- Xu
- 25
Chương 20: Sáng tỏ
Diễn giỏi như vậy thì gen di truyền này quá kinh khủng, con gái cưng vừa lên sàn giờ thì đến mẹ của cô ta lên một cách chuyên nghiệp đi từ dễ đến khó qua nhiên không hổ danh là mẹ con, bà ta hét lên như con thú hoang điên dại: "Chúng mày có là người không hả? Con gái tao là vàng là ngọc ấy vậy, nó thân thiện đáng yêu lại hiền lành như thế vậy mà.. vậy mà, hu hu sao số con tôi lại khổ thế này! Người làm hại nó lại nhởn nhơ như này công lí ở đâu! Mày định hãm hại nó gì nữa đây, mang cái thằng khố rách áo ôm này mà nói là luật sư giỏi để lừa người, mày mày quá đáng sợ rồi. Dù chúng mày có làm gì thì không thoát được đâu!".
Con gái bà ta thì như vàng như bạc còn đối với người khác thì như rơm như rác sao? Thật nực cười, bọn họ quả nhiên không thay đổi coi người khác là lá chắn, có phải coi cô là bia và để cô chịu trận quen rồi! Hừ, đâu có dễ như thế đã thế đừng trách vì sao cô ác!
Bà ta nói xong lấy được sự ủng hộ và tin tưởng của tất cả mọi người, để cho bọn họ cùng một lúc tấn công tinh thần cô sao? Định dùng những cái miệng quạ ấy để đả kích với cô, nghĩ cũng đừng nghĩ vì bọn họ có là gì cơ chứ? Ồ kịch hay còn dài để từ từ cô chơi cùng bọn họ!
Quan sát từng người đang nhốn nháo bên dưới như kiến vỡ tổ, người năm miệng mười hết nói phải xử cô thật nghiêm, người thì bảo phải bắt cô xin lỗi có người còn nói khó nghe hơn: "Mày cút ra khỏi đây, cái đồ sao chổi, đồ xui xẻo cút.. cút!".
Nghĩ hay ghê, tất cả chỉ im trong giây lát khi cô lấy cái ghế gần nhất mà ngồi xuống như là đây là nhà của tôi, chẳng ai ngờ tất cả đứng còn cô thì ngồi một cách oai nghiêm ngay cả công an trưởng còn đứng, vậy mà cô..
Công an trưởng tức giận quát: "Hỗn thật tất cả đứng còn cô ngồi vậy được à? Còn không mau nhận tội đi? Con gái mà làm chuyện ác độc vậy à?". Nói nghe vui vui nhưng làm người ta nổi máu điên lên là nhiều.
Trái lại với thái độ gây cấn căng thẳng của tất cả mọi người nhưng cô bình tĩnh đến mức không ai đoán là cô nghĩ gì trong đầu, suy cho cùng là trưởng bối lên cô có chút mấp máy môi một chút: "Sao tôi phải nghe chú? Tại mọi người không ngồi chứ tôi đâu có ép, á tôi nhớ là mình có làm chuyện gì phạm pháp đâu mà bắt tôi nhận, các chú vui tính ghê? Vậy có ai thấy buồn cười không nhưng tôi thì thấy có chút khó chịu ấy mà! Haiz là tôi đánh giá cao của các chú hay là hạ thấp bản thân mình ấy nhỉ? Người ra cái điều cơ bản đều biết vậy mà chú.. chậc chậc..". Nói vậy là mọi người hiểu là gì rồi chứ nhỉ?
Con người lên biết bản thân mình đứng ở đâu để còn cố gắng hơn nữa chứ đừng nghĩ rằng mình là ánh nắng để mọi người vây quanh và cũng đừng có hở một tí là đem con mình so sánh với con nhà người ta vì có ai là giống ai cơ chứ! Tất cả ngớ người một lúc rồi tức giận nhất là cái chú công an trưởng: "Mày.. mày!" Mà tức đến nỗi nói có mỗi từ mày mà thôi.
Dừng lại cho những nỗi tức giận của người khác đi qua Nguyễn Công Mạnh lại nói tiếp: "Các chú đại diện cho pháp luật ấy vậy ngay cả luật cơ bản cũng không biết vậy mà dám nói đến chuyện là tôi có tội, các chú chưa điều tra mà đã kết tội cho tôi, vậy xin hỏi các người xứng sao? Các người làm như vậy xứng với công dân hay sao hả? Hừ vì cái gì các người đối xử với tôi như thế, bằng chứng các người có mang ra hay đối chất giữa tôi và nhân chứng hay chưa? Tôi sẽ nhờ luật sư của tôi và kiện các người vì tội vu khống, tội xúc phạm danh dự của tôi, không tin cứ thử xem!" Chẳng ai ngờ được, dù lời nói có dài nhưng có thể thấy cô có thể nói được thì làm được nhưng ai tin cơ chứ!
Mẹ của Linh như nghe thấy chuyện cười, bà ta cười phá lên: "Ha ha mày kiện chúng tao hả? Được được tao sẽ chờ mày lấy gì để đấu với bọn tao!" Đương nhiên bà ta đắc ta vì bà ta biết Nguyễn Công Mạnh vẫn chỉ là Nguyễn Công Mạnh ngủ sỉ và cũng chỉ là con rối trong mắt bọn họ mà thôi, mới lại lấy gì mà đấu với bà ta trong khi bà ta có người nhà kết đây và có tiền trong tay.
Nhưng bà ta đâu biết cái gì gọi là sự hiểu biết, với sự giúp sức của anh luật sư nhếch nhác anh ta mang tâm tư không ai đoán được. Không những thế anh ta chỉ nói một câu: "Tôi sẽ giúp cô!" Chỉ là một câu nhưng chắc chắn kiên định.
Cô nghe vậy là yên tâm rồi vì cô biết anh ta có thể, cô chỉ khẽ cười: "Được rồi, cảm ơn anh"
Con gái bà ta thì như vàng như bạc còn đối với người khác thì như rơm như rác sao? Thật nực cười, bọn họ quả nhiên không thay đổi coi người khác là lá chắn, có phải coi cô là bia và để cô chịu trận quen rồi! Hừ, đâu có dễ như thế đã thế đừng trách vì sao cô ác!
Bà ta nói xong lấy được sự ủng hộ và tin tưởng của tất cả mọi người, để cho bọn họ cùng một lúc tấn công tinh thần cô sao? Định dùng những cái miệng quạ ấy để đả kích với cô, nghĩ cũng đừng nghĩ vì bọn họ có là gì cơ chứ? Ồ kịch hay còn dài để từ từ cô chơi cùng bọn họ!
Quan sát từng người đang nhốn nháo bên dưới như kiến vỡ tổ, người năm miệng mười hết nói phải xử cô thật nghiêm, người thì bảo phải bắt cô xin lỗi có người còn nói khó nghe hơn: "Mày cút ra khỏi đây, cái đồ sao chổi, đồ xui xẻo cút.. cút!".
Nghĩ hay ghê, tất cả chỉ im trong giây lát khi cô lấy cái ghế gần nhất mà ngồi xuống như là đây là nhà của tôi, chẳng ai ngờ tất cả đứng còn cô thì ngồi một cách oai nghiêm ngay cả công an trưởng còn đứng, vậy mà cô..
Công an trưởng tức giận quát: "Hỗn thật tất cả đứng còn cô ngồi vậy được à? Còn không mau nhận tội đi? Con gái mà làm chuyện ác độc vậy à?". Nói nghe vui vui nhưng làm người ta nổi máu điên lên là nhiều.
Trái lại với thái độ gây cấn căng thẳng của tất cả mọi người nhưng cô bình tĩnh đến mức không ai đoán là cô nghĩ gì trong đầu, suy cho cùng là trưởng bối lên cô có chút mấp máy môi một chút: "Sao tôi phải nghe chú? Tại mọi người không ngồi chứ tôi đâu có ép, á tôi nhớ là mình có làm chuyện gì phạm pháp đâu mà bắt tôi nhận, các chú vui tính ghê? Vậy có ai thấy buồn cười không nhưng tôi thì thấy có chút khó chịu ấy mà! Haiz là tôi đánh giá cao của các chú hay là hạ thấp bản thân mình ấy nhỉ? Người ra cái điều cơ bản đều biết vậy mà chú.. chậc chậc..". Nói vậy là mọi người hiểu là gì rồi chứ nhỉ?
Con người lên biết bản thân mình đứng ở đâu để còn cố gắng hơn nữa chứ đừng nghĩ rằng mình là ánh nắng để mọi người vây quanh và cũng đừng có hở một tí là đem con mình so sánh với con nhà người ta vì có ai là giống ai cơ chứ! Tất cả ngớ người một lúc rồi tức giận nhất là cái chú công an trưởng: "Mày.. mày!" Mà tức đến nỗi nói có mỗi từ mày mà thôi.
Dừng lại cho những nỗi tức giận của người khác đi qua Nguyễn Công Mạnh lại nói tiếp: "Các chú đại diện cho pháp luật ấy vậy ngay cả luật cơ bản cũng không biết vậy mà dám nói đến chuyện là tôi có tội, các chú chưa điều tra mà đã kết tội cho tôi, vậy xin hỏi các người xứng sao? Các người làm như vậy xứng với công dân hay sao hả? Hừ vì cái gì các người đối xử với tôi như thế, bằng chứng các người có mang ra hay đối chất giữa tôi và nhân chứng hay chưa? Tôi sẽ nhờ luật sư của tôi và kiện các người vì tội vu khống, tội xúc phạm danh dự của tôi, không tin cứ thử xem!" Chẳng ai ngờ được, dù lời nói có dài nhưng có thể thấy cô có thể nói được thì làm được nhưng ai tin cơ chứ!
Mẹ của Linh như nghe thấy chuyện cười, bà ta cười phá lên: "Ha ha mày kiện chúng tao hả? Được được tao sẽ chờ mày lấy gì để đấu với bọn tao!" Đương nhiên bà ta đắc ta vì bà ta biết Nguyễn Công Mạnh vẫn chỉ là Nguyễn Công Mạnh ngủ sỉ và cũng chỉ là con rối trong mắt bọn họ mà thôi, mới lại lấy gì mà đấu với bà ta trong khi bà ta có người nhà kết đây và có tiền trong tay.
Nhưng bà ta đâu biết cái gì gọi là sự hiểu biết, với sự giúp sức của anh luật sư nhếch nhác anh ta mang tâm tư không ai đoán được. Không những thế anh ta chỉ nói một câu: "Tôi sẽ giúp cô!" Chỉ là một câu nhưng chắc chắn kiên định.
Cô nghe vậy là yên tâm rồi vì cô biết anh ta có thể, cô chỉ khẽ cười: "Được rồi, cảm ơn anh"
Chỉnh sửa cuối: