Cổ Đại [Edit] Xuân Hương Thuyết - Vu Tình

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Mạn Đà Sa Hoa, 23 Tháng chín 2019.

  1. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai năm sau ----

    "Ca ca a ca ca, hiến dâng mĩ sắc, muội muội sợ hãi nhảy khỏi giường.." Nàng thấp giọng hát, một đường đi tới tiền sảnh.

    Thủ hạ đang canh giữ ở tiền sảnh, hắn dẩu dẩu môi. "Đỗ lão bản đang ở bên trong."

    "Phó Lâm Xuân đâu?" Bận bịu từ sáng sớm đến tận trưa, nàng còn chưa có cơ hội nhìn nam nhân kia.

    "Ở trong thư phòng đọc sách. Hắn định ỷ lại vào ngươi phải không? Chờ giải quyết xong Huyết Ưng, Kim Triêu cũng có thể thành thân rồi." Thủ hạ kia cười khẽ.

    "Còn lâu, bây giờ tự do hơn nhiều." Hôm nay đặc biệt mệt mỏi, nàng chỉ muốn đi đánh một giấc.

    Cứ đến mùa xuân hàng năm, nàng lại một phen đau đầu, lợi nhuận các cửa hàng, khảo sát địa điểm cửa hàng mới, các khoản chi tiêu của Vân gia trang, những chuyện sổ sách vặt vãnh phải làm, muốn chạy trốn cũng không thoát.

    Nhưng, sau khi cơ thể nàng trúng Huyết Ưng, được sự ngầm cho phép của Vân gia trang, những trợ thủ của nàng sẽ cùng gánh vác công việc với nàng, để cho nàng cho nhiều cơ hội nghỉ ngơi, hạn chế đến mức tối đa trường hợp bị Huyết Ưng quấy nhiễu.

    Nhưng mặc dù cuộc sống của nàng bây giờ trôi qua rất nhanh, nàng cũng chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình, dù sao Phó Lâm Xuân bốn mươi mới thành thân, nàng vẫn có thể tiêu dao như thường. Nàng bước vào tiền sảnh, cười nói:

    "Đỗ công tử, có chuyện sao?" Nàng nhìn thấy trong phòng khách còn có một vị thanh niên nữa. "Vị này là?"

    "Vị này là đại công tử Hoa gia trang, Hoa Li." Đỗ Liên Chi nói.

    Nàng chào hỏi: "Hoa công tử." Lại nhìn Đỗ Liên Chi. "Hai vị tới là?"

    "Cũng không có gì, chẳng qua muốn báo cho ngươi biết, Hoa gia trang cũng đã biết hang ổ của Lý cô nương,"

    Nàng nâng mi, nhìn Đỗ Liên Chi.

    Đỗ Liên Chi dứt khoát nói thẳng:

    "Vân gia trang là vì Lý cô nương mới lùng bắt Huyết Ưng đúng không? Ngươi trúng Huyết Ưng, Phó Lâm Xuân vì ngươi mà bán mạng tìm thuốc?"

    Con ngươi nàng chớp chuyển, thừa nhận nói: "Đỗ công tử quả thật tin tức nhanh nhạy, Kim Triêu bội phục."

    "Người quang minh không nói tiếng lóng, thiếu niên trông bình thường kia là Phó Lâm Xuân dịch dung đúng không? Lý cô nương ngươi trước giờ đều thông minh, hẳn biết Phó Lâm Xuân cùng ngươi ở chung một chỗ, tất cả đều là muốn lợi dụng ngươi, cái cây sinh tài của Vân gia trang!"

    Nàng cười ha ha: "Đỗ công tử không phải cũng muốn lợi dụng ta sao? Dù sao cũng đều là lợi dụng, chọn người tuấn tú một chút, luôn luôn vui mắt. Hắn dùng thân thể để đổi, ta dĩ nhiên phải tận tâm tận lực rồi!" Hai năm qua Đỗ Liên Chi luôn nghĩ hết biện pháp, muốn cùng nàng liên hôn, cùng tạo nên một chuỗi cửa hàng xưng bá. Nực cười, Lý Kim Triêu nàng là bảo vật vô giá khiến người khác thật lòng yêu thích, còn phải dựa vào vàng bạc châu báu để đổi nam nhân sao?

    "Chẳng lẽ Lý cô nương không sợ hang ổ của ngươi bị tiết lộ ra ngoài?" Đỗ Liên Chi vô tình hay cố ý, ám chỉ Hoa gia trang tùy thời có thể tiết lộ bí mất này.

    Gần đây nàng rất dễ mệt mỏi, liền ngồi xuống ghế, nâng cằm nói:

    "Đỗ gia thương làm việc khá tốt, cần gì phải kết hợp cùng Hoa gia trang? Vân gia trang cùng ngươi lại không có cừu hận, tại sao phải cướp miếng ăn của họ?" Nàng liếc một cái trên bàn trà.

    Ngay cả đãi khách cũng là trà, toàn bộ trong nhà tuyệt không đào ra được một giọt rượu, nàng bị quản thúc rất nghiêm ngặt. Cũng đúng, nàng mà buông xõa, thì những trợ thủ của nàng sẽ thêm phần gánh nặng, hàng năm còn phải đúng giờ đi tảo mộ nàng, thật mệt mỏi a.

    "Ta cùng Vân gia trang không có thâm cừu gì, chỉ là cảm thấy ngươi như vậy không đáng giá, ngươi vì Vân gia trang làm trâu làm ngựa, có gì tốt chứ? Nhìn xem, rõ ràng có thể đeo vàng bạc, nhưng ngươi lại biến mình thành bộ dạng như vậy, thật là sai lầm!"

    Biến thành như thế nào? Nàng rất thảm sao? "Ta trời sinh tính tình keo kiệt, y phục quá tốt, ngược lại sẽ khó chịu. Đỗ công tử, không phải là ta không cho ngươi cơ hội, nhưng là, ngươi bên trái lôi kéo Bành gia thương nói muốn hạ ta, bên phải lại lôi kéo ta nói muốn hợp tác để Bành gia thương không có cơ hội làm ăn, ngươi nói, ta nên tin cái nào mới phải?"

    Sắc mặt Đỗ Liên Chi khẽ biến. "Đây là do người nào đồn đại? Rõ ràng có ý muốn phá sự hợp tác giữa chúng ta."

    Khóe miệng nàng khẽ cong, nhắm mắt.

    Từ xa, "oành" một tiếng, trong lòng có chút chấn động, mí mắt hơi căng ra. Sấm chớp mùa xuân luôn không dự đoán được, khiến nàng sợ hết hồn hết vía.

    Nàng nghe được Hoa công tử kia nói:

    "Đỗ công tử, nếu ngươi lôi kéo Lý cô nương, là muốn đánh sụp Vân gia trang, chuyện đó đại khái không cần, Hoa gia trang sẽ không hỗ trợ làm chuyện mờ ám.."

    Bên trong bắt đầu trở nên ồn ào, bình thường nàng cũng có hứng thú xem người ta gây gổ, nhưng hôm nay lại ngoại lệ, nàng thật ra vẫn còn mệt mỏi. Nói tới nàng cũng là theo quy củ mà đến, sau khi trúng Huyết Ưng, bình thường không được uống rượu, thỉnh thoảng có trốn Lan Thanh bọn họ vụng trộm uống một chút, bình thường cũng ngủ rất sớm, thỉnh thoảng nửa đêm không ngủ được liền ép Đại Nữu tỉnh lại, lúc có Phó Lâm Xuân thì ép hắn tỉnh, lúc đó người phía sau sẽ ôm chặt nàng ngủ tiếp, để cho nàng không có cơ hội làm loạn..

    Như vậy nếu cẩn thận tính ra, cái thỉnh thoảng này cũng hơi nhiều, nếu không tốt cuối cùng nàng liền mất đi cả cái thỉnh thoảng này.

    Nghĩ đến đây, nàng liền muốn khóc thành tiếng. Cái việc muốn một con sâu rượu cai rượu, một con ma cờ bạc từ bỏ đánh bạc, muốn nàng lành mạnh mà sống, nàng không làm được a!

    Một tiếng sấm đột nhiên lại vang lên, khiến nàng không kịp đề phòng. Một cỗ lạnh lẽo vọt lên trước ngực, giống như đại lôi đang tập kích vào huyệt Khổng Hải của nàng, như có một cái ngân châm nhỏ, đâm thẳng vào đầu nàng. Cả người nàng lúc lạnh lúc nóng, đầu óc đau nhức không nói lên lời, không kiềm chế được theo bản năng ngừng hô hấp, kìm nén một ngụm khí cuối cùng.

