Chương 1: Những năm tháng ấy
[BOOK]Tài thật, mới đó mà đã là năm thứ 12 rồi, một cái nắng gây gắt của mùa hè lại tới, tiếng chạy nhảy của tụi cùng lớp, đập bàn, đập ghế và rồi im phăng phắc như chưa từng có gì.
Cả lớp đứng lên: Chúng em chào cô ạ.
Chỉ vài ngày nữa thôi là mình xa ngôi trường này rồi nếu không muốn nói là 120 tiếng nữa.
Uầy 12 năm cày cuốc trên giảng đường, khoác trên mình bộ quần áo học sinh, mới nhận thấy bản thân thật có nghị lực phi phàm.
Nhìn lại đám bạn cùng trang lứa, đứa hối ha hối hấp ôn bài, đứa hì hục giải đề và đứa thì băng khoăn nên vào trường lớp nào tiếp theo.
Xem lại bản thân chả biết mai sau rồi sẽ đi về đâu mà nản.
Thôi! Nghĩ lắm chỉ tổ đau đầu..
Tính gác lại niềm suy tư thì:
"Vèooo - Ùynhhhh - Úiii"
Một viên phấn vô đầu giải trừ cơn mộng mị đến từ tay "phấn" chuyên nghiệp mang tên
"Cô giáo chủ nhiệm" :
- Này chàng trai trẻ, nếu muốn suy tư thì về nhà CÒN ĐÂY LÀ LỚP HỌC!
Giọng nói quen thuộc mà hầu như mình đoán được tiếp theo sẽ phải làm gì.
- Còn không mau đem phấn lên cho cô à!
- Thấy chưa mình bảo có sai đâu, xì chuyện cơm bữa ấy mà. Hahaha
Nghĩ lại cách đây hai tuần, bỗng dưng lên cơn mình đòi bỏ học vì.. Chán.
Tối đó trăng rằm sáng cả làng, vẫn như thường lệ tụi bạn rủ mình đi "sửa tivi" theo một cách truyền thống có từ xưa, truyền đến con cháu tới nay như một tục lệ khó, à không bao giờ phá bỏ được.
Xong xuôi mọi thứ thì ổn định tán dóc với nhau, mình thì thấy hơi buồn nên ngồi xa xa chơi với dế.
Thấy vậy, con bạn đến ngồi cùng thì hai đứa cũng tâm sự chơi:
- Ê mày tao thấy chán quá, chắt mai éo đi học nữa. Mình nói với nhỏ
Thế chả hay vừa dứt lời nhỏ mắng mình quá trời, khiến mấy đứa gần đó cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vì nhỏ vốn là người khá trầm tính bao lâu tới nay, rồi đùng đùng bỏ về.
Tụi bạn nhìn mình kiểu sinh vật lạ, có mấy đứa tò mò tới hỏi.
- Mày bắt nạt gì nó mà quát ghê thế.
- Ơ, cũng chả nói gì điên điên vậy chả biết sao luôn.
Bây giờ thoáng nhớ lại chi tiết mới thấy nhỏ khóc, cũng chỉ nghĩ đơn giản là nhìn sai thôi, mình nói đùa mãi ấy mà nên chắt không sao.
Chạy lẹ vào đám đông rồi cùng chén chiến lợi phẩm vừa thu hoạch mà mặt kệ nhỏ luôn.
* * *
Hôm đó rồi cũng đến, buổi thi cuối cấp diễn ra, mình và nhỏ hôm bữa thi cùng chỗ, rồi cũng loay hoay giúp nhau vì quanh quẩn cũng chỉ có hai đứa quen biết trong phòng.
Nhỏ thi vào một trường lớn ở Đà Nẵng theo tâm nguyện của gia đình, mình thì.. hazz tính sau.
* Và có một chiều em bước vào cuộc đời tôi, gió khẽ cuốn mái tóc em cùng tiếng bật khóc: Lớn lên cậu cưới tớ nhé! *
Đà Nẵng thành phố đáng sống?
Tùng tùng tùng..
Kết thúc rồi, giấc mơ bay xa khỏi thị trấn đã sống 18 năm cuối cùng đã đến.
Ngủ dậy đã thấy mình ở một thành phố xa lạ, khác hẳn với cái nắng, cái gió êm ái như ở quê.
