Ngôn Tình Sự Ngọt Ngào Cuối Cùng - Cửu Lộ Dung Hiên

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Cửu Lộ Dung Hiên, 15 Tháng ba 2020.

  1. Cửu Lộ Dung Hiên

    Bài viết:
    107
    [​IMG]

    Sự ngọt ngào cuối cùng

    Tác giả: Cửu Lộ Dung Hiên

    Thể loại: Tổng tài, hào môn,

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Cửu Lộ Dung Hiên

    Văn án

    Bi kịch xảy ra khiến cô mất trí nhớ. Ba mẹ nhận nuôi cô, rồi bất đắc dĩ gả cô cho người đàn ông ấy. Người ấy cho cô sự lạnh nhạt, cho cô cảm giác được yêu thương và cuối cùng lại cho cô sự đau khổ tột cùng của cuộc sống. Cô tuyệt vọng ra đi cùng lời nói đầy sự khinh bỉ:

    "Cô không có tư cách mang thai con của tôi. Từ giờ trở đi thiếu phu nhân của Doãn gia đã đổi chủ."

    Năm năm sau cô trở về, anh lại nói với cô rằng: "Xin em đừng rời bỏ anh!"

    Liệu cô có đủ dũng cảm trước tình yêu của anh. Chờ anh nói ba chữ "anh yêu em".​
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng chín 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Cửu Lộ Dung Hiên

    Bài viết:
    107
    Chương 1: Trở về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại đại Trạch của Thượng Cung gia

    Tất cả người làm trong nhà đều tất bật nhộn nhịp, hộ vệ và người làm đã xếp thành hai hàng, dọc theo cổng chính của ngôi biệt thự, ai cũng đang trong trang phục chỉnh tề, vẻ mặt đầy nghiêm túc như để chào đón vị chủ nhân của ngôi nhà này. Một lát sau, tiếng động cơ xe ô tô đã vang lên rất gần, một chiếc Rolls - Royce màu xám bạc đã đỗ ở trước cổng chính. Một cô gái khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi bước xuống, phong thái ưu nhã, khí chất. Người làm cúi mình cung kính vang lên.

    "Mừng tiểu thư trở về." Lạc Hy vui vẻ bước vào nhà.

    Thượng Cung phu nhân và Thượng Cung lão gia từ cầu thang nhìn thấy con gái trở về thì vô cùng mừng rỡ.

    "Tiểu Hy, sao về mà không nói cho ba mẹ một tiếng để ba mẹ ra sân bay đón."

    "Không cần thật mà ba mẹ, có phải con không có người đón đâu."

    Lạc Hy nũng nịu ôm lấy cánh tay bà hệt như một đứa trẻ. Thượng Cung phu nhân vừa xuống nhìn thấy đứa con trai cả lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh lùng, vô tâm thì khẽ thở dài.

    "Minh, em con về mà con không hỏi thăm nó một câu, suốt ngày dán mắt vào đống tài liệu chính trị đó không biết chán sao?"

    Thượng Cung Bạch Minh ngồi trên sofa, âu phục chỉnh tề toát lên khí chất cao quý, trưởng thành, liếc nhìn cô em gái một cái rồi khuôn mặt trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

    "Nó chỉ đi một năm chứ có phải mấy chục năm đâu."

    "Đúng rồi, con mới chỉ đi có một năm thôi, đâu như anh hai đi hai, ba năm trời rồi mang quyền cao chức trọng về nhà." Không để Bạch Minh nói, cô liền lên giọng lém lỉnh.

    "Đắc cử chức tổng thống của Á Tư Lan Quốc rồi mà không định khao cả nhà một bữa hay sao, đúng không mẹ."

    Lạc Hy đứng khoanh tay, gương mặt biểu lộ sự thích thú xen chút châm chọc.

    "Được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa, vừa gặp mà đã cãi nhau như đánh trận thế này rồi, sau này không biết sống kiểu gì. Minh, hay hôm nay cả nhà ta ra ngoài ăn, coi như mừng tiểu Hy trở về." Thượng Cung phu nhân khẽ thở dài, nhắc nhở.

    "Vâng." - Thượng Cung Bạch Minh đáp lại cho qua.

    "Tiểu thư, mừng cô đã về." Mạc quản gia từ trong bếp đi ra, vừa nhìn thấy cô đã không khỏi vui mừng.

    "Chú Mạc, một năm không gặp, con nhớ chú lắm đó!" Lạc Hy thấy ông liền reo lên.

    "Tôi cũng rất nhớ tiểu thư, lần này về trông cô gầy đi nhiều đó, có phải do công việc bận rộn nên không có thời gian chăm sóc cho bản thân đúng không?" Mạc quản gia thấy cô gầy đi, gương mặt có chút xanh sao thì vô cùng thương xót.

    "Cũng là do công việc con quá bận rộn ạ."

    "Được rồi, tiểu Hy con lên tắm rửa đi rồi cả nhà chúng ta đi ăn." Thượng Cung phu nhân nói.

    "Được ạ!"

    Thượng Cung Lạc Hy lên cầu thang, nhanh chóng đi đến căn phòng thân yêu của mình. Căn phòng vẫn vậy, một màu xanh dương lan tỏa khắp không gian. Từ chăn gối cho đến những vật dụng nhỏ nhặt nhất như cái ly cô mua ở Pháp năm mười tuổi mà cô thích nhất vẫn còn vẹn nguyên. Tất cả mọi thứ đều sạch sẽ như vẫn có người ở trong quãng thời gian cô vắng nhà. Bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên xối xả. Một lúc sau, cô bước ra, hong khô tóc rồi mở tủ quần áo mà cô ấy thích nhất từ bé cho đến lớn, những bộ đồ còn mới tinh xếp ngay ngắn trong tủ. Lạc hy lấy ra một chiếc váy màu ngọc trai kết hợp cùng bộ trang sức cô mới mua khi đi công tác tại Mỹ. Trong phút chốc, cô trở về dáng vẻ thanh thoát, dịu dàng của một thiên kim tiểu thư.

    Khi cô xuống nhà thì mọi người đã chuẩn bị xong mọi thứ. Thượng Cung Bạch Minh vẫn chăm chú với đống tài liệu chính trị phức tạp. Vì mới nhận chức nên công việc bận rộn hơn rất nhiều so với lúc còn là đại thiếu gia của Thượng Cung gia. Nhắc đến Thượng cung gia là gia tộc hùng mạnh nhất Trung Quốc, sánh ngang với thế giới và xếp ngang hàng với một gia tộc lớn mạnh nữa. Thượng cung gia sở hữu rất nhiều công ty bất động sản lớn trong nước và một công ty chính thức của gia tộc - Thượng Cung thị - công ty bất động sản lớn nhất toàn cầu. Ngoài số tài sản khổng lồ ra, Thượng Cung gia còn có mối quan hệ mật thiết với hoàng gia Anh. Biểu tượng của dòng chính Thượng Cung gia là chiếc nhẫn hình mặt trời. Nó thể hiện cho sự uy quyền của gia tộc.

    "Mọi người, chúng ta đi thôi." Thượng Cung phu nhân lên tiếng.

    "Được."

    "Ba mẹ cứ lên xe đi, con vào gara lấy xe tự mình đi lâu lắm cũng không cầm lái rồi!"

    "Vậy ba mẹ chờ con ở nhà hàng."

    Lạc Hy tạm biệt ba mẹ rồi đến gara xe của cô. Đó là một tòa nhà hai tầng rộng 70000m², Nó giống như một thế giới siêu xe, dưới tầng một là bảy mươi sáu chiếc xe thể thao bậc nhất thế giới như: Ferrari, Aston Martin, Lamborghini, poscher phiên bản giới hạn. Tầng hai rộng lớn đó là năm chiếc boing gia đình và bảy chiếc trực thăng chuyên dụng. Những chiếc xe này được cô sưu tầm khi mới mười hai tuổi. Hôm nay, đi cùng gia đình, cô quyết định lấy chiếc Pocher màu đỏ đô để đi. Rời khỏi nhà, khi đi đến quốc lộ bốn, Lạc Hy bất chợt thấy bên đường có một người phụ nữ mang bầu khoảng chừng bốn, năm tháng đang trong tình trạng đau bụng. Lạc Hy lái xe đến gần cô gái đó hỏi thăm.

    "Chị gái, chị có cần em giúp gì không." Lạc Hy kéo cửa kính xuống, nhìn người phụ nữ có chút lo lắng.

    "Tôi đang cần đến bệnh viện gấp bụng tôi đau quá! Gọi xe mãi nhưng không thấy."

    "Thế chị lên xe đi, em cũng tiện đường đến bệnh viện mà."

    "Cảm ơn em nhiều lắm." Người phụ nữ vừa ôm bụng vừa hết lời cảm ơn.

    Lạc Hy Để cô gái lên xe rồi phóng đến bệnh viện. Cô không nghĩ rằng chuyến đi này lại làm thay đổi vận mệnh của cô. Thấy người phụ nữ ngày càng đau dữ dội, Lạc Hy phóng xe ngày càng nhanh, trong lúc rẽ vô tình không để ý Chiếc xe công chở dầu khiến cho cả hai xe cùng bị nổ văng ra bốc cháy nghi nghút. Người dân gần đó nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát và cứu thương. Lúc này, tại một nhà hàng Pháp sang trọng, Thượng Cung phu nhân, Thượng Cung lão gia và Thượng Cung Bạch Minh ngồi trò chuyện với nhau.

    "Minh à, con đừng trưng cái bộ mặt lạnh lùng ra nữa được không! Em con về mà cũng không quan tâm một tí. Chả trách tại sao giờ này vẫn chưa cho mẹ một đứa con dâu. Nhìn mặt con thế này, cô gái nào cũng sợ con mất hút. Haizz! Số tôi sao nó khổ thế không biết!"

    "Mẹ! Người đừng nhắc đến chuyện kết hôn nữa được không, con năm nay mới có hai mươi sáu, vẫn nên ổn định sự nghiệp thì hơn."

    Thượng Cung phu nhân thở dài:

    "Cái đứa trẻ này, con bây giờ còn là không ổn định sự nghiệp sao. Dù con không quan tâm ai thì cũng nên quan tâm Tiểu Hy một chút. Vì con mà mọi ước mơ của nó đều không được thực hiện. Nếu không phải tại con thích theo chính trị thì tại sao Tiểu Hy mới mười tuổi đã phải học tài chính kinh tế, gánh vác cả gia sản của Thượng Cung gia. Khổ thân con bé, đáng nhẽ tầm tuổi này nó vẫn được ba mẹ bao bọc sống như một thiên kim tiểu thư vậy mà lại phải thay anh nó gánh vác sản nghiệp. Lần này nhà chúng ta nhất định phải bù đắp thật tốt cho con bé."

    "Bà đừng quá lo lắng, nó được thừa kế sau này mới chính là chỗ dựa vững chắc cho nó." Thượng Cung lão gia vẻ mặt suy tư an ủi vợ.

    "Các người tránh ra, cho tôi vào trong gặp lão gia và phu nhân."

    "Xin chú bình tĩnh, lão gia căn dặn không ai được làm phiền."

    Mạc quản gia tinh thần hỗn loạn, điên cuồng gào thét đẩy ngã đám nhân viên, lập tức đẩy cửa lao vào. Cả ba người vừa nhìn thấy Mạc quản gia thì vô cùng bất ngờ, ông nước mắt đầm đìa, quần áo xộc xệch liền tiến tới.

    "Có chuyện gì mà chú hoảng hốt thế."

    "Lão gia.. phu nhân.. đại thiếu gia."

    Mạc quản gia ở nhà đâu khi nghe được tin tức tai nạn thì thần hồn bất định, bỏ lại tất cả lao ra ngoài tìm lão gái và phu nhân. Vừa lái xe oto, trong lòng vô cùng nóng ruột, không tin vào những gì mình nghe được nước mắt cứ thế tuôn rơi, trái tim như hàng ngàn cây kim đâm vào. Ai trong nhà cũng biết ngoài bà mẹ ra người thương Lạc Hy nhất chính là Mạc quản gia. Ông đã chăm sóc cho cô từ khi cô vừa chào đời, từ lâu đã sớm coi cô như con gái ruột của mình, dành tất cả tình yêu thương của một người cha cho cô. Bởi lẽ không phải chỉ vì chăm sóc cho cô mà cô còn có gương mặt và tính cách giống với đứa con gái quá cố của ông - cô bé mất khi mới năm tuổi.

    "Chú bình tĩnh nói tôi nghe, xảy ra chuyện gì?"

    "Tiểu thư.. cô ấy.."

    Thượng Cung phu nhân thấy gương mặt trắng bệch của Mạc quản gia trong lòng bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành.

    "Cảnh sát vừa gọi điện đến nói xe của tiểu thư gặp tai nạn đang trong tình trạng bốc cháy.. không tìm thấy tiểu thư đâu cả."

    "Cái gì!" - mọi người ai nấy đều sốc trước lời nói của Mạc quản gia, nhất là Thượng Cung phu nhân.

    "Không.. không con của tôi làm sao có thể. Tiểu Hy.."

    "Mẹ.."

    "Mình à."

    Thượng Cung phu nhân khóc lóc thảm thiết, đó là người con gái bà yêu thương nhất. Bà còn cho rằng lần này về sẽ bù đắp cho nó thật tốt. Vậy mà..

    "Tại sao lại như vậy, lập tức cho người điều tra rõ ràng việc này cho tôi." Thượng Cung lão gia tức tối ra lệnh.

    "Người đâu, mau đến hiện trường vụ án, nhất định phải tìm bằng được tiểu thư!"

    "Vâng! Tổng thống!"

    Thượng Cung Bạch Minh đập mạnh tay xuống bàn. Nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy xuống. Anh yêu thương đứa em gái bé nhỏ này nhưng lại bộc lộ ra vẻ ngoài lạnh lùng để muốn cô trưởng thành hơn. Nhưng không ngời rằng bị kịch này lại xảy ra. Trong lúc đang suy nghĩ, bỗng Thượng Cung phu nhân tâm trí hỗn loạn túm lấy áo của Bạch Minh.

    "Minh, nói mẹ nghe, đây là giả đúng không! Lạc Hy chỉ là đang trêu đùa chúng ta thôi đúng không! Đúng đúng, chắc chắn là như vậy."

    Nhưng khi nghĩ đến Lạc Hy toàn thân đầy máu đứng lẻ loi nói với bà: Mẹ à, con sợ lắm, mẹ mau cứu con..

    Bà không kìm được mà khóc thảm thiết, bộ dạng bi thương cùng đau khổ.

    "Mẹ, bình tĩnh lại đi, tiểu Hy sẽ không sao đâu!"

    "Không, để mẹ đi, tiểu Hy nói nó sợ lắm, con buông mẹ ta." Vì quá suy kiệt tinh thần, bà đã ngất đi.

    "Mẹ, sao vậy, mẹ!"

    "Bà nó à?"

    "Người đâu, đưa phu nhân về nhà chăm sóc cho tốt, không ai được nhắn đến chuyện này trước mặt bà ấy" Thượng Cung lão gia ra lệnh.

    "Vâng, lão gia."

    "Minh, con cùng ta đến hiện trường xem sao."

    "Chuẩn bị xe!"

    "Rõ!"

    Thượng Cung lão gia trong lòng như lửa đốt, khi nghe được tin, người mất bình tĩnh nhất không phải Thượng Cung phu nhân mà là ông. Lúc Lạc Hy năm tuổi được giao trọng trách người thừa kế, ông đã dành hết tâm huyết cho Lạc Hy. Những lần ông nhìn vào phòng học của cô thấy cô vẫn miệt mài với sách vở đến sáng trong khi cô mới sáu tuổi mà lòng đau như cắt. Đứa con gái của ông vốn không nên nhận một cuộc sống như thế này. Để rồi giờ đây ra đi khi mới mười tám tuổi.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng năm 2020
  4. Cửu Lộ Dung Hiên

    Bài viết:
    107
    Chương 2: Gặp ba mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh đèn điện quá sáng khiến Lạc Hy từ từ tỉnh lại sau giấc mộng dài đằng đẵng, nhưng giấc mộng này thật sự quá khốc liệt, trong đó, cô chìm trong biển lửa của vụ tai nạn. Ba mẹ, người thân đều lo lắng tìm cô trong tuyệt vọng. Mi mắt khẽ động đậy, khung cảnh hoàn toàn xa lạ, bao trùm một màu trắng lạnh lẽo. Toàn thân vô cùng đau nhức lại ê ẩm, không thể cử động nổi. Bỗng dưng từ ngoài xuất hiện một cặp vợ chồng trung niên bước vào.

    "Con gái, con thế nào rồi có thấy không khỏe chỗ nào không?" Người phụ nữ tiến đến, giọng đầy trìu mến.

    "Đây là đâu, các người là ai?" - Lạc Hy giật mình, có chút kích động.

    "À bác họ Triệu, cứ gọi bác là bác Triệu là được. Lúc chập tối, hai bác đi qua quốc lộ thì thấy con người đầy vết thương nằm bất tỉnh trong góc khuất nên đã đưa con đến bệnh viện, bác sĩ nói con bị va đập mạnh ở đầu, cần phải nằm viện một thời gian." - Bà Triệu nhìn bề ngoài là một người hết sức giản dị lại vô cùng tốt tính. Điều đó khiến cô phần nào vơi đi sự lo lắng.

    "Từ nãy đến giờ nói chuyện quên không hỏi tên con. Con tên gì vậy?"

    "Tên... Tên tôi ư?" -Lạc Hy chợt cảm thấy lạ lẫm, gần như không nhớ được gì.

    "Con không nhớ sao?"

    Trong đầu Lạc Hy xuất hiện rất nhiều những gương mắt lạ lẫm, họ gọi cô là Lạc Hy. Cô trầm mặc một lúc, quay sang nhìn vợ chồng họ Triệu.

    "Con tên Lạc Hy."

    "Ừm... Lạc Hy...Rất hay, được rồi con cứ nghỉ ngơi đi. Bác ra ngoài mua cháo cho con." - Bà Triệu thấy cô có vẻ mệt mỏi nên không muốn làm phiền.

    "Cám ơn..." - Cô khẽ đáp lại, nội tâm có chút bài xích.

    Vợ chồng họ Triệu ra ngoài, một mình cô ở trong phòng thầm lặng nhìn ra ngoài ô cửa sổ, trong tâm trí xuất hiện những câu hỏi: Mình tên Lạc Hy sao? Ba mẹ mình đâu? Vừa tỉnh lại cơ thể không tránh khỏi mệt mỏi, cô nằm xuống giường và thiếp đi, bất chợt một giọt nước mắt chảy xuống cùng với hồi ức của cô đi theo.

    Thượng Cung Bạch Minh và ba mình vừa đến nơi thì không khỏi giật mình, vốn tưởng rằng chỉ là một vụ tai nạn xe cộ thông thường nhưng trước mắt họ giống như vừa xảy ra một vụ nổ thảm khốc vậy, ngọn lửa vẫn hừng hực cháy ,chưa có dấu hiệu dừng lại . Cảnh sát bao vây tứ phía làm nhiệm vụ.

    Từ xa thấy hai người, Lâm đội trưởng nét mặt vui hơn đi ăn cưới, vội vã tiếng đến. Có thể gặp được cả hai nhân vật quan trọng như vậy có khi công việc của ông sẽ thuận lợi hơn. Huống hồ, nếu tìm được vị tiểu thư này coi như là có ơn với Thượng Cung gia, vậy chẳng phải sự nghiệp sẽ lên như diều gặp gió sao. Trong lòng không khỏi suy tính, ông đến gần:

    "Ayzo, cơn gió nào đưa Thượng Cung chủ tịch và ngài tổng thống đến đây vậy?"

    "Vào vấn đề chính đi, đã tìm thấy người chưa?"

    "Dạ... dạ, Chúng tôi chỉ tìm thấy thi thể của một cô gái trẻ bị thiêu cháy nhưng nhìn có vẻ rất giống tiểu thư."

    "Đưa tôi đến xem."

    "Vâng, mời đi bên này." - Lâm đội trưởng niềm nở dẫn hai người đến hiện trường.

    Thượng Cung lão gia vội vã bước đến nơi để thi thể, trong lòng không ngừng cầu khẩn ông trời mong sao đó không phải là con gái ông. Nhưng khi đứng trước thi thể bị cháy rụi đó, nước mắt lại không cầm được mà trào ra. Gương mặt đó quá giống với cô mặc dù đã bị thiêu hủy, nhưng nhìn khuôn mặt đó hình ảnh duy nhất hiện lên trước mắt ông chỉ có Lạc Hy. Ông vẫn tự lừa dối bản thân, coi đó là một sự trùng hợp mà thôi... chỉ là trùng hợp. Ánh mắt bỗng dưng khựng lại, một thứ đáng sợ lọt ngay vào mắt ông. Không tin những gì mình nhìn thấy, ông không kiềm được lùi lại phía sau vài bước.

    "Ba... ba không sao chứ?" - Thượng Cung Bạch Minh vội đỡ lấy ông.

    Ông vội nhặt thứ nằm bên cạnh thi thể lên, nước mắt nhỏ vào chiếc nhẫn đã bị cháy một ít. Không khó để nhận ra đó chính là chiếc nhẫn hình mặt trời màu tím -biểu tượng người thừa kế Thượng Cung gia. Bàn tay ông bỗng chốc run rẩy.

    "Minh, con xem là chiếc nhẫn của nó, là nó... Tại sao chứ?"

    "Ba, người bớt đau buồn, nếu cứ như vậy, ai sẽ là người an ủi mẹ chứ, ai sẽ điều hành Thượng Cung thị đây."

    "Chúng ta nên về thôi, chuyện này không được để cho bất kỳ ai biết."

    "Vâng!"

    Choang...

    Chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn nhà vỡ ra thành nhiều mảnh giống như trái tim của bà vậy.

    "Các người nói sao... không, không thể nào?"

    Nước mắt Thượng Cung phu nhân chảy xuống gò má gầy guộc của bà càng lộ rõ vẻ bi thương thống khổ.

    "Mẹ, người đừng như vậy, Lạc Hy ra đi sẽ không an tâm được đâu!" - Bạch Minh thấy mẹ mình như vậy thì không khỏi đau lòng.

    Cứ như thế, vì quá đau buồn, suốt cả quá trình tổ chức tang lễ, Thượng Cung phu nhân tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống. Ngày ngày chỉ biết nhìn vào những tấm ảnh chụp của cô khi còn nhỏ rồi cười trong nước mắt. Thấy vợ mình như vậy, Thượng Cung lão gia quyết định đưa bà đến Anh quốc ba năm. Mong rằng từng đấy thời gian có thể khiến bà quên đi mọi muộn phiền.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng ba 2020
  5. Cửu Lộ Dung Hiên

    Bài viết:
    107
    Chương 3: Nhận thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một tuần ở bệnh viện, Lạc Hy cảm thấy khá hơn rất nhiều, thân thể đã không có gì đáng ngại, nhưng có một thứ khiến cô băn khoăn suốt một tuần qua đó chính là gia đình của cô, tại sao cô lại không nhớ gì đến họ. Hằng đêm cô vẫn luôn nằm mơ thấy họ nhưng không thể nhìn rõ gương mặt từng người. Phải chăng họ đã không cần cô nữa mới bỏ cô một mình đầy vết thương ở quốc lộ như vậy. Đang đắm chìm trong những suy nghĩ rối rắm của bản thân, bỗng có tiếng gõ cửa "cộc.. cộc.. cộc", đoán ra là ai, gương mặt cô trở nên dịu dàng:

    "Mời vào."

    "Bác vừa mới mua ít cháo gà cho con. Nào! Ăn đi cho nóng." - Bà Triệu tay cầm hộp cháo nóng, vui vẻ mang đến chỗ cô.

    "Được ạ." - Lạc Hy vội đỡ lấy tô cháo, tâm trạng gần như đã khôi phục hẳn.

    Vợ chồng họ Triệu trong suốt những ngày qua đều tận tâm chăm sóc cho Lạc Hy. Mặc dù cô và họ không hề quen biết nhau nhưng họ quan tâm cô giống như con ruột vậy. Vì thế cô vẫn luôn cảm kích tấm lòng của họ, đợi sau khi khỏe lại nhất định sẽ báo đáp họ thật tốt.

    "Con cảm thấy thế nào rồi?"

    "Dạ.. đã khỏe lên nhiều rồi ạ! Có thể xuất viện bất cứ lúc nào." -cô cười nhẹ.

    "Vậy thì tốt quá rồi."

    "Cảm ơn hai bác trong thời gian qua đã chăm sóc cho con."

    "Không có gì. Chỉ thấy con không nhớ được gì nên sợ để lại con ở đây sẽ không có ai chăm sóc mà thôi."

    "Hai người thật là tốt. Chắc con của hai bác phải may mắn lắm mới có được người cha, người mẹ như bác trai bác gái đây."

    Vợ chồng họ Triệu nhìn nhau một lúc, như đã quyết định điều gì đó, quay sang nói với Lạc Hy:

    "Lạc Hy, bác có chuyện muốn nói với con."

    "Hai bác cứ nói đi ạ?" Lạc Hy chăm chú nhìn ông bà Triệu.

    "Ờ.. thì trong suốt những ngày qua, bác thật sự rất quý con, coi con như con ruột trong nhà. Hai bác từng này tuổi rồi nhưng vẫn chưa có một đứa con nào thế nên.." - Ông bà Triệu có vẻ đắn đo, lưỡng lự chưa dám nói.

    "Xin cứ nói thẳng đi ạ!"

    "Gia đình bác muốn nhận con là con nuôi được không?"

    "Con.. con nuôi ấy ạ!" - Lạc Hy có hơi kích động khi nghe bà Triệu nói.

    "Không sao.. con cứ từ từ suy nghĩ, chúng ta đợi được mà.."

    "Con đồng ý!"