    Nàng đau đến không nói nên lời, mơ hồ nghe âm thanh đứt quãng của Đỗ Liên Chi.

    "Xuân Hương công tử?" Âm thanh kia giống như cách thiên sơn vạn thủy vọng lại, xa đến mức khiến nàng giật mình.

    Phó Lâm Xuân tới sao? Cũng đúng, chỉ cần hắn ở nhà, mưa một chút, bất kể hắn lười như nào, hắn nhất định sẽ xuất hiện trước mặt nàng. Hắn đã nói, nếu thật sự lôi có đánh xuống, cũng phải đánh cả hai.

    Nghĩ đến đây, nàng liền an tâm, không nhịn được nhả ngụm khí ra ngoài.

    Trong mơ mơ màng màng, nàng đột nhiên cảm giác trời đất một mảnh tĩnh mịch, không có lấy một tiếng hít thở.

    * * *

    Thấy sắc trời sắp có sấm, Phó Lâm Xuân liền ra khỏi thư phòng, hỏi chỗ của nàng, liền một đường đi đến tiền sảnh.

    Có người làm đang dẫn theo một quả phụ xinh đẹp tới.

    Phó Lâm Xuân lơ đãng đối mặt nàng, quả phụ kia trợn to mắt, bật thốt lên:

    "Xuân Hương công tử? Ngươi có biết Đỗ Liên Chi không? Không đúng, người làm nói chủ tử của họ họ Lý! Ngươi lại ở chỗ này, chẳng lẽ, nơi này là nơi ở của Vân gia trang Kim Triêu?"

    Phó Lâm Xuân híp mắt một cái, động tác rất nhanh, đảo mắt đã đến trước mặt nàng ta, ngay lập tức điểm huyệt đạo của nàng, nàng ta kêu thảm thiết: "Đừng giết ta đừng giết ta! Ta nhờ Văn Nhân trang có giải dược, ta cùng Huyết Ưng không quan hệ!"

    Nàng kêu một tiếng, khiến hắn dừng động tác. Chỉ cần một động tác nữa, nàng liền tắt thở. Người chết không biết nói chuyện, sẽ không truyền ra tin tức chỗ ở của Kim Triêu.

    Người làm kia cũng là người Vân gia trang, liền lên tiếng:

    "Quả phụ này là tiểu thương nhân, nói là thấy Đỗ lão bản đi vào nơi này, liền muốn cùng Đỗ lão bản nói chút chuyện làm ăn, ta mới dẫn nàng vào cửa, nàng cũng là Huyết Ưng sao?"

    Quả phụ bị tê liệt trên đất sắc mặt tái nhợt. "Ta không phải, không phải! Nhờ có Văn Nhân trang giúp đỡ, ta mới có thể không bị Huyết Ưng giết, làm một tiểu thương nhân bình thường, ta thề, ta thề, nếu như ta đem nơi ở của Kim Toán Bàn nói ra ngoài, ta chết không có chỗ chôn!"

    "Vì bảo toàn tính mạng mình mà đi giết người, ngươi nói ta tin được không? Ngày nào đó Huyết Ưng đến tìm ngươi, ngươi sẽ không vì tự vệ mà khai ra nàng sao? Lời thề của ngươi, không có chút ý nghĩa nào." Hắn lạnh lùng nói.

    Quả phụ kia chảy nước mắt, ôm lấy bắp đùi hắn, thấp giọng nói: "Xuân Hương công tử, Xuân Hương công tử, chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, ta nguyện ý, ta nguyện ý lấy thân báo đáp.. Chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, bảo vệ ta."

    Phó Lâm Xuân nhìn nàng chăm chú, khách khí cười một tiếng: "Tình thế cấp bách, ta không thể không giết ngươi, xin thứ lỗi."

    Sắc mặc nàng ảm đạm. "Phó Lâm Xuân, ngươi vì bảo vệ Kim Toán Bàn mà lạm sát người vô tội? Ngươi lại vì Vân gia trang mà đi đến bước này? Ngươi muốn dính máu người vô tội sao?"

    Hắn nghe vậy, nghiêng đầu trầm tư. Trong lúc nhất thời, thần sắc xuất hiện nụ cười ôn nhu, thậm chí, còn ngọt ngào.

    Khi con ngươi hắn một lần nữa rơi trên mặt nàng, ngọt ngào kia đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt hắn vẫn ôn nhu như cũ, phong thái cao nhã như cũ, nhưng ngón tay thon dài, giật giật, lại mang sát ý tàn nhẫn.

    Có một số việc, ta không hề muốn nó biến mất, cũng không cần bất kỳ người nào tới phá hư, chỉ có thể ủy khuất ngươi. "

    " Đừng giết ta! Ngươi muốn ta làm gì cũng được.. "

    " Oanh "một tiếng, tiếng sấm nổ ra, không tự chủ được ngước nhìn bạch quang phía chân trời.

    " Xuân Hương công tử? "Người làm thấp giọng kêu.

    Phó Lâm Xuân nhăn mày, trầm tư một lát, sát khí mơ hồ biến mất, gương mặt hắn trong phút chốc lấy lại dáng vẻ ấm áp vốn có.

    " Trông chừng nàng ta. Đến đêm, sai người đưa nàng đến Văn Nhân trang, báo cho Văn Nhân trang chủ, trước khi tổ chức Huyết Ưng hoàn toàn tiêu diệt, không cho phép nàng ta xuất hiện trước mặt bất kỳ người nào. "Hắn lại nói:" Đưa dù của ngươi cho ta. "

    " Phó Lâm Xuân! Phó Lâm Xuân, người sẽ bị trời phạt! "Quả phụ kia kêu lên.

    Phó Lâm Xuân không quay đầu lại, trực tiếp bắn hạt dưa tới điểm huyệt câm của nàng.

    Đi tới tiền sảnh, đã có mưa phùn, hắn lau hết những giọt nước mưa trên áo bào. Lúc Kim Triêu gặp sấm, sẽ trốn trong ngực hắn, người nàng vốn lạnh, nếu nhiễm lạnh, phân nửa sẽ giống như đứa trẻ làm loạn, đây là kinh nghiệm hắn đúc rút được, hết lần này đến lần khác hắn một chút cũng không có ghét bỏ. Nghĩ đến đây, khóe miệng cong lên, thần sắc nhu hòa bước về phía tiền sảnh.

    Trong phòng có Đỗ Liên Chi cùng Hoa gia trang công tử, hắn lơ đãng gật đầu, sau đó rơi trên gương mặt linh hoạt của nàng.

    Nhất thời, hắn đình trệ.

    " Xuân Hương công tử? "Đỗ Liên Chi kêu lên.

    Hắn không chớp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của nàng. Khuôn mặt an tĩnh không chút huyết sắc, lồng ngực không phập phồng..

    Là bộ dạng người chết!

    Đột nhiên, từng đợt đau nhức tập kích làn da trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, một đợt lại một đợt, khiến hắn không kịp ứng phó.

    Hắn vốn tưởng rằng có thể khống chế được bản thân bình tĩnh, vậy mà lần này đánh vào so với năm đó trơ mắt nhìn ngân châm phi vào nàng còn đau hơn gấp nhiều lần.

    Không kịp khống chế!

    Trong miệng xông lên vị ngọt!

    Là máu? Hắn có chút mê muội, vận công điều khí, nhưng phát hiện trước mắt rơi vào một mảng tối tăm. Từ nhỏ đến nay, hắn chưa bao giờ bị tẩu hỏa nhập ma, cũng hiếm khi lâm vào tình cảnh đại bi đại hỉ, nhưng lần này, quá mức đột ngột!

    " Xuân Hương công tử? "Ngay cả đại công tử Hoa gia trang cũng phát hiện có điểm không đúng, nhẹ kêu lên.

    Trong bóng tối, xuất hiện ảo giác bảy màu, một chút thần trí còn sót lại nhắc nhở hắn không thể đi theo, một khi đi theo hắn sẽ nổi điên, từ đây sẽ sống trong ảo giác..

    Bỗng dưng, hắn trở lại cái đêm trừ tịch năm nàng mười lăm tuổi, đệ tử đang chuẩn bị ở tiền viện, hắn vừa từ Cấp cổ các đi ra, liền nghe có người đang cười nói:

    " Cữu cữu, ta bắt được ngũ mai đồng bản, dù gì ngươi cũng phải thưởng cho ta mà, chi bằng đừng ở trong trang đón trừ tịch, cùng ta về nhà đi. "

    Hắn dừng bước, đứng trong hành lang tối tăm. Hắn nhớ ra rồi, Kim Toán Bàn đầu tháng mười hai đã được lựa chọn, Tam công tử đã xin chỉ thị, lựa ngày đem Kim Toán Bàn vào Cấp cổ các, ghi nhớ bối cảnh gia sản của Kim Toán Bàn hiện tại.

    Tam công tử nói:" Không phải lúc trước ngươi nói, năm nay sẽ cùng bằng hữu đón sao? "

    " Cùng cữu cữu một chỗ, vẫn tốt mà. "

    Tam công tử mỉm cười, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía này.

    Nàng cũng quay đầu nhìn lại, hai viên vải nhung ở vòng tai đánh vào gò má." Có ai sao? "Nàng chuyển mắt.

    ".. Không có. "Tam công tử thu hồi tầm mắt, cười nói:" Ta đưa ngươi ra khỏi trang. "

    " Được a! "Nàng cười he he đi theo Tam công tử rời đi, lúc ra khỏi hành lang dài một lần nữa lại quay lại nhìn hướng hắn đang đứng, trên gương mặt tràn đầy nghi hoặc, xoa xoa huyệt đạo có chút đau sau tai, lầu bầu nói:" Rõ ràng không có ai, cữu cữu gặp quỷ sao? "

    " Cái gì quỷ? "

    " Không có không có.. "

    Tính hắn có hơi tùy tiện, vốn tưởng rằng chuyện đã qua liền cho qua, không ngờ rằng, trí nhớ lại rõ ràng như vậy, hắn lại trở về thời điểm nàng mười tám tuổi, nàng tỏ tình trước mặt mọi người, hắn làm như không thấy.. Trừ tịch nàng bị buộc lập lời thề, hắn chỉ đưa mắt nhìn.. Nàng trúng Huyết Ưng, hắn ảo não hối hận.. Nàng cùng hắn cắn hạt dưa đến nát bét, hắn cười vui vẻ.. Da thịt gần gũi cùng nàng đùa bỡn, hắn sinh lòng yêu mến.. Vô số ký ước phóng ra, tán loạn trong khoảng không đen tối.

    Một góc bóng tối, chỉ còn lại hình ảnh nàng đang nhắm mắt ngồi chống tai đằng kia.

    Thật ra thì, Kim Triêu bây giờ có phải đều là ảo giác của hắn? Lúc đó hắn ở Thanh Môn trúng Kỳ Lân cỏ suy nghĩ đến nàng, cũng đã nổi điên cho đến tận bây giờ, hết thảy đều là ảo tưởng của hắn, Lý Kim Triêu thực sự từ trừ tịch năm đó đã không quay đầu lại, hôm nay nàng vẫn ở một nơi nào đó đang bừng bừng sức sống phải không?

    Nếu bản tính hắn tùy tiện, bất kể được mất, vì sao bây giờ hắn lại bị tẩu hỏa nhập ma?

    Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân mình là người thâm tình, nhưng hắn quả thật rất thích Kim Triêu, khi ở bên ngoài theo dõi tung tích Huyết Ưng, hắn không có cắn hạt dưa, ngược lại rất thích ăn đậu đường, bởi vì vậy sẽ khiến cho hắn nhớ lại dáng vẻ tức giận của nàng. Hắn chưa bao giờ dành tâm trí vào ván cờ, mỗi lần nàng đặt một quân cờ trắng, hắn sẽ tự nhiên đặt xuống một quân đen.

    Cho đến hôm nay.

    Hắn có thể giết một người vô tội, chỉ vì bảo vệ một nữ nhân.

    Hắn có thể không giết một người, chỉ vì để cho một nữ nhân không phải chịu nỗi thống khổ khi sấm đánh. Hắn không giết quả phụ kia, có phải ông trời sẽ không dọa Kim Triêu nữa không?

    Hắn biết nàng rất tiều tụy, mặc dù bị trúng Huyết Ưng, nhưng nàng tính tình phóng khoáng, không câu nệ, ham chơi, đây mới là nguyên nhân khiến thân thể nàng yếu ớt. Hắn từng âm thầm hỏi Ngũ thúc, Ngũ thúc có bao nhiêu đảm bảo, người trúng Huyết Ưng, chỉ cần hàng năm uống giải dược, thì sẽ không bị đột tử.

    Sẽ không bị đột tử!

    Không phải là ảo giác!

    Đột nhiên trong lúc đó, trong khoảng không xuất hiện một tia sáng, hắn thoát khỏi ma chướng, nhất thời trở lại thực tại. Nàng vẫn ở ngay tại đó, tròng mắt không an phận vẫn như vậy, mặc y phục mùa đông thật dày, không nhìn ra ngực phập phồng.

    Hắn không chớp mắt, cất bước lại gần, đi tới trước mặt nàng, si ngốc tìm kiếm một biểu tình dù là nhỏ xíu của nàng.

    Ngủ sao? Ngủ sao? Sẽ không đột tử, sẽ không đột tử..

    Đột nhiên, nàng giật giật, từ từ mở mắt. Lúc đầu, nàng có chút mê muội, tựa như không biết đang ở đâu. Tiếp theo, trong con ngươi hiện ra bóng dáng hắn, nàng mệt mỏi nói:

    " Phó Lâm Xuân? "Nhẹ nhàng cười một tiếng:" Ta vừa rồi, cảm thấy thật yên tĩnh, ngay cả tiếng sấm cũng không thấy, ta còn đang cùng nương ta nói chuyện, chợt nghe thấy ngươi mắng ta, ta mới giật mình tỉnh dậy. Ngươi đang gọi ta sao? "

    Hắn vẫn mở to mắt nhìn nàng.

    Nàng khép hờ mắt, mệt đến mức không còn sức giơ tay lên che miệng ngáp, cười nói:" Mới vừa rồi ngươi rốt cuộc mắng ta cái gì? "

    ".. Ta mắng ngươi cái gì? "

    Nàng có chút kinh ngạc giọng nói của hắn to bất thường, suy nghĩ một chút, nói:

    " Thật giống như đang mắng.. Lý Kim Triêu ngươi mà bỏ đi, ta sẽ chết cho ngươi xem, ta bị dọa sợ liền tỉnh lại. "Suy nghĩ một chút thật là buồn cười, cái người công phu lười biếng cao cường này, cách cái chết còn mấy thập niên đi.

    " Ngươi mà bỏ đi.. Ta sẽ chết cho ngươi xem.. cho nên, ngươi không được rời đi, không thể đi.. "

    Âm thanh kia, thật thấp, lập tức nhớ tới, khiến nàng cả người có chút sợ hãi. Tiếng sầm lại nổi lên, khiến nàng kinh ngạc, tiếng sấm ban đầu lớn như vậy sao? Tại sao mới vừa rồi nàng mới tỉnh lại?

    Hắn hoảng hốt đưa tay qua, chậm rãi xoa xoa vành tai lành lạnh của nàng.

    Nàng di một tiếng:" Sao tay ngươi lại lạnh như vậy? "Nàng ảo giác sao? Còn có chút run rẩy.

    " Ta mới đội mưa đi tới, tất nhiên là lạnh. "Hắn nhẹ giọng, đem cả người nàng yếu ớt bế lên, ôm vào trong ngực, thật chặt. Bất kể nàng có mê man trong hư ảo, chỉ cần còn sống, hắn sẽ ôm lấy không buông.

    Lúc nàng tỉnh lại, đã là nửa đêm. Nàng sờ gối bên cạnh, phát hiện không có người, cảm thấy kỳ lạ.

    Bên trong phòng không có ánh nến, nhưng tối nay trăng tròn, ánh trăng theo cánh cửa sổ mở phân nửa chiếu vào, Phó Lâm Xuân dựa vào bình phong cạnh cửa sổ, mái tóc dài rũ xuống, áo ngoài khoác hờ, thờ ơ cắn đậu đường.

    Đã trễ thế này, còn chưa ngủ? Thật là hiếm thấy.

    " Ngươi nói, một người sau khi tẩu hỏa nhập ma sẽ sống trong thế giới như thế nào? "Giọng nói ôn tồn tự dưng vang lên trong đêm xuân.

    Nàng bị sợ cũng không phải là vậy, nếu như không phải sống chung hơn hai năm, quen thuộc thói quen của hắn, nàng còn cho rằng thời khắc này Phó Lâm Xuân đang cùng quỷ nói chuyện.

    " Ai tẩu hỏa nhập ma? "Nàng tò mò.

    " Ta nói, sau khi tẩu hỏa nhập ma, người này sẽ sống trong đoạn ảo giác vui vẻ nhất cuộc đời mà không biết. "Hắn tự hỏi tự trả lời:" Vậy ta, bây giờ là tẩu hỏa nhập ma, hay là ở cuộc sống thực? "

    " Dĩ nhiên là cuộc sống thực! Ngươi muốn sống trong ảo giác, thế ta chẳng phải là người giả sao? "Nàng mắng.

    Hắn nghe vậy, rốt cuộc quay đầu nhìn nàng, nghiêng đầu trầm tư hồi lâu. Cuối cùng, mới nói:

    " Nếu là tẩu hỏa nhập ma.. mà ngươi được sống, ta cũng tình nguyện. "

    " Phi, rõ ràng còn sống, sao ta lại ở trong ảo giác của ngươi được? "Nàng phải thừa nhận tên khốn này không có bị quỷ nhập." Ta lạnh quá, ngươi lên giường đi! "

    Hắn hạ màn che, hướng nàng đi tới.

    Nàng kêu lên:" Cởi giầy, nhớ cởi giầy. "Nàng than thở, quỳ ở trên giường, thay hắn cởi áo ngoài." Ngươi nhớ thay ta cởi áo ngoài, còn mình thì lại lười làm, nào có cái loại đạo lý này.. Ngươi nhìn ta làm gì? "

    Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt như cũ không rời nàng, liền ngồi ở mép giường.

    " Ngươi ngủ trước đi. "

    Con ngươi nàng xoay tròn, bĩu môi, nói:

    " Ngươi muốn xem ta ngủ, cũng được. "Nàng chui vào trong chăn, nhắm mắt cười nói:" Ngươi sớm biết Đỗ Liên Chi là mỏ vàng sau lưng Hoa gia trang, đúng không? Vốn là ta không có tình cảm gì, nhưng hôm nay ta mới cảm thấy công tử Hoa gia trang cũng không tệ lắm, coi như có chút phân biệt tốt xấu. Nói không chừng tương lai có thể một mình phụ trách đi. "

    " Có thể một mình phụ trách không phải rất tốt sao? Tương lai không có Vân gia trang, lịch sử giang hồ vẫn có thể lưu truyền xuống. "

    Nàng chợt trợn mắt.

    " Thế hệ này của chúng ta tài năng không nhiều, có lẽ không tới hai thế hệ nữa, họ Phó, Công Tôn có thể buông tay đi làm chuyện mình thích. "Hắn một mực nhìn nàng, mỉm cười nói.

    Vân gia trang căn bản cố tình đem cái xác cũ tồn tại trăm năm này để cho người ta dựa vào.. Nhưng nàng lại có thể hiểu được, bởi vì thỉnh thoảng nàng cũng rất muốn trở lại là Lý Kim Triêu chỉ bán rượu!

    " Hai thế hệ, còn khá lâu đây. "Nàng cười nói.

    " Ít nhất tôn nhi của ta và ngươi có lựa chọn, cái này cũng không sai. "

    ".. Ta ngủ đây. "Nàng nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng sắc mặt dần nóng lên.

    Nương, cha sẽ cùng ngươi nói những lời này sao? Rất có thể đi, chỉ có cái thiên kim tiểu thư như người mới có thể vui sướng cùng cha chạy trốn. Tôn nhi? Nàng còn chưa nghĩ xa như vậy đâu. Khóe miệng nàng không che giấu được nụ cười, nói:

    " Phó Lâm Xuân, ngươi hát ru ta ngủ đi. "

    " Được. "

    Khuôn mặt nàng tràn ngập vui vẻ. Giọng hát của hắn khá tốt, chỉ cần không mở mắt nhìn hắn hát nghiêm túc, tuyệt đối là một loại hưởng thụ.

    Ban đêm yên tĩnh, tiếng hát ấm áp nhẹ nhàng truyền tới.

    " Muội muội a muội muội, ca ca thương, ca ca muốn.. sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà, răng còn chưa mọc, cái miệng nhỏ nhắn không có răng khiến người ta yêu thích.. "

    Nàng đột nhiên mở mắt, nhìn ngón tay hắn đang giơ ra giữa không trung, tựa như muốn dò xét hơi thở của nàng.

    ".. Phó Lâm Xuân, ta chưa có chết. "

    " Ta biết, ngươi không chết được. "Hắn lên giường, kéo chăn qua, không nằm xuống ngủ, mà cúi đầu hôn nàng.

    Nàng giật mình, trực giác ôm cổ hắn. Một đầu tóc đen rơi xuống hai bên nàng, che giấu tầm mắt bên ngoài. Nàng chủ động hôn trả, thử lấy ngọn lửa nhỏ đối kháng ngọn lửa lớn, hôn hôn, thầm kêu không ổn. Bình thường hắn rất tùy ý, nhìn nàng xoay mình đè lên hắn, hắn cũng mặc kệ nàng chơi đùa, nhưng bây giờ nàng thử phản kích, phát hiện hắn lại bất động như núi.

    Mẹ nó a! Tiểu dương rốt cuộc hóa thành đại dã lang! Lần này thảm rồi!

    Nụ hôn nóng bỏng như lửa khiến nàng không cách nào chống đỡ, buộc phải giơ cờ trắng đầu hàng, mười ngón tay thăm dò vào bên trong áo hắn, vuốt ve lồng ngực săn chắc. Ấm áp, thật là ấm áp a.. Thật sự muốn cùng hắn hòa làm một, chiếm giữ ấm áp của hắn.

    " Thật tốt, tim ngươi đập vẫn còn ở.. "Giọng hắn ôn tồn nói, hôn cổ nàng." Cổ? "

    " Làm đi! "Là người phải đến nơi đến chốn, làm xong chuyện trước, lại nói có được không hả?

    Hắn lại hôn mi tâm nàng, cúi đầu nhìn đôi mắt cất giấu lệ quang của nàng, ôn nhu nói:

    " Ngươi là nữ nhân đầu tiên của ta. "

    Nàng ngừng, lại ngừng, ngừng lần ba, ngừng đến khi, đầu óc hỗn loạn dần tỉnh táo lại, nàng thấp giọng nói:

    " Ngươi nói sai chăng? Hẳn là, ngươi là nam nhân đầu tiên của ta mới đúng. "

    " Vậy sao? "

    Nàng đỏ mặt, khóe miệng ngậm chứa ý xuân, ôm chặt hắn, nói to:

    " Phó Lâm Xuân, ngươi đúng là lười triệt để! Cõi đời này, chỉ có ta mới có thể làm cho ngươi cảm thấy hứng thú, khiến cho ngươi đặt trong lòng, khiến cho ngươi muốn một ngụm ăn sạch ta, đúng không? "Người này đúng là vận cứt chó, rõ ràng lười đến mức đối với nữ nhân không có hứng thú, thế mà hết lần này đến lần khác lại vô tình nhảy vào cuộc sống của nàng, lập tức cắm rễ! Nàng đã nói, ai mà thích nàng liền cắt không đứt mà!

    Hắn lau giọt lệ ở khóe mắt nàng, sau đó cúi đầu liếm ngón tay.

    " Thế nào là phu thê? Hơn phân nửa, đều giống như chúng ta vậy, trong lòng ta nhiều người, trước kia ta làm ổ ở Vân gia trang, là không có việc gì làm, bây giờ ta làm ổ ở nhà, là bởi vì ở đây có người ta yêu. "

    Nàng nhìn hắn.

    Hắn lại cười khẽ, hôn lên trán nàng, lẩm bẩm nói:

    " Ta thích một cô nương, vốn tưởng rằng đôi bên hữu tình, cùng nàng làm bạn đến già, đã đủ hài lòng, cũng chưa từng nghĩ đến việc khác, nhưng không ngờ, hóa ra yêu mến nhất lại có thể giết người, ngươi đúng là cỏ kỳ lân của ta. "Hắn dừng một chút, nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của nàng, hắn lại mỉm cười:" Kim Triêu, lời này ta nhất định phải nói, nếu không nói, có lẽ ngày nào đó ngươi tiếc nuối, ta cũng sẽ tiếc nuối. "

    ".. Ngươi muốn nói gì? "Giọng nàng có chút khàn.

    Vẻ mặt hắn bình tĩnh, cười nói:

    " Không có gì quan trọng. Ta chỉ muốn nói với ngươi, Kỳ lân cỏ có thể khiến người sinh ảo giác, cuối cùng là nổi điên. Gốc kỳ lân cỏ này lưu lại trong cơ thể ta càng lâu, tương lai bộc phát càng không lường trước được. Hiện tại nàng mới bầu bạn cùng ta có mấy năm, ta thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma. Đúng ra với bản tính của ta, bị tẩu hỏa nhập ma sẽ rất khó. Nhưng hết lần này đến lần khác, đột nhiên, trong đầu ta nghĩ cứ mê muội như vậy, có phải hay không sẽ tốt hơn? "Hắn im lặng thật lâu, sau đó, khàn giọng cười:" Ngươi nói, đây có phải báo ứng không? "

    Nước mắt nàng chảy xuống, lắc đầu một cái, mím môi, ôm lấy hắn, mắng:

    " Tên khốn này, sau này ta phải chú ý nhiều hơn mới được! Mẹ nó, dọa ta như vậy! Báo ứng cái gì chứ? Ta mà bị lôi đánh, ngươi cũng không thoát được, ngươi bị báo ứng thành người điên, ta sẽ cùng ngươi trở thành người điên! "

    Nàng cũng không quản khi đó nàng là người chết rồi, làm sao cùng hắn điên được! Khốn khiếp! Người này, thật sự tính tình ôn hòa sao? Căn bản chính là giấu bản tính tuyệt tình!

    " Được rồi! "Nàng khóc lóc nói:" Ta thề, sau này không có thỉnh thoảng chơi đùa nữa! Ta sẽ chú trọng sức khỏe, sau này mặt đầy nếp nhăn mới đi gặp Diêm vương, vậy.. "

    " Sau khi ngươi đầu thai, hãy tới chứng kiến kết cục của ta sau khi ăn cỏ Kỳ lân. "

    Nàng ngừng khóc.

    "... "

    Mẹ nó, đồ ác độc! Phó Lâm Xuân tính cách tuyệt tình, tuyệt đối là bí mật lớn của Vân gia trang, vẻ ôn hòa đều là mặt nạ. Nàng la lớn:" Ta thề, khi mặt đầy nếp nhăn mới đi gặp Diêm vương, kiếp sau, sẽ trở lại nhìn Phó Lâm Xuân biến thành, biến thành dáng vẻ người điên! "Mẹ nó mẹ nó! Bị ăn chắc rồi!

    " Ta yên tâm rồi. "

    Yên tâm? Đây chính là hắn đã nói" không nói ra trước, cả hai sẽ tiếc nuối "? Đúng! Hắn sẽ không tiếc nuối, bây giờ tiếc nuối sẽ là nàng a! Khốn khiếp! Nào có người độc ác nguyền rủa bản thân mình như thế! Để xem, ngày nào đó nàng bị Diêm vương bắt đi đánh cờ, nàng sẽ phủi mông đi không thèm quay đầu lại.. Đều là cái rắm, ai còn quản hắn!

    Khó trách buổi chiều lúc ôm nàng về, hắn không nói một câu. Nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng bởi vì quá mệt liền chìm vào mộng đẹp, lúc nhắm mắt lại, còn thấy hắn xoay người hướng phía ngoài cửa sổ không biết ói cái gì.. Hộc máu sao?

    Nghĩ đến đây, trong lòng liền mắng hắn không biết bao nhiêu lần, ôm chặt lấy hắn, càu nhàu vài tiếng, đột nhiên cảm thấy, sau này lôi có đánh, nàng cũng không sợ như vậy. Khóe miệng cong lên, không ngại xấu hổ dời sự chú ý của hắn, hỏi:

    " Vậy ca ca bây giờ có muốn tiếp túc không, hay là đi ngủ? "

    Lần này, hai chữ" ca ca "mang theo mấy phần tình ý mập mờ.

    Con ngươi hắn đen kịt, lại tựa như ngọn lửa bảy màu rực rỡ. Hắn từ từ nói:" Tiếp tục đi. "

    Nàng vốn cho rằng hắn sẽ nói tùy tiện, nàng liền có thể tự mình tiếp tục, sau đó xoay người đè lên hắn, thế mà hắn lại tung ra đáp án này.

    Nàng vội vàng muốn đẩy ngã hắn đoạt lấy quyền làm chủ. Nàng thích cùng hắn chơi đùa như vậy, bình thường hắn đều thuận theo nàng -----

    Đẩy, đẩy, đẩy ------

    Vẫn bất động a!

    Nương uy, oanh liệt hy sinh.. Đây là ý thức cuối cùng của nàng.

    Một đêm này, nàng vùng vẫy giữa phong ba bão táp giữa biển khơi, vùng vẫy lại vùng vẫy, cho đến khi, không thở nổi, thật vất vả bò lên bờ lại bị người ta kéo xuống biển, cứu mạng a! Nàng thề, nàng đảm bảo sẽ sống đến bảy mươi tám mươi, làm ơn cho nàng lên bờ đi.. Nàng một lần nữa chiến đấu với công lực giang hồ rất yếu a..

    Nàng nhận thua! Sau này, không dám đem hắn thành búp bê vải đùa bỡn nữa, búp bê vải phản kích rất đáng sợ a!

    Bản tính của Phó Lâm Xuân, căn bản không phải ấm áp, cũng không phải tuyệt tình, mà là tiểu nhân mang nặng lòng báo thù đi!

    * * *

    Mấy năm sau ---

    " Kim Triêu! "

    Lý Kim Triêu vừa xuống xe, quay đầu nhìn lại, liền kinh ngạc cùng

    Mừng rỡ.

    " Lan Thanh, thật quá trùng hợp! Chúng ta cùng nhau về nhà! "

    Lan Thanh bước nhanh tới, Đại Nữu ở phía sau kéo chày gỗ chạy theo hắn, cuối cùng Lan Thanh thở dài, quay đầu ôm lấy nàng, cùng hướng nàng đi tới.

    Nàng tiến lên đón, cười nói:

    " Nói trước, nói trước, ngươi không được phép để Đại Nữu ở đây, một mình chạy đi giúp Ngũ thúc tìm phương pháp điều chế giải dược Huyết Ưng! Ngươi ít nhất phải ở lại đây hai tháng, ngày ngày bồi chúng ta ăn cơm mới được! "

    Lan Thanh cười nói:" Từ giờ muốn ta ở lại bao lâu cũng được. "Hắn mặc Đại Nữu lôi kéo tóc hắn.

    Lý Kim Triêu sửng sốt một chút.

    Lan Thanh ôn như nói:" Giải dược, đã điều chế được rồi. "

    Nàng há hốc mồm.

    " Ta cùng Phó Lâm Xuân mang thuốc trở lại, nửa đường gặp Nhạc Quan Vũ. Vừa vặn, để giải trừ Huyết Ưng, cần nội lực thâm hậu, Nhạc môn chủ không nói hai lời, liền nguyện ý hao tổn mấy năm công lực, cùng Phó Lâm Xuân thay phiên giúp ngươi hóa giải dược tính. Chẳng qua là Nhạc môn chủ có chuyện quan trọng dính thân, ta nhất thời đợi không được, liền trở về báo tin cho ngươi trước. "Có người tương trợ, tuyệt đối là chuyện tốt với Kim Triêu, khó trách Phó Lâm Xuân nguyện ý kiên nhẫn chờ Nhạc Quan Vũ, phòng ngừa trường hợp nàng ta đổi ý.

    Lan Thanh nhìn gương mặt ngây ngô của nàng, không kiềm chế được cười búng trán nàng một cái.

    " Sau này, lại là Kim Triêu mạnh như rồng như cọp. "

    Nàng nghe vậy, vui mừng, vỗ một phát vào bắp đùi, vui vẻ nói:

    " Nói đúng! Sau này lại là Lý Kim Triêu sinh long hoạt hổ, hàng đêm múa hát! Bắt đầu từ hôm nay, trong nhà không mua trà nữa, đổi hết thành rượu đi! "

    "..."

    Lan Thanh than thở. Đại cô nương trước mặt, bất kể có hay không trúng Huyết ưng trong người, thật ra thì có khác nhau đâu chứ?
     
    Trần Ngọc Phong thích bài này.
  2. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Vĩ thanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba năm sau ----

    Tại thành Vân gia trang cư ngụ.

