Tản Văn Em Sẽ Bám Lấy Anh Cả Đời - Út Heo

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Út heo, 24 Tháng ba 2020.

  1. Út heo

    Bài viết:
    6
    Em Sẽ Bám Lấy Anh Cả Đời

    [​IMG]

    Tác giả: Út Heo

    Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Út Heo

    Văn án:

    Lúc đầu cô gặp anh đã thấy mến, cô muốn tìm anh để được học tập và rồi, càng ngày từ cái mến cô chuyển hẳn sang thích lúc nào không hay. Cô bắt đầu theo đuổi anh thầm lặng nhưng..

    "Em thích anh.."

    Anh ngượng ngùng đáp:

    "Xin lỗi hình như em hiểu lầm rồi, anh không thích em cô bé à!"

    Tim cô sụp đổ, thì ra là do cô tự suy diễn thôi. Không sao, cô ổn mà, chỉ là bị chối thôi..​
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng tư 2020
  2. Út heo

    Bài viết:
    6
    Chương 1: Năm Học Mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Reng.. reng.. reng.." Tiếng chuông báo thức vang lên làm ầm cả căn phòng. Nhã Tịnh leo xuống giường lay lay cô:

    - Giai Kỳ.. Giai Kỳ..

    Không nghe tiếng trả lời Nhã Tịnh quyết định lấy một hơi hết thật to vào tai cô:

    - Trương Giai Kỳ..

    - Hả? Hả?

    Giai Kỳ lớ mớ ngồi dậy, gãi gãi đầu cô nói:

    - Sao vậy? Mới năm giờ bao mươi phút cậu gọi mình dậy làm gì? Để mình ngủ thêm một chút nữa, chút nữa thôi..

    Nhã Tịnh lắc đầu, cô ngồi xuống kế bên Giai Kỳ nói bằng một chất giọng vô cùng thản nhiên:

    - Hôm nay là khai giảng đầu năm học cậu không muốn đến trễ chứ?

    Cô giờ mới nhớ ra hôm nay là ngày gì, vội vàng luống cuống chạy vào nhà vệ sinh. Nhã Tịnh thì đã vệ sinh cá nhân xong, chỉ cần mặc quần áo vào là có thể đi ngay.

    Mười lăm phút sau..

    Cô xong xuôi đi ra với giáng vẻ tươm tất, chỉnh chu:

    - Nè Trương Giai Kỳ, mình chả hiểu.. không phải hôm nay là ngày đặc biệt với cậu sao? Cậu bị gì vậy? Mình nhớ là cậu nôn nóng, muốn được bước chân vào ngôi trường cấp 3, còn hơn cả mình mà sao thản nhiên vậy?

    - Nè Bạch Nhã Tịnh, mình biết chứ nhưng mà do hôm qua nôn nao cả đêm không ngủ nên mình mới như vậy.

    Nhã Tịnh không biết nói gì nữa gật đầu rồi kéo cô đi thay đồng phục, hai người sau khi chỉnh chu về bề ngoài thì cũng đã sáu giờ đúng, đi ăn sáng nữa vẫn kịp giờ vào trường..

    Bước vào trường cấp 3 cảm giác khác hẳn, tiếng cười nói xôn xao với những anh chị lớp trên.

    Hai cô gái lớp mười vào trường với những thứ mới lạ và thú vị đang chờ đón hai người. Cô đang ngắm nhìn ngôi trường mới thì Nhã Tịnh vỗ vỗ tay cô, làm cô khó chịu:

    - Chuyện gì vậy? Mình đang thăm quan trường mà cậu đừng có phá.

    - Không phải Lý Minh Viễn và Cao Tuấn sao?

    - Ai cơ?

    - Vậy không biết họ à? Hot boy trường mình á.. Một ông học cực giỏi, một ông nhà cực giàu luôn.

    - Ờ.

    - Haizzzz ông Minh Viễn năm ngoái mới đi thi Olympic Toán.. Ngưỡng mộ thiệt.

    - Khoan.. Cậu vừa mới nói ai đi thi olympic Toán cơ?

    - LÝ MINH VIỄN!

    Nghe đến đây cô bắt đầu sốt sắng, cô chính là con người chỉ biết học, học, học và học mỗi khi tìm ra người học bá là cô lại muốn làm quen để học hỏi và thường xuyên trau dồi thêm.

    Tại vì cô cứ nhìn Minh Viễn, nên anh cũng có chút cảm giác kỳ lạ, mà theo bản năng ngoái đầu lại nhìn cô. Anh nhìn thấy một cô gái cứ đứng nhìn mình hoài mà thấy lạ, trong khi cô cứ ngơ ngơ vẫn đứng nhìn anh như trời trồng.

    Nhã Tịnh thấy ngại quá nên kéo cô đi, giờ cô mới nhận ra ai kia đang nhìn mình mặt đỏ đỏ che mặt lại chạy qua phía lớp. Anh thì phì cười thầm nghĩ:

    - Thật dễ thương!

    Cao Tuấn nhìn anh với vẻ mặt thắc mắc:

    - Nhìn ai mà tủm tỉm cười thế? Đâu đâu cô nào cho mình xem với

    Anh liền đẩy vai Cao Tuấn miệng không ngừng biện hộ:

    - Không phải chuyện của cậu?

    - Cậu.. cậu.. đúng đúng không phải chuyện của tôi.

    Anh chỉ im lặng không trả lời, trong đầu đang nghĩ về ai kia.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tư 2020
  3. Út heo

    Bài viết:
    6
    Chương 2: Lớp trưởng?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi khai giảng diễn ra khá tốt đẹp, thầy hiệu trưởng khá thân thiện với một số thầy cô vui vẻ, có những thầy cô vui tính đứng bên hàng khối 10 trò chuyện.

    Cô chủ nhiệm mỗi lớp thì đứng đúng ở hàng lớp mình, khác với những cô chủ nhiệm lớp bên cô của lớp Giai Kỳ và Nhã Tịnh thì khá trầm tính và rụt rè. Cô chẳng dám nói gì, lớp ồn thì cô từ tốn nhắc khẽ, Giai Kỳ quay sang Nhã Tịnh hỏi nhỏ:

    - Cô mình hiền quá nhỉ? Thấy cô im rẻ hà.

    - Ừm, mình cũng thấy vậy? Mà tên cô đẹp quá ha.

    - Cô tên gì?

    - Hi Văn.

    Đúng thật tên cô rất đẹp, một cái tên dịu dàng như con người cô vậy.. Sau những lời phát biểu của thầy cô thì bây giờ mới chính là khoảng thời gian vô cùng quan trọng, đó chính là nhận lớp mới.

    Khoảng khắc bước vào lớp như bước vào thế giới thu nhỏ, lòng cô náo nức vô cùng, tim như muốn nhảy ra ngoài. Sau khi cả lớp ổn định chỗ ngồi thì cô chủ nhiệm đứng dậy tự giới thiệu đôi nét về bản thân mình với cả lớp:

    - Cô tên là Hi Văn sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng ta cũng sẽ là giáo viên đảm nhiệm bộ môn Ngữ văn của lớp ta.

    Cả lớp bắt đầu xôn xao lên với những lời bàn luận về cô Hi Văn, nào là cô xinh như thế nào, cô hiền ra sao. Càng ngày tiếng ồn càng to như một cái chợ vậy, cô thì chẳng biết nên làm sao cho lớp im vì giọng cô bé quá.

    Cô lấy cây thước nhỏ gọn luôn mang theo bên mình ra gõ thật mạnh lên bàn và cố gắng làm giọng thật gắt gao:

    - Các em trật tự nào bây giờ lớp chúng ta bắt đầu vào công việc chính đó chính là bầu chọn ban cán sự lớp. Đầu tiên là chức lớp trưởng, vậy có em nào tự đề cử bản thân hay đề cử bản khác không?

