Tiểu Thuyết Chạm vào ánh sáng - Hoàn nguyên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tieumy2003, 13 Tháng ba 2020.

  1. tieumy2003

    Bài viết:
    15
    Tên truyện: Chạm Vào Ánh Sáng.

    Chương 10:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    RENG.. RENG.. RENG

    Từ cái kén ấm áp thò ra một bàn tay gân guốc, nó mò mẫm tìm cái điện thoại đang gào thét ầm ĩ. Sau một lúc, cái chuông báo thức đáng ghét cũng im lìm. Yori cố nhướng người dậy nhưng bất lực, nó lại nằm ẹp xuống giường. Dù gì hôm nay cũng là ngày nghỉ của Yori, nó cho phép mình được lười biếng thêm chút nữa, chỉ bởi hôm qua Yori thức hơi trễ để chờ tin nhắn của ai kia mà thôi.

    Từ hôm ở cầu cảng đến nay cũng đã lâu rồi.

    Mùa mưa cũng đã đến tự lúc nào.

    Sau lời đồng ý làm bạn, hai người trao đổi số điện thoại với nhau, thật ra Yori chỉ cần cho số của mình vì số của Taki nó đã có từ chổ Luna rồi. Nhưng Yori cũng đừng hòng nghĩ sau lời giao kết đó mà nó được Taki đối xử thiên vị hơn lúc làm việc. Ở trường quay nó vẫn là kẻ tàng hình trước mặt anh ta. Bộ mặt lạnh lùng sắt đá, những tia nhìn lãnh đạm không tiết kiệm ấy nhiều lúc khiến Yori muốn rút lời lại ghê. Thế rồi Yori lập tức suy nghĩ lại, vì những lúc chỉ có hai người thì anh ta khác hẳn. Taki hỏi han Yori bằng những lời mà suy đi xét lại có thể cho là dịu dàng.

    Từ lúc bộ phim được quay xong, cả hai ít có cơ hội gặp mặt, chủ yếu là liên lạc qua điện thoại thôi, mà cũng đa phần là do Taki liên lạc với Yori trước, cứ cách khoảng hai ba ngày anh lại nhắn tin hay gọi điện cho nó. Đôi khi cả hai chỉ trao đổi những câu chuyện thông thường, nhưng có lúc lại là những chủ đề mà Yori có vận dụng hết sức thông minh cũng không thể nào hiểu nổi, một phần cũng do Taki đã khá say rồi.

    Không phải Yori không muốn gọi cho Taki nhưng nó sợ là gọi không phải lúc thôi. Càng đến gần Taki thì Yori càng thấy làm ngôi sao rất cực. Kịch bản liên tục được gửi đến, anh phải đọc thật kỹ để lựa chọn vai diễn phù hợp với mình. Khi đã chọn được kịch bản ưng ý anh nghiên cứu đào sâu tâm lý nhân vật để màn hóa thân của mình thật hoàn hảo. Đó chỉ là một phần việc, còn lại thì anh hết đi tập rồi đi quay quảng cáo, vừa xong lại chạy đi phỏng vấn. Phỏng vấn kết thúc còn phải chụp ảnh tạp chí, chưa kịp ăn uống tử tế lại phải đi sự kiện. Và dĩ nhiên là còn nhiều việc không tên nữa mà trong điện thoại Taki không tiện nhắc đến.

    Ấy thế mà Yori chưa từng nghe Taki than mệt. Anh ta là một người chăm chỉ và nghiêm túc trong công việc. Yori tôn trọng mặt này của Taki rất nhiều.

    Yori biết những ngày này Taki bận nhưng một tuần rồi không thấy anh liên lạc gì cả.

    - Không biết có chuyện gì xảy ra với anh ta không nữa?

    Rồi Yori tự phản biện:

    - Không đâu! Nếu có thì báo chí đã đăng tin ầm ầm rồi.

    Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Yori vẫn thấy trong lòng lo lắng không yên. Nó với tay lấy cái điện thoại và soạn tin nhắn.

    - Taki!

    - Có chuyện gì sao?

    - Lâu rồi không thấy anh liên lạc?

    Tin nhắn đã được duyệt ở trạng thái đã gửi nhưng chưa xem, có lẽ Taki không cầm điện thoại.

    Yori chờ đợi một phút.

    Hai phút.

    Rồi năm phút.

    Mười phút đã trôi qua, vẫn không thấy Taki hồi âm chi cả.

    - Hi vọng là không có chuyện gì hết. - Nó lẩm bẩm.

    Yori đứng dậy đến trước tủ quần áo, nó đưa mắt nhìn chiếc áo đang mắc trên tay cầm. Tối hôm ấy Taki đưa Yori về tận nhà, an toàn và lành lặn. Đến khi chuẩn bị bước xuống xe Yori mới xực nhớ đến cái áo khoác, vừa định cởi ra trả lại nhưng Taki phẩy tay bảo nó cứ giữ lấy. Yori biết là chẳng nên chống đối với anh ta làm gì cho thất công, dù gì người chiến thắng cuối cùng cũng là anh ta.

    Mùi hổ phách vẫn còn phảng phất trên chiếc áo khiến Yori lập tức nhớ đến hình bóng người đó, trầm ấm như cái cách mà gần đây anh ta đối xử với nó.

    Cho đến giờ Yori không ngờ trong một thời gian ngắn cả hai lại có thể thân thiết như vậy. Bỏ qua khởi đầu tồi tệ và đời sống hai mặt rắc rối thì khi muốn Taki cũng vô cùng tử tế.

    Chỉ một thời gian sau khi qua lại Taki dần cởi mở hơn với Yori. Lúc này nó mới nhận thấy lạnh lùng chỉ là bề nổi của tảng băng mà thôi. Taki luôn cho Yori những lời khuyên xác đáng trong những tình huống mà nó gặp phải. Một người đàn ông ân cần những lúc hai người đi với nhau. Càng ngày Yori càng nhận ra rằng Taki là một tay lão luyện trong việc đọc suy nghĩ của người khác.

    Có một lần hai người cùng đi với nhau (dĩ nhiên là Yori đã giúp Taki, mặc dù cách ngụy trang của Yori làm tổn hại đến hình tượng của Taki không ít, không mắt lác thì là răng vẩu, râu ria xồm xoàm. Nhưng nó đặc biệt hiệu quả, chẳng ai nhận ra người đang đi cạnh Yori chính là nam diễn viên nổi đình nổi đám Taki cả), Yori tỏ ra quan tâm một đôi giày được trưng bày trong một cửa hiệu nổi tiếng. Đôi giày đó so với tiền lương mỗi tháng của Yori mà nói thì đáng giá cả một gia tài nhỏ, Yori chỉ dám nhìn chứ không dám mơ được xỏ chân mình vào đó.

    Taki nhìn thấy hết.

    Ngày hôm sau, Yori nhận được một bưu phẩm không đề tên người gửi, khi mở hộp Yori nhận ra ngay đôi giày mà nó đã để ý hôm qua. Yori biết Taki chính là người đã gửi hộp quà đáng giá này vì ngoài anh ta, Yori không nghĩ có ai lại hào phóng với nó như vậy. Yori nhớ ngón tay mình run rẩy khi soạn tin gửi cho Taki.

    - Món quà quá đắt giá. Tôi thật tình không dám nhận.

    Yori nhận được tin nhắn trả lời ngay:

    - Cứ giữ đi. Mang nó khi lần sau chúng ta gặp.

    Hai người nói qua cãi lại một hồi lâu thì Yori cũng đuối lý và chịu thua Taki.

    Đôi giày đẹp lắm. Trớ trêu thay, Yori không có bộ cánh nào hợp với đẳng cấp của đôi giày. Nó đành cất đôi giày vào nơi trịnh trọng nhất trong tủ và thỉnh thoảng lấy ra mang vài vòng quanh nhà và tự mình ngắm nhìn mà thôi. Việc đó dĩ nhiên cũng không qua được mắt của Taki. Những lần sau anh ta lại gửi tới nào là quần áo, túi xách, mỹ phẩm, nước hoa.. đến một lúc số quà tặng ấy đã chất đầy cả một tủ.

