Xuyên Không [Edit] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Học Bá - Tọa Trước Linh Linh Thủy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Yenxd, 31 Tháng ba 2020.

  1. Yenxd

    Bài viết:
    3
    Chương 50: So Đấu

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    behattieuThanhtrang13684 thích bài này.
  2. Yenxd

    Bài viết:
    3
    Chương 51: Sở Trường

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nguyen tuyetThanhtrang13684 thích bài này.
  3. Yenxd

    Bài viết:
    3
    Chương 52: Góp Vốn Làm Ăn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nguyen tuyetThanhtrang13684 thích bài này.
  4. Yenxd

    Bài viết:
    3
    Chương 53: Trạng Nguyên Tương Lai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đỗ Cẩm Ninh vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Quan Gia Trạch.

    Quan Gia Trạch vốn đang do dự, phụ thân hắn không ở bên cạnh, thúc thúc lại quản thúc hắn cực kì nghiêm, hắn cũng không thiếu tiền tiêu vặt. Nếu chuyện hắn hợp tác với người khác mở quán trà bị thúc thúc biết được có khi lại bị một trận đòn. Nhưng bị Tề Mộ Viễn liếc mắt một cái kích thích, hắn không chịu thua mà cũng vỗ vỗ bộ ngực:

    "Ta cũng đồng ý."

    Đỗ Cẩm Ninh chỉ cần nhìn một cái là biết sự khó xử của Quan Gia Trạch

    Nàng cũng không muốn vì chuyện mở quán trà mà làm Quan Nhạc Cùng không vui.

    Nàng xua xua tay:

    "Không phải vội, các ngươi cứ về suy xét cho kĩ, mấy ngày sau cho ta câu trả lời cũng không muộn."

    Nói xong nàng sợ Tề Mộ Viễn lại kích thích Quan Gia Trạch vì vậy nàng còn hướng Tề Mộ Viễn nháy mắt một cái.

    Tề Mộ Viễn sửng sốt, vành tai lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà đỏ lên. Hắn biệt nữu mà dời đi tầm mắt nhìn về phương xa, thân hình thẳng tắp, cực lực duy trì tư thái đạm nhiên.

    Quan Gia Trạch cảm kích mà hướng Đỗ Cẩm Ninh cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi:

    "Cũng được. Giờ ta phải quay lại lớp học đây. Hai ngày sau khi ngươi tới thư viện nhớ phải tìm ta, đừng có lại trộm trốn về giống lần này đó."

    "Ta biết rồi."

    Đỗ Cẩm Ninh đáp ứng.

    Quan Gia Trạch đem thoại bản cất vào trong lòng ngực, khiêu khích mà nhìn Tề Mộ Viễn liếc mắt một cái, lúc này mới xoay người chạy vào thư viện.

    "Tề Mộ Viễn, ta cũng đi về đây, đợi hai ngày sau ta viết truyện xong sẽ đến thư viện tìm ngươi."

    Đỗ Cẩm Ninh vẫy vẫy tay chào tạm biệt Tề Mộ Viễn.

    Nàng vốn tính toán sẽ đi dạ trong thành một vòng để tìm việc làm, nhưng hiện tại Tề Mộ Viễn đã đồng ý hợp tác mở quán trà, lại có Chương Hồng Văn gia nhập, mặc dù Quan Gia Trạch không thể tham dự, quán trà này cũng vẫn có thể mở. Cho nên hiện tại việc mà nàng cần làm không phải đi dạo mà là phải về nhà viết truyện.

    Vì tiết kiệm thời gian, Đỗ Cẩm Ninh đi đến cửa thành tìm Trịnh Lâm, hy vọng là không có người ngồi xe trở về. Không khéo lúc này đã có hai người ngồi trên xe, đúng là hai vị ngồi cùng xe với nàng buổi sáng.

    Đỗ Cẩm Ninh đang do dự xem có nên đi bộ trở về hay không, Trịnh Lâm lại vừa lúc quay mặt ra liền thấy được nàng, vội vàng hô:

    "Ninh nhi, ngươi muốn đi về đúng không? Mau lên xe đi, ta sẽ cho ngươi đi nhờ xe."

    Đỗ Cẩm Ninh do dự một chút vẫn quyết định lên xe ngồi cho an toàn.

    Thấy Đỗ Cẩm Ninh lên xe, người phụ nữ đang ngồi trên xe lại nhịn không được nói:

    "Trịnh đại ca hào phóng như vậy, sau này có thể cũng cho ta đi nhờ xe một lần, không thu tiền xe của ta?"

    Trịnh Lâm lạnh nhạt nhìn bà ta một cái:

    "Ngươi biết đọc sách sao? Ngươi về sau có khả năng đỗ trạng nguyện sao?"

    Nụ cười trên mặt người phụ nữ kia chợt tắt:

    "Sao ngươi lại nói chuyện khó nghe quá vậy?"

    Trịnh Lâm không chừa cho bà ta chút mặt mũi nào:

    "Ninh nhi chính là được Viện Trưởng thư viện nhìn trúng, thu làm đệ tử thân truyền. Trúng tú tài, cử nhân là chuyện đơn giản, cho dù là trúng tiến sĩ cũng không phải là việc khó. Chờ về sau ta cũng có thể khoe khoang với mọi người là ta đã từng chở Trạng nguyên lang, sẽ khiến bao nhiêu người hâm mộ ta đây này. Ngươi nếu cũng có năng lực này thì ta cũng sẽ miễn phí chở ngươi một đoạn đường."

    Người phụ nữ kia bị hắn nói tới á khẩu, không thể trả lời được một câu nào.

    Người ngồi xe còn lại là một người nam tử, lúc này hắn cười nói:

    "Trịnh Lâm, cách làm của ngươi rất đúng. Vừa nhìn Ninh nhi đã biết là một người có tiền đồ."

    Nói xong hắn nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh:

    "Ninh nhi, về sau ngươi có tiền đồ, cũng đừng quên đồng hương chúng ta nhé."

    Đỗ Cẩm Ninh ngượng ngùng mà cười cười:

    "Trương đại thúc, người đừng quá lời. Ta chỉ là do vận khí tốt, vừa khéo được Viện Trưởng coi trọng."

    "Hắn vì sao lại coi trọng ngươi mà không coi trọng ta? Có thể thấy được ngươi chính là người có năng lực."

    Trịnh Lâm thấy Đỗ Cẩm Ninh đã ngồi ổn định trên xe, liền bắt đầu đánh xe chạy về thôn.

    Đỗ Cẩm Ninh trong lòng đối Chương Hồng Văn cảm kích lại nhiều hơn một ít.

    Chuyện nàng được Quan Nhạc Cùng thu làm thân truyền đệ tử, là do buổi sáng Chương Hồng Văn ngồi xe cùng nàng nói chuyện phiếm khi cố ý để lộ ra. Lúc ấy mọi người nghe được đối thoại của bọn họ, đều tò mò quay lai hỏi. Chương Hồng Văn liền kể lại chuyện Quan Nhạc Cùng thu nàng làm đệ tử, hơn nữa đem sự tôn quý và khó được của thân phận "thân truyền đệ tử của Viện Trưởng" cũng phổ cập một lần.

    Đợi nghe xong lời nói của hắn, ánh mắt mọi người nhìn Đỗ Cẩm Ninh liền thay đổi hoàn toàn.

    Về đến trong thôn, Đỗ Cẩm Ninh đang muốn xuống xe, liền nghe thấy Trương đại thúc nói:

    "Sao Mạnh Cường lại chạy đến đây?"

    Đỗ Cẩm Ninh ngó đầu ra bên ngoài nhìn thì quả nhiên thấy một nam tử khoảng hai mươi tuổi đang đi từ phía cầu bên kia sang.

    Mạnh Cường là một tên ngốc, còn thích đánh người. Vì sợ chọc phiền toái nên người nhà hắn luôn trông coi hắn rất chặt chẽ. Sao hôm nay hắn lại có thể xuất hiện ở Đại Lâm thôn này được?

    Lo lắng cho đại tỷ, Đỗ Cẩm Ninh vội vàng nhảy xuống xe, đang định chạy về nhà. Bỗng nhiên Đỗ Cẩm Thọ từ hướng Đỗ gia chạy tới hướng phía nàng kêu:

    "Đỗ Cẩm Ninh, ngươi đi đâu vậy? Tổ phụ đang tìm ngươi đấy."

    Mạnh Cường vừa nghe được ba chữ "Đỗ Cẩm Ninh", lập tức quay đầu nhìn về phía nàng.

    Đỗ Cẩm Ninh cảnh giác mà nhìn hắn một cái, hướng bên cạnh đi vài bước để cách Mạnh Cường xa hơn một ít, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Đỗ Cẩm Thọ.

    "Các ngươi phân nhà rồi còn gì? Tổ phụ ngươi kêu hắn tới làm cái gì?"

    Người phụ nữ ngồi cùng xe với Đỗ Cẩm Ninh hướng Đỗ Cẩm Thọ trêu đùa một câu.

    Đỗ Cẩm Thọ lại không để ý tới bà ta, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Đỗ Cẩm Ninh.

    Mạnh Cường lúc này đã đi về hướng của Đỗ Cẩm Ninh.

    "Này, ngươi làm gì vậy? Mau qua bên kia đi chơi đi."

    Trương đại thúc chỉ vào phương hướng nhà của Mạnh Cường rồi hướng hắn nói.

    Mạnh Cường không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Cẩm Ninh:

    "Đỗ Cẩm Ninh, Đỗ Cẩm Ninh, hì hì, ngươi trả vợ cho ta, mau trả vợ cho ta đi."

    Vừa nói hắn vừa đưa tay ra muốn kéo lấy Đỗ Cẩm Ninh.

    Nghe được lời này, chân mày Đỗ Cẩm Ninh cau lại.

    "Mạnh Cường, Mạnh Cường, cha ngươi lại đây bắt ngươi kìa, ngươi mau chạy đi."

    Trịnh Lâm đang đỗ xe, vội kêu lên.

    Trương đại thúc cũng tiến lên dỗ dành Mạnh Cường.

    Thừa dịp này, Đỗ Cẩm Ninh đột nhiên hướng trên cầu chạy đi.

    "Đỗ Cẩm Ninh, tổ phụ kêu ngươi kìa, ngươi đi đâu vậy?"

    Đỗ Cẩm Thọ vừa thấy Đỗ Cẩm Ninh chạy bèn nóng nảy, vội vàng hô.

    Đỗ Cẩm Ninh không thèm để ý tới hắn, càng tăng nhanh tốc độ chạy về nhà.

    Nhưng chỉ trong phút chốc đó thôi, phía sau nàng bỗng truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân, ngay sau đó nàng liền nghe thấy một tiếng:

    "A, cẩn thận."

    Nàng chỉ cảm thấy mông đau xót:

    "Bùm."

    Một tiếng liền rơi vào trong nước.

    "Ninh nhi, Ninh nhi ngươi có sao không?"

    Trịnh Lâm vội vàng từ càng xe nhảy xuống, ngồi xổm ở bờ sông muốn kéo Đỗ Cẩm Ninh, nhưng làm sao có thể kéo được? Chỉ thấy Đỗ Cẩm Ninh dần dần chìm xuống nước.

    Thực ra Đỗ Cẩm Ninh có biết bơi, chỉ là hiện tại đang là mùa đông rét buốt, nước sông đã lạnh đến nỗi sắp kết thành băng. Vừa rơi vào trong sông thì thân thể của nàng đã cứng lại ngay lập tức. Áo bông ngày thường cảm giác rất mỏng khó giữ được ấm, nhưng vừa dính vào nước lại đặc biệt nặng. Đợi đến thủy tràn ngập miệng mũi, khát vọng sống khiến nàng giãy giụa, tay chân cùng dùng sức cố gắng bơi lên trên, thân mình rốt cuộc nổi lên mặt nước.

    Nàng là một người cực kì có nghị lực, thật vất vả mới được sống thêm một lần. Mặc dù hoàn cảnh sống ở cổ đại cũng không tốt lắm nhưng nàng cũng không muốn từ bỏ sinh mệnh của mình một cách dễ dàng được. Nàng liều mạng mà bơi về phía bờ, thân thể bởi vì hoạt động lên, ngược lại đã không có sự cứng đờ cùng rét lạnh lúc ban đầu, Vì vậy tay chân nàng linh hoạt hơn, bơi cũng dễ dàng hơn một ít.

    Cũng may là sông này không chảy xiết, sau khi nàng rơi vào trong sông cũng chỉ bị chìm xuống dưới chứ không bị đẩy đi quá xa, lúc này nàng cách bờ chỉ còn một đoạn.

    Trịnh Lâm đang định cởi áo bông nhảy xuống cứu người, liền thấy Đỗ Cẩm Ninh có thể chính mình bơi lên. Hắn hết sức vui mừng, ngồi xổm ở bờ sông, vươn tay ra, trong miệng khuyến khích nói:

    "Tốt, cứ như vậy, dùng sức bơi. Tới, lại đây, thêm một chút nữa, thúc lập tức là có thể bắt được ngươi."

    Vào lúc bắt được tay Đỗ Cẩm Ninh, hắn suýt chút nữa mà vui mừng đến bật khóc:

    "Làm tốt lắm, ngươi làm rất tốt."

    Hắn dùng sức đem Đỗ Cẩm Ninh kéo lên bờ, hắn nhanh chóng đem áo bông của mình cởi ra khoác lên người Đỗ Cẩm Ninh, sau đó vội vàng bế nàng lên chạy về phía cầu, hắn không quên hướng Trương Đại Thúc quát:

    "Trương Nhị Trụ, ngươi mau đi mời thầy thuốc."

    "Đại muội tử, mau mở cửa, Ninh nhi bị rơi xuống sông, mau mở cửa."

    Trịnh Lâm đi qua cầu, thấy nhà mới của Đỗ gia vẫn đang đóng chặt cửa, vội vàng hướng bên trong hô to.

    Bởi vì Mạnh Cường vừa tới náo loạn nên hiện giờ Trần thị mấy người đang ở trong nhà lo lắng hãi hùng. Bỗng nhiên nghe được tiếng hét của Trịnh Lâm, sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng đem cửa mở ra.

    Trịnh Lâm nhanh chóng chạy vào nhà, hỏi:

    "Để chỗ nào đây?"

    "Nơi này, nơi này.."

    Nhìn đến người Trịnh Lâm ôm trong lòng thật là Đỗ Cẩm Ninh, Trần thị lập tức đứng hình ngay tại chỗ, tình cảnh lúc Đỗ Vân Thành đầy người là huyết bị người nâng trở về lại ùa vào tâm trí bà, thân hình bà lung lay, suýt thì té ngã ngay tại chỗ.

    Đỗ Cẩm Ninh vội kêu:

    "Nương, con không có việc gì, con thật sự không có việc gì."

    Thấy Đỗ Cẩm Ninh vẫn tỉnh táo nằm ở trong lòng Trịnh Lâm, nguyên bản sợ tới mức chảy ra nước mắt Đỗ Phương Phỉ chuyển khóc thành cười, đối Trần thị nói:

    "Nương, Ninh nhi thật sự không có việc gì, người xem hắn còn kêu lớn tiếng như vậy cơ mà."

    Trịnh Lâm đi vào phòng, đem Đỗ Cẩm Ninh đặt ở trên giường, xoay người rời khỏi nhà ở:

    "Các ngươi mau thay quần áo cho hắn."

    Lại gọi Đỗ Phương Huệ:

    "Mau đi nấu nước cho hắn tắm nước nóng, lại uống chén canh gừng là được."

