Tản Văn Chấp Nhận Để Hạnh Phúc - Đông Tàn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phaledenvo, 6 Tháng một 2020.

  1. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Chấp nhận để hạnh phúc

    Đông Tàn

    Tôi luôn bảo bản thân mình mạnh mẽ lên không phải vì tôi yếu đuối mà tôi đã luôn sợ hãi suốt thời gian vừa qua.

    Khi tôi không có gì trong tay tôi sẽ không sợ gì cả, cứ tiến về phía trước nếu không được cái mình muốn thì cũng không mất gì vì không có gì để mất.

    Khi bắt đầu có vài thứ trong tay tôi bắt đầu sợ hãi: Sợ mất đi cái đang có; sợ đánh đổi sẽ nhận lại cái ít hơn cái đã bỏ ra, có khi là mất hết; sợ phải thay đổi điều gì đó lớn lao trong cuộc đời mình theo hướng tồi tệ.. Tất cả làm tôi do dự trong lựa chọn, ngập ngừng trong những quyết định của cuộc đời, làm lỡ mất những cơ hội, cản bước tôi tiến về phía trước thậm chí là lùi lại.

    Bản chất của sự sợ hãi phải chăng là sự không chấp nhận. Tôi không chấp nhận được thất bại của mình trong tương lai, không chấp nhận được việc mất đi thứ mình đang có hay không thể chấp nhận được điều tồi tệ sẽ đến bởi quyết định của chính mình. Nhưng mà, tôi đã quên tôi vốn chẳng có gì cả.

    Tôi vô tình xem được một đoạn clip của cô bé 14 tuổi nói về sự chấp nhận và thi thoảng tôi lại nghe Trấn Thành nói về việc chiến thắng hiện tại là sự tạm thời. Tôi bắt đầu suy nghĩ về cái mình có, cái mình không có và việc chấp nhận. Tôi thấy tôi hơn cô bé ấy nhiều điều lắm, ít ra cuộc sống của tôi không bi thương như cô bé ấy nhưng tôi lại không hạnh phúc bằng cô bé ấy. Cô bé ấy chấp nhận cuộc sống của mình, mang bi thương hóa thành sức mạnh và yêu thương, thay vì khóc cô bé ấy lại cười đón nhận cái kết đã định sẵn cho gia đình mình và cho chính cô, nhưng cái kết đó ở hiện tại là tương lai, ở thời điểm nó xảy ra là hiện tại, và ở một thời điểm nào đó nó là tạm thời.

    Tôi nghe cô bé ấy nói về những suy nghĩ già dặn của mình, tôi nhận ra cô bé có những suy nghĩ giống tôi của 14 năm về trước. Tôi giật mình. Tôi cũng từng như cô bé: Biết chấp nhận, biết hạnh phúc vừa đủ, biết thể hiện yêu thương. Tôi chợt hỏi tôi của hiện tại là ai? Tôi của hôm qua là ai? Là tôi đã quên, đã đổi thay hay tôi đã trưởng thành? Tôi định trách thời gian và cuộc sống đã biến tôi trở thành hiện tại nhưng thời gian nó chẳng làm gì ngoài việc ì ạch trôi qua cả, cuộc sống nó đâu có thì thầm vào tai tôi hằng đêm rằng tôi phải đổi thay đi. Tôi không tìm nguyên nhân mà tôi muốn tìm lại chính mình của ngày yêu thương luôn nói thành lời, trân quý những gì mình có, hạnh phúc vừa đủ. Tôi ngưỡng mộ tài hoa của cô bé, ngưỡng mộ điều cô bé có tôi không có. Lúc tôi viết câu này tôi đã mỉm cười với chính mình rằng tôi cũng có thứ gọi là tài hoa dù chỉ đối với tôi thôi, cũng có thứ tôi có mà cô bé không có nên không cần ngưỡng mộ lắm đâu.

    Tôi cầu chúc cho cô bé luôn bình yên, luôn luôn tươi cười, luôn giữ được năng lượng hạnh phúc và yêu thương của mình. Cảm ơn cô bé nhiều lắm. Có thể những dòng này sẽ không đến được với cô bé nhưng nó không quan trọng, quan trọng là cô bé làm tôi tỉnh dậy và tôi thật lòng cầu nguyện cho cô bé.

    Giờ đây tôi không bảo mình mạnh mẽ lên mà thì thầm với chính mình rằng hãy chấp nhận tôi của hiện tại, từng bước tìm lại tôi của ngày tươi đẹp cũng như trưởng thành thật sự.

    Lời tôi muốn nói với mình lúc này là mỉm cười lên cô gái!


    Nếu bạn có lời gì muốn nói với tôi thì gửi vào đây nhé: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Đông Tàn
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...