Bỗng tự hỏi:
- Ơ có phải thành phố đáng sống không vậyyyyyy?
Hmm, mà chắt là vậy rồi dù sao không khí cũng không tệ như ở Sài Gòn!
Bắt đầu thôi: "Tìm trọ nào"
[BOOK]* Cứ ngỡ mái trường mà tôi muốn đi, lại là nơi không bao giờ quên được trong kí ức của mình, nơi đó em còn đứng chờ tôi? *[/BOOK]
Điều ước muốn?
Kể ra đáng nhẽ giờ này mình đang đi thu tiền cho ông chú trong khu chợ sầm uất "Bến Thành", chứ chẳng hơi đâu mà học tiếp.
Vốn dĩ 12 năm là quá đủ cho một thằng lười học như mình rồi. Hazz.
Vừa thi cấp ba xong thì gia đình chuẩn bị đồ đạc để mình bay vào Sài Gòn làm việc theo nguyện vọng, cũng như dưới sự xúi giục của ông chú "trùm xóm trọ" ở trong kia với cam kết lương chục củ và việc thì chỉ cần đếm tiền.
Ơ mà đúng thật, chả là chú mình bỏ sỉ rau ở chợ Bến Thành, còn công việc của mình thì sáng sớm mỗi thứ ba và thứ bảy đi thu tiền một lần. Việc nhẹ lương cao cơ mà trách nhiệm nặng nề dữ.
Mỗi lần đếm tiền là run cả người sợ đếm xót thì thôi rồi, vì tính chất công việc nên người nhà mới yên tâm.
Thấy mình tốt nghiệp cái ổng dụ vào làm, giao hẳn cho công việc đó mà không phải sợ ôn tiền bỏ trốn.
Sài Gòn tấp nập, dòng người bon chen nhau trên mọi nẻo đường, ai nấy quây quần trong mớ công việc của bản thân.
Riêng mình thì không, trong lòng có chút gì đó không vui là mấy, dù nguyện ước bay cao bay xa khỏi quê nhà đã thành hiện thực.
Lẽ nào, đây chẳng phải là mong ước của bản thân, hay chỉ là sự bồng bột nhất thời của tuổi trẻ?
Ngủ thôi 2: 30 sáng..
Reng reng reng,
- Ơ mình đặt báo thức éo đâu mà có tiếng gì ồn ào vậy nhỉ?
Hoài nghi trong cơn mộng mị, thôi đành choàng dậy với nét mặt khá là mệt mỏi vì thiếu ngủ.
Sáng sớm ai gọi gọi gì thế không biết.
- Alo đ* mày ở đâu rồi, ra lẹ học với tao chứ mày bỏ tao đi rồi tao chơi với ai? Blabala..
Tiếng ai đó vang vọng đầu dây.
Chưa kịp tỉnh thì đã bị chửi rồi, tính chửi lại cơ nhìn vào điện thoại à ra là mày, thằng bạn chí cốt chơi với nhau từ thời cởi truồng tắm mưa.
- Lô lô cái quần què ấy, học hành gì giờ này, tao đang ngủ.
Rồi mình vội tắt máy cố tiếp tục cuộc chiến với những cơn mơ.
Lạ! Ngủ mãi chẳng được, tiếng của nó cứ vang vọng ở bên tai. Mà cũng buồn thật, học tiếp thì không biết nên không, mà ở đây cũng chẳng vui chút nào.
Ôi tuổi trẻ..
Vác ba lô lên vai.. để lại đằng sau là ánh mắt hối tiết của ông chú.
Rồi ổng cất lên một câu mà chắc có lẽ một ngày nào đó mình sẽ nhớ sau khi ra trường:
- Có thất nghiệp thì về đây lại với tao haha.
Thôi tính khóc lóc vì xa nhau, mà thấy ổng phũ vậy, chả chúc gì nên đi luôn một mạch lên xe, không quên lời cảm ơn sau đó. Hề hề.
* Điều bạn chọn là gì? Là một chuyến đi xa, là một vùng đất mới, là tất tần tật những điều khác lạ ngoài kia, và với tôi thứ tôi quý giá nhất bây giờ và cả sau này là "gia đình", những thứ quen thuộc mà đầy ắp nỗi niệm thân thương *[/BOOK]