

Bài Thơ Không Tên Đầu Tiên
Thương anh tuổi trẻ lắm phong trần
Sóng to gió lớn vận vào thân
Thanh xuân chưa đến sao đành bỏ?
Tình nồng đã tỏ với tình nhân?
Hồng trần vương vấn, bao người nhớ
Sao anh đến chốn chẳng người mơ?
Vắng anh tôi viết dòng tâm sự
Viết thương, viết nhớ, viết thành thơ!
Mẹ anh nước mắt phai gò má
Đôi khi trước cửa ngóng nhìn xa
Di ảnh của anh còn nguyên đó
Cứ như chỉ mới ngày hôm qua!
Cô gái anh thương, nay rời xứ
Theo chồng đến chốn khác định cư
Mấy đứa bạn thân thường hay nhắc
Nhớ anh nhớ đến cạn tâm tư!
Mất anh, tôi mất người tri kỷ
Mất tình, mất nghĩa, mất tâm tri
Mất ly rượu đắng cùng nhau uống
Chỉ còn thời khắc lúc chia ly!
Hoa tươi chưa nở sao tàn úa?
Thân trai chí lớn đã thành chưa?
Giây phút anh đi lòng có đặng?
Sao làm đất lặng, khiến trời mưa?
Kiếp này sinh tử thôi đành chịu
Người đi kẻ ở hóa đìu hiu
Âm dương cách trở đôi bề khó
Hẹn anh ta gặp một buổi chiều!
Thương anh tuổi trẻ lắm phong trần
Sóng to gió lớn vận vào thân
Thanh xuân chưa đến sao đành bỏ?
Tình nồng đã tỏ với tình nhân?
Hồng trần vương vấn, bao người nhớ
Sao anh đến chốn chẳng người mơ?
Vắng anh tôi viết dòng tâm sự
Viết thương, viết nhớ, viết thành thơ!
Mẹ anh nước mắt phai gò má
Đôi khi trước cửa ngóng nhìn xa
Di ảnh của anh còn nguyên đó
Cứ như chỉ mới ngày hôm qua!
Cô gái anh thương, nay rời xứ
Theo chồng đến chốn khác định cư
Mấy đứa bạn thân thường hay nhắc
Nhớ anh nhớ đến cạn tâm tư!
Mất anh, tôi mất người tri kỷ
Mất tình, mất nghĩa, mất tâm tri
Mất ly rượu đắng cùng nhau uống
Chỉ còn thời khắc lúc chia ly!
Hoa tươi chưa nở sao tàn úa?
Thân trai chí lớn đã thành chưa?
Giây phút anh đi lòng có đặng?
Sao làm đất lặng, khiến trời mưa?
Kiếp này sinh tử thôi đành chịu
Người đi kẻ ở hóa đìu hiu
Âm dương cách trở đôi bề khó
Hẹn anh ta gặp một buổi chiều!
Chỉnh sửa cuối: