Ngôn Tình [edit] Đừng làm rộn, bạc tiên sinh - Nam nam lý

Discussion in 'Truyện Drop' started by Smallturtle, Apr 1, 2020.

  1. Smallturtle

    Messages:
    0
    Chương 10: Cô sao có thể không lạnh băng cường thế!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho tới nay, trong ba năm, cô đã ở bên Tô Hằng trong khoảng thời gian khó khăn nhất của anh ta, cùng anh ta từng bước một đi tới, đem Tô thị từng chút một lần nữa trở lại quỹ đạo.

    Đến cuối cùng lại đổi lấy cái gì?

    Là Tô Hằng phản bội.

    Là một câu "Em quá lạnh băng cường thế"..

    Cô không dùng lạnh băng cường thế đến võ trang chính mình, làm thế nào đối phó phía trước sói cùng phía sau hổ?

    Cô không dùng lạnh băng cường thế đến võ trang chính mình, cô hiện tại đã không biết bị những người đàn ông kia chà đạp thành bộ dáng gì nữa?

    Cô không dùng lạnh băng cường thế đến võ trang chính mình, nếu như xảy ra chuyện gì, phân tâm vẫn là Tô Hằng, cô tự cho là thông minh không muốn để cho bản thân trở thành vướng víu của Tô Hằng!

    Nhưng mà, kết quả cuối cùng lại làm cho chính mình trở nên càng thêm bi ai buồn cười.

    Cô cũng không muốn lạnh băng cường thế, cô cũng muốn sống như một người phụ nữ.

    Làm một nhân viên văn phòng đơn giản, đem chính mình ăn mặc thật xinh đẹp, gọi những người bạn tốt của mình đi dạo phố, ăn cơm, tụ hội, du lịch..

    Thế nhưng là cô có thể sao?

    Cô không thể.

    Trước kia không thể, cô bây giờ, càng không thể.

    Bởi vì lần này, cô thật sự triệt để chỉ có chính mình rồi.

    Không kiên cường lại có ai che chở cho cô đâu?

    Một mình trong phòng bệnh, Thẩm Phồn Tinh cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.

    So với sự vắng vẻ trong phòng của Thẩm Phồn Tinh, trong phòng Thẩm Thiên Nhu bên cạnh lúc này lại quá đông người.

    Thẩm gia lão thái thái Khương Dung Dung, ba Thẩm Đức Phàm, mẹ Dương Lệ vi, Tô Hằng, Vệ Tử Hiến, cũng là người cùng Tô Hằng đem Thẩm Thiên Nhu cứu lên, cùng với mấy người bạn học của Thẩm Thiên Nhu tham gia tụ hội trên thuyền lúc ấy.

    "Chị cô cũng thật quá đáng, cô đều đã xin lỗi cô ta, cô ta lại có thể dùng nước sôi hắt cô?"

    "Thiên Nhu, sau này cô cách xa chị của cô một chút, tôi chỉ mới nhìn bộ dạng lạnh như băng của cô ta đã cảm thấy sợ hãi, cô đến trước mặt cô ta còn không phải chỉ có bị cô ta bắt nạt!"

    "Đúng vậy, cô ta rõ ràng chính là một người phụ nữ, nhưng suốt ngày mặc bộ đồ công sở màu sắc u ám vừa nhìn liền khiến cho người khó chịu, nghe nói ở trong công ty của Tô học trưởng, đàn ông làm việc đều không sánh bằng cô ta, cô ta có chỗ nào giống phụ nữ? Nếu như ai ở bên cô ta, thật đúng là quá sức.."

    Tô Hằng ở một bên nghe thấy thế, khẽ cau mày, sắc mặt lạnh lùng.

    Thẩm Thiên Nhu nhạy cảm cảm nhận được sự thay đổi của Tô Hằng, nhướng mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm dễ dàng biểu hiện ra mấy phần yếu ớt thương tâm.

    "Chị ấy dù sao cũng là chị của tôi, dù nhìn có chút lạnh lùng, không dễ ở chung, kỳ thật chị ấy cũng không có làm chuyện gì quá đáng.."

    Bạn tốt nhất của Thẩm Thiên Nhu Lâm Phỉ Phỉ ở bên cạnh lại tức giận nói:

    "Không có làm chuyện gì quá đáng? Thiên Nhu, cô chính là quá thiện lương, tôi đã nói với cô rồi, đầu năm nay quá thiện lương không phải chuyện gì tốt! Cô ta làm những chuyện kia đối với cô, hầu như tất cả mọi người ở Bình Thành đều biết! Nếu như không phải cô ta, cô bây giờ.."

    "Được rồi!"

    Lão thái thái Khương Dung Dung ngồi ở bên cạnh vẫn luôn không nói câu nào đột nhiên trầm giọng mở miệng, đứng lên, sắc mặt khó coi.

    Khương Dung Dung vóc dáng không cao lắm, cao khoảng một mét sáu, tóc đã bạc trắng, có điều đang được búi gọn gàng, trên mặt đã không che dấu được dấu vết của thời gian, đôi mắt lại rất có thần, tinh thần khỏe mạnh.

    Có thể thấy được lão thái thái này lúc còn trẻ cũng không phải là một người hiền lành dễ trêu chọc.

    Giọng nói Lão thái thái vừa cất lên, tự động mang theo uy nghiêm, cả phòng bệnh huyên náo đột nhiên liền yên tĩnh trở lại.

    Khương Dung Dung xụ mặt, đi đến trước mặt Thẩm Thiên Nhu, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Thiên Nhu có chút hoảng sợ mà nhìn bà, bộ dạng đáng thương yếu đuối lại có chút tủi thân đó khiến cho thần sắc trong mắt Khương Dung Dung nhịn không được dịu xuống.

    Cuối cùng nói: "Chuyện lần này cháu lựa chọn giấu diếm truyền thông là rất đúng. Dù sao cô ta.. Cũng là người của Thẩm gia, truyền đi sẽ ảnh hưởng phiền toái không cần thiết!"

    Khương Dung Dung dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia chán ghét rõ ràng, giống như nhắc tới từ "cô ta" này, là một chuyện rất mất mặt.

    Thẩm Thiên Nhu vẻ mặt nhu nhược ưu thương, sau đó nhu thuận gật đầu, "Cháu biết rồi, bà nội, kỳ thật là cháu có lỗi với chị, chị nổi giận với cháu cũng phải thôi, hơn nữa, lúc ấy cũng là không cẩn thận.."

    Nghe những lời của Thẩm Thiên Nhu, Khương Dung Dung dường như nghĩ tới điều gì đó, sự chán ghét trong mắt lập tức càng sâu.

    "Được rồi, cháu đừng nhắc tới cô ta! Tối thứ sáu tuần sau, nghi thức thiếu đổng tập đoàn Bạc thị nhậm chức giám đốc điều hành cấp cao nhất Bạc thị toàn cầu được cử hành tại khách sạn Bùi thị, đến lúc đó cháu đi theo đi"
     
    lethuhuyen86 likes this.
    Last edited: Apr 2, 2020
  2. Smallturtle

    Messages:
    0
    Chương 11: Thiếu đổng tập đoàn Bạc thị muốn đảm nhiệm chức giám đốc điều hành cấp cao nhất toàn cầu!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão thái thái vừa mới nói xong, phòng bệnh vừa mới lập tức an tĩnh lại bỗng nhiên hoàn toàn sôi trào lên!

    "Thiếu đổng tập đoàn Bạc thị?"

    "Đúng vậy, đúng vậy, nhiều năm như vậy vẫn luôn bôn ba vì các công ty ở nước ngoài, hiện tại các công ty ở nước ngoài đều ổn định lại, bây giờ muốn chính thức tiếp nhận Bạc thị!"

    "Đúng vậy a, tôi còn nghe nói anh ta đã trở về được hai ngày rồi!"

    "Nghe nói anh ta chỉ mới hai mươi tám tuổi, đã muốn làm giám đốc điều hành cấp cao nhất toàn cầu của tập đoàn Bạc thị! Thật khí phách!"

    Âm thanh khao khát liên tiếp không ngừng, nhưng không biết là ai đột nhiên rất thực tế nói:

    "Còn trẻ như vậy, có năng lực như vậy, chỉ không biết trông như thế nào, quanh năm vì sản nghiệp lớn của tập đoàn Bạc thị mà bôn ba vất vả, sẽ không phải tuổi còn trẻ liền.."

    "Cũng đúng, đoán chừng xã giao cũng không ít.. Chẳng lẽ là cái bụng phệ Địa Trung Hải vậy thì thật sự đáng tiếc!"

    "Nghe các cô nói như vậy cũng có lý.. Nhớ năm đó ba tôi lúc còn trẻ cũng là một anh chàng đẹp trai, kết quả từ khi bản thân có công ty, ai.."

    Căn phòng từ lúc mới bắt đầu sôi trào, tâm tình tăng vọt, đến cuối cùng một tiếng tiếp một tiếng than thở.

    Cuối cùng trong căn phòng, hầu hết tất cả mọi người đều vào trước là chủ, cứ như vậy đem vị chủ tịch trẻ của tập đoàn Bạc thị hình dung thành ông chú Địa Trung Hải bụng phệ.

    "Có điều vậy cũng rất tốt, dù sao yến hội của tập đoàn Bạc thị không phải ai cũng có thể vào được. Thiên Nhu, Bà nội của cô đối với cô thật tốt!"

    "Đúng vậy, trở về tôi cũng nói chuyện với ba tôi một chút, xem ông ấy có thể dẫn tôi cùng đi hay không!"

    "Tôi cũng muốn trở về hỏi một chút!"

    "Tôi cũng muốn.."

    Nhìn dáng vẻ không thể chờ đợi của những người phụ nữ kia, Thẩm Thiên Nhu dưới đáy lòng xem thường cười cười.

    Nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng nhu thuận suy yếu, cô ta khẽ gật đầu, mềm mại nhu thuận nói:

    "Cháu biết rồi, bà nội."

    Nhìn thấy dáng vẻ nhu thuận hiểu chuyện của Thẩm Thiên Nhu, Khương Dung Dung thật là thỏa mãn.

    Sau đó bà ta đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Tô Hằng vẫn luôn ở bên cạnh chưa từng nói lời nào, sau đó nói với anh ta:

    "Tô Hằng, đến lúc đó cháu dẫn theo Thiên Nhu cùng đi đi."

    Trên khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của Thẩm Thiên Nhu lúc này nhiễm lên vài phần ngượng ngùng, cô ta nhẹ nhàng cắn môi, khóe mắt len lén nhìn lướt qua Tô Hằng đẹp trai sáng sủa ở bên cạnh, vội vàng cúi đầu.

    Dáng vẻ thẹn thùng đó khiến cho mấy cậu ấm trong phòng nhịn không được trợn tròn mắt.

    Khóe môi mím chặt của Tô Hằng cũng dần dần nới lỏng ra, dùng giọng nói dịu dàng nhàn nhạt đáp:

    "Cháu biết rồi."

    Khương Dung Dung lại càng hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía vẻ mặt ngượng ngùng Thẩm Thiên Nhu, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

    "Vậy Thiên Nhu nghỉ ngơi thật tốt, bà đi bên cạnh nhìn xem!"

    Nghe nói, vẻ mặt suy yếu của Thẩm Thiên Nhu lập tức nổi lên một tầng nồng đậm cầu khẩn, cô ta ngẩng đầu nhìn qua Khương Dung Dung cầu xin nói:

    "Bà nội, thời gian chị ngâm nước lâu hơn cháu, thật vất vả tỉnh lại, bà ngàn vạn không nên lại nổi giận với chị.."

    "Được rồi! Chuyện này cháu đừng quan tâm! Bà đều có chừng mực!"

    Nói xong, Khương Dung Dung liền nghiêm mặt, xoay người qua.

    Thẩm Thiên Nhu sắc mặt bi ai, khi Thẩm Đức Phàm cùng Dương Lệ Vi đi ngang qua cô ta, cô ta lại nói:

    "Ba, mẹ, hai người đừng để cho bà nội quá tức giận."

    "Biết rồi, biết rồi! Nha đầu ngốc!"

    Dương Lệ Vi oán trách liếc nhìn cô ta, cuối cùng đi theo Thẩm Đức Phàm cũng có sắc mặt khó coi cùng Khương Dung Dung ra khỏi phòng.

    -

    Thẩm Phồn Tinh trong phòng, hôn mê suốt ba ngày, bây giờ căn bản một chút buồn ngủ cũng không có, ngược lại là thời gian dài không có ăn cái gì, dạ dày rất không thoải mái.

    Vốn định xuống giường tự mình đi tìm một ít thức ăn, cửa phòng bệnh lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa
     
    lethuhuyen86 likes this.
    Last edited: Apr 2, 2020
  3. Smallturtle

    Messages:
    0
    Chương 12 Tiên sinh nói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Phồn Tinh hơi dừng lại, nhưng cũng đáp lại một tiếng, "Mời vào!"

    Giọng nói lạnh lùng vừa rơi xuống, cánh cửa phòng bệnh được mở ra, một người đàn ông mặc tây trang màu đen, thân hình cao lớn hoàn toàn xa lạ bước vào.

    Thẩm Phồn Tinh nhíu mày, "Anh là?"

    Du Tùng lễ phép gật gật đầu với Thẩm Phồn Tinh.

    "Chào Thẩm tiểu thư, tôi là trợ lý đặc biệt của Bạc tiên sinh, Du Tùng. Đây là cháo trắng và món ăn phụ tiên sinh bảo tôi chuẩn bị cho cô."

    "..."

    Thông minh như Thẩm Phồn Tinh, hầu như không có bất kỳ nghi hoặc nào, liền chắc chắc rằng "Bạc tiên sinh" trong miệng người đàn ông tên Du Tùng này nhất định không phải ai khác ngoài Bạc Cảnh Xuyên.

    Nhưng, động tác của anh thật sự muốn nhanh chóng lại trực tiếp như vậy sao?

    "Trợ lý Du, thật có lỗi.. Tôi nghĩ, tôi và tiên sinh nhà các anh, còn chưa có nhận thức đến loại tình trạng này.."

    "Thẩm tiểu thư, tiên sinh nói, cô vừa tỉnh lại, không thể ăn thức ăn quá tanh mặn. Nếu như cô từ chối, vậy thì có nghĩa là cô không thích những đồ ăn này. Sau đó phân phó tôi dựa trên điều kiện tiên quyết là đồ ăn nhất định phải thanh đạm một lần nữa mang những đồ ăn khác đến cho cô. Cho đến khi cô thỏa mãn thích ăn mới thôi."

    Du Tùng dường như đã sớm lường trước được Thẩm Phồn Tinh sẽ từ chối, lời cuối cùng của Thẩm Phồn Tinh còn chưa rơi xuống, anh ta đã lập tức nói.

    Khi anh nói mặt không biểu cảm, lễ phép vừa đủ không kiêu ngạo không siểm nịnh, lời nói ngắn gọn không có một từ thừa thải, lại không hề nghi ngờ mà đem ý tứ cùng thái độ của Bạc Cảnh Xuyên hoàn toàn biểu đạt thấu đáo.

    Thấy anh ta như thấy Bạc Cảnh Xuyên.

    Người này, năng lực tuyệt đối phi phàm.

    Thẩm Phồn Tinh không khỏi liếc nhìn Du Tùng nhiều hơn, trong đôi mắt trong trẻo thoáng qua một tia tán thưởng.

    Có điều..

    Cô có chút bất đắc dĩ vuốt tóc, sau đó nói với Du Tùng:

    "Không cần làm phiền, thay tôi cám ơn Bạc tiên sinh."

    Du Tùng bước lên phía trước, đặt cái túi giấy tinh xảo trong tay lên tủ, sau đó hơi cúi người về phía Thẩm Phồn Tinh.

    "Thẩm tiểu thư mời dùng từ từ."

    "Được!"

    Thẩm Phồn Tinh nhẹ gật đầu đồng ý, Du Tùng đứng thẳng lên, nhưng lại đứng qua một bên, không có ý định rời khỏi phòng.

    Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn anh.

    Du Tùng tiếp xúc đến ánh mắt của cô, lại nói: "Tiên sinh bảo tôi nhìn cô ăn xong."