    Yori đồng ý làm bạn với Taki không phải vì những thứ này, lúc nào cũng là người nhận không khỏi cảm thấy áy náy, nó thấy mình giống như một đứa lợi dụng hay đào mỏ vậy. Có hôm nó bỏ hết tất cả những món mà mình được tặng vào một cái thùng to, định gửi trả lại cho Taki. Nhưng rồi nó lại nghĩ anh sẽ thấy phật ý thế nào nên rồi cũng thôi.

    Yori đành tìm cách khác.

    - Anh có đang thích cái gì không?

    Dường như biết ngay ý định của Yori, Taki đáp:

    - Không.

    Thấy Yori cụp mặt có vẻ không vui Taki lại nói:

    - Cô biết nấu ăn chứ?

    Yori mở to mắt nhìn Taki.

    - Biết.. nhưng mà lâu rồi tôi không nấu nướng chi hết.

    Taki nhếch miệng cười:

    - Nấu cho tôi đi!

    Lần đầu tiên Taki nếm món ăn của Yori thì biểu cảm của anh ta lạ lắm. Mặt anh ta cứng lại, đôi lông mày thì nhăn nhó.

    - Nếu khó ăn quá thì anh đừng cố.

    Taki liền nói:

    - Không, tôi thấy rất ngon mà.

    Nói rồi Taki gắp thêm và ăn ngon lành. Trông anh ta ăn ngon miệng thì Yori cũng thấy vui lây.

    Vậy là thỉnh thoảng Yori lại nấu ăn cho Taki. Dần dần Yori nhận ra là không phải những món Yori nấu ngon, mà là do Taki thường ăn ở bên ngoài, nên những bửa ăn tại gia của Yori chính là liều thuốc để lấp đầy cảm giác thiếu thốn tình thân trong Taki. Rồi nó chợt nhớ, không biết một bửa ăn ấm cúng mà nó tham gia đã tự lúc nào rồi. Cũng vì công việc bận rộn mà nó ít khi đi chợ nấu ăn, nó đã trải qua những bửa tối một mình chẳng khác gì Taki.

    Hai kẻ cô đơn.

    Nhưng giờ không còn vậy nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2020
  2. tieumy2003

    Bài viết:
    15
    Tên truyện: Chạm Vào Ánh Sáng.

    Chương 11:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến giờ vẫn còn một chuyện mà Yori chưa thể hiểu nổi, đó là bộ phim vừa rồi đã không thành công như kỳ vọng, ấy thế mà Taki chẳng mấy bận lòng.

    - Không sao, dù gì tôi đã biết ngay từ đầu.

    Đã biết ngay từ đầu?

    Vậy sao anh vẫn đồng ý tham gia chứ?

    Yori rất muốn hỏi Taki khi anh ta nở một nụ cười bí hiểm nhìn nó. Dường như với anh có điều gì còn quan trọng hơn là sự thành công của bộ phim.

    Suy nghĩ của người bình thường đã phức tạp, với một diễn viên thì nó chẳng khác nào một mê cung, chưa kể đến khả năng biến hóa cảm xúc muôn hình vạn trạng nữa. Đôi khi người bên cạnh cũng bị cuốn theo vai diễn của họ lúc nào không hay.

    Những lần Yori giúp Taki tập thoại, khi đối diện với một diễn viên Taki, Yori mới hiểu rằng những lời khen mà anh ta nhận được không phải là những điều sáo rỗng. Đây là một người có thiên chất diễn xuất, khả năng nắm bắt tâm lý nhân vật rất nhạy, diễn đạt lại chân thật. Một trái tim non nớt như Yori chẳng thể nào chống lại một chuyên gia như vậy, nó nhanh chóng bị Taki cuốn đi. Chỉ khi nụ cười ma mãnh kéo dài trên đôi môi kiêu ngạo Yori mới sực tỉnh và nhận ra mình vừa trở thành trò tiêu khiển của anh ta.

    - Chết tiệt. Đừng bao giờ bảo tôi tập thoại với anh nữa!

    Nụ cười của Taki càng sâu hơn, anh ta biết tỏng là điều đó không bao giờ xảy ra. Vì Yori đã bị ma lực của gã diễn viên ấy thâu tóm mất rồi. Nó thích nhìn anh ta nghiên cứu nhân vật, thích nhìn cách anh biểu đạt những suy nghĩ của nhân vật từ trên trang giấy trở thành những xúc cảm vô cùng chân thành. Những lúc ấy Yori có thể ngắm nhìn đủ mọi sắc thái của Taki, mà lúc thường chẳng mấy khi anh thể hiện.

    Yori thấy tim mình như ngừng đập mỗi khi ngắm nhìn nụ cười của người ấy.

    Rất đẹp.

    Nhưng lại có gì đó rất buồn.

    Ring.. Ring.. Ring

    Yori vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ thì chuông cửa reo vang. Nó ngồi dậy mặc áo choàng vào.

    Ring.. Ring.. Ring

    Yori vừa ra khỏi phòng ngủ thì tiếng chuông lại vang lên liên hồi.

    - Tới ngay! Tới ngay đây!

    Yori chạy thật nhanh ra mở cửa. Khi cánh cửa vừa hé mở thì một bóng đen len người vào nhà ngay.

    - Đóng cửa nhanh lên!

    Yori vừa nghe đã biết ai là chủ nhân của cái giọng điệu như ra lệnh đó, nó lập tức đóng cửa lại.

    Taki diện một cây đen từ đầu đến chân, mặt mũi thì trùm kín mít.

    Lúc Yori quay vào thì Taki đang cởi bớt áo khoác trên người ra, nó lật đật chạy đến đón lấy cái áo và móc lên (cái này chắc là do bệnh nghề nghiệp). Yori vẫn chưa kịp hỏi Taki có chuyện gì lại đến gấp mà không báo trước như vậy, thì Taki đã đổ sụp người lên ghế sô pha mà nằm bẹp dí ở đó rồi. Yori cúi người tháo kính ra cho anh. Nó từ tốn hỏi:

    - Có chuyện gì vậy?

    Yori nghe anh thều thào:

    - Cho tôi nghỉ một chút thôi, con heo đó..

    Yori không biết Taki đang đề cập đến con heo quái quỉ nào, chỉ thấy rằng lồng ngực nó chợt đau nhói. Càng nhìn anh nó càng thấy xót xa. Taki còn gầy hơn lần gặp trước nữa, đôi mắt anh đen quầng, xương gò má nhô ra như muốn chọc thủng giấy, nhìn Taki xanh xao như người mới ốm dậy vậy, không biết Taki mệt mỏi đến cỡ nào mà mới đó anh ta đã chìm vào giấc ngủ rồi.

    Yori giúp Taki cởi giày ra. Nó định nới lỏng cổ áo để Taki dễ chịu hơn thì giật mình khi thấy cổ anh ta hằn cơ man là vết bầm, mới có, cũ có, trong đó có chổ rõ như dấu ngón tay. Yori đánh liều mở thêm một chiếc cúc áo thì mảnh da vừa hé ra chi chít những vết thương tương tự, có vết còn đang đóng vảy nữa, đã lỡ rồi Yori kéo tay áo Taki lên nốt, nơi đó in hằn dấu vết như bị dây trói.

    Yori hoảng hốt thật sự, trong đầu nó nghĩ ra hàng chục lý do cho những vết thương đó. Yori sợ, sợ lắm, rằng nó sẽ nhớ tới gã Taki bóng đêm kia, rằng chính những buổi thác loạn của gã đã gây ra những vết tích này.

    Taki như thế sao? Yori lắc đầu cố chối bỏ.

    Nhưng nếu mọi việc không như nó nghĩ thì sao? Nếu vậy thì con người nào lại có thể nhẫn tâm đày đọa thân thể đẹp đẽ ấy như thế?

    Đầu óc Yori quay cuồng.

    Trong lúc Yori vẫn đang vật lộn với những suy nghĩ, Taki đã ngủ thật say rồi, hơi thở mệt nhọc đã dần trở nên đều và sâu hơn. Yori đành gạt mọi suy nghĩ sang một bên. Yori biết chỉ có Taki mới có thể giải đáp những thắc mắc trong lòng nó, nhưng là nếu Taki muốn thế. Vì giữa hai người đã có giao kèo là anh chỉ trả lời những câu hỏi anh muốn mà thôi. Đổi lại anh ta sẽ không tự tiện "tấn công" Yori những lúc chỉ có hai người, với điều này thì Yori mừng rằng anh ta đã giữ lời, vì sau cái lần đột ngột bị cưỡng hôn thì Yori nhận ra anh ta quá mạnh để nó có thể kháng cự.

    Trời đã về chiều.

    Bầu trời được phủ một lớp kem vàng cam thật đẹp.

    Yori vẫn đang loay hoay trong bếp. Có lẽ chính mùi cà ri thơm lựng đã đánh thức con sâu ngủ. Taki ngồi dậy vươn vai một cái rồi ngáp dài, trông anh ta vẫn còn mệt lắm. Taki tựa cằm lên thành ghế và cảm thán:

    - Thơm quá!

    Yori quay đầu lại cười và nói:

    - Anh canh chuẩn thiệt, cà ri sắp chín rồi.

    Taki lại ngáp một cái thiệt dài:

    - Mấy giờ rồi?

    Yori nhìn đồng hồ:

    - Gần năm giờ chiều rồi, anh ngủ miết từ sáng đến giờ.

    Taki đang suy nghĩ chi đó mà không trả lời. Yori vặn nhỏ bếp và đi đến chổ ghế sô pha. Taki vẫn đang tựa đầu vào ghế. Yori đánh liều và hỏi:

    - Có chuyện gì vậy?

    Taki vẫn lặng thinh ra chiều suy tư lắm.

    - Taki?

    Taki nhìn Yori, ánh mắt thật khó mà diễn tả anh ta đang nghĩ gì, khuôn miệng lạnh băng hé mở định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Đoạn anh ta nhìn lại bộ vía của mình rồi nói:

    - Tôi mượn phòng tắm một chút được chứ?

    Yori biết là Taki đang đánh trống lảng nhưng cũng đành chịu, vì nếu Taki không muốn nói thì nó cũng không thể cạy miệng anh ta được. Nó trả lời mà buồn thiu:

    - Dĩ nhiên là được. Tôi để sẵn khăn và bộ đồ trong đó rồi, anh thay ra cho thoải mái.

    Dứt lời Yori đứng dậy và đi vào bếp. Yori có thể nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra và đóng lại, chẳng bao lâu là tiếng nước chảy róc rách. Yori chỉ biết thở dài.

    - Lúc nào cũng vậy, không chịu chia sẻ với người ta gì hết.

    Yori cầm mớ chén dĩa đặt lên bàn ăn, nó chợt nhớ rằng mình có mua một ít nến thơm trong lần mua sắm trước nên vội vã chạy đến tủ và lấy ra. Môi nó tự kéo giãn thành một nụ cười:

    - Người nào không biết còn tưởng mình và anh ta là tình nhân không chừng.

    Bàn ăn đã chuẩn bị xong xuôi. Yori đi đến phòng tắm và gõ cửa:

    - Anh xong chưa?

    Yori gõ cửa mấy lần mà không nghe thấy Taki trả lời.

    - Taki?

    Trong lòng chợt cuộn lên cảm giác bất an Yori định mở cửa kiểm tra thì nó đột ngột mở ra.

    - Bộ cô không còn bộ quần áo nào khác sao?

    Nhìn Taki cảm giác lo lắng của Yori hoàn toàn biến mất, thay vào đó nó phì cười:

    - Cũng được mà! Ha ha!

    Taki nhăn nhó:

    - Cô gọi mèo Kitty màu hồng, quần ngắn cũn cỡn là được hả?

    Yori vốn dĩ luôn thắc mắc gương mặt "hình sự" thế kia mà mặc Hello Kitty thì sẽ như thế nào. Bây giờ thì nó đã được thỏa mãn thị giác rồi, Yori không nhịn được mà cười lớn:

    - Thì có ai thấy đâu mà lo!

    Taki nhìn Yori hờn mát:

    - Tôi mà thấy tấm hình nào phát tán trên mạng thì cô chết với tôi.

    Yori vừa ôm bụng vừa gật đầu:

    - Rồi! Rồi!

    Không hiểu sao hôm nay Taki lại dễ dãi như vậy, tuy nhiên anh vẫn vừa gầm ghè vừa đi đến bàn ăn và không thôi ngó nghiêng bộ dạng của mình. Mặt anh nhăn nhó như thể vừa ăn trúng thứ gì khó ngửi lắm. Taki cứ vừa lắc đầu vừa thở ra, bộ đồ này quả thật phá nát tan hình tượng của anh ta mất rồi. Yori thì lẽo đẽo theo sau. Chốc chốc Yori lại thấy Taki lườm mình, nó lại đinh ninh là sẽ chẳng có người thứ hai nhìn thấy hình ảnh này đâu, nghe vậy Taki mới miễn cưỡng ngồi vào bàn.

    Cả hai bắt đầu bửa cơm chiều gần tối, nhìn Taki ăn say sưa mà Yori thấy vui trong lòng. Chẳng uổng công nó dạo này mày mò học hỏi nâng cao tay nghề nấu nướng. Nhưng nỗi thỏa mãn ấy chẳng kéo dài lâu, khi Taki cúi người nhặt lại cái muỗng bị đánh rơi thì những cái vết đỏ oan nghiệt đó lại lấp ló trên cổ của anh khiến cho niềm vui phút chốc tắt ngúm. Yori buột miệng hỏi:

    - Có đau không?

    Taki dừng lại:

    - Cái gì cơ?

    Yori đánh bạo:

    - Những vết trên cổ anh đó?

    Cạch.

    Lúc này thì Taki đặt hẳn cái muỗng xuống bàn. Ngay lập tức Yori cảm thấy hối hận vì câu hỏi của mình khi Taki sa sầm nét mặt. Anh ta lại chìm vào những suy nghĩ của mình. Bầu không khí ngột ngạt như muốn bóp nghẹn cuống họng Yori, nó không dám mở lời vì sợ sẽ nói sai gì nữa. Một lúc sau Taki nói:

    - Không sao đâu, cô đừng bận tâm.

    Nói thì nói như vậy nhưng làm sao mà Yori không lo cho được. Những dấu vết chằng chịt mới cũ đè lên nhau đó không thể nào vô ý mà có.

    - Chẳng phải chúng ta là bạn sao? Là bạn thì phải chia sẻ cho nhau chứ?

    Taki nhìn Yori, trong ánh mắt đó chất chứa bao nhiêu là tâm sự. Yori chỉ ước gì nó có thể nói thành tiếng để Yori biết được những gì mà anh đang trải qua.

    - Chỉ là những vết thương nhỏ, sẽ mau hết thôi.

    Yori cắn chặt môi cảm thấy vô cùng bất lực. Chẳng lần nào mà nó có thể truy hỏi Taki đến cùng, đáp lại Yori chỉ là những câu khỏa lấp, an ủi để Yori quên đi cái thực tại là có rất nhiều điều nó còn chưa biết về anh ta.

    - Anh không tin tôi sao?

    Taki không mất một giây mà trả lời:

    - Dĩ nhiên là tôi tin nhưng.. tôi không muốn cô phải vì tôi mà buồn rầu hay lo lắng.

    Yori lại nói:

    - Bạn bè lo cho nhau là lẽ thường mà. Nếu thật sự coi tôi là bạn thì làm ơn cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tôi không chịu nổi mỗi khi nghĩ đến việc anh đang gặp chuyện nguy hiểm.

    Thấy Yori mất bình tĩnh Taki đứng dậy và đi đến gần, Yori lập tức nhìn ra hướng khác. Taki thở dài:

    - Nghe tôi này.

    Yori vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Taki lại gọi:

    - Yori?

    Yori làm nư không thèm trả lời, Taki đành xoay Yori lại đối diện mình mà nói:

    - Tôi không gặp nguy hiểm gì cả. Không phải tôi vẫn ổn đây sao?

    Một giọng nói bên trong Yori như muốn gào thét:

    - Không! Anh nói dối! Giá như anh nhìn được bộ dạng của mình lúc sáng, giống như một xác chết biết đi vậy. Ai đã kiệt sức đến độ ngã quỵ trên sô pha vậy hả?

    Yori thấy uất ức vô cùng vì cái cách mà Taki luôn trốn tránh mỗi khi nó muốn hiểu sâu thêm về con người của anh. Chẳng phải nó đã quên đi tất cả để bắt đầu làm bạn với anh ta sao. Nó chấp nhận anh mà, vậy thì còn việc gì hơn nữa mà anh sợ nó có thể quay lưng với anh chứ?

    Thấy Yori vẫn im lặng, Taki lay nhẹ Yori và gọi:

    - Yori?

    Yori thở dài:

    - Thôi bỏ đi, anh đã không muốn nói thì thôi vậy. Đồ ăn nguội rồi, để tôi đi hâm lại.

    Nói rồi Yori đứng dậy bê mấy cái dĩa đồ ăn vào bếp, Taki dõi theo dáng lưng cô, đôi mắt sâu thẳm một nỗi buồn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2020
  3. tieumy2003

    Bài viết:
    15
    Tên truyện: Chạm Vào Ánh Sáng.

    Chương 12:


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Bí mật đang dần được hé mở rồi, thật ra anh chính đang che giấu điều gì đây? *boni 22*
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2020
  4. tieumy2003

    Bài viết:
    15
    Tên truyện: Chạm Vào Ánh Sáng.

    Chương 13:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Yori choàng tỉnh, không biết nó đã thiếp đi bao lâu rồi, chỉ biết là ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng. Yori bật dậy, bước nhanh ra khỏi phòng, nó chạy đến sô pha nhưng nơi ấy lạnh tanh. Taki không có ở đó. Yori lại chạy vào nhà tắm, cửa mở, vẫn không thấy Taki đâu, bộ quần áo của Taki cũng biến mất cùng chủ nhân của nó rồi.

    Yori ngồi sụp xuống, thất vọng.

    - Sao mình lại ngủ quên chứ? Sao anh ta lại bỏ đi như vậy chứ?

    Yori thấy trong lòng bất an khi nhớ tới những gì mà Taki nói đêm qua. Tôi thật sự rất muốn chấm dứt, không gặp cô nữa.

    - Có lẽ nào? Không được!

    Yori tìm điện thoại, nó định gọi cho Taki nhưng nhìn lại đồng hồ thì còn quá sớm. Nó lại soạn tin nhắn.

    - Anh về nhà chưa?

    - Sao lại bỏ đi như vậy?

    - Tôi lo lắm!

    Yori gửi tin nhắn đi. Nó không phải đợi lâu thì có tin nhắn trả lời, tay Yori cuống lên khi thấy tên Taki. Vậy là Taki đang thức, nó bấm gọi ngay cho anh.

    Taki vừa bắt máy thì nó nạt ngay vào điện thoại:

    - Sao anh không gọi tôi dậy? Anh bỏ đi như vậy làm tôi lo lắm có biết không?

    Taki bình thản:

    - Thấy cô ngủ ngon quá nên tôi không nỡ gọi. Tôi về nhà rồi, đừng lo.

    Yori lại càu nhàu:

    - Mà việc gì anh phải đi lúc đêm hôm vậy, đợi trời sáng không được sao?

    Taki lại thản nhiên:

    - Thì giờ đó ít người, không ai chú ý.

    Cũng đúng!

    Đến sáng thì sẽ có nhiều người nhòm ngó, biết vậy nhưng Yori vẫn cảm thấy buồn, vì nó đã vuột mất cơ hội để tiến sâu hơn vào cánh cửa đang khóa chặt ấy. Yori nói giọng yểu xìu:

    - Thôi.. anh ngủ thêm chút đi..

    Taki trả lời:

    - Ừm, cô cũng ngủ thêm đi, bye.

    Yori chào tạm biệt rồi cúp máy.

    Taki về nhà thì Yori an tâm rồi, lại còn trả lời điện thoại của nó thì chuyện "không gặp cô nữa" chỉ là một giả thiết thôi. Vậy mà không hiểu sao nó lại phập phồng vô cớ thế này.

    - Có khi Taki đang tập một kịch bản nào đó.

    Biết đâu đấy! Yori tự phấn chấn bản thân như vậy, nhưng nó hiểu rõ những lời Taki nói không giống như tập kịch chút nào. Từng lời từng chữ như được thốt ra từ tận đáy lòng như thế làm sao mà không phải thật đây.

    - Có chuyện gì đang xảy ra với anh vậy Taki?

    Yori cứ ôm nỗi lo ấy từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối, từ ngày này qua ngày khác.

    Yori chăm chỉ nhắn tin cho Taki hơn nhưng phải mất khá lâu, có khi cả ngày trời Taki mới trả lời, cho thấy là anh rất bận.

    - Những vết thương đó như thế nào rồi? Anh ta có chăm sóc tốt cho mình không vậy?

    Bộ dạng thất thần của Yori lướt qua lướt lại trước mặt khiến Luna gai mắt đến nỗi phải giữ nó lại mà hỏi:

    - Có chuyện gì hả Yori?

    Yori giật mình hỏi lại:

    - Dạ.. sao chị?

    Luna nhăn mày:

    - Chị hỏi mày có chuyện gì không? Làm gì như người mất hồn vậy?

    Lúc này Yori mới tỉnh hồn mà trả lời:

    - A.. không có gì đâu chị. Chắc tại em thiếu ngủ thôi. Haha..

    Luna lại nói:

    - Làm gì mà thiếu ngủ? Tương tư anh nào hả?

    - Anh nào là anh nào hả chị? Hahaha. Anh nào mà thèm em. - Yori chống chế.

    Luna thở dài:

    - Mày đó, lúc nào cũng giấu giấu diếm diếm. Có chuyện gì thì nói, giúp được thì chị giúp, không có ngại gì hết.

    Yori cảm động trước câu nói của Luna, nhưng nó thiết nghĩ mớ bòng bong này Luna có giúp được hay không hay chị ấy sẽ lại càng làm rối thêm? Yori nói:

    - Cám ơn chị, nhưng thiệt không có gì đâu mà.

    Luna vẫn đăm chiêu nhìn Yori, còn Yori thì cười cười ra vẻ vô hại. Đúng lúc đó, Sunny mở cửa bước vào, trông cô có vẻ phờ phạt, Luna thấy vậy liền hỏi:

    - Ủa về sớm vậy? Hôm nay mày qua hổ trợ bên Empire mà phải không?

    Sunny đáp ngay:

    - Chạy muốn xì khói luôn chị, tới nơi mới té ngữa nhân vật chính bị bệnh không tới.

    Luna dẫu môi hỏi:

    - Ủa vậy hả? Kỳ ghê ta..

    Sunny lại thêm vào:

    - Em nghe bên đó nói bệnh thôi, chứ cũng không biết nặng nhẹ ra sao.

    Yori thấy lạ nên hỏi:

    - Sao kỳ chị?

    Luna quay sang Yori nói:

    - Đó giờ nó có bao giờ vậy đâu, mệt cỡ nào cũng ráng lết tới chổ chụp hình mà.

    Yori lại càng thắc mắc:

    - Chị với Sunny đang nhắc tới ai vậy?

    Luna và Sunny đồng thanh:

    - Thì Taki chứ ai!

    Yori lại tìm thấy hình ảnh của mình trước đây khi đứng trước cửa nhà Taki, lén lút như một đứa ăn trộm vậy. Nó lầm bầm:

    - Cái tên Taki này, lúc nào cũng giấu giấu diếm diếm, bệnh cũng không nói. Mà mình đến vầy có tiện không? Rủi như anh ta không thích thì sao? Thây kệ đi!

    Yori đánh liều bấm chuông. Đợi một lúc lâu không thấy ai trả lời Yori nhấn lại một lần nữa. Lần này thì có tiếng đáp lại:

    - Ai đó?

    Nghe giọng Taki khàn đặc ở bên trong Yori mới nói nhanh:

    - Yori đây!

    Yori có thể nghe thấy sự ngạc nhiên trong giọng Taki:

    - Cô đến đây làm gì?

    - Nghe nói anh bị bệnh hả? - Yori lại nói.

    Taki thì thào:

    - Ai nói với cô vậy?

    - Ai nói không quan trọng, mà tụi mình cứ như vậy nói chuyện sao? Tôi vào nhà không được hả?

    Yori nghe tiếng Taki thở dài, sau đó thì cánh cửa mở ra, Yori nhanh chóng lách vào trong.

    Taki trông phờ phạt vô cùng, đứng còn không vững phải tựa vào tường, vậy mà anh ta vẫn còn tâm trạng mà chì chiết Yori:

    - Cô đến đây làm gì? Tôi ổn mà, cảm sơ sẽ khỏi ngay thôi.

    Yori cởi giày bước vào trong, nó đặt túi thức ăn đã mua ở siêu thị lên bàn.

    - Ờ thì coi như tui bao đồng đi, nấu xong cháo cho anh là tui về ngay, không cần cứ mở miệng ra là "Cô đến đây làm gì?" đâu.

    Taki định nói gì đó nhưng thôi, anh ta muốn giải thích điều gì như là "không phải như cô nghĩ đâu" nhưng Taki quá mệt để gây nhau với Yori. Taki vừa lảo đảo đi vào phòng vừa nói:

    - Thôi cứ làm những gì cô muốn.. tôi đi nằm chút..

    Bây giờ mà vắt Taki chắc cũng chẳng ra giọt sức sống nào.

    Nếu là bình thường thì Yori sẽ chẳng đi theo Taki vào chốn riêng tư ấy làm gì, nhưng mà hôm nay có người bệnh đến liệt giường thế này thì nó còn suy nghĩ chi đến những chuyện như thế nữa.

    Phòng ngủ của Taki vô cùng đơn giản với vài món nội thất thiết yếu, gây chú ý nhất là chiếc giường rộng lớn trải ra trắng muốt.

    Taki mới đó mà đã nằm mê man trên giường rồi, Yori đến gần đặt tay mình lên trán anh. Nóng hổi!

    - Anh uống thuốc chưa?

    Yori nghe Taki thì thầm như là "uống rồi" sau đó anh ta lại thiếp đi. Yori vội đi lấy một thau nước và mấy cái khăn tới, nó đặt một cái lên trán Taki, mấy cái còn lại nó đặt lên bàn tay, bàn chân, xong xuôi nó đi vào bếp nấu cháo. Thỉnh thoảng nó lại vào thay khăn mới và kiểm tra thân nhiệt, cứ vài lần như vậy thì cơn sốt của Taki đã thuyên giảm đi đôi chút.

    Cháo mới đó cũng đã nấu xong rồi. Thấy Taki ngủ ngon quá Yori không gọi anh dậy, nó đặt mâm đồ ăn lên bàn rồi ngồi xuống. Yori ngắm nhìn gương mặt say sưa ngủ thật lâu, lúc bệnh trông anh ta vô hại hẳn ra. Yori cũng phần nào yên tâm khi những dấu vết hôm nọ đã mờ hẳn. Nó ngước nhìn đôi mắt lạnh buốt đã khép chặt, cánh mũi khẽ phập phồng, đôi môi luôn cong lên kiêu ngạo hôm nay cũng đã ngủ say trong yên bình rồi. Trong lòng Yori chợt xốn xang đến lạ, sẽ ra sao nếu đôi môi ấy không lưu đầy men rượu?

    - Tỉnh lại Yori! Mày lại làm sao thế này?

    Yori lắc đầu cố quên đi cái ý tưởng điên rồ, nó đứng dậy định ra ngoài cho bình tĩnh thì vô tình đụng vào cái ghế khiến nó kêu lên kèn kẹt. Yori giữ ngay nó lại nhưng cũng đã muộn, Taki đã tỉnh giấc.

    - Xin lỗi! Tôi làm anh thức giấc hả?

    - Không.. tôi cũng định dậy.. - Giọng Taki lào khào.

    Yori lấy mấy cái khăn ra và nói:

    - Anh dậy ăn cháo cho mau khỏe, uống thuốc mà không có gì trong bụng thì không tốt đâu.

    Taki gượng dậy vẫn còn chút mơ màng. Yori thầm nghĩ:

    - Giá như lúc nào anh ta cũng ngoan ngoãn như vậy thì hay biết mấy.

    Yori bưng cháo đến cho Taki, nó đưa ly nước cho Taki uống trước để xoa dịu cổ họng. Sau đó Taki nhẫn nại múc từng muỗng cháo đưa vào miệng, ăn xong cháo thì Taki nhìn có vẻ đã khá hơn nhiều rồi.

    - Anh để thuốc ở đâu?

    Taki xoa xoa trán cố nhớ lại:

    - Chắc đâu đó ngoài phòng khách.

    Thấy Taki định xuống giường Yori vội nói:

    - Để tôi lấy cho!

    Taki lắc đầu, nói là muốn dậy đi lại một chút.

    Hai người cùng nhau ra phòng khách, Taki tìm thấy túi thuốc cạnh chai nước trên bàn. Uống thuốc xong Taki quay sang bảo:

    - Cô yên tâm chưa?

    Yori biết là Taki đang đuổi khéo nó. Yori cũng định đi về nhưng cái sự ngang bướng bên trong níu chân nó lại:

    - Anh đỡ hơn là được rồi, nhưng lẽ ra anh có thể gọi cho tôi mà.

    Đôi hàng chân mày của Taki nhăn lại:

    - Tôi sợ phiền cô thôi, vả lại..

    Yori tỏ vẻ khó chịu:

    - Thật ra anh có coi tôi là bạn anh không, sao việc gì anh cũng giấu tôi hết vậy?

    Taki lại trưng ra ánh mắt đó. Cái thứ ánh mắt chết tiệt mỗi khi anh ta muốn trốn tránh câu hỏi của Yori. Nhưng lần này Yori quyết không chịu thua cho đến khi có câu trả lời xác đáng cho những thắc mắc của nó.

    - Thật ra.. đêm hôm đó tôi không hề ngủ nên những gì anh nói tôi đều nghe thấy hết.

    Nghe đến đây Taki không giấu vẻ sửng sốt:

    - Cô.. nghe rồi ư?

    Yori gật đầu:

    - Phải! Tôi đã nghe hết. Từ cái gã nào đó đang nghi ngờ, cho đến chuyện anh muốn đơn phương chấm dứt mối quan hệ này và không gặp tôi nữa.

    Taki nhắm nghiền mắt, gương mặt anh vô cùng đau đớn như thể anh ta vừa trúng một mũi tên vào người. Yori thấy nao núng trong giây lát nhưng nó thầm nhũ:

    - Không được! Yori không được mềm yếu, mày có quyền được biết chuyện gì đang xảy ra.

    Yori lại tấn công:

    - Chính anh lôi kéo tôi vào mối quan hệ này. Chính anh đã gieo rắc cái ý tưởng chúng ta có thể thật sự làm bạn với nhau, nhưng cũng chính anh là người luôn tạo ra bức tường ngăn cách giữa chúng ta. Chuyện gì anh cũng giữ cho riêng mình thì bạn bè gì chứ. Tôi không đáng để anh tin tưởng ư, nên anh chẳng bao giờ chia sẻ những gì anh đang thật sự nghĩ cho tôi cả. Không phải là tôi đòi hỏi nhưng chẳng phải những điều đó người ta vẫn hay làm với nhau sao?

    Bấy giờ Taki mới nhìn Yori.

    - Tôi làm vậy chỉ để bảo vệ cô thôi Yori à, cô biết càng ít thì cô càng an toàn. Tôi không muốn bất cứ điều tồi tệ nào xảy ra với cô.

    Yori càng thêm uất ức:

    - Bảo vệ tôi? Khỏi ai? Khỏi cái gì chứ? Anh muốn tôi cứ sống với đống câu hỏi lấp lửng đó trên đầu ư?

    Từ lâu Yori biết "bạn bè" chỉ là cái cớ. Nó hoàn toàn không yên vị với từ "bạn". Ngay từ đầu đã là như vậy. Bạn nào lại không ngừng nghĩ về người kia, cũng không thể chịu nổi khi nghĩ tới người đó đang ở bên người khác. Đôi môi đó đang say đắm hôn người khác, thân hình đó đang ôm ấp, rút ngắn mọi khoảng cách cho đến khi hai cơ thể hòa làm một với người khác.

    Yori muốn nhiều hơn là "bạn".

    Taki đứng dậy định nói điều gì đó với Yori thì đúng lúc chuông cửa vang lên.

    Một tiếng.

    Hai tiếng.

    Rồi liên tục một cách khó chịu.

    Taki nhìn về hướng cửa, mặt biến sắc. Anh ta nhanh chóng đến nhìn màn hình giám sát, khi Taki quay lại mặt cắt không còn hột máu. Với sự ngạc nhiên của Yori, Taki nắm chặt tay nó thô bạo kéo vào phòng ngủ. Điều gì đó khiến anh ta tỉnh cả cơn bệnh. Taki nhìn quanh phòng rồi mở cửa tủ quần áo ra.

    - Vào nhanh lên!

    Yori vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra cả. Taki đẩy Yori vào tủ:

    - Nhanh lên! Hứa với tôi cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cô cũng không được ra khỏi đây. Được chứ?

    Không thấy Yori trả lời, Taki gấp gáp hỏi:

    - Được chứ?

    Yori gật đầu, mắt vẫn mở to nhìn Taki, nó chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Taki nhanh chóng đóng cánh cửa lại. Qua những khe hở nó thấy Taki lao ra khỏi phòng khi tiếng chuông cửa lại réo lên inh ỏi. Chắc chắn sau cánh cửa kia là một điều gì rất đáng lo ngại, đến nỗi một người lãnh đạm như Taki phải khẩn trương và lo lắng như vậy. Yori vừa thở dài vừa tựa vào thành tủ.

    - Lại chuyện gì nữa đây.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2020
  5. tieumy2003

    Bài viết:
    15
    Tên truyện: Chạm Vào Ánh Sáng.

    Chương 14:


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Để bảo vệ những tâm hồn trong sáng *yoci 177*, chương này mình sẽ đặt rating 16+ nhé mọi người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2020
  6. tieumy2003

    Bài viết:
    15
    Tên truyện: Chạm Vào Ánh Sáng.

    Chương 15:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau cái ngày dầm mưa tả tơi đó, Yori bệnh nặng lắm, phải nằm miết ở nhà. Thế nhưng nỗi đau thể xác không thể sánh bằng với cơn đau của trái tim đang rỉ máu và tâm hồn bị người ta nhẫn tâm xé nát. Nước mắt nó hết ngừng rồi lại rơi, cứ như nó đang khóc cho cả đời người vậy.

    Luna và mọi người liên tục gọi điện hỏi thăm nhưng Yori chỉ muốn ở một mình. Tuy vậy Luna lại gởi thuốc men, hoa quả, đồ bổ tới cho Yori kèm lời nhắn mau chóng khỏe lại, mà Yori nào có nuốt nổi đâu. Căn phòng của nó giờ đã trống trải đi nhiều, những thứ người đó tặng giờ đã yên vị trong thùng rác hay thùng quyên góp của tổ chức từ thiện, Yori không muốn nhìn vật nhớ người. Nó chỉ mong mình sớm bình tâm trở lại và đây chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh giấc thì đó chẳng qua là một cơn mộng mị, không có gì là thật cả.

    Những dằn vặt, đau đớn rồi cũng qua và ngày ấy cũng đến, Yori thức dậy với cảm giác nó đã lại là nó, nỗi đau đã nguôi ngoai, nguội lạnh đi rồi. Ngay lập tức Yori lao vào làm việc như điên, giống như không còn ngày mai nữa. Mặt tốt của việc đó là nó không có thời gian để suy nghĩ vẫn vơ hay buồn bã chi nữa. Nhưng làm ngày làm đêm khiến cho thể trạng của nó bị bào mòn nhanh chóng, nó gầy trơ xương, mắt đen bầm hốc hác, nhìn cứ như thể xác sống mới đi lạc vào thành phố vậy. Đó chính xác là điều mà Luna thật sự muốn nói khi thấy Yori lướt qua, cô chậc lưỡi mà thấy xót lòng. Luna vỗ vai Yori nói nhỏ:

    - Đi với chị!

    Yori thều thào không ra hơi:

    - Đi đâu chị? Ối.. chị Luna..

    Luna kéo tay Yori bảo nó cứ làm theo lời cô ta, không được ý kiến chi hết.

    - Ở yên đó! - Luna nhét Yori vô xe rồi nói.

    Dù cho Yori ỉ oi còn cả đống việc phải làm, Luna cũng mặc kệ mà phóng xe đi.

    Chiếc xe xám bạc dừng lại cạnh một bờ sông, Luna bảo Yori ngồi chờ ở ghế đá trong khi cô ấy đi mua nước. Yori đưa mắt nhìn xung quanh, lác đác đây đó có vài người tập thể dục hoặc đang tán gẫu. Gió thổi hiu hiu mát lắm nhưng nó không đủ để xoa dịu tâm hồn Yori.

    - Lại nghĩ vẩn vơ gì đó?

    Luna đã trở lại, trên tay cô là hai lon trà chanh, Luna đưa cho Yori một lon rồi ngồi xuống.

    - À.. không có gì đâu chị. - Yori vừa đón lon nước vừa nói.

    - Mày thì lúc nào cũng "không có gì đâu chị", vậy chứ mặt mày lúc nào cũng như nồi cháo thiu. Dạo này chị thấy mày không ổn đâu, cứ cắm đầu làm như vậy lại ngã bệnh ra thì khổ đó cưng, có gì buồn thì nói chị nghe đi.

    Luna ngọt giọng dụ dỗ Yori, vậy mà nó vẫn im thinh thích như mèo tha mất lưỡi. Luna chỉ thở dài mà ngắm nhìn dòng sông trước mặt.

    - Ê mày đọc chưa?

    Hai người ngồi một lúc thì bị hai đứa con gái gần đó phá bĩnh. Yori nghiêng đầu về phía phát ra giọng nói.

    - Đọc cái gì? - Một đứa con gái thắc mắc hỏi lại bạn mình.

    - Thì mấy cái tin trên mạng đó.

    - Mà tin gì?

    - Thì tin về anh Taki đó!

    Nghe thấy cái tên đó mặt Yori chợt biến sắc.

    - Mày biết không, dạo này người ta nói ảnh kỳ lắm, chợt đâm ra đủ thứ hư hỏng, nào là hút thuốc, uống rượu, đi bar, cặp kè người này người kia.. đủ thứ hết..

    - Ôi mấy cái tin trên mạng mà mày cũng tin hả? - Đứa con gái còn lại cãi.

    Yori nhếch miệng, nó nói vọng tới chổ hai đứa thiếu nữ kia.

    - Phải rồi, anh ta chính là như thế đó! Một kẻ trác tán chỉ biết có tiền và tình dục. Mấy cô mau tỉnh mộng đi!

    Hai đứa thiếu nữ nghe Yori nói liền sừng sộ:

    - Nè, bà già đáng ghét! Bà là ai mà lại nói Taki như vậy hả? Ảnh không phải người như bà nói đâu nha!

    - Phải rồi! Phải rồi! - Yori mỉa mai. - Vậy mấy đứa cứ tôn thờ anh ta đi, rồi đến lúc bộ mặt thật của anh ta hiện ra thì lại khóc ròng vật vã, đòi sống, đòi chết.

    Một trong hai đứa không nhịn nổi, hung hăng chồm tới chổ Yori thì bị đứa kia kéo lại.

    - Thôi bỏ đi mày! Hơi đâu mà đôi co với thứ điên khùng này!

    Đứa con gái vẫn còn tức lắm nhưng thấy bạn ngăn cản quá nên cũng thôi, nhóm hai người thu dọn đồ bỏ đi mà không quên ném lại cho Yori cái nhìn thù hằn ghét bỏ, vì tội dám xúc phạm thần tượng của chúng. Nhìn chúng bỏ đi, môi Yori giãn ra như một nụ cười, xót thương cho sự khờ dại của chúng, hay cũng là tự cười mình cách đây không lâu cũng ngu muội như thế.

    Về phần Luna, nãy giờ ngồi bên cạnh Yori nghe hết, thấy hết nhưng chị ấy không nói gì, cho đến khi hai đứa con gái đã mất dạng Luna mới nói:

    - Em thật nghĩ Taki như vậy sao?

    Yori quay sang nhìn Luna, nó không nghĩ Luna sẽ hỏi câu đó. Luna lại nói:

    - Nếu mà em thật sự nghĩ như vậy thì Taki.. nó.. sẽ đau lòng lắm..

    Yori nở một nụ cười thật nhạt.

    - Đau lòng? Chị nói cứ như chị là anh ta vậy.

    Luna nhìn nó, như thể mắt chị ta mà biết nói thì nó sẽ gào thét ra hàng mớ lời lẽ vậy, Yori thấy Luna nhăn nhó khổ sở chi lắm. Sau một hồi đấu tranh nội tâm Luna quay sang Yori.

    - Thật ra chị đã hứa với Taki sẽ không nói, nhưng cứ như thế này chị không thể nhìn nổi.

    - Hứa với Taki? Chị quen anh ta sao? - Yori thắc mắc.

    Luna nhăn nhó:

    - Ờ.. chị xin lỗi đã giấu em.. chị với Taki là đồng hương, đi uống chung vài lần thì trở thành bạn rượu.

    - Sao cơ? Chị có bao giờ nói đâu? - Yori ngạc nhiên, tròn mắt nhìn Luna.

    Luna cười khổ:

    - Taki nó không cho chị nói..

    Yori kinh ngạc, không phải chỉ có nó, Luna cũng có dính líu tới con người đó.

    - Chị giỡn phải em phải không?

    - Không.. những gì chị nói là thật.. Yori à.. thật ra chị đã quen biết Taki từ lâu rồi.. từ hồi mình quay phim "N" đó..

    Vậy là cũng gần như cùng lúc với Yori, nó im lặng để Luna nói tiếp:

    - Em có nhớ cái ngày chị nhờ em đem đồ đến cho Taki không? Sau vài lần uống rượu, Taki ngỏ lời muốn chị giúp nó gặp em.

    Yori mở to mắt nhìn Luna:

    - Chị tiếp tay cho anh ta sao? Chị có biết anh ta là hạng người thế nào không?

    Luna lắc đầu:

    - Yori! Hãy nghe chị nói!

    Yori tức giận gạt tay Luna ra định đứng dậy thì Luna kéo nó lại:

    - Làm ơn nghe chị đi!

    Nghe Luna nài nỉ Yori cố nín nhịn mà ngồi xuống, Luna lại tiếp:

    - Taki nó không như em nghĩ đâu, đời nó khổ lắm..

    Yori cười mỉa:

    - Khổ ư? Chứ không phải anh ta chỉ biết có tiền, có danh vọng thôi sao?

    Luna nắm chặt tay Yori:

    - Em tin là vậy sao Yori?

    Yori nhìn Luna, nỗi uất ức hôm nào lại trào dậy, mũi nó bỗng chốc cay xé niềm oán hận.

    - Em không muốn nghe nữa. - Yori vùng ra khỏi Luna.

    Luna nhanh chóng kéo Yori lại:

    - Nếu không nghe, em sẽ hối hận đó!

    Thấy Yori ngập ngừng Luna lại thêm:

    - Taki nó thương em lắm, em có biết không?

    Tay Yori run lên để kiềm nén cơn giận dữ.

    - Thương ư? Chị nghe anh ta nói vậy sao?

    - Taki không nói, nhưng nhìn những gì nó làm thì chị biết nó rất thương em.

    Yori cười khẩy:

    - Em không tin! Người như anh ta không thể thương yêu ai, ngoài bản thân mình mà thôi!

    Nhìn Luna khổ tâm lắm, có vẻ như cô ấy vừa quyết định tiết lộ thêm điều gì đó.

    - Nghe này Yori, chị biết giữa em và Taki đã xảy ra nhiều chuyện nhưng mà có một điều em nên biết, là Taki nó không xấu như em nghĩ đâu.

    Yori cắn chặt răng, ngăn những từ ngữ không hay có thể tràn ra bất cứ lúc nào.

    - Hồi xưa, nhà chị ở cách nhà Taki không xa, gia đình nó cũng không khá khẩm gì, cha mẹ lại bất hạnh qua đời trong một tai nạn. Nó suýt phải vào cô nhi viện vì họ hàng đẩy qua đẩy lại chẳng ai chịu nhận nuôi. Mà biết đâu vào đó thì đời nó nhiều khi còn sáng sủa hơn. Sau khi được họ hàng đá qua nhường lại chẳng khác gì một trái bóng, nó được dì, là chị gái của mẹ nó nhận về nuôi. Nhà bà dì đó cũng không giàu có gì, lại thêm ông dượng cộc cằn nát rượu, rượu vào thì ông ta trở thành một hung thần tra tấn tinh thần và thể xác dì nó, rồi khi về sống chung Taki cũng bị chính ông ta bạo hành. Ngày nào trên người nó cũng không thiếu đòn roi, những dấu bầm đen bầm đỏ, ông ta bắt nó phục tùng như một người ăn kẻ ở mà cơm thì không cho ăn no.

    Vừa nói Luna vừa dò xét biểu hiện của Yori, khi thấy Yori vẫn để tâm lắng nghe cô ấy tiếp tục:

    - Taki cũng gan lì lắm, không bao giờ nghe nó khóc lóc van xin ông ta. Hàng xóm thấy tội cho nó, khuyên can thì ông ta càng đánh dữ hơn, lão còn dọa nếu ai dám báo chính quyền thì lão sẽ giết hết nhà người đó, thấy ông ta như người điên mất trí nên ai cũng sợ liên lụy mà từ đó chẳng ai dám nói năng gì. Mãi rồi chính thằng nhỏ cũng không chịu nổi cảnh đó mà tự tìm được giải thoát cho mình, nghe dì Taki nói là nó bỏ trốn trong đêm, đem theo có mấy bộ quần áo cũ và con heo đất với số tiền ít ỏi mà nó dành dụm được, lúc đó nó mười ba mười bốn tuổi gì đó. Em có hiểu một thằng nhóc với tuổi đời khiêm tốn như vậy, một thân một mình với vài đồng bạc trong tay mà lăn lộn bao nhiêu năm ở cái chốn thành thị này, thì phải nằm gai nếm mật, chịu biết bao tủi nhục rồi. Không một đứa yếu đuối, không có ý chí nào lại có thể làm được như vậy đâu.

    Luna nói mà trong lòng không khỏi xót xa, ở bên cạnh, Yori vẫn mím chặt môi, không nói một lời nào.

    - Cách đây cũng lâu rồi, lúc Taki đang làm phục vụ cho một nhà hàng thịt nướng, thì có một thằng cha, dạng hay đi săn người trẻ để giới thiệu cho mấy công ty để ý tới nó. Chị cũng không nghĩ thằng nhỏ bé người, gầy trơ xương hồi nào lớn lên cao lớn và thu hút như vậy. Gã bầu sô khéo ăn khéo nói biết Taki đam mê diễn xuất nên ngày nào cũng đến bắt chuyện, cuối cùng hắn cũng thuyết phục được Taki.. Vậy là cuộc đời nó bước sang trang khác.. một trang địa ngục thứ hai.. Một đứa không nhân thân, không điểm tựa muốn sống sót trong thế giới luôn bon chen giẫm đạp này đâu có dễ. Tiền bạc và sự nổi tiếng trong giới này đều đổi lại bằng mồ hôi, nước mắt, thậm chí là lòng tự trọng.

    Lúc nghe những điều này Yori cúi đầu nhưng nó vẫn chú ý những gì Luna nói.

    - Ngay từ đầu, ông chủ công ty đã chấm nó, ông ta tuôn lời ngon ngọt bảo là sẽ ra sức đào tạo cho nó trở thành người mẫu rồi diễn viên nổi tiếng. Taki tin tưởng những điều bọn họ nói, ngày đêm tập luyện, nào có biết phía sau lại là những âm mưu tanh tưởm. Bề ngoài họ là công ty giải trí nhưng bên trong không hề đơn giản như thế, một khi đã đặt bút ký vào cái hợp đồng chết chóc ấy là không còn đường lui nữa, khi nhận ra điều đó thì cũng đã quá muộn.

    Luna nói đến đây thì chợt thấy cõi lòng nặng trĩu, cô bất giác thở dài.

    - Phải vẫy vùng trong đống bùn nhơ đó.. khổ sở lắm.. đau đớn lắm.. mà cũng tủi nhục lắm, lại không cách nào thoát ra được, chúng đã nắm được trong tay thì đời nào chúng chịu buông tha. Taki nó đã cố nhưng lần nào cũng bị chúng nhốt lại đánh cho thừa chết thiếu sống.. chưa kể chúng sẽ xuống tay với những người liên quan đến nó.. Cái thế giới mà chúng ta chẳng khác gì những con kiến dưới chân những gã khổng lồ, cái địa ngục đó.. chị và em sẽ không thể nào hiểu nổi, chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận cái sự tuyệt vọng đó là như thế nào.

    Luna dứt lời, quay sang nhìn Yori, dường như Yori vẫn đang đấu tranh dữ dội giữa việc tin hay không tin những lời cô nói. Lẽ nào một công ty lớn như thế lại ẩn giấu những điều tồi tệ đến vậy, chẳng có lẽ bao con người trong ấy đều là nô lệ của quỷ dữ. Kinh khủng quá! Nếu đó là sự thật, những linh hồn đang không ngừng than khóc ấy, biết bao giờ mới được giải thoát?

    Luna vẫn chăm chú nhìn Yori, cô từ tốn nói:

    - Nếu Taki chỉ biết có tiền thì hàng tháng nó sẽ không gửi tiền cấp dưỡng cho những trại trẻ mồ côi, sẽ không gửi tiền chữa bệnh cho gã đàn ông đã bạo hành nó suốt thời thơ ấu, thậm chí là giúp những người bà con đã hắt hủi nó suốt cả tuổi thơ bất hạnh ấy. Taki nó luôn chỉ âm thầm cho đi mà chẳng bao giờ đòi hỏi phải được nhận lại đâu Yori à.

    Quan sát thấy Yori vẫn cố không để những lời của mình làm cho lay động, Luna lại nói thêm:

    - Nếu Taki nó không thật lòng với em.. chị không nghĩ nó mất thời gian thử lòng em làm gì..

    - Thử lòng? - Yori ngước đầu lên nhìn Luna, không khỏi ngạc nhiên.

    - Phải! Ngay từ đầu nó đã để em nhìn thấy những điều rất tồi tệ, không phải sao? Cho đến khi Taki xác định được là em không ghét nó thì nó mới tiến gần hơn tới cạnh em. Nếu nó muốn chơi bời thì mất công vậy để làm gì? Nó chỉ cần ngồi im cũng có khối kẻ cam tâm tình nguyện mà hiến dâng cho nó mà.

    Luna nắm lấy tay Yori, nhìn sâu vào mắt nó.

    - Nếu Taki thật sự giở thói trăng hoa đốn mạt như vậy, em nghĩ chị sẽ để nó tiếp cận em sao? Phải rất khó khăn chị mới ép nó nói ra tất cả, nếu chị không đem em ra để làm lý do và không phải ngày đó Taki đã say khướt thì có lẽ chị sẽ không bao giờ biết cuộc đời nó lại cay đắng như vậy. Nó bắt chị giữ bí mật, không được nói với bất kỳ ai, đặc biệt là em, nó không muốn ai phải vì chuyện này mà gặp rắc rối.

    Yori nhắm nghiền mắt, thấy lòng mình trở nên rối loạn.

    Cớ sao duyên số của tôi lại trớ trêu thế này? Sao tôi lại gặp một con người phức tạp đến thế?

    Thấy Yori lung lay Luna lại bồi thêm:

    - Với một diễn viên một lần chọn sai kịch bản có thể đưa cả sự nghiệp đổ sông đổ biển, vậy mà lần đó Taki nó vẫn cố chấp, nhận vai dù trước đó đã từ chối. Em có biết vì sao không hả Yori?

    Yori chỉ lẳng lặng nhìn Luna không lên tiếng.

    - Là vì em đó, vì biết chúng ta sẽ tham gia mà nó đã nhận lời, dù biết bộ phim không thể gây tiếng vang. Nó muốn có cớ để được gần em, cho dù phải mạo hiểm thứ mà nó đã cố gây dựng bấy lâu. Nếu Taki chỉ biết có danh vọng thì nó có làm thế không?

    Yori mím chặt môi cố giữ bình tĩnh. Hóa ra những gì từ trước đến nay Yori nghĩ mình nhìn thấy, biết rõ chẳng khác gì ánh trăng lừa dối.

    - Mấy bửa em bệnh chính Taki đã mua đồ gửi chị đưa cho em đó, nó chưa bao giờ ngừng quan tâm em. Cuộc đời Taki nó đã niếm trải bao chua chát, chỉ có khi nhắc về em chị mới thấy nó vui vẻ, nó làm mọi thứ để em được bình yên, còn bản thân nó phải gánh chịu bao nhiêu khổ sở. Nếu em nghĩ nó tồi tệ.. thì tội cho nó lắm..

    Yori chợt nhớ lại những vết thương chằng chịt trên người Taki, nhớ cảnh tượng hãi hùng hôm đó, nhớ đôi mắt vô hồn không muốn nhìn thẳng vào nó, nhớ đến câu nói mà Taki đã nói đêm nào "Với tôi thì không sao cả, tôi có thể chịu đựng tất cả, đau đớn hay tủi nhục, tôi cũng đã quen rồi. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra cho cô tôi không thể nào tha thứ cho mình.".. Taki đã hi sinh bao nhiêu để bảo vệ nó, vậy mà nó ngờ nghệch có hay biết gì đâu, cứ ngu ngơ vui mừng trong cái vòng tròn an toàn mà Taki vẽ ra, nó có hề hay biết trong lòng anh đã đau khổ thế nào, thân xác anh đã bị đày đọa dày xéo bao nhiêu.

    Những giọt long lanh đọng lại nơi khóe mắt, những oán hận bấy lâu đột nhiên trở nên thừa thải.

    Taki.. anh giỏi lắm.. xuất sắc lắm.. em chịu thua anh rồi. Anh quả nhiên sinh ra là để làm diễn viên.. diễn mà như thật, thật thật giả giả, khiến em quay cuồng trong vở kịch của anh.. mặc tình anh xoay chuyển.. mặc tình anh dày vò. Sao em ngốc nghếch như thế? Sao lại vội tin những lời anh như thế? Sao em không nhìn kỹ sau ánh mắt khinh miệt ấy là cả một nỗi đau như ai vò ai xé?

    - Tại sao chị lại nói ra những điều này? - Yori đưa đôi mắt đượm buồn nhìn Luna.

    Luna thấy rõ sự dằn vặt trên gương mặt Yori, cô buồn bã:

    - Báo chí nói không sai đâu, dạo này Taki nó như mất trí rồi, nó đang chọc giận những kẻ đó. Cứ thế này thật sự không ổn đâu, chị không thể giúp gì cho Taki nhưng em thì có thể Yori à..

    Yori lại lặng thinh, Luna lay nó:

    - Taki nó yêu em Yori à! Yêu thật lòng đó em có hiểu không?

    Một giọt nước mắt lăn nhanh trên má Yori.

    - Taki nó là đứa thế nào không phải em không biết, nó sẽ làm những chuyện liều lĩnh, đừng để chuyện tồi tệ nào xảy ra, đến lúc đó hối tiếc cũng không kịp đâu Yori à. Hãy trân trọng người trước mắt đi, đừng để người đó mất đi rồi mới yêu thương người ta!

    Không! Hà cớ chi chị lại nhắc đến một điều kinh khủng như vậy hở Luna? Câu nói của Luna đánh động cả tâm hồn Yori, nó chưa từng tưởng tượng một ngày nào đó thế giới này không còn Taki nữa. Yori sẽ làm gì trong thế giới ấy?

    - Hay là em chê nó.. em xem thường vì nó..

    - Không, không phải như vậy.. - Yori lắc đầu.

    - Vậy em còn chần chờ gì hả Yori?

    Phải rồi. Mình còn chần chờ gì nữa?

    Yori như bừng tĩnh, nó rút ngay điện thoại ra và gọi trước sự mãn nguyện của Luna.

    Yori chờ và chờ. Hệ thống báo là không thể liên lạc được với số điện thoại vừa gọi. Yori lại mở ứng dụng chat và nhắn tin, bấy giờ nó mới nhận ra một điều.

    - Taki chặn em rồi, mọi hướng luôn.

    Lúc này Luna nhanh chóng lấy điện thoại của mình và nói:

    - Để chị!

    Ai là người sở hữu màn lật mặt mang tính quyết định? *boni 49* Cùng đọc chương mới nhất của "Taki" để khám phá nào các bạn đọc giả yêu quý của Nguyên *yoci 180*
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2020
  7. tieumy2003

    Bài viết:
    15
    Tên truyện: Chạm Vào Ánh Sáng.

    Chương 16:


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Mật ngọt sau những ngày nếm quả đắng chăng?

    Chương 16 đã được lên sóng rồi ạ *yoci 177*, mất bao ngày để hoàn thành em, sẵn đây đóng mác 16+ cho em nó luôn ạ. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ để Nguyên có thêm động lực nhé *yoci 129*
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng ba 2020
  8. tieumy2003

    Bài viết:
    15
    Tên truyện: Chạm Vào Ánh Sáng

    Chương 17:


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Có bạn yêu nào chờ chương 17 của "Chạm Vào Ánh Sáng" không nhỉ? *boni 34*
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...