[Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm sáng tác của đông tàn

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Phaledenvo, 27 Tháng một 2019.

  1. Dịu Dàng

    Bài viết:
    9
    Chào Đông tỷ!

    Sau khi đọc truyện ngắn: Truyện Ngắn - [Full] Tao Yêu Mày Nhé! - Đông Tàn

    Em cảm thấy một câu chuyện rất vui, đời thường, nhưng đầy niềm vui hạnh phúc. Nó giúp ta nhận ra, khi một điều gì quen thuộc mà biến mất thì ta mới trân trọng và khi đó ta mới biết quý trọng và giữ gìn nó! Cảm ơn Đông tỷ!
     
    Phaledenvo thích bài này.
  2. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Chào chị Tàn, em là thành viên của bang From To Zero, đến đây với mong muốn được góp ý thêm chút ít về truyện "Phải lòng một cô gái" của chị.

    Về nội dung: Với ngôi kể thứ nhất, Panda đã được lột tả chủ yếu về những cảm xúc của cô ấy - Hình ảnh một cô gái bâng khuâng về tình cảm của mình dành cho một bạn nữ khác, sau đó dần dần đắm chìm trong bóng hình người đó, cũng lưu luyến từng cái mỉm cười, cử chỉ khẽ vén tóc ra sau tai của người đó. Những việc làm trong cuộc sống thường nhật - những ngày có Nhiên - cũng được kể lại một cách nhẹ nhàng sâu lắng, dường như kể từ ngày Panda nhận ra mình càng ngày càng chú ý Nhiên nhiều hơn, mọi việc trong đôi mắt của Panda đều bất giác ẩn hiện bóng dáng của Nhiên.

    Em ấn tượng với cách chị khai thác về chi tiết "vén tóc qua tai" của Nhiên. "Vén tóc qua tai" - một hành động rất đỗi dịu dàng của người con gái, như là một nhân tố tác động vô cùng sâu sắc đến Panda. Ở đầu chương 1 và chương 2, cái vén tóc ấy là điểm thu hút ánh nhìn nơi Panda, thể hiện được việc Panda luôn dõi theo Nhiên, nhưng khi gần kết, đó lại là cử chỉ như nhát dao đâm vào lòng Panda, vì cô bạn sẽ không còn ở cạnh Panda nữa - "nhìn cô bạn đưa tay vén tóc qua tai, lòng tôi chết lặng."

    Tuy nhiên, về nội dung có hai điểm mà em nghĩ nó làm mạch truyện của chị hơi lấn cấn:

    + Chương 1: ".. đưa tay vén tóc qua tai. Tôi phải lòng cô gái ấy rồi chăng?" Không biết chị thấy sao, chứ khi em đọc đến đây, em thấy khá hụt hẫng, vì tình cảm của Panda đến quá nhanh, cứ như cô ấy là một người khá hời hợt vậy.

    Và khi đọc xuống dưới: "Tôi không tài nào rời mắt khỏi cô ấy được. Tôi phải lòng cô ấy thật rồi." Em nghĩ ý chị muốn nhấn mạnh về quá trình từ để ý thành thích Nhiên của Panda, nhưng khi lộn lên đọc lại, em vẫn thấy có gì đó không được mạch lạc lắm.

    + Chương 2: "Những hôm cô bạn đi chơi cùng bạn, chỉ còn lại tôi trong căn phòng một mình, đó là những ngày dài thê lương và cô độc." Câu này chưa thể hiện được sự cô đơn của Panda, vì khi đã quen với sự tồn tại của Nhiên, đến lúc trong phòng chỉ còn lại mình Panda thì cảm xúc của cô sẽ còn mãnh liệt hơn thế. Chị có thể nói thêm về sự lạnh lẽo trong căn phòng đã làm Panda hụt hẫng thế nào, hoặc Panda đã nhớ Nhiên nhiều như thế nào. Như thế thì đến đoạn Nhiên dọn phòng đi Thủ Đức, cảm xúc thất vọng đau khổ của Panda cũng sẽ được lộ tả rõ ràng hơn.

    Về hình thức: thiệt sự là em khoái lúc sửa chính tả cho chị lắm :3

    "Uống nhầm ánh mắt." (Tên chương 1)

    "Giai điệu bài hát vang lên trên chiếc Samsung nắp gập của Nhiên."

    "Tôi đang mọ mọ lộ cái trứng vịt lộn thì thằng Thiếu đập vai tôi:" (thiếu dấu hai chấm)

    "-Con Ly có cắt đầu đinh cũng là con gái." (thiếu dấu chấm câu)

    ".. dạo quanh Sài Gòn bằng xe bus, thẫn thờ qua.."

    "Chúng tôi, cả phòng ăn chung với nhau trong một cái nồi lớn." (cứ như họ ở trong cái nồi lớn mà ăn ấy chị, đọc hơi hài)

    Trên đây làm một số góp ý của em, chúc chị ngày càng ra nhiều tác phẩm chất lượng. Tết vui vẻ nhiều lì xì nha chị.
     
    Mạnh Thăng, PhaledenvoAdmin thích bài này.
  3. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Cảm ơn Mi An đã đọc, cảm nhận và sửa lỗi chính tả cho chị nha.

    Về chi tiết lấn cấn mà Mi An nói chắc là do chị diễn tả chưa đủ. Chính xác thì cái đoạn này: ".. đưa tay vén tóc qua tai. Tôi phải lòng cô gái ấy rồi chăng". Thật ra thì cái tình cảm đến nhanh đến nỗi cả Panda cũng bất ngờ, một ngày vừa thức dậy sét đánh ngang tim, phải lòng cô bạn cùng phòng.

    Xuống dưới là Panda đang cố xác nhận lại rốt cuộc có phải mình phải lòng cô gái ấy hay không thôi chứ không hẳn là tiến trình thích vì đã phải lòng từ ngay lần trước rồi.

    Chương 2 vì sao không diễn tả chi tiết cảnh ở trong phòng một mình mà chỉ dùng 4 chữ thê lương và cô độc thôi, bởi vì với Panda những lúc này cũng chỉ là phải lòng cô ấy thôi chứ không hẳn là yêu, đến khi người ra đi rồi mới thật sự cảm nhận được sự hụt hẫng và cô độc. Có những thứ tình cảm đến đột ngột, đi vội vàng khiến trái tim ta trống rỗng đến không hiểu được.

    Hihi đôi lời thế thôi, cảm ơn Mi An nhiều nhé! Lần nào đọc góp ý của Mi An tim đều đập loạn hihi <3
     
    AdminMi An thích bài này.
  4. Mi An The Very Important Personal

    Bài viết:
    68
    Cái đầu tiên thì em hiểu rồi ạ, nhưng còn chỗ chương 2, nếu Panda chỉ phải lòng Nhiên thôi thì khi Panda ở trong phòng một mình, Panda đâu đến nỗi cảm thấy thê lương và cô độc đâu ạ? Em thấy dùng "thê lương" nó nặng nề sao ý, nên nghĩ là dùng "trống rỗng" là đủ rồi ^^
     
    Phaledenvo thích bài này.
  5. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Chắc chị nên dùng hai chữ "thê lương" trong ngoặc kép nhỉ, có thể hiểu theo kiểu cố tình vì một người dẹp bỏ hết mọi thứ ăn chơi, vui vẻ các kiểu, cuối cùng lại bị bỏ nằm nhà một mình, cảm giác cũng "thê lương" lắm nhỉ, chỗ này thì chị không biết nên dùng từ gì để thay thế.
     
    Mi An thích bài này.
  6. Hoa Hoạt Hoa Hoạt

    Bài viết:
    28
    Chào tỉ, em là Hoa Hoạt, xin được góp ý cho truyện ngắn "Lệ Quân Vương" của tỉ:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về nội dung:

    - Hay da! Lại là một bi kịch!

    Vẫn là theo mô tuýp quen thuộc, tỉ đã tạo nên một câu chuyện thấm đẫm đau thương mà khi đọc vào liền cảm thấy chua xót. Đối với loại truyện ngắn, chỉ vỏn vẹn 2 chương nhưng tỉ đã tạo dựng hoàn chỉnh một thế giới sống, ở đó có đủ nhân vật, cảm xúc, bối cảnh không gian và thời gian. Quá kinh khủng, truyện ngắn mà chẳng kém cạnh truyện dài :)) .

    - Hình ảnh của ba nhân vật Hoàng Thượng, Đại Ngọc và Triệu Trung đều có đủ chiều sâu tâm lí, không phải qua miêu tả mà là qua lời kể mà cảm xúc lẫn tính cách của mỗi nhân vật đều được bộc lộ rõ. Và cả sự cảm thông cũng đều được chia đủ cho cả 3 đó là điểm hay trong cách xây dựng hình tượng và hoàn cảnh nhân vật của tác giả. Tuy nhiên thương và tiếc nhất vẫn là dành cho Hoàng Thượng:

    +Vốn dĩ là một tướng quân hào kiệt xuất chúng, luôn được người người kính nể, có thể sống cả đời trọn vẹn trong cảnh tự hào vẻ vang, thế nhưng vì rơi vào ái tình, vì một lòng si ngốc mà tự đẩy mình vào thế vạn kiếp bất phục, chết mà không có được tình yêu từ nàng, lại mang tiếng xấu muôn đời. -> sad ×1

    +Thương cho Đại Ngọc vốn là công chúa, sống trong cảnh nhung lụa hạnh phúc thì lại rơi vào cảnh nước mất nhà tan, bị hạ xuống là nô tì chịu đầy tủi nhục. Tuy nhiên tưởng chừng khi gặp được người thương - Hoàng Thượng thì người ấy lại vì nỗi khổ riêng mà từ chối nàng. Để rồi kết cục là vô tình giết chết cả 2 nam nhân quan trọng nhất trong cuộc đời, tự kết liễu mạng sống. -> sad ×2

    + Thân là bậc quân vương, Hoàng Thượng không thể vì lợi ích cá nhân mà coi thường đại sự. Ngài tất nhiên có thể mắt nhắm mắt mở cố tình tặng cả giang sơn cho Đại Ngọc -> đây là một tình yêu vĩ đại. Tuy nhiên Ngài có lẽ đã đắn đo, giao thì dễ nhưng khi giao rồi liệu bá tánh của Ngài có được hạnh phúc như hiện tại, liệu công sức xây dựng giang sơn của tổ tiên có bị uổng phí? -> Hoàng Thượng chính là một bậc đế có đức, có tài và có cả "trái tim". Cái cách đối xử của của Ngài đối với người con gái mà mình yêu chính là cái cốt để Ngài trở nên nổi bật trong câu chuyện. Ngài không phải vì giang sơn mà trở thành tra nam như Lý Thừa Ngân hay Mộ Dung Viêm, Ngài đã âm thầm dõi theo, bảo vệ và yêu thương Đại Ngọc theo cái cách của chính mình, cách của một kẻ đa tình đáng thương -> sad ×3 :((

    - Về cái kết, hừm.. kết SE thì hay thật nhưng mà em thấy chưa được hợp lí lắm. Không có nguyên do gì để Hoàng Thượng phải hi sinh cả. NO! Em thực sự thắc mắc tại sao Ngài phải làm như vậy, rõ ràng có thể thuyết phục hoặc cướp lấy vũ khí ngăn Đại Ngọc tự vẫn, mọi việc sau đó thì để lúc đó tính tiếp, cớ gì tự đem thân tiến thẳng vào thanh kiếm để rồi bày tỏ tấm chân tình với Đại Ngọc thì có nghĩa lí gì? Omg! Bậc quân vương một đời thông minh sáng suốt mà trong một khắc lại dại dột thế này! -> Theo em, em cảm thấy không hài lòng lắm về nguyên nhân dẫn đến cái kết :(( (kết SE thì em vẫn ủng hộ nhé)

    Về hình thức:

    - Lối diễn văn của tỉ thật sự rất hay, nó cứ đều đều, nhẹ nhàng như nước chảy mà gợn sóng ngầm trong từng câu chữ. Đó là một loại nghệ thuật rất riêng trong văn học mà em chưa tìm ra được cái tên chính xác để gọi, chỉ biết nó giống như vật thể vậy, rõ ràng vỏ bọc bên ngoài rất thanh, dẻo dai tưởng như là một loại bánh thanh đạm nhưng khi nếm vào, nhân của nó lại mang một mùi vị rất nồng và đậm, nồng như cái vị của mù tạt, khiến cho người ta một khi cảm nhận được lại thấm sâu trong từng tấc thịt. Đó thật sự là cảm nhận của em, không hề nói quá!

    + "Dẻo dại, thanh" là ở chỗ giọng điệu của câu văn, êm êm, thản nhiên như đang kể một câu chuyện rất bình thường.

    + "Nồng, đậm" ở chỗ tỉ lồng cảm xúc của nhân vật vào trong từng lời kể, đến đoạn cao trào thì cảm xúc liền được đẩy lên đỉnh điểm. Điểm cộng nằm ở chỗ tỉ dùng từ vô cùng khớp với mạch truyện, các tính và động từ đã góp phần không nhỏ trong việc đẩy cảm xúc người đọc rơi đúng điểm (kiểu như điểm rơi trong bđt Cauchy ấy: >).

    Vd:

    "Quần thần chúc tụng, dân chúng ăn mừng, còn Hoàng Thượng ruột gan đau thắt, lệ đổ trong lòng. Ngài nghe tiếng pháo rền vang mà nghe như tiếng khóc than, rào thét ." -> đọc mà em như được nếm trải cái cảm giác của nhân vật thật ấy, rất rất hay.

    "Chàng thầm cười trong lòng, có há gì những thứ đó, nụ cười của nàng vẫn là trên hết." -> Rõ là câu văn nghe rất thản nhiên, nhẹ nhàng mà lại khiến cho người đọc cảm thấy xót từng khúc ruột. Perfect!

    - Còn lại những thứ khác như mạch văn, cách miêu tả, lời thoại.. thì đều hoàn thiện cả.

    Tuy nhiên, "trăng thì khuyết và tác phẩm thì phải có điểm trừ" nên.. ^^ sau đây là một số góp ý của em nhé:

    " "Quần thần chúc tụng, dân chúng ăn mừng, còn Hoàng Thượng ruột gan đau thắt, lệ đổ trong lòng. Ngài nghe tiếng pháo rền vang mà nghe như tiếng khóc than, rào thét." -> gào thét

    "Người mà ngài một lòng một da, tâm tâm niệm niệm muốn ở bên cạnh cả đời cả kiếp đã chẳng thể giữ bên cạnh nữa rồi." -> dạ ; tâm tâm niệm niệm là một cụm từ quá hay mà em lười copy lần hai nên nhận xét ở đây luôn ^^

    "Triệu Trung đối v ới nàng sâu đậm ra sao nàng đều biết.." ->.. với..

    "Nước mắt trong vô thức từ khóe mắt nàng tuôn tràn, rơi lả chả lên tấm thân đầy máu của chàng." -> Theo ý kiến riêng, khi đọc đến chữ tràn tự nhiên em bị tuột mood cảm xúc nên em nghĩ đoạn này có thể được xem xét lại để sửa thành ".. tuôn rơi..." thì sẽ mượt hơn chăng?

    "Triệu Trung làm phản.. nàng cũng đã tử vẫn tạ tội cùng thiên hạ." ->.. tự..

    Kết luận: Ngòi bút của tỉ đúng là ngày càng già dặn và điêu luyện, xứng đáng là bậc tiền bối quý giá để chúng em học hỏi. Hi vọng sau này khi có dịp nhờ vả thì sẽ được tỉ góp ý lại tác phẩm của mình. Chúc tỉ tạo thêm nhiều tuyệt phẩm cho em thưởng thức và góp ý nhé (hơi bị ghiền nhận xét rồi ấy ^^). Mến!
     
    Phaledenvo thích bài này.
  7. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Đọc nhận xét của Hoa Hoạt mà lòng vui như mở hội hihi. Chị sẽ suy nghĩ thêm về cái kết và sửa lỗi chính tả. Đọc nhận xét của bé cũng khiến chị có chút phân vân ở cái kết. Cảm ơn bé đã đọc và nhận xét. Chị sẽ cố viết thêm nhiều truyện nữa và cố hoàn thiện hơn. Hihi.
     
    Hoa Hoạt thích bài này.
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,884
    Góp ý sương sương theo suy nghĩ non nớt của em thôi nha chị yêu.

    Nói chung Tản Văn - Chấp Nhận Để Hạnh Phúc - Đông Tàn cái kết đã nói lên tất cả của bài rồi. Em chỉ nói lên một khía cạnh suy nghĩ của riêng em thôi nhé vì mọi người sẽ có cách nhìn nhận khác nhau ạ.

    20200201_122100.jpg

    20200201_122034.jpg
     
    kimnanaPhaledenvo thích bài này.
  9. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Cảm ơn Lam đã đọc truyện có một nhận xét rất ư là chi tiết cho chị. Ahihi vui quá cơ.

    Về hai vấn đề sau Lam nói thì chị xin giải thích ý của chị một chút nhé:

    - "Tôi nghe cô bé ấy nói về những suy nghĩ già dặn của mình, tôi nhận ra cô bé có những suy nghĩ giống tôi của 14 năm về trước." Chi tiết này ở đây không phải là trẻ con có suy nghĩ già dặn hơn người lớn và khi lớn lên thì không, mà là "tôi" chợt nhận ra mình cũng từng có những suy nghĩ già dặn giống cô bé nhưng hiện tại vì những lý do nào đó mà "tôi" đã không còn nó nữa, "tôi" đã đánh mất cái mình vốn có và muốn "từng bước tìm lại tôi của ngày tươi đẹp cũng như trưởng thành thật sự", và ở đây chị chỉ đang nói đến "tôi" mà thôi không phải tất cả hihi.

    - "Cái kết ở hiện tại là tương lai" - có thể chị viết kiểu này hơi khó hiểu, có thể hiểu câu này là: Ở thời điểm hiện tại cái kết ấy nằm ở tương lại.

    À còn về cô bé đó thì hãy xem cô ấy là một nhân vật bí ẩn, nếu ai đã xem clip của cô bé ấy sẽ nhận ra thôi.

    Cảm ơn Lam nhiều nhé, hi vọng giải đáp của chị có thể giúp Lam hiểu thêm về truyện.
     
    Alissakimnana thích bài này.
  10. Dịu Dàng

    Bài viết:
    9
    Chào chị Đông Tàn!

    Em là thành viên của bang From to Zero, sau khi đọc xong tản văn Tản Văn - [Full] Lá Thư Gửi Cô Gái Sắp Bước Đến Tuổi Ba Mươi! - Đông Tàn

    Em xin có một số cảm nhận như sau ạ!

    Đầu tiên chị yêu vẫn còn sai một vài lỗi chính tả nhé "độc sách, vương vai"

    Về phần nội dung của bài văn quá hấp dẫn luôn đó chị. Nó là một lời thức tỉnh của là một lời động viên cho những cô gái đang ở tuổi đẹp nhất của mình. "Hãy biến ý tưởng, mơ ước thành sự thật" đây là điều em đã nhận được sau khi đọc xong tản văn của chị. Con gái chúng ta không phải lúc nào cũng được là chính mình đâu! Nên các cô gái à: Hãy tự tin hơn nữa, bản lĩnh hơn, mạnh mẽ hơn để thể hiện cái tôi nhé!

    Chúc chị Đông Tàn và các bạn đã đọc tản văn này luôn mạnh mẽ, tự tin, hạnh phúc!

    Lời cuối là xin cảm ơn Chị nhiều!
     
    Mạnh ThăngPhaledenvo thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...