    Sau đó hắn nhớ ra mẹ con Trần thị là mình không rời nhà, chưa chắc trong nhà đã có gừng, hắn lại hỏi:

    "Nhà ngươi có gừng không? Nếu không có thì đi nhà ta lấy."

    Đỗ Phương Huệ lắc đầu:

    "Không có."

    Rồi nâng tay áo lên để lau nước mắt.

    "Đi, đi sang nhà thúc lấy."

    Trịnh Lâm vừa nói vừa đi thẳng ra ngoài.

    "Tam tỷ, ngươi mau đi nấu nước."

    Đỗ Phương Huệ nhắn lại một câu rồi chạy vội theo phía sau Trịnh Lâm.

    Trong phòng Đỗ Cẩm Ninh đang trả lời câu hỏi của Trần thị cùng Đỗ Phương Phỉ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài vội hô: "Trịnh thúc, sau khi lấy gừng xong, mong thúc lại giúp ta đưa tứ tỷ về. Ta sợ tên Mạnh Cường kia lại gây sự.

    " Được. "

    Trịnh Lâm trong lòng đang nhớ tới con la vẫn còn chưa buộc kĩ của mình, lên tiếng đáp ứng liền đi thẳng ra cửa.

    Trần thị vốn đang rất khiếp sợ thấy vậy, không khỏi cười vỗ nhẹ Đỗ Cẩm Ninh:

    " Chính ngươi vừa từ quỷ môn quan đi một chuyến, mà còn có tâm tư đi nhớ tới chuyện của tỷ ngươi. "

    " Đại tỷ, áo bông này là của Trịnh thúc, ngươi mau cầm đi nhà bếp hong khô, đợi khi nào thúc ấy quay lại thì đưa cho thúc ấy mặc, miễn cho làm thúc ấy cũng cảm lạnh. "

    Đỗ Cẩm Ninh không riêng lo lắng Đỗ Phương Huệ, mà còn nhớ kĩ cả chuyên áo bông của Trịnh thúc.

    Nhìn đến Đỗ Phương Phỉ cầm áo bông ra cửa, trong phòng chỉ còn Đỗ Cẩm Ninh cùng Trần thị, Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới nghiêm mặt nói:

    " Nương, con hoài nghi là tổ phụ tính kế con. "

    " Nhà Mạnh Cường luôn trông Mạnh Cường rất chặt chẽ không cho hắn chạy lung tung, sao có thể để một mình hắn chạy tới đây, còn vừa vặn gặp được con? Càng trùng hợp hơn nữa là đúng lúc đó Đỗ Cẩm Thọ lại tới kêu con đi nhà cũ. Bình thường hắn đều gọi con là Đỗ tiểu tứ, hôm nay lại kêu Đỗ Cẩm Ninh. Nếu không phải hắn chỉ ra thì Mạnh Cường cũng sẽ không nhằm vào con. Hơn nữa, Mạnh Cường còn bảo con hãy trả tức phụ cho hắn. Nếu không có người cố ý dạy, hắn làm sao có thể biết là vì con nên hắn mới không cưới được đại tỷ làm vợ chứ? "

    Trần thị xoay người liền đi ra ngoài:

    " Ta đi tìm thôn trưởng. "

    " Nương, ngài đừng nóng vội, nghe con nói đã. "

    Đỗ Cẩm Ninh vội vàng gọi lại Trần thị.

    Trần thị dừng lại bước chân, xoay người nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh.

    " Chúng ta không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán của con. Dù Chương đại bá đi tìm Đỗ Thần Sinh thì ông ta cũng chắc chắn sẽ không thừa nhận. "

    " Nếu không phải do Đỗ Cẩm Thọ gọi ngươi, thì sao Mạnh Cường sao có thể chỉ nhằm cào ngươi mà đánh. "

    Trần thị nói.

    " Vậy thì cũng là lỗi sai của Mạnh Cường mà. "

    Trần thị cứng họng, không thể phản bác được.

    " Cứ tạm gác lại chuyện này đã. Con xảy ra chuyện như vậy, người không đi nháo khẳng định không được, nhưng chỉ có thể đi nháo Mạnh gia, làm Mạnh gia nhận lỗi, lại làm cho bọn họ trông Mạnh cường cho tốt, đừng làm một mình hắn chạy loạn khắp nơi. Mẫu thân có thể bảo thôn trưởng ám chỉ với cha Mạnh Cường, làm ông ấy đừng để Mạnh Cường trở thành dao trong tay người khác. Còn về Đỗ Thần Sinh thì trước cứ để như vậy đã, chuyện này con sẽ ghim ở trong lòng, về sau ắt có cơ hội trả lại. "

    " Được rồi, đều nghe lời ngươi. "

    Trần thị sau khi trải qua chuyện phân nhà, đối Đỗ Cẩm Ninh hầu như là nói gì nghe nấy. Lúc trước Đỗ Cẩm Ninh kêu nàng đừng nóng vội, nàng có biện pháp làm Đỗ gia phân gia, Đỗ gia quả nhiên liền phân gia, mà trong đó Đỗ Cẩm Ninh còn không lộ một chút dấu vết nào.

    Cho nên hiện tại gặp được chuyện này, Trần thị cảm thấy mình cũng không cần nghĩ nhiều cho đỡ hại não. Bởi vì nàng biết dù cho chính nghĩ nhiều cũng không thắng nổi cái đầu nhỏ của Đỗ Cẩm Ninh, nàng chỉ cần nghĩ một cái là mọi thứ đều có thể giải quyết dễ dàng.

    Trần thị đi Chương gia, Đỗ Phương Linh thì bê nước nóng vào làm Đỗ Cẩm Ninh tắm rửa. Đợi Đỗ Cẩm Ninh tắm rửa và uống canh gừng xong, Mạc đại phu cũng được Trương Nhị Trụ mời tới.

    Mạc đại phu là người Đại Lâm thôn, đối với chuyện của Đỗ gia cũng có nghe thấy một chút. Hắn tiến vào cũng không hỏi lung tung, bắt mạch giúp Đỗ Cẩm Ninh xong liền nói:

    " May mà ở trong nước lạnh cũng không lâu lắm, uống chén canh gừng rồi chùm chăn cho đến khi ra mồ hôi là được, không cần uống thuốc. "

    Đỗ Phương Phỉ muốn trả phí khám bệnh, Mạc đại phu vội xua tay nói:

    " Được rồi, các ngươi mới chuyển nhà, cái gì đều thiếu. Mấy văn tiền này sau này trả cho ta cũng không muộn. "

    Hết sức cảm tạ mà tiễn đi Mạc đại phu cùng Trương Nhị Trụ, ba cái tỷ tỷ cầm hai chiếc chăn bông để đắp choĐỗ Cẩm Ninh, đợi đến lúc nàng chảy ra mồ hôi thì các nàng mới yên lòng.

    Chỉ chốc lát sau, Trần thị cũng đã trở lại, cùng đi còn có Chương Quang Nghĩa.

    Chương Quang Nghĩa nói:

    " Ta đã bảo với cha Mạnh Cường làm hắn trông con mình cho tốt. Đỗ gia nhị phòng muốn mạng của ngươi, làm hắn đừng để con mình cho người ta lợi dụng. Mạnh lão cha cũng là người khôn khéo, hắn đảm bảo sẽ không có lần sau nữa. "

    " Đa tạ Chương bá bá, làm ngài phải nhọc lòng. "

    Đỗ Cẩm Ninh cảm kích nói.

    " Ta làm thôn trưởng, còn không phải là vì làm những việc này sao? Không cần phải tạ. "

    Chương Quang Nghĩa lại hỏi hỏi thân thể của nàng, biết không có trở ngại, liền cáo từ rời đi.

    " Mạnh gia bồi thường 50 cân gạo, hai mươi văn tiền."

    Trần thị nói.

    Đỗ Cẩm Ninh gật gật đầu, cảm giác chính mình đã khỏe lai, bò dậy bắt đầu viết thoại bản.

    Nàng muốn trả thù trở về thì phải đợi đến khi trong tay nàng có chút tiền và thực lực đã.

    Có chuyện lần này, Trần thị liền càng cẩn thận hơn. Nàng quyết định trong khoảng thời gian này đều không cho ba cái nữ nhi ra cửa, chỉ ở trong nhà làm đậu hũ. Còn Đỗ Cẩm Ninh phải đi thư viện, nàng tính toán mỗi lần đều sẽ tự mình đưa nàng đi tới nhà Trịnh Lâm. Còn lúc trở về sẽ nhờ Trịnh Lâm đưa về. Cũng may nhà nàng chỉ cách nhà Trịnh Lâm có mấy chục bước mà thôi, cũng không quá mức phiền phức.

    Thợ đá trong thôn có sẵn cối xay, nhờ thợ mộc làm giá đậu hũ cũng chỉ cần nửa ngày là xong. Trần thị đem áo cũ của chính mình cắt ra nấu mấy lần, lấy đậu nành mà mình mượn từ mấy nhà quen biết ở Đào Hoa thôn ra để dạy mấy cái nữ nhi làm đậu hũ.
     
    Thanhtrang13684 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
  5. Yenxd

    Bài viết:
    3
    Chương 54: Mua Quán Trà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày tiếp theo, Đỗ Cẩm Ninh vùi đầu vào viết truyện. Nàng chọn hai cái chuyện xưa đều không dài, chỉ khoảng 3, 4 ngàn chữ, hai quyển sách chỉ tốn khoảng một ngày nàng đã viết xong.

    Viết xong sách cho Quan Gia Trạch, nàng lại bắt đầu viết truyện cho Tề Mộ Viễn.

    Không cần động não nên tốc độ viết rất nhanh, đến buổi chiều tối ngày hôm sau là nàng đã hoàn thành xong.

    Trong hai ngày này, Trần thị làm ra đậu hũ mang một chút sang nhà Trịnh lâm, Trương Nhị Trụ, Chương Quang Nghĩa cùng Mạc đại phụ làm tạ lễ, còn lại thì mang sang các thôn khác để bán.

    Tay nghề của Trần thị khá tốt, làm đậu hũ vừa mềm vừa ngậy. Hơn nữa nàng cũng không bắt buộc phải trả tiền mặt, lấy đậu nành, gạo thóc tới đổi cũng được, mỗi ngày làm mấy bản đậu hũ đều bán xong rất sớm.

    Chỉ có điều là việc này tương đối vất vả, cần dậy từ nửa đêm để xay sữa đậu nành, lại phải khiêng đòn gánh để gánh đi bán khắp các thôn. Ngắn ngủn hai ngày mà nhìn Trần thị đã gầy một vòng khiến mấy tỷ muội Đỗ Cẩm Ninh rất đau lòng.

    "Tỷ, các ngươi đã học được làm đậu hũ chưa? Nếu không có nương ở bên cạnh dạy thì các tỷ có thể tự làm ra được đậu hũ không?"

    Đỗ Cẩm Ninh hỏi Đỗ Phương Phỉ.

    Có một người cha thông mình như Đỗ Vân, lại có Đỗ Cẩm Ninh cái này thiên tài "Đệ đệ", Đỗ gia tam tỷ muội cũng khá là thông minh.

    Đỗ Phương Phỉ nói:

    "Học xong rồi. Nương, từ ngày mai người cũng đừng dậy sớm nữa, cứ giao cho chúng con làm, người chỉ cần phụ trách mang đi bán là được."

    Trần thị cũng không muốn thể hiện, gật đầu đáp ứng chuyện này.

    "Ta ngày mai sẽ đi thư viện một chuyến."

    Đỗ Cẩm Ninh lại nói.

    Trần thị không yên tâm, nhưng cũng biết là ngăn không được Đỗ Cẩm Ninh:

    "Ngày mai ta sẽ đi ra ngoài muốn chút, trước đưa ngươi lên xe."

    Nàng nói, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu:

    "Ta bán đậu hủ, mọi người đều biết chúng ta có tiền, ngươi ngồi xe sẽ không khiến người khác nói gì nữa."

    Ngày thứ hai, Đỗ Cẩm Ninh tới nhà Trịnh Lâm, Chương Hồng Văn đã ở trên xe chờ nàng.

    Nhìn thấy Đỗ Cẩm Ninh, hắn rất vui vẻ:

    "Ninh nhi, ngươi hôm nay sẽ đi thư viện sao?"

    "Đúng rồi, ta hỏi ngươi chuyện này, ngươi có biết Tề Mộ Viễn không? Hắn hiện tại vào thư viện chưa? Ở ban nào đọc sách?"

    Đỗ Cẩm Ninh bò lên trên xe hướng Trần thị bảo nàng trở về rồi quay sang Chương Hồng Văn hỏi.

    Chương Hồng Văn nghĩ một lúc:

    "Ngày hôm trước có một học sinh mới vào Giáp ban học. Là cái người.. Vẫn luôn xụ mặt?"

    Đỗ Cẩm Ninh gật gật đầu.

    "Vậy thì đúng rồi."

    Chương Hồng Văn nói:

    "Ta nghe người ta nói, hắn ta không thích nói chuyện, cũng không để ý đến ai khác, toàn ngồi một mình."

    Hắn tò mò mà nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh:

    "Sao ngươi lại quen biết hắn."

    "Ngày ấy lúc ta đi gặp Viện Trưởng thì vừa vặn gặp hắn."

    Nàng vỗ vỗ cái túi mình mang theo:

    "Hắn hướng ta đặt hàng 3 quyển của bộ truyện《 Xui Hán Xảo Ngộ Động Đình Hồng 》, hai quyển còn lại của Quan Gia Trạch ta cũng đã viết xong, hôm nay đi thư viện chính là để đưa sách cho họ."

    "Còn có thể như vậy hay sao?"

    Chương Hồng Văn hứng thú:

    "Vậy chẳng phải là nếu như những người khác cũng nguyện ý lại mua những cuốn truyện ban đầu ngươi viết, vậy ngươi sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn."

    "Trên lý thuyết chính là như vậy."

    Đỗ Cẩm Ninh gật gật đầu.

    Đang đánh xe Trịnh Lâm nghe được lời này bỗng nhiên cảm thấy hai tiểu lang quân đang ngồi phía trong nói chuyện thật là cao thâm. Cái gì mà "Trên lý thuyết là như vậy", người bình thường sẽ nói như thế sao?

    "Chúng ta Ất ban có mấy người công tử nhà giàu, để ngày mai ta giúp ngươi giới thiệu truyện cho bọn họ, đem truyện của ngươi bán đi."

    Đỗ Cẩm Ninh có chút do dự.

    Nàng bán sách cho Tề Mộ Viễn hoàn toàn là ngoài ý muốn.

    Thứ nhất là do Tề Mộ Viễn có tính cách biệt nữu, nàng nếu cự tuyệt hắn trước mặt Quan Gia Trạch thì chắc chắn sẽ làm tâm linh bé nhỏ của hắn bị tổn thương. Thứ hai là bởi vì Tề Mộ Viễn cũng không thiếu tiền, về sau mặc dù biết bên ngòi chỉ bán năm, sáu trăm văn tiền một quyển truyện thì hắn cũng sẽ không so đo tính toán với nàng.

    Nhưng người khác liền không nhất định cho là như vậy. Về sau nàng cũng sẽ đi thư viện đọc sách, đến lúc đó những người đó hoặc ghen ghét hoặc khinh thường nàng, tất nhiên sẽ bắt lấy chuyện này mà nói nàng lừa gạt tiền của đồng học. Nàng thì không quan tâm lắm nhưng nếu vì vậy mà ảnh hưởng tới danh dự của Quan Nhạc Cùng thì không tốt.

    "Vẫn là thôi đi."

    Nàng lắc đầu.

    "Vì cái gì?"

    Đỗ Cẩm Ninh đem nguyên nhân nói ra, Chương Hồng Văn cũng cảm thấy có lý:

    "Ngươi nói rất đúng, là ta suy xét không chu toàn."

    * * *

    Lúc Chương Hồng Văn cùng Đỗ Cẩm Ninh đến thư viện, vẫn còn một lúc nữa mới tới giờ học, Chương Hồng Văn trực tiếp đưa Đỗ Cẩm Ninh đi Giáp ban.

    Lúc này hơn phân nửa học sinh đều đã đến, lớp học khá là náo nhiệt.

    Qua cửa sổ, Đỗ Cẩm Ninh có thể nhìn thấy thân ảnh của Tề Mộ Viễn. Nàng đối Chương Hồng Văn nói:

    "Ngươi vào gọi bọn hắn đi, ta ở chỗ này chờ ngươi."

    Chương Hồng Văn gật đầu, bước vào lớp.

    Lúc này, một năm tử mặc một chiếc áo dài màu xanh lá vội vàng chạy tới, đang muốn tiến vào lớp, nhìn đến Đỗ Cẩm Ninh đứng ở cửa, mày hắn nhăn lại, thấp giọng quát:

    "Ngươi từ đâu tới? Mau đi ra ngoài đi, nơi này không phải là nới ngươi có thể tới."

    Đỗ Cẩm Ninh cũng biết là do bộ quần áo rách rưới của mình chọc họa. Nàng cũng lười cùng hắn so đo, lui về phía sau vài bước, cách cửa xa chút.

    Nhưng nam tử kia lại không chịu buông tha, thấy Đỗ Cẩm Ninh vẫn không đi, nhịn không được lại trách mắng:

    "Sao còn không đi? Đây không phải nơi ngươi có thể đến."

    Nói xong hắn còn nhỏ giọng lầu bầu một câu:

    "Xin cơm đều đến được tận thư viện để xin. Cũng không biết sao thủ vệ bá bá lại có thể cho hắn vào được đây."

    Dù là tượng đất cũng có ba phần tính tôi, huống chi Đỗ Cẩm Ninh cũng không phải là một người có tính tình tốt.

    Nàng trầm mặt xuống, âm thanh lạnh lùng nói:

    "Thư viện này là của ngươi à? Ngươi nói không thể tới thì ta không được tới chắc? Ta đứng ở chỗ này thì làm sao? Ảnh hưởng gì tới ngươi?"

    Cũng học giống ngữ điệu vừa rồi của hắn, nhỏ giọng lầu bầu:

    "Mắt chó xem người thấp."

    "Ngươi.."

    Người nọ hai mắt trợn lên, hai tay nắm chặt thành quyền.

    Lúc này Quan Gia Trạch cùng Tề Mộ Viễn đã đi theo Chương Hồng Văn ra tới, thấy một màn như vậy, Quan Gia Trạch lập tức hỏi:

    "Có chuyện gì vậy?"

    Nam tử kia vội vàng nói:

    "Quan huynh, ngươi nhìn xem người này, cũng không biết sao lại trà trộn vào được đây, còn đứng ở cửa lớp chúng ta. Nếu như để thư viện khác nhìn thấy thì không biết sẽ đánh giá thư viện chúng ta như thế nào đâu."

    Đỗ Cẩm Ninh không nói gì, ánh mắt đen tối mà nhìn Quan Gia Trạch.

    Tề Mộ Viễn không biết khi nào đã đứng ở phía sau Đỗ Cẩm Ninh, hắn duỗi tay vỗ vỗ bả vai Đỗ Cẩm Ninh, đồng dạng đôi mắt nặng nề mà nhìn Quan Gia Trạch.

    Quan Gia Trạch tự nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.

    Hắn nghiêm mặt lại, lạnh giọng hỏi nam tử kia:

    "Tại sao hắn lại không thể đứng ở chỗ này."

    Thái độ này.. Có chút không đúng a!

    Nam tử kia nhìn Tề Mộ Viễn rồi lại nhìn Quan Gia Trạch, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không tốt nhưng vẫn cố nói:

    "Hắn.. Hắn mặc thành như vậy."

    "Chẳng lẽ danh dự của thư viện chúng ta là dựa vào mấy bộ quần áo hay sao? Trần Du, nhà ngươi cũng không giàu có lắm phải không? Ta cũng đem ngươi đuổi ra thư viện có được không?"

    Quan Gia Trạch không thèm nể mặt bạn cùng lớp.

    Trần Du lập tức mắt choáng váng.

    "Này, chuyện này.. Không, không được."

    Hắn lắp bắp nói, lại liếc nhìn Đỗ Cẩm Ninh một cái, nhanh chóng nâng tay lên đối Đỗ Cẩm Ninh bái một cái:

    "Xin lỗi huynh đài, vừa rồi là ta thất lễ. Ta chỉ nghĩ tới danh dự của thư viện, không, không suy xét đến cảm thụ của ngươi."

    Xoay người lại, hắn lại chắp tay hướng Quan Gia Trạch:

    "Quan huynh, ta sai rồi. Về sau ta sẽ không dám lấy quần áo để đánh giá người, ngươi tha ta lần này đi."

    Quan Gia Trạch nhìn Đỗ Cẩm Ninh:

    "Cẩm Ninh, ý ngươi thế nào?"

    "Bỏ đi, nơi nào đều có loại người như vậy, không cần so đo làm gì."

    Nàng thật sự không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, xoay người liền đi ra ngoài,

    "Các ngươi lại đây đi, ta đem thoại bản đưa cho các ngươi."

    Tề Mộ Viễn không nói hai lời liền theo sát Đỗ Cẩm Ninh, đôi mắt đen nhánh dị thường trong trẻo, ánh mắt khi nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh mang theo ngạc nhiên, tựa như thấy được một món trân bảo cực kì quý hiếm.

    Đợi cho tới khi cách lớp học khoảng vài mét, có một bụi cây chặn lại tầm mắt của mọi người trong lớp học, Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới mở túi ra, từ bên trong lấy ra hai quyển sách đưa cho Quan Gia Trạch:

    "Đây là tạ lễ đưa cho ngươi."

    Lại đem ba quyển sách còn lại đưa cho Tề Mộ Viễn:

    "Tề Mộ Viễn, đây là của ngươi."

    Quan Gia Trạch là một người có tính tình tùy tiện, vừa thấy đến thoại bản liền đem chuyện vừa rồi vứt tới tận chín tầng mây, chỉ lo cười ngây ngô:

    "Thật tốt quá, lại có truyện mới để xem."

    Tề Mộ Viễn tiếp nhận thoại bản, dùng con ngươi trong trẻo của hắn nhìn Đỗ Cẩm Ninh một cái, lúc này mới cúi đầu lật thoại bản, ngữ khí lạnh nhạt nói:

    "Ta đã mua một quán trà."

    "Hả?"

    Đỗ Cẩm Ninh mở to hai mắt.

    Nhìn đến Đỗ Cẩm Ninh lộ ra bộ dáng ngốc ngếch, một chút cũng không có vừa rồi khí thế, Tề Mộ Viễn khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lại không nói câu nào.

    "Ngươi, ngươi mua quán trà rồi?"

    Đỗ Cẩm Ninh không dám tin tưởng.

    Động tác cũng quá nhanh đi chứ. Cách lúc nàng nói với hắn cũng mới có hai ngày rưỡi, hắn đã đem quán trà mua xong rồi.

    Hơn nữa, hắn còn chưa xem qua thoại bản do nàng viết, sao có thể tin tưởng nàng như vậy?

    Tề Mộ Viễn gật gật đầu, nâng lên mắt nhìn hướng Đỗ Cẩm Ninh, từ trong túi móc ra sáu lượng bạc đã chuẩn bị tốt, đưa cho Đỗ Cẩm Ninh.

    Lúc này một lòng một dạ muốn nhìn thoại bản Quan Gia Trạch cũng kịp có phản ứng, cũng là bộ dáng trợn tròn mắt không thể tin được:

    "Ngươi mua quán trà?"

