Truyện Ngắn Kẻ Giết Người - TueNghiAn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi TueNghiAn, 3 Tháng tư 2020.

  1. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Kẻ giết người

    Tác giả: TueNghiAn

    Thể loại: Truyện ngắn

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của TueNghiAn

    * * *

    Chap 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nay là chủ nhật, ngày duy nhất trong tuần mà vợ chồng Nga được ở trọn vẹn bên nhau.

    Nga và Bách - chồng Nga dự tính hôm nay sẽ đi bác sĩ tư chuyên khoa sản để thăm khám.

    Vừa khóa xong cổng, bước lên xe.. Thì chuông điện thoại của Bách vang lên.

    Rút điện thoại ra, chỉ thấy trên màn hình hiển thị hai chữ "Tuấn - Ngà", là số cậu em út của Bách.

    Khẽ cau mày, Bách ấn nút nghe.

    - Alo!

    - Anh ơi, mẹ bị ngất xỉu, nhập viện rồi, anh nhanh vào viện thành phố đi.

    "Tút.. tút.."

    Chẳng kịp đợi Bách kịp nói gì, đầu dây bên kia đã bị ngắt.

    Bách sững người, quay sang Nga, miệng lắp bắp.

    - Vợ à, mẹ nhập viện rồi. Hai vợ chồng mình xuống viện luôn xem sao nhé?

    Nga đang chỉnh lại chiếc túi xách, nghe Bách nói vậy, bàn tay khựng lại, ánh mắt thoáng qua một nét u uất lại kèm chút gì đó như hả hê?

    Cô ngước lên nhìn Bách:

    - Không. Anh tự đi đi, em chợt nhớ ra vẫn còn phần việc chưa làm xong.

    Nói rồi, cô xoay người rút chìa khóa ra mở cổng, bước vào trong.

    "Rầm!"

    Cánh cổng được đóng bằng gỗ thịt đóng sập lại, Bách đứng bên ngoài, tâm trạng rối ren, thở dài một tiếng, nhìn cánh cửa đóng im ỉm trước mặt.

    Nga vẫn chưa thể tha thứ cho mẹ của hắn, âu cũng là điều dễ hiểu.

    Thở dài tiếp một cái, Bách quay người bước vào trong xe, khởi động máy. Chiếc xe lao vút đi về hướng bệnh viện thành phố.

    * * *

    Về phần Nga, sau khi trở vào nhà, đóng sầm cửa lại, cô lững thững bước đi vào phòng ngủ, quăng chiếc túi qua một bên, Nga nằm vật xuống giường, vùi mặt trong chiếc gối mềm mại thơm mùi hương hoa nhài.

    Bờ vai run rẩy, Nga khóc nức nở. Kí ức tưởng như đã bị thời gian chôn vùi, nay lại ùa về mồn một trong tâm trí.

    Mười năm trước, cô và Bách mới vừa tốt nghiệp đại học, Bách còn đang chật vật tìm kiếm việc làm với tấm bằng tốt nghiệp loại ưu. Còn Nga may mắn hơn khi nhờ mối quan hệ gia đình mà xin được một công việc trong công ty liên doanh với đồng lương cũng gọi là tạm ổn giữa chốn phố thị xa hoa này.

    Cô và Bách yêu nhau từ năm học lớp 11, tình yêu kéo dài từng ấy năm trải qua bao thử thách như những cặp đôi khác với giận hờn vu vơ, với những buổi hẹn lãng mạn, những cái nắm tay, những nụ hôn vụng dại.. Mọi việc cứ bình yên là vậy, cho đến một ngày, Nga phát hiện mình đã mang bầu, đứa bé là kết tinh tình yêu giữa cô và Bách.

    Cô báo tin cho Bách, cả hai nghẹn ngào hạnh phúc, tuy cuộc sống vẫn đầy những khó khăn, chưa có gì ổn định, nhưng họ vẫn mơ về một mái ấm với những đứa trẻ kháu khỉnh.

    Chỉ là, họ không thể ngờ, hai bên gia đình lại không ủng hộ đến vậy. Gia đình Nga thậm chí còn ép cô bỏ cái thai, nếu không sẽ từ cô. Gia đình Bách cũng gây đủ sóng gió, chỉ vì họ muốn Bách lấy một cô gái mà gia đình đã nhắm từ trước.

    Nhưng rồi cuối cùng, trước sự quyết liệt của hai người trẻ tuổi, gia đình hai bên cũng đành phải gật đầu đồng ý cho họ thành đôi.

    Đám cưới diễn ra một cách khá đơn giản khi cái thai trong bụng Nga đã bước sang tuần thứ 24.

    Những tưởng mọi chuyện từ đây đã êm xuôi, nhưng hỡi ôi, Nga đâu biết địa ngục từ đây đã chính thức mở cửa đón cô vào.

    Mang thai, cơ thể Nga yếu ớt, thai dọa xẩy, cô đã phải nghỉ làm không lương ngay từ tháng thứ hai của thai kỳ.

    Sau khi cưới, cô về nhà chồng ở, trước giờ cuộc sống làm dâu chẳng phải ai cũng thuận buồm mát mái như ai. Có phúc thì gả được vào nhà chồng tử tế, vô phúc thì..

    Nga hiển nhiên là không có phúc phần ấy rồi. Ba chồng thì cũng thuộc tuýp người hiền lành, ít nói, thậm chí là còn có phần nhu nhược. Mẹ chồng thì lại thuộc tuýp người ngoa ngoắt, độc địa, một khi đã không ưa thì vạch lá tìm sâu đủ kiểu.

    Từ khi mang bầu, Nga mắc chứng khó ngủ, đêm nằm cơ thể đau nhức đủ chỗ khiến cô chẳng tài nào yên giấc. Chỉ đến tầm bốn, năm giờ sáng trở đi cô mới thiếp đi được một lát vì quá mệt. Nhưng ngày nào cô cũng gắng gượng bật dậy vào lúc 6h30 phút để nấu bữa sáng cho cả nhà năm người gồm bố mẹ chồng, chồng, cô em gái và cậu em trai út của chồng.

    Gắng gượng là vậy nhưng vẫn luôn bị chê bai đủ thứ từ bà mẹ chồng và cô em gái chồng, nào nấu nước dùng không đủ ngọt, nào thì mỡ quá, ngấy quá, cho nhiều hành quá.. Trước những lời chê bai ấy chồng cô không ít lần định lên tiếng cự lại, nhưng đều là Nga bấm tay hắn ra hiệu đừng làm vậy.

    Bởi cô không muốn không khí gia đình thêm ngột ngạt, không muốn Bách bị kẹt giữa mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, em chồng chị dâu như vậy.

    Nhiều khi nghĩ lại, Nga cũng không hiểu nổi tại sao khi đó bản thân lại cam chịu tài đến như vậy được.

    Những ngày tháng lầm lũi làm việc nhà, bụng mang dạ chửa, một mình lau dọn cả căn nhà ba tầng, diện tích mỗi tầng là một trăm hai mươi met vuông. Ngày nào cũng phải lau sạch sẽ, đó là yêu cầu của mẹ chồng cô.

    Trong khi đó cô con gái thứ hai của bà, khi đó đang học đại học năm nhất thì không bao giờ động tay làm bất kì việc gì trong nhà.

    Trước khi Nga về làm dâu thì trong nhà có thuê người giúp việc, sau khi Nga và Bách cưới nhau đâu đó tầm hai ngày bà Huệ, mẹ Bách đã cho người giúp việc nghỉ làm. Lý do là, nhà có con dâu, vài ba cái chuyện dọn dẹp trong nhà có gì mà làm không nổi?

    Vài ba cái chuyện dọn dẹp mà bà nói ấy, thật sự một người sức khỏe bình thường làm còn hơi cực huống hồ cô con dâu của bà khi ấy còn đang mang thai. Nhưng bà phớt lờ ý của Bách, nhất quyết không cho thuê người giúp việc nữa.

    Thương vợ, Bách thường tranh thủ giúp Nga làm vài việc nhà trước khi đi làm. Được chồng thương mà đỡ đần vậy Nga cũng thấy đỡ tủi phần nào. Vậy nhưng bà Huệ dường như không muốn để cô được ngơi nghỉ chỉ một giây, một phút, Bách đi khỏi là bà lại dùng những lời nói muôn vàn tục tĩu để chửi bới cô.

    (Còn tiếp) [​IMG]
     
    HetyeuroiTranhuynh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tư 2020
  2. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Phần 2

    Bà ta chửi cô là kẻ ăn bám, đã ăn bám lại còn không biết thân biết phận, mỗi mấy việc vặt vãnh trong nhà cũng không làm được còn bắt chồng làm cho..

    Vâng, cô trở thành kẻ ăn bám. Nhưng vì đâu cô thành kẻ ăn bám? Nga cũng không buồn phản bác nữa, từ ngày hôm sau, cô không để Bách động tay giúp mình làm việc nhà nữa.

    Nhiều khi nghĩ lại, cô thấy bản thân khi đó thật khờ, sao phải sợ, sao phải e dè mà để mình để con phải khổ sở đến thế?

    Cô sống e dè, nhường nhịn nhưng nhận lại được gì? Vẫn luôn bị mẹ chồng chì triết, kể xấu với mọi người, từ họ hàng thân thích cho tới mấy bà bán hàng nước không ai là bà không bêu rếu Nga. Nào là con tôi thì vất vả ngày đêm đi kiếm tiền còn con vợ nó chỉ biết ăn cho đẫy bụng rồi lăn ra ngủ.. việc nhà chẳng bao giờ động tới.. còn nhiều vô kể những điều khác nữa.

    Người ta nói đứng dựng ngược một cách chuyên nghiệp, trong lòng không chút lăn tăn.

    Còn cô em chồng ngày ngày đi học về là bày bừa từ trong phòng riêng ra tới phòng khách, xuống phòng bếp cho tới cả nhà tắm nhà vệ sinh.

    Một vài lần Nga nhắc nhở thì con bé gân lên, nhếch miệng nhìn cô và nói:

    - Trước giờ có giúp việc nhà tôi dọn, nay chị đến ở, chị dọn là đương nhiên! Chị có ý kiến gì thì nói với mẹ tôi đó.

    Giặc bên Ngô không đáng sợ bằng bà cô bên chồng thật chẳng sai.

    Hỡi ôi, nhớ lại chuyện cũ, Nga vẫn chẳng khỏi rùng mình bởi những con người ấy.

    Nhưng nếu chỉ là những việc ấy thôi thì cô cũng sẽ không căm hận bà mẹ chồng của mình đến vậy.. Bà ta còn là kẻ giết người, giết chết đứa con còn chưa kịp lọt lòng của Nga.

    "Rinh.. rinh.."

    Dòng hồi ức của Nga bị ngắt đoạn bởi tiếng nhạc chuông điện thoại.

    Đưa tay lau những giọt đắng ướt đẫm má, Nga cầm di động lên. Là Thủy - bạn thân của cô gọi tới.

    - Alo?

    - Bà đang đâu đấy?

    - Đang ở nhà.

    - Sao vậy? Bà khóc hả?

    - Ừ.

    - Đợi chút. Tôi qua giờ.

    * * *

    Thủy nhanh như một cơn gió, chưa đầy năm phút đã có mặt ở nhà Nga.

    Sau một hồi tỉ tê, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân khiến tâm trạng Nga tệ như vậy.

    Thủy nhớ như in cái ngày nhận được tin Nga nhập viện trong tình trạng nguy kịch, máu chảy ồ ạt, sự sống và cái chết chỉ cách nhau một tích tắc.

    Có từ ngữ gì diễn tả nổi cảnh tượng lúc ấy đây? Chưa lúc nào mà Thủy thấy Thần Chết đến gần như vậy. Mặt Nga lúc ấy trắng bệch không hột máu, tay ôm bụng quằn quại, máu nhuốm đỏ vạt váy cô mặc, luôn miệng cầu xin bác sĩ, y tá xung quanh:

    - Cứu.. cứu con em với.. cứu con em với..

    Nhưng cuối cùng duyên cạn, đứa bé đã không thể bình an ra đời.

    * * *

    Thủy nhấp một ngụm nước cam, đắn đo giây lát rồi nói.

    - Nga này, tôi vẫn luôn muốn biết vì cớ gì mà mẹ chồng bà lại lừa bà uống thuốc ra thai như vậy?

    Nga đang ngồi trên chiếc sofa đối diện lật giở những tấm phiếu siêu âm thai năm xưa. Đôi tay run run cô vuốt ve khuôn măt mơ hồ của đứa trẻ trong tấm hình. Mỗi lần nhớ lại ngày mà bản thâm vĩnh viễn mất đi đứa con vô tội ấy thì Nga không khỏi căm hận người mẹ chồng tới tột định. Cô thậm chí còn muốn giết người.. nhưng chưa..

    Nga hít một hơi dài, để tờ phiếu kết quả siêu âm lên mặt bàn rồi đẩy dịch đến trước mặt Thủy, khẽ nói:

    - Vì cái này!

    Thủy nhổm người dậy, cầm tờ phiếu lên xem, lướt đọc, hai hàng lông mày thanh tú của cô không khỏi cau lại.

    - Bé bị hở hàm ếch và tay bị dị tật? Nhưng sao..

    Nga nhìn qua khung cửa sổ, ngắm nhìn những chiếc lá đang đung đưa đung đưa, cất giọng nói đều đều như thuật lại một câu chuyện của người khác:

    - Kết quả xét nghiệm đó vốn chỉ có tôi và Bách biết, cả hai đều nghĩ, con cái là duyên phận, con không được lành lặn như những đứa trẻ khác nhưng sau khi sinh ra vẫn có thể can thiệp bởi y học. Tờ giấy báo kết quả này sau khi về nhà, tôi đã cất kĩ trong chiếc tủ trong phòng của hai vợ chồng. Chỉ là không thể ngờ, trong lúc bà ấy vào phòng lục lọi thì lại vô tình thấy được.

    Ngưng một lát, ngăn những giọt nước mắt trực trào, Nga mới nói tiếp.

    - Sau đó bà ấy làm ầm lên, khóc lóc chửi rủa, bắt tôi phải bỏ cái thai. Nhưng tôi và Bách đều nhất quyết không chịu.. Bà ấy đuổi hai vợ chồng tôi ra khỏi nhà.. Sau đó thì như cậu biết đó, hai vợ chồng tôi tìm thuê được căn phòng nhỏ trong ngõ hẹp. Cuộc sống muôn phần cơ cực vì vàng cưới, tiền cưới bà ấy đã mượn khéo từ đợt trước đó không lâu. Tiền lương Bách đi làm về khi còn ở nhà ấy thì mất một nửa già nộp chi phí sinh hoạt, rồi còn tiền nọ tiền kia. Thành ra hai vợ chồng chẳng có bất kì khoản tích trữ nào.

    Nhấp ngụm nước, đôi mắt xa xăm, Nga nở một nụ cười chua chát. Những ngày tháng ấy ăn tạm mẩu bánh mì, bát mì tôm không người lái ấy cô sao có thể quên?

    Im lặng một lát, Nga tiếp tục:

    - Mọi chuyện không dừng lại ở đó, tầm khoảng nửa tháng sau khi vợ chồng tôi chuyển ra ngoài, bất ngờ một buổi trưa, khi đó chỉ có mình tôi ở phòng. Bà ta cùng cô con gái mò tới, nói xin lỗi tôi này nọ, rồi hiện tại bà ấy đã nghĩ thông, nên sẽ cùng vợ chồng tôi lo lắng cho tương lai đứa nhỏ sau này. Rồi bà ấy đưa cho tôi một cặp lồng thức ăn, bên trong có món gà ác hầm thuốc, bảo tôi cố ăn cho có sức dưỡng thai.

    Nghe đến đây, Thủy giật mình ngắt lời cô:

    - Đừng nói với tôi, trong món đó có..

    - Không sai.. khi ấy tôi đã quá chủ quan. Chỉ nghĩ là bà nào mà chẳng thương cháu, nên bà ấy suy nghĩ lại cũng là chuyện thường. Vậy nên tôi đã không đề phòng. Đợi tôi ăn xong, bà ta lấy cớ về luôn. Tầm nửa tiếng sau bụng tôi bắt đầu đau quằn quại..

    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tư 2020
  3. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên gương mặt trái xoan xinh xắn ấy, những giọt nước mắt lặng rơi.

    Cảm giác đau đến thắt ruột cắt gan ấy ai thấu? Nhưng nỗi đau thể xác đâu có thấm gì với vết thương trong lòng Nga? Người ta mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, đổi lại được đứa con làm bầu bạn.

