TỤ KHÍ THANH THƠM Bỏ ta tụt lại về đường quê xưa đất nhão Tất tả mùa chiêm chồng lấp dấu chân nhau Đụn rơm vàng trâu bò nhai cả mùa giá rét Lá sen xanh thơm mưa khum kín che đầu . Bỏ lại ta về bước gióng tre ghép lại thành cầu Em buông tóc dài in bóng mặt ao trong vắt nước Ngửi thỏa thê cái mùi bao người mong được Cây thị giữa làng lúc lỉu quả vàng thơm . Dẫu chỉ nhớ về mẹ nhai búng lưng cơm Muối vừa mặn vừng rang mớm ta lúc bé Trong huyết quản qua suốt thời son trẻ Vẫn da diết đậm bùi sung muối với cà kho... Cho ta về đến tận cùng nhé , hãy cho Một thưở quê hương lam lũ tảo tần mà nghèo kiết Nhưng mọi thứ chắt chiu muôn phần thanh khiết Như sương sớm Như trăng rằm Như nhụy hoa xuân . Để ta lột xác ta thêm đi nữa mấy lần Chớ mải phù hoa mà ra phù du vô cảm Nơi ta đứng đã phải ngàn đời bụi lấm Mới được mượt mà nhiều ít hôm nay . Xin trả ta về , về lại với ta ngay . Cho thêm sáng lành mỗi bước lên cao tiếp Nối dõi ông cha giữ trường tồn oanh liệt Và muôn đời mãi tụ khí thanh thơm. 7-2018 ĐOÀN THỊNH - CLB VHNT
MÃI CHẢY DÒNG SON Hãy mỗi người , được có đến hôm nay Trồng một nén nhang vĩnh viễn vào lòng Hương thơm thấu đầy làn da thớ thịt Để mỗi ngày ta sống một sáng trong . Người ngã xuống có để gì ở lại Máu thịt hòa trong sông biển thêm đầy Xương tan cất lên tầng cao phố rộng Trong rạng cười đời vui khắp hôm nay . Nếu mỗi sáng cử " chiêu hồn tử sỹ " Chút thôi , nhưng không gượng không hờ Từng thớ đất khắp nước non hùng vĩ Sẽ hòa đồng thánh thót một vần thơ . Sau liệu mãi mủi lòng , hoen khóe mắt ? Tượng đài ngày nao đâu đổ , đâu còn Máu tri ân sẽ muôn đời chỉ thật Trong mỗi người chảy suốt một dòng son . Nén nhang lòng không chỉ để biết ơn Hướng mình mãi tiếp cho người đi trước Bao la đất và mênh mông nước Tỏa ngạt ngào mỗi bước mỗi một thơm . 7-2918 ĐT Đoàn Thịnh - CLB VHNT
CHẲNG MÃI Nào là vạn thọ vô cương Nào đâu chỉ một con đường mà thôi.. Nước trong nhưng chẳng luân hồi Sẽ không thể nước cứ rồi mãi thơm Bao nhiêu thiệt thiệt hơn hơn Chỉ là dại dại khôn khôn một thời Mới hay cõi tạm kiếp người.. 10-11-2019
CHIA Chia thời gian ra khúc dài đoạn ngắn Mà tích tắc đều sau trước cứ như nhau Thì ngắt vui ra làm những nhịp cầu Bắc qua đau buồn , vượt trên cay đắng Sắt nhỏ gian lao hóa từng dấu lặng Đầu mỗi khuông nhạc đời Đà khởi những tình ca ... Khó thay nỗi lòng phần bẩy phần ba Ít , bõ gửi đâu , nhiều giữ lâu là cũ . Chỉ nỗi nhớ mong Dẫu vô cùng cũng không bao giờ đủ Chia thật đều cho hai nửa đang yêu . 6-2018 ĐT Đoàn Thịnh - CLB VHNT
CẦU MỚI BẾN XƯA Muốn nhịp cầu thật chậm bắc qua sông Để đôi bờ còn thêm lần tay vẫy Sào bảy thước neo thuyền men bờ sậy Bãi giữa bồi lớp lớp dấu chân nhau... Rồi xi măng , rồi sắt chứ gì đâu Người nối người mặt cầu oằn hối hả Đến nụ cười cũng còn trao vội vã Nhớ bến , thương đò như cứa lòng đau . Ước một ngày tráp xếp khéo trầu cau Khăn áo cô dâu lồng hồng bóng nước Thuyền thì muốn nhanh sang bến trước Mà sóng buồn như níu lại bờ sau ... Sông ngàn năm vẫn từng chỗ nông sâu Bao đời ghép đôi bờ duyên bền thắm Người nối người tạc vào hồn thăm thẳm Dễ gì nào với vùn vụt đổi thay . Chiều trên cầu , nắng au đỏ chân mây Mình hôn nhau rồi thả hoa xuống nước Để đừng quên trăm ngàn năm thân thuộc Đã khuôn thành hồn vía mãi tình quê . 7-10197 ĐOAN THINH Đoàn Thịnh - CLB VHNT
HỒN HOA Một bông hồng nho nhỏ Đỏ nép mình vào cây Như cài lên tóc cỏ Gió lành nhè nhẹ lay . Cả một đời hoa nở Nắng đốt , mưa dầm dề Dập dìu bao cánh bướm Mà chỉ đầy tái tê . Mỗi cánh màu đã thẫm Đợi gieo xuống đất mềm Không được là hạt mẩy Thì mớm mầm nhú lên . Có bao người ngắm hoa Có bao người muốn ngắt Rồi biền biệt đâu xa Chỉ mây trôi dìu dặt . Rồi như ai quỳ xuống Bên cây hoa đã tàn . Hồn hoa lung linh nở Trong hồn người chứa chan ... 5-2018 Đ.T
NHỮNG LINH HỒN TƯƠI Người kể rằng máu ngầu đỏ cả sông Bao nhiêu chìm bao nhiêu trôi ra biển Ôi những linh hồn tươi chưa hiển hiện Xác còn măng thủy hóa cả đi rồi . Chữ thắng thua cao bằng đống xương người Đạn trúng sang nhau , nát tim của Mẹ Chung một cội tự ngàn xưa là thế Mà mỗi miền máu rỉ hãy còn loang . Chớm thanh xuân như chim vội ra giàng Má non tơ mới vừa còn nũng mẹ Viên đạn thoát ra bay theo tay chỉ Như ngược nòng ngực cũng toác làm đôi . Hỡi bấy hồn tươi mười tám đôi mươi Bốn mươi năm rồi vẫn lời thật trẻ Xương vùi lấp đang cựa đâu rất khẽ Khẩu súng gỉ chìm , cò vẫn còn giương . Sao chẳng nhớ đây , xưa bãi chiến trường Không thể quên sông ngậm bao da thịt Những linh hồn tươi mãi như không chết Đau ngút ngàn nén ở mỗi tim đau . Chân đất đầu trần tôi đứng rất lâu Đồng đội ơi , đồng đội ơi , tôi hét… Cho dẫu biết âm dương ngàn cách biệt Vòng tay cứ giang như thể vô hồn . Hương khấn cầu người chết trẻ ma khôn Một bát lớn chung cả cho “bên ấy” Có kề nhau dưới sông sâu cùng dậy Xôi Mẹ đồ Nam Bắc dẻo như nhau … Hai triền sông giờ đã rực sắc màu Mỗi ô cửa là cờ tiêu đón đợi Máu đã khô thành những tia nằng mới Mãi sáng lòng từ bấy các anh đi . ĐOÀN THỊNH
NẾP MẶT Cứ mỗi ngày đầy dào dạt chợt qua Ngỡ ngàng mầm xanh cựa mình mập nhú Mướt mát lá xuân la đà ngủ rủ Rồi rì rào thật sớm giục bình minh . Em vẫn trong ngần thế của tươi xinh Mà tiếp ngày cứ nghĩ mình không mới Lo vết chân chim dọc ngang nấp đợi Cứa mặt mày lếp xếp nếp già nua . Thì dẫu gì cũng chỉ quá giang trưa Quả mới chín còn thơm dài để tỏa Em luôn vậy , đẹp như quen như lạ Chẳng bao giờ là chiều xế trong anh . Chốc cũng thể dài , chút để mãi xanh Non tơ như nguyên đường tơ chân tóc Máu thêm đỏ qua tim yêu lắng lọc Nhuộm thắm mình quyến luyến suốt mùa nhau . Đâu cùng biết khắc cuối đời lặng lẽ Ta vẫn mãi ta như chẳng kết dừng Cứ khóc đi , nước mắt mình luôn trẻ Lăn bồi hồi từng nếp mặt rưng rưng . 4- 018 ĐOÀN THỊNH .
MẸ NGỒI ĐƯA CHIẾC VÕNG KHÔNG Mẹ ngồi đưa chiếc võng không Lời ru nén chặt trong lòng, hỡi con Cơm phần trưa tối hãy còn Ủ quây trong chiếc chăn sờn mọi khi Mẹ gom nào những viên bi Cái quần cộc với nón mê chăn bò Sách nằm trên giá thơm tho Cùng bao thứ thuở học trò còn đây Giúp cha công nọ, việc này Vẫn lưu dấu ấm bàn tay tỏ mờ Rồi con những lúc dại khờ Mấy lần roi dạy, bây giờ mẹ đau. Hết giặc rồi, con ở đầu Quả thơm để rụng, buồng cau để chờ Dây trầu vươn ngả dậu thưa Nhà bên cùng xót đến giờ chưa nguôi Ngước trông khuôn ảnh rạng cười Như con vẫn đứng vẫn ngồi đâu đây. Mẹ chao cánh võng nhẹ lay Mà bao gió lộng ngàn mây trưa hè Chân người thậm thịch bờ đê Ngỡ như tiếng bước con về đến nơi. Trăng khuya vằng vặc đầy trời Đêm nay mẹ lại ru hời võng không.
. HOA GẠO Lại ngập ngừng dừng chân chốn cũ Hoa gạo rơi như ánh lửa phập phồng Ngàn cánh đỏ như con mắt đỏ Ngày nào em đứng đó dõi trông... Giờ thì trên tay đã bế bồng Em đành thế với người còn lại Anh ơi , mộ phần đang đâu mãi Cánh rừng nào có ngả một nhành lan. Em thẫn thờ ngoảnh mặt về nam Quờ tay với khăn thề trong gió Anh hiện về vào hoa rực đỏ Một chút thôi trĩu ở đầu cành... Hoa gạo rơi như thể chẳng đành Khép cánh nhỏ để người bước vội Rồi mùa sau rồi hoa gạo gọi Lại ngập ngừng Em Ráng đỏ Chiều buông...