Giang Sơn Hữu Hỉ - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tà Nguyệt Lâu Chủ, Mar 7, 2020.

  1. Chương 20: Cuồng Hoan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited by a moderator: Jun 26, 2020
  2. Chương 21: Tâm Tư

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hai người đã ân ái bao lần, rốt cuộc thì bọn họ cũng tách ra. Trần Tĩnh Kỳ nằm dưới sàn nhà, trên những lớp quần áo, còn Thục phi thì tựa đầu lên ngực hắn, đôi mắt lim dim mơ màng, xuân ý vẫn còn chưa kịp rút.

    Qua thêm một lúc, khi khí lực đã phần nào khôi phục, Thục phi mới hé đôi môi mềm cất tiếng:

    - Tĩnh Kỳ ngươi thật hư hỏng.

    Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười, lấy tay vuốt tóc giai nhân:

    - Nương nương người không phải còn hư hỏng hơn ta sao? Ta nhớ lúc nãy tiếng kêu của người...

    Trần Tĩnh Kỳ nói tới đó thì miệng đã bị một bàn tay che lại.

    Thục phi xấu hổ lườm hắn, cắn môi:

    - Còn nói... Còn không phải do ngươi...

    Trần Tĩnh Kỳ đem bàn tay giai nhân gỡ ra, làm bộ nghi hoặc:

    - Do ta? Do ta thế nào?

    - Ngươi...

    Xem cái bộ dạng vờ như vô tội kia của hắn, Thục phi vừa tức vừa cảm thấy buồn cười. Nàng há miệng cắn vào vai hắn một cái.

    - A..!

    Trần Tĩnh Kỳ bị đau, nhăn mặt:

    - Thục phi nương nương, từ khi nào người lại biến thành mèo rồi?

    - Phải, ta là mèo đấy! Răng nanh trong miệng ta cũng đều bị ngươi làm cho mọc lên luôn rồi!

    ...

    Hai người đùa giỡn thêm một lúc rồi cũng an ổn lại. Thục phi lại ngả đầu tựa lên trên ngực của nam nhân bên dưới, thấp giọng hỏi:

    - Ngươi thực phải sang Hạng quốc sao?

    Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu:

    - Sẽ rất nhanh thôi liền khởi hành.

    - Không thể không đi sao?

    Thục phi lại hỏi.

    - Đây là ý của phụ hoàng.

    - Tại sao...

    - Bởi vì trong các hoàng tử hoàng tôn, ta là người "thích hợp" nhất.

    Lấy trí thông minh của Thục phi làm sao lại không hiểu.

    - Tĩnh Kỳ, ta không muốn ngươi đi. Ta sợ...

    Trần Tĩnh Kỳ nhẹ nhàng đem Thục phi nâng dậy, lựa lời trấn an:

    - Nương nương, người đừng lo, ta sẽ biết tự bảo vệ mình.

    Hắn nói tiếp:

    - Ban đầu tâm tình ta quả đã rất tồi tệ, song sau mấy ngày suy nghĩ, ta lại cảm thấy ta đến Hạng quốc có khi lại tốt hơn.

    - Tại sao lại nghĩ vậy?

    Trần Tĩnh Kỳ cười nhẹ:

    - Nương nương nghĩ xem, ta ở Đại Trần chỉ là một phế hoàng tử muốn địa vị không có địa vị, muốn phú quý không có phú quý. Hoàng cung với ta mà nói, thực chẳng khác nào nhà giam. Ở đây, ta dù có muốn đứng lên tranh đấu cũng không biết lấy gì để đấu.

    - Kể từ khi mẫu phi ta mất, suốt tám năm qua ta đều phải cắn răng nhẫn nhục, dẫu bị khinh khi, giẫm đạp cũng chẳng dám hé môi oán thán nửa lời. Cho dù văn chương ta có hay, tài nghệ có giỏi, sách lược trị quốc an bang mỗi đêm đều chong đèn nghiền ngẫm thì cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng, không dám bộc lộ. Bởi vì ta sợ nếu mình biểu hiện sự thông minh khôn khéo ấy ra, qua đến ngày mai sẽ không bao giờ còn thấy được ánh mặt trời nữa.

    - Ta không dám đấu. Ta hiểu rõ mình không có vốn liếng để đấu với những hoàng tử, hoàng tôn kia. Ở lại Đại Trần này, cả đời ta sợ rằng đều sẽ phải luồn cúi, một lần thẳng lưng ngẩng đầu cũng chẳng thể... Thục phi, ta không cam tâm.

    Thục phi chăm chú lắng nghe, đối với tình cảm của Trần Tĩnh Kỳ lại càng thêm tin tưởng. Hắn đã đem những tâm tư thầm kín chia sẻ với nàng, điều đó cho thấy ở trong lòng hắn Kim Vận nàng đã chiếm một vị trí quan trọng.

    - Tĩnh Kỳ ngươi không phải kẻ kém tài, ta biết. Hùng tâm tráng chí của ngươi, bây giờ ta cũng đã cảm nhận được. Chỉ là ta...

    - Tĩnh Kỳ ngươi sang Hạng quốc làm con tin, nhất định sẽ đầy rẫy nguy cơ. Ta sợ... sau này không còn cơ hội gặp lại ngươi nữa.

    Trần Tĩnh Kỳ áp tay lên má Thục phi, dùng ngón cái lau qua mắt nàng:

    - Nương nương không tin tài trí của ta sao? Tám năm ta ẩn nhẫn rèn luyện, sách lược đọc qua không biết bao nhiêu cuốn, há lại chẳng tự lo nổi cho tánh mạng của mình... Nương nương, ta hứa với người, nhất định sẽ có ngày ta trở lại Đại Trần.

    Thục phi cắn môi, đợi tâm tình bình ổn lại mới tỏ vẻ hờn dỗi, đem cánh tay đang đặt trên người mình gạt xuống.

    Trần Tĩnh Kỳ nhất thời nghi hoặc:

    - Nương nương?

    Thục phi nghe hắn gọi lại càng giận hơn:

    - "Nương nương"? Từ đầu tới chân ta đều đã bị ngươi "ăn" hết rồi, còn có thể gọi "nương nương"?

    Hắn gọi nàng là "nương nương" như vậy, thế chẳng hoá ra Kim Vận nàng đã cùng với chính..?

    Thục phi da mặt mỏng, thực là không chịu nổi tiếng xấu này. Lại nói, nếu bỏ đi thân phận phi tử hoàng đế, Thục phi nàng cũng có hơn Trần Tĩnh Kỳ hắn mấy tuổi đâu, bất quá chỉ đủ để làm tỷ tỷ hắn thôi.

    - Ha ha...

    Trần Tĩnh Kỳ thấy Thục phi xấu hổ hờn giận, trong lòng một trận cười vui. Hắn nhịn không được lại cúi xuống hôn lên đôi môi thơm tho của nàng...

    - Ưm...
     
  3. Chương 22: Sắc Phong

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Thục phi bị hôn một lúc thì vội vã chủ động tách ra. Ngực phập phồng, nàng có chút hoảng sợ năn nỉ:

    - Đừng có loạn động! Ta... ta thật là chịu không nổi nữa...

    Kim Vận nàng chẳng có nói ngoa, nàng thật đã không thể tiếp nhận thêm mưa móc. Cuộc yêu cuồng nhiệt ban nãy đã gần như đem toàn bộ sức lực của nàng rút cạn rồi. Với lại chỗ đó của nàng hiện vẫn còn ê ẩm, làm sao dám hồ đồ tiếp.

    Trần Tĩnh Kỳ cũng hiểu được "khó khăn" của Thục phi Kim Vận, nên liền thu tay. Ngẫm lại thì ban nãy do sự oán hận với Thiên Đức hoàng đế mà hắn đã có hơi thô bạo với nàng, nội tâm không khỏi áy náy.

    - Xin lỗi, là ta không tốt.

    Thục phi lắc đầu, giọng ôn nhu:

    - Chỉ cần là ngươi, ta cam tâm tình nguyện.

    - Nương...

    Trần Tĩnh Kỳ quen miệng tính gọi "nương nương", song rất nhanh đã đem lời sửa đổi, gọi thẳng tên nàng:

    - ... Kim Vận, nàng là nữ nhân đầu tiên thực lòng đối xử chân thành với ta. Cả đời này Tĩnh Kỳ ta sẽ mãi khắc ghi.

    ...

    ...

    - Nhị thập tứ điện hạ tiếp chỉ!

    Bên ngoài cửa cung Cảnh Nhân, thái giám Nhạc Tư Hầu cầm đạo thánh chỉ hướng Trần Tĩnh Kỳ nói.

    Trần Tĩnh Kỳ cùng Tạ Đình và Kim Toả theo nghi lễ quỳ xuống tiếp chỉ.

    Thái giám Nhạc Tư Hầu từ từ mở đạo thánh chỉ ra, cất cao giọng nói:

    - Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nay phong cho nhị thập tứ hoàng tử Tĩnh Kỳ làm An vương, thưởng cho lãnh địa Hà Tiên, An vương phủ một tòa, gia nhân năm mươi người, hoàng kim mười vạn lượng...

    Trần Tĩnh Kỳ quỳ nghe, trong lòng âm thầm cười lạnh. Nay Tĩnh Kỳ hắn sắp sang Hạng quốc làm con tin, Thiên Đức hoàng đế phong cho lãnh địa, ban thưởng gia nhân, vàng bạc... ích gì chứ? Hắn có thể đem mang hết sang Hạng quốc được sao? Còn nói trở về... Biết đến khi nào hắn mới có thể trở về?

    Nhạc Tư Hầu đưa xong thánh chỉ, mở miệng chúc mừng:

    - Điện hạ, chúc mừng người được phong Vương. Trong các vị hoàng tử, ngoài điện hạ ra thì chưa ai từng được đặc cách như vầy đấy.

    Trần Tĩnh Kỳ cũng tươi cười đáp lại, tự mình đưa tiễn Nhạc Tư Hầu.

    Bóng dáng Nhạc Tư Hầu vừa khuất, khuôn mặt Trần Tĩnh Kỳ liền đổi sang lạnh lùng, năm ngón tay siết chặt thánh chỉ, trong lòng thầm nghĩ:

    "Sắp xếp nhanh như vậy, Thiên Đức hoàng đế ông quả nhiên đã sớm có chủ trương cả rồi."

    - Tiểu chủ nhân.

    Kim Toả và Tạ Đình thấy thần sắc chủ tử khó coi thì cũng sinh lòng lo lắng.

    - Vào trong thôi.

    Trần Tĩnh Kỳ khoát tay, hướng nội cung trở vào.

    Bởi do thời gian khởi hành sang Hạng quốc đã được định đoạt, lại đã cận kề nên Tạ Đình và Kim Toả phải tranh thủ sắp xếp đồ đạc cho chủ tử của mình. Chuyến đi này bọn họ không thể đi theo.

    Mặc dù đã được phong Vương, thân phận tôn quý hơn trước rất nhiều, song bầu không khí ở Cảnh Nhân Cung của Trần Tĩnh Kỳ vẫn rất vắng vẻ đìu hiu, chẳng có vị hoàng tử hoàng tôn nào đến thăm nói lời đưa tiễn. Người thường xuyên lui tới duy cũng chỉ mỗi hai cung nữ Tuyết Thi, Tuyết Nhạn thay Thục phi đưa tin qua lại.

    Có lẽ bởi thời gian đã không còn được bao nhiêu nên đối với luật lệ hà khắc chốn thâm cung Trần Tĩnh Kỳ cũng bớt cố kị. Mấy ngày này hắn "ghé thăm" Thục phi nhiều hơn. Chẳng những ban đêm mà ở cả ban ngày.

    Phần Thục phi Kim Vận thì lại càng không sợ. Nàng giống như cô gái mới gả về nhà chồng, lần đầu biết yêu, mỗi giờ mỗi khắc đều chỉ muốn ở bên cạnh tình lang của mình. Những lúc Trần Tĩnh Kỳ phải rời đi, Kim Vận nàng đều quyến luyến chẳng muốn buông tay; khi không có hắn, nàng lại thẫn thờ thương nhớ ngóng trông...

    - Tĩnh Kỳ!

    Thời điểm Trần Tĩnh Kỳ vừa mới tiến vào Thanh Nguyệt Cung, Thục phi Kim Vận liền bước nhanh đến dang tay ôm chầm lấy hắn, mặc kệ hai cung nữ Tuyết Thi, Tuyết Nhạn vẫn chưa kịp đóng cửa đi ra.

    Đối với hai cung nữ này Trần Tĩnh Kỳ cũng không lo lắng. Tuyết Thi, Tuyết Nhạn cũng giống như Tạ Đình và Kim Toả vậy, rất mực trung thành với chủ tử của mình.

    - Kim Vận...

    Không cần phải nhiều lời bày tỏ, Trần Tĩnh Kỳ gọi tên Thục phi xong liền hướng môi nàng hôn xuống. Thục phi trong lòng nhung nhớ, nhiệt tình đáp lại.

    Cả hai dìu dắt nhau đi đến bên giường, màn vừa buông thì liền đem quần áo đối phương cởi bỏ. Chả mấy chốc ai nấy đều đã trần như nhộng...
     
  4. Chương 23: Nguy Hiểm Kích Tình (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại


    (Cảnh bị cắt -> Tà Nguyệt Lâu)

    Đương cơn men ái tình thiêu đốt, khi Trần Tĩnh Kỳ và Thục phi Kim Vận đang sắp sửa hoà quyện làm một thì bất ngờ từ bên ngoài, tiếng của tì nữ Tuyết Nhạn vang lên.

    - Chung tổng quản! Xin hãy dừng bước!

    - Thục phi nương nương đâu?

    - Nương nương...

    Thanh âm bên ngoài khiến cho hai kẻ bên trong phải giật mình kinh sợ. Trần Tĩnh Kỳ và Thục phi Kim Vận vội tách nhau ra, tính đường ứng phó. Lúc này Chung tổng quản kia đã đến ngay trước cửa phòng, Trần Tĩnh Kỳ có muốn lui cũng lui không được nữa rồi. Hắn thầm trách hai cung nữ Tuyết Thi, Tuyết Nhạn tại sao lại sơ suất như vậy, để họ Chung đi vào tận đây mới lớn tiếng tri hô.

    Phải làm sao đây? Nếu bị họ Chung kia phát hiện, cả hắn và Thục phi sẽ liền chết không có chỗ chôn.

    - Để ta ứng phó.

    Nói đoạn Thục phi ra dấu bảo Trần Tĩnh Kỳ im lặng, ở yên trên giường.

    Bên ngoài, Tuyết Thi đi đâu không rõ, lúc này chỉ có mỗi mình Tuyết Nhạn. Nàng rất muốn ngăn, nhưng là không thể ngăn được. Chung Quý cùng mấy gã thái giám đi theo đã đẩy cửa xông vào phòng.

    - Chung tổng quản, không thể!

    - To gan!

    Chung Quý cùng mấy gã thái giám vừa tiến vào phòng đã liền bị tiếng quát của Thục phi khiến cho phải khựng bước chân.

    Thục phi nói tiếp, thanh âm tức giận:

    - Chung Quý, ngươi tự tiện xông vào phòng ta như vậy là muốn làm gì?!

    Nếu trước mặt là một vị phi tần nào khác, Chung Quý có thêm mười lá gan cũng không dám vô lễ, song đối với Thục phi Kim Vận đã bị thất sủng này, hắn căn bản chẳng hề e ngại.

    - Nương nương tha tội, nô tài chỉ là làm theo chức trách. Nương nương cũng biết hàng tháng nô tài đều phải đi kiểm tra, sau đó báo cáo lại cho đại tổng quản...

    - Ngươi kiểm tra, có nhất thiết phải xông vào phòng ta như vầy?

    - Nương nương bớt giận, nô tài không nhìn tận mặt nương nương thì không thể báo cáo. Mà, Thục phi nương nương, đương buổi ban ngày, nương nương sao lại đóng kín cửa phòng, lại còn buông màn...

    - Hỗn xược!

    Thục phi làm bộ ho lên mấy tiếng:

    - Khục khục... Thân thể ta không tốt, muốn nghỉ ngơi một chút lẽ nào cũng cần phải có sự cho phép của ngươi?!

    Chung Quý khẽ nhíu mày:

    - Thục phi nương nương, nô tài chỉ là theo chức trách mà làm việc. Nếu như nương nương không tiện, vậy để nô tài tới xem.

    Dứt câu Chung Quý liền hướng phía giường bước tới, chính hành động ấy đã khiến cho Trần Tĩnh Kỳ phải biến sắc. Thục phi tất nhiên là cũng sợ lắm. Nàng vội nói:

    - Nếu Chung Quý ngươi không sợ mất đầu thì cứ việc!

    Chung Quý lập tức khựng lại.

    Thục phi nói tiếp:

    - Ta thân thể không tốt, khắp người bức bối nên lúc nãy đã đem phân nửa y phục cởi bỏ... Ta dù ở lãnh cung thì tước vị như cũ vẫn là quý phi. Ngọc thể của quý phi, một tên nô tài như ngươi được phép nhìn hay sao? Ngươi dám khinh hoàng thượng?

    - Nô tài... Nô tài không dám!

    Nghe Thục phi trình bày nguyên cớ, lại lấy hoàng thượng ra cảnh báo, Chung Quý thực tình hoảng sợ. Ngọc thể của quý phi, trừ bỏ các cung nữ hầu hạ ra thì cũng chỉ có hoàng thượng mới được phép nhìn. Chung Quý hắn thân là một thái giám, lúc trước từng là nam nhân, theo quy định đích xác không thể nhòm ngó.

    - Hừ, ngươi không dám? Theo ta thấy thì Chung Quý ngươi là đang có ý nghĩ phạm thượng, muốn nhìn xem ngọc thể của ta!

    - Nô tài hoảng sợ!

    Chung Quý và mấy tên thái giám đi theo lập tức quỳ xuống. Bọn họ không phải sợ Thục phi mà là sợ cái uy của hoàng thượng. Nếu để những lời vừa rồi của Thục phi lan truyền, Chung Quý hắn e là sẽ chuốc phải tai ương. Ở trong hoàng cung này, đấu đá vô cùng khốc liệt. Đâu chỉ phi tần, cả thái giám, cung nữ cũng là như vậy, mạng nhỏ tùy thời đều có thể mất.

    Sau bức màn, Trần Tĩnh Kỳ ngồi nghe hết thảy, đối với Thục phi Kim Vận âm thầm tán thưởng. Trong tình huống bất ngờ, lòng đang kinh sợ như vậy mà nàng vẫn có thể dễ dàng ứng phó, đem Chung Quý kia triệt để áp chế, quả thật là rất không tầm thường.

    Ngồi phía trước, Thục phi thấy đã khống chế được cục diện, lúc này trong dạ mới nhẹ nhõm thở phào. Nàng rướn người tới, nhẹ hé bức màn nhìn xem. Kẽ hở rất nhỏ, vì vậy nên nàng cũng chẳng lo những người bên ngoài có thể xem thấy được gì bên trong.
     
  5. Chương 24: Nguy Hiểm Kích Tình (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại


    (Cảnh bị cắt - > Tà Nguyệt Lâu)

    - Ngươi..!

    Thục phi nghe hắn nói mà muốn cắn cho một phát. Vừa rồi tình cảnh hung hiểm như thế nào chứ... Nàng cả gan muốn truy hô để cho Trần Tĩnh Kỳ hắn biết cảm giác bị mang ra pháp trường chém đầu là như thế nào.

    Dĩ nhiên là Thục phi nàng chỉ thoáng nghĩ qua như vậy thôi chứ làm sao có thể mở miệng truy hô cho được. Nàng đâu có đành. Trái lại, rất nhanh chính Kim Vận nàng cũng hùa theo với Trần Tĩnh Kỳ hắn, cùng nhau điên rồ một trận.

    Nhưng cuồng nhiệt thì cuồng nhiệt, lần này Trần Tĩnh Kỳ đã không dám nán lại quá lâu. Sau khi đám người Chung Quý đi một đỗi thì hắn và Thục phi cũng tách ra, vội vã quay trở về Cảnh Nhân Cung của mình.

    ...

    - Tiểu chủ nhân.

    - Tiểu chủ nhân.

    Thái giám Tạ Đình và cung nữ Kim Toả đã đợi sẵn trong cung, vừa thấy Trần Tĩnh Kỳ liền lên tiếng chào hỏi. Bọn họ có hơi nghi hoặc, không biết tại sao chủ tử của mình mới đi chưa bao lâu đã trở về rồi.

    Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên là chẳng muốn kể gì. Hắn nhẹ gật đầu, sau đó bảo Kim Toả đi chuẩn bị nước tắm.

    Lúc nãy vội vàng, thân thể vẫn còn chưa kịp lau a.

    ...

    ...

    Kể từ sau lần đó thì Trần Tĩnh Kỳ không còn dám "ghé thăm" Thục phi vào ban ngày nữa, mỗi lần muốn đến hắn đều phải đợi tới gần nửa đêm rồi mới lén lút rời cung. Vì muốn đảm bảo an toàn, hắn đã dẫn theo cả thái giám Tạ Đình để có thêm người canh gác, phòng ngừa bất trắc.

    Cũng nhờ vậy, những cuộc ân ái tiếp theo của hắn và Thục phi Kim Vận diễn ra rất suôn sẻ, không còn bị rơi vào tình cảnh giống như hôm đó nữa. Song là... chủ sướng thì tớ phải khổ. Hai cung nữ Tuyết Thi, Tuyết Nhạn còn tốt, chỉ tội cho Tạ Đình. Mỗi lần Trần Tĩnh Kỳ vào trong "thăm hỏi" Thục phi là hắn lại phải chạy ra bên ngoài cửa cung Thanh Nguyệt, đứng ở ngoài trời đón gió lạnh, đã vậy lại còn phải mở to hai mắt dòm ngó chung quanh, canh chừng cho chủ tử.

    Haizz... Chủ tử của hắn thật là biết đối đãi với người già cả mà.

    ...

    Chiếu chỉ đã ban ra, thời gian cũng đã định đoạt, qua ngày mai là Trần Tĩnh Kỳ phải khởi hành sang đất Hạng. Cũng tức là nói hôm nay là ngày cuối cùng hắn còn được gần gũi Thục phi Kim Vận...

    Ban đêm, chủ đi trước, tớ theo sau, Trần Tĩnh Kỳ và thái giám Tạ Đình lặng lẽ đến Thanh Nguyệt Cung. Cũng như những lần trước, Tạ Đình đứng ở bên ngoài canh chừng, một mình Trần Tĩnh Kỳ tiến nhập nội cung Thanh Nguyệt.

    Thời điểm Trần Tĩnh Kỳ đi vào phòng thì thấy trên bàn đã bày đầy rượu và thức ăn, mọi thứ đều được chế biến tinh tế, đẹp mắt, rõ ràng chủ nhân đã phải bỏ ra rất nhiều công sức lẫn tinh thần để chuẩn bị.

    - Điện hạ, xin đợi một chút. Nương nương sẽ lập tức đến ngay.

    Tuyết Nhạn nói xong thì xoay người rời đi, lúc ra ngoài không quên khép nhẹ nhàng cánh cửa.

    Trần Tĩnh Kỳ hít nhẹ một hơi, kéo ghế ngồi xuống bàn tiệc. Chợt, bên tai hắn một giọng ca u buồn cất lên.

    "Ngũ nguyệt bất khả xúc,
    Viên thanh thiên thượng ai.
    Môn tiền trì hành tích,
    Nhất nhất sinh lục đài.
    Đài thâm bất năng tảo,
    Lạc diệp thu phong tảo.
    Bát nguyệt hồ điệp lai,
    Song phi tây viên thảo.
    Cảm thử thương thiếp tâm,
    Toạ sầu hồng nhan lão..."

    (Dịch nghĩa:

    "Tháng năm nước dâng cao, không đi được đến đó
    Trên cao nghe có tiếng vượn kêu ai oán
    Trước sân dấu chân dạo hồi xưa còn đó
    Đâu đâu cũng đầy những lớp rong rêu
    Rêu mọc dày quá không quét đi hết
    Lá đã rơi trong gió thu đến sớm
    Tháng tám bươm bướm bay lại
    Bay từng đôi với nhau trong khu vườn mé tây
    Nhìn thấy vậy thiếp bỗng sinh thương tâm
    Ngồi buồn sợ già đi mất...")

    (Trích từ bài "Trường Can Hành I" của nhà thơ Lý Bạch)
     
  6. Chương 25: Lưu Luyến Chia Tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited by a moderator: Jun 26, 2020
  7. Chương 26: Từ Biệt Cố Thổ

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ...

    Cỗ xe được trang trí tinh mĩ, phía trước là tám con ngựa thong thả kéo đi. Một lúc lâu sau, đoàn người đã tới được Hương Cảng.

    Lúc này tiết trời vẫn còn đang lạnh, trên không trung tuyết bay mù mịt, dưới mặt đất một màu trắng xóa.

    Trần Tĩnh Kỳ và thất hoàng thúc Trần Thế Khải của mình một trước một sau, lần lượt được thái giám theo hầu dìu xuống xe ngựa.

    - Hắt xì..!

    Trần Thế Khải vừa bước xuống xe liền rùng mình, lấy tay quẹt ngang qua mũi.

    - Nguyên Tiêu cũng đã sớm qua rồi mà thời tiết vẫn còn lạnh như vậy...

    Trần Tĩnh Kỳ không nói gì. Khác với vị thất hoàng thúc kia của mình, từ nhỏ Trần Tĩnh Kỳ hắn đã tự biết rèn luyện thân thể. Sống ở thâm cung, lúc nào hắn cũng ý thức bản thân cần phải thật mạnh mẽ, vì nếu yếu đuối, hắn sẽ phải chết. Một chút tuyết này... có là gì chứ.

    Dọc theo con đường làm bằng đá, Trần Tĩnh Kỳ và Trần Thế Khải chậm rãi hướng bến cảng bước đi. Hai bên đường, thỉnh thoàng có vài hành khất bước qua, trên người áo quần lam lũ, mặt mày bẩn thỉu. Phía xa xa, cạnh những chiếc thuyền neo đậu, một vài đứa trẻ lúi húi nhặt nhạnh những sản vật vừa rơi ra từ các thùng hàng hoá đang được người khuân vác lên bờ.

    Có thanh âm quát nạt, có tiếng đòn roi vung đánh. Những đứa trẻ hành khất sợ hãi chạy đi, nhưng rồi khi thấy hàng hoá rơi vãi, chúng lại nhanh chân chạy tới lượm nhặt...

    - Những người này...

    Đi bên cạnh, Trần Thế Khải thấy hoàng chất của mình biểu lộ ngạc nhiên thì cười nói:

    - Thường ngày đều như vậy, cũng không có gì lạ.

    Không lạ ư?

    Trần Tĩnh Kỳ nói:

    - Vậy mà mọi hôm Tĩnh Kỳ đều nghe mọi người nói Đại Trần ta binh hùng tướng mạnh, quốc thái dân an.

    - Xuy...

    Trần Thế Khải phì cười, song lập tức nín ngay.

    - Hoàng chất, hừm... Thật ra cũng là có lý do cả. Ngươi cũng biết đấy, mấy năm qua Trần quốc chúng ta liên tiếp hứng chịu thiên tai, lại thường xuyên phải giao chiến với ngoại bang...

    - Những cô nhi quả phụ ở đây, hẳn không ít người đã mất đi tướng công, mất đi phụ thân, huynh đệ của mình nơi biên ải?

    Trần Tĩnh Kỳ hỏi.

    Trần Thế Khải gật đầu xác nhận:

    - Đến chín phần là như vậy.

    - Phụ hoàng, người không giúp đỡ họ sao?

    Trần Thế Khải cười nhạt lắc đầu.

    - Tránh đường!

    Phía trước, một gã hộ vệ lớn tiếng quát. Trần Tĩnh Kỳ hướng mắt nhìn thì thấy có một đứa bé mặc quần áo rách rưới vừa mới bị gã hộ vệ xô ngã, lăn ra lề đường. Hắn ngầm than, tiến lại, lấy ra một lượng bạc đưa cho đứa trẻ này. Đây cũng không phải do Trần Tĩnh Kỳ keo kiệt, chỉ là vì nếu như hắn cho đứa trẻ quá nhiều, như vậy sẽ biến thành hại nó.

    "Thiên Đức hoàng đế, phụ hoàng, đây là binh hùng tướng mạnh, quốc thái dân an mà ông vẫn thường hay nói đó ư?"

    ...

    Tại bến cảng, một chiếc thuyền lớn đang neo đậu dưới sông, trên thuyền được sơn son thếp vàng, nhìn rất tráng lệ, thoáng liếc qua cũng đã thấy được sự cao sang quyền quý.

    Thú thực thì đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh Kỳ mới đặt chân lên một con thuyền lộng lẫy giống như vầy. Mặc dù hắn biết thuyền này, bình thường các hoàng tử, hoàng tôn vẫn hay dùng nó để đi lại.

    "Lần này nếu không phải ta sang Hạng quốc, thiết nghĩ đến cơ hội ngồi thử cũng chẳng được."

    Trong lòng mình Trần Tĩnh Kỳ tự hiểu. Hắn biết đây là vì thể diện của Đại Trần.

    - Hoàng chất, chúng ta xuống thuyền thôi.

    Bên cạnh tiếng Trần Thế Khải truyền tới.

    Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu, cùng vị thất hoàng thúc này của mình bước xuống thuyền.

    Thuyền được chia làm ba tầng, khoang dưới thuyền là chổ đám thuyền phu trú ngụ, tầng một là võ sĩ thị vệ, tầng hai là đám quan viên tùy tùng, tầng ba là nơi của Trần Tĩnh Kỳ và Trần Thế Khải.

    Sau khi ngó qua phòng ốc một chút, Trần Tĩnh Kỳ mới xoay người mở cửa, bước ra lan can thuyền.

    Từ vị trí hắn đứng có thể quan sát toàn bộ kinh thành. Hắn bỗng thấy Trần đô phồn vinh, tráng lệ mọi khi lúc này dường như cũng trở nên bé nhỏ. Trong màn mưa tuyết mờ ảo mông lung, lòng hắn chợt dâng lên một nỗi niềm ưu thương khó tả.

    Nơi đây chính là cố thổ. Cho dù tám năm qua hắn có khó khăn, vất vả ra sao, khuất nhục thế nào thì rốt cuộc quê hương vẫn cứ là quê hương. Mẫu phi hắn đã ở đây, Trần Tĩnh Kỳ hắn cũng lớn lên ở đây; trên mảnh đất này có tóc tai, da thịt của mẫu phi, cũng có mồ hôi và những giọt nước mắt của hắn...

    "Mẫu phi, hoàng nhi... sắp phải đi rồi..."
     
  8. Chương 27: Phong Tiêu Tiêu Hề

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ...

    Đến trưa, thuyền bắt đầu rời bến. Trần Tĩnh Kỳ và Trần Thế Khải sóng vai đứng ở lan can thuyền, hướng mắt nhìn Trần đô.

    Tức cảnh sinh tình, Trần Thế Khải mở miệng ngâm:

    "Phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy hàn,
    Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn."

    (Dịch:
    Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,
    Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa)

    (Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện.
    Kinh Kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thủy Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này)

    Lời ca khẳng khái, thần thái Trần Thế Khải cũng không hề tệ, song Trần Tĩnh Kỳ nghe xong lại chỉ muốn bật cười.

    Chuyến đi này, vị thất hoàng thúc này của hắn bất quá chỉ đưa tiễn một đoạn, sau khi đến đất Hạng thì sẽ liền quay về. Ở trong hiểm cảnh, rốt cuộc vẫn là Trần Tĩnh Kỳ hắn. Hắn không ngâm hai câu ấy thì thôi, Trần Thế Khải hát cái gì chứ. Thật là... cứ làm quá.

    - Hoàng thúc, trong lòng hoàng thúc dường như chất đầy tâm sự?

    Trần Thế Khải cảm thán thở dài:

    - Hoàng chất có điều không biết, ta đây đã hơn mười năm rồi chưa rời khỏi kinh thành, hôm nay ra đi... tâm trạng a.

    Nói xong Trần Thế Khải nhẹ vỗ vai Trần Tĩnh Kỳ, đi vào phòng mình. Trần Tĩnh Kỳ ngó theo thì thấy ở trước cửa phòng có ba nữ nhân dung nhan tú lệ đang đứng đợi. Hắn nhẹ lắc đầu, lại xoay nhìn hướng Trần đô.

    "Kim Vận, nàng hãy bảo trọng..."

    ...

    Trần Thế Khải sau khi tức cảnh sinh tình ngâm lên hai câu "Phong tiêu tiêu hề..." kia thì không còn thấy đi ra nữa. Một tên nam nhân cùng chung một chỗ với ba nữ nhân xinh đẹp, bọn họ làm cái gì mà ở mãi trong phòng, Trần Tĩnh Kỳ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đủ biết.

    Còn may, phòng của hắn và Trần Thế Khải được cách âm rất tốt, thanh âm nghe được không nhiều, chỉ cần lấy ít bông vải bịt tai lại liền xong.

    Đường xa, căn phòng trống trải chẳng biết làm gì, Trần Tĩnh Kỳ mới lục tìm những quyển sách ghi chép về Hạng quốc ra xem. Khiến hắn chú tâm nhất chính là danh sách các vương công quý tộc Hạng quốc, tình hình chính trị, sự tranh đấu nội bộ bên trong. Xứ lạ quê người, nguy cơ tứ phía, nếu muốn tồn tại thì hắn buộc phải nắm rõ những điều này...

    ...

    Hôm sau.

    Thời điểm Trần Thế Khải thức dậy thì mặt trời cũng đã lên cao. Lúc hắn bước ra khỏi phòng, vươn vai thì thấy thân ảnh Trần Tĩnh Kỳ đã hiện ra ngay trước mặt.

    - Oáp...

    Trần Thế Khải che miệng ngáp dài, bước tới.

    - Hoàng thúc.

    Trần Tĩnh Kỳ lên tiếng chào hỏi.

    - Hoàng chất, trời lạnh mà ngươi dậy sớm làm gì?

    - Tĩnh Kỹ dậy sớm đã quen.

    Để ý thấy vị hoàng thúc của mình vẫn còn rất uể oải, Trần Tĩnh Kỳ mới hỏi:

    - Hoàng thúc, đêm qua... hẳn là nhất tiễn hạ tam điêu?

    Trần Thế Khải có hơi ngạc nhiên nhìn Trần Tĩnh Kỳ. Hắn không ngờ đứa chất nhi thường ngày vẫn hay tỏ ra nhút nhát này của mình lại hỏi một câu như vậy.

    - Ha ha ha! Hoàng chất ngươi... thật là...

    Cả hai vui vẻ trò chuyện thêm một lúc thì tới giờ ăn trưa, ai về phòng nấy.

    Đêm xuống.

    Hôm nay Trần Thế Khải chẳng còn quất quýt với ba tì thiếp của mình nữa, hiện hắn đang dành thời gian đối ẩm với Trần Tĩnh Kỳ.

    Chừng khi đã ngà ngà say, Trần Thế Khải mới đứng dậy mở cửa phòng bước ra phía ngoài lan can thuyền.

    - Hoàng thúc, trong lòng lại có tâm sự chăng?

    - Cũng không có gì, chỉ là nhớ đến chút chuyện xưa...

    Trần Thế Khải vung tay đem vò rượu ném xuống nước, lại cất cao giọng hát:

    "Phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy hàn,
    Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn!"

    Tiếng Trần Thế Khải vừa dứt chưa lâu thì từ phía sau lại có một giọng trầm trầm cất lên:

    "Thử địa biệt Yên Đan,
    Tráng sĩ phát xung quan.
    Tích thời nhân dĩ một,
    Kim nhật thủy do hàn."

    (Dịch nghĩa:

    Nơi đây khi từ biệt Thái tử Đan nước Yên
    Tóc tráng sĩ dựng đứng lên sát mũ
    Người xưa đã khuất rồi
    Nước sông Dịch ngày nay còn giá lạnh)

    (Đây là bài thơ "Dịch Thủy Tống Biệt" của Lạc Tân Vương. Bài thơ này đã có nhiều nhà thơ lớn của Việt Nam dịch lại, tiêu biểu có thể kể đến Tản Đà, Trần Trọng Kim.
    Tản Đà:
    "Đất này biệt chú Yên Đan,
    Tóc anh tráng sĩ tức gan dựng đầu.
    Người xưa nay đã đi đâu,
    Lạnh lùng sông nước cơn sầu chưa tan."

    Trần Trọng Kim:
    "Đất này từ biệt Yên Đan,
    Tóc đầu đứng ngược, máu hờn nóng sôi.
    Người xưa khuất bóng đi rồi,
    Ngày nay còn thấy nước trôi lạnh lùng")

    Trần Thế Khải nghe xong không khỏi giật mình. Hắn quay lại nhìn Trần Tĩnh Kỳ, vẻ kinh ngạc hiện rõ trong đôi mắt, dường như đã hiểu ra gì đó...
     
  9. Chương 28: Biến Sự

    Bấm để xem
    Đóng lại


    - Phù... ù...

    Thần sắc nhanh chóng khôi phục như thường, Trần Thế Khải tiến lại gần đứa chất nhi của mình.

    - Tĩnh Kỳ, ngươi tuổi còn nhỏ, nay đi Hạng quốc, lâu thì năm sáu năm, nhanh thì có thể một hai năm liền quay trở về, lúc đó... nói không chừng lại được trọng thị.

    Trần Tĩnh Kỳ nghe xong, chẳng nói gì.

    ...

    Dưới nước sóng vỗ, trên đầu ánh trăng bàng bạc chiếu rọi. Trần Thế Khải bởi không chịu được gió lạnh nên đã sớm lui vào phòng, hiện trên thuyền, ngoài đám thuyền phu đang chèo thuyền ra cũng chỉ còn có một mình Trần Tĩnh Kỳ. Hắn thong thả đi tới đầu thuyền, nhắm mắt cảm thụ từng làn khí tươi mát...

    Xa xa, Trần Tĩnh Kỳ nhìn thấy những ánh đèn trên các con thuyền đánh cá không ngừng lóe lên, chợt nghĩ: "Giữa đêm khuya lạnh giá này nhiều người vẫn đang khổ cực kiếm sống. Ta cũng như họ, đều phải vì vận mệnh của mình mà bôn ba..."

    Hắn khẽ thở dài, tiếp tục ngó xem.

    Xem được một lúc, trên khuôn mặt Trần Tĩnh Kỳ bỗng lộ ra vẻ khác lạ.

    Hắn phát hiện có điểm không được bình thường. Những chiếc thuyền đánh cá kia, chúng đang hợp lại với nhau, hình như đồng thời cùng hướng đến chỗ hắn.

    Đột nhiên, trên những chiếc thuyền đánh cá ấy, ánh đèn xuất hiện càng lúc càng nhiều. Rồi, "ánh đèn" lao vút lên không, nhắm về thuyền hắn bay tới.

    Không ổn! Là hoả tiễn!

    - Có địch!

    Trần Tĩnh Kỳ biến sắc kinh hô, vội xoay người chạy đi.

    Phập!

    Mới chạy được ba bốn bước, một mũi tên đang cháy đỏ rực đã bay ngang sát mặt Trần Tĩnh Kỳ, cắm vào tường lâu.

    Hoảng hồn, hắn phóng vội, khẩn trương chạy vào phòng.

    Phập!

    Phập!

    - Có địch!

    - Có địch!

    - Bảo vệ Vương gia!

    Hộ vệ từ tầng một chạy ra, dùng khiên che chắn.

    Phập!

    Phập!

    Hỏa tiễn không ngừng xuyên qua cửa bay vào trong phòng Trần Tĩnh Kỳ, khoang thuyền đã bắt đầu cháy lớn, khói bốc lên cuồn cuộn khiến hắn không khỏi ho khan.

    "Cứ thế này, cho dù ta không bị cháy chết thì cũng sẽ ngộp thở mà chết thôi."

    Cân nhắc, Trần Tĩnh Kỳ cắn răng, chạy ra phía cửa, vung chân đá mạnh.

    - Bảo vệ Vương gia!

    Trần Tĩnh Kỳ vừa chạy ra bên ngoài thì liền được đám võ sĩ hộ vệ tay cầm khiên thép bảo vệ.

    Mưa tên dần ít lại, rồi dứt hẳn.

    Chính lúc này, từ bên dưới những chiếc thuyền nhỏ, tiếng hò reo cất cao. Một đám người bịt mặt, mặc đồ đen phóng lên thuyền của Trần Tĩnh Kỳ, ra tay chém giết.

    - A!

    - A..!

    - Sát!

    - Xông lên!

    Các hộ vệ từ tầng một ùa ra, gươm đao tua tủa xông vào đánh trả địch nhân. Nhưng là, theo như Trần Tĩnh Kỳ quan sát, đám hắc y nhân kia so với các hộ vệ hộ tống hắn thì võ công cao hơn hẳn. Mặc dù bọn chúng số lượng không nhiều nhưng lại hoàn toàn chiếm được ưu thế.

    Trần Tĩnh Kỳ chính thức kinh sợ!

    Phải biết những hộ vệ này không phải tầm thường! Để phòng ngừa bất trắc, Thiên Đức hoàng đế đã đặc biệt phái đại nội thị vệ đi theo hộ tống hắn đấy!

    Đám hắc y nhân kia tuyệt đối không thể nào là hạng thổ phỉ được. Rõ ràng có đại nhân vật quyết giết hắn, mục đích quá nửa là để phá hoại quan hệ hoà bình giữa hai nước Trần - Hạng...

    - Tĩnh Kỳ!

    Giống như Trần Tĩnh Kỳ, Trần Thế Khải cũng vì lửa khói mà buộc phải chạy ra khỏi phòng. Bên cạnh hắn còn có hai tì thiếp ăn mặc hở hang.

    - Hoàng thúc!

    Trần Tĩnh Kỳ đang muốn chạy qua chỗ Trần Thế Khải thì chợt từ bên dưới, ba bốn bóng đen phóng vọt lên, vung kiếm đâm tới chỗ hắn.

    Trần Tĩnh Kỳ phản ứng mau lẹ, vội lách mình. Song, đường kiếm của hắc y nhân quá nhanh, khiến hắn khó có thể tránh thoát hoàn toàn. Cánh tay trái của hắn hiện đã bị thương, máu tươi chảy ròng.

    - Bảo vệ Vương gia!

    Đám hộ vệ cùng nhau dựng thành rào chắn phía trước Trần Tĩnh Kỳ và Trần Thế Khải, vung đao chống trả đám hắc y nhân.

    Tong số các hắc y nhân có một tên vóc người yểu điệu, vừa nhìn đã biết là nữ nhân. Nàng điểm chân vào sàn thuyền nhún một cái, thân hình vụt lên hơn hai trượng bỏ đám hộ vệ lại phía sau, trên không trung tiện tay rút ra thanh đoản kiếm sáng loá, lao đến chỗ Trần Tĩnh Kỳ, ý đồ lấy mạng.

    Xong rồi!

    Trần Tĩnh Kỳ vốn không biết võ công, đối mặt với nữ hắc y nhân căn bản vô phương chống đỡ. Trong đầu hắn thậm chí đã nghĩ tới cái chết.

    Keng!

    Dị biến bất ngờ xảy ra. Tại khoảnh khắc mũi kiếm của nữ hắc y nhân sắp đâm vào Trần Tĩnh Kỳ thì một bóng người chợt lao ra ngăn cản. Chiếu theo y phục thì đây là một gã thuyền phu.
     
  10. Chương 29: Nữ Cải Nam Trang?

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Sát chiêu bất ngờ bị hoá giải, nữ hắc y nhân thầm giật mình, nghĩ: "Không ngờ ngoài thị vệ đại nội lại còn có cao thủ ẩn giấu."

    Soạt!

    Thuyền phu vừa giải cứu Trần Tĩnh Kỳ xong liền dùng chân hất một thanh đao dưới sàn thuyền lên. Nắm đao ấy, hắn truy theo công kích nữ hắc y nhân, thuận đường xử lý luôn đám đồng bọn của đối phương.

    - A!

    - A..!

    Tốc độ xuất đao của thuyền phu nhanh tới cực điểm, nháy mắt đã đem cổ họng bốn tên hắc y nhân gần nhất cắt đứt, khiến cho huyết dịch phun trào...

    - Giết hắn!

    Biết đã đụng phải cao thủ, nữ hắc y nhân ra lệnh cho các thuộc hạ tập trung đối phó với người thuyền phu; phần mình, nàng lại một lần nữa phóng tới chỗ Trần Tĩnh Kỳ. Mục đích của nàng chính là vị An vương điện hạ này!

    - Đừng hòng!

    Người thuyền phu đã nhận ra ý đồ của nữ hắc y nhân, vội đạp chân xuống sàn thuyền, lộn ngược trở về.

    Keng!

    Keng!

    - Chết tiệt!

    Liên tiếp bị ngăn cản, nữ hắc y nhân tức giận. Nàng cùng mấy thuộc hạ bao vây người thuyền phu, đang giao chiến thì bất ngờ vung tay tung ra một đám bụi phấn vào mắt đối phương.

    - Bỉ ổi!

    Người thuyền phu mặc dù tránh được đám bụi phấn kia, song trong lúc né tránh ấy cũng đã bị nữ hắc y nhân thừa cơ đánh lén, đâm cho một kiếm.

    Thân thể thụ thương là vậy nhưng người thuyền phu vẫn rất uy dũng. Hắn biến hoá thế đao, đường đao hiểm độc lập tức lấy mạng hai gã hắc y nhân, đồng thời cũng khiến cho nữ thủ lĩnh trong đám phải đau đớn hét thảm.

    Trần Tĩnh Kỳ thừa dịp hô lớn, lệnh các hộ vệ tiến hành phản kích.

    - Xông lên!

    - Giết!

    Nhóm thủ lĩnh kẻ chết người trọng thương dưới tay thuyền phu, đám hắc y nhân tinh thần mất hết. Nữ thủ lĩnh hắc y nhân biết cục diện đã vượt khỏi tầm tay, đành cắn răng ra lệnh rút lui.

    ...

    Đám hắc y nhân vừa rút, Trần Thế Khải cũng đổ quỵ luôn xuống. Cũng chẳng phải bởi do hắn bị thương, kỳ thực vì kinh sợ quá thôi.

    Thương tích có chăng là Trần Tĩnh Kỳ. Nhưng dù vậy, hắn vẫn đứng vững, thậm chí còn tự mình chạy tới chỗ người thuyền phu hiện vừa mới ngất xỉu. Đây chính là ân nhân đã cứu mạng hắn, hắn sao có thể để nằm đó mà chết được.

    - Ngự y!

    - Ngự y!

    Bao Bọc Vàng - ngự y hoàng cung được phái đi theo Trần Tĩnh Kỳ sang nước Hạng - khẩn trương chạy tới. Trên mặt hắn khói bụi còn dính, quần áo cũng bị cháy vài nơi, thần tình còn chưa hết kinh hoảng.

    - Mau xem cho hắn!

    Bao Bọc Vàng theo lệnh mà làm, khẩn trương kiểm tra cho thuyền phu.

    - Điện... điện hạ...

    - Thế nào?

    - Người này... Người này là nữ nhân...

    Hả?

    Trần Tĩnh Kỳ trố mắt kinh ngạc. Hắn chợt nhớ lại thanh âm của thuyền phu ban nãy, trong lúc giao chiến với đám hắc y nhân thì quả thật đó không phải giọng nam nhi.

    Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Tại sao phải cải trang, đóng giả thuyền phu lên thuyền của hắn?

    Trong lòng Trần Tĩnh Kỳ nổi lên những hoài nghi.

    - Ngươi mau cứu hắn!

    ...

    Lửa trong phòng đã được dập tắt, Trần Tĩnh Kỳ bế nữ thuyền phu cải trang vào, đặt nàng lên giường rồi đi chong đèn sáng, từ đầu đến cuối đều không để ý đến vết thương nơi cánh tay.

    Ngự y Bao Bọc Vàng ngó thấy, âm thầm kỳ quái. Thương tích như vậy, An vương điện hạ chẳng thấy đau hay sao?

    - Mau! Mau cứu chữa cho nàng!

    - Điện hạ, cần phải cởi y phục cô nương này ra!

    - Để ta!

    Trần Tĩnh Kỳ không chút do dự, bỏ qua lễ tiết đem áo của nữ thuyền phu cởi bỏ. Tới lúc này thì rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao chẳng ai phát hiện được thân phận nữ nhi của nàng. Thì ra nàng đã dùng vải quấn quanh ngực mình, những lớp dày đặc. Trên da nàng, phần từ cổ trở lên, màu sắc cũng khác hẳn, rõ ràng là dùng thứ gì đó để bôi lên, khiến cho nó đen sạm và thô ráp.

    Nhát kiếm do nữ hắc y nhân kia đâm, vị trí nằm ở dưới gò bồng đảo một chút, vết thương đang ứa máu, không ngừng chảy ra. Trần Tĩnh Kỳ xem máu chảy không ngừng thì cũng bất giác rợn người.

    - Điện hạ, người giao cho thần!

    Nói rồi Bao Bọc Vàng thế chỗ Trần Tĩnh Kỳ, lấy rượu thuốc cùng khăn lau nhanh chóng xử lý vết thương.

    Sau khi đã rịt thuốc lên vết thương, hắn dùng kim chỉ đem khâu lại, kế đến lấy lụa trắng băng bó.

    Trần Tĩnh Kỳ đứng bên chờ đợi, chừng thấy thương tích của nữ thuyền phu đã được băng bó xong thì mới lên tiếng hỏi:

    - Vết thương có đáng ngại không?

    Bao Bọc Vàng chậm rãi khép lại hòm thuốc, lấy khăn lau mồ hôi trán, đáp:

    - Điện hạ yên tâm, vết đâm không sâu, chưa chạm vào phế phủ, một hai hôm nữa vị cô nương này sẽ tỉnh lại nhanh thôi.

    Trần Tĩnh Kỳ nhẹ nhõm thở phào.

    - Điện hạ, vết thương của ngài lại chảy máu, để thần băng lại.

    ...

    Lo lắng qua đi, những hoài nghi lại trỗi lên trong dạ Trần Tĩnh Kỳ. Hắn nhìn nữ thuyền phu đang hôn mê bất tỉnh, nói với Bao Bọc Vàng:

    - Khuôn mặt nàng ta hình như là dùng thứ gì đó bôi lên, nhưng ta thử lau thì lại không được. Ngươi là ngự y, quen các loại thuốc, có biện pháp gì không?
     
Trả lời qua Facebook
Loading...