    Cả lớp bây giờ im răm rắp và chẳng ai biết nói gì cũng không dám lên tiếng dường như có thể nghe được tiếng gió thoang thoảng trong lớp học. Điều ấy cũng đơn giản mà bởi lẽ chẳng ai ham hố gì cái chức lớp trưởng cả một cái chức nghe thì oai phong lẫm liệt mà như osin của lớp vậy có khác gì đâu:

    - Nếu không ai nói thì cô sẽ làm theo cách cũ vậy..

    Nói rồi cô cuối người lấy cái cặp của mình đặt lên trên bàn, lấy trong cặp ra một tờ giấy A4 nhìn tờ giấy đấy khá đơn giản đương nhiên rồi đấy là tờ giấy danh sách lớp mà thôi.

    Cô nhìn một lượt tất cả những cái tên tên rồi dừng lại ở ngay một cái tên nào đó với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên và như vừa thấy được tia hi vọng:

    - Em nào là Trương Giai Kỳ? Đứng lên cho cô xem mặt.

    Giai Kỳ sau khi nghe cô gọi tên mình liền lật đật đứng dậy trả lời:

    - Dạ, Trương Giai Kỳ là em đây thưa cô.

    - Em là học sinh có số điểm cao nhất trong lớp và có một thành tích vô cùng nổi bật nên cô muốn đề cử em làm lớp trưởng của lớp mình. Em có ý kiến gì không?

    - Dạ không ạ.

    - Được vậy từ nay bạn Trương Giai Kỳ sẽ là lớp trưởng của lớp chúng ta nhé.

    Những tiếng vỗ tay vang lên thật to và mọi người cũng như vừa trút được một gánh nặng vậy. Cô tiếp tục với chức lớp phó học tập:

    - Vậy còn về chức lớp phó học tập..

    Cả lớp lại một lần nữa im lặng một cách đáng sợ, cô xua tay:

    - Thôi được rồi, cô hiểu vậy cách cũ đi.

    Cô lại một lần nữa xem một lượt danh sách và ngắm nghía một hồi cô cất giọng kêu:

    - Bạch Nhã Tịnh.. Là em nào?

    - Vâng là em.

    - Em làm lớp phó học tập của lớp ta có được không em có thành tích rất tốt chỉ xếp dưới Giai Kỳ mà thôi?

    - Dạ.. Chuyện này..

    - Sao vậy em?

    Ở kế bên Giai Kỳ kéo tay áo Nhã Tịnh, cô hiểu nên đồng ý:

    - Dạ không có gì, em làm được ạ.

    Cô lại tiếp tục với các chức khác trong lớp, lúc này lớp cũng đã bình thường có người này người kia xung phong. Nhã Tịnh nhéo tay cô trách móc:

    - Mình không muốn làm mà.

    - Thôi làm chức ấy đi chung với mình cho vui cậu muốn bỏ mình sao?

    - Mình là con người yêu tự do.

    - Mình biết.. Một chầu thịt nướng.

    * * *

    - Hai chầu.

    - Được! Thành giao.

    Nhã Tịnh coi vậy mà khá dễ dụ chỉ cần trao đổi với cô bằng đồ ăn là xong ngay. Vì từ nhỏ Nhã Tịnh đã có tâm hồn ăn uống, cô cũng biết điểm yếu này nên cứ thế mà đánh vào nó.
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng ba 2020
  4. Út heo

    Bài viết:
    6
    Chương 3: Cây ngay không sợ chết đứng!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo như thông báo, thì thứ 2 sẽ bắt đầu vào học chính thức, và hôm nay chính đã là Chủ nhật rồi. Cô quyết định thay vì ra ngoài chơi, thì cặm cuội với cuốn sách vẫn là ý kiến hay nhất.

    Ba mươi phút sau..

    - Trương Giai Kỳ.. cho dù cậu có là một con mọt sách cũng phải rời cuốn sách chứ. Cậu đã đọc được 3 tiếng rồi đó, cậu làm mình thấy ớn lạnh với tinh thần hiếu học của cậu

    - Cậu không hiểu đâu, nghèo như mình chỉ có thể học để kiếm cơm. Đại tiểu Thư nhà giàu như cậu không hiểu đâu..

    Nhã Tịnh nhìn cô với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, còn cô thì đáp lại với ánh mắt thảo mai không biết gì. Nhã Tịnh cũng không biết nói gì, nên lăn ra giường ngủ một giấc.

    Nhã Tịnh đi làm thêm ở một cửa hàng của người bác ở gần nhà nên tiện đi ra vào hơn. Riêng cô, cũng cần phải kiếm việc gì đó để làm, chỉ tiếc là chỗ bác của Nhã Tịnh đã không còn tuyển thêm người nữa rồi, không thì cô có thể vào đấy làm.

    Nhã Tịnh hôm nay không khỏe mấy nên xin nghỉ, cô thì cũng chả có việc gì làm nên cứ ngồi đọc sách thế thôi. Sau khi đọc xong cuốn sách, cô cũng cảm thấy nhàm chán nên muốn ra ngoài.

    Sợ lát nữa Nhã Tịnh tỉnh dậy, không thấy mình sẽ lo lắng nên cô để lại vài câu nhắn rồi đặt trên bàn. Cố gắng không gây ra tiếng động, cô nhỏ nhẹ bước ra ngoài đóng cửa phòng lại.

    Bây giờ, chắc cũng tầm 10 giờ mấy. Cô ra ngoài công viên ngồi chơi, và như thói quen cũ cô vẫn đem cuốn sách kè kè bên mình. Đương nhiên chưa đầy 10 phút sau, cô lại giở trang sách ra đọc tiếp, như một linh tính mách bảo đột nhiên cô ngước lên.

    Đúng là ông trời giúp cô rồi, Lý Minh Viễn không phải đang ở trước mặt cô sao. Cô lần này không nhìn chằm chằm vào người ta nữa, vì biết sẽ dễ bại lộ lên cô chỉ lặng lẽ theo sau. Đúng như cô nghĩ anh cũng như cô chính là loại người chỉ biết học.

    Anh đi đến thư viện rồi ngồi tít trong đấy luôn, cô thì cũng giả vờ vào. Ngồi xa xa bàn anh thôi, nhưng lại là một vị trí hoàn hảo để quan sát anh 24/24. Tiếng chuông điện thoại reo lên làm cả thư viện k còn im lặng. Mọi người đồng lòng quay về phía cô, và dĩ nhiên trong "mọi người" cũng có anh.

    Cô xấu hổ chạy ra ngoài cửa, rồi trả lời điện thoại:

    - Alo..

    - Này cậu biến đi đâu r nảy giờ mình tìm cậu đấy có biết không?

    - Mình đang ở thư viện

    Nhã Tịnh rờ trán mình rồi thở dài nói:

    - Để mình qua chỗ cậu

    - Không! Để mình về

    Cậu chạy ngược vào lấy túi rồi chạy ra, anh thì nhìn cô phì cười. Thật ra thì anh biết cô theo mình từ lúc ở ngoài rồi, nhưng vẫn cố tình tỏ ra như không biết. Cô thì chạy cắm đầu, trời ơi giờ thì anh biết cô theo anh rồi xấu hổ chết mất, không biết anh có hiểu lầm không, rồi sau này vào trường sao dám nhìn thẳng mặt anh.

    Sau khi về nhà, cô mệt nhọc nhảy ra ghế sofa. Nhã Tịnh nhảy đè lên cô, cô mệt chết mất, vừa ngáp ngáp vừa nói:

    - Ngồi dậy đi mình chết đó..

    - Đè cho cậu chết luôn..

    Nói vậy chứ Nhã Tịnh vẫn đứng lên, cô ngồi ngay ngắn chờ được nghe kể chuyện. Giai Kỳ kể một mạch mọi chuyện không ngừng, cô không chừa hơi để thở. Nhã Tịnh nghe còn muốn hụt hơi dùm cô ấy chứ, sau khi nghe hết được câu chuyện của cô thì Nhã Tịnh phì cười một trận:

    - Cho chừa cái tật, thật đáng đời mà

    - Còn không phải do cậu gọi mình mới bị lộ à? Đúng là làm con người ta tức chết, nghĩ lại xấu hổ muốn độn thổ luôn

    Ánh mắt của Giai Kỳ trở nên bực bội hơn bao giờ hết, cô với tay rót nước vào ly mà ánh mặt căm giận còn quay sang lườm Nhã Tịnh một cái. Cô cười với Giai Kỳ bằng nụ cười ân hận nhất, tay ôm tay níu Giai Kỳ, những lời mật ngọt, dỗ dành bắt đầu được rót với tai Giai Kỳ. Giai Kỳ thế mà chưa được năm phút đã ngui ngoai, Nhã Tịnh quay sang hỏi cô:

    - Cậu không sợ người ta hiểu lầm cậu à?

    Cô hùng hổ trả lời ngay:

    - Mình "cây ngay không sợ chết đứng".
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2020
  5. Út heo

    Bài viết:
    6
    Chương 4: Mạo Hiểm Hay Nói Thật?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô đi theo người ta cả gần một tuần rồi, may mà người ta không biết cô đi theo. Minh Viễn đi đâu cô đi theo đó, Nhã Tịnh thì không ngừng khuyên cô là đừng đi theo anh nữa nhưng cô nào có nghe lời. Cô tin, cô sẽ làm quen với anh được bằng cách của cô.

    Vì anh đã đi làm thêm tại một quán cà phê và nó cũng khá gần trường. Cô từ lúc nào đã vào quán ấy như cơm bữa, ngày nào cũng đi, cứ mỗi tới ca của anh làm là cô xuất hiện.

    Trong tiệm cũng bắt đầu có tin đồn rằng cô đang theo đuổi anh. Cô còn táo bạo hơn nữa là khi ra quyết định xin vào làm thêm ở đó, điều này làm tin đồn càng tăng thêm độ chính xác. Và ngày ấy, ngày cô bị phát hiện cũng đã tới, ngày mà mọi người trong quán tập hợp lại để chơi vào ngày cuối tuần. Giọng Sơn Lãng vang lên:

    - Nào mọi người, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng thành viên mới và thành tích của tiệm ta tăng doanh thu đáng kể trong hai tháng vừa qua..

    Mọi người cùng nâng ly lên và cô cũng thế, cô không uống rượu chỉ uống nước éo cam. Sau khi ăn uống no say, mọi người chơi trò chơi để giải tỏa. Bỗng có một cô gái xinh đẹp lên tiếng:

    - Em có ý này hay chúng ta chơi trò "Nói thật hay mạo hiểm" đi.

    Mọi người chẳng ai nói gì cả, suy nghĩ một hồi có vẻ mọi người còn hơi phân vân. Nhưng sau đó Cao Lãng bỗng nhiên ho vài cái làm mọi người giật nẩy "khụ khụ" anh liếc nhẹ về phía cô và cười nham hiểm lúc này mọi người có vẻ thích thú. Cô thì mải mê lướt điện thoại chẳng để ý đến những ánh mắt đang hướng về mình.

    Cô gái nọ không đợi được nữa, cô vào hứng nói:

    - Chơi thôi nào.. ai trước?

    Mọi ánh mắt đang nhìn nhau, người chỉ người này, người chỉ người kia. Cứ vậy mà tới tận mười năm phút, sau một hồi cãi vã thì cô gái nọ lên tiếng:

    - Hay để anh Minh Viễn đi, thường ngày anh ấy ít nói hôm nay để mọi người hiểu thêm về anh đi!

    Anh lạnh lùng và không nói không rằng cười một cái nhẹ nhàng rồi giơ tay trái về phía mọi người xung quanh. Ý là mời mọi người hỏi. Sau khi hỏi anh.. thì anh ngang nhiên chọn thử thách để cho anh cảm thấy bớt nhàm chán. Cô gái kia nhân cơ hội, nói ngay thử thách:

    - Anh gọi điện thoại cho một người con gái ở đây và tỏ tình đi, Minh Viễn.

    Mọi người xôn xao, anh thích học, thích chơi thể thao, còn thích nữ.. thì những người ngồi đây ai cũng không chắc là anh có thích không. Lúc nào anh cũng ôm khư khư cuốn sách về tá thứ kì quái nên chả ai hiểu nổi đầu anh nghĩ gì trong đấy.

    Anh bình tĩnh nhấc nhẹ cái điện thoại đang nằm trên bàn, tay lướt lướt vài cái rồi ấn gọi ngay. Cũng chả chịu khựng lại chọn số, sự im lặng một cách kỳ lạ của mọi người. Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô gái kia đang định "A.." lên thì nhận ra điện thoại của cô ta vẫn nằm im trong túi không chút chuyển động nào. Mọi ánh mắt không ngừng tìm kiếm tiếng chuông đang phát ra, và rồi dừng lại ở phía cô.

    Điện thoại cô reo lên một cách bất ngờ và đương nhiên, nãy giờ cô chẳng mảy may để ý đến trò chơi Mọi người đang hào hứng nên cũng chả biết chuyện gì xảy ra. Cô thấy số lạ gọi đến liền nghĩ là tên nào gọi phá mình.

    Cô nhấc máy bằng cái giọng cọc cằn của một cụ giả tuổi 16:

    - Nè thôi đi nha! Cứ gọi hoài phiền lắm biết không? Rảnh thì đi mà tìm việc có ích cho xã hội, có ích cho gia đình mà làm. Tôi chả hiểu mấy người là loại người gì nữa, có vẻ nói nhỏ nhẹ chwr có ích gì với mấy người nhỉ? Còn gọi nữa là tôi báo công an đấy.. Nè có nghe bà đây nói gì không? Đúng là người mặt dày có khác.

    Cô ngồi mắng một tràn cho hả giận, vì mấy bữa nay cứ có mấy tên gọi phá cô mà hồi sáng cô đã nhắc rồi nên họ cũng không chọc nữa.. nhưng giờ cô nghĩ họ lại ngựa quen đường cũ, tới phá cô tiếp nên cô không kiềm chế được bản thân mà chửi vồ vập, khiến cho mọi người có chút choáng váng. Vì thường ngày cô rất dịu dàng nhưng hôm nay trông cô như chằn tinh vậy.

    Anh vẫn thản nhiên, giọng trầm ấm. Anh khẽ nói một cách dịu dàng:

    - Trương.. Giai.. Kỳ.. ANH.. THÍCH.. EM!

    Anh nói chậm rãi từng chữ để cô và mọi người nghe không sót chữ nào. Mng như đơ vài phút, vì nghe anh nói như lời thổ lộ thật lòng nên có chút xa lạ với con người bình thường của anh.

    Cô ngơ ngác, mắt cô chuyển hướng nhìn sang anh với điệu bộ kinh ngạc cực độ. Nhanh chóng lấy lại tinh thần và dần hiểu ra mọi chuyện cô cười khẽ:

    - Vậy ai là người chơi tiếp theo nào?

    Câu nói của cô làm mọi người sực tỉnh lại và trở về thực tại là đang chơi trò chơi..
     
  6. Út heo

    Bài viết:
    6
    Chương 5: Anh đã biết..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi buổi tiệc ăn mừng kết thúc, mọi người dọn dẹp mọi thứ rồi ra về. Riêng cô và anh ở lại, thật 9ra cũng không phải là bị bắt ở lại hay gì, chỉ là cô và anh cố tình kéo dài dòng để ở lại nói chuyện cùng nhau. Sau khi mọi người ra về được mười phút cô dừng tay, ngồi xuống ghế, xoa bóp cánh tay uể oải của mình. Anh cũng nhẹ nhàng ngồi xuống và nhâm nhi tách cà phê trong tay, anh từ tốn hỏi:

    - Không phải em có chuyện muốn hỏi anh à?

    - Vâng! Thật ra thì.. anh làm sao mà biết số điện thoại của em vậy, em chắc chắn là trong số mọi người ở tiệm không một ai biết số của em. Anh điều tra em?

    - Không được sao?

    Anh có biết mình đang nói gì không vậy, "không được sao?" tự ý điều tra số điện thoại của người khác mà còn thản nhiên thốt ra câu hỏi đó. Cô tức đến cạn ngôn, cô nhìn ăn bằng ánh mắt giết người. Anh cười, một nụ cười tỏa nắng và anh khẽ nói nhẹ nhàng:

    - Anh còn chưa tính sổ chuyện em bám theo anh cả tuần và còn xin vào làm ngay trong tiệm cà phê anh làm thêm. Lúc đầu anh còn tưởng em là "biến thái".

    Cô chỉ theo anh mấy ngày thôi mà, làm gì lố thế không biết. Mà khoan, anh mới nói cái quái gì thế? "Biến thái"... "

    Biến thái".. ai "biến thái" chứ, anh mới là biến thái. Cô nhận ra có lẽ cô mới là người thất thế bây giờ, nên cô liền đứng bật dậy rồi đi quét nốt mấy chai bia. Cô cố làm thật nhanh và với tay chụp cái túi xách trên bàn, chạy thẳng ra khỏi cửa. Anh ngồi cởi tạp về đặt trên bàn rồi quay sang tìm chìa khóa tiệm.

    Anh dọn sơ lại một lần nữa rồi quay bước ra về, sau khi khóa cửa quán lại. Anh đang định nhấc bước thì có điện thoại đến, trên màn hình hiện lên một dãy số. Ảnh khẽ cười rồi nhấc máy:

    - Con nghe đây.

    - Ăn gì chưa con trai?

    - Dạ rồi, mẹ thì sao?

    - Rồi! À mà con đã để ý ai chưa? Ai lọt vào mắt xanh của con chưa? Mẹ không có ý gì, chỉ là con đừng có kén chọn nữa. Có ai như con, từng tuổi này mà chưa yêu ai bao giờ, ngày xưa mẹ như con là có cả chục mối tình rồi.

    - Mẹ à, mẹ gấp gì chứ.. nhưng dù sao giờ con có đối tượng rồi. Không cần lo cho con đâu.

    - Cái gì? Là ai thế..

    Anh nghe thấy bà hỏi là ai liền cúp máy ngay. Anh mong mình có thể sớm nằm gọn trong tim cô. Gió hiu hiu lướt qua thân hình cường tráng của anh, những cây cột điện chiếu sáng trên từng nẻo đường nhưng nó lại chẳng thể chiếu được hết mọi ngóc ngách. Những con phố về đêm lúc này đang nhộn nhịp, từng dòng người lướt qua anh.

    Tiếng xe cứ thế mà giảm dần rồi chẳng còn nghe thấy nữa, anh chẳng màn tới điều đấy anh giờ đây chỉ biết rằng.. anh thích cái tính đơn thuần hay bắt bẻ của cô, thích cái cách cô chửi rủa anh, thích lúc cô chăm chú đọc sách, thích những khi cô ngượng ngùng, mắc cỡ.. Và anh biết mình thích luôn cả cô!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...