Truyện Ngắn Tôi Không Thể Sống Thiếu Em [Bác Chiến] - Junghosek - BTS

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Peach_0501, 22 Tháng mười một 2019.

  1. Peach_0501

    Bài viết:
    9
    [​IMG]

    Tên truyện:
    [Bác Chiến] Tôi Không Thể Sống Thiếu Em.

    Tác giả: Junghosek_BTS

    Thể loại: Đam mỹ, Vườn Trường, HE

    Nguồn: [Bác Chiến] Tôi Không Thể Sống Thiếu Em - Junghosek_BTS

    Giới thiệu:

    Chặng đường vô tình gạ gẫm Vương Nhất Bác của Tiêu Chiến trên trường học sẽ như thế nào?

    Chắc chắn là gian nan rồi! Cùng đón xem nhé!


    * * *

    Chú ý:

    Truyện viết không có ý xúc phạm cá nhân hay bất kì tổ chức nào.

    Nếu không muốn đọc có thể nhẹ nhàng rời đi.

    Ủng hộ mình bằng cách đăng nhập và thích<3

    Cảm ơn!
     
    KhiênTiểu Nhu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng năm 2020
  2. Peach_0501

    Bài viết:
    9
    Chap 1: Tiêu Chiến

    Ủng hộ tớ bằng cách đăng nhập và like có được không <3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    "Uông Trác thành, vị thứ.. 664! Tự hào chưa lão Thành nhà chúng ta! Haha! Vị thứ 664!"

    Thiếu niên ôm bụng cười khi nhìn bảng thành tích có tên của thằng bạn mình. Cười đến vật vã.

    Uông Trác Thành đứng một bên, mặt mày đen xì, dùng tay không lôi cổ thằng bạn thiếu đánh cảu mình.

    "Con mẹ nó mày cười cái gì? Nhìn lại bản thân đi, tên mày còn không có trên bảng thành tích!"

    Thiếu niên xua tay tỏ vẻ không quan tâm.

    "Bà cô đó! Mày nghĩ bã sẽ cho tao nằm trong này hả? Mô đi mơ đi!"

    Uông Trác Thành hừ lạnh: "Có vẻ mày tự hào, đêm này đừng có mà chạy qua nhà tao!"

    Thiếu niên nghe đến đây, liền nhích gần thêm gần thằng bạn, thỏ thẻ: "Sao vậy? Đêm nau thẩm du nên không muốn tao đến?"

    "CON MẸ NÓ TIÊU CHIẾN!"

    Uông Trác Thành rượt Tiêu Chiến chậy khắp nơi, mặc cho những người khác nhìn bọn họ như người ngoài hành tinh.

    Ở trên bảng thành tích, những người khác vẫn ngưỡng mộ người vẫn luôn chiếm vị trí số 1 kia - Vương Nhất Bác.

    Những lời ghen tị cùng ngưỡng mộ vẫn như thường lệ mà bàn tán thưởng.

    "Cậu ấy hoàn hảo thật đấy, luôn luôn đứng nhất khối! Đã thế còn đẹp trai, nhà giàu lại còn là người chuẩn mực gia giáo!"

    Nữ sinh khác cũng đồng tình.

    "Phải phải, cậu ấy đúng chất người chồng chuẩn mực!"

    "Ghen tị với người vợ sau này của cậu ấy quá đi!"

    "Thôi thôi bớt mơ mộng, đi thôi chuông reo rồi!"

    Bị Uông Trác Thành tẩn cho một trận, Tiêu Chiến cũng nghiêm túc hơn mà đi vào lớp ngủ.

    Hôm nay là tiết học của cô chủ nhiệm vậy mà Tiêu Chiến cũng không nể mặc gì, mỗi ngày lại mỗi ngày nằm ở trên bàn rồi tẩn một giấc tới hẳn trưa chuông reo mới dậy.

    Mới ban đầu, cô giáo còn phàn nàn về vấn đề này nhưng mấy lần "đấu võ mồm" với Tiêu Chiến thì cũng bất lực.

    Ví như lần đầu nhắc nhở.

    Còn đang giảng bài, Cô giáo nhìn cậu học sinh ở phía cuối lớp, vậy mà thật to gan mà nằm ngủ.

    "Này! Em kia, cái em ở bàn cuối gần cửa sổ ấy!"

    Uông Trác Thành ngồi kế bên Tiêu Chiến, lay lay tỉnh anh, lúc đầu Tiêu Chiến còn mơ màng cho đến khi nghe đến giọng quát của cô giáo.

    "Em Tiêu Chiến!"

    Giật mình đứng phắt dậy, nhìn cô giáo hậm hực bước về phía mình, trên tay còn cầm cây thước rõ dài. Ôi mẹ, thử tưởng tượng mà đánh vào một cái, thốn lắm chứ đùa.

    Tiêu Chiến gãi gãi đầu: "Cô gọi em?"

    Cô giáo hừ lạnh nói

    "Thật có bản lĩnh, giờ của tôi cũng có thể ngủ!"

    Tiêu Chiến nghe đến đây, cười ha ha hai tiếng: "Gì chứ? Giờ Thầy Hưng em còn dám ngủ nói gfi giờ cô!"

    "Em.. em! Hỗn láo, em dám nói chuyện với tôi như vậy!"

    Chả là Thầy Hưng là chồng cô giáo chủ nhiệm, ông thầy này nổi tiếng hung dữ nhất trưỡng, hắn nói như vậy cũng đủ thấy cái sự phách lối rồi.

    "Vâng vâng em xin lỗi, từ nay em hứa chỉ ngủ ở mấy giờ học khác thôi, giờ em sẽ không để cô thấy em ngủ nữa!" Cô giáo hừ lạnh, không thèm đôi co nữa đi lên.

    Đúng là giờ sau Tiêu Chiến thật sự không ngủ nữa, mà là trốn hẳn tiết của cô làm cho cô tức đến hộc máu.

    Cũng không phải là chưa mời phụ huynh nhưng chính là mời rồi vẫn vậy, không có gì thay đổi cả nên dần dần cô cũng thèm để ý nữa.

    Tiêu Chiến cái tên khá phổ biến ở trường, ví như ở lớp quậy phá thì có một danh ngôn rằng: "Đã quậy là phải quậy như thầy Tiêu, đã ngoan thì phải ngoan như thầy Tiêu Chiến (ngoan ở đây có nghĩa là ngoan cố) !"

    Còn ở một lớp mẫu mực thì lại khác: "Học học học! Học cái gì cũng được quyết không học thói xấu của Tiêu Chiến 11C"

    Ban đầu Tiêu Chiến còn thấy phiền khi có thêm đồng học nhận làm đại ca, nhưng về sau lại rất có khí phách mà trở thành đại ca của trường. Nói về độ đánh nhau và vô liêm sỉ, Tiêu Chiến đứng thứ 2 thì không ai dám đứng thứ nhất.

    Gần đây, Tiêu Chiến cũng có nghe phông phanh cái tên Vương Nhất Bác, ban đầu tuy cũng không quan tâm cho lắm cho đến khi nó trở thành đề tài bàn tán phổ biến của mấy nữ sinh, muốn không quan tâm? Trừ khi hắn bị điếc!

    Đi bên cạnh Uông Trác Thành, tay hắn bỏ phía sau cổ, chán nản hỏi: "Mày có nghe cái tên Vương Nhất Bác lần nào chưa?"

    Uông Trác Thành nghe vây thfi nhìn qua, cũng đáp lại: "Cũng lâu rồi, tao biết từ 1 năm trước lúc mới vào cấp 3"

    Nói đến đây, Uông Trác Thành chợt sửng sốt.

    "Mày không biết á?"

    Tiêu Chiến lắc đầu.

    "Gần đây nghe mấy đứa con gái bàn tán, cái gì mà khả năng hắn sẽ chuyển qua một lớp nào đó, để lớp Chuyên cái gì đó sửa cái gì đó?"

    Uông Trác Thành bất lực 1000 lần nhìn Tiêu Chiến.

    "Lớp Chuyên đào tạo học sinh xuất sắc Toàn quốc - gần đây bên kia đang lắp lại máy lạnh và bắt thêm một số dụng cụ cần thiết nên Vương Nhất Bác sẽ chuyển qua lớp khác để học tầm 1 tháng!"

    "A phải phải! Chính là như thế!"

    Tiêu Chiến tán thưởng Uông Trác Thành, nhưng nam nhân dù được tán thưởng nhưng cũng không vui nổi, bạn hắn chính là ngu ngốc một cách có đào tạo và tổ chức.

    Chợt nhận ra điều gì đó, Tiêu Chiến hoảng hốt rống lên.

    "Ủa mà lỡ hắn chuyển qua lớp minh thì làm sao?"

    Nghe vậy, Uông Trác Thành thầm khinh bỉ: "Mày nghĩ cái lớp có tên cô hồn nhưu mày thfi thầy cô sẽ để cho hắn quá? Chỉ sợ làm ô nhiễm khí chất bất phàm của người ta! Ô nhiễm!"

    Tiêu Chiến nghe vậy cũng chẳng buồn tức giận, ngược lại còn trêu ghẹo Uông Trác Thành.

    "Chẳng phải học sinh thứ 664 vẫn đang chơi với tên cô hồn này sao?"

    Chọt ngay trúng điểm đau, Uông Trác Thành lại 1 phen rượt Tiêu Chiến chạy hẳn về nhà.

    Vừa tạm biệt Uông Trác Thành xong, lại thấy căn nhà đối diện chưa một lần nào mở đèn thfi nay từ trong ra ngoài đều đặc biệt sáng.

    Chã là căn biệt thự "khổng lồ" trước mặt nhà anh mới được xây dựng cách đây 6 tháng trước, thật lâu rồi không thấy người vào ở.

    Ban đầu anh còn nghĩ là người nào đó xây dựng để dưỡng lão sau này, giờ thấy cửa mở sáng đèn, có phần kinh diễm.

    Một mạch chạy vào nhà hỏi.

    "Mẹ mẹ, là ai dọn về ở đó vậy?"

    Vừa nói, Tiêu Chiến còn chỉ chỉ minh họa.

    Mẹ Tiêu Chiến nhìn hắn, sau đó lại thái hành tiếp.

    Lúc này Tiêu Chiến đang uống nước.

    "Là gia đình họ Vương đấy, không nhắc đến thôi, nhắc đến chỉ thêm bực! Con nhà người ta, học giỏi ơi là giỏi, xem lại con mình.."

    "Khụ.. khụ!"

    Tiêu Chiến ho sặc sụa, từ đâu ra lại lòi ra con nhà người ta ở đối diện vậy?

    Chợt nhớ ra điều gì đó, mẹ Tiêu Chiến hỏi: "À mà hôm nay có điểm thành tích cuối tháng rồi đúng không? Con ở bao nhiêu?"

    Tiêu Chiến lại nhìn mẹ mình mà nói: "Con là độc nhất vô nhị luôn đó mẹ! Tên con thậm chí còn không được nhắc lên trên đó!"

    Một trường có khoảng 2000 học sinh, thật vừa vặn điểm thành tích của 1999 học sinh còn lại đều có, chỉ có mỗi tên Tiêu Chiến là lòi con mắt cũng không ra. Nhọ thật!

    "Tiêu Chiến!"

    Nghe mẹ rống tên, anh vộ vàng ôm gối đã chuẩn bị sẵn mà vọt ra ngoài trước khi cơn thịnh nộ của mẹ trút lên người hắn.

    Chạy lon ton sang nhà của Uông Trác Thành, anh đập cửa.

    "Mẹ ơi mẹ ơi! Tiêu Chiến qua lánh nạ đêm nay nè mẹ!"

    Mẹ Uông Trác Thành xưa nay đặc biệt thích tính cách hoạt bát của Tiêu Chiến, nên những lúc Tiêu Chiến bị "đuổi" ra khỏi nhà thfi luôn luôn cưu mang anh. Mỗi tháng 30 ngày thì hết 15 ngày Tiêu Chiến sẽ ở nhà Uông Trác Thành.

