dề khó đoán. Một hôm nào đó của tháng năm rực nắng, lòng lại chợt bồi hồi bởi tiếng ve kêu báo hiệu mùa hè về. Bởi trong bộn bề ve kêu còn là cả trời tháng năm thầm lặng. Cái màu phượng vĩ thắm đỏ hồng đó, chiếc hoa xinh khoe sắc rợp cả trời trong xanh. Và cứ mỗi một lần hè về như vậy, biết bao con người cũng như tôi, cũng sắp phải rời khỏi một nơi nào đó..

    Cảm ơn vì thanh xuân này đã bên cạnh nhau.

    (.)

    1) Một lí do làm bạn chọn một nơi để đến và học tập?

    (Lí do có rất nhiều, lí do lớn nhất là vì yêu, yêu bất cứ một điều gì thuộc về nơi đó)

    2) Ngày mai là chủ nhật, bạn có dự định gì?

    (Chắc là sẽ ngủ nướng một hôm xem sao)

    3) Tưởng tượng một ngày không có mặt trời?
     
  7. Khánh Châu

    Bài viết:
    0
    Hạnh Phúc 1033​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Là một buổi tối thư thả, không bận rộn gì, một hôm chủ nhật nhẹ nhàng..

    (.) Viết cho ngày chủ nhật nhẹ nhàng.

    1) Hôm nay bạn đã gặp những ai?

    2) Một khu vui chơi mà bạn luôn muốn đến?

    3) Bạn đã từng đến sở thú chưa?

    4) Một vùng đất viễn tưởng mà bạn luôn tin là có thật?

    (.) Viết cho ngày chủ nhật bận rộn.

    1) Hôm nay (vui, buồn, hạnh phúc, chán.) quá.

    2) Chỉ muốn (ăn, ngủ, đọc sách, xem tivi, gọi cho <mẹ, anh, chị, em.. >) ngay bây giờ thôi.

    3) Hôm nay mình đã vất vả rồi! Cố gắng hôm nay, mồ hôi nước mắt hôm nay, là cho cuộc sống của bản thân sớm được dễ dàng hơn, ít lo nghĩ hơn. (Động viên bản thân, khen bản thân một câu)

    =>>> Thôi bận rộn thì mình viết một tí thôi. Viết một tí nhiều ngày sẽ được nhiều tí tí :3

    Là học sinh lớp 12, việc học luôn là quan trọng nhất. Ngày chủ nhật chắc là chúng ta đều sẽ dành phần lớn thời gian để học. Mình cũng không ngoại lệ. Cảm giác nhiều lúc nó chưng hửng lắm, cũng rất mệt mỏi, và căng thẳng nhiều. Mặc dù mỗi ngày đều không nói ra nhưng mình biết chúng ta đã cố gắng rất nhiều rồi. Xin vỗ về tất cả những lo lắng. Vỗ về cả những đêm thức trắng, những ngày trời chưa hửng nắng đã phải rời giường. Vì bản thân, ngày hôm nay chúng ta cố gắng nhiều. Gác lại những thú vui riêng, nho nhỏ, chúng ta chú tâm 99% vào việc học. Một ít còn lại ta dành để nghỉ ngơi. Những lúc ngủ được thì ngủ lâu một tí sâu một tí. Vẫn biết thi thoảng vẫn bị giật mình dậy vì tiếng chuông báo thức, rất khó chịu. Nhưng biết sao được, chúng ta có lí tưởng riêng của mình mà đúng không. Bạn sẽ là người hiểu rõ nhất hoàn cảnh của mình, và lí do vì sao mình phải chăm chỉ như vậy. Mỗi một lúc nào đó gần như muốn buông tay, biết là khó khăn lắm, nhưng nên nghĩ lại lí do lúc đầu ta chọn. Không có con đường nào là dễ dàng và rải đầy hoa hồng đỏ chờ đón chúng ta cả. Ngày hôm nay chăm chỉ không ngừng, ngày mai sẽ ngày càng tươi sáng hơn, đẹp đẽ hơn, ngọt ngào hơn bao giờ hết. Ngày hôm nay cố gắng không ngừng vươn tới ước mơ, ngày mai là ước mơ chạm đến được rồi. Chỉ sợ bản thân không đủ kiên trì đến cuối cùng, chỉ sợ bản thân sợ hãi mà từ bỏ. Còn lại, đừng vì bất kì ai, bất kì điều gì mà từ bỏ ước mơ của mình. Họ bảo chúng ta làm không được đâu, bởi họ không bao giờ dám làm hay đã thất bại rồi. Chính vì thất bại nên họ nghĩ ai cũng sẽ thất bại. Thật vô lí nhỉ? Họ lấy quyền gì mà cấm bạn đi trên con đường mà bạn chọn chứ? Con đường họ thất bại, nhưng đâu phải bạn sẽ thất bại? Có đúng không? Dù sao đi chăng nữa cuộc đời này là của chính bạn, cứ bước đi như bạn mong muốn, không ai có thể thay bạn sống hết cuộc đời này đâu. Đừng bao giờ thỏa hiệp với bất kì giá nào! Sống cuộc đời mà mình mong muốn!
     
  8. Khánh Châu

    Bài viết:
    0
    Hạnh Phúc 1034​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy hạnh phúc của ai đó trong lòng mình ấm áp làm sao, thật sự ấm áp.

    Luôn ngưỡng mộ những tình yêu đẹp, bất đầu bằng sự chân thành và cùng nhau bước đi bằng hạnh phúc xây đắp. Nhìn thấy những cặp đôi ngọt ngào, trong lòng cảm xúc dâng lên vô cùng khó tả. Là một chút xúc động, một chút ngỡ ngàng, và rất nhiều ấm áp. Có lẽ cuộc đời này đã quá nhiều khó khăn rồi, việc tìm thấy một người sau này nhất định rồi sẽ là người thân của mình, cùng mình sinh ra và nuôi dạy những đứa trẻ, cùng mình bước qua hết năm tháng, dài và rộng, là một điều kì diệu vô cùng. Kì diệu hết như cái cách cầu vồng kia xuất hiện sau cơn mưa tầm tã. Một người đến với cuộc đời chúng ta ban đầu đơn giản chỉ là tình cờ. Nhưng bên cạnh ta đến hôm nay chính là do quá trình không ngừng lựa chọn. Người đó thật tuyệt vời biết bao! Bởi lẽ trước khi yêu thương ai đó, phải chăng chính chúng ta đã tạm thời xếp niềm vui, hạnh phúc của người đó lên trên cảm xúc của mình. Là vui niềm vui của họ, hạnh phúc cùng họ. Thay họ gánh vác hơn nửa bầu trời kia. Bất kì một mối quan hệ tình cảm nào đều đáng trân trọng nếu cả hai chân thành và tình nguyện, yêu, sẽ chia. Một lúc nào đó chúng ta trở thành người thân, hy vọng bầu trời này, thế gian này sẽ cùng nhau chống đỡ. Không ai từ bỏ ai.

    Kết thúc một mối quan hệ nghĩa là một trong hai người muốn buông tay, hoặc cả hai. Vì đơn giản là hết yêu. Bao nhiêu lí do. Bao nhiêu lời biện hộ.. Tất cả chỉ là hết yêu.

    Sau chia tay, người suy nghĩ nhiều sẽ là người trống trải và đau lòng hơn. Sẽ là người dại khờ tìm kiếm người thay thế. Là người sẳn sàng đánh đổi tất cả chỉ để được vỏ bọc bên ngoài, chứng tỏ cho người yêu cũ thấy rằng mình vẫn ổn. Nhưng có lẽ không ổn mất rồi. Rồi họ cũng nhanh chóng chia tay người thế chỗ kia, vì trái tim đau đớn quá mệt mỏi. Và rồi họ tĩnh tâm, và họ biết rằng nên dừng lại trước khi quá muộn, trước khi nhiều người hơn nữa bị tổn thương. Và họ chọn một cuộc sống độc thân. Họ cẩn trọng hơn và trong suốt một thời gian dài sẽ không có sự rung động nào cả. Đừng lo, là trái tim đang tự chữa lành. Đến một lúc nào đó rồi chúng ta sẽ lại yêu, yêu chân thành và nồng nhiệt. Sẽ lại yêu và sẽ khác hơn, sẽ biết lo nghĩ cho người mình yêu hơn. Thay vì chăm chăm đòi hỏi người yêu mình phải đáp ứng nhu cầu của mình. Rồi cũng sẽ trưởng thành hơn trong tình yêu.