    Lời đồng ý đột ngột của Lạc Hy khiến cho vợ chồng họ Triệu không khỏi bất ngờ. Cô ra quyết định nhanh như vậy bởi cô đã nghĩ thông suốt rồi. Quyết định bỏ lại tất cả quá khứ của bản thân dù ba mẹ cô là ai, thân phận ra sao cô cũng sẽ không quan tâm nữa. Họ đã bỏ rơi cô chắc hẳn không muốn sự tồn tại cô vậy thì tại sao bản thân phải luyến tiếc cái gia đình đó. Cô cần phải nghĩ cho tương lai, cần có một gia đình yêu thương để về mà vợ chồng họ Triệu những ngày qua đã luôn ở bên cô, chăm sóc cô, có lẽ đây chính là cách cô báo đáp họ, cho cô một tương lai mới.

    "Vậy.. con.. có thể gọi ta một tiếng mẹ không?" - Bà Triệu xúc động không kìm nổi nước mắt.

    "M.. mẹ.."

    Bà Triệu ôm chầm lấy Lạc Hy vào lòng, những giọt nước mắt hạnh phúc của bà khiến cho cô cảm động. Đây mới chính là gia đình của cô, họ cần cô và cô cũng cần họ. Sau một hồi xúc động, Lạc Hy khẽ vỗ nhẹ vào lưng bà.

    "Mẹ.. Con đói rồi." - Lạc Hy đè nén tâm tình, nũng nịu cười.

    "À.. Mẹ xin lỗi.. Cháo này mẹ mới mua thôi, vẫn còn nóng, con mau ăn đi."

    Bà Triệu lau nước mắt, đưa bát cháo vẫn còn hơi nóng cho cô, nhìn cô ăn từng chút một, bà thầm cảm tạ ông trời đã đưa cô đến với gia đình bà, để bà có thể thực hiện ước muốn chăm sóc con bấy lâu nay của mình.

    Ông Triệu thấy vợ mình như vậy, cố kiềm chế sự vui mừng của mình, vỗ vai an ủi vợ.

    "Mẹ, ba con muốn xuất viện."

    "Được, vậy ba mẹ đi làm thủ tục, con nhớ phải ăn hết cháo biết chưa!"

    "Dạ!" - Lạc Hy cười nhẹ đáp lại.

    Sau khi ông bà Triệu rời khỏi phòng, Lạc Hy hướng ánh mắt nhìn ô cửa kính trong suốt, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính chiếu vào căn phòng nhỏ tạo nên một không gian mộng ảo. Ngoài trời, những chiếc lá vàng óng ả từ tốn rơi xuống mặt đất, không gian mùa thu thanh mát, yên bình khiến lòng người trở nên an ổn lạ thường. Cô hít một hơi thật sâu, quyết định xuống giường chuẩn bị mọi thứ để trở về gia đình mới của cô. Từ giây phút này, cuộc sống của cô sẽ sang một trang mới, cô sẽ trở thành con gái nhà họ Triệu - Triệu Lạc Hy.
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng ba 2020
  6. Cửu Lộ Dung Hiên

    Bài viết:
    107
    Chương 4: Về nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc ô tô dừng lại tại một ngôi nhà xa lạ, Lạc Hy bước xuống xe, đứng trước nơi đây cô bỗng tìm lại được hơi ấm gia đình. Căn nhà khá to, xung quanh trồng rất nhiều cây, phía bên trái có một hồ sen hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian. Điều đó bất chợt khiến cô ngây ngốc trong giây lát. Đây là nhà cô, là gia đình của cô, từ giờ cô không cần phải lo bất cứ điều gì nữa.

    "Lạc Hy, vào nhà thôi con." - Bà Triệu khẽ nắm lấy tay Lạc Hy.

    "Vâng."

    Lạc Hy chợt tỉnh sau những suy nghĩ miên man của bản thân cùng ba mẹ vào nhà. Cô đẩy cánh cửa gỗ to lớn, bước vào. Không gian rộng lớn toát lên sự tao nhã khó tả. Cả căn nhà dường như được bày trí vô cùng tinh tế, đa số đều trưng bày những loại hoa hương sắc thanh nhạ mang đến sự dịu nhẹ, tinh khiết bất giờ. Lạc Hy có chút nghi hoặc quay sang hỏi mẹ mình.

    "Mẹ, đây thật sự là nhà mình ư?"

    "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

    "Lúc đầu con tưởng.." - Lạc Hy hơi bất ngờ về gia thế của gia đình mới của mình.

    "Ba con ông ấy là một cổ đông nhỏ của một tập đoàn nên cũng dư giả tiền, con không cần ngại gì cả, về sau đây chính là nhà của con!" - Bà Triệu giọng đầy yêu thương, trìu mến.

    * * *

    Lạc Hy bước vào căn phòng mới của mình, không gian rỗng rãi được bày trí tinh tế, phù hợp với sở thích của cô. Lạc Hy nhẹ nhàng ngả lưng trên chiếc giường êm ái, bây giờ cô vẫn không thể tin mình đã có một gia đình mới. Sở dĩ lúc nãy cô hỏi như vậy là vì cô khá bất ngờ về gia thế của bố mẹ mới của mình. Lúc ở bệnh viện thấy họ ăn mặc giản dị lại không phô trương lên vốn tưởng rằng chỉ là gia đình bình thường, không ngờ khi bước vào căn nhà cô lại có cái nhìn khác về họ. Trong nhà tuy không có nhiều đồ vật đắt tiền nhưng mỗi thứ trang trí lại không phải loại tầm thường, huống hồ căn nhà lại vô cùng rộng lớn ngoài sức tưởng tượng của cô. Vậy là từ nay về sau, đây chính là gia đình của cô, cuộc sống chắc chắn sẽ thay đổi rất nhiều nên cô tự khuyên bản thân làm quen dần với cuộc sống mới.

    "Lạc Hy, con xuống nhà được không?" -tiếng gọi của bà Triệu êm ái vọng lên tầng.

    "Vâng, con xuống ngay!"

    Nghe tiếng bà Triệu gọi, cô liền chạy ngay xuống nhà, bà đã ở sẵn trong bếp đợi cô.

    "Mẹ gọi con ạ."

    "Hôm nay là bữa cơm đầu tiên con về nhà chúng ta, con có muốn giúp mẹ chuẩn bị không?"

    "Tất nhiên là có rồi ạ." - Cô hí hửng đáp.

    "Vậy con giúp mẹ nhặt rau đi."

    "Vâng!"

    Lạc Hy lấy bó rau cải xanh tươi ra, vừa cầm lên một cọng, cô bỗng nhận thấy bản thân không biết nên phải làm sao, trong tiềm thức của cô lại không hề có một chút ấn tượng nào về chuyện bếp núc cả. Không phải chứ! Lạc hy bất đắc dĩ quay sang nói với bà Triệu.

    "Mẹ, con thật sự không biết nhặt rau, chẳng lẽ vụ tai nạn đó khiến con mất trí nhớ, mất luôn cả khả năng nấu ăn sao?"

    "Làm gì có chuyện đó, chắc lúc trước con chưa từng nấu ăn nên không biết thôi". "Nào, để mẹ dạy con."

    Bà Triệu cười vui vẻ, chỉ dạy Lạc Hy ân cần từng chút một, từ việc nhặt rau, thái thịt đến những món phức tạp như nấu canh, các món xào.. Sau một hồi hì hục dưới bếp, những món ăn cuối cùng cũng được bày ra đĩa, tưởng rằng sẽ là những món ăn đầy màu sắc nhưng rất tiếc cô là Lạc Hy, cái gì cô cũng có thể học nhưng duy chỉ nấu ăn là cô phải quỳ sát đất. Cô đã ở trong đó cả một buổi chiều mà món cô làm không mặn thì lại nhạt, riêng món cá cô dành hai tiếng đồng hồ dày công để làm và sản phẩm đạt được là một đĩa cá đen thui. Thật là khó quá đi thôi!

    Tối đến..

    "Nào, để xem con gái ta nấu những món gì nào!"

    Ông Triệu vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.

    "Ba mẹ, con xin lỗi tại có lẽ trước kia con chưa bao giờ nấu ăn nên.."

    Lạc Hy vừa áy náy gãi đầu.

    "Không sao! Từ từ rồi sẽ biết làm." - ông Triệu an ủi cô.

    "Nào, cả nhà ăn cơm đi."

    Bữa cơm đầu tiên tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, không khí trong gia đình bỗng chốc trở nên ấm cúng, thân mật vô cùng.

    Mọi chuyện cứ thế diễn ra một cách bình yên, thoáng một cái đã trôi qua một tháng.

    "Mẹ, con mua hoa về rồi!"

    "Được rồi, con cứ để đấy đi."

    Lạc Hy đi thật nhanh vào nhà, giờ đã là cuối hè, thời tiết cũng thay đổi nhiều. Trời hôm nay vô cùng âm u, xám xịt, lúc về thì đã đổ mua rất to, cô phải cố gắng lắm mới chạy được về. Bây giờ người cô đã ướt sũng do không mang ô.

    "Lạc Hy, lên thay quần áo đi con, cẩn thận kẻo bị cảm." - Bà Triệu thấy cô một thân ướt nhẹp thì khẽ nhắc nhở.

    "Dạ." - Lạc Hy để bó hoa sang một bên rồi lên lầu.

    Lạc Hy nhanh chóng lên thay một chiến váy màu trắng tinh khôi trễ vai, để lộ ra xương quai xanh quyến rũ trông thật thuần khiết tựa như một công chúa ngọc trai ngọt ngào. Bộ váy lụa yêu kiều, thướt tha càng làm tăng vẻ đẹp trong trắng, ưu nhã vốn có của cô.
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng ba 2020
  7. Cửu Lộ Dung Hiên

    Bài viết:
    107
    Chương 5: Bán thân trả nợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời đã tạnh mưa nhưng không khí vô cùng ảm đạm, mùi nước đất sau mưa xộc thẳng vào mũi khiến cô có cảm giác khó chịu. Đứng ngoài ban công hít thở không khí, những cơn gió lạnh tạt vào người khiến Lạc Hy bất chợt đưa tay ôm lấy cơ thể. Đột nhiên ở gần nhà cô có rất nhiều xe ô tô đang tiến đến gần, nhìn vào những chiếc xe đó có thể biết ngay chủ nhân của nó là một người vô cùng giàu có, chiếc rẻ nhất cũng phải đến mấy nghìn đô. Những chiếc xe đến gần nhà của cô rồi đổ trước cổng. Trên xe đi xuống có rất nhiều vệ sĩ âu phục màu đen, trang phục chỉnh tề đi đến chiếc xe đẹp nhất nói gì đó với người trong xe rồi bước đến cổng nhà cô đạp cửa lao vào. Lạc Hy dự cảm có chuyện gì đó sẽ xảy ra liền chạy một mạch xuống nhà. Vừa đến phòng khách cô không khỏi hốt hoảng. Ông bà Triệu đều quỳ gối van xin trước những tên vệ sĩ.

    "Mẹ, ba có chuyện gì vậy?"

    "Lạc Hy không phải chuyện của con, mau lên nhà." Bà Triệu vừa khóc vừa nói to, bắt cô lên tầng.

    "Con không lên, mẹ nói cho con biết đi, chuyện này là sao?"

    Hai người họ vẫn câm nín không nói cho cô biết một lời nào, không phải không muốn cho cô biết mà là họ lo sợ cô sẽ phải chịu hậu quả cùng với họ, cô chỉ là một cô gái ngây thơ không nên đối mặt với những phiền phức chỉ cần ông bà già này chịu là được rồi.

    "Cô muốn biết sao?"

    Bỗng từ đâu, một người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô, anh nhìn cô với một ánh mắt khinh thường, lạnh nhạt, mặc dù vậy Lạc Hy vẫn không thể rời mắt, anh quả thật là vô cùng đẹp, gương mặt điển trai, đôi mắt dài lộ ra sự lạnh lùng trong đó, lông mày đen với lại, đôi môi nhếch lên vô cùng quyến rũ. Đó chính là mẫu người lý tưởng của biết bao cô gái. Lạc Hy phải mất vài giây mới có thể định thần, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng đó.

    "Các người là ai, tại sao lại xông vào nhà của tôi rồi gây náo loạn như vậy. Nếu các người con không đi tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

    "Báo cảnh sát! Ha ha ha.." - Anh đột nhiên cười rất to khiến cô rất sợ hãi.

    "Cô thử xem!" - Anh ngồi xuống ghế sofa, chân vắt chéo. Lúc này giống như một vị đế vương cao ngạo trước những người dân thấp kém.

    Cảm thấy dùng biện pháp mạnh không có hiệu quả đối với người đàn ông này, chỉ càng làm cho bản thân thêm thấp kém. Lạc Hy đành phải dùng biện pháp nhẹ nhàng vậy.

    "Các người muốn gì?"

    "Muốn gì?", "Cô hỏi ba mẹ cô xem!"

    "Ba mẹ, nói cho con biết đi."

    Ông bà Triệu vẫn cuối mặt xuống, lặng thinh không nói lời nào.

    "Không nói.. vậy để tôi!"

    "Cô chắc hẳn mới về đây không lâu nên vẫn chưa biết nhiều về gia đình này. Ba cô là cổ đông của tập đoàn Doãn thị. Nhìn cũng biết ông ta rất có tiền, nhưng chính đồng tiền đã làm cho ông ta mù mắt. Tham quá có ngày chết không có chỗ chôn đâu!"

    Doãn thị! Cô chết chân tại chỗ, vài ngày trước cô có đọc được tin tức trên mạng về tập đoàn Doãn thị và chủ tịch của nó - Doãn Tư Thần. Người hô mưa gọi gió trong giới thương trường, anh ta đã đánh sập một công ty truyền thông lớn nhất Trung Quốc. Chính phủ cũng phải kính nể anh bảy phần. Còn về tập đoàn Doãn thị thì khỏi phải bàn, tập đoán lớn mạnh nhất và là nơi nắm giữ nền kinh tế của cả nước. Tại sao cô lại gặp phải con người này cơ chứ.

    "Nói rõ ràng đi" -Lạc Hy nhíu mày nói

    "Tôi rất thích người thẳng thắn. Ba cô, ông ta dám bán thông tin cơ mật của công ty cho công ty đối thủ, cô nghĩ xem nên xử lý thế nào?"

    "Ba tôi sẽ không bao giờ làm ra chuyện như thế!"

    Lạc Hy nhìn ba mình như muốn tìm kiếm sự biện bạch từ ông, nhưng đáng tiếc.. Im lặng chính là thừa nhận! Cô đau lòng lên tiếng.

    "Ba, tại sao người lại.. vậy chúng tôi phải làm gì?"

    "Tôi muốn các người phải bồi thường tổn thất, đồng thời tôi sẽ kiện ra tòa và ba cô chắc chắn sẽ phải ngồi tù."

    Doãn Tư Thần gương mặt thích thú nhìn cô, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ bậy bạ. Anh đã để ý cô từ lúc mới bước vào, không nghĩ cô lại xinh đẹp như vậy. Màu trắng của chiếc váy cô mặc đã khiến thân thể trở nên vô cùng quyến rũ lại cộng thêm tính kiên cường đó làm anh càng cảm thấy thú vị hơn.

    "Có cách nào khác giải quyết không?" - Cô gắt gao nhìn anh.

    "Cách khác.. Có chứ!"

    "Tôi muốn cô làm tình nhân của tôi.."

    "Tình nhân!"

    "Không được, Lạc Hy con không được làm như vậy, việc ba mẹ làm, ba mẹ chịu!" - Bà Triệu gào to nói với Lạc Hy, gương mặt đầy nước mắt.

    "Tôi không muốn làm tình nhân." - cô thẳng thắn từ chối, bộ dạng đầy quật cường.

    "Không muốn.."

    "May cho cô hôm nay tâm tình tôi tốt nên sẽ cho cô một lựa chọn cuối cùng!"

    "Anh cứ nói.."

    "Tôi muốn cô trở thành vợ - của - tôi."

    "Sao cơ?" - Lạc Hy không khỏi giật mình với lời nói của anh.

    "Đây là lựa chọn cuối cùng của cô!"

    Lạc Hy nhắm mắt, hít một hơi dài.

    "Được, tôi đồng ý.."

    "Còn tiền bồi thường thì sao?"

    "Tôi sẽ không tính toán nhưng ba cô sẽ không được làm việc trong công ty tôi nữa."

    "Mong anh hãy làm việc này trong thầm lặng."

    "Yên tâm, tôi sẽ không làm mất mặt gia đình vợ tôi đâu!"

    "Cô chuẩn bị cho tốt, một tuần sau chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ."

    Lạc Hy gật đầu rồi ngồi xuống ghế, đợi đến khi bọn họ đi hết, ông bà Triệu vội chạy đến ôm cô vào lòng, khóc không nói lên lời. Ba người kia thì ôm nhau khóc, cô gương mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc. Cuộc đời cô lại rẽ sang một hướng khác, sống sau này khó mà yên bình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng ba 2020
  8. Cửu Lộ Dung Hiên

    Bài viết:
    107
    Chương 6: Hôn lễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày này cuối cùng cũng tới, ngay từ sáng sớm đã có rất nhiều nữ hầu, nhân viên trang điểm, chuyên gia làm tóc nổi tiếng đến chuẩn bị cho cô.

    "Thiếu phu nhân mời cô ngồi để chúng tôi giúp cô."

    Lạc Hy gương mặt thờ thẫn ngồi xuống, cô không ngờ rằng sẽ có một ngày phải lấy một người đàn ông mình không yêu. Đã từng nghĩ chỉ cần sống yên ổn cùng ba mẹ, tìm một người đàn ông yêu thương mình, sống hạnh phúc với nhau đến cuối đời. Giờ đây, chắc điều đó khó mà được thực hiện. Một người trợ lý nhanh nhẹn đi vào cất giọng nói:

    "Thiếu phu nhân, ba mươi phút nữa chúng ta sẽ xuất phát đến biệt thự của chủ tịch, mong người hợp tác để chúng ta đến đúng giờ."

    Lạc Hy thở dài: "Tôi biết rồi!"

    "Vậy tôi xin phép ra ngoài đợi." - Tiểu A cúi người chào rồi ra ngoài.

    Thời gian trôi đi khiến cô quên mất thì giờ.

    "Đã xong, thiếu phu nhân người xem có chỗ nào không vừa ý không?"

    Lạc Hy nhìn vào trong tấm gương lớn, cô vô cùng bất ngờ, không hổ toàn những chuyên gia nổi tiếng ngay cả vịt cũng có thể hóa thiên nga. Trong gương lúc này không còn là một cô gái bình dân giản dị nữa thay vào đó là một công chúa cao quý và xinh đẹp, mái tóc được uốn xoăn lại xõa xuống hai bên. Trên đầu đội một chiếc vương miện đính đầy kim cương và ngọc trai lấp lánh, nét trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát khiến cô trông vô cùng ngọt ngào, trong sáng. Một cô hầu gái bước vào trên tay cầm một bộ váy cưới màu trắng lộng lẫy.

    "Mời người thay váy."

    "Ừ.."

    Sau một hồi hì hục với chiếc váy cuối cùng cũng hoàn thiện. Bước ra ngoài, trông cô không khác gì một nữ thần biển cả, ưu nhã, thuần khiết, tràn đầy sức sống. Chiếc váy ôm gọn lấy bờ vai và thân hình mảnh mai của cô. Khuôn ngực tròn trịa được bó sát vào làm tăng tính gợi cảm. Chân váy được thiết kế riêng biệt. Toàn bộ được đính kim cương siêu nhỏ xung quanh vậy, bốn phía nhìn vô cùng lộng lẩy. Ngoài ra chiếc váy còn thêm một áo choàng mỏng dài hai mét ôm xung quanh phần cổ thon dài của cô và kéo xuống đất.

    "Đến giờ khởi hành, mời người xuống nhà."

    "..."

    Lạc Hy lấy lại bình tĩnh bước xuống nhà từ biệt ba mẹ. Vừa xuống, ông bà Triệu đã chạy đến ôm chầm lấy cô phải khóc thút thít.

    "Là lỗi tại ba mẹ, là ba mẹ hại con, chúng ta không xứng làm ba mẹ con."

    "Mẹ, người đừng như vậy, là do con lựa chọn, không liên quan đến hai người."

    "Không là do nhà ta có lỗi, xin con tha thứ cho hai thân già này."

    "Đừng mà, con tự nguyện, đây coi như là báo hiếu ba mẹ. Sau này, hai người nhất định phải chăm sóc mình thật tốt. Con sẽ thường xuyên về nhà thăm hai người." -Lạc Hy nén lại đau thương không để ảnh hưởng đến ba mẹ mình.

    "Xe đã chuẩn bị xong, mời.." - Tiểu A cung kính mời cô.

    Lạc Hy ôm ba mẹ mình lần cuối rồi bước ra cổng. Lúc này xung quanh hàng xóm vô cùng náo nhiệt.

    "Ôi xe ở đâu mà nhiều thế, lại còn đẹp nữa."

    "Nhìn là biết toàn đồ đắt tiền, cô dâu đúng là có phúc quá đi!"

    Ai cũng đẩy nhau để xem những chiếc xe siêu sang siêu đắt tiền, ánh mắt vô cùng ái mộ nhìn cô. Nhưng tại sao cô lại không cảm thấy vậy, ngước lên bầu trời nó cũng giống như tâm trạng của cô bây giờ.. u ám.. nặng nề. Than nhẹ với chính số phận của mình. Lúc trước thì bố mẹ bỏ rơi không cần cô khiến cô gặp tai nạn, giờ lại phải lấy người mình không yêu để gán nợ. Sao ông trời lại không công bằng với cô quá vậy! Cô tự an ủi bản thân bước lên xe, trong lòng vô cùng hồi hộp cứ nghĩ anh sẽ ở bên trong nhưng khi bước vào mới phát hiện thì ra chỉ có mình cô, anh không hề đến. Mà cũng phải sao anh phải đến kia chứ, cô chỉ là vợ trên danh nghĩa mà thôi đâu là gì của anh. Đột nhiên cô thấy tim mình nhói đau, một tia ham muốn chiếm giữ anh vừa lóe lên đã bị cô vụt tắt. Ngồi trong xe, không khí trở nên trầm lặng, đoàn sẽ bắt đầu di chuyển đưa cô đến bên anh. Hai con người vốn ở hai thế giới khác nhau, liệu anh và cô có thể bước vào thế giới của nhau, trở thành một phần của nhau không?
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng bảy 2020
  9. Cửu Lộ Dung Hiên

    Bài viết:
    107
    Chương 7: Em là vợ tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoàn xe dừng lại trước cổng ngôi biệt thự, Lạc Hy xách váy bước xuống xe, ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt đảo nhìn xung quanh hóa ra anh sống ở khu cao cấp. Mỗi tấc đất ở đây chính là giá trên trời vậy nên vẫn chưa có nhiều người sinh sống. Biểu cảm của cô chợt dừng lại bởi giọng nói của Tiểu A:

    "Thiếu phu nhân - mời.."

    Nhìn theo hướng chỉ tay của cậu, Lạc Hy hết sức kinh ngạc, đây là nhà anh sao! Cô không tin vào chính mắt mình, nó giống như một tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ, vô cùng rộng lớn. Lúc trước mặc dù biết anh là chủ tịch của một tập đoàn nổi tiếng toàn cầu nhưng không ngờ rằng anh lại lắm tiền đến như vậy, tòa nhà này ít nhất cũng phải đến chục triệu đô. Từ nay cô sẽ sống ở ngôi biệt thự này sao! Sống như một cô công chúa.

    "Chủ tịch đang đợi ở trong thưa thiếu phu nhân." tiểu A nhận thấy được ánh mắt ngưỡng mộ của cô nên giúp cô bình tĩnh lại.

    "Ừ." Lạc Hy kìm nén cảm xúc bước vào nhà.

    Tiểu A giúp cô mở cánh cửa to lớn ấy ra, người làm trong nhà xếp thành hai hàng trang trọng vang lên:

    "Cung nghênh thiếu phu nhân!"

    Cô mỉm cười nhẹ nhàng, đưa mắt nhìn anh, bỗng chốc tim trở nên loạn nhịp. Anh ngồi ung dung trên ghế sofa, chân vắt chéo, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô. Trên người mặc bộ phục màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo choàng quý tộc Anh gắn hình con chim vàng làm toát lên vẻ anh tuấn chính trực. Lúc này, anh giống như một vị đế vương cao ngạo tràn đầy quyền lực, một tay che trời. Gương mặt vô cùng hoàn mỹ ấy khiến anh trở thành tiêu chuẩn hình tượng của hàng triệu cô gái bao gồm cả cô.

    "Lại đây." Giọng nói nhẹ nhàng khiến cô có chút bất ngờ, nó không giống như lần đầu cô gặp anh.

    Lạc Hy gật đầu bước đến ngồi cạnh anh, gương mặt đỏ ửng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mị hoặc ấy. Vừa ngồi xuống, trợ lý của anh đặt hai tờ giấy lên mặt bàn rồi lui lại phía sau. Đó chính là giấy Kết Hôn, trên đó có ghi tên của anh và cô khiến bản thân có chút do dự chưa dám ký, bởi một khi đã ký, cô sẽ trở thành vợ người ta không còn là một cô gái tự do theo đuổi giấc mơ của bản thân. Thấy được sự thẫn thờ, lo âu của cô, Doãn Tư Thần cất giọng chất vấn:

    "Sao vậy, không kí?"

    Lạc Hy giật mình, chân tay có phần hơi lúng túng lắp bắp nói:

    "Không.. Không, tôi ký.."

    "Không cần phải căng thẳng, ký giấy kết hôn chứ không phải kí giấy nhận xác."

    "Tôi.. Không có.."

    "Vậy thì kí đi!" Doãn Tư Thần thúc giục cô bởi anh còn có một cuộc họp cổ đông quan trọng sẽ bắt đầu trong ba mươi phút nữa.

    "Ờ.. được!". Lạc Hy cầm cây bút đặt xuống tờ giấy, hít một hơi thật sâu ký tên "lạc hy". Tờ giấy nhanh chóng được tiểu A cất đi, không khí lúc này vô cùng ngột ngạt. Doãn Tư Thần bỗng dưng đưa tay đến trước mặt cô cất giọng nói:

    "Đưa tay.."

    Cô lúc này mới định hình được thì ra anh muốn đeo nhẫn cưới cho cô. Chiếc nhẫn vô cùng đẹp, đường nét tinh xảo, chính giữa gắn một viên kim cương được nghệ nhân khắc hình trái tim biểu tượng cho hôn nhân hạnh phúc vĩnh cửu. Chiếc nhẫn đeo trên tay cô hoàn mỹ. Bây giờ đến lượt cô đeo cho anh, bàn tay anh to lớn có vài phần thô ráp nhưng lại vô cùng ấm áp, cô đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh rồi nhanh chóng bỏ tay ra. Anh nhếch miệng cười:

    "Được rồi, giờ tôi còn phải đi họp, em ở nhà từ từ làm quen. Tối nay tôi sẽ về sớm. À! Tôi muốn nhắc em rằng từ giờ.. Em chính là vợ tôi." Doãn Tư Thần nở nụ cười yêu nghiệt rồi cùng trợ lý ra ngoài.

    Cô ngơ ngác nhìn anh rời đi, vẫn chưa hoàn hồn sau câu nói của anh. Anh nói cô là vợ anh, nói tối nay sẽ về sớm, những lời đó khiến lòng cô có chút mong đợi anh về. Lúc này hai người trung niên mặc trang phục quản gia, cung kính chào cô:

    "Chào thiếu phu nhân, tôi là Trương tổng quản phụ trách quản lí nữ hầu trong nhà, người có thể gọi tôi là thím Trương."

    Bà nở nụ cười thân thiện với cô, từ lúc biết thiếu gia sẽ kết hôn trong đầu bà đã nảy ra vô số câu hỏi về cô. Bởi trước đó bà đã gặp qua rất nhiều người phụ nữ luôn quấn quít với anh, Nhưng thật sự khi tận mắt nhìn thấy cô, bà lại cảm thấy rất quý mến. Nó khác hẳn với tính khí của những kẻ hám tiền ngoài kia. Người đàn ông trung niên còn lại cũng lên tiếng chào hỏi cô:

    "Thiếu phu nhân, tôi là Hà quản gia, phụ trách toàn bộ người người làm nam và những công vụ chính trong nhà. Nếu thiếu phu nhân cần gì có thể nói cho tôi." -Ông cũng như bà ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng ba 2020
  10. Cửu Lộ Dung Hiên

    Bài viết:
    107
    Chương 8: Đêm tân hôn (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sự nhiệt tình của người làm trong nhà đã khiến Lạc Hy phần nào vơi đi sự lo lắng và nhớ nhà. Thím Trương giới thiệu cô với từng người làm trong nhà rồi quay sang nhìn cô:

    "Thiếu phu nhân, tôi sẽ dẫn người lên tầng thay đồ. Thiếu gia tối nay sẽ về sớm nên chúng ta phải chuẩn bị ngay bây giờ."

    "Vâng, vậy thì phiền thím rồi!" - Lạc Hy sách bộ váy nặng nhọc lên tầng.

    Thím Trương mở cửa căn phòng lớn nhất ra, trong lòng cô không khỏi bất ngờ, nó quá đẹp, căn phòng rộng đầy đủ tiện nghi, màu vàng là chủ đạo kết hợp với màu trắng tinh khôi điểm chút đen huyền ảo làm căn phòng trở nên sang trọng quý phái, chiếc giường to lớn nằm ngay giữa phòng. Chăn và gối được may một cách tỉ mỉ tinh xảo giá phải đến vài trăm đô. Thím Trương cùng bốn nữ hầu đứng bên cạnh chiếc cửa lớn màu xám khiến Lạc Hy có chút tò mò.

    "Thím Trương, trước cửa đó là gì vậy?"

    "À! Đây là tủ quần áo của thiếu gia và thiếu phu nhân."

    Ba mở cánh cửa ra, vừa nhìn vào đã khiến cô một phen hết hồn. Đây là tủ quần áo? Không.. không thể nào.. Nó là một thế giới hàng hiệu. Bên trong là các dãy quần áo, váy, áo khoác.. vô cùng rộng lớn ước tính phải đến ba trăm mét vuông. Ánh mắt long lanh của cô làm thím Trương không khỏi bật cười.

    "Thiếu phu nhân, tủ quần áo này chia làm hai tầng, tầng một là của cô còn tầng hai là của thiếu gia. Tầng một có tổng cộng một ngàn bốn trăm ba mươi tư bộ trang phục đủ loại, mỗi loại đều là phiên bản giới hạn trên thế giới, nó sẽ được thay đổi liên tục khi còn mẫu mới, mỗi một bộ cùng lắm là phiên bản năm ngoái còn lại sẽ là năm nay."

    Bà dẫn cô đi thăm quan mọi ngóc ngách của chiếc tủ.

    "Tầng một sẽ có bốn dãy nhỏ gồm đồng hồ, trang sức, giày. Những thứ này thì cứ tám tháng sẽ thay hết toàn bộ đồ mới. Mỗi dãy này cũng sẽ có khoảng một trăm loại khác nhau."

    Lạc Hy đi theo, trong lòng thầm than vãn, haizz, sao mà anh ta giàu quá vậy, đến quần áo cx nhiều đến thế! Rốt cuộc mình đã gả cho người như thế nào? "

    Còn đây là dãy cuối cùng, tất cả các trang phục ở đây được nhà thiết kế Kenvin nổi tiếng thế giới may riêng cho Doãn gia, nó là những bộ đồ giản dị trẻ trung chắc sẽ phù hợp với cô."

    Lạc Hy đi đến mỏi cả chân mà vẫn chưa tìm được khu có đồ nào phù hợp với bản thân, đến khi thím Trương đưa cô đến dãy thứ bốn, cô bỗng cảm tạ ông trời cuối cùng cũng có đồ để mặc.

    "Vậy làm phiền thím lấy cho cháu chiếc váy kia." -Cô chỉ tay vào chiếc váy màu hồng phớt nhẹ nhàng giản dị.

    "Dạ vâng!"

    Bốn nữ hầu giúp Lạc Hy thay đồ xong, cảm thấy người vô cùng thoải mái lại buồn ngủ. Cô quay sang nói với thím Trương:

    "Bây giờ cháu hơi buồn ngủ, khi nào anh ấy về thì thím gọi cháu nhé!"

    "Vâng, thiếu phu nhân. Tôi xin phép ra ngoài."

    Lạc Hy nằm xuống giường, ngày hôm nay quả thật vô cùng mệt mỏi cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ..

    Tại văn phòng Chủ tịch tập đoàn Doãn thị

    Doãn Tư Thần ký xong văn bản cuối cùng, nhìn đồng hồ đã sáu giờ tối, anh bỗng nhớ đến cô. Nhớ đến lời hứa lúc chiều liền đưa văn bản cho tiểu A, quay sang khoác áo ra lệnh:

    "Về biệt thự."

    "Vâng!" - Tiểu A cười thầm đi theo. Thiếu gia lấy thiếu phu nhân quả thật thay đổi 360 độ.

    Đi thang máy chuyên rụng xuống, Doãn Tư Thần nhanh chóng bước lên xe. Nhân viên từ khắp các phòng ban vừa thấy liền thi nhau chạy ra sảnh công ty xì xào ngạc nhiên:

    "Chuyện gì vậy, sao này chủ tịch về sớm thế? Rất lạ à nha!"

    "Đúng.. Đúng, mỗi khi ít nhất cũng phải bảy giờ chủ tịch mới về mà!"

    "Ồ! Nghe nói chủ tịch đã có phu nhân rồi đó."

    "Thật á! Trời ơi, ước mơ làm phu nhân tổng tài của tôi.. Huhu.."

    Chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự, anh khoan thai bước xuống, đi vào nhà. Thím Trương vừa nghe thấy tiếng xe liền chạy đến cúi người:

    "Thiếu gia, người đã về!"

    Doãn Tư Thần đưa áo khoác cho thím Trương, ánh mắt đảo xung quanh không thấy bóng dáng của Lạc Hy đâu, anh quay sang hỏi:

    "Thiếu phu nhân đâu?"

    Bà chợt nhớ đến chưa gọi cô dậy nên ấp úng trả lời.

    "Dạ.. Thiếu phu nhân đang ngủ ở trên tầng, để tôi lên gọi cô ấy xuống."

    "Không cần, để tôi!"

    Doãn Tư Thần mở cửa bước vào phòng, căn phòng yên lặng, tĩnh mịch chỉ có cô giống như một công chúa mặc váy hồng đang nằm ngủ trên giường. Anh lại gần rồi ngồi bên cạnh cô, gương mặt cô lúc ngủ vô lo vô nghĩ, hồn nhiên, thuần khiết, không vướng bụi trần khiến Doãn Tư Thần không kìm được mà đưa tay vuốt nhẹ lên gò má hồng trắng trẻo, mịn màng. Cảm nhận được sự lạnh giá của đôi bàn tay, Lạc Hy từ từ mở mắt. Thấy anh đang ngồi ngay cạnh, theo bản năng bật dậy, túm lấy chăn lùi lại phía đầu giường.

    "Anh.. Anh làm gì vậy?"

    "Tôi lên gọi em thức dậy." Anh thu tay lại, bình thản nói chuyện

    "Anh về từ lúc nào vậy?" - Lạc Hy chợt nhớ ra tối nay anh sẽ về sớm.

    "Vừa nãy thôi.. Em vào rửa mặt rồi xuống ăn cơm."
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2020
  11. Cửu Lộ Dung Hiên

    Bài viết:
    107
    Chương 9: Đêm tân hôn (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong, Doãn Tư Thần ngồi dậy đi ra khỏi phòng. Lạc Hy khi nhanh chóng xuống giường, rửa mặt thật tỉnh táo rồi chạy xuống nhà. Vừa đến nơi, đã thấy anh ngồi vào bàn ăn ung dung lướt điện thoại. Lạc Hy tiến đến kéo ghế ngồi.

    "Anh đang đợi tôi sao?"

    "..."

    Doãn Tư Thần không nói gì, tay nhìn đồng hồ.. Đã tám giờ đúng.

    "Ăn đi!" - anh cứ thế dùng bữa mặc kệ câu hỏi của cô.

    "Này, tôi đang hỏi anh sao không trả lời" -cô bực bội nhìn anh.

    "Tám giờ mới chính thức vào bữa tối!"

    "Sao.." Lạc Hy không ngờ đến bữa ăn cũng phải đúng giờ đến như vậy.

    Hai người cứ thế ăn trong im lặng, không ai nói một lời. Vừa buông đũa xuống, Doãn Tư Thần nhàn nhã lau miệng đứng dậy.

    "Tôi ăn xong rồi, lên lầu trước."

    Thấy vậy, cô nhanh chóng ăn hết phần ăn của mình rồi thu dọn bát đĩa gọn gàng. Đang định bưng ra thì thím Trương chạy đến:

    "Thiếu phu nhân, cô cứ lên trước đi, dưới này chúng tôi dọn là được rồi."

    "Sao có thể thế, thím đi nghỉ đi, để cháu." - Lạc Hy một phần muốn được rửa bát, một phần cũng không muốn lên trên cùng anh.

    "Đây là trách nhiệm của chúng tôi!" - Thím Trương khó xử, cố gắng giành lấy bát đĩa.

    "Vậy.. cả hai cùng rửa được không ạ?" - Cô hớn hở nhìn bà.

    "Đành nghe theo thiếu phu nhân."

    "Tốt quá rồi!"

    Lạc Hy cùng thím trương vui vẻ rửa xong bát đĩa, cô lên lầu tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi. Vừa mở cửa phòng thấy anh mặc áo choàng tắm trễ một bên vai đang đọc sách, dáng ngồi để lộ bờ vai vạm vỡ, to lớn, toát lên sự yêu nghiệt, mị hoặc. Lạc Hy đứng ngây ngốc ở cửa nhìn chăm chăm vào anh làm cho Doãn Tư Thần có chút không hài lòng, trong lòng nghĩ thầm.. đồ háo sắc.

    "Nhìn đủ chưa?" Cô bị anh nói có phần mất mặt, ấp úng.

    "À.. ờ.. tôi đi tắm đây."

    Nói xong, cô chạy một mạch vào phòng tắm đóng chặt cửa lại. Thấy vậy, Doãn Tư Thần nhếch mép cười, không ngờ lúc cô xấu hổ cũng đáng yêu như vậy. Lúc này, Hà quản gia gõ cửa bước vào.

    "Thiếu gia, trà của cậu!" - ông nhẹ nhàng đặt xuống bàn rồi lui ra ngoài.

    "Thế nào rồi, đã uống chưa?"

    "Chưa, phải chút nữa."

    Thím Trương và Hà quản gia đã dày công chuẩn bị tách cà phê có thêm thành phần đặc biệt đó để đêm tân hôn của hai người được hoàn mĩ hơn, coi như là nghĩ cho phu nhân sớm ngày có cháu bé.

    Lạc Hy tắm xong, mặc bộ đồ ngủ màu trắng tinh khôi bước ra, nhìn anh đang uống cà phê, có chút ngại ngùng nói.

    "Anh.. chưa ngủ à?"

    Anh liếc nhìn cô, chợt phát hiện cô mặc bộ đồ ngủ lại dễ thương, gợi cảm đến vậy. Gương mặt có chút xấu hổ nói.

    "Em còn tắm, tôi không ngủ được."

    "Ồ! Vậy tôi qua phòng khác ngủ đây."

    Lạc Hy nói xong ôm chăn gối chuẩn bị mở cửa. Doãn Tư Thần bỗng dưng lên tiếng.

    "Đứng lại, đêm tân hôn em định bỏ chồng mình sang phòng khác thì sao?"

    "Hả!"

    "Không hiểu? Hôm nay cũng như sau này, em sẽ ngủ ở đây."

    "Nhưng.. Tôi.."

    "Không nhưng nhị gì hết, mau lên giường."

    "..."

    Lạc Hy đành nghe theo lời anh, nhanh chóng lên giường kéo chăn nhắm mắt ngủ. Anh cũng bỏ điện thoại xuống tắt đèn đi ngủ. Nằm được một lúc, dược tính bắt đầu phát tác. Doãn Tư Thần cảm thấy trong người khó chịu, lục sục mãi vẫn không ngủ được. Có một lực hút nào đó muốn anh nằm sát bên cạnh cô, sờ với làn da mềm mại đó. Anh càng ngày càng nằm sát vào cô đến khi cả hai như dính chặt vào nhau. Chết tiệt! Chuyện quái gì không biết, cô như có ma lực khiến cho ham muốn nguyên thủy của anh trở nên mãnh liệt, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô. Lạc Hy cảm nhận được anh ngày càng sát vào mình, theo bản năng xích sang bên cạnh. Càng xích anh càng tiến lại gần, cứ thế đến khi cô chuẩn bị rơi xuống đất. Lạc Hy bật dậy quay lại nhìn anh.

    "Nè, anh có thể nằm lui sang bên kia không?"

    Cô bất ngờ khi thấy anh gương mặt đỏ bừng, trông có vẻ khó chịu.

    "Anh.. Anh bị sao vậy?"

    "..."

    "Có cần tôi giúp gì không?"

    Doãn Tư Thần cố gắng đè nén ham muốn mở mắt nhìn cô.

    "Trong cà phê có thuốc.."

    "Thuốc!" - Lạc Hy Ngạc nhiên không biết đây là thuốc gì. Sau vài phút suy nghĩ cuối cùng cô cũng hiểu ra loại thuốc đó là gì.

    "Vậy chúng ta phải làm gì.." cô nói với giọng xấu hổ.

    Doãn Tư Thần nhìn cô chăm chú, bỗng cảm thấy cô thật đẹp. Dưới ánh trăng hắt vào, cô như một tiên nữ giáng trần, làm da trắng hồng, tóc hơi rối, đôi mắt long lanh, xương quai xanh ẩn hiện trong lớp áo trông thật quyến rũ, sự khó chịu ngày càng khó kìm chế, Anh bắt chặt kéo cô vào lòng ôm chặt. Bị kéo một một, cô có chút ngọ nguậy đã vô tình chạm vào người anh em của anh, anh nhăn mặt nói.

    "Nằm yên! Tôi chỉ muốn ôm em, nếu em còn động đậy đừng trách tôi sẽ ăn em!"

    Vậy là cả hai cứ thế ôm nhau ngủ đến sáng.

    Ánh nắng chiếu vào cửa khiến cô tỉnh giấc, phát hiện anh đã dậy từ bao giờ. Lạc Hy ngồi dậy, vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà. Thím Trương nhìn cô cung kính chào.

    "Thiếu phu nhân dậy rồi ạ! Bữa sáng đã được chuẩn bị, người đã muốn ăn chưa?"

    Lạc Hy nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó.

    "Tôi chưa muốn ăn!.. mà Doãn Tư Thần đâu?"

    "Thiếu gia đã đến công ty từ sớm rồi."

    "Ừm"

    Cô lại lên tầng, ngồi trong căn phòng đọc vài quyển sách giải trí. Một lúc sau, Hà quản gia gõ cửa vào.

    "Thiếu phu nhân, thiếu gia có chuyện muốn nhờ cô"

    "Chuyện gì?" - cô nhẹ nhàng bỏ sách xuống.

    "Thiếu gia muốn cô mang tập tài liệu này đến công ty."

    Nói rồi, Hà quản gia đưa tập tài liệu cho cô và ra khỏi phòng. Lạc Hy vào trong phòng quần áo, chọn một chiếc váy giản dị để mặc rồi bước xuống nhà để tài xế chở đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...