    Lần này Tề Mộ Viễn lại không thèm để ý tới hắn, chỉ liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

    Quan Gia Trạch chắc đã quen với thái độ của Tề Mộ Viễn, cũng không thèm để ý, quay đầu tới hưng phấn mà đối Đỗ Cẩm Ninh nói:

    "Ta hỏi qua thúc thúc của ta, ông ấy đồng ý cho chúng ta hợp tác mở quán trà."

    Đỗ Cẩm Ninh nghe được lời này cũng rất vui mừng:

    "Thật tốt quá."

    Sợ vắng vẻ ngạo kiều đồng học Tề Mộ Viễn liền quay đầu sang phía hắn nói: "Tề Mộ Viễn, động tác của ngươi thật là nhanh, cực kì tốt, rất đáng tán thưởng". Vừa nói nàng vừa giơ ngón tay cái lên quơ quơ trước mặt Tề Mộ Viễn.

    Vành tai Tề Mộ Viễn đỏ lên, độ cong của khóe miệng so với bất cứ một lần nào đều cao hơn biểu thị tâm tình hắn đang rất tốt.

    Đỗ Cẩm Ninh không đợi mọi người nói chuyện, lại quay đầu hướng Chương Hồng Văn nói:

    "Chương đại ca, lần trước ngươi không ở, sáng nay có Trịnh thúc ở nên ta không tiện nói. Ta tính toán mở một quán trà, thuê thuyết thư tiên sinh chuyên môn kể về truyện do ta viết, chúng ta bốn người cùng hợp tác. Ý ngươi thế nào, Chương đại ca?"

    Chương Hồng Văn vốn dĩ có chút mất mát, nghe thấy lười nàng nói đôi mắt lập tức sáng lên, không chút do dự liền gật gật đầu:

    "Được, ta không có ý kiến gì."

    "Nếu không để đợi ngươi về hỏi ý kiến của cha ngươi trước."

    Đỗ Cẩm Ninh hỏi. Dù sao Chương Hồng Văn không thể dùng kĩ thuật nhập cổ phần giống nàng, cần phải chi bạc để nhập cổ phần ".

    Chương Hồng Văn do dự một chút, cuối cùng lắc đầu:

    " Không cần hỏi, cha ta khẳng định không có ý kiến. "

    Dừng một chút hắn lại nói:

    " Ta không có nhiều tiền lắm, chắc chỉ đủ để chiếm một chút cổ phần thôi, chuyện này có ảnh hưởng gì không? "

    Đỗ Cẩm Ninh quay đầu nhìn về phía Tề Mộ Viễn:

    " Ngươi mua quán trà kia mất bao nhiêu tiền? "

    " 160 lượng bạc. "

    Đỗ Cẩm Ninh lại hỏi Quan Gia Trạch:

    " Thúc thúc ngươi cho ngươi bao nhiêu tiền? "

    " 100 lượng bạc. "

    Toàn kẻ có tiền mà!

    Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới trả lời Chương Hồng Văn:

    " Không thành vấn đề. Ta còn nợ nhà ngươi 17 lượng bạc, ta sẽ tính luôn vào cổ phần của quán trà cho ngươi. Ngươi về hỏi cha mình xem còn có thể lấy ra bao nhiêu. Không cần quá miễn cưỡng, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, hai người chúng ta đều làm theo khả năng của mình. "

    " Được rồi. "

    Chương Hồng Văn gật gật đầu.

    Nhà hắn ở trong thôn được xem như khá giàu có, nhưng nếu so sánh với những hộ trong thành thì hoàn toàn không đủ xem. Cho nên hắn ở trong thư viện vẫn là có chút tự ti.

    " Như vậy, ta hôm nay sẽ không vội quay về, ở chỗ này chờ các ngươi giữa trưa tan học. Sau đó chúng ta sẽ cùng đi tới quán trà mà Tề Mộ Viễn mua, có lẽ còn phải chi thêm tiền để tu sửa quán trà đó. Đợi đến lúc Chương Hồng Văn cũng về hỏi lại cha hắn, sau đó chúng ta mới lại thương nghị xem nên chia cổ phần thế nào cho hợp lí'.

    "

    Được". Ba người tự nhiên không có ý kiến gì.

    Sắp tới giờ học, các tiên sinh đạng lục tục lên lớp, ba người không dám lại trì hoãn, cùng Đỗ Cẩm Ninh nói một tiếng, từng người trở về lớp của chính mình.

    Đỗ Cẩm Ninh lúc này mới đi tới chỗ của Quan Nhạc Cùng.

    Quan Nhạc cùng làm Viện Trưởng đương nhiên không cần phải đi dạy học.

    Chỉ có ở thời điểm trước các kì thi ông mới cần chỉ dạy vài điều cho các thí sinh sẽ tham gia khoa khảo, còn bình thường thì chỉ cần quản lí một số việc nhỏ nhặt trong thư viện mà thôi.

    Hôm nay Đỗ Cẩm Ninh lại đến đúng lúc Quan Nhạc Cùng không có ở ký túc. Cũng may mà lão bộc hầu hạ ở đó nhận ra Đỗ Cẩm Ninh và trước đó cũng đã được Quan Nhạc Cùng giao phó rồi nên vẫn cho nàng vào.

    "Viện Trưởng có việc nên ra ngoài một lúc, tiểu lang quân cứ ngồi chờ một chút. Chắc khoảng trong vòng nửa canh giờ nữa thì Viện Trưởng sẽ trở về."

    Ông lại chỉ vào giá sách cùng bàn nói:

    "Sơn trưởng từng phân phó qua, tiểu lang quân nếu đến đây thì có thể tùy ý sử dụng văn phòng tứ bảo và sách trên giá."

    Sau đó hắn mời Đỗ Cẩm Ninh một chén trà nóng, còn bưng một mâm điểm tâm lại đây rồi mới đi ra ngoài.

    "Đa tạ."

    Đỗ Cẩm Ninh hành lễ, liền đến đi đến trước án thư ngồi xuống, đem túi của mình để ở cạnh bàn.

    Quan Nhạc Cùng đối tốt với nàng tự nhiên nàng phải hảo hảo hồi báo. Làm học sinh, phương thức hồi báo tốt nhất đối với tiên sinh đó chính là chăm chỉ học tập. Quan Nhạc cùng cho nàng ba quyển sách, hai ngày này nàng cũng bỏ thời gian ra đọc một lần. Hôm nay trừ bỏ đưa thoại bản, chính là lại đây nộp bài tập.

    Quan Nhạc cùng hiện tại không ở đây, Đỗ Cẩm Ninh cũng không khách khí, trải giấy ra liền bắt đầu viết truyện mới

    Tề Mộ Viễn đã chuẩn bị quán trà sẵn sàng, nàng nơi này tự nhiên không thể rớt dây xích, cần đem truyện viết ra sớm một chút.
     
    Thanhtrang13684 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2020
  6. Yenxd

    Bài viết:
    3
    Chương 55: Anh Hùng Xạ Điêu

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nguyen tuyetThanhtrang13684 thích bài này.
  7. Yenxd

    Bài viết:
    3
    Chương 56: Ôn Tuyền

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Thanhtrang13684bebe8 thích bài này.
  8. Yenxd

    Bài viết:
    3
    Chương 57: Dâu Tây

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Thanhtrang13684 thích bài này.
  9. Yenxd

    Bài viết:
    3
    Chương 58: Chuyện cũ của Tề Mộ Viễn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó vì ngươi không biết trồng. Đỗ Cẩm Ninh ở trong lòng nói thầm.

    Không đợi Đỗ Cẩm Ninh nói chuyện, Viên Tu Trúc vung bàn tay lên:

    "Được rồi, ngươi giúp ta chữa khỏi nó, ta cho ngươi hai mươi lượng bạc cộng thêm hai cây dâu tây non, đã được chưa?"

    Đỗ Cẩm Ninh rất vui mừng:

    "Không thành vấn đề."

    Nói thù lao ổn thỏa, Viên Tu Trúc gấp không chờ nổi mà thúc giục nói:

    "Nếu đã không thành vấn đề, ngươi mau cho giúp ta chữa bệnh đi."

    "Tốt."

    Đỗ Cẩm Ninh nhìn xung quanh:

    "Ngài nơi này có phòng bếp sao? Có tỏi sao?"

    "Ngươi đói bụng? Nga, cũng đúng, ăn no mới có sức để làm việc."

    Viên Tu Trúc rất là lý giải:

    "Đi, chúng ta đi ăn một chút gì đó rồi sẽ quay lại đây chữa bệnh cho nó sau."

    "Không phải ta muốn ăn cái gì."

    Đỗ Cẩm Ninh lắc đầu:

    "Ta là muốn tinh luyện dầu tỏi. Kỳ thật loại bệnh bạch phấn này có rất nhiều phương pháp trị liệu, ví dụ như vỏ cây của cây bạch quả ở cửa thôn trang của ngài cũng có thể. Nhưng mà nó có độc, phun vào cây dâu tây này thì quả dâu tây này sẽ không ăn được nữa. Dầu tỏi là lựa chọn tốt hơn, có thể trị bệnh, còn không không có độc."

    Tề Bá Côn vỗ về râu nói:

    "Được rồi, mau mang tiểu Ninh đi phòng bếp đi."

    Viên Tu Trúc đem đầu bếp đuổi đi, lại hỏi Đỗ Cẩm Ninh:

    "Còn cần gì?"

    "Hai ba cân tỏi, còn cần người lột vỏ tỏi."

    Viên Tu Trúc bàn tay vung lên, đối quản sự nói:

    "Mau làm theo lời hắn."

    Quản sự nói:

    "Lão gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong, hay là mang lên để mọi người ăn trước? Chờ ăn xong, thì chắc cũng đủ thời gian để làm bóc tỏi xong."

    Viên Tu Trúc nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh, thấy Đỗ Cẩm Ninh gật gật đầu, liền nói:

    "Được rồi."

    Đoàn người lại hướng nhà ở bên cạnh đi

    Ăn cơm xong, tỏi cũng lột tốt. Đỗ Cẩm Ninh liền bắt đầu làm dầu tỏi. Viên Tu Trúc cùng Tề Bá Côn xem đến nhàm chán, dứt khoát về phòng đi chơi cờ. Đợi Đỗ Cẩm Ninh đem dầu tỏi làm xong, lúc này mới cùng đi ra vườn dâu tây, xem nàng dùng ống trúc đã sai người chuẩn bị trước đó hướng dâu tây phun dầu tỏi.

    Đỗ Cẩm Ninh phun xong, đem ống trúc cùng dầu tỏi thừa giao cho thợ làm vườn:

    "Chỉ cần phun mấy ngày thì bệnh sẽ khỏi."

    Viên Tu Trúc cũng không nóng nảy, dặn dò thợ làm vườn cùng quản sự vài câu, liền cùng Tề Bá Côn và Đỗ Cẩm Ninh cùng nhau lên xe, chuẩn bị trở về thành.

    "Đây là ngân phiếu hai mươi lượng bạc, ở Thịnh Xương tiền trang ở trong thành đổi là được."

    Viên Tu Trúc ngồi ổn đinh, từ trong lòng ngực móc ra một tấm ngân phiếu, đưa cho Đỗ Cẩm Ninh.

    Đỗ Cẩm Ninh sửng sốt, vội thoái thác:

    "Ta vẫn chưa chữa khỏi bệnh, đợi bao giờ trị hết bệnh thì người trả ta sau cũng không không muộn."

    Viên Tu Trúc vốn dĩ chính là muốn giúp đứa nhỏ này, mặc kệ bệnh của dâu tây có trị hết hay không, hắn đều sẽ trả tiền. Lúc này sao có thể để nàng cự tuyệt, hắn mặt trầm xuống, giả bộ không vui nói:

    "Hay là ngươi đối chính mình không có tin tưởng?"

    Đỗ Cẩm Ninh cũng biết trước mắt lão nhân là muốn giúp nàng, trong lòng cảm kích, đành đem ngân phiếu nhận lấy, đứng dậy hành lễ:

    "Đa tạ tiên sinh."

    Đợi Đỗ Cẩm Ninh ngồi xuống, Viên Tu Trúc lại hỏi:

    "Ngươi có tính toán gì cho tương lai hay không?"

    Đỗ Cẩm Ninh còn không có trả lời, Tề Bá Côn liền cười nói:

    "Hắn tính toán cùng tôn tử của ta, còn có tiểu tử của Quan gia, với một tiểu tử cùng thôn hắn nữa, bốn người cùng nhau hợp tác mở một quán trà, làm thuyết thư tiên sinh tới kể truyện xưa do hắn viết."

    "Nga, rất tốt."

    Viên Tu Trúc gật gật đầu, lại nói:

    "Mặc kệ gặp được khó khăn gì, thì đừng một người ghánh, ngươi nhớ kỹ, ngươi hiện tại cũng là một người đã có lão sư. Có chuyện gì liền tới nói cho lão sư của ngươi hoặc nói cho ta cũng được, đều không có vấn đề gì."

    "Vâng."

    Đỗ Cẩm Ninh đáp.

    Nàng ngẩng đầu:

    "Ta hiện tại, đúng là có chuyện muốn nhờ tiên sinh hoặc Viện Trưởng giúp đỡ."

    "Chuyện gì, ngươi nói đi."

    "Không biết tiên sinh cùng Viện Trưởng có chỗ ruộng nào tương đối gần trong thành hay không? Tiên sinh cũng biết chúng ta này một phòng phân gia thời điểm là mình không rời nhà, không có ruộng cũng không có phòng. Ta liền nghĩ đằng nào cũng cần đặt mua phòng ở và ruộng thì sẽ đặt mua ở gần thư viện một ít, miễn cho đến lúc đó mỗi ngày chạy tới chạy lui, không những chậm trễ thời gian mà còn tiêu phí tiền xe."

    Viên Tu Trúc khen ngợi nói:

    "Ngươi nghĩ như vậy là đúng, không nên lãng phí thời gian ở trên đường, thời gian đó có thể dùng để đọc nhiều sách một chút."

    Đỗ Cẩm Ninh cảm thấy như có một đàn quạ đen bay qua đầu mình. Suy nghĩ của hai người căn bản là không phải cùng một tần số.

    "Yên tâm, việc này không khó. Không riêng gì các ngươi Viện Trưởng, đó là ta đều có đồng ruộng ở gần thư viện."

    Lúc ấy bọn họ mua đất xây thư viện, cũng tiện thể mua một miếng đất rất lớn, một nửa xây thư viện, một nửa làm đồng ruộng, còn xây luôn cái thôn trang ở bên cạnh. Những đồng ruộng đó thư viện cho người thuê để trồng trọt, tiền lời thu được dùng để duy trì chi tiêu của thư viện.

    Hắn nói:

    "Việc này ta trở về sẽ cùng lão sư của ngươi thương lượng một chút, xem nên an trí nhà ngươi ra sao."

    "Vâng, đa tạ tiên sinh."

    Đỗ Cẩm Ninh đứng lên hành lễ.

    Viên Tu Trúc xua xua tay, lại hỏi:

    "Ngươi là đi thư viện vẫn là về nhà?"

    "Sáng nay ta vừa mới từ thư viện ra. Trong chốc lát ta còn muốn đi trong thành mua vài thứ, sau đó sẽ trực tiếp về nhà."

    Viên Tu Trúc gật gật đầu, ra lệnh xa phu đem bọn họ đưa đến trong thành Tề phủ, liền tiếp tục đi tới thư viện.

    "Tề gia gia, ta cũng xin cáo từ."

    Đỗ Cẩm Ninh thấy sắc trời đã không còn sớm, chắcTrịnh Lâm đã đến trong thành. Nàng tính toán đi chợ mua vài thứ liền đi tìm Trịnh Lâm.

    Tề Bá Côn lại nói:

    "Ngươi đừng vội, tiến tới ngồi một lát, ta có lời muốn cùng ngươi nói."

    Đỗ Cẩm Ninh đành đi theo ông cùng nhau vào Tề phủ.

    Tề phủ là tổ trạch của Tề gia ở Li Thủy huyện. Tuy Tề Bá Côn ở bên ngoài làm quan nhiều năm, nhưng trong nhà còn có một cái huynh đệ ở lại đây, tòa nhà này giữ gìn đến đến rất tốt.

    Biết Đỗ Cẩm Ninh có việc muốn làm, Tề Bá Côn cũng không có đem hắn đưa đến biệt viện phía sau, mà là vào thư phòng ở tiền viện.

    Ngồi xuống, hắn liền mở miệng nói:

    "Kêu ngươi tiến vào, là muốn nói với ngươi về chuyện của tiểu Viễn nhà ta."

    Hắn thở dài:

    "Ta thời còn trẻ vận may rất lớn, làm quan ngay thẳng nên đắc tội không ít người. Trong đó có một người ăn hối lộ, bị bãi miễn chức quan, làm cho mẫu thân hắn bị tức chết. Hắn muốn trả thù ta nhưng bên người ta luôn mang theo hộ vệ, không dễ xuống tay, liền đem mục tiêu phóng tới hậu bối của ta. Ta có tới 7, 8 người tôn tử nhưng Tiểu Viễn là người được ta yêu thích nhất vì từ nhỏ hắn đã rất thông minh lanh, lại không nghĩ, sự yêu thích này lại hại hắn."

    Vì hồi tưởng lại một hồi kí ức đau khổ, ông có chút kích động, tay bưng chén trà run nhè nhẹ.

    Vì bình phục tâm tình, ông giơ chén trà lên nhẹ uống một ngụm, hít sâu một hơi, lúc này mới lại tiếp tục nói:

    "Lúc ấy hắn mới sáu tuổi, đi theo mẫu thân hắn đi lên núi dâng hương, bị kẻ thù bắt cóc. Tên đó muốn tuổi già của ta phải vượt qua trong đau khổ, cũng không giết tiểu Viễn, chỉ ở tra tấn tinh thần của tiểu Viễn. Ví dụ như, trên thức ăn.."

    Tay ông run rẩy đặt chén trà xuống bàn:

    "Đầu tiên là bỏ đói tiểu Viễn mấy ngày, sau đó đem bánh bao thịt dính lên phân ngay trước mặt tiểu Viễn rồi ngạnh nhét vào trong miệng hắn."

    Ông nhắm mắt lại:

    "Nếu chỉ là một hài tử bình thường thì cũng không sao, không hiểu thế nào là bẩn hay không, vì sống sót, khi ăn sẽ không tạo thành chướng ngại gì trong lòng cả. Nhưng tiểu Viễn rất thông tuệ, mới sáu tuổi những cái gì nó cũng đã hiểu, hơn nữa từ bé đã rất yêu sạch sẽ. Vì thế sự tra tấn này đối với hắn mà nói liền rất trầm trọng."

    "Mà loại tra tấn kiểu này còn không chỉ ở vấn đề thức ăn.."

    "Chắc ngày ấy ở chỗ lão sư của ngươi, ngươi cũng đã nhìn ra, Tiểu Viễn hắn là cái gặp mạnh tắc cường tính tình, mọi việc đều không chịu thua. Nếu là hài tử khác chắc đều đã sớm phát điên, nhưng tiểu Viễn lại cắn răng chịu đựng. Sau đó nó đã nghĩ cách chạy trốn trở về nhà, nhưng một cái hài tử, bị tra tấn như vậy nửa năm, tự nhiên tính tình đại biến. Hắn không muốn nói chuyện cùng người khác, không muốn ăn, thậm chí liền lúc ngủ đều không thể an ổn."

    Nói tới đây, thanh âm ông đã nghẹn ngào, một hàng lệ dài từ trong mắt chảy ra. Ông há mồm muốn tiếp tục nói, nhưng môi run rẩy một lúc lâu, lại không nói được câu nào.

    Đỗ Cẩm Ninh cầm ấm trà lên rót cho ông thêm chút trà. Tề Bá Côn gật gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, móc ra khăn tay lau nước mắt, uống ngụm trà bình phục tâm tình, lúc này mới mở miệng:

    "Ta nói này đó, là tưởng nói cho các ngươi, hắn không phải tính tình cao ngạo không để ý tới người khác, cũng không phải hắn xa xỉ kén ăn không muốn ăn bánh bao, mà là.. Hắn là cái tâm lý có bệnh hài tử."

    "Mấy năm nay, hắn vẫn luôn ở cực lực mà khắc phục tâm lý chướng ngại, muốn cho chính mình bình thường lên. Hắn muốn kết giao bằng hữu, nhìn đến các ngươi đối hắn có cái nhìn khác, mặc dù rất ghê tởm, vẫn cường chống đem bánh bao ăn đi xuống."

    Tề Bá Côn nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh:

    "Hắn rất mẫn cảm ở phương diện nhận thức người, không phải người nào cũng nguyện ý kết giao, càng không cần phải nói đến chủ động. Hắn có thể chủ động cùng ngươi kết giao, chúng ta đều rất kinh ngạc."

    "Ta tưởng nhờ ngươi.. Thay ta chiếu cố hắn một ít. Hắn là một hài tử ngoan, tuy bị nhiều tra tấn như vậy, đáy lòng lại vẫn tồn tại một mảnh chân thành. Ngươi nghĩ muốn cái gì, đều có thể cùng ta nói. Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi ở trong thành mua một căn nhà cùng một cái cửa hàng, ngươi cùng người nhà của ngươi liền có thể dời đến trong thành."

    Một ngày ở chung, hắn cũng coi như là hiểu biết tính nết Đỗ Cẩm Ninh. Sợ Đỗ Cẩm Ninh tức giận, hắn lại vội vàng nói:

    "Ta biết ngươi là một người rất có ý chí, không muốn chịu ân huệ của người khác, nhưng đây là một chút tạ lễ của ta, mong ngươi không cần cự tuyệt. Thông cảm cho sự áy náy yêu thương của một lão nhân với tôn tử của mình, cũng mong ngươi không hiểu lầm sự biết ơn này."

    Đỗ Cẩm Ninh lắc đầu:

    "Cháu sẽ không hiểu lầm, ngài yên tâm."

    Không đợi Tề Bá Côn cao hứng, nàng lại nói:

    "Nhưng cháu sẽ không nhận phần tạ lễ này của ngài."

    "Hắn là đồng học của cháu, hắn đối tốt với cháu, cháu đối xử tốt với hắn cũng đều là tình nghĩa giữa những người bằng hữu với nhau. Nếu cháu nhận phần tạ lễ này thì phần tình nghĩa kia liền không hề là tình nghĩa nữa mà trở thành giao dịch. Tề Mộ Viễn thông minh như vậy, hắn nhìn đến ta chuyển đến nhà mới, chẳng lẽ sẽ không đoán được giao dịch giữa cháu và ngài hay sao? Chuyện này đối với hắn mà nói có lẽ mới là sự tổn thương sâu sắc nhất? Về sau hắn kết giao bạn bè, có thể hay không sẽ suy nghĩ, người bạn này rất tốt với ta, có phải hay không tổ phụ ta lại giấu ta để cho hắn tiền, cho nên hắn mới rất tốt với ta? Chẳng lẽ ta hoàn toàn không có điểm tốt gì cho nên không ai nguyện ý thiệt tình mà cùng ta kết giao?"

    Tề Bá Côn bị lời nói của nàng làm cho hoảng sợ:

    "Ta.. Ta không nghĩ tới này đó.."

    Đỗ Cẩm Ninh cười nói:

    "Ngài đây là quan tâm quá sẽ bị loạn."
     
    Thanhtrang13684 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...