    Thẩm Phồn Tinh rõ ràng cảm nhận được mi tâm của mình kịch liệt nhảy lên hai cái.

    Cô nhếch môi, duỗi tay đem cái túi trên bàn mở ra, khi chú ý tới nhãn hiệu trên cái túi, cô có chút ngẩn người.

    Lại là cháo của Như Ý Hiên.

    Mọi người đều biết, Như Ý Hiên bên trong phong cách cổ xưa, mục như gió mát.

    Bề ngoài tuy không lớn, nhưng bên trong mỗi một món ăn đều rất tinh xảo ngon miệng.

    Ngày nay, mọi người càng ngày càng chú trọng dưỡng sinh, hơn nữa ở bên trong Như Ý Hiên cũng không cung cấp rượu, cũng không cho phép mang theo, chỉ có nước lọc và trà, lúc dùng cơm càng không thể ồn ào lớn tiếng.

    Nhưng chỉ là một nơi nhỏ bé nhiều quy củ như vậy, người dùng cơm lại rất đông.

    Chỗ ngồi bên trong không đủ, muốn đi vào, bạn chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng chờ.

    Muốn ăn được đồ ăn của Như Ý Hiên, đã sớm không phải vấn đề bạn có bao nhiêu tiền.

    Mà cô vừa mới cùng Bạc Cảnh Xuyên tách ra không quá nửa tiếng đồng hồ, cháo của Như Ý Hiên này, nhanh như vậy đã đến trước mặt của cô..

    Trong lòng Thẩm Phồn Tinh không khỏi bắt đầu có chút hiếu kỳ đối với Bạc Cảnh Xuyên.

    Trên mặt bất động thanh sắc mở ra đóng gói, trong lòng lại một hồi kinh ngạc, ngay cả hộp đựng và các bộ đồ ăn khác cũng được làm bằng gỗ hoa lê.

    Quả nhiên là đại thủ bút.

    Hương vị của cháo và món ăn phụ đương nhiên không cần nhiều lời, nhưng Thẩm Phồn Tinh chỉ ăn một miếng, liền ngẩng đầu lên.

    Cô nhìn về phía Du Tùng, Du Tùng đang nhìn chằm chằm vào cô.

    Buổi tối còn có
     
    lethuhuyen86 likes this.
    Last edited: Apr 2, 2020
  4. Smallturtle

    Messages:
    0
    Chương 13 Phụ huynh hai bên gặp mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Phồn Tinh đặt đũa xuống.

    Du Tùng hơi nghi hoặc mà lại thản nhiên nhìn cô.

    "Trợ lý Du, anh cứ về trước đi, tôi sẽ đem đồ đều ăn hết. Tôi không thích ăn cơm bị người nhìn chằm chằm như vậy cho lắm."

    Du Tùng thoáng suy tư trong chốc lát, sau đó nhẹ gật đầu.

    "Tôi biết rồi, Thẩm tiểu thư. Vậy cô từ từ dùng, tôi đi trước."

    "Được." Thẩm Phồn Tinh nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó để đũa xuống, định đứng dậy.

    "Thẩm tiểu thư xin dừng bước."

    Du Tùng liền nói, Thẩm Phồn Tinh dừng lại một lúc rồi lại ngồi xuống.

    "Vậy tôi sẽ không tiễn." Thẩm Phồn Tinh nhướng mày.

    Du Tùng lại một lần nữa gật đầu, cuối cùng quay người, cất bước đi ra khỏi phòng bệnh, trong mắt đã không còn sự âm thầm dò xét và cảnh giác vừa rồi.

    Lúc trước nghe tiên sinh yêu cầu anh đưa đồ ăn tới cho vị Thẩm tiểu thư này, anh còn rất kinh ngạc.

    Từ trước đến nay chưa từng thấy tiên sinh lại sẽ chủ động quan tâm một người phụ nữ xa lạ tình cờ gặp, hơn nữa mục đích theo đuổi rõ ràng.

    Anh không khỏi nghi hoặc, thậm chí lần đầu tiên suy nghĩ quyết định này của tiên sinh có phải quá vội vàng rồi không, ôm lòng hiếu kỳ và mục đích dò xét đối với người phụ nữ này mà đến.

    Vừa mới mấy phút ngắn ngủi ở chung, anh đã biết rõ, khí chất cùng tu dưỡng hằng ngày của người phụ nữ này tuyệt đối đều là thượng thừa.

    Tiên sinh có thể chọn trúng cô, cũng không phải là không có lý do gì.

    "Đến thứ sáu vẫn còn một khoảng thời gian, hai người thu xếp một chút, xem xem có thể gặp mặt cha mẹ Tô Hằng hay không."

    "Vâng. Con biết rồi." Thẩm Đức Phàm trầm giọng lên tiếng.

    Mấy người rõ ràng đều không hề nghi ngờ gì về quyết định này, thái độ và phản ứng đương nhiên đó khiến cho người khác đều cho rằng là chuyện đương nhiên.

    Du Tùng hơi nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua ba người, đi lướt qua bọn họ.

    Bề ngoài ưu tú đó không khỏi thu hút sự chú ý của mấy người, nhưng chỉ là nhìn thoáng qua, ba người cũng không để ý nhiều.

    -

    Thẩm Phồn Tinh vừa hay đói bụng, cháo của Bạc Cảnh Xuyên đưa cũng xem như là kịp thời.

    Nếu như đã nhận rồi, cô đương nhiên không có lý do bạc đãi mình.

    Nhưng cháo vẫn chưa ăn được mấy miếng, cửa phòng bệnh bị đóng lại không bao lâu liền bị mở ra, ngay cả tiếng gõ cửa cũng không có.

    Thẩm Phồn Tinh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào.

    Vốn sắc mặt đã hơi ảm đạm, khi nhìn thấy mấy người ở cửa, ngũ quan xinh xắn lập tức âm trầm xuống.

    Khương Dung Dung dẫn đầu đi vào, Thẩm Phồn Tinh không bỏ qua sự chán ghét trong mắt bà ta, cô nhíu mày, nhìn chiếc thìa gỗ trong tay, cuối cùng vẫn đặt xuống.

    Cũng không còn khẩu vị mà ăn.

    "Phồn Tinh, thân thể con vẫn ổn chứ?"

    Dương Lệ Vi đi theo sau lưng Khương Dung Dung bước lên phía trước, trên người mặc một chiếc váy mỏng thêu hoa màu đỏ, áo khoác tuyết sa cùng màu, kiểu tóc được làm tỉ mỉ, khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận, cả người trông có vẻ đại khí mà lại dịu dàng.

    Giọng điệu của bà ta đầy ân cần và lo lắng.

    Thẩm Phồn Tinh không nói gì.

    Cho dù tu dưỡng hằng ngày của cô có tốt đẹp đến đâu, cũng không có cách nào vui vẻ hòa nhã với một người đã bức chết mẹ của mình.

    Vừa nghĩ tới mẹ, tim của Thẩm Phồn Tinh hung hăng bóp chặt.. Bóp đến phát đau.

    Đôi tay lạnh lẽo ở bên người mạnh mẽ nắm chặt thành quyền, sự thù hận trong lòng càng trở nên điên cuồng!

    "Làm bà thất vọng rồi, vẫn không chết được."

    Ba năm trước đây cô bị buộc ra nước ngoài, ba năm sau trở về lại một lòng ra sức trong công ty Tô Hằng và công ty mẹ để lại!

    Cái nhà kia, cô chưa từng nghĩ trở về, nếu như không phải là ông nội vẫn ở trong ngôi nhà đó, cô thà rằng cả đời này cũng không muốn lại dính dáng đến một chút xíu quan hệ nào với những người này!

    Sự vô lễ lạnh lùng hờ hững trước sau như một của Thẩm Phồn Tinh khiến cho Thẩm Đức Phàm giận tím mặt.

    "Nghiệp chướng! Mày đây là thái độ gì?

    Thẩm Phồn Tinh đặt đũa xuống.

    Du Tùng hơi nghi hoặc mà lại thản nhiên nhìn cô.

    " Trợ lý Du, anh cứ về trước đi, tôi sẽ đem đồ đều ăn hết. Tôi không thích ăn cơm bị người nhìn chằm chằm như vậy cho lắm. "

    Du Tùng thoáng suy tư trong chốc lát, sau đó nhẹ gật đầu.

    " Tôi biết rồi, Thẩm tiểu thư. Vậy cô từ từ dùng, tôi đi trước. "

    " Được. "Thẩm Phồn Tinh nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó để đũa xuống, định đứng dậy.

    " Thẩm tiểu thư xin dừng bước. "

    Du Tùng liền nói, Thẩm Phồn Tinh dừng lại một lúc rồi lại ngồi xuống.

    " Vậy tôi sẽ không tiễn. "Thẩm Phồn Tinh nhướng mày.

    Du Tùng lại một lần nữa gật đầu, cuối cùng quay người, cất bước đi ra khỏi phòng bệnh, trong mắt đã không còn sự âm thầm dò xét và cảnh giác vừa rồi.

    Lúc trước nghe tiên sinh yêu cầu anh đưa đồ ăn tới cho vị Thẩm tiểu thư này, anh còn rất kinh ngạc.

    Từ trước đến nay chưa từng thấy tiên sinh lại sẽ chủ động quan tâm một người phụ nữ xa lạ tình cờ gặp, hơn nữa mục đích theo đuổi rõ ràng.

    Anh không khỏi nghi hoặc, thậm chí lần đầu tiên suy nghĩ quyết định này của tiên sinh có phải quá vội vàng rồi không, ôm lòng hiếu kỳ và mục đích dò xét đối với người phụ nữ này mà đến.

    Vừa mới mấy phút ngắn ngủi ở chung, anh đã biết rõ, khí chất cùng tu dưỡng hằng ngày của người phụ nữ này tuyệt đối đều là thượng thừa.

    Tiên sinh có thể chọn trúng cô, cũng không phải là không có lý do gì.

    " Đến thứ sáu vẫn còn một khoảng thời gian, hai người thu xếp một chút, xem xem có thể gặp mặt cha mẹ Tô Hằng hay không. "

    " Vâng. Con biết rồi. "Thẩm Đức Phàm trầm giọng lên tiếng.

    Mấy người rõ ràng đều không hề nghi ngờ gì về quyết định này, thái độ và phản ứng đương nhiên đó khiến cho người khác đều cho rằng là chuyện đương nhiên.

    Du Tùng hơi nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua ba người, đi lướt qua bọn họ.

    Bề ngoài ưu tú đó không khỏi thu hút sự chú ý của mấy người, nhưng chỉ là nhìn thoáng qua, ba người cũng không để ý nhiều.

    -

    Thẩm Phồn Tinh vừa hay đói bụng, cháo của Bạc Cảnh Xuyên đưa cũng xem như là kịp thời.

    Nếu như đã nhận rồi, cô đương nhiên không có lý do bạc đãi mình.

    Nhưng cháo vẫn chưa ăn được mấy miếng, cửa phòng bệnh bị đóng lại không bao lâu liền bị mở ra, ngay cả tiếng gõ cửa cũng không có.

    Thẩm Phồn Tinh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào.

    Vốn sắc mặt đã hơi ảm đạm, khi nhìn thấy mấy người ở cửa, ngũ quan xinh xắn lập tức âm trầm xuống.

    Khương Dung Dung dẫn đầu đi vào, Thẩm Phồn Tinh không bỏ qua sự chán ghét trong mắt bà ta, cô nhíu mày, nhìn chiếc thìa gỗ trong tay, cuối cùng vẫn đặt xuống.

    Cũng không còn khẩu vị mà ăn.

    " Phồn Tinh, thân thể con vẫn ổn chứ? "

    Dương Lệ Vi đi theo sau lưng Khương Dung Dung bước lên phía trước, trên người mặc một chiếc váy mỏng thêu hoa màu đỏ, áo khoác tuyết sa cùng màu, kiểu tóc được làm tỉ mỉ, khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận, cả người trông có vẻ đại khí mà lại dịu dàng.

    Giọng điệu của bà ta đầy ân cần và lo lắng.

    Thẩm Phồn Tinh không nói gì.

    Cho dù tu dưỡng hằng ngày của cô có tốt đẹp đến đâu, cũng không có cách nào vui vẻ hòa nhã với một người đã bức chết mẹ của mình.

    Vừa nghĩ tới mẹ, tim của Thẩm Phồn Tinh hung hăng bóp chặt.. Bóp đến phát đau.

    Đôi tay lạnh lẽo ở bên người mạnh mẽ nắm chặt thành quyền, sự thù hận trong lòng càng trở nên điên cuồng!

    " Làm bà thất vọng rồi, vẫn không chết được. "

    Ba năm trước đây cô bị buộc ra nước ngoài, ba năm sau trở về lại một lòng ra sức trong công ty Tô Hằng và công ty mẹ để lại!

    Cái nhà kia, cô chưa từng nghĩ trở về, nếu như không phải là ông nội vẫn ở trong ngôi nhà đó, cô thà rằng cả đời này cũng không muốn lại dính dáng đến một chút xíu quan hệ nào với những người này!

    Sự vô lễ lạnh lùng hờ hững trước sau như một của Thẩm Phồn Tinh khiến cho Thẩm Đức Phàm giận tím mặt.

    " Nghiệp chướng! Mày đây là thái độ gì?
     
    lethuhuyen86 likes this.
    Last edited: Apr 2, 2020
  5. Smallturtle

    Messages:
    0
    Chương 14: Nghịch cảnh trùng sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Phồn Tinh cười nhạt.

    Đến bây giờ ông ta còn tưởng rằng cô sẽ vì ông ta nổi giận mà có một chút sợ hãi và phản ứng sao?

    Đi một đôi giày số nhỏ quen rồi, cũng sẽ không cảm thấy đau nữa.

    Một số lời nghe thường xuyên, cũng sẽ không sao cả.

    "Nhiều lần đều không có trịnh trọng nhắc nhở Thẩm đổng một chút, dù sao lần này, cái người sinh ra cái người sinh ra cái nghiệp chướng là tôi đây vẫn đang ở trước mặt, ông không sợ bà ta sẽ cầm cây gậy trong tay đánh chết ông sao?"

    Thẩm Đức Phàm sững sờ, trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng những lời như vè đọc nhịu của Thẩm Phồn Tinh rốt cuộc có bao nhiêu ý nghĩa, nhưng ở trong lòng lặng lẽ đảo hai lần, ông ta mới hoàn toàn phản ứng lại.

    Nghĩ đến mình bị cô lượn quanh, sự tức giận trên mặt càng sâu!

    Ông ta chỉ tay vào Thẩm Phồn Tinh, "Tao thực hối hận lúc trước không bóp chết mày! Tránh cho mỗi ngày cứ làm một số chuyện cho tao mất mặt xấu hổ bại hoại gia phong!"

    Thẩm Phồn Tinh cười lạnh, "Bại hoại gia phong? Thẩm gia có gia phong gì tốt để mà bại? Bức tử vợ tào khang, cưới vợ Bạch Phú Mỹ. Nếu như nịnh nọt, tham mộ hư vinh cũng coi là gia phong thì Thẩm gia tuyệt đối là bá chủ của Bình Thành!"

    "Mày.. Mày láo xược!"

    Thẩm Đức Phàm thiếu chút nữa bị Thẩm Phồn Tinh làm cho tức chết, chưa từng nghĩ tới, đứa con gái có tính cách thoạt nhìn lạnh lùng hờ hững này lại có thể biết nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.

    "Đủ rồi!"

    Khương Dung Dung ở một bên đột nhiên trầm giọng quát lớn một tiếng, Thẩm Đức Phàm tức giận nghiến răng nghiến lợi, lại bị Dương Lệ Vi ở bên cạnh giữ chặt cánh tay.

    Thẩm Phồn Tinh kéo căng khóe môi, ở trước mặt mấy người này, cô ngay cả một cái cười lạnh cũng không muốn cho bọn họ.

    "Vốn cho rằng cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy ít nhiều sẽ thu lại được một chút tính khí, nhưng không nghĩ ngược lại càng tệ hại hơn so với trước."

    Khương Dung Dung trầm giọng nói xong, trong đôi mắt khôn khéo hiện lên một tia sáng cổ quái, từng bước một đi vào trong phòng bệnh.

    "Xem ra ngài còn không biết, tôi đã trở về từ nước ngoài được ba năm."

    Khương Dung Dung đứng lại trước mặt cô, sau khi tiếng nói của Thẩm Phồn Tinh rơi xuống, cây gậy trong tay vang lên âm thanh nặng nề.

    Gạch sàn nhà cùng gỗ thật va chạm, cố ý biểu lộ ra sự tức giận của bà ta với Thẩm Phồn Tinh.

    "Vốn là muốn mài một chút tính khí quái đản hung ác này của cô, xem ra thời gian ba năm, vẫn không đủ!"

    Thẩm Phồn Tinh rốt cục ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Khương Dung Dung, sau đó đứng lên, thân thể mảnh khảnh tuy ốm yếu, nhưng lại rất thẳng tắp cao gầy.

    Trong nháy mắt, cô rủ mắt nhìn xuống Khương Dung Dung không hề có ưu thế về chiều cao.

    Khương Dung Dung sắc mặt đột nhiên âm trầm xuống.

    Bà ta chán ghét khí thế cao ngạo lại đường hoàng trên người Thẩm Phồn Tinh.

    Giống như mẹ cô, cái loại khí phách cường thế vô hình trung tựa như một thứ trời sinh chảy xuôi trong máu các cô, vĩnh viễn đều không phai nhạt.

    "Như thế nào? Còn muốn đưa tôi đến nước S?"

    Thẩm Phồn Tinh biểu hiện ra lạnh lùng không chê vào đâu được, nhưng trong lòng lại lạnh toát.

    Sáu năm trước, bọn họ không cho phép phân trần cứ như vậy đưa cô đến nước S kinh tế lạc hậu, môi trường con người vô cùng tồi tệ, còn chưa từng chú ý cô!

    Đây là hiện tại, nếu như đưa đến cổ đại, căn bản không khác gì lưu vong!

    Sống sót là mạng cô lớn, có chết cũng là cô đáng đời, thậm chí cho dù chết cũng sẽ không có ai biết, không có ai để ý.

    Nếu như không phải xác định mình chính là con gái ruột của Thẩm Đức Phàm, cô còn tưởng rằng mình là kẻ thù giết cha của ông. Ta!

    Chỉ vì một Thẩm Thiên Nhu, bọn họ hận không thể đem đạp cô vào trong đất bùn!

    Sao cô có thể cam tâm?

    Cuộc đời Thẩm Phồn Tinh cô, mới sẽ không bị người tùy ý nắm giữ, chà đạp như thế!

    Nhờ phúc của bọn họ, để cho cô biết làm sao kiên trì trong cảnh ngộ bất lợi và khó khăn!

    Cũng phải cảm ơn sự vô tình và coi nhẹ của bọn họ, ngay cả khi cô rời khỏi nước S, một mình bí mật chạy đến nước Pháp, bọn họ cũng không biết!

    Càng sẽ không biết những gì cô đã làm ở Pháp trong ba năm đó..
     
    lethuhuyen86 likes this.
    Last edited: Apr 2, 2020
  6. Smallturtle

    Messages:
    0
    Chương 15: Sự mù quáng bất công là nguy hiểm nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Phồn Tinh trong miệng châm chọc không thèm che dấu, làm cho sắc mặc Khương Dung Dung bỗng dưng trầm xuống.

    "Chuyện lần này, là Thiên Nhu hiểu chuyện, không có đem chuyện cô đẩy nó xuống biển công khai ra ngoài!"

    "Về chuyện của cô và Tô Hằng, bọn nó tự nhiên mà đến với nhau, tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, cô tác thành là được rồi. Tâm của Tô Hằng không ở trên người của cô, dưa hái xanh không ngọt, cô có lẽ biết được đạo lý này."

    Thẩm Phồn Tinh trong nội tâm hàn khí càng sâu, cô còn cho rằng trái tim đã sớm tê liệt vẫn là nổi lên đau nhức âm ỷ.

    Cô đẩy Thẩm Thiên Nhu xuống biển?

    Thẩm Thiên Nhu và Tô Hằng tâm đầu ý hợp là tự nhiên mà đến với nhau?

    A, thật sự là buồn cười!

    Một người mà trở nên bất công, quả nhiên là mù quáng đáng sợ!

    Thẩm Phồn Tinh lười cùng bọn họ nói nhiều một chữ, cô chính là tiết kiệm một chút nước miếng, cũng có thể ấm áp tâm.

    Cô chẳng qua là lạnh lùng một lần nữa cầm lên thìa gỗ, bình tĩnh và ưu nhã ăn hết một ngụm cháo.

    Nhìn thấy thái độ thờ ơ như thế của Thẩm PhồnTinh, sắc mặt của ba người đã rất là khó coi, Khương Dung Dung liếc cô một cái, tầm mắt nhìn lướt qua trên ngăn tủ ở trước mặt của cô.

    Mi tâm hơi nhíu lại, lạnh lùng vứt bỏ một câu "Cô nghỉ ngơi đi." Sau đó liền quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

    Mấy người rời khỏi phòng bệnh, trong hành lang bệnh viện, Khương Dung Dung dừng bước lại, nói với Thẩm Đức Phàm và Dương Lệ Vi ở sau lưng:

    "Cũng đi mang một phần cháo của Như Ý Hiên về cho Thiên Nhu. Không thể nào cô ta có mà Thiên Nhu lại không có. Các người nghĩ thế nào vậy?"

    "Như Ý Hiên?"

    Thẩm Đức Phàm và Dương Lệ Vi ngẩn người, bọn họ sai người đi Như Ý Hiên mua cháo cho Thẩm Phồn Tinh khi nào?

    Khương Dung Dung từ trước đến nay vừa ý đồ ăn bên trong Như Ý Hiên, có đôi khi còn cử người hầu đi vào sáng sớm cũng chưa chắc mua về được một phần.

    Cháo Thẩm Phồn Tinh vừa mới ăn là của Như Ý Hiên?

    Ai đi mua?

    Tô Hằng?

    Nhưng anh ta vừa mới vẫn luôn ở trong phòng bệnh của Thiên Nhu a?

    Hơn nữa, cho dù là anh ta mua, cũng sẽ không vẻn vẹn chỉ có một phần cho Thẩm Phồn Tinh?

    Như vậy, cũng chính là chỉ có cô tự mua?

    Vẫn sẽ không bạc đãi mình, rất biết hưởng thụ!

    "Con biết rồi, mẹ, con biết mẹ vẫn luôn vừa ý món cháo ở trong đó, đến lúc đó sẽ để cho bọn họ mang thêm một phần trở về."

    Dương Lệ Vi dịu dàng ngoan ngoãn nói, làm cho sắc mặt Khương Dung Dung tốt hơn rất nhiều.

    "Trở về đi."

    -

    Như Ý Hiên, phòng vip lầu ba.

    Du Tùng đứng ở trước mặt Bạc Cảnh Xuyên báo cáo.

    Thuận tiện đem chuyện anh vô tình gặp được Khương Dung Dung, Thẩm Đức Phàm, Dương Lệ Vi việc lớn việc nhỏ đều nói với Bạc Cảnh Xuyên một chút.

    Kỳ thật đối với mỗi một chuyện của Thẩm gia, đã sớm không phải là bí mật.

    Anh chỉ hơi nghe ngóng một chút, trong chốc lát liền lộ ra rất nhiều tin đồn.

    Bạc Cảnh Xuyên một mình ngồi trên ghế chủ vị của phòng bao.

    Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ lặng lẽ phát họa ra đường nét ngũ quan nổi bật của anh, một thân tự phụ thong dong, phong lưu hàm súc.

    Anh hơi cúi đầu, môi mỏng khẽ nhếch, khóe môi câu lên một độ cong nhàn nhạt.

    Những ngón tay thon dài được đặt trên chiếc bàn gỗ vừa dày vừa nặng lúc có lúc không gõ gõ, măng sét màu bạc tinh xảo quý giá theo động tác của anh lóe sáng rực rỡ.

    "Ý của cậu là cô ấy bị trong nhà cô lập?" Giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên, bên trong mơ hồ ngậm lấy vài phần ý lạnh, khiến cho thân thể Du Tùng không khỏi căng thẳng.

    "Trước mắt có vẻ là như vậy. Thanh danh của Thẩm tiểu thư lúc trước hình như không được tốt lắm.."

