Truyện Ngắn Để Một Mai Không Hối Tiếc - Lê Thành Long

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Kyohagi Erika, 13 Tháng mười một 2019.

  1. Kyohagi Erika

    Bài viết:
    3
    Để một mai không hối tiếc

    Tác giả: Lê Thành Long

    Thể loại: Truyện ngắn

    Văn án:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Lê Thành Long
     
    Lãnh YVô Ky Cơ Tiện thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười một 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Kyohagi Erika

    Bài viết:
    3
    Chap 1: Một ngày thường nhật.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên inh ỏi. Anh nằm đó, vờ như đã chết, chiếc điện thoại vẫn tiếp tục kêu lên những tiếng ồn ào khó chịu. Biết mình không thể trốn tránh, anh mở mắt ra, rõ ràng là anh đã tỉnh từ khi nào rồi, anh từ tốn tắt chuông báo thức đi rồi lại nằm đó nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi. Căn phòng nhỏ 10 mét vuông với chiếc giường và chiếc bàn làm việc đặt cạnh bên, dưới đất vương vãi giấy nháp, bút, thước và những vỏ mì gói. Bây giờ là 5 giờ sáng, cũng như mọi ngày, anh dọn dẹp cái đống bừa bộn mà đêm hôm trước anh bày ra, bộ dạng lười biếng của anh là không thể chối cãi, chẳng hiểu anh nghĩ gì mà lại tự hành hạ mình như vậy, ngay cả anh cũng không giải thích được. Tiếng mưa bắt đầu lách tách rơi trên trần nhà lợp tôn rồi trở thành ào ào. Anh kéo tấm màn cửa sổ ra, sao mai đã mất tăm, mặt trời cũng chẳng ló dạng, thay vào đó là mây cùng với bầu trời tăm tối. Tại sao anh lại tồn tại? Phải chăng anh là kẻ thừa của cuộc đời này? Dọn dẹp xong, anh nhanh chóng rửa mặt và khoác lên mình một bộ quần áo khá bình thường, đeo cái thẻ sinh viên vào rồi ngồi đợi đến đúng 6 giờ để bắt đầu lên đường đến trường. Qua cửa sổ, những hạt mưa tạt vào rồi kéo xuống thành các vệt dài, lâu lâu, vài cơn gió thổi làm đảo chiều bay của các hạt mưa, bầu trời sáng dần, đường xá vắng hơn so với mọi khi, chắc là người ta đợi hết mưa rồi mới ra khỏi nhà. Trời âm u lạnh lẽo, anh ngồi ăn sáng bên cửa sổ, cũng là mì gói, anh nghĩ rằng ăn mì sẽ đỡ tốn thời gian hơn mặc dù anh đã rất chán ngán nó rồi. Anh ngồi đó, chờ đợi một điều gì tốt đẹp sẽ đến, nhưng không, chỉ có thời khắc 6 giờ đến - thời khắc mà dù cho thời tiết như thế nào, anh cũng phải lếch xác lên trường. Vì điều gì vậy? Anh mở cửa phòng, mặc áo khoác vào và mang theo cặp cùng với chiếc ô, cẩn thận khóa cửa. Đến trước cổng nhà trọ, anh lưỡng lự một hồi rồi mở ô, đẩy cửa và bước đi.

    Trời lạnh thật, bàn tay lạnh ngắt ướt nhẹp của anh cầm chiếc ô, tay còn lại xách cặp. Anh băng qua các khu phố nhỏ hẹp, ra đường lớn, qua đường, đi dọc vỉa hè. Trời thì cứ mưa, người thì cứ đi, bao quanh anh là những tòa nhà cao tầng, và trên đầu anh là một bầu trời trắng xóa. Con người lẻ loi giữa phố ngày mưa. Thật khó để tỏ ra mạnh mẽ trong những thời điểm như thế này, mưa càng lúc càng lớn, anh tấp vào một mái hiên để trú mưa, hi vọng trời sẽ dịu lại để anh có thể tiếp tục hành trình. Một chú mèo lông trắng nằm đó nhìn anh trìu mến, bị thu hút bởi ánh mắt trong veo, anh ngồi lại vuốt ve chú mèo một cách mê mẩn, chú mèo dễ thương ngồi vào lòng anh, nỗi buồn của anh phần nào được an ủi. Đôi khi, trong một vài hoàn cảnh nhất định, sẽ có thứ làm cho ta tạm vơi đi sự buồn tủi của cuộc đời mình, quên đi những điều phiền muộn. Anh lại nhìn vào cơn mưa, cố để nghĩ ra cho mình một lý do để cố gắng, nhưng vẫn chưa nghĩ ra được, anh bứt rứt lắm, cũng phải đành như vậy thôi. Mưa nhỏ lại, anh chia tay chú mèo rồi bước đi tiếp, trời sáng lên hẳn, phố xá đã bắt đầu đông dần, tiếng còi xe xuất hiện, người đi đường vội vã, hấp tấp, riêng mình anh cứ bước từng bước chậm rãi. Chẳng có lý do gì mà anh phải bước vội cả.

    Dòng người tấp nập, chen chút nhau làm cho không khí ấm lên, chỉ có nỗi cô đơn thì vẫn luôn ở đó, toát hẳn ra ngay cả bên ngoài con người của anh. Nói chung, ngày hôm nay của anh cũng như bao ngày khác. Đến trường, những tia nắng sớm luồng qua những kẻ hở của các tòa nhà chiếu rọi con đường, những chậu hoa đặt bên ban công, trên lá còn đọng lại dư âm của cơn mưa sớm, trời sáng, bầu trời trong xanh thuần khiết, anh ngước nhìn ngôi trường, ngước nhìn bầu trời rồi dõng dạc bước qua cổng. Anh khẽ mỉm cười.

    **********​

    Chuông trường vang lên, ai nấy cặp sách về nhà. Anh cũng vậy, dù cũng có vài đứa bạn rủ anh đi chơi. Anh ít khi đi chơi cùng bạn bè, anh không phải là người khó hòa nhập hay gì cả, anh thậm chí còn là người thuyết trình rất tự tin và rất khéo ăn nói, mà anh chỉ muốn đi vào những dịp thực sự đặt biệt. Vì sao? Anh cũng chẳng trả lời được. Anh không thích ai, cũng chẳng dám thích ai và cũng chẳng ai thích anh - anh nghĩ vậy. Anh bước ra đường, lúc này, bầu trời đã ửng hồng, mặt trời đã khuất sau chân trời nơi cuối con đường. Anh lại bước về nhà. Đường về nhà vẫn vậy, vẫn là những con đường, những khu phố hẹp rồi đến nhà trọ anh. Khung cảnh cứ lặp đi lặp lại mãi, suốt một năm rưỡi qua kể từ khi anh học đại học xa nhà. Khoảng thời gian trước thật đẹp, anh được hạnh phúc bên gia đình, bạn bè, được đi chơi đây đó, được sống vô tư không lo nghĩ. Còn bây giờ, anh sống xa gia đình, lâu lâu thì gọi điện về thăm hỏi gia đình, bạn bè thì ai cũng có con đường riêng cho mình, anh cô đơn lắm. Phải chăng, cái giá của sự trưởng thành là ta phải luôn sống trong những suy nghĩ về tương lai, về mai này chúng ta sẽ làm gì, sẽ như thế nào, phải cô đơn, phải khoác lên mình những "chiếc mặt nạ" tỏ ra là mình ổn, bởi vì cho dù mình như thế nào đi nữa thì ai sẽ quan tâm đến mình, chỉ có chính mình mà thôi. Vào phòng, anh nhẹ nhàng đặt chiếc cặp xuống, đi tắm rửa rồi bật chiếc laptop lên đọc tin tức như mọi khi. Đến tầm 7 giờ tối, anh ra đầu ngõ để kiếm gì đó ăn. Khu phố anh sống nhộn nhịp vào ban đêm, dọc hai vỉa hè, các hàng quán với đủ thứ món ăn ngon, mùi hương thơm phức bao trùm. Điều này làm anh thỏa mãn nhất trong cuộc sống hiện tại, là niềm an ủi nho nhỏ của anh. Tầm nửa tiếng sau, anh quay về phòng trọ, bắt đầu làm việc. Đầu tiên, anh hoàn thành các bài tập về nhà, ôn tập những kiến thức đã học rồi lại đọc thêm bài mới. Sau đó, việc mà anh làm mãi suốt bao nay vẫn chưa thành, cũng là nỗi lo lắng của anh, đó là anh muốn khởi nghiệp. Anh thử hết mô hình này đến mô hình khác đều thất bại, cứ như thể thành công là không dành cho anh, anh cảm thấy tủi nhục lắm. Anh nỗ lực chưa đủ hay là do cuộc sống bất công? Chiếc đèn bàn rọi sáng một góc phòng, một con người vẫn cần mẫn làm việc, phố xá im ắng dần, tiếng còi xe, tiếng cười nói không còn nữa, thay vào đó là tiếng xe tải lâu lâu chạy ngang qua, máy xe ầm ầm. Một dáng thanh mảnh của ai đó lén nhìn qua cửa sổ, muốn giúp anh nhưng chẳng biết phải thế nào, lại lủi thủi, lặng lẽ đi. Anh cứ làm việc quên thời gian, đến lúc mà nhà nhà đã tối đèn, tiếng xe vắng hẳn, anh mệt mỏi rồi mới nghỉ.

    Đã 11 giờ rồi, anh nằm ra giường, nhìn trần nhà, thở dài một tiếng, cố ngủ. Anh muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ lại mục đích mà anh chọn con đường này: Vì một tương lai hạnh phúc, anh lại nhắm mắt mà tiếp tục. Nhưng bấy nhiêu động lực ấy vẫn chưa đủ với ann, trong bóng tối, anh tìm kiếm một ánh sáng có thể dẫn lối anh đi đến hạnh phúc. Anh đã luôn do dự về con đường mình đã chọn, do dự về giấc mơ của mình - một giấc mơ đẹp nhưng xa vời, ít ra là xa vời trong suy nghĩ của anh - anh không thể thoát khỏi vòng lặp đó. Anh chỉ mong một ngày kia, một cơn gió mát sẽ xoa dịu cơn nắng gắt, một cơn mưa nuôi sống sa mạc khô cằn, một tiếng chim xóa tan bầu trời hiu hắt và có lẽ.. một cô gái để anh không phải cô đơn.
     
  4. Kyohagi Erika

    Bài viết:
    3
    Chap 2: Trên đỉnh đồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng hôn buông xuống một vùng quê nọ. Bầu trời ánh vàng hoe, những đám mây ửng hồng trôi lững lờ. Mặt trời đã khuất nửa tít xa xa đồng cỏ. Gió thổi làm cỏ cây lá nghiêng ngiêng xì xào. Một con đường quanh co nằm giữa một bên là đồng xanh mênh mông, một bên là đồi thoải chạy dọc men theo. Đó là con đường đi từ làng ra thị trấn. Con đường này chỉ nhiều người qua lại vào buổi sáng sớm khi học sinh đi học, các bác nông dân dắt trâu ra đồng và buổi chiều thế này, khi học sinh ra về, khoảng thời gian còn lại, con đường chỉ lặng lẽ nằm đó. Hai cô cậu học sinh vẫn còn lang thang bước từng bước nhẹ nhàng. Vẻ đẹp của buổi chiều tà thật cuốn hút, thật phí khi bỏ qua, cô gái cũng thấy được điều đó, cô gọi cậu con trai: "Nè, cảnh đẹp quá, lên trên kia ngồi xíu đi rồi đi tiếp.". Cậu trai đồng ý, cả hai thiếu niên leo lên ngọn đồi rồi ngồi quay mặt về phía mặt trời. Cậu con trai không ngồi yên được, cậu ghé sát mặt xuống nhúm cỏ tìm kiếm một thứ gì đó, cậu trượt xuống rồi lại leo lên, cậu giơ tay lên trời để hứng cơn gió, cậu còn rủ cô làm chung cho vui. Nhưng, vẻ mặt của cô gái thì khá lo lắng, cô hỏi:

    - Học xong năm nay ấy chuyển lên thành phố hở?

    - Đúng rồi, còn ba tuần nữa là mình đi rồi! - cậu con trai thản nhiên trả lời - Mình lên trên đó một mình, ba mẹ sẽ gửi tiền hằng tháng, nghĩ tới cảnh được tự lo cho bản thân, mình vừa háo hức cũng vừa lo lắng nữa.

    - Ấy đi chừng nào mới về?

    - Mình cũng không biết nữa.

    Thế là cả hai im lặng, hẳn là có điều gì khó nói ở đây, chắc đó là một tình cảm trong sáng thầm kín mà không thể thổ lộ ra được. Người mà mình dành tình cảm sắp đi xa rồi, đi mà không biết khi nào trở lại. Một sự im lặng buồn bã, người chưa đi mà cảm giác trống vắng đã đến, cảm xúc lẫn lộn. Muốn nói ra lại sợ, sợ rằng sẽ mất luôn điều quý báu duy nhất của mình, nghĩ đến rồi lại thôi. Đành chấp nhận rằng người ấy đi thật rồi, chẳng quay lại đâu. Nhưng, nếu chấp nhận là dễ dàng như thế thì tại sao con tim lại đau, nước mắt rưng rưng muốn tuôn trào. Không, phải mạnh mẽ, tự nhủ với bản thân rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Không thể, dù cố gắng rất nhiều nhưng thật sự là không thể mạnh mẽ được. Có lẽ, những cảm xúc này sẽ mãi dằn vặt trái tim nhỏ bé này. Mái tóc cô gái trong bộ đồng phục bồng bềnh trong gió, ánh mắt nhìn xa xăm.

    - Ấy đẹp thật đó! - cậu con trai vô tư.

    - Thật hả?

    - Thật! Mình sắp đi rồi, ấy phải kiếm bạn đi, lúc nào cũng lủi thủi một mình sẽ tự kỉ đó.

    - Ừa, ấy lên thành phố phải cố gắng học nha, sau này mới có người thích á.

    - Hỏng thèm đâu.

    Rồi không khí yên lặng lại tiếp tục, không biết phải nói gì nữa, không nghĩ ra được gì để nói, trong đầu lúc này chỉ còn một chuyện cần nói nhưng không nói được. Thật sự là rất sợ, sợ mình bị lãng quên, sợ mình không nói người ấy sẽ không biết, nhưng cũng sợ người ấy sẽ nghĩ khác về mình, không đủ dũng khí để nói. Thôi bỏ đi! Cô gái đứng dậy, hai đứa cùng đi về nhà. Mặt trời sắp xuống hẳn rồi, bóng tối cũng dần che phủ, chim đã về tổ hết, gió cũng ngừng thổi, ánh vàng của bầu trời sạm đen dần, bóng hai thiếu niên khuất đi, màn đêm buông xuống, khung cảnh tĩnh mịch tuyệt đối, thời gian như ngưng đọng.

    **********​

    Cũng con đường ấy, cũng thời gian ấy, cũng đỉnh đồi ấy, nhưng chỉ còn một đôi mắt long lanh trong suốt. Cái nhìn xa thật xa của đôi mắt ấy ôi thật đẹp biết bao! Một con người ra đi, để lại bao niềm tiếc nuối cho người ở lại. Cảm thấy hối hận về những điều chưa nói, cảm thấy cô đơn một lần nữa bám víu mình, khung cảnh nhòe đi không còn đẹp như mọi khi nữa. Gió vẫn thổi mát rượi, mái tóc xanh mơn mởn có lẽ mãi chỉ dành cho một người. Người đó thật sự đã chiếm lấy một vị trí rất quan trọng trong tim, không thể thay thế được. Hi vọng mai này, sẽ được gặp lại người mình yêu mến. Những tâm sự của một người trẻ đã gửi gắm cho đất trời, nơi đây sẽ là nơi lưu giữ những kí ức tuyệt đẹp về hai con người - người ra đi tìm thành công, người ở lại chờ hạnh phúc.

    Thời gian vẫn trôi đi, cô gái cũng tìm được con đường của mình. Tốt nghiệp phổ thông rồi, ba mẹ hỏi ý kiến cô về việc học tiếp đại học, cô đồng ý, thế là cô được ba mẹ cho phép lên thành phố để học cũng như người bạn xưa kia. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, tối hôm trước khi khởi hành, cô ngủ trễ hơn so với mọi khi, chắc là do suy nghĩ nhiều, suy nghĩ về quang cảnh nơi phố thị, suy nghĩ về tương lai của mình, và đặc biệt là không biết cô sẽ gặp lại được người bạn mà cô yêu mến hay không. Dù sao thì Trái Đất cũng rất nhỏ bé mà, kiểu gì thì cũng sẽ gặp nhau thôi. Nghĩ ngợi một hồi, cô cảm thấy rất hào hứng, lên đó rồi cô sẽ quyết tâm để đạt được ước mơ của mình, cũng như tìm kiếm chàng trai ấy.

    Buổi sáng cuối cùng cũng đến, màn sương sớm phủ quanh làng, tiếng chim ríu rít, tiếng gà gáy, bầu trời trong veo, không khí mát lạnh. Qua con đường ra thị trấn, học sinh, phụ huynh đi trên đường thành một hàng trải dài. Xa xa đồng cỏ, trâu, bò đứng gặm cỏ, miệng nhồm nhoàm, cái đuôi thì phẩy phẩy. Cũng là khung cảnh thường ngày mà, nhưng sau hôm nay, có lẽ cô sẽ chẳng còn được chiêm ngưỡng nó nữa, cái thiên nhiên trìu mến, những con người chân chất, mọi thứ sẽ chỉ còn là quá khứ. Ra thị trấn, rồi đến bến xe, cô nói lời tạm biệt cha mẹ, tạm biệt mấy đứa em, hứa hẹn về một ngày về nào đó. Cô bước lên xe, xe khởi hành, rời xa thị trấn, rời xa làng quê. Chuyến xe hướng tới tương lai.
     
    Alissa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...