    Nghe tiếng thằng bạn, Uông Trác Thành vội ngăn cản mẹ cả mình.

    "Mẹ đừng mở, kệ nó!"

    Tiêu Chiến tiếp tục đập cửa, cho đến khi Uông Trác Thành vì không chịu nổi mà chạy ra mở.

    Không thèm chào hỏi một câu, Tiêu Chiến đã vội chạy vào. Nhìn đến một mâm cơm thịnh soạn có 3 cái chén, Tiê u Chiến như thói quen mà ngồi xuống.

    "Mẹ ơi là mẹ, nấu ngon thế này bảo sao con không chạy sang ăn!"

    Uông Trác Thành bưc bội đi vào, xăm xỉa anh: "Biện hộ! Mẹ

    Mày không đuổi làm sao mày chạy qua đây!"

    Bơ đi một cách triệt để, Tiêu Chiến cùng mẹ Uông Trác thành nói chuyện hết sức hợp nhau, ngay cả Uông Trác Thành cũng không thể xen vào.

    Má! Riết cảm thấy mình như con nuôi á trời!

    Continue..
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2019
  3. Peach_0501

    Bài viết:
    9
    Chap 2: Lần đầu gặp gỡ.

    Ủng hộ tớ bằng cách đăng nhập và like được không <3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Đánh một giấc ở nhà Uông Trác Thành xong, Tiêu Chiến lại chạy về nhà mà chuẩn đi học. Mẹ của Tiêu Chiến cũng không phải gắt gỏng gì, chuyện này cũng là chuyện cơm bữa gia đình rồi. Mặc kệ!

    Lon ton đi bộ ở trên đường cùng Uông Trác Thành, hắn lại tiếp tục thao thao bất tuyệt mọi chuyện trên trời dưới đất. Mặc cho Uông Trác Thành chỉ đáp lại vài câu quen thuộc: Ngu ngốc, vô vị, xàm!

    Cho đến khi đứng trước cửa lớp thì chuông cũng vừa vặn reo lên, ngay cả cô giáo cũng đã vào lớp từ rất sớm.

    Nhìn thấy Uông Trác Thành thì cô cũng không tỏ vẻ gì nhưng khi nhìn thấy Tiêu Chiến, cô giáo hừ lạnh.

    "Bây giờ mới đến?"

    Tiêu Chiến nghe vậy thì ngơ ngác.

    "Chuông mới reo thôi mà cô? Cái này gọi là đi học đúng giờ đó cô!"

    Cô giáo câm nín, đành để hai đứa vào, nhìn sắc mặt Uong Trác thành có phần hơi đỏ, chắc là vì lần đầu đến "muộn". Chã là hôm qua Tiêu Chiến đâu dễ dàng buông tha cho hắn ngủ đơn giản nhưu vậy? Đêm qua thế mà Tiêu Chiến cư nhiên rủ hắn xem sách cấm. LÀ SÁCH CẤM ĐÓ!

    Một đứa học sinh mà trong cặp lôi ra chỉ toàn là tạp chí bikini chứ không phải sách vở.

    Uông Trác Thành bất lực khi bên tai cứ ong ong mấy câu nói hết sức vô sỉ của Tiêu Chiến.

    "Mẹ nó xem xem, vòng nào ra vòng nấy!"

    "Mày xem này, điện nước đầy đủ thếnày, bảo sao!"

    "Lão Thành, mày thích một mảnh hay hai mảnh?"

    Nhịn không nổi nữa rồi! Cái tên cô hồn chết tiệt này.

    "ĐỂ YÊN CHO BỐ NGỦ!"

    Thế là sáng nay bị dậy trễ, hình tượng học sinh ngoan trong mắt cô giáo sụp đỗ rồi.

    Cô giáo tận lực ngó lơ đi Tiêu Chiến, dùng một giọng nói hết dức ôn hòa.

    "Thật may mắn khi lớp chúng ta nhận được sự tin tưởng của các thầy cô khác! Vì vậy kể từ hôm nay cho đến lễ cắm trại cuối tháng, Bạn học Vương Nhất Bác sẽ học ở lớp chúng ta!"

    Nghe đến tên Vương Nhất Bác, đám con gái lập tức vỡ òa trong hạnh phúc, cứ như là người đang chìm đắm trong 999 đóa hoa hồng rực rỡ.

    Những tiếng xì xào vỡ òa vang lên khi Vương Nhất Bác một thân mang đồng phục học sinh chỉnh tề bước vào.

    Diễn tả sao nhỉ? Thật khó hình dung khi cậu ta cứ tựa như một Ác Quỷ bước xuống từ Thiên Đường.

    Là đẹp một cách yêu ma tà mị nhưng lại ấm áp đến lạ thường.

    Gương mặt lại không mang nét cười, là trầm tĩnh đến âm u.

    Đây là cách miêu tả của tác giả trong mắt của các bạn nữ thôi chứ trong mắt Tiêu Chiến lại là một chuyện khác.

    "Má! Yêu nghiệt a!"

    Lời vừa thốt lên, thật vừa vặn khi bà cô lia hẳn một ánh mắt như muốn giết người về phía Tiêu Chiến.

    Phụt!

    Những tiếng nén cười của các bạn nam trong lớp bắt đầu vang lên, bởi vì lớp chia theo kiểu nam ngồi cùng nữ nên lập tức mỗi người đều bị Fan Girl của Vương Nhất Bác không thương tiếc mà nhéo cho một phát.

    Trong lớp, chỉ còn mỗi bàn của Tiêu Chiến là còn trống.

    Thật bất đắt dĩ khi cô không muốn cho Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ngồi chung.

    Ban đầu cô giáo muốn chuyển ai đó ngồi cùng Tiêu Chiến để người còn lại ngồi cùng Vương Nhất Bác, nhưng khi hỏi đến ai cũng không muốn ngồi cùng bạn Tiêu Chiến thì không qian phòng học im lặng đến lạ thường.

    Uông Trác Thành ngao ngắn đứng dậy nói.

    "Thưa cô, để em ngồi cùng Tiêu Chiến!"

    Cô giáo rõ mừng ra mặt nhưng chợt nhận ra bên cạnh Uông Trác Thành lại là nữ sinh. Sẽ chẳng phải lớp sẽ nổi loạn hoặc trở mặt nếu Lý Tiêu Dao trở thành nữ nhân may mắn sao?

    Khó xử a! Cô cũng là phụ nữ, cô hiểu.

    Nhưng nếu để nam ngồi cùng Vương Nhất Bác, liệu có ổn không khi có vẻ nam sinh lớp này có vẻ không thích cậu ấy?

    Một phen khó xử, cô giáo nhìn đến Tiêu Chiến thì ảo não. Lúc này, Tiêu Chiến lại giơ tay phát biểu.

    "Thưa cô, để cậu ấy ngồi cùng em đi! Như vậy đỡ phiền toái!"

    Không không không! Học sinh ngoan của trường không thể bị cậu phá hoại.

    Đó là nỗi lòng của cô giáo, cho đến khi Tiêu Chiến lại nói tiế: "Cậy ngay không sợ chết đứng! Nếu cậu ngay thẳng cũng không sợ tôi làm gì không đứng đắn! Hoặc là lão Vương sợ tôi?"

    Nghe đến đây, không do dự Vương Nhất Bác một bước đi về chỗ Tiêu Chiến ngồi xuống trước sự hoang mang tột độ của lớp.

    Mặt Vương Nhất Bác vẫn giữ một khuôn lạnh lùng, một chữ cùng chưa từng hé ra.

    Thế mà Tiêu Chiến lại hoàn toàn khác, vừa khiêu khích được y xong, lại nghĩ đến sau này đói phó cái tên này ra sao a!

    Cô giáo tôn trọng quyết định của Vương Nhất Bác, nên bắt đầu vào giảng bài.

    Như thường lệ, Tiêu Chiến nghe đến mấy cái triết lí dong dái của cô thì mắt đã mở không nổi, chưa đầy 5 phút đã lăn ra ngủ.

    Vương Nhất Bác y cũng không quan tâm cho lắm, tập trung nghe giảng về bài học hôm nay.

    Có lẽ bình thường, cô giáo sẽ triệt để mặc kệ hành động sai trái này của Tiêu Chiến, nhưng bây giờ lớp còn có Vương nhất Bác, không thể không quan tâm, đã vậy lớp cô lại nhận được sự tin tưởng từ giáo viên khác, sao có thể để hắn phá hoại được?

    "Tiêu Chiến, em dậy cho tôi!"

    Đang ngủ say sưa lại nghe thấy tiếng quát của bà cô la sát. Hắn uể oải đáp lại.

    "Cô gọi em?"

    Vẫn là bộ dạng ngốc nghêch đó, cô giáo cho dù bực bội vẫn kiềm hãm xuống.

    "Được, vậy tôi hỏi cậu, theo cậu bạ lực học đường là gì?"

    Tiêu Chiến nghe đến đây, bật cười.

    "Cô đang hỏi một câu hỏi cho học sinh cấp 1 sao?"

    "Trả lời tôi!"

    Tiêu Chiến rất tự tin, vỗ vai với Uông Trác Thành đang trừng mắt với mình kia một cái, hắn dõng dạc trả lời.

    "Thưa cô! Bạo lực học đường là một hành động thể hiện bản lĩnh, cấp bậc trong trường và thậm chí là phát triển đến quy mô xã hội. Nếu như mình giàu, biết đâu mình sẽ được làm xã hôi đen. Còn nếu mấy đứa tồi mà lại thích làm cảnh cho cố cũng chỉ là thành phần làm đen xã hội mà thôi. Mấy đứa đó thfi ta nên loại bỏ để đảm bảo một thế giới bạo lực một cách văn minh và lành mạnh. Ví nhưu chỉ đánh những đứa đáng đánh, với những đứa có não mà không biết cách sử dụng thì không cần nói nhiều, một phát tẩn nó! Còn!"

    Còn chưa phát biểu xong, hắn đã vội vàng tránh đi viên phấn mà cô giáo ném về.

    "A cô! Em còn chưa nói xong, còn có là không hiếp đáp kẻ yếu, những kẻ mạnh thì nên biết cách sử dụng một chút! A a!"

    Lại tiếp tục lãnh thêm hai viên nữa, lần này có vẻ cô đã bị chọc đến phát rồ luôn rồi. Một đường thẳng chỉ ra khỏi cửa.

    "Ra ngoài cho tôi!"

    Cứ nghĩ hắn sẽ hối hận mà xin lỗi, ấy thế mà Tiêu Chiến mặt phởn hẳn ra.

    "Cái gì cô? Thật á? Cô đuổi em thật á? Yêu cô quá, chưa bao giờ thấy cô như một thiên thần vậy! Tạm biệt cô!"

    Nháy mắt với Uông Trác Thành một cái, hắn lon ton chạy ra khỏi cửa.

    Lần này, Vương Nhất Bác thật sự để ý đến con người này. Cuộc đời hắn, đây là lần đầu tiên thấy một người vô sỉ đến mức độ này.

    Lớp bị một phen chọc cười đến lợi hại, cô giáo chỉ sợ bản thân thật sự bị chọc cho phát sốt mà ngất xỉu.

    Đúng là nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò mà.

    Continue..
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng năm 2020
  4. Peach_0501

    Bài viết:
    9
    Chap 3: Gây rối.

    Ủng hộ tớ bằng cách đăng nhập và like có được không <3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]



    Tiêu Chiến vừa đi được một lúc, muốn đến bên cái cây quen thuộc của mình mà làm một giấc thì lại bị cái tên nào đó từ bên ngoài leo cổng vào, vừa vặn té trên người Tiêu Chiến.

    "Ai ya ya! Đau quá!"

    Tiêu Chiến la oai oái, thiếu niên vừa nhảy vào kia dường như bị làm cho hoảng sợ, vội đứng dậy, cúi đầu xin lỗi rồi lại xin lỗi.

    "Bỏ đi! Không sao!"

    Vừa nghe thấy vậy, thiếu niên vội vàng đứng lên rồi quay đi.

    "Ấy! Đứng lại!"

    Người thiếu niên cứng nhắc khi bị Tiêu Chiến gọi lại, y bỗng quay đầu chạy. Tiêu Chiến tất nhiên không bỏ qua dễ như vậy, ngay từ nhỏ tuy thành tích không cao như khả năng chạy bền của Tiêu Chiến rất tốt, cũng không vinh hạnh lắm đâu bởi vì bị thầy phạt mãi mới thành vậy.

    Chạy được một đoạn thì Tiêu Chiến đã tóm được thiếu niên kia.

    Ngay từ đầu, quần áo xộc xệch, tóc tai như bị ai đó vò nát, mặt thì luôn cúi xuống và thành khẩn xin lỗi trong một trạng thái rất căn thẳng, Tiêu Chiến nhìn đến thấy rất kì lạ, vốn muốn hỏi thăm một chút thôi thế mà y lại bỏ chạy, như thế lại càng làm Tiêu Chiến tò mò thêm.

    Thiếu niên vừa bị tóm đã quỳ xuống, dập đầu can xin hắn.

    "Tha cho tôi đi, tôi xin lỗi mà, làm ơn đừng đánh tôi!"

    Mặt mũi tên này bầm dập đến đáng thương, nhìn đến bộ dạng này, Tiêu Chiến còn không nỡ nhìn thẳng, mạnh dạn đem tay áo dài cùng quần xốc lên. Hắn sửng sốt khi thấy những vết thương so với mặt còn hơn vậy! Khiếp quá!

    "Ai đánh?"

    Hắn hỏi.

    Vẫn đổi lại là tiếng xin lỗi, Tiêu Chiến dường như thấu hiểu, hắn ngồi xuống đem thiếu niên ôm vào lòng.

    "Đừng sợ! Tôi không hại cậu, nói ra là ai đánh?"

    Dường như bị hành động của hắn làm cho sửng sốt, thiếu niên im lặng một hồi rồi ngất xỉu.

    WTF?

    Đó là câu nói duy nhất mà hắn muốn nói bây giờ thôi đó.

    Đưa y đến bệnh viện cũng đã đến giờ nghỉ trưa. Hắn hỏi Bác sĩ.

    "Thầy, tình hình cậu ấy có nghiêm trọng quá không?"

    Thầy y tế lắc đầu: "Cũng không hả quan lắm đâu, vết thương khá là nghiêm trọng, nhất là phần đầu dường như đã bị ai đó dùng vật cứng đập vào liên tục, tụ thành máu đông. Còn có, những viết thương ngoài da thật sự rất nghiêm trọng, thời gian này cậu ấy cần được tinh dưỡng nhiều hơn!"

    Tiêu Chiến tay chợt siết chặt.

    "Thầy, chuyện này mong thầy đừng đề cập với ai, tự em sẽ giải quyết!"

    Thầy y tế đã qua hiểu cái đứa nhỏ này, cũng quá quen thuộc khi mỗi lần cậu ta vào đây đều mang theo một người bị bạo lực thân thể.

    "Em cũng tự bảo vê bản thân, đừng có mà làm tôi thêm phiền toán nữa!"

    Tiêu Chiến cười ha hả hai tiếng: "Đã biết đã biết!"

    Đến khóa học chiều, hắn tuy muốn tận mắt nhìn thấy thiếu niên kia tỉnh dậy nhưng cũng không thể trốn mãi được. Mẹ hắn nhất định sẽ lột da hắn cho mà xem!

    Miễn cưỡng gọi Kỉ Lý, hắn muốn nhờ đàn em mình trông hộ cái tên này.

    Một mạnh đi lên lớp học, tuy hôm nay là tiết học Hóa học mà hắn thích nhất nhưng Tiêu Chiến cũng không cao hứng nổi.

    Những công thức đọc thì sai, thí nghiệm làm cũng sai nốt.

    Lớp học bắt đầu bàn tán.

    "Hôm nay Tiêu Chiến sao vậy? Bình thường cậu cấy luôn sôi nổi ở môn này nhất mà?"

    "Không rõ nữa, thầy Hưng hình như cũng nhận ra rồi"

    Thầy Hưng là thầy dạy Hóa, có lẽ vì Tiêu Chiến rất giỏi ở môn này nên ông thầy cũng đăc biệt ưu ái hơn, thầy bước đến hỏi.

    "Vỏ cũng bị em cào nát hết rồi đó Tiêu Chiến"

    Tiêu Chiến nằm dài ra bàn, thở dài: "Em không có gì đâu!"

    Biết là thầy đang hỏi tình trạng của mình, hắn cũng nói cho thầy biết. Cho đến khi Kỉ Lý vào lớp.

    "Anh Chiến không xong!"

    Nhìn thấy Kỉ Lý ở đây, hắn nhíu mày: "Chẳng phải anh bảo mày trông cái tên kia sao?"

    Kỉ Lý bối rối: "Em xin lỗi, em buồn vệ sinh nên đi một chút, vừa vào đã thấy tên Nam Tào ở Trường Duy Khởi Hưng dẫn tên kia đi, em không kịp cản đã bị đàn em nó đánh tới, đáng một hồi thì em liền chạy đến báo cho anh!"

    "Mẹ kiếp! An ninh trường này kiểu đéo gì vậy?"

    Hắn đá ghế rồi chạy ra ngoài trước sự sửng sốt của toàn lớp, khỏi cần nói, Trường Khởi Hưng và trường Phục Minh xưa nay luôn cạnh tranh nhau, từ học sinh hay giáo viên đều ghen ghét nhau, ngay từ đầu đã không ưa rồi, vừa nghe đến nam sinh trường Duy Khởi Hưng đến gây sự thì đặc biệt chướng mắt, không cần nói nhiều, tất nhiên cả trường khi hay tin liền ùn ụt kéo ra. Dù sao bây giờ cũng là giải lao 5 phút.