    Thời gian đếm ngược đến thời điểm trừ tịch, trên đường phố người đến người đi, bên trong một thương lâu trong thành, lại là một mảnh yên tĩnh.

    Lý Kim Triêu hiện tại, khóe mắt đã có chút nếp nhăn, lúc quay đầu nhìn lại, mang theo khí tức phố phường, màu da khỏe mạnh, tính tình có lúc cùng hài tử không khác là bao, cùng Đại Nữu làm trò vô lại, thậm chí vô lại cả với nam nhân bên gối nàng, cực kỳ không biết xấu hổ, nhưng giờ phút này, cả người nàng một thân y phục sạch sẽ, chắp tay đi theo Đỗ Liên Chi lên lầu hai.

    "Ở ngay bên trong." Đỗ Liên Chi nói.

    Nàng gật đầu một cái, tiến vào trong căn phòng đặc biệt. Căn phòng đặc biệt không một bóng người. Nàng nghe Đỗ Liên Chi kinh ngạc nói:

    "Còn chưa tới.. Cũng đúng, là chúng ta đợi Bành lão bản, mới là phải phép."

    Nàng hết nhìn đông lại nhìn tây, đi tới trước cửa sổ, nhìn đường phố náo nhiệt, sau đó chọn một chiếc ghế gần cửa sổ ngồi xuống.

    "Lần này, gặp gỡ ba bên, hy vọng có kết quả tốt." Đỗ Liên Chi lẩm bẩm.

    Nàng đùa nghịch đồng tiền đeo bên hông, cười nói: "Tất nhiên sẽ có kết quả tốt. Ngươi tốn bao công sức trên giang hồ, sớm muộn cũng xong đời, muốn từ giang hồ kiếm lợi không đơn giản, còn không bằng trở lại môi trường quen thuộc."

    "Lý cô nương không phải cũng lăn lộn trong giang hồ, toàn lực chống đỡ Vân gia trang sao?"

    "Nhưng là, ta ở trong đó rất khoái trá, không vui thì ta đã sớm chạy, huống chi bây giờ còn có nam nhân ta thích ở.." Nói đến đây, chợt có người gõ cửa.

    Một tên tiểu bộc mang trà đi vào.

    "Mời dùng." Tiểu bộc rất kiêu ngạo nói: "Điểm tâm đều là thứ Xuân Hương công tử thích ăn."

    Đỗ Liên Chi kinh ngạc.

    "Trà là đồ Bành lão bản thích uống." Một cẩm y thanh niên từ ngoài cửa đi vào.

    "Bành lão bản!" Đỗ Liên Chi tiến lên tiếp đón.

    Thanh nhiên cười nói: "Đỗ lão bản không ngại nếm thử một chút, mỗi một lão bản đến thương lâu, đều sẽ mang một ít trở về. Đỗ lão bản có chút hứng thú, có thể tiến lên Kim Hương lầu, Kim Hương lầu có thực đơn mỗi tháng của Vân gia trang, để cho ngươi có thể hưởng thụ hết thảy phong cách ăn uống của Vân gia trang.

    " Vân gia trang? "

    " Vân gia trang tạo ra xu hướng, tất nhiên cơ hội làm ăn vô cùng tốt, Hoa gia trang có năng lực không thua kém, ta cũng chỉ so sánh mà làm theo thôi. "Thanh niên cười, đi tới cạnh nàng lại nói:" Uống một chút trà đi, Lý cô nương, trà, là loại Bành lão bản thích uống. "

    Mắt nàng sáng lên, ực ực một hơi cạn sạch.

    Đỗ Liên Chi sát ngôn quan sắc, có chút nghi ngờ, nhưng không hỏi ra miệng. Chỉ nói:

    " Lần này gặp mặt, là ta cùng Lý cô nương cùng hẹn Bành lão bản, từng bộ phận hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, nếu như ba bên đều đồng ý, Bành lão bản nhất định sẽ có chỗ tốt.. "

    " Được. "

    Đỗ Liên Chi sững người, từ từ nhìn về phía Lý Kim Triêu, mới vừa rồi là nàng trả lời..

    Thanh niên cười nói:

    " Đỗ lão bản, thật ra thì sau khi Đỗ lão về cõi tiên, chúng ta đã muốn thâu tóm Đỗ thương gia, ngươi nóng vội mưu cầu hảo tâm, chỉ muốn thoát khỏi gánh nặng, đáng tiếc, nhãn giới có chút.. Mấy năm nay ta vẫn luôn quan sát ngươi, ngươi quá nóng nảy, bỏ vào Hoa gia trang quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy, núi vàng núi bạc cũng sẽ tiêu tan, lần này hai phe hợp tác, ngươi chỉ cần an phận một chút, ta dám cam đoan, tương lai trong giang hồ Đỗ gia thương sẽ có một chỗ đứng. "

    " Hai phe? "Hắn chần chờ.

    Lý Kim Triêu cười xấu xa hai tiếng, nói:

    " Đỗ công tử, ngươi cho là sau lưng Vân gia trang chỉ với một vài việc buôn bán có tiếng tăm, là có thể tiêu hoài không hết sao? Thay vì cố sinh một đứa con trai không có đầu óc kinh doanh đen tối, chẳng bằng qua tay ta, còn có thể giữ lại một chút. Lần tới, ngươi có đi đến sòng bạc của Bành gia, ta sẽ sai người tiếp đón tử tế. "

    Đỗ Liên Chi trợn mắt nhìn nàng.

    " Ta quên nói, mẹ ta họ Bành. "Nàng cười nói

    Ánh mắt Đỗ Liên Chi dừng trên năm tấm tiền đồng bên hông nàng, lại chuyển qua thanh niên vẫn cho là Bành lão bản.

    Trên cổ tay thanh niên kia có buộc một sợi dây màu vàng, trên đó có bốn tấm tiền đồng nhỏ.

    Thanh niên này, cùng Lý Kim Triêu là người một nhà!

    * * *

    Vừa rời khỏi thương lâu, nàng hết nhìn đông lại nhìn tây. Rất lâu chưa quay trở lại, Kim Hương lầu chú trọng mặn và cay, nàng nhất định phải quay lại chốn cũ!

    Nếu Vân gia trang có lòng muốn Hoa gia trang lớn mạnh, nàng sẽ không để Đỗ Liên Chi hủy diệt Hoa gia trang. Chi tiết hợp tác với Đỗ Liên Chi, nàng liền giao cho nhị Bành lão bản, hiện tại nàng.. Nuốt nước bọt, trong bụng đều là nước trà, nhất định phải đi Kim Hương lầu một chuyến.

    Chính vào lúc đang nghĩ như vậy, đột nhiên trên đường có tiếng kêu sợ hãi, một tia sáng chiếu giọi vào mắt, nàng sợ hết hồn, trực giác lấy hộ uyển để che, nhiệt độ quét qua nàng, đập vào thân cây đại thụ gần đó.

    " Mẹ nó! "Nàng kêu to, cả người nhảy ra xa." Là tiểu xú đầu nhà nào không có lương tâm, lại nghịch cầu lửa.. "Không đúng, con nít chủ yếu chỉ thích chơi cầu tuyết, người muốn nghịch cầu lửa chỉ có Tam thái tử Na Tra kia!

    Nàng định thần nhìn lại, đám người vội vã tập trung một chỗ trên đường. Nàng không che giấu được tò mò, chen mình vào nhìn bát quái.

    Trong đám người, có người lẩm bẩm:

    " Nhìn lực đạo cầu lửa này, lớn nhỏ, cũng biết là của Hoàng Sơn tam hiệp. Không, hiện tại gọi là Tam cẩu. "

    Nàng chăm chú nhìn, người đang nói chính là đại công tử Hoa gia trang. Hoa gia trang rốt cuộc cũng biết xuất quỷ nhập thần.

    " Tam cẩu? "Nàng hỏi.

    Đại công tử Hoa gia trang kia cũng không quay đầu lại, thuận miệng nói:

    " Theo những gì nghe được, hai tháng trước Hoàng Sơn tam hiệp chính tay chém kẻ địch. Ăn miếng trả miếng, vốn là chuyện giang hồ thường tình, nhưng hết lần này đến lần khác Tam hiệp ngay cả ba mươi sáu miệng người nhà vô tội cũng giết, thây xác không còn nguyên vẹn. Xuân Hương công tử trực tiếp đem Hoàng Sơn hiệp đổi thành Tam cẩu. Hơn ba mươi năm qua, giang hồ có quy định bất thành văn, cừu hận có lớn thế nào đi nữa cũng không thể liên lụy đến người nhà, nói tới, đây chính là quy định Vân gia trang một tay thúc đẩy.

    "Phó Lâm Xuân?" Tam cẩu la hét, khiến mọi người trốn ở góc phải che hết lỗ tai.

    "Phó mỗ không phải đang ở đây sao?" Âm thanh của Phó Lâm Xuân từ xa tới tựa như sóng nước lăn tăn, róc rách chảy.

    Đôi mắt nhỏ của Lý Kim Triêu nhất thời mở to, xoa xoa mắt nhìn thật cẩn thận. Rõ ràng chính là Phó Lâm Xuân đang nhàn nhã ở đầu đường tản bộ, sao trong nháy mắt đã đến giữa đường phố?

    Cả người hắn y phục mùa đông mới, chắp tay đứng đó, phong thái tiêu sai làm cho người khác thèm thuồng. Nàng chùi chùi khóe miệng, rõ ràng đã nhìn quen, nhưng vẫn dễ dàng bị mê hoặc, đáng ghét.

    Hoàng Sơn tam hiệp giận dữ nói:

    "Khá lắm Phó Lâm Xuân! Ngươi không phân biệt phải trái, dùng danh nghĩa Xuân Hương công tử, hủy đi danh dự ba người chúng ta, Vân gia trang căn bản không nói chuyện công bằng! Ngươi không đốt cuốn sách kia, hôm nay chúng ta Hoàng Sơn tam hiệp tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!"

    "Sau khi thiêu hủy thì sao?" Phó Lâm Xuân ôn hòa hỏi.

    "Sau khi thiêu hủy tất nhiên phải viết lại. Giết người đền mạng là đạo lý bất di bất dịch, cha nợ con trả là điều dĩ nhiên, nếu như ngày đó bọn chúng không hợp lực phản kháng, chúng ta cần gì phải.." những tiếng xì xì xầm xầm, thao thao bất tuyệt nổi lên.

    "Lão thiên a, bọn họ đang thuyết thư sao?" Nhị công tử chạy như điên đến bên người Phó Lâm Xuân nói nhỏ: "Loại chuyện điên đảo thị phi này, chúng ta làm sao có thể viết được?"

    "Được a! Lão Bát, đem sách ác nhân giang hồ tới." Phó Lâm Xuân mỉm cười nó.

    Sổ tự công tử Vân gia trang cơ hồ đều đến đông đủ, chúng vị công tử trợn mắt nhìn hắn, Bát công tử lại cố gắng nhìn ánh mắt Phó Lâm Xuân, trao đổi một chút.

    Phó Lâm Xuân hiền lành dễ thân cận bên trong trang công nhận là sự thật, nhưng không nghĩ sẽ đối với Tam cẩu dễ thân cận đến mức này chứ?

    "Không chỉ phải tiêu hủy sách ác nhân giang hồ kia, còn phải đem chúng ta viết vào sách hiệp nhân giang hồ." Hoàng Sơn

    Tam hiệp mừng rỡ.

    "Chuyện nhỏ."

    "Còn nữa, chúng ta rõ ràng là Hoàng Sơn tam hiệp, ai đổi thành Tam cẩu?" Hoàng Sơn tam hiệp được voi đòi tiên.

    "Ừ.." Phó Lâm Xuân quay đầu hỏi: "Là ai đổi thành Tam cẩu?"

    Các sổ tự công tử đồng loạt trợn mắt nhìn Phó Lâm Xuân. Sẽ là ai đổi chứ? Có thể tùy tiện sửa bậy danh hiệu người khác chỉ có một, người kia còn hỏi lại bọn họ là ai đổi!

    "Nếu như hôm nay không làm rõ phải trái, Vân gia trang làm sáo có thể đặt chân trên giang hồ? Phó Lâm Xuân, ngươi phải nhận lỗi!"

    "Thật xin lỗi, là Phó Mỗ dạy dỗ không nghiêm, lão Bát còn không mau đi lấy?"

    "Vân gia trang luôn luôn nổi tiếng là công chính.." Làm sao có thể dễ nói chuyện như vậy?

    "Các ngươi đều nói là sự thật rõ ràng, liền theo ghi chép của các ngươi."

    "Ngươi thề? Sau khi đem chân tướng chúng ta nói viết vào sách, vĩnh viễn không thay đổi?"

    Phó Lâm Xuân khẽ mỉm cười, nụ cười kia làm người ta như tắm trong gió xuân. Đôi mắt tuấn tú khẽ liếc, rơi vào trong đám người, rồi sau đó một mực dừng trên người nàng.

    Lý Kim Triêu khẽ giật mình. Mẹ nó, Lý Kim Triêu nàng mới vào thành, hắn đã có thể phát hiện ra nàng?

    "Xuân Hương công tử?" Hoàng Sơn tam hiệp kêu lên.

    Phó Lâm Xuân từ tốn nói: "Ta thề, nếu như đổi một chữ, liền bị thiên lôi đánh."

    Lý Kim Triêu nghe vậy, sững người. Nam nhân này, có phải thề thốt quá tùy tiện không?

    "Phó Lâm Xuân, ngươi tưởng chúng ta là trẻ lên ba dễ gạt! Chúng ta nói cái gì ngươi liền đồng ý cái gì? Tuyệt đối là giả!" Lúc nói xong câu cuối, một tên Hoàng Sơn cẩu kích động rút cung ra.

    Trong nháy mắt, cung bị gãy.

    Lý Kim Triêu phát hiện nàng cùng mọi người đang làm cùng một động tác ----Dùng sức rụi mắt.

    Cung quả thật đã gãy, hơn nữa Tam cẩu nằm tê liệt trên mặt đất không nhúc nhích, Phó Lâm Xuân đứng cạnh Tam cẩu, phủi áo choàng, lại cười nói:

    "Áo mới này, không thể dính máu." Chờ đến khi trình diễn đủ rồi mới dính, tương đối thỏa đáng. Nhưng lời này hắn không thể nói ra miệng. "Phó Doãn, tới xử lý ba người này."

    "Xin hỏi.. Xử lý như thế nào?" Phó Doãn khiêm tốn thỉnh giáo.

    "Đừng để bọn chúng tới ầm ĩ lần nữa là được." Phó Lâm Xuân tùy ý nói.

    "Đợi đã, đợi đã!" Hoàng Sơn tam cẩu cho dù chết, cũng muốn bảo vệ danh tiếng. "Phó Lâm Xuân, vô luận thế nào, mới vừa rồi ngươi đã thề.."

    Phó Lâm Xuân cái tên mặt trắng đó làm bộ giật mình, nói: "Aiz, ta đã thề cái gì?"

    "Nếu như ngươi không sửa lại sách giang hồ, sẽ bị thiên lôi đánh!"

    Phó Lâm Xuân dừng lại một chút, từ từ ngẩng đầu nhìn trời xanh, cười nói:

    "Thời tiết hôm nay không tệ." Dứt lời, không để ý tới bọn chúng nữa.

    "Phó Lâm Xuân, ngươi còn muốn mặt mũi hay không? Ngươi đã thề, ai cũng nghe thấy, hôm nay ngươi vi phạm lời thề, căn bản không xứng với cái danh công tử của Vân gia trang!" Hoàng sơn tam cẩu nói.

    Phó Lâm Xuân không đau không nhột, hoàn toàn coi thường.

    Cằm nàng như muốn rớt, nhưng là, nàng lại muốn cười. Nàng đùa nghịch mái tóc có chút nhạt màu, tóc nàng vốn đen tuyền, sau khi trúng Huyết Ưng, trong một đêm sức khỏe liền thay đổi, hiện tại tuy Huyết Ưng không còn trong cơ thể nàng, nhưng màu tóc vẫn không quay về được ban đầu, tuy nhiên, nam nhân kia vẫn yêu thích là được.

    Con ngươi nàng bắt đầu không an phận khẽ đảo qua lại, rồi sau đó, sảng khoái cười trộm, hướng Phó Lâm Xuân chậm rãi bước tới.

    Phó Lâm Xuân quay lưng về phía nàng, cho nên hắn không có nhìn thấy nàng đang đi theo hắn, mà sổ tự công tử cùng một số dân chúng, lại đồng thời dừng động tác.

    "Ca ca a ca ca, có nguyện ý cùng muội muội tay trong tay, cả cuộc đời, tương thân tương ái, hôn hôn môi, sờ sờ ngực.."

    Bỗng dưng, Phó Lâm Xuân dừng bước. Nàng cũng dừng bước theo.

    Hắn từ từ xoay người, liếc về phía nàng.

    Nàng cười hắc hắc hai tiếng, đi tới trước mặt hắn.

    Hắn nâng mắt.

    Thật quá đáng, mới có mấy tuổi hay là một tên tiểu mặt trắng, ngay cả nếp nhăn cũng không có. Nếu như không phải buổi tối thường xuyên có cơ hội nghiệm thân, xác nhận nam nhân này thật sự là nam nhân, nàng thật sự sẽ cho rằng là yêu ma quỷ quái ở đâu tới.

    Đầu năm nay tổ chức Huyết Ưng đã hoàn toàn bị tiêu diệt, Vân gia trang trong tối ngoài sáng tác động không ít. Năm nay, nàng cuối cùng cũng có thể xuất hiện quang minh chính đại, có thể cùng Phó Lâm Xuân không dịch dung ngay trước mặt mọi người nói chuyện.

    "Cái này.. như thế nào lại tốt như vậy chứ?"

    "Ừ?" Hắn mỉm cười nói.

    "Trừ tịch năm nay ta định phân thành hai nửa, một cùng lão nhân gia bọn họ, nửa kia, không biết đi đâu mới tốt? Đêm trừ tịch, đêm đẹp thật khó khăn a!"

    Nụ cười hắn không thay đổi, nhưng trong đáy mắt xuất hiện dục vọng mỏng manh. Nàng giật mình, quyết định ngay tại ban ngày ban mặt khiêu chiến giới hạn của Phó Lâm Xuân, bởi vì lúc biển khơi nổi sóng rất đáng sợ, nàng lại không thể bò được lên bờ, chỉ có thể khóc thất thanh cầu xin tha thứ.

    "Nếu như ngươi không ngại, vậy thì tới Vân gia trang đón trừ tịch đi. Ngươi đã hơn tám năm chưa từng trở lại Vân gia trang đón trừ tịch, bên trong thay đổi rất nhiều." Hắn ôn nhu nói.

    "Ta nên dùng thân phận gì để ở tại Vân gia trang đón trừ tịch đây?" Con ngươi nàng khẽ chuyển, cười xấu xa.

    Đúng vậy, cần dùng thân phận gì? Trừ tịch tại Vân gia trang từ trước tới nay toàn là người trong nhà, người ngoài cơ hồ rất ít tham gia, sổ tự công tử không chớp mắt chờ câu trả lời của Xuân Hương, thậm chí, Bát công tử trực tiếp đá văng Tam cẩu, ngồi xổm dưới đất viết lách. Đại công tử Hoa gia trang nhìn thấy, cũng vội vàng mượn giấy bút, ngay tại chỗ múa bút. Tuyệt đối không thua Vân gia trang!

    "Ừ.. Thân phận gì được nhỉ?" Hắn nghiêng đầu suy nghĩ như không có chuyện gì xảy ra.

    Phi, người này thật giỏi làm bộ làm tịch! Nàng hiện tại chính là báo thù! Mùa xuân hàng năm, Phó Lâm Xuân gặp xuân thì hương, hại cái người bên gối như nàng, mỗi ngày đều tỏa mùi hương, thật quá mất thể diện. Mùa xuân, là ác mộng của nàng! Hết lần này tới lần khác hương thơm trên người hắn khiến nàng không dễ nhức đầu, hại nàng mỗi tối đều bị hắn ôm như gối ôm.. Khóe miệng nàng khẽ cười, nói:

    "Nghe nói tổ huấn Phó gia bốn mươi tuổi mới thành thân, ngươi mới có hai, ba mươi năm, không gấp không gấp."

    "Tổ huấn gì? Ta không nhớ." Mặt hắn đầy vô tội.

    Ánh mắt nàng khẽ trợn, cũng biết người này căn bản không có đem chuyện này để trong lòng. Hiện tại nàng rất vui vẻ, cuộc sống tự do, mặc dù hương hương lão yêu trong nhà thường dùng hành động cao nhã để đùa bỡn vô lại, nhưng nàng nghĩ, cả đời Lý Kim Triêu nàng đã coi như là tận hứng, thành hôn hay không cũng được, chẳng qua thỉnh thoảng nhớ tới nương nàng sau khi thành thân quá mức vất vả, nàng lại thấy mấy năm nay nhàn nhã thật tốt.

    Hắn đưa tay vuốt ve bông tai mười năm không đổi của nàng. "Lúc thành thân cũng đeo bông tai này đi." Hắn đột nhiên nói.

    "Được.." Đáp quá nhanh, nàng trừng mắt nhìn hắn, đánh cuộc! "Phó Lâm Xuân, ngươi có dám ngay lúc này hôn ta không?"

    "Dám a." Hắn cúi đầu xuống, kề sát miệng nàng, ngọn lửa lập tức nổi lên.

    Nàng nhảy về sau một bước, tránh nụ hôn sâu của hắn. May mà thoát được, nếu thật sự bị ngọn lửa chiếm lấy, nàng cũng không cần mặt mũi. Cả con đường một mảnh tĩnh mịch, nàng cố giữ bình tĩnh, quyết định lùi trước rồi nói sau.

    Nàng cười rạng rỡ: "Buổi tối ta sẽ ghé qua trang, bây giờ ta.. đi gặp một cố nhân."

    "Không bằng mời đối phương cùng tới trang đi. Mùa đông hay có giông tố, vừa có giông tố ngươi rõ ràng sợ hãi như thế nào, lại muốn chạy tới chỗ ta, ta làm sao có thể để muội muội một mình bên ngoài?" Phó Lâm Xuân mặt mũi như xuân, cười khoái trá.

    "..."

    Mẹ nó, nhìn thấu nàng muốn đi Kim Hương lầu ăn no rượu say? Nàng không kịp nói gì, liền bị hắn ôm lấy eo, nhìn có vẻ thân mật, nhưng thực chất là bị kéo đi.

    Những người từng chứng kiến cảnh tượng năm đó Lý Kim Triêu tỏ tình bị cự tuyệt, toàn bộ như tượng gỗ, không một ai nói lời nào.

    Sổ tự công tử, vùi đầu ghi chép.

    Phó Lâm Xuân, danh hiệu Xuân Hương công tử, tuổi ngoài bốn mươi mới thành thân. Ngày thành thân là mùa đông trừ tịch, thê tử Lý Kim Triêu dùng kiệu tám người khiêng rước vào Vân gia trang. Lý Kim Triêu, ở trong thành bán rượu, tính cách vui vẻ, nữ tử một đời kiệt xuất, Phó Lâm Xuân không kìm được động tâm, theo đuổi khổ cực hơn mười năm, khiến ông trời cảm động, kết thành giai ngẫu.

    Ngày đó giông tố không ngừng, chắc chắn là ông trời chúc mừng.

    * * *Xuân Hương tình sử ; Vân gia trang biên soạn.

    Phó Lâm Xuân, danh hiệu Xuân Hương công tử, tuổi ngoài bốn mươi mới thành thân. Thê tử Lý Kim Triêu lấy kiệu lớn tám người khiêng rước vào Vân gia trang, ngày đó, rất nhiều người nghi ngời là người của Lý Kim Triêu từ khắp nơi tiến vào trong thành. Lý Kim Triêu, mỗ thương lão bản, thích nuôi dưỡng nam sắc, Phó Lâm Xuân chính là một trong số đó, sau chuyện này Lý Kim Triêu chủ động cầu hôn, ý đồ đoạt quyền Vân gia trang, Phó Lâm Xuân sai lầm coi như trân bảo, Vân gia trang lâm nguy.

    * * *Xuân Hương công tử tình sử ; Hoa gia trang biên soạn.

    "Lý Kim Triêu, rốt cuộc có thân phận gì?" Có người đồng thời đọc qua sách của Vân gia trang cùng Hoa gia trang, đối với những lời viết ra này tương đối hoang mang. Trước kia chỉ cần tin Vân gia trang là tốt rồi, bây giờ nên tin ai?

    "Lý Kim Triêu, tất nhiên là nữ tử bán rượu, quyển của Vân gia trang này, là quyển do Xuân Hương công tử viết, mới cất vào Cấp cổ các tầng thứ hai, còn chưa đủ chân thực sao?" Có người đáp như vậy. Giang hồ sử, không ngừng ghi chép lại.

    Toàn hoàn thư.
     
    Trần Ngọc Phong thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...