    Du Tùng hàm súc nói.

    Thật ra đâu phải chỉ là không được tốt lắm, quả thực chính là thanh danh bê bối.

    Nhưng trước khi chuyện còn chưa được chứng thực, anh ta cũng sẽ không võng luận.

    Bạc Cảnh Xuyên không nói gì, chỉ có một đôi mắt cơ trí nheo lại vô cùng tinh tế.

    Du Tùng thấy thế, vội vã ngậm miệng, cung kính nói: "Tiên sinh, có cần tôi điều tra một chút không."

    "Không cần"
     
    lethuhuyen86 likes this.
    Last edited: Apr 2, 2020
  7. Smallturtle

    Messages:
    0
    Chương 16: Thức ăn hôm nay chưa làm xong!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không cần."

    Bạc Cảnh Xuyên thu tay về, nhàn nhạt lên tiếng.

    "Tôi đã nói sẽ tin tưởng cô ấy. Bây giờ lại muốn điều tra, há chẳng phải tự vả vào mồm."

    "Nhưng cũng chưa chắc những tin đồn đều là giả.."

    Du Tùng nhịn không được nhiều lời, thật sự không ngờ được tiên sinh sẽ vì một người phụ nữ mà mù quáng đến mức độ này.

    Bạc Cảnh Xuyên đứng lên, đi đến bên cửa sổ, bóng dáng cao lớn hơi nghiêng, nhìn thấy chiếc xe con màu đen từ từ dừng lại dưới lầu, khóe môi khẽ nhếch lên..

    "Chỉ cần tôi muốn tin tưởng, giả dối cũng có thể biến thành thật sự."

    Tiếng nói trầm thấp không nóng không lạnh, nhưng Du Tùng hết lần này tới lần khác nghe ra được khí thế duy ngã độc tôn và sự điên cuồng không ai bì nổi ở bên trong.

    Ngực của anh ta chấn động, dáng vẻ này của tiên sinh, anh ta cũng không xa lạ, ở trên hội nghị, mỗi một lần quyết định sách lược kinh doanh, anh luôn ở trong mỗi một lần nghịch cảnh đập nồi dìm thuyền, vượt qua đao lập tức mở ra một con đường khác.

    Loại tự tin và thủ đoạn đã định liệu trước đó đã khuất phục được vô số người.

    Nhưng, cũng chỉ ở trên phương diện làm ăn.

    Anh ta vẫn chưa bao giờ thấy tiên sinh lại sẽ như vậy đối với một người phụ nữ!

    Nhưng cũng chỉ vì một câu nói này của Bạc Cảnh Xuyên, từ nay về sau trong lòng Du Tùng, đã hoàn toàn xem Thẩm Phồn Tinh như một nửa chủ nhân.

    Lý do rất đơn giản, anh ta luôn luôn tin tưởng--

    Chỉ cần tiên sinh vừa ý cái gì, nhất định làm cho nó thuộc sở hữu của tiên sinh.

    Dù sao cuối cùng cũng là bà chủ của mình, cần gì phải ở chỗ này lo nghĩ nhiều.

    "Cậu xuống lầu nói một tiếng với quản lý, thức ăn hôm nay chưa làm xong."

    "Vâng!"

    Đối với những lời bất thình lình của Bạc Cảnh Xuyên, Du Tùng không có nửa phần dừng lại, đáp một tiếng liền quay người đi ra khỏi phòng.

    Cửa ra vào Như Ý Hiên, lái xe hạ cửa sổ xe, dần dần lộ ra gương mặt nghiêm túc của Khương Dung Dung, Thẩm Đức Phàm và Dương Lệ Vi ngồi ở hai bên, mấy người đồng thời hướng phía Như Ý Hiên bề ngoài nhìn lại.

    Người hầu ngồi ở vị trí kế bên tài xế xuống xe, tự động đi lấy số xếp hàng.

    "Nhà hàng này thật sự rất đông, tiếc là ông chủ kia tại sao không nghĩ đến mở thêm một chi nhánh nữa chứ?"

    "Đây chính là điều đặc sắc của nhà hàng này, tay nghề của mỗi đầu bếp đều không giống nhau, cho dù làm cùng một loại rau, hương vị cũng có khác biệt rất lớn, nếu mở chi nhánh thì sớm muộn gì cũng sẽ đập vỡ bảng hiệu!"

    Khương Dung Dung nói, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, lúc bà ta còn trẻ đã có nghe nói về sự phồn thịnh của nhà hàng Như Ý Hiên này, đã qua mấy thập niên, vẫn không thấy một chi nhánh nào.

    Bỏ việc làm ăn trăm phần trăm lợi nhuận như vậy không làm, ông chủ này, thật sự là tùy hứng vô cùng.

    Xem chừng hôm nay người ở đây ít hơn trước đây rất nhiều, phí sức uổng công nhiều lần như vậy, xem ra hôm nay nhờ phúc của Thiên Nhu, có thể có lộc ăn.

    Nhưng vào lúc này, bà ta nhìn thấy người hầu phụ trách xếp hàng lấy số vừa mới tiếp cận máy lấy số, lại bị người trực tiếp ngăn lại, ngay cả số cũng không cho lấy.

    Khương Dung Dung mi tâm lập tức nhíu lại.

    Đã sống nhiều năm như vậy, nếu như bà ta còn nhìn không ra được hành động kia là cố ý, vậy bà ta cũng thật sự sống vô ích rồi.

    Càng rõ ràng hơn là, người ở phía sau người nhà mình lại thuận lợi lấy số xếp hàng!

    "Bọn họ đây là.. Có ý gì?" Dương Lệ Vi cũng giật mình, "Tại sao rõ ràng như vậy chỉ nhằm vào chúng ta?"

    Hiển nhiên người hầu phụ trách xếp hàng bên kia cũng phát hiện ra điều này, đang lý luận với bọn họ.

    Khương Dung Dung híp mắt nhìn chằm chằm phía trước, không bao lâu, liền thấy người hầu lạnh mặt trở lại.

    "Xảy ra huyện gì?" Khương Dung Dung trầm giọng hỏi.

    "Lão phu nhân, người trong tiệm nói thức ăn hôm nay chưa làm xong."

    "Nói bậy! Vừa rồi rõ ràng ở sau cô vẫn có người lấy số! Tại sao chỉ không cho cô lấy?"

    Nhìn thấy sắc mặt u ám của Khương Dung Dung, Dương Lệ Vi ở một bên lại nghiêm nghị trách cứ.

    Trong lòng người hầu oan ức, cũng hoàn toàn mờ mịt.

    "Con đi xuống xem một chút!
     
    lethuhuyen86 likes this.
    Last edited: Apr 2, 2020
  8. Smallturtle

    Messages:
    0
    Chương 17: Đắc tội với bà chủ tương lai của chúng tôi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Con đi xuống xem một chút!"

    Trong lòng Dương Lệ Vi cảm thấy việc này thật đáng hận, nuốt không trôi cục tức này, tự mình mở cửa xe đi xuống.

    Nhân viên phục vụ ở cửa nhìn thấy người trên xe đi xuống, trong tai nghe bluetooth gắn trên tai truyền đến một loạt âm thanh, ánh mắt anh ta hơi thay đổi, trực tiếp tắt máy chọn số ngay trước mắt Dương Lệ Vi.

    Dương Lệ Vi bước chân dừng lại, cơn giận dữ lập tức xông lên não.

    Đây rõ ràng chính là cố ý!

    Cắn chặt răng, bà ta vẫn đi tới trước mặt nhân viên phục vụ, lạnh giọng hỏi:

    "Nhà hàng các người rốt cuộc có ý gì? Dựa vào cái gì nhằm vào chúng ta như vậy? Các người buôn bán còn phải lựa chọn khách hàng sao?"

    Trên mặt nhân viên phục vụ kia duy trì vẻ tươi cười lễ nghi tiêu chuẩn, khách khí trả lời:

    "Đúng vậy, vị phu nhân này. Nhưng ngài là khách hàng duy nhất cho tới nay trong tiệm chúng tôi lựa chọn!"

    Dương Lệ Vi dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa tức giận ngã ngồi xuống đất!

    "Cậu.. Các cậu.. Tôi.. Tôi sẽ khiếu nại các cậu!"

    "Xin ngài cứ tự nhiên."

    Nhân viên phục vụ vẫn hoàn hảo lễ phép cười, rõ ràng không thèm để ý chút nào đối với chuyện bị người báo cáo này.

    Nhưng cũng chính vì như vậy, lại khiến cho trong lòng Dương Lệ Vy có chút do dự, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

    Như Ý Hiên không phải là một nơi đơn giản, nhiều năm như vậy sừng sững không đổ, hiển nhiên cũng có lý do trong đó.

    Ngay cả một nhân viên phục vụ nhỏ bé cũng ngang ngược hống hếch như vậy, không chừng chủ nhân của nhà hàng này, rốt cuộc là thần thánh phương nào!

    Nhưng mà--

    "Chúng tôi một không trộm hai không cướp ba không có gây chuyện ở chỗ các người, các người dựa vào cái gì đối xử khác biệt như vậy?"

    Sự kiêu căng của Dương Lệ Vi đã giảm hơn trước rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn tức giận!

    "Dựa vào các người đã đắc tội với bà chủ tương lai của chúng tôi."

    "..."

    Dương Lệ Vi lập tức sửng sốt!

    Vẻ mặt mờ mịt!

    Thực ra không chỉ Dương Lệ Vi, mà ngay cả chính bản thân người nhân viên phục vụ nói ra lời này cũng không kịp phản ứng.

    Tất cả đều là nói theo giọng nói trong tai nghe bluetooth!

    Hơn nữa, anh ta chỉ biết quản lý của tiệm này, thật đúng là không biết ông chủ của tiệm này rốt cuộc là ai?

    Về phần bà chủ tương lai anh ta càng không biết!

    Cho nên vào lúc Dương Lệ Vi sau khi sửng sốt một lúc lâu hỏi anh ta bà chủ tương lai của các cậu là ai, anh ta chỉ có thể lẽ thẳng khí hùng mà trả lời một câu-- không thể trả lời!

    Sắc mặt Dương Lệ Vi tức giận đến đỏ ửng, nghiến răng, vừa định quay người rời đi, lại nhìn thấy hai nhân viên phục vụ từ trong tiệm đi ra, trong tay một người dắt một con chó ngao Tây Tạng cao đến thắt lưng, bộ lông toàn thân đỏ rực, khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ mà đi ra.

    Nhìn thấy Dương Lệ Vi đang đứng ở cửa ra vào, đột nhiên nhe răng trợn mắt mà kêu lên, vừa bật vừa nhảy giống như không chú ý liền sẽ bổ nhào tới cắn chết bà ta!

    Dương Lệ Vi "Thình thịch" liên tục lùi về sau mấy bước, vẻ mặt trắng bệch che ngực!

    Cũng đúng lúc này, bà ta lại nhìn thấy một nhân viên phục vụ khác ở bên cạnh đem bát cháo gạo đang bê trong tay đặt ở trước mặt chó ngao Tây Tạng!

    Chó ngao Tây Tạng ngửi ngửi, cúi đầu liền bắt đầu ăn.

    Trần trụi sỉ nhục!

    Lập tức làm cho Dương Lệ Vi tức giận đỏ bừng mặt, đứng tại chỗ một lúc lâu, thật sự không biết nói thêm gì nữa, che lấy trái tim, quay người đi tới bên cạnh xe.

    Cảnh tượng nhục nhã xảy ra bên này Khương Dung Dung đều nhìn thấy, đợi Dương Lệ Vi đến gần, bà ta trầm giọng hỏi:

    "Chuyện gì xảy ra?"

    "Con không biết, nói là chúng ta đắc tội với bà chủ tương lai của bọn họ.. Nhưng mà ai biết bà chủ tương lai của bọn họ là ai?"

    Khương Dung Dung lập tức nhíu mày.

    "Có phải là hiểu lầm cái gì rồi không?"

    Bọn họ làm sao có thể đắc tội với người khác?

    "Cái đó thì con không biết!"

    Bây giờ Dương Lệ Vi vừa sợ hãi vừa tức giận, nào có nhiều tinh lực như vậy đi hỏi những chuyện này.

    "Được rồi, lên xe đi! Thời gian không còn sớm, đến nhà hàng khác mua một ít đồ ăn đưa qua cho Thiên Nhu! Trong chuyện này hẳn là có hiểu lầm gì đó!" Khương Dung Dung như có điều suy nghĩ nói.

    Sao bọn họ có thể sẽ vô duyên vô cớ đắc tội với người khác?

    Nếu như thật sự có, sợ rằng cũng chỉ có Thẩm Phồn Tinh ở bên ngoài không bớt lo kia, không biết đắc tội với người ta lúc nào.

    Nhiều năm như vậy, nhà họ Thẩm rốt cuộc gánh chịu bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ và chê cười vì cô?

    Nghĩ nghĩ trong lòng liền bùng lên một cơn thịnh nộ.
     
    lethuhuyen86 likes this.
    Last edited: Apr 2, 2020
  9. Smallturtle

    Messages:
    0
    Chương 18: Không ngừng cố gắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên tầng, vẻ mặt Bạc Cảnh Xuyên lạnh nhạt nhìn cảnh tượng dưới tầng, khóe môi hờ hững nhếch lên.

    Lúc mày cửa phòng vip mở ra, Du Tùng đi lên "Tranh công".

    Bạc Cảnh Xuyên xoay người, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn anh ta.

    Du Tùng khép lại quai hàm, cơ thể hơi căng thẳng, có chút sợ hãi.

    "Trình độ trêu chọc người của cậu.. vẫn còn cần phải nâng cao."

    Giọng nói bình thản không gợn sóng của Bạc Cảnh Xuyên cuối cùng rơi xuống, vẻ mặt Du Tùng mới hơi nới lỏng vài phần.

    "Tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng."

    Bạc Cảnh Xuyên nhướng mày, "Cậu tiếp tục đưa cơm cho cô ấy, một ngày ba bữa, cho đến khi cô ấy bình phục xuất viện mới thôi."

    "Vâng, tiên sinh."

    -

    Chạng vạng tối, đối với việc Du Tùng đến, Thẩm Phồn Tinh chỉ có thể im lặng.

    Hai ngày liên tiếp, bởi vì Du Tùng thay đổi món ăn đưa cho Thẩm Phồn Tinh bổ sung thể lực cùng dinh dưỡng, sắc mặt của Thẩm Phồn Tinh trở nên tốt hơn rất nhiều.

    Ngay cả lúc trước thỉnh thoảng bị đau dạ dày, hai ngày nay cũng kỳ lạ không có phát tác.

    Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy cũng không phải một việc tốt, cuối cùng vào buổi trưa ngày thứ ba, Thẩm Phồn Tinh rốt cục không nhịn được nữa.

    Du Tùng tới đây như thường lệ, cô bình tĩnh tiếp nhận hộp cơm, sau đó nói: "Lão thái thái ở đâu, tôi từng đồng ý sẽ cùng bà ấy nói chuyện phiếm."

    Du Tùng trầm ngâm trong chốc lát, "Tôi trở về sẽ nói một tiếng với Lão phu nhân."

    Thẩm Phồn Tinh gật đầu, "Bà ấy có số điện thoại của tôi, nếu bà ấy nhàm chán, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."

    "Được."

    Du Tùng lập tức rời khỏi phòng bệnh, chuẩn bị trở về hỏi ý kiến của lão thái thái.

    Kết quả lại thiếu chút nữa đụng vào hai người trước mặt.

    Anh phản ứng nhanh chóng nghiêng người, không có bất cứ tiếp xúc thân thể nào với hai người.

    Sau đó nhàn nhạt nhìn lướt qua bọn họ, ý tứ gật gật đầu, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.

    Thẩm Thiên Nhu kéo cánh tay Tô Hằng, đôi mắt có chút khiếp sợ nhìn theo bóng lưng Du Tùng rời khỏi.

    "Anh ta.. Vừa mới là từ trong phòng bệnh của chị đi ra sao? Anh Hằng, anh ta là ai vậy?"

    Đôi mắt sâu thẳm của Tô Hằng có chút nghiêm nghị, trong mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp, sau đó nhàn nhạt mở miệng:

    "Chắc là người lúc trước có hợp tác cùng công ty, không có ấn tượng gì."

    "."

    Thẩm Thiên Nhu nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, nghe thấy lời nói của Tô Hằng, trong đôi mắt xinh đẹp mới hiện lên ý cười.

    "Vậy chúng ta mau vào thôi."

    "Ừ."

    Tô Hằng đáp lời, đưa tay đẩy cửa phòng bệnh của Thẩm Phồn Tinh.

    Thẩm Phồn Tinh đang bất đắc dĩ ăn đồ Du Tùng vừa mới đưa tới, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu.

    Trong nháy mắt, sắc mặt của cô lập tức cứng đờ, có một khoảnh khắc, hô hấp của cô như ngừng lại.

    Thẩm Thiên Nhu mặc một chiếc áo khoác màu trắng, mái tóc xoăn gợn sóng màu trà sữa rải rác trên vai, tôn lên đường nét khuôn mặt xinh đẹp cỡ bàn tay của cô ta, đôi mắt luôn ngập nước sáng long lanh, làn da nõn nà, một cái nhăn mày một nụ cười liền toát lên vẻ mảnh mai ưu nhã.

    Chỉ dựa vào vẻ ngoài này cùng với khả năng diễn kịch bẩm sinh của cô ta, là một trong những nữ minh tinh nổi tiếng nhất trong nước hiện nay cũng là điều dễ hiểu.

    Lúc này cô ta đang thân mật ôm cánh tay Tô Hằng, trai tài gái sắc, đứng cạnh nhau cũng xem như là một cặp đôi quyến rũ.

    Vẻ mặt Thẩm Phồn Tinh có chút hoảng hốt.

    Nghĩ lại bản thân mình, cả ngày đều là một bộ đồ công sở cứng nhắc, mái tóc dài hầu như chưa từng được chăm sóc, vẫn luôn đều là một kiểu tóc, bình thường lúc làm việc, luôn búi tóc đơn giản hoặc là cột tóc đuôi ngựa.

    Cũng đúng, cô và Thẩm Thiên Nhu đứng cạnh nhau, có lẽ ai cũng sẽ chọn Thẩm Thiên Nhu thôi.
     
    lethuhuyen86 likes this.
    Last edited: Apr 2, 2020
  10. Smallturtle

    Messages:
    0
    Chương 19: Anh lấy thân phận gì để chỉ trích tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô không trách sự lựa chọn của những người đàn ông kia, bởi vì Thẩm Thiên Nhu mà thần hồn điên đảo thế nào.

    Nhưng chỉ có Tô Hằng là không được.

    Tám năm qua cô có bộ dạng như vậy, rốt cuộc là vì ai, anh ta phải rõ ràng hơn ai hết.

    Trong mắt cô, cũng cho rằng chỉ có Tô Hằng không phải là người đàn ông nông cạn như vậy.

    Nhưng cô cho rằng trước sau vẫn là cô cho rằng mà thôi.

    "Các người tới làm gì?"

    Chỉ hoảng hốt trong giây lát, Thẩm Phồn Tinh lập tức khôi phục vẻ lạnh như băng trước kia.

    Thẩm Thiên Nhu cắn môi, tay đang ôm lấy cánh tay Tô Hằng hơi xiết chặt một chút, vẻ mặt có chút ảm đạm.

    Nhìn thấy bộ dạng lạnh như băng cự tuyệt người nghìn dặm ở bên ngoài của Thẩm Phồn Tinh, Tô Hằng hơi nhíu mày.

    Anh ta đi vào phòng bệnh, Thẩm Thiên Nhu dáng vẻ nhát gan theo sát bên cạnh anh ta.

    "Sức khỏe của Thiên Nhu đã tốt hơn rồi, hôm nay muốn xuất viện, cô ấy đặc biệt đến để nói tạm biệt với em."

    Thẩm Phồn Tinh cười lạnh, "Nói tạm biệt cái gì? Sinh ly tử biệt sao? Nếu như không phải, vậy thì cút hết ra ngoài cho tôi."

    "Phồn Tinh!"

    Tô Hằng đột nhiên thấp giọng quát lớn một tiếng.

    "Từ khi nào em trở nên chanh chua cay nghiệt như vậy? Ai đúng ai sai từ trước đến nay em phân biệt rõ ràng, người làm sai chưa bao giờ là Thiên Nhu, em.."

    Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu, vẻ mặt Tô Hằng âm trầm, trong mắt tràn đầy chỉ trích và thất vọng nhìn cô,

    Cô hiếm khi trông thấy Tô Hằng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, người đàn ông đã từng dịu dàng như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ tới dáng vẻ anh ta nổi giận trừng mắt lạnh lùng nhìn cô.

    Nhưng chỉ mới ba lần gặp mặt gần đây nhất, không lần nào là anh ta không dùng ánh mắt này.

    Vốn tưởng rằng cô vẫn sẽ đau lòng khổ sở như trước đây, nhưng là hiện giờ cô lại bình tĩnh và tê liệt ngay cả chính cô cũng kinh ngạc.

    Thẩm Phồn Tinh đặt đôi đũa trong tay xuống, cầm lấy cốc nước mình đã sớm rót ở bên cạnh đưa lên môi nhấp một ngụm, sau đó không mặn không nhạt ngắt lời Tô Hằng.

    "Không phải cô ta, chính là tôi?"

    Tay Thẩm Phồn Tinh cầm cốc nước thủy tinh, cảm thấy nước hơi nóng.

    Cô đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt hai người, nhìn Tô Hằng, nhẹ nhàng nhếch môi.

    "Tôi chanh chua cay nghiệt? Xin hỏi bây giờ anh dùng thân phận gì để chỉ trích tôi?"

    "Anh.." Tô Hằng giật giật miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

    "Chị, chị không nên trách anh Hằng, tất cả đều là lỗi của em.."

    Tiếng nói của Thẩm Thiên Nhu còn chưa dứt hẳn, tầm mắt lạnh lùng của Thẩm Phồn Tinh đột nhiên như một con dao lạnh lẽo đính ở trên mặt Thẩm Thiên Nhu.

    Giọng nói của Thẩm Thiên Nhu im bặt, cùng lúc đó, cả người cũng hung hăng cứng đờ.

    "Đây tất cả đương nhiên đều là lỗi của cô! Tôi không nói không trách cô!"

    Cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của Thẩm Thiên Nhu, Tô Hằng ôm cô ta kéo ra sau lưng anh ta "Phồn Tinh, đây không phải lỗi của Thiên Nhu, em muốn trách thì trách anh.."

    Thẩm Phồn Tinh chậm rãi dời mắt tới trên mặt Tô Hằng, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta một lát, không giận ngược lại cười, lãnh đạm mà lại tê liệt nhìn anh ta.

    "Anh cho rằng anh không đáng trách?"

    Tô Hằng lúc này lại một lần nữa trầm mặt xuống.

    "Hai người các người, ai có thể nhận lỗi thay ai?"

    Tô Hằng mấp máy môi, đối với Thẩm Phồn Tinh hùng hổ dọa người như vậy, vô lực chống đỡ.

    "Anh cho rằng hai người muốn ở bên nhau là có thể ở bên nhau sao? Tất cả mọi người ở Bình Thành đều biết rõ Tô Hằng anh là vị hôn phu của tôi, mà cô ta Thẩm Thiên Nhu là em gái trên danh nghĩa của tôi, em vợ tương lai cùng anh rễ tương lai ở bên nhau! Hai người các người.. Có mặt mũi nào ở trước mặt người khác?"

    Nghe thấy những lời của Thẩm Phồn Tinh, lúc này sắc mặt của Thẩm Thiên Nhu đã trắng bạch.

    Danh tiếng của cô ta ở trong ngành giải trí hai năm này vừa mới tăng lên một chút, mặc dù hiện nay tình yêu đích thực được ưu tiên, nhưng cũng có người coi trọng luân thường đạo lý.

    Nếu như hai phe thật sự đối đầu nhau, khó tránh khỏi sẽ có người trong ngành mượn cơ hội chèn ép cô ta.

    Đến lúc đó, có thể sẽ thật phiền phức.
     
    lethuhuyen86 likes this.
    Last edited: Apr 2, 2020
Trả lời qua Facebook
Loading...