    Tiêu Chiến không có thời gian, hắn từ lầu hai mà nhảy xuống, thật phi thường mà tiếp đất an toàn, một mạnh chạy ra cản đường Nam Tào.

    "Dừng lại! Người của trương Phục Minh mày muốn dẫn đi là dẫn được à?"

    Nam Tào không nghĩ sẽ có người cản, dữ tợn trừng mắt.

    "Mày là ai? Mày có quyền cản tao mang nó đi?"

    Nam Tào nghe vậy thì cười lớn.

    "Nó là em trai tao, tao muốn dẫn đi mày cản được?"

    "Xin lỗi, ông đây chỉ biết ở trong phạm vi trường Phục Minh, nó là đàn em tao, mày không có quyền đụng!"

    Tiêu Chiến không nói nhiều, một phát vung tay đem mặt Nam Tào đấm lệch một bên. Ở bên ngoài, mọi người vây quanh càng lợi hại. Hô hào Tiêu Chiến.

    Nam Tào cũng không chịu thau thế, hắn cũng vung tay, chỉ tiếc Tiêu Chiến sớm đoán được né sang một bên, thuận thế vung chân đạp hắn thêm một phát.

    Bị phản công bất ngờ, Nam Tào bị đạp nên nằm phịch xuống đất, ho sặc sụa.

    "Còn nhìn cái gì? Đánh nó cho tao!"

    Nam Tào nhìn khoảng 6 - 7 thằng đàn em của mình, hô hào hét lớn.

    Mấy tên kia đứa nào to cao, đã thế còn cầm gậy.

    Tiêu Chiến bẻ cổ tay, quay cổ.

    "Tốt, ông đây ngứa tay lâu rồi, một lần lên đi!"

    Nghe vậy, 6 - 7 thằng kia liền xông lên đầu tiên vung gậy quá chậm, Tiêu Chiến nhảy lên một cái, nhắm ngay mặt mà hạ gối xuống, tên thứ hai cầm gậy vung vào, Tiêu Chiến quay người né đi, thuận chân lại đạp tên kia cùng tên cầm đầu vào một một chỗ.

    Cứ như vậy, người vung người đấm, kết quả vẫn vậy khi 7 thằng ôn con kia đều bị Tiêu Chiến tẩn nằm một chỗ, cái này gọi là tay không tẩn người. Có lẽ sau hôm nay, Tiêu Chiến sẽ thu về không ít Fan đâu nhể?

    Nhìn thấy một màn này, không ai dám ra cản khi Nam Tào dùng dao chỉa vào Thiếu niên kia.

    Tiêu Chiến thấy vậy, vẫn thản nhiên đi đến gần hắn mặc cho hắn la hét hâm dọa.

    "Mày đừng qua đây, mày qua tao giết nó, tao sẽ giết nó!"

    Để minh họa cho hành động của mình, hắn càng đem dao dí vào cổ tên kia, trên cổ dường như đã có một vết máu nhỏ rỉ ra.

    Bên ngoài học sinh chợt hỗn loạn nhưng đều bị thầy cô cản lại, im lặng nhìn Tiêu Chiến.

    Tiêu Chiến đi lại gần, tên kia liền đi lùi ra phía sau.

    "Giết đi, tao chỉ cho, cầm dao kéo một đường ở cổ nó, một đường thật dài!"

    "Không, mày đừng qua đây, mày cút đi!"

    Nam Tào sợ hãi lùi về phía sau, Tiêu Chiến khiêu Khích hắn.

    "Sợ sao? Giết đi, đem cổ nó cắt xuống?"

    "Không, máu sẽ thấy máu!"

    "Phải! Là máu, sẽ rất nhiều!"

    Lúc này Vương Nhất Bác không biết vì sao lại nổi hứng tham gia khi đã theo thành tường mà âm thầm đến gần ở phía sau lưng Nam Tào, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác âm thầm phối hợp.

    1

    2

    3

    Vương Nhất Bác từ phía sau đem tay đang cầm dao của Nam Tào bẻ ra, Tiêu Chiến cần 3 giây để đem thiếu niên về phía mình, Nam Tào hốt hoảng đâm loạn, đem thiếu niên kéo về phía mình, Tiêu Chiến cung chân đem dao từ trên tay Nam Tào đá văng ra xa.

    Đem tay hắn bẻ ra phía sau, lúc này cảnh sát cũng vừa đến.

    Ngay từ đầu, Tiêu Chiến đã nhận ra đây là tên siêu cấp biến thái. Rõ là tâm thần phân liệt.

    Không cần hỏi cũng biết học sinh như vừa được xem phim hành động viễn tưởng, phi thường chân thực, thật phi thường phấn khích.

    Ôm thiếu niên đến phòng y tế một lần nữa, cũng biết được tên này tên là Vu Bân, Nam Tào là anh em cùng cha khác mẹ với y nhưng thường xuyên đánh đập chửi bới y.

    Sau này này mới biết Tiêu Chiến là người mà thầy y tế cùng thầy Hưng đã âm thầm dạy dỗ và dung túng cho hắn đi kiểm điểm lại hành vi bạo lực trong trường. Chỉ là lúc chịn xem là mù rồi, chứ sao lại chọn phải tên cô hồn Tiêu Chiến chứ?

    Biết võ thì biết đấy, nhưng kiến thức thì ôi mẹ ơi, trống như ruột ống tre luôn ấy.

    Ban đầu sáng lập ra chỉ đơn giản là ngăn cản mấy cuộc đánh nhau giữa học sinh với học sinh thôi, ai ngờ hôm nay thật sự lập chiến công lớn. Thật đáng mừng.

    Tuổi Tiêu Chiến đúng là đã 19 rồi. Nhưng do bị ở lại hai năm lớp 1, mãi không lên được nên cô giáo cứ châm chước cho hắn đến bây giờ, chứ hông đôi khi thật sự còn học cấp 2 với tuổi 19 ấy chứ!

    Tiêu Chiến lớn hơn bất cứ ai cùng khối, nhưng vẫn không thể trưởng thành so với đứa 17 tuổi.

    Đây đúng là một điều đáng sỉ nhục a!

    Trải qua màn hôm đó, cuộc sống Tiêu Chiến vẫn không tốt hơn là mấy khi vẫn bị mấy bà cô La sát quát như ngày nào.

    Nhưng có một chuyện đã khác khi Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác thường xuyên được nhắc tên trong đề tài của mấy chị em phụ nữ, nói đến Tiêu Chiến thì không thể thiếu Nhất Bác, và ngược lại cũng vậy.

    Cũng phải thôi, ai biểu ngày đó hai người lại phối hợp ăn ý như vậy chứ?

    Continue..​
    1924
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2019
  5. Peach_0501

    Bài viết:
    9
    Chap 4: Lần đầu nói chuyện.

    Ủng hộ tớ bằng cách đăng nhập và like có được không <3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    "Chán quá đi!"

    Tiêu Chiến nằm dài trên bàn, uể oải than thở. Nhìn qua cái tên vẫn một khuôn mặt ở bên cạnh, tên này chung thủy chưa từng nhìn Tiêu Chiến một lần. Nghĩ nghĩ, hắn cười cười bắt chuyện.

    "Này họ Vương quái đảng kia!"

    Vương Nhất Bác nghe vậy cũng không thèm liếc một cái, vẫn ung dung đọc sách.

    Tiêu Chiến bị bơ cũng không bực bội, vẫn là khuôn mặt thiếu đánh đó, hắn đem quyển sách mà Vương Nhất Bác đang đọc giật lên.

    Lúc này y mới miễn cưỡng nhìn hắn, giọng trầm trầm.

    "Trả!"

    "Không trả!"

    Tiêu Chiến cầm sách quơ qua quơ lại, nói tiếp: "Thích thì tự đến mà lấy!"

    Vương Nhất Bác nheo mắt, nhướng người qua lấy nhưng Tiêu Chiến đâu có để y dễ dàng như vậy, hắn đứng dậy, đem sách giấu sau lưng.

    "Vương Nhất Bác bản lĩnh chỉ như vậy thôi sao? Đến!"

    Hắn khiêu khích làm cơ mặt Vương Nhất Bác nhíu lại. Y nói: "Trả!"

    Vẫn là một từ ấy, Tiêu Chiến vẫn tiếp tục chọc phá: "Cô giáo chỉ dạy cậu một chữ 'trả' thôi sao? Hay cậu chỉ biết một từ này?"

    Vương Nhất Bác nổi tiếng kiệm lời, đặc biệt là với người lạ, nay Tiêu Chiến đem điểm yếu y ra khiêu khích!

    Để xem ông đây không từ cậu moi ra được từ nào.

    "Được được, gọi một tiếng 'ca ca'! Tôi liền đem trả lại cho cậu! Sao? Có phải rất công bằng không?"

    Tiêu Chiến cười tươi đến tít mắt khi tháy mặt y thoáng đen hơn.

    "Muốn gì?"

    Vương Nhất Bác nói.

    Tiêu Chiến nghe vậy, trả lời: "Gọi ca ca!"

    Uông Trác Thành nhìn đến tức giận, cái tên này đúng là thiếu đánh mà!

    Uông Trác Thành vung tay đem quyển sách từ tay Tiêu Chiến giựt lại, hừ lạnh.

    "Mày yên ổn một ngày thế giới cũng không tận thế đâu!"

    Tiêu Chiến thấy vậy, bĩu môi: "Lão Thành khó ở vậy? Đùa chút thôi mà!"

    Uông Trác Thành nghe vậy, giơ ngón giữa chĩu vào mặt hắn. Ông phi hành động thô phỉ của mày.

    Tiêu Chiến cũng không tranh cãi thêm, quàng vai Uông Trác Thành đi xuống căn tin.

    Vương Nhất Bác bị chọc đến nghẹn, tên này cứ thế mà bỏ đi thật?

    Lại một tiết học nữa bắt đầu, thật hiếm khi mà tiết Sinh học mà Tiêu Chiến lại vào ngồi, đã vậy rất thành thật mà ngồi nghe giảng.

    Cô Sinh hoài nghi nhưng cũng mừng thầm, tưởng rằng hắn thật sự có tiến bộ.

    Đến cuối tiết, để ủng hộ tinh thần của Tiêu Chiến, cô giáo khen thưởng: "Hôm nay em thật sự khiến cô bất ngờ, có gì không biết cứ hỏi cô! Nhé?"

    Cô cười ôn nhu, Tiêu Chiến cười cười gãi đầu.

    "Có phải cái gì em cũng hỏi được không ạ?"

    Cô gật đầu: "Chỉ cần về lĩnh vực sinh học, cái gì cũng có thể!"

    Lần này, nụ cười thiếu đánh đó lại một lần nữa nở ra, hắn chống cằm hỏi.

    "Vậy thưa cô, ngoài dơi ra thì loài nào là có dú biết bay?"

    Cô giáo sửng sốt. Ho khan rồi trả lời.

    "Không có?"

    Tiêu Chiến cười lớn.

    "Sai rồi sai rồi, là TIẾP - VIÊN - HÀNG - KHÔNG đó cô!"

    Cô dạy sinh há hốc mồm nhìn Tiêu Chiến, lại nghe hắn nói tiếp.

    "Buồn thật, em đã thật kì vọng vào cô!"

    Hắn tỏ vẻ thất vọng tràn trề.

    "Em.. em?"

    Cô lên cơn nhồi máu cơ tim rồi ngất xỉu tại chỗ.

    Lại một hành động được liệt kê vào sổ đen của trường.

    Đúng là không thể ngồi yên mà!

    Uông Trác Thành bất lực.

    * * *

    Tiêu Chiến vừa huýt sáo vừa lên sân thượng, bây giờ là giờ nghỉ trưa nhưng Tiêu Chiến không có thói quen ăn cơm ở căn tin, hắn lên sân thượng là vì Kỉ Lý còn có Vu Bân ở đó.

    Vừa nhìn thấy hắn, Vu Bân đã chạy sang gọi lớn.

    "Đại ca!"

    Hở?

    Đại ca?

    "Đừng có gọi tôi như vậy!"

    Vu Bân nghe vậy thì buồn hẳn, y nói: "Lần trước anh bảo em là đàn em của anh mà?"

    Là tôi thuận miệng nói bừa. Vốn Tiêu Chiến thật sự muốn nói như vậy, nhưng nhìn cái tên này cũng là loại người hắn thích. Ít nhất không phải người xấu, lịa thành thật và dễ bảo.

    "Ừ về sau, gọi tôi là Tiêu Chiến là được, không cần phân biệt!"

    Vu Bân gật gật đầu, vui mừng thốt lên.

    "Vâng! Đại ca!"

    "Đã bảo đừng gọi đại ca"

    "Em sẽ không gọi như vậy nữa, đại ca"

    "Đừng có mà gọi đại ca!"

    "Em xin lỗi đại ca!"

    Tiêu Chiến bất lực nhìn Vu Bân, nhất thời nghẹn không nói nên lời. Tên này là loại cứng đầu khó bảo chứ thành thật cái gì chứ?

    Kỉ Lý nhìn một màn này, cười không chịu được.

    Đứng bên cạnh Vu Bân vỗ vai y: "Ngươi hơi bị thành thật rồi đó!"

    Vu Bân ngơ ngác: "Sao ạ?"

    Kỉ Lý xua xua tay, lắc đầu tỏ vẻ không có gì.

    Ăn cơm xong thì Tiêu Chiến ra sau khuôn viên của trường, lại thấy bóng dáng của ai đó ngồi đọc sách.

    Tiêu Chiến bĩu môi, tên này thật sự quá siêng năng rồi đi? Giờ nghỉ cũng phải đọc sách.

    Tiêu sái bước đến bên cạnh y, nhận thấy có người đến, Vương Nhất Bác liếc nhìn một cái lại nhận ra đó là Tiêu Chiến, nhất thời nhíu mày.

    Tiêu Chiến ngồi phịch bên cạnh y, nhìn thấy sách Ngữ vân trên tay y mà Tiêu Chiến phát ngán. Môn hắn ghét nhất!

    Hắn hỏi: "Này! Cậu không có ban à?"

    Vương Nhất Bác không nhìn hắn, nhưng cũng trả lời.

    "Không liên quan đến cậu!"

    Môi lại bĩu ra.

    "Cứ như vậy bảo sao không có bạn mà!"

    Y nhìn hắn rồi đóng sách ngữ văn lại, đứng dậy rồi đi về. Tiêu Chiến nhìn theo, không cản.

    Nghĩ cũng lạ, tên này từ lúc vào học ở đây cũng đã được một tuần, thế mà nữ sinh vây quanh y tỏ vẻ muốn làm quen y cũng chỉ nói qua loa vài tiếng, gần như không muốn tiếp xúc nhiều.

    Đến bây giờ vẫn chưa thấy y tiếp xúc với bất kì ai? Hay là có chuyện khó nói? Hoặc là có tính khiết phích quá mức nghiêm trọng.

    Tiêu Chiến vẫn ngồi đó suy nghĩ một hồi thì ngủ luôn, đến hết hai tiết văn thì hắn cũng bị một nam sinh xa lạ gọi dậy.

    Dụi dụi mắt nhìn nam sinh trước mặt, hắn nhíu mày, hình như không quen.

    Nam sinh kia cất giọng.

    "Sao lại ngủ ở đây? Em nên đi vào học đi chứ!"

    Tiêu Chiến nhìn bảng tên. Lưu Khải Khoan, là một đàn anh năm ba.

    Lưu Khải Khoan? Hình như hắn đã được nghe ở đâu đó rồi thì phải?

    Lưu Khải Khoan..

    "Là Lưu Khải Khoan, cựu thành viên NES!"

    Nhất thời biết mình hơi vô lễ, Tiêu Chiến cúi đầu xin lỗi.

    NES viết tắt cho National Excellent Students (Học Sinh Xuất Sắc Toàn Quốc)

    Trong NES có 3 thành viên, Lưu Khải Hoan là một trong số đó.

    Lý do vì sao Tiêu Chiến biết?

    Một năm trước khi mới vào học cấp 3, lớp 10. Tiêu Chiến không có nổi tiếng như bây giờ, thậm chí là vô danh.

    Năm đó vì bị ngã bệnh mà hắn phải nằm ở phòng y tế của trường, lại nghe bên cạnh có hai nữ sinh nói chuyện với nhau.

    "NES mới thành lập, tao thật sự mong chờ đấy!"

    "Phải nghe nói họ nhảy đep, hát hay lại còn là đại diện của trường để tham gia nhiều Cuộc Thi khác nhau, mang về không biết bao nhiêu vinh dự!"

    Tiêu Chiến nghe vậy cũng có chút tò mò, Tiêu Chiến rất thích âm nhạc, phải nói là cực thích nên hắn rất dễ bị thu hút bởi cuộc trò chuyện này.

    NES lập ra trên cơ sở giải trí và đánh dấu 3 học sinh tiêu biểu của trường.

    Hắn nhiều lần trố học để đến phòng âm nhạc mà chỉ có học sinh lớp Chuyên mới được đến đó, để xem 2 người nhảy, không hiểu vì sao luôn luôn chỉ có 2 người, mặc dù nhóm là có ba thành viên. Nhiều lần như vậy mà Tiêu Chiến cũng không thấy rõ mặt của họ, chỉ biết được mỗi một thành viên đó là Lưu Khải Khoan.

    Rồi Tiêu Chiến học theo, nhảy theo và hát theo giai điệu của học.

    Tiếc rằng đầu năm nay đã tan rã vì hai thành viên trong đó đã đến tuổi 20, cần du học ở Mỹ.

    Đến bây giờ, Tiêu Chiến vẫn ngưỡng mộ cách họ hòa mình vào âm nhạc, cực thích nên vẫn nhớ rất rõ.

    Mà có lẽ Tiêu Chiến không biết, Vương Nhất Bác cũng là cựu thành viên của NES

    Continue..
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...