    Khi nào thì trái tim sẳn sàng? Là khi tất cả những kỉ niệm xưa cũ khi nhắc lại không còn đau lòng nữa. Là không còn cảm thấy cô đơn nữa. Nghe thì thật kì lạ, nhưng chỉ khi nào bạn không cảm thấy cô đơn thì khi đó tình yêu thật sự sẽ xuất hiện. Chúng ta sẽ yêu chân thành và nồng nhiệt vì ta cảm thấy tận hưởng cuộc sống này. Chỉ khi ta thật sự vui vẻ hạnh phúc, thì khi ấy tình yêu tìm đến bên ta mới là tình yêu đúng nghĩa. Không phải vì cô đơn nên ta tìm một người để yêu. Để lấp đầy cõi lòng trống trải. Mà là ta đang hạnh phúc, đang vui vẻ và ta tìm một người để cùng nhau chia sẻ. Tình yêu sẽ được nhân lên, hạnh phúc cũng sẽ nhân lên. Và mọi thứ lúc đó đều sẽ thật đẹp.

    (.)

    A) Bạn có đang cảm thấy cô đơn không?

    (Nếu có, hãy làm cho bản thân trở nên bận rộn.)

    B) Lúc cần ai đó hỗ trợ, ai đó của bạn sẽ là?

    (Người sẽ luôn nghe điện thoại và ra gặp bạn dù bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu. Người mà bạn tin tưởng nhất.)

    C) Nếu được chọn lại, bạn vẫn sẽ chọn chia tay (tỏ tình) chứ?

    (Vẫn sẽ chọn..

    Vì đơn giản một điều trong lòng ai cũng sẽ hiểu. Là cảm xúc thì khó mà diễn đạt)

    D) Ngày đó, nếu không học đại học (cao đẳng, học nghề.) bạn sẽ làm gì?

    (Từng nghĩ sẽ có một sạp báo cho riêng mình: >)

    * * *

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Đầu tuần vui vẻ nha!
     
  9. Khánh Châu

    Bài viết:
    0
    Hạnh Phúc 1035​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có phải nhiều lúc chúng ta cảm thấy lạc lõng, xung quanh toàn những người thông minh, giỏi giang, xinh đẹp. Ta ganh tỵ với bất kì một thành công nào của người khác. Ta lại vô cùng chán nản trong công việc của mình, luôn trì trệ. Có lẽ là chúng ta chưa cố gắng hết sức rồi. Thay vì tốn thời gian ganh đua đố kị để rồi nhận lại toàn hẹp hòi nhỏ nhen, ta nên chăng học hỏi từ họ. Những người thành công đó sẽ sẳn sàng chia sẻ kinh nghiệm với ta nếu chúng ta thể hiện lòng nhiệt thành hiếu học.

    Cách nhận biết một người có cố gắng với một người không chịu cố gắng đó chính nằm ở sự tiến bộ. Có thể chúng ta chậm một tí so với mọi người nên ngày hôm nay chúng ta không theo kịp bài. Nhưng nếu ngày mai cũng vẫn không theo kịp là do bản thân không chịu cố gắng rồi. Sự thật là mỗi người sẽ có một xuất phát điểm khác nhau nhưng tùy thuộc vào sự chăm chỉ, nổ lực không ngừng nghỉ mà tạo ra khoảng cách lớn. Cái khoảng cách mà phải đổi bằng mồ hôi nước mắt và công sức của năm tháng này. Nếu trong lúc người khác cố gắng, ta lại nghỉ, sự nghỉ ngơi lúc này sẽ làm cho tương lai chông chênh có thể là mờ mịt. Bất kì một sự cố gắng nào hôm nay cũng là cho chúng ta, vì chúng ta, và cuộc sống vui vẻ của ta. Đừng đánh đổi cả tương lai vào những điều tức thời không quan trọng. Có người đã nói rằng.. nói gì tự nói đi.

    Bầu trời xám xịt ấy sẽ không theo ta mãi đâu. Mây trắng hồng sẽ lại quay về nhanh thôi nên đừng vội buông tay từ bỏ. Biết đâu phía sau bầu trời xam xám ấy, chân trời tươi sáng rạng rỡ đang đợi ta ngắm nhìn.

    Dẫu biết tương lai là điều khó đoán nhưng vẫn không ngừng lo lắng. Dẫu biết quá khứ qua đi không bao giờ trở lại được nhưng vẫn khát khao. Vốn tham lam, cõng quá khứ trên vai, chạy đuổi theo tương lai, bản thân hiện tại chính lại càng mệt mõi nhất. Vừa đi vừa quên mới hạnh phúc.

    Làm sao để cảm xúc tích cực xuất hiện? Chắc là nghĩ về những điều tích cực. Hoặc chẳng nghĩ gì cả. Để đầu óc trống rỗng, và cứ vậy mà làm việc, cho quên, và rồi mọi thứ tốt đẹp sẽ lại đến. Nghĩ nhiều về chuyện không vui tâm trạng sẽ không tốt, thôi thì cứ tạm quên nó đã.

    Nhiều lúc thích làm chú cá vàng cơ. Chẳng phải nhớ lâu hay bận lòng về bất kì điều gì. Nhưng mà không nhớ gì cũng thật là tội nghiệp, ngay cả người mình thương mình cũng không thể nhớ.. Lại đi ngưỡng mộ người khác trong khi bản thân có rất nhiều điểm tốt mà không nhận ra. Ngay cả chú cá vàng mà cũng khiến ta ngưỡng mộ.. vậy nên xem lại.

    Trong đầu luôn có sự tính toán, nhiều lúc thấy chính mình đã phức tạp hóa các vấn đề lên. Thật ra câu chuyện chẳng có gì.

    Cảm thấy bản thân có tính xấu, là hay sân si, cà khịa người khác ở sau lưng họ. Bản thân lại hèn nhát quá chứ, mắng người khác sau lưng họ. Dẫu biết là xấu, nhưng vẫn luôn tham gia vào những câu chuyện như vậy. Để nhằm giải tỏa những năng lượng tiêu cực, những bức xúc tồn động trong lòng.. Bây giờ mình thay đổi ngay. Mình cũng không vui khi ai đó nói xấu sau lưng mình mà. Có ghét, có bất mãn gì, nói thẳng mặt nhau, làm chuyện sau lưng như thế này, thật xấu quá!

    ()

    1) Đã từng nói xấu về ai đó chưa?

    2) Nếu có siêu năng lực, bạn sẽ chọn năng lực nào?

    (Bay: >>>)

    3) Đã từng thích thầm ai đó)

    (Thích thầm xong cua, xong quen, xong chia tay luôn. Khóc)

    4) Sau khi chia tay mình phải làm gì đây? Làm gì đây?

    (Ăn: >>>)
     
  10. Khánh Châu

    Bài viết:
    0
    Hạnh Phúc 1036​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn mưa ngọt ngào bất chợt ào đến mang theo hơi nước mát lạnh tràn ngập căn phòng học mùa hè. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi đúng vào buổi chiều hôm ấy. Không gian tràn ngập sự dễ chịu. Thời gian dường như ngưng đọng. Thấy rõ cả từng khuôn mặt, từng cuốn vở, bảng đen, bàn ghế.. Thấy rõ cả cây phượng già, tán lá xoè ra, ôm trọn cả bầu trời. Thấy rõ cả ngày chia xa, một ngày không còn xa. Giây phút tất cả đều chững lại riêng bạn vẫn cảm nhận được thời gian đang chạy trôi không ngừng nghỉ. Cảm giác lúc bấy giờ là lo sợ, và cũng là hồi hộp.

    Một góc nhỏ quen thuộc vẫn thường ghé một mình, hai mình hoặc nhiều mình. Là quán quen mà mình rất thích. Là nơi có rất nhiều kỉ niệm ngọt ngào mà có lẽ cả cuộc đời này mình cũng sẽ không bao giờ quên được. Cái hôm chiều nổi gió ấy, em đã ngồi đợi anh ở đây, và anh đã đến, như trong câu chuyện cổ tích. Là một chàng trai, mà tất cả đều vì em, đều cho em, và đều thương em. Ngày đó em là một cô bé ngốc, chẳng nhận ra hết được tình cảm của anh. Em để mất anh, và nơi quán quen đó. Em sợ hãi cảm giác ghé lại cùng ai đó và lại nhớ đến anh. Đã từng rất nhiều lần em cố gắng quên anh nhưng anh vẫn ở đây, trong tim em. Anh tin em không? Chắc là không rồi! Em tin anh đã quên em.. Xin cảm ơn và xin lỗi anh vì đã làm lỡ cuộc đời anh. Chúc anh hạnh phúc. Nơi quán quen những bản nhạc cũ kĩ vẫn phát lên như nó đã từng. Hai chiếc ghế đó, chiếc bàn xếp đó, không gian đó, tất cả đều như cũ, chỉ không còn anh và em. Happy the roftop coffee sẽ mãi là một phần cũng như anh sẽ luôn ở đây. (Mọi tên địa điểm, nhân vật "anh", "em" đều là hư cấu)

    Những ngày mùa hạ đan xen vào trong nó những cơn mưa hối hả. Có người có ô, có người thì không. Cuộc đời này, nếu không có ô thì phải biết chạy nhanh. Cuộc đời này, vốn không dễ dàng, nhưng lại dễ dàng không tưởng nếu ta có cố gắng. Cuộc đời này quay đi ngoảnh lại trước mắt đã là muộn rồi. Thời gian là thứ kì diệu mà bất kì ai cũng không thể nắm giữ. Là điều bất ngờ mà mỗi ngày mỗi ngày trôi qua tôi đều không ngững mở to tròn mắt để ngắm nhìn cho kĩ hơn. Thời gian là 18 năm qua nhưng tâm hồn vẫn ở lại tuổi trước đây. Dại khờ và ngây thơ. Đúng vậy, ta chưa kịp trưởng thành thì thời gian đã qua rồi, và nó không hề chờ đợi một ai.

    Bắt đầu một việc gì đó cần rất nhiều sự cố gắng, kiên trì, chăm chỉ, và quyết tâm. Đã bao giờ dùng hết 100% sức lực của mình chưa?

    (.)

    1) Khi ai đó nói với bạn về tương lai của họ, bạn nghĩ gì?

    (Đầu tiêu là ngỡ ngàng, sau đó là ngưỡng mộ. Đặc biệt yêu mến những người có mục tiêu tương lai rõ ràng)

    2) Nếu một ngày thời gian ngưng đọng lại, chỉ riêng bạn cảm nhận được nó đang trôi, mọi người, mọi vật đều đứng yên, lúc đó bạn sẽ làm gì?

    (Chắc là sẽ thử dạo phố, ngang qua những con đường tấp nập ngày nào. Chắc lúc đó sẽ sợ hãi lắm. Mặc dù quý trọng thời gian, nhưng nếu nó ngưng đọng lại.. chắc có lẽ rất đáng sợ)

    4) Viết một danh sách những điều bạn nhất định sẽ làm cho người khác?

    (-Tặng bạn thân món quà sinh nhật mà bạn ấy yêu thích.

    - Lắng nghe những câu chuyện mà ai đó kể.

    - Nhổ tóc bạc cho mẹ.

    - Chăm sóc cho mẹ.

    * * *)

    (Nhiều nha viết không hết luôn á)

    6) Một ưu điểm của bản thân là?

    (Vui vẻ, không để bụng, hòa đồng, nói nhiều, nói ít, thích ít người, thích đông người, là một người ưa sạch sẽ..

    Mình là cái dạng người mà gì cũng được, sao cũng oke: >>>. Thích cả bóng tối và ánh sáng. Gần như 50% 50% trắng hoặc đen)

    * * *
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...