    Còn cô, mang thai ngót nghét tám tháng có lẻ, chịu bao đau đớn từ những ngày đầu mang thai cho đến cái đau thấu trời ở giây phút cuối, nhưng đánh đổi lại được gì?

    Không gì cả. Con số không tròn trĩnh.

    Con của cô, đứa trẻ dễ thương, đứa trẻ mà ngày ngày vẫn ngoan ngoãn nằm trong bụng cô, đứa trẻ chỉ mới đây thôi còn cho cô cảm nhận những cái đạp, những cái trườn, những tiếng nấc cục khe khẽ.. đã vĩnh viễn rời xa cô. Thậm chí cô còn không được một lần tận mắt nhìn thấy khuôn mặt thực của con. Để rồi cho đến mãi sau này, trong những giấc mơ trưa, những cơn ác mộng ập về cô cũng chỉ thấy một dáng vẻ quá đỗi mơ hồ của đứa con bé bỏng ấy.

    Trong giấc mơ, con khóc, con oán:

    "Mẹ.. tại sao mẹ lại bỏ con? Con đã nghe lời mẹ, đã cô gắng cùng mẹ vượt qua nửa già chặng đường rồi mà?"

    "Con hận mẹ! Hận mẹ! Con đau lắm, mẹ biết không?"

    * * *

    Thủy nhìn thấy sắc mặt Nga lúc này rất tệ, tái nhợt thì vội chạy qua đỡ lấy thân hình như muốn gục ngã bất kì lúc nào của cô.

    Bao năm qua đi những tưởng vết thương trong lòng Nga đã nguôi ngoai.. nhưng dường như không phải. Thủy có cảm giác tất cả sự bình lặng trước giờ chỉ là một thứ bình phong che đi những giông bão đang chực chờ phía sau. Cảm giác này thực sự khiến cô thấy bất an.

    Thủy ôm lấy Nga, đưa tay vỗ vỗ lưng cho Nga rồi khẽ nói:

    - Nga, bà mạnh mẽ lên, con cái là duyên. Coi như con với mình chưa đủ duyên nên con về với Phật rồi. Khi nào đủ duyên con sẽ lại về với bà thôi. Còn ở đời này ai làm việc ác hại người thì đến cuối cùng cũng sẽ phải chịu nghiệp của họ mà thôi.. Hãy nghĩ vậy cho nhẹ lòng!

    Nga gục đầu vào vai Thủy, bờ vai run lên từng hồi, chỉ là ở một nơi Thủy không nhìn thấy, ánh mắt Nga thoáng qua tia lạnh lạ lùng, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười ẩn chứa quá nhiều ý vị.

    * * *

    Thủy ở lại trò chuyện cùng Nga một lúc thì có điện thoại gọi tới, đưa mắt nhìn Nga, Thủy có chút đắn đo rồi mới đứng dậy, đi nhanh ra ngoài nghe cuộc gọi.

    Thủy ra ngoài, Nga cũng lập tức bật dậy, đứng sau cánh cửa, lắng nghe cuộc điện thoại của Thủy. Chỉ nghe thoang thoảng:

    - Không sao đâu.. em hiểu.. em biết rồi mà. Cô ta chẳng nghi ngờ gì hết đâu á. Vâng, anh sắp về chưa? Tiếc thế, giờ em lại phải đi công chuyện luôn rồi, để hôm khác mình gặp nhé..

    Đứng sau cánh cửa, Nga nắm chặt hai bàn tay mình lại, ánh mắt đau đớn xen lẫn sự uất hận.

    Nhiều khi vết thương trí mạng không phải do kẻ thù gây ra mà lại do chính những con người thân thiết nhất bên cạnh ta. Vết thương sâu hoẵm như đẩy đưa ta đến bờ vực.. tội lỗi.

    Thủy nghe xong cuộc gọi, quay lại phòng khách thì thấy Nga đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế sofa dài. Đôi môi đánh son màu đỏ cherry khẽ nở nụ cười, cầm lấy túi xách, Thủy xoay người bước ra ngoài và không quên cài cửa nhà lại giúp Nga.

    Chỉ là Thủy không ngờ được rằng, khi cánh cửa ấy vừa khép lại thì đôi mắt người phụ nữ đang nằm ngủ trên chiếc sofa ấy mở choàng ra. Đôi mắt đen sâu thẳm, bình thản đến bất thường.

    Nga ngồi dậy, chầm chậm bước lên lầu, vào phòng ngủ, mở cửa tủ quần áo to đùng đặt ở cạnh giường ngủ ra. Nhón chân, cô với tay lấy chiếc làn nhỏ màu hồng xuống.

    Trong chiếc làn nhỏ đựng toàn đồ của bé gái từ sơ sinh cho đến chín, mười tuổi.

    Nga nhẹ nhàng lấy từng món đồ ra khỏi chiếc làn, đặt xuống dường, cô đưa tay vuốt ve chúng như đang vuốt ve em bé. Nga gục xuống dường, ôm bộ quần áo trẻ con vào lòng, vỗ về, miệng dịu dàng nói:

    - Cục cưng của mẹ, gắng đợi mẹ, một chút thời gian nữa thôi, mẹ con mình.. sẽ được gặp nhau rồi!

    Ánh nắng chiều xuyên qua những kẽ lá chiếu rọi vào gian phòng, chiếu rọi lên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp. Nga của lúc này thật sự rất dịu dàng, hệt như một người mẹ đang cưng nựng đứa con yêu quý trong vòng tay của mình.

    * * *

    Tầm hai mươi phút sau, tính từ lúc Thủy ra về, Nga nghe thấy tiếng động dưới lầu. Là Bách. Hắn đã về.

    Nga cũng không buồn nhúc nhích, cứ nằm đó khẽ cất tiếng "à ơi.. cái cò mà đi ăn đêm, đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao.. à à.. ơi".

    Ở dưới lầu, Bách mở cửa vào nhà, nhìn quanh không thấy bóng dáng vợ đâu cả. Khẽ cau mày, hắn đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt màu xanh than trên cổ ra, bước từng bước mệt mỏi lên gác.
     
  4. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mở cửa bước vào phòng, Bách đưa mắt nhìn về phía Nga, khẽ cau mày, hắn để chìa khóa xe cùng di động xuống mặt bàn trang điểm ở cạnh đầu giường.

    Rồi hắn xà xuống giường mà ôm lấy Nga vào lòng, hít một hơi dài, hắn nói:

    - Đừng suy nghĩ nhiều nữa vợ à! Rồi con sẽ lại về với chúng ta..

    Nga cũng mặc cho hắn ôm, mắt nhắm lại, cô không muốn phải rơi nước mắt vì những điều không đáng nữa.

    Một hồi lâu, Nga mới lên tiếng:

    - Mẹ anh sao rồi?

    Khẽ thở dài, dựa người vào người Nga, Bách nói:

    - Mẹ tỉnh lại rồi nhưng vẫn phải ở viện theo dõi thêm. Bác sĩ nói cần chờ kết quả xét nghiệm đã. Bởi họ phát hiện trong người mẹ có một khối u, chưa rõ lành hay ác..

    - Vậy sao?

    Nga bình thản, dửng dưng hỏi lại.

    Chần chừ hồi lâu, Bách mới nói:

    - Ừ.. Nga này, sáng mai em vào viện trông bà một buổi được không? Mai anh có cuộc hẹn quan trọng với đối tác, vợ chồng thằng út nói có công chuyện..

    - Được. Mai em vào viện.

    Bách ngơ người, hắn còn tưởng bản thân sẽ phải tốn nhiều công thuyết phục cô nữa cơ. Nào ngờ..

    - Em nói thật chứ?

    - Ừm.

    Bách nở nụ cười vui mừng, định cúi xuống hôn Nga một cái thì Nga đã ngoảnh đầu qua một bên, đẩy hắn ra, cô nói:

    - Anh đi tắm rồi nghỉ ngơi đi. Em đi chuẩn bị cơm tối.

    Liếc nhìn đồng hồ treo tường, giờ mới chưa tới bốn giờ, Bách lẩm bẩm:

    - Cơm nước gì giờ này?

    Nhưng Nga không nói gì, bước xuống khỏi giường, tiện tay thu dọn chiếc rỏ màu hồng rồi cất lại vào vị trí cũ.

    * * *

    Sáng sớm hôm sau, một mình Nga vào viện thay cho ba chồng về nghỉ ngơi.

    Bà Huệ thức dậy thì nhìn thấy Nga ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh giường bệnh, hiển nhiên là rất kinh ngạc:

    - Sao cô lại ở đây?

    Nga chỉ cười mà không nói gì, nụ cười ấy bỗng khiến bà Huệ thấy rợn rợn trong lòng.

    * * *

    Đêm cùng ngày, khi Bách đang hẹn hò với

    "Đối tác" trong một khách sạn hạng sang thì một tin nhắn được gửi đến.

    Thủy đang cầm điện thoại của Bách, tiện tay mở ra coi. Bỗng đâu miệng há hốc, bờ môi run run.

    - Bách, anh.. anh..

    Bách đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng sức sau cuộc hoan ái cuồng nhiệt, thấy Thủy có vẻ lạ thì mở choàng mắt ra.

    - Gì vậy bảo bối?

    Thủy không thốt nổi thành câu, chỉ biết đưa lại di động cho hắn.

    Bách nhíu mày khó hiểu, cầm lấy di động, liếc nhìn một cái và rồi cũng sững sờ:

    "Anh gặp đối tác mệt lắm không?"

    Kèm theo tin nhắn là một bức ảnh chụp màn hình điện thoại, trong đó có hình ảnh đôi trai gái đang ôm ấp nhau đầy thân mật.. hai người đó không ai khác mà chính là Bách và Thủy.

    Còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, chuông điện thoại của Bách vang lên.

    Theo phản xạ, Bách nhấn nút nghe. Chỉ thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng cậu em út:

    - Anh Hai, mẹ.. mẹ bị chị dâu khống chế trên sân thượng bệnh viện.. anh mau tới đây..

    Bách và Thủy nhận được tin thì tức tốc lao xe đến viện nơi mẹ hắn đang nằm điều trị. Quang cảnh trước mắt khiến bọn họ bàng hoàng, chỉ thấy xe cảnh sát hú còi inh ỏi, người người qua lại chỉ trỏ, bàn tán..

    Bách ngước nhìn lên sân thượng của tòa nhà 6 tầng chính giữa, trên đó có hai bóng người.

    Hắn tinh mắt nhận ra Nga nhờ bộ độ vest màu đỏ sáng nay cô mặc. Và người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ kẻ của bệnh nhân đang bị khống chế đó, chẳng ai khác chính là mẹ đẻ của hắn, bà Huệ.

    Hắn chạy đến, giật lấy chiếc loa của một đồng chí công an, hắn gào lên, giọng run rẩy.

    - Nga, em điên rồi à? Mau thả mẹ ra!

    Cả một không gian rộng lớn bỗng im lặng như tờ, mọi người hướng ánh nhìn về phía Bách rồi lại ngước lên đỉnh tòa nhà.

    Chỉ nghe văng vẳng, câu được câu không vọng xuống kèm theo tiếng cười khó tả..

    - Đúng tôi điên rồi! Tôi thật sự điên rồi! Tôi.. chính là bị các người khiến cho bị điên đây.. Tôi hận các người.. hận mẹ chồng mất nhân tính, hận bố chồng nhu nhược, hận.. hận người chồng tồi tệ.. hận người bạn thân phản bội.. Con yêu.. mẹ mang bà ta đến đền tội cho con đây..

    Dứt lời, hai bóng người cùng lúc ngã nhào xuống khỏi sân thượng.

    Tuy nền đất bên dưới sớm đã được bố trí đệm hơi nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể giữ lại mạng sống cho hai người họ được.

    Họ chết do đã uống phải thuốc độc từ trước.

    Khám nghiệm tử thi, người ta phát hiện trong tay Nga cầm chặt một tấm hình nho nhỏ, trên đó là hình ảnh một thai nhi có hình hài khiếm khuyết..

    Bách đứng đó như trời trồng, hẵn sững sờ không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.

    Còn Thủy ngã quỵ, run rẩy, nước mắt không ngừng rơi, cô ta sợ hãi, toàn thân ớn lạnh, Nga sớm đã phát hiện ra chuyện giữa cô ta và Bách rồi ư?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...