Ngôn Tình Nhầm Lẫn Định Mệnh - Kim Nhật Nguyệt

Discussion in 'Hoàn Thành' started by Kim Nhật Nguyệt, Sep 26, 2018.

  1. Kim Nhật Nguyệt My sunshine

    Messages:
    57
    Chương 20: Trong lòng em tôi là gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian cứ thế trôi qua hơn nửa năm trong êm đềm và yên ả, như điềm báo tiếp theo sẽ có giông tố. Hôm nay, khi Kiều Ny và Giai Tuệ vừa đến văn phòng làm việc thì thấy mọi người xôn sao bàn tán "mọi người có nghe nói chưa, em gái của Tổng giám đốc cùng bạn gái của Tổng giám đốc tới, và còn cả giám đốc Triệu Minh Hùng cùng tới đây đó", nhân viên lễ tân cũng nói "nghe nói bạn gái của Tổng giám đốc mới du học ở Anh trở về, xem ra lần này chúng ta sắp có Tổng giám đốc phu nhân rồi", nhân viên phục vụ nói "nghe nói họ là thanh mai trúc mã, yêu nhau nhiều năm như vậy, Boss chúng ta cũng thật chung tình ha, từ ngày người yêu đi du học, boss không hề có bạn gái nào khác, ôi thật ngưỡng mộ cô gái kia quá, chắc cô ấy rất xinh đẹp và giàu có nhỉ".

    Mọi người bàn tán, tuy không lớn lắm nhưng Giai Tuệ và Kiều Ny nghe không xót một từ nào. Giai Tuệ đặt tay lên ngực mình, sao ở đây lại không thoải mái như vậy chứ, mình bị làm sao vậy, chuyện này có liên quan gì đến mình sao, Tổng giám đốc có bạn gái là đương nhiên mà, anh ấy phong độ hơn người, địa vị gia thế đều hơn người, tất nhiên anh sẽ cưới người tương xứng là hiển nhiên mà, có phải mình đã suy nghĩ nhiều quá rồi không. Giai Tuệ ơi tỉnh lại đi, mày là ai chứ, mày chỉ là một nhân viên quèn, mắt nợ ân tình của tổng giám đốc, nên dốc sức làm việc để đền đáp ơn nghĩa đó mà thôi, nhớ nhé không được vọng tưởng, đừng ảo tưởng những thứ không thuộc về mình nữa, biết chưa.

    Giai Tuệ sau khi thầm mắng mình, nhắc nhở bản thân mình có bao nhiêu mộng tưởng viển vong, thì cô quyết định, nên cách xa tổng giám đốc một chút, đừng để mình vọng tưởng nữa.

    Giai Tuệ đi thẳng vào phòng làm việc mà không quan tâm sau lưng mọi người vẫn đang tiếp tục bàn luận chuyện của đại Boss. Kiều Ny thì từ ngày bị trợ lý Trần Hạo Dân theo đuổi thì đã bị "Gái không trai dỗ lâu ngày cũng siêu", cô biết tổng giám đốc sẽ không để ý đến cô, cô cũng biết mình thích hợp với Trần Hạo Dân hơn, anh đối xử với cô rất tốt, ân cần chăm sóc và quan tâm chiều chuộng, như thế là đủ rồi. Làm việc rồi chiều còn tang ca đi hẹn hò cùng Hạo Dân nhà mình thôi.

    Giai Tuệ và Kiều Ny đi thẳng vào bàn làm việc của mình, ngồi xuống và bắt đầu công việc, coi như những lời lúc nãy vừa nghe được như gió thoảng bên tai, và không liên quan đến mình.

    Đến giờ cơm trưa, Giai Tuệ cùng Kiều Ny đến nhà ăn để dùng cơm, khi vừa ra đến cửa nhà hàng ăn thì chạm mặt với Triệu Minh Hùng. Khi thấy hai cô gái thì anh vui vẻ chào hỏi rất tự nhiên như bạn bè lâu ngày gặp lại, Kiều Ny và Giai Tuệ cũng lịch sự chào hỏi anh với vai trò là người quen biết và cũng là đồng nghiệp. Nên Triệu Minh Hùng đề nghị cùng hai cô gái dùng cơm trưa.

    Triệu Minh Hùng biết em gái của đại boss Hà Y Phụng có tình cảm với mình, nhưng anh biết mình không có tình cảm với cô ấy, hơn nữa Cô ấy là tiểu thư đài cát, tính tình vì được nuông chìu từ nhỏ nên rất ngan bướng. Anh không thích những người như vậy, anh thích cô gái mang tên Giai Tuệ trước mặt này, cô là một cô gái hiểu chuyện, đơn giản, không ganh đua và không tự cao tự đại, cô rất lương thiện và hiền lành. Triệu Minh Hùng anh thích cô, và muốn được đem lại hạnh phúc cho cô.

    Ba người vừa dùng cơm, vừa nói chuyện rất vui vẻ. Triệu Minh Hùng thường gắp thức ăn cho Giai Tuệ, thỉnh thoảng cũng gắp cho Kiều Ny, nhưng ánh mắt anh luôn hướng về Giai Tuệ. Tuy nhiên, người ngoài thì sáng mà người trong cuộc thì quáng. Giai Tuệ không hề biết có một đôi mắt thâm tình đang nhìn mình tràn đầy tình yêu thương.

    Không khí đang hết sức hòa thuận, bỗng nhiên có bốn người khác không biết từ đâu xuất hiện đứng trước bàn ăn của họ, mà những vị khách không mời mà đến kia không ai khác chính là Đại boss, trợ lý Trần, Y Phụng và bạn gái của Boss Trương Ý Nhi. Đang dùng cơm vui vẻ, từ đâu có những ánh mắt hình viên đạn nhìn mình thật đáng sợ.

    Từ xa đại boss đã nhìn thấy bàn bên này có ba người đang dùng cơm nói chuyện rất vui vẻ, mà một trong số đó không ai khác chính là người mấy tháng nay cùng anh dùng cơm rất ấm áp. Vậy mà hôm nay cô vì có sự xuất hiện của Triệu Minh Hùng thì không cùng anh dùng cơm nữa, bỏ mặt anh, anh gọi điện cũng không nghe máy, Giai Tuệ trong lòng em tôi là gì chứ. Chẳng lẽ tôi không bằng người đàn ông trước mắt em sao. Chẳng lẽ mấy tháng êm đềm của hai chúng ta với em chẳng là gì cả sao. Em không hề mong đợi được cùng ở chung một chỗ với tôi như tôi mong đợi được ở gần em, được cùng em ăn cơm, cùng em nói chuyện, nhìn em cười, nhìn em làm việc sao. Haha thật nực cười, Hà Kiến Minh anh cũng có ngày bị một cô gái không để vào trong mắt như thế này, thậm chí cô còn không buồn nhìn anh một cái sao. Giai Tuệ em thật quá đáng rồi, có phải tôi đã quá nhẹ nhàng với em, tôi cho em thời gian để thích nghi với tôi chứ không phải để em quay mặt đi nhìn người đàn ông khác. Em thật coi thường Hà Kiến Minh này quá rồi.

    Nghĩ đến đây, máu hoạn thư trong lòng Đại boss càng lên đến đỉnh điểm. Anh nói "mọi người dùng cơm vui vẻ quá nhỉ, tôi có vinh hạnh được ngồi cùng bàn không? Giám đốc Triệu, Cô Kiều Ny chắc không phiền chứ?".

    Lúc này, cả ba người đều nhìn vị đại boss đang đứng trước bàn. Kiều Ny và Triệu Minh Hùng nhìn lên và nói "Dạ không đâu thưa tổng giám đốc. Mời Boss ngồi ạ".

    Đại boss không ngồi liền mà nhìn sang Giai Tuệ đang im lặng và nói "Cô Giai Tuệ chắc cũng không ngại có thêm người ngoài ngồi ăn cơm cùng chứ?". Tất cả mọi người mười mấy ánh mắt đều nhìn Giai Tuệ với ánh mắt quan sát. Giai Tuệ như nghẹn cơm ở cổ họng không thể mở miệng nói gì chỉ có thể ngơ ngác nhìn mọi người và bỗng nhiên Đại boss đưa cho cô ly nước lọc, cô không nói gì và nhận lấy ly nước uống một hơi hơn phân nửa ly, trong sự chăm chú nhìn của những ánh mắt dò hỏi và tò mò, rồi cô mới nhìn mọi người và cười nói "chào Boss, trợ lý Trần, chào mọi người. Thật ngại quá mời mọi người ngồi, nếu mọi người không chê, nhưng chúng tôi cũng đã dùng gần xong rồi, không biết như vậy có thể thất lễ với mọi người không?".

    Đại boss khuôn mặt nóng lên tức giận nhưng chưa kịp nói thì cô gái đứng bên cạnh anh Trương Ý Nhi từ nãy giờ yên lặng lên tiếng nói "Không ngại, mọi người nếu đã dùng xong thì có thể dùng món tráng miệng, chúng tôi dùng cũng không lâu, chúng ta có thể cùng nhau ngồi một bàn cũng là chuyện vui rồi, không phải sao anh Kiến Minh". Ý Nhi cô là ai chứ, cô nhìn thấy cô gái Giai Tuệ này không đơn giản là nhân viên của Thịnh Cảnh, ánh mắt Kiến Minh nhìn cô ta làm cô hiểu được, Kiến Minh đối với cô ta không chỉ đơn thuần là cấp trên cấp dưới, rốt cuộc cô ta là ai mà có thể khiến Kiến Minh phải tự tay chăm sóc như thế, họ hiểu nhau lắm sao. Kiến Minh là của Ý Nhi cô, ai cũng đừng mơ sẽ có được anh. Cô cần phải biết rõ cô gái Giai Tuệ này có lai lịch gì, nhìn thì thấy bình thường, thuần khiết, non nớt và nhỏ bé không giống những cô gái có thể dụ dỗ Kiến Minh.

    Thế là bữa cơm trở nên hết sức nặng nề, mỗi người đều mang tâm tư riêng của mình mà dùng cơm. Xong bữa cơm mọi người cùng nhau đến thang máy để về phòng làm việc của mình. Thì một giọng nói trầm ổn vang lên không ai khác chính là đại boss "Giai Tuệ cô theo tôi lên phòng tôi lấy đề án mới về làm kế hoạch cho chiến lược tháng tới". Mọi người trố mắt nhìn đại boss và Giai Tuệ nhưng đại boss không để họ vào trong mắt mà ngang nhiên kéo tay Giai Tuệ đi đến thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc. Em gái của boss Y Phụng lên tiếng nói "em có thể lên phòng anh hai không, em muốn nói chuyện với anh, sáng giờ em chưa nói chuyện gì với anh hết, hơn nữa phòng anh rộng như vậy em có thể.." chưa đợi em gái Y Phụng nói dứt lời boss nói "Em cùng Ý Nhi về phòng khách sạn nghỉ ngơi đi. Anh còn phải làm việc, có chuyện gì khi nào rảnh anh sẽ đến tìm em".

    Không đợi mọi người kịp phản ứng thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc đã mở ra, boss đã nắm tay kéo Giai Tuệ vào và đóng cửa thang máy lên tầng cao nhất của Khách sạn Thịnh Cảnh. Khi thang máy vừa đóng lại, không đợi Giai Tuệ kịp thời phản ứng thì một trận mưa hôn tới tấp rơi trên môi cô, mà thủ phạm sâm chiếm môi cô chính là vị đại boss trước mắt này. Chuyện gì vậy, boss sao lại, cô đẩy anh ra, nhưng anh càng ôm cô chặt hơn như sợ cô sẽ chạy mất, sợ vì anh sơ suất mà cô sẽ rời khỏi anh mất. Cô càng đẩy anh càng ôm và hôn càng sâu hơn. Không thể đẩy anh được cô đành để mặt kệ anh, đây cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng lần trước là ngoài ý muốn, hơn nữa lúc ấy cô không biết anh có bạn gái, còn lần này anh là người đã có bạn gái rồi, tại sao còn hôn cô, anh coi cô là gì chứ. Giai Tuệ ấm ức trong lòng và nước mắt chảy dài trên má. Cảm nhận được vị mặn và người trong lòng cứng đờ, lúc này anh mới nới lỏng tay nhưng vẫn quây cô trong lòng và cuối nhìn cô nói "Em ấm ức lắm sao, trong lòng em tôi là gì? Em có thể ngang nhiên trước mặt tôi nói cười vui vẻ với người đàn ông khác, còn để người ta gắp thức ăn, còn trao đổi ánh mắt với đàn ông khác. Em không coi tôi là gì sao? Em nói đi rốt cuộc tôi không có một chút trọng lượng nào với em sao?".

    Giai Tuệ ngơ ngác nhìn anh, lúc này cô mới cố đẩy anh ra cách mình và nói "Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi có gì thất lễ với anh, tôi thành thật xin lỗi, nếu công việc tôi không hoàn thành, anh có thể trách phạt. Nhưng việc tôi ăn cơm với ai, đàn ông hay đàn bà, tôi có liếc mắt đưa tình với ai thì đó là chuyện của riêng cá nhân tôi. Tôi không có nhiệm vụ báo cáo tổng giám đốc. Hơn nữa, chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới không phải sao, vậy thì đương nhiên trong lòng tôi anh chính là vị đại boss quyền cao chức trọng, là người cho chúng tôi chén cơm hàng tháng, câu trả lời của tôi anh hài lòng chứ, còn nữa xin anh sau này đừng tùy tiện hôn người khác như thế, anh có thể tùy tiện hôn ai cũng được, nhưng tôi thì không như thế, tôi không thích mình bị coi là thế thân, hay là vật mua vui ai thích làm gì thì làm".

    Anh đang định nói gì thì cửa thang máy mở ra, và thư ký Lâm đang đứng trước cửa chờ boss. Vừa thấy Anh thì thư ký Lầm lễ phép chào hỏi và nói "Tổng giám đốc chiều nay.." thư ký Lâm còn chưa báo xong thì Boss đã cắt lời và nói "hủy hết toàn bộ lịch làm việc chiều nay của tôi" và anh kéo tay Giai Tuệ đi thẳng vào phòng làm việc đóng cữa cái rầm, trước sự ngỡ ngàng của thư ký Lâm. Mất một lúc sau, khi cánh cửa trở nên yên lặng thì cô mới hoàn hồn và nói "chuyện gì vậy trời, trời ơi, thật là ngầu, đây là lần đầu tiên kể từ ngày mình làm việc ở đây 5 năm, Boss bỏ việc không làm, chuyện gì vậy chứ, không phải là sao hỏa rơi xuống trái đất chứ".

    Khi cánh cửa phòng Tổng giám đốc vừa đóng, Đại boss kéo tay Giai Tuệ đi thẳng vào sofa và áp sát Giai Tuệ vào ghế một trận mưa hôn tiếp tục bùng phát. Anh hôn như trừng phạt, như phát hỏa, như muốn giải tỏa những ấm ức, càng hôn càng sâu. Dày xéo đôi môi cô một cách đau đớn. Nhưng cô vẫn mặt kệ anh, không phản kháng cũng không có sức để đẩy anh nữa. Anh hôn một lúc nhưng người trong lòng như một khúc gỗ không đáp lại, càng không có phản ứng, anh càng tức giận nhiều hơn, anh nhìn cô và nói "em nói em chỉ coi tôi là cấp trên đúng không, vậy mấy tháng này, chúng ta cùng nhau ăn trưa, cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện vui vẻ, chẳng lẽ trong lòng em tôi chỉ là đơn giảng cấp trên của em, vậy với em cấp trên nào bảo em dùng cơm chung em cũng dùng sao, ai nói chuyện với em, ai hôn em thì em cũng hào phóng để hôn sao?" lời anh nói vừa dứt thì anh nhận ngay một cái tát từ cô "Đúng vậy, trong mắt anh tôi chỉ là người thấp hèn như vậy đó, cho nên xin anh cách xa tôi một chút, đừng để ảnh hưởng đến địa vị cao cao tại thượng của anh. Tôi chỉ là người dễ dãi ai cũng cố thể hôn, ai tôi cũng có thể dùng cơm chung. Cho nên xin anh hãy tự giữ gìn mình, tự tôn trọng mình, đừng để một người sấu xa như tôi vấy bẩn".

    Nói xong cô đẩy anh ra và chạy đến cữa, nhưng chưa chạy được mấy bước thì đã bị anh nắm tay kéo lại và ôm thật chặt vào trong lòng, anh nói "anh xin lỗi em Giai Tuệ à, Anh xin lỗi, anh không có ý đó, anh chỉ là.. chỉ là, anh điên mất rồi, em đừng giận được không, anh không thể chịu được việc em bỏ mặt anh, mà đi dùng cơm với người đàn ông khác, thậm chí anh gọi điện em cũng không bắt máy của anh, em có biết khi anh thấy em dùng cơm vui vẻ với Minh Hùng anh đã khó chịu như thế nào không. Anh không thích người khác có đặc quyền đó, em chỉ có thể dùng cơm với anh, chỉ có thể nhìn anh và cùng anh một chỗ có được không. Anh không biết sao nữa, nhưng anh đã không thể xa em được rồi Giai Tuệ à, em đừng lạnh nhạt với anh như vậy có được không, chúng ta không phải chỉ là cấp trên cấp dưới, anh không coi em là cấp dưới của anh. Với anh em chính là người phụ nữ của anh, em là của riêng anh, em là một nửa còn lại của đời anh, Giai Tuệ em làm bạn gái anh được không, không chúng ta kết hôn được không em. Thời gian qua anh không muốn hối thúc em, vì để em có thể cảm nhận từ từ tình cảm anh dành cho em, nhưng em lại không thừa nhận tình cảm của anh. Giai Tuệ, em có thể đồng ý cùng anh đi đến suốt cuộc đời này không. Chúng ta mãi bên nhau không xa rời được không em. Em làm vợ anh nhé!".

    Nước mắt Giai Tuệ đã ướt đẫm cả đôi má nhỏ bé của cô, cô nhìn anh và nói "Anh nói gì vậy chứ, bạn gái anh còn đang ở khách sạn chờ anh, mà anh ở đây tỏ tình sao, anh coi tôi là gì chứ, tôi đáng để bị anh đùa cợt như vậy sao?".

    Boss ngơ ngác nhìn cô và đau lòng khi thấy nước mắt cô tuôn rơi, anh vừa lau nước mắt cô và nói "anh không có bạn gái, anh chỉ có em, trước giờ anh chưa từng yêu ai thật lòng như em cả, em là duy nhất của anh".

    Giai Tuệ chỉ tay vào ngực anh và nói "anh nói dối không chớp mắt nhỉ, đúng là rất tài đó, nếu anh không có bạn gái vậy Ý Nhi là gì của anh. Hai người tình tứ như vậy không phải người yêu thì là gì, thậm chí có người còn nói chúng tôi sắp có Tổng giám đốc phu nhận kìa".

    Anh giải thích "Anh và Ý Nhi chỉ là bạn bè cùng lớn lên, anh không có tình cảm gì với cô ấy cả. Cô ấy thường chơi với em gái anh nên anh cũng coi cô ấy như em gái thôi, ngoài ra không có gì khác cả, em hãy tin anh được không. Nhưng mà khoang đã, không phải em cũng giống anh đang ghen đó chứ, có phải em cũng có cảm giác khó chịu, khi anh ở gấn người con gái khác đúng không, có phải em cũng đau lòng khi anh không nhìn em không, có phải em cũng có tình cảm với anh đúng không, có phải không chỉ một mình anh đơn phương yêu em đúng không..", cô đã cắt đứt lời của anh và nói "anh đừng tự luyến, tôi không thích anh, anh là đại boss cao cao tại thượng, người dân thấp hèn như tôi nào dám trèo cao chứ".

    Lời cô còn chưa nói xong thì đã bị nuốt trở lại trong miệng, vì đôi môi đã bị người ta chặn lại, giờ anh hôn rất nhẹ nhàng, ngọt ngào, âu yếm và trân quý, anh hôn sâu và cố định cô không cho cô có cơ hội né tránh, một lúc cô cũng không thể cưỡng chế được trái tim đang đập loạn của mình mà đáp lại nụ hôn của anh. Cô hôn rất vụng về, trúc trắc như đứa trẻ chập chững học đi, nhưng khi có sự đáp trả của cô, anh cảm thấy như mình có được cả thể giới vậy, bây giờ anh biết mình không phải yêu đơn phương cô nữa, cô cũng có tình cảm với anh, chỉ là cô chưa nhận ra mà thôi, anh cảm thấy mình thật hạnh phúc, người hạnh phúc nhất trên đời này.

    Giai Tuệ anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm em biết không, anh tỏ tình với cô, hai đôi mắt nhìn nhau tình cảm dâng trào. Họ lại hôn nhau trong tình yêu và sự t hấu hiểu lẫn nhau.

    Một màn này đã không bị bỏ sót bới một đôi mắt sắc bén ở ngoài cảnh cửa, Ý Nhi đôi tay đang nắm chặt thành quyền, các móng tay đâm vào nhau đau đớn mà cô ta không có cảm giác. Anh yêu cô gái này sao, làm sao có thể chứ.

    (Còn tiếp).
     
    Last edited by a moderator: Oct 28, 2019
  2. Kim Nhật Nguyệt My sunshine

    Messages:
    57
    Chương 21: Sự cố bất ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi Đại boss và Giai Tuệ xác nhận tình trong như đã mặt ngoài còn e, thì không khí làm việc của cả khách sạn cũng yên bình hẳn lên, đại boss rất vui vẻ, làm việc cũng rất nhẹ nhàng với nhân viên, khiến cho mọi người được cảm thấy đại boss thật đáng yêu, nhưng họ đâu biết rằng tất cả đều bỡi đại boss của họ đã có tình yêu. Đúng là tình yêu làm thay đổi tất cả và cả tính cách của con người cũng thay đổi luôn.

    Hàng ngày, mặc dù Giai Tuệ luôn tránh né gặp mặt đại boss, nhưng anh luôn tìm lý do để gọi cô lên phòng làm việc của anh hay là đi đến phòng làm việc của cô. Mặc dù lần trước anh đã bảo Giai Tuệ sẽ tới phòng làm việc của anh làm nhưng Giai Tuệ đã lấy lí do vì muốn hướng dẫn mọi người thực hiện kế hoạch nên đã xuống phòng làm việc cũ để làm việc.

    Hàng ngày boss đều gọi Giai Tuệ tới phòng làm việc của anh để dùng cơm. Trở lại thời gian trước, cùng nhau dùng cơm và trao đổi công việc hay cùng nhau nói chuyện phím. Cứ như thế mà hai người không hề biết rằng nhất cử nhất động của hai người đều bị người khác nắm rõ trong lòng bàn tay. Và người đó chẳng ai khác ngoài Ý Nhi, cô ta đã cho người mua chuộc người trong khách sạn để theo dõi mọi diễn biến của Giai Tuệ và Hà Kiến Minh.

    Ý Nhi biết được Hà Kiến Minh yêu Giai Tuệ, nên cô ta đang lên kế hoạch cho việc dành lại Hà Kiến Minh. Thông qua bữa cơm lần trước cô ta đã biết được, Triệu Minh Hùng thích Giai Tuệ nhưng Hà Y Phụng em gái Hà Kiến Minh lại yêu Triệu Minh Hùng. Như vậy có nghĩa là chỉ cần cô nói cho Y Phụng biết người trong lòng của Triệu Minh Hùng chính là Giai Tuệ, với tính cách tiểu thư của Y Phụng cô tin chắc, Hà Kiến Minh và Giai Tuệ sẽ chẳng đi tới đâu.

    Nói là làm Ý Nhi nắm chắc phần thắng trong tay. Cô ta ngay lập tức đi tìm Hà Y Phụng và chờ xem kịch vui. Cô ta chỉ cần làm ngư ông đắc lợi, nhất định Hà Kiến Minh sẽ thuộc về cô ta.

    Lúc này Hà Y Phụng đang ngồi trước bàn ở quầy Bar buồn chán, vì Cô tìm không thấy Triệu Minh Hùng đâu cả, anh ta nói bận không thể đi chơi với cô được, bận gì chứ, lúc nào cũng bận người làm tổng giám đốc là anh trai cô cơ mà, sao mà thấy Minh Hùng còn bận hơn cả anh trai cô vậy chứ. Anh trai cũng chẳng thấy đâu mà Minh Hùng cũng chẳng thấy đâu, thậm chí tên trợ lý Trần Hạo Dân đáng ghép kia cũng chẳng tìm thấy hình bóng anh ta. Chán quá đi mất.

    Từ hôm tới đây chơi cũng chưa đi được đâu cả, chỉ suốt ngày ở mãi trong khách sạn. Không nhất định mình phải đi tìm người cùng mình đi chơi mới được, nghĩ xong Y Phụng liền muốn đứng lên đi tìm người cùng đi chơi thì Ý Nhi tới. "Chào Chị Ý Nhi, Chị rảnh không đi chơi với em đi, ở đây buồn quá, mọi người ai cũng đều bận rộn hết cứ như em là người vô công rồi nghề nhất vậy. Chị đi chơi với em nhé! Chúng ta đi dạo xung quanh thành phố này đi". Cô thao thao bất tiệc nói mà không biết rằng người nghe đang rất không vui. "Y Phụng à, em buồn hả, hay là thế này đi, Chị dẫn em đi tìm người cùng chúng ta đi chơi, vì dù sao chúng ta tới đây cũng không nhiều nên cũng chưa biết chỗ nào có thể chơi vui, đi chơi mà không vui thì có gì thú vị chứ".

    Y Phụng hồn nhiên trả lời "Đúng đó, nhưng mà biết tìm ai bây giờ, mọi người ai cũng bận rộn cả", Ý Nhi tiếp lời "sao không có chứ, em là em gái tổng giám đốc đó nha, ai dám cãi lời tổng giám đốc, ai dám coi thường em chứ, nếu lãnh đạo bận thì còn có nhân viên mà, nhiệm vụ của họ là phải phục tùng cấp trên không phải sao". Y Phụng ngây thơ không biết mình bị người ta cho vào tròng, chỉ biết "Chị nói cũng đúng, anh trai em không đi chơi với em được thì cấp dưới của anh ta phải đưa em đi, đúng không. Nào vậy chúng ta đi tìm anh trai em nói anh ấy cử người đưa chúng ta đi chơi đi Chị, em rất muốn đi vòng quanh thành phố một chuyến".

    Ý Nhi vội ngăn Y Phụng và nói "đừng làm phiền anh trai em làm việc, em là em gái của anh ấy, ở đây ai mà không biết chứ, chúng ta tìm đại một người nào đó là được rồi, đưa chúng ta đi rồi về anh trai em có hỏi thì chúng ta giải thích thì được rồi, cũng là không muốn làm phiền anh ấy làm việc thôi mà không phải sao". "Chị nói vậy cũng được, vậy còn chờ gì nữa chúng ta đi tìm nhân viên thôi".

    Ý Nhi nói "Lúc nãy trước khi đến đây Chị có hỏi vài người họ nói cô gái tên Giai Tuệ rất rảnh rổi, thỉnh thoảng còn nói chuyện phím với Triệu Minh Hùng, ngoài ra cô ta chẳng có làm việc gì cả, không nói chuyện với người này cũng nói chuyện với người khác, nên Chị nghĩ chắc cô ta đi với chúng ta được". Chị nói gì cơ, cô ta là ai, cô ta là ai mà dám nói chuyện với Minh Hùng chứ. Chị dẫn em đi, em nhất định muốn biết cô ta là ai mà cả gang dám nói chuyện với Minh Hùng của em ".

    Thế là hai cô gái cùng nhau đi tìm Giai Tuệ, khi cô đang làm việc thì cố điện thoại reo lên. Giai Tuệ" Alo, xin hỏi ai đấy ạ, tìm tôi có việc gì không? ", đầu dây bên kia trả lời" Cô là Giai Tuệ đúng không, tôi là em gái của Tông giám đốc Hà Kiến Minh, tôi tìm cô có việc, cô có thể đến đây không, chỉ một mình cô thôi, không cần nói với ai tôi tìm cô ". Nói xong không đợi Giai Tuệ trả lời cô ta liên dập máy.

    Giai Tuệ ngơ ngác nhìn điện thoại trên tay mà không hiểu gì chỉ biết có chút bất an, không biết có phải em gái của boss biết chuyện mình và anh ấy nên đến để nói mình rời khỏi boss không nhỉ. Khi đang suy nghĩ thì trên vai có một bàn tay vỗ nhẹ một cái. Kiều Ny nói" cậu làm gì mà ngơ ngẩn thế hả, có chuyện gì à ".

    Giai Tuệ quay qua Kiều Ny và nói" em gái của đại boss, gọi tới nói muốn gặp mình, nhưng mình có quen biết cô ấy nhiều đâu chứ ". Kiều Ny nói" cô tiểu thư đó tìm cậu làm gì, bộ cậu đắc tội với cô ta à, ngàn vạn lần đừng đụng chạm đến quả cầu lửa đó nhé, cẩn thân bỏng tay đó ".

    Hai người cùng nhau cười xong, thì Giai Tuệ tạm biết Kiều Ny và đi về hướng cửa. Cô đi tới quầy tiếp tân thì thấy hai cô gái xinh đẹp một là Ý Nhi mà cô thấy lần trước và một là Y Phụng em gái đại boss. Cô đi thẳng tới và chào hỏi hai cô gái" Chào Cô Y Phụng và Cô Ý Nhi ", không biết cô tìm tôi có việc gì sao? Tôi có thể giúp gì cho hai cô.

    Y Phụng đi tới và định đưa tay lên tát Giai Tuệ thì Ý Nhi ngăn lại và nói" Y Phụng à, đây là chỗ đông người, em không muốn làm cho anh trai em khó xử chứ, có gì chúng ta đi tìm chỗ khác nói chuyện đi, hôm nay chúng ta tìm cô Giai Tuệ đây là nhờ cô dẫn chúng tôi đi xung quanh một chuyến để tìm hiểu về thành phố này, Vì chúng tôi hiếm khi tới nơi đây nên có chút tò mò và biết được cô Giai Tuệ cũng có hiểu biết về nơi này nên nhờ Cô vậy ".

    Giai Tuệ nhìn hai cô gái trước mặt và nói" thật xin lỗi hai cô, nhưng tôi cũng chưa hiểu nhiều và biết nhiều về thành phố này, sợ sẽ không giúp được nhiều cho hai cô, hay là thế này đi, hai cô có thể tìm tổng giám và nói anh ấy đưa hai cô đi, anh ấy chắc chắn sẽ biết nhiều hơn tôi, vì tôi cũng là người từ nơi khác tới đây mà thôi ".

    Ấy đâu được, vì anh ấy bận rộn nên chúng tôi không muốn làm phiền thời gian quý giá của anh ấy, nên mới nhờ cô giúp đỡ, hay cô biết chỗ nào thì đưa chúng tôi đi chỗ đó là được rồi. Chắc không phải một vài địa điểm mà cô cũng không biết đó chứ".

    Không thể từ chối thế là Giai Tuệ cùng hai cô gái đi đến cổng chính và bắt taxi đi, Giai Tuệ đi trước không hề để ý sau lưng mình có hai đôi mắt đang muốn ăn tươi nuốt sống mình. Lên taxi Giai Tuệ nói "bác tài ơi, bác biết ở đây có những khu vui chơi hay nơi ngắm cảnh nào đẹp chú vui lòng chở chúng con tới đó được không ạ!".

    Tài xế taxi nói "OK, không thành vấn đề, các cô tìm đúng người rồi đó, tôi làm nghề taxi này đã hơn hai mươi năm, nên không có chỗ nào mà tôi không biết cả".

    Xe xuất phát đi Chùa Linh Phước, đến đây có nhiều tượng phật cung kính và có tượng phật Quan âm bằng hàng ngàn bông hoa bất tử rất to lớn tạo thành. Người đến lễ phật rất đông.

    Sau đó xe đến vườn hoa tú cầu ngắm hoa nở muôn màu. Sau đó tới thung lũng tình yêu. Ở đây cả ba cô gái đi vào thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Giai Tuệ thì nhỏ nhắn bình thường nhưng hai cô gái xinh đẹp lộng lẫy kia thì khác, thu hút bao nhiêu ánh mắt và trầm trồ của mọi người. Vào trong đứng cạnh ghế đá hai cô gái chặn Giai Tuệ và nói "Giai Tuệ tôi có chuyện muốn nói với cô, tôi khuyên cô tránh xa Triệu Minh Hùng cho tôi, nếu không đừng trách tôi không nhắc nhở cô, anh ấy là người yêu của tôi, nếu cô có ý gì với anh ấy tôi sẽ không tha cho cô đâu, biết không?"

    Giai Tuệ khó hiểu nhìn Y Phụng và nói "Cô nói gì vậy, Minh Hùng là bạn trai của cô thì liên quan gì tới tôi chứ, tôi và Minh Hùng không hề có gì cả". Giai Tuệ nói còn chưa xong thì đã bị dán một cái tát lên má, Y Phụng nói "Cô còn dám chối, mọi người đều nói, cô hết dụ dỗ anh Minh Hùng của tôi, rồi còn cả tổng giám đốc cô cũng quyến rũ, cô nghĩ mình là ai chứ, hai người đàn ông đó cô đừng hòng đụng vào, anh trai tôi là chồng sắp cưới của Chị Ý Nhi nếu cô muốn đỉa mà đeo chân hạt thì nhìn lại mình đi, cô xứng với anh trai tôi sao, còn nữa cô tốt nhất nên tránh xa Minh Hùng của tôi ra. Mà sao cô dám gọi anh Minh Hùng thân thiết như vậy hả, tên của anh ấy là để cô gọi sao".

    Giai Tuệ cố gắng giải thích "Cô hiểu nhầm rồi, tôi và giám đốc Triệu không có gì cả và cả tổng giám đốc cũng vậy, chúng tôi không phải như cô nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là cấp trên và cấp dưới mà thôi". Một cái tác khác dán xuống mặt Giai Tuệ, Y Phụng nói tiếp "Chúng tôi, ai là chúng tôi với cô, cô dám đánh đồng anh trai tôi cùng hàng với cô sao, cô có biết anh trai tôi cao quý như thế nào sao, anh ấy sẽ cùng hàng với loại thấp hền như cô sao. Cô đừng nằm mơ, tốt nhất tránh xa hai người họ cho tôi".


    Giai Tuệ đưa tay ôm khuôn mặt đau rát của mình, trước giờ chưa ai đánh cô như vậy cả nhưng cô lại bị người ta hiểu nhầm và đánh như thế đúng là rất đau lòng, nhưng đau lòng hơn là cô đã tỉnh ngộ ra anh là đại boss còn cô chỉ là nhân viên quèn mà thôi, đúng vậy cô chỉ là nhân viên quèn mà thôi, sao xứng đáng với anh chứ. Cô nhìn hai cô gái trước mắt và nói "Cô Y Phụng yên tâm, tôi biết mình là ai, và tôi cũng không nghĩ mình sẽ có gì với tổng giám đốc cả. Tôi biết thân biết phận của mình mà".

    Cô nói tiếp, hai tiểu thư có muốn chơi tiếp không, tôi còn có việc hay để taxi đưa hai cô về khách sạn trước. Giai Tuệ còn chưa nói xong thì hai cô gái trước mắt không thèm nhìn cô một cái và đi thẳng ra taxi. Tài xế taxi hỏi "còn cô gái kia đâu, sao chưa thấy cô ấy ra đây.." Ông còn chưa nói xong thì Ý Nhi đã nói "Ông nhanh lái đi, cô ta không đi xe này nữa, cô ta đi xe khác, ông không phải lo sợ chúng tôi không có tiền trả sao. Đi nhanh đi".

    Tài xế taxi đành lái xe đi, họ về khách sạn đã gần giờ tan tầm.

    Tổng giám đốc Hà Kiến Minh từ sáng tới giờ anh đang bận đi khảo sát địa điểm mới, lúc trưa anh có gọi điện cho Giai Tuệ nhưng cô không bắt máy và anh nghĩ chắc cô bận nhưng mãi cũng không thấy cô gọi lại, anh vội làm xong công việc để về tìm cô, nhưng khi về tới Thịnh Cảnh thì không thấy cô đâu cả, hỏi Kiểu Ny thì Kiều Ny nói Giai Tuệ bỏ quên điện thoại và túi xách ở văn phòng nhưng không biết cô đi đâu mà trưa giờ không thấy đâu cả.

    Hà Kiến Minh cảm thấy lo lắng bất an, cô có thể đi đâu chứ anh đi tìm khắp khách sạn nhưng đều không thấy cô, anh định đi ra cửa thì Kiều Ny gọi anh lại và nói "Tổng giám, sáng nay Giai Tuệ nhận được điện thoại của em gái anh rồi đi luôn tới giờ chưa về". Anh hỏi lại "Cô nói em gái tôi gọi cho Giai Tuệ, gọi để làm gì".

    Anh vội lấy điện thoại ra định gọi thì thấy hai cô gái chính là Ý Nhi và Y Phụng từ ngoài bước vào, anh đi ngay tới và hỏi "sáng nay em tìm Giai Tuệ đúng không, có chuyện gì sao, cô ấy đâu rồi, có phải em đi cùng cô ấy không, sao không thấy cô ấy đâu?".

    Y Phụng nói "anh làm gì mà gấp gáp đến vậy chứ, cô ấy không biến mất được đâu, ai mà biết được cô ấy đi đâu chứ, em tìm cô ấy hỏi thăm xíu việc, rồi sau đó không gặp nữa, cô ấy làm việc hay đi dụ dỗ đàn ông làm sao em biết được mà tới tìm em chứ".

    Hà Kiến Minh đỏ mặt nói "ai nói với em như vậy, những lời này ai nói với em, em biết gì về cô ấy mà nói sau lưng cô ấy như vậy hả, anh cấm em sau này nói năng nên biết chừng mực, không nên nói những lời xuất phạm người khác trong khi mình không biết gì về họ nghe chưa". Anh nói xong không đợi cô ta nói thêm mà vội và chạy ra ngoài và lái xe đi thẳng là cổng lớn.

    Anh đi tìm khắp nơi nhìn hai bên đường, nhưng không nhìn thấy cô, thời gian trôi qua càng muộn, cô có thể đi đâu chứ, Giai Tuệ em đừng có chuyện gì nha, em đang ở đâu, em về đây đi. Em có biết anh lo lắng cho em lắm không, Giai Tuệ.

    Trời bỗng nhiên đổ mưa, đúng như dự báo thời tiết đã báo, mưa càng ngày càng to, anh dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi và vào để mua một cây ô để lát tìm thấy cô có thể che cho cô, khi đi vào anh vô tình đụng phải một ông chú lớn tuổi đang nói chuyện điện thoại. "Bà xã à, anh sẽ về liền ngày nay anh đi khắp thành phố Đà Lạt này rồi, đi đâu à, thì anh chở ba cô gái xinh đẹp đi khắp thành phố này từ đi chùa Linh Phước cho đến điểm cuối là thung lũng tình yêu, nhưng em biết không, không hiểu tại sao đi thì ba cô gái còn khi về chỉ còn hai cô thôi, mà cô gái kia thì rất hiền lành, không biết cô ấy co chuyện gì mà ở lại đó cũng không biết".

    Hà Kiến Minh vội tới và nói "Chú nói sao, chú chở ba cô gái đi và về chỉ còn hai cô, có phải cô gái kia là người ở trong hình này không?" Anh lấy điện thoại ra và mở màn hình điện thoại hình của Giai Tuệ làm nền. Tài xế taxi trả lời "đúng rồi, chính là cô gái này, cùng với hai cô khác, hai cô kia thì xinh đẹp nhưng trông rất hung dữ, còn cô này thì hiền lành và tốt bụng, cô ấy mua nước cho tôi uống nữa đó, hiếm khi tôi chở khách mà có người quan tâm đến tài xế như vậy".

    "Vậy chú nói cô ấy còn ở Thung lũng tình yêu sao, cô ấy bị bỏ lại ở đó một mình sao?". Tài xế trả lời "tôi không biết có phải cô ấy ở lại một mình hay không vì khi tôi chờ ở ngoài đến khi về thì chỉ có hai cô gái kia ra và bảo đi, tôi có hỏi thì hai cô gái kia còn hung dữ mắng tôi, nên tôi không hỏi thêm".

    Hà Kiến Minh vội vàng đưa anh tờ 500 nghìn đồng rồi nói cảm ơn. Anh nhanh chóng lái xe như bay dưới trời mưa đến thung lũng tình yêu, anh chạy thẳng vào và gọi "Giai Tuệ, Giai Tuệ em ở đâu, Giai Tuệ". Ở dưới một gốc cây lớn, Giai Tuệ đang đứng trú mưa, nhưng cả người ướt lạnh đến run lên. Lúc sáng đi vội nên không mang theo điện thoại, không mang theo tiền. Giờ làm sao về đây, nước mưa như trút cứ đổ xuống xối xả. Trời ngày càng tối. Bỗng nhiên cô nghe được tiếng gọi quen thuộc, cô nghĩ "mình mơ sao chứ, anh ấy sao có thể tới đây được, làm sao anh ấy biết được mình ở đây mà tới chứ, hơn nữa giờ này chắc anh ấy đang dùng cơm cùng vợ sắp cưới của anh ấy rồi, Giai Tuệ tỉnh lại đi, mày là ai chứ, mày chỉ là một cô gái nghèo hèn mà thôi, mày không xứng với anh ấy, đừng mở tưởng nữa được không".

    Tiếng gọi càng lúc càng gần, nhưng cô không cách nào lên tiếng trả lời được, vì cô sợ mình sẽ tuyệt vọng, đó chỉ là mình đang mong đợi thôi, không phải sự thật, mãi cho đến khi anh nhìn thấy một bóng dáng bé nhỏ đang đững co ro run rẩy dưới gốc cây, anh vừa đau lòng vừa tức dận mà chạy ngay đến ôm cô vào lòng "Giai Tuệ em đi đâu vậy chứ, em có biết anh lo lắng cho em lắm không, sao em đi mà không mang theo điện thoại, em có biết nếu anh không đến sẽ nguy hiểm thế nào không hả?".

    Giai Tuệ nhận được hơi ấm quen thuộc, cô mơ màng ngước lên nhìn anh, và mắt từ từ nhắm lại "đúng là anh rồi, không phải mơ, là thật là anh đã tới cứu mình rồi, Hà Kiến Minh là anh".

    Cô ngất trong vòng tay của anh, anh lo lắng gọi lớn tên cô nhưng cô không đáp lại, anh vội vàng cõng cô tới xe và đi thắng đến bệnh viện.

    (Còn tiếp).
     
    Last edited by a moderator: Oct 28, 2019
  3. Kim Nhật Nguyệt My sunshine

    Messages:
    57
    Chương 22: Em có tình cảm với Tôi không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi được Bác sĩ cho uống thuốc hạ sốt và Giai Tuệ đã ngủ đến khi tỉnh dậy lần nữa đã là ngày hôm sau.

    Mở mắt ra đã thấy ánh mặt trời chiếu vào qua rèm cửa sổ và trần nhà màu trắng toát, khoan đã đây không phải là nhà mình, đó là những gì cô biết được sau khi mở mắt, và cơn đau đầu của hôm qua cũng đã đỡ rất nhiều. Đây là đâu chứ, mình nhớ hôm qua mình ở trong thung lũng tình yêu và à hình như mình có gặp đại boss, mà không chắc mình mơ thôi làm sao boss ở đó chứ. Thế ai đưa mình đến đây, đây không phải bệnh viện thì là đâu chứ, cái mùi này thật khó chịu quá, mình phải rời khỏi đây nhanh thôi.

    Khi Giai Tuệ vừa đặt chân xuống giường thì cánh cửa cũng mở ra, một người đàn ông cao to đẹp trai, tay đang cầm chiếc lồng cơm đi tới bên giường và nói "em tỉnh rồi sao, em cảm thấy trong người thế nào có còn nóng hay đau ở đâu không, tôi đi gọi bác sĩ đã, em nằm yên đó nhé". Anh vừa nói nhưng chân cũng bước đi, và không biết được cô gái đang ngồi trên giường trơ như phỗng, cô không nhìn nhầm chứ, đây không phải là đại boss của cô thì là ai chứ, nhưng tại sao anh lại ở đây, đây là bệnh viện à nha. Nhưng mà không đúng anh biết mình bị bệnh vậy giấc mơ hôm qua mình thấy anh ấy không phải là mơ mà là thật sao.

    Cô còn đang miên man suy nghĩ thì cánh cửa một lần nữa được mở ra và theo vào đó là một bác sĩ với áo blue trắng muốt cùng với anh đại boss của cô. Bác sĩ khám và nói "Cô ấy đã khỏi sốt rồi, có thể xuất viện được rồi, về nhà chú ý nghỉ ngơi, tránh dầm mưa kẻo lại tái phát, thể chất cô vốn yếu nên trước khi bình phục hoàn toàn, không thể tiếp xúc với thời tiết quá nắng hoặc quá lạnh được nhé! Nếu không lại có người tới đòi dỡ bệnh viện của tôi thì tôi lấy gì mà sống chứ.

    Giờ thì có người bên cạnh lên tiếng" Cậu nói nhiều quá, xong việc của cậu rồi đi giúp mình đi để cô ấy còn ăn sáng nữa, Cô ấy vẫn còn là bệnh nhân ấy, cậu đang làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi đó hả "và chẳng ai khác chính là đại boss nãy giờ bị người ta nói trúng tâm nên đã đổi đề tài. Vị bác sĩ cũng chẳng vừa gì mà liếc xéo anh ta một cái và nói" vậy cô nghỉ ngơi xíu thì có thể xuất viện bất cứ lúc nào, nhớ về tĩnh dưỡng cho tốt, à mà tôi quên cần gì tôi phải nhắc chứ, chắc có người đã lên sẵn thực đơn bồi dưỡng cho cô rồi ấy chứ, tạm biệt cô nhé! Tôi đi đây tên bạn qua cầu rút ván ".

    Cánh cữa đóng lại, anh liền nói" em ăn sáng nhé, tôi có mua đồ ăn sáng cho em rồi, ăn xong nghỉ ngơi rồi tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho em ". Cô liền nói" Boss à, cảm ơn anh nhiều, nhưng tôi thật sự rất không thích mùi ở bệnh viện, anh có thể đưa tôi về gấp được không, ở đây tôi ăn cũng chẳng vô, thật đó ".

    Đại boss nhìn cô chán ghét bệnh viện như vậy thì cũng không đành lòng ép cô, mà nói" được, vậy em ở đây chờ tôi xíu, tôi đi làm thủ tục xong chúng ta đi về, tôi sẽ bảo đầu bếp nhà hàng nấu đồ tẩm bổ cho em ".

    Nói xong anh đi ra, cô nhìn theo mà cảm thấy thật ấm áp và tim đập nhanh liên hồi, cô thích cảm giác này, trên đời này ngoài Ba ra thì anh là người đàn ông thứ hai chăm sóc cô như vậy, anh trai cô cũng rất thương cô nhưng anh không biết cách thể hiện. Còn đại boss anh cho cô cảm giác an toàn và dường như có anh ở bên cô không cảm thấy cô đơn hay chán ghét mà thật sự rất ấm áp, hạnh phúc.

    Sau khi hai người về đến Khách sạn Thịnh cảnh anh không đưa cô về chỗ ở của cô mà anh đưa cô về nhà riêng của anh, cô nói" boss à, anh sao không đưa tôi về nhà, vì sao đến đây vậy, anh có việc sao, vậy để tôi tự về cũng được ạ ".

    Anh nói" em cần nghỉ ngơi, và chăm sóc chu đáo, em tạm thời ở đây tạm đi, đến khi em khỏe hoàn toàn tôi sẽ đưa em về chỗ ở của em, ở đây tôi có thể chăm sóc em, hơn nữa có các chuyên gia dinh dưỡng sẽ giúp em bồi bổ tốt hơn, được chứ. Tôi không muốn có một nhân viên bệnh mãi không khỏi ảnh hưởng đển công việc của công ty, hay có người nói tôi đày đọa nhân viên làm việc đến gòi mòn ".

    Anh nói nhiều như vậy mà cô còn không chịu ở lại thì anh sẽ dùng biện pháp cưỡng chế đó, anh đang nói thầm trong lòng như vậy, thì cô nói" nhưng tôi ở đây sẽ làm phiền anh lắm, hơn nữa nếu để vợ chưa cưới của anh biết tôi ở chung chỗ với anh thì sẽ làm khó anh mà cũng khó tôi nữa, nên tốt nhất anh nên.. "cô vẫn chưa nói xong thì miệng đã bị che bỡi một nụ hôn cuồng nhiệt, hôn một lúc lâu cô có đẩy anh như thế nào cũng không ảnh hưởng đến nụ hôn đầy yêu thương nhớ nhung đó của anh, nên cô đành để anh hôn đến khi anh ngừng lại và nói" tôi không có người vợ chưa cưới nào cả, tôi đã nói với em rồi mà, tôi phải làm thế nào thì em mới tin chứ, em nghe rõ một lần nữa cho tôi ".

    " Tôi Hà Kiến Minh chỉ yêu duy nhất một người con gái chính là Giai Tuệ, người con gái đang đứng trước mặt tôi đây, ngoài ra tôi không hề có tình cảm gì với bất cứ người nào khác trong suốt cuộc đời Hà Kiến Minh tôi ".

    Cô nhìn anh trịnh trọng tuyên bố mà rơi nước mắt và nói" Tôi xin lỗi nhưng tôi không xứng với anh đâu, anh biết tôi.. "Cô vẫn chưa nói xong thế nhưng lại một nụ hôn nữa nuốt trọn những lời cô muốn nói vào trong, anh nói" Em có tình cảm với tôi không? ". Anh nhìn cô và chờ câu trả lời của cô, cô cũng nhìn anh nước mắt rơi nhưng không biết phải trả lời thế nào, cô thích anh, đúng vậy cô rất thích anh, thích cảm giác được ở bên cạnh anh, thích được anh chăm sóc che chở, thích được anh ôm trong vòng tay ấm áp, thích được nhìn thấy anh làm việc chăm chú, thích được nghe những lời nói ngược lòng của anh, thích nhìn anh giống như trẻ con đòi cô thuận ý, thích được cùng anh dùng cơm trong yên bình, cô thích anh. Nhưng cô xứng với anh sao, anh là ông chủ cao cao tại thượng, vạn người theo đuổi, còn cô chỉ là một cô gái bình thường, không xinh đẹp, không tài đức gì làm sao có thể mơ mộng được cùng anh chung lối đến hết cuộc đời chứ.

    Cô nhìn sang hướng khác và nói" xin lỗi boss, tôi rất cảm ơn tình cảm anh đã giành cho tôi, nhưng tôi không hợp với anh đâu, tôi tin sẽ có nhiều cô gái khác thích hợp hơn với anh ".

    Anh nói" Giai Tuệ em hãy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói đi, em có đảm bảo rằng mình không có tình cảm nam nữ với tôi không, tại sao em cứ phải lừa người dối mình như vậy chứ, rõ ràng em có tình cảm với tôi cơ mà, chẳng lẽ tôi không đáng để em quang minh chính đại mà yêu sao? ".

    Cô lắc đầu muốn nói gì đó, thì lúc này có người gõ cửa" Cốc cốc cốc ".

    Boss vẫn không buôn tay cô ra và nói" mời vào ".

    Người bên ngoài cửa bước vào và chẳng ai khác chính là Ý Nhi và Y Phụng. Hai cô gái nhìn thấy cảnh hai người tay trong tay mà tức đến mức không kìm chế được, Y Phụng nói" Tại sao cô ta lại ở đây, cô chẳng phải nên rời khỏi nơi này sao, đây là chỗ để người như cô muốn đến là đến sao, Cô là gì chứ hả, định quyến rũ luôn cả anh trai tôi sao? ".

    Anh lên tiếng" em nhanh chóng xin lỗi cô ấy ngay lập tức cho anh, anh không nghĩ mình có đứa em gái vô lễ và không hiểu chuyện như vậy, em có biết nếu không phải anh đến kịp thời thì em đã trở thành kẻ giết người rồi không, nếu vì lòng dạ ích kỷ của em mà tổn hại đến người khác, em có thể sống tốt sao. Nếu người khác đối xử với em như vậy, em sẽ thế nào hả. Từ nhỏ tuy em được nuông chiều nhưng gia đình không giáo dục em làm người ích kỷ và độc ác như vậy, em cũng là con gái, tại sao em có thể làm chuyện mà một con người không nên làm như vậy chứ, nhanh chóng xin lỗi cô ấy, nếu không sau này em đừng đến gặp anh nữa ".

    Y Phụng nói" Anh, anh vì cô ta mà chửi mắng em như vậy sao, vì cô ấy mà không nhận đứa em gái là em sao? Cô ta có gì tốt mà sao ai cũng thích cô ta chứ, chẳng qua chỉ là một đứa con gái nghèo kiếp sát, không xinh đẹp vậy thì vì cái gì mà anh mê đắm cô ta đến mức không cần đứa em gái ruột như em chứ ".

    Giai Tuệ không thể nghe được nữa và lên tiếng nói" Xin lỗi tổng giám đốc, xin lỗi cô Y Phụng. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền đến hai người, Cô Y Phụng cô đừng hiểu lầm anh trai mình, tổng giám đốc chỉ là tức giận tức thời mà thôi, tôi và tổng giám đốc cũng chẳng có gì, chúng tôi chỉ là cấp trên và cấp dưới mà thôi. Như cô đã nói, đúng vậy tôi chỉ là một người không có một điểm gì để có thể xứng đáng với anh ấy, và tôi cũng biết điều đó, nên cô không cần phải bận tâm nhiều đến vậy. Tuy nhiên, thưa cô tuy cô có tất cả, có gia thế, có quyền và có tiền nhưng những người nghèo chúng tôi rất biết thân biết phần mà sẽ không với cao để tự làm té đau mình. Tôi cũng vậy tôi biết mình đang đứng ở vị trí nào trong xã hội, tôi biết mình cần gì và chỉ nên có gì. Đối với tôi mà nói tổng giám đốc giống như một món quà xa xỉ mà chỉ có thể nhìn chứ không có ý nghĩ sẽ sở hữu và tôi cũng không muốn bước qua ranh giới ấy. Tổng giám đốc tôi không đáng để anh phải suy nghĩ đâu. Xin lỗi vì thời gian qua đã làm mọi người hiểu lầm. Tôi xin phép ".

    Nói xong cô quay lưng đi mà không nhìn lại dù chỉ một cái. Hà Kiến Minh gọi theo" Giai Tuệ, Giai Tuệ em đứng lại cho tôi, Giai Tuệ ". Nhưng anh không đuổi theo mà quay lại nhìn em gái mình và Ý Nhi, anh nói" nào giờ thì em hài lòng rồi, anh cũng có chuyện muốn làm rõ với em và Ý Nhi, mời ngồi đi ".

    Hai cô gái Ý Nhi và Y Phụng nhìn nhau và không dám cãi mà đã ngồi xuống sofa. Anh nói" Trước tiên, em gái em có biết em đã nói gì và làm gì không, tuy em sinh ra trong gia đình có điều kiện, nhưng những thứ đó có phải là do em làm ra không, mà là của gia đình, chỉ là em may mắn hơn người khác, em được sinh ra trong gia đình đã có sẵn những thứ tốt nhất để em không cần phải động tay động chân cũng có tiêu sài. Nhưng em có nghĩ chưa, nếu em sinh ra trong một gia đình bình thường mà người khác nói em như vậy, em sẽ như thế nào. Cha mẹ là không thể chọn lựa, sự nghiệp có thể chọn nhưng nguồn gốc sinh ra thì không thể em hiểu không? Em nghĩ em giàu, em đẹp, em sang trọng những thứ đó từ đâu em có, có phải em lao động bằng chính đôi tay mình mà có không? Người nghèo không có tội, ngược lại họ biết lao động tự nuôi sống bản thân và gia đình một cách trong sạch còn đáng quý hơn những người ỷ thị giàu có đội lốp gia thế mà không biết trời cao đất dày, không biết đối nhân xử thế. Anh hỏi em khi em thấy người ăn xin em sẽ làm gì, em có bỏ một đồng nào cho họ không, hay em khinh thường họ, thế nhưng cô ấy thì sao, khi cô ấy gặp người khó khăn hơn mình cô ấy sẽ ra tay giúp đỡ, cô ấy biết kính trên nhường dưới, cô ấy biết lễ độ với người cùng tuổi, em làm được chưa, đó là những điều căn bản nhất của một người có giáo dục bẩm sinh đó em à. Em nên suy nghĩ lại mình đã sống như thế nào đi. Em có biết vì sao Triệu Minh Hùng thích cô ấy không, bỡi vì cậu ta thấy được sự tốt đẹp ở tâm hồn cô ấy, còn em thì làm sao đây, em có biết cách làm thế nào để sống chung hòa bình với gia đình cậu ấy chưa. Em sẽ làm gì nếu gia đình cậu ấy nghèo khó ".

    " Còn về Ý Nhi, anh rất mến em với tư cách là một người anh trai với một đứa em gái, ngoài ra anh không có tình cảm nam nữ với em, em biết rõ điều đó mà đúng không? Trước giờ anh luôn coi em và Ý Nhi như nhau, nên anh hy vọng em có thể tìm được người thật sự yêu thương em chân thành. Cho dù hôm nay không có Giai Tuệ anh cũng sẽ không yêu em nên em đừng nghