Bài Thơ Không Tên Đầu Tiên Thương anh tuổi trẻ lắm phong trần Sóng to gió lớn vận vào thân Thanh xuân chưa đến sao đành bỏ? Tình nồng đã tỏ với tình nhân? Hồng trần vương vấn, bao người nhớ Sao anh đến chốn chẳng người mơ? Vắng anh tôi viết dòng tâm sự Viết thương, viết nhớ, viết thành thơ! Mẹ anh nước mắt phai gò má Đôi khi trước cửa ngóng nhìn xa Di ảnh của anh còn nguyên đó Cứ như chỉ mới ngày hôm qua! Cô gái anh thương, nay rời xứ Theo chồng đến chốn khác định cư Mấy đứa bạn thân thường hay nhắc Nhớ anh nhớ đến cạn tâm tư! Mất anh, tôi mất người tri kỷ Mất tình, mất nghĩa, mất tâm tri Mất ly rượu đắng cùng nhau uống Chỉ còn thời khắc lúc chia ly! Hoa tươi chưa nở sao tàn úa? Thân trai chí lớn đã thành chưa? Giây phút anh đi lòng có đặng? Sao làm đất lặng, khiến trời mưa? Kiếp này sinh tử thôi đành chịu Người đi kẻ ở hóa đìu hiu Âm dương cách trở đôi bề khó Hẹn anh ta gặp một buổi chiều!
Bài Thơ Không Tên Số 2 Than ôi thế thái nhân tình Người làm trò khỉ nghĩ mình tề thiên Người thì miệng nói luyên thuyên Người thì múa hát như điên như rồ Tên phi lý, kẻ hồ đồ Cuồng ngôn loạn ngữ cơ hồ tuôn ra Ta lặng lẽ, đứng từ xa Thị phi đen trắng hóa ra ngập trời Nhân sinh tồn tại trên đời Cớ sao khép nép nghe lời coi khinh Ngôn quả quyết, ý đinh ninh Thế gian ai dám chê mình ngu si? Thân khi chết, xá còn chi? Ganh đua, ghen ghét, so bì được chăng? Thôi thì tự nhủ mình rằng Kệ người đấu đá, chi bằng an thân.
Bài Thơ Không Tên Số 3 Còn buồn không em, giấc mộng tàn? Đêm còn ướt gối khóc tình tan? Nhớ nhớ thương thương làm chi nữa? Buồn buồn tủi tủi kiếp hồng nhan Yêu nhau khi Hạ mới vào đầu Thu qua Đông đến vẫn đậm sâu Thấm thoắt Xuân đi tình còn đó Mà nay mọi thứ hóa tàn tro Tham sang phú quý em rời bến Ngờ đâu biển lớn, sóng bấp bênh Cúi mặt quay đầu nhìn chốn cũ Chỉ còn sông nước với lênh đênh Mắc biếc môi son nay tàn úa Miệng cười sao lắm nỗi chát chua Cô gái khi xưa đâu còn nữa? Thanh xuân ai bán để mà mua? Nghĩa cũ tình xưa còn nguyên vẹn Em về xây mới biết được chăng? Chỉ thấy tim ta hoài nhức nhối Tình hồng giờ đã hóa thành đen.
Bài thơ không tên số 4 Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam Độc lập tự do hạnh phúc BẢN KIỂM ĐIỂM Sài Gòn, ngày tháng lững lờ trôi Một mình lặng lẽ với đơn côi Thang thang ta kiếm người tri kỷ Ngờ đâu gặp kẻ quá lắm lời Lỗi ta đã khiến người phật ý Coi đấng, bề trên chẳng đáng gì Để người căm phẫn, buông lời dọa Phận ta thấp bé biết làm chi? Đất rộng trời cao ta nào sợ Quyền cao chức trọng cũng làm ngơ Cớ sao chỉ mới nghe lời dọa Chân run miệng cứng, ngẩn rồi ngơ Xin lỗi vì không cam phận dưới Xin lỗi vì lời nói trêu ngươi Xin lỗi vì không nghe dọa dẫm Xin lỗi, ta cũng chẳng sợ người Thân ta phiêu lãng đây rồi đó Chết còn chẳng sợ, huống gì lo Mặc ngươi hung thần hay dã quỷ Nếu không hợp ý, xéo giùm cho.
Bài thơ không tên số 5 Đêm khuya hẻm nhỏ vắng người qua Ngồi trong quán cũ, rượu thay trà Góc phố đìu hiu, trăng không tỏ Lòng thì muôn vạn nỗi xót xa Than đời sao lắm nỗi phong ba Nghĩa tình chưa thắm đã vội nhoà Rượu đắng trên môi thêm vài hớp Kiếp người chớp mắt cũng trôi qua Bạn cũ thâm giao đâu còn nữa Quán quen nay đã vắng người xưa Cũng bởi mưu sinh người rời xứ Biết đâu gia quyến đã thành chưa? Cố hương xa cách, lâu ngày nhớ Tìm về để thấy những ngày thơ Thế nhưng cảnh cũ đâu còn nữa Mắt nhìn chỉ thấy những hoang sơ Cố nhân nơi đó mong thành chí Nhân tình, gia quyến bất phân ly Nghĩ đến tương phùng lòng hoan hỷ Ta cũng thay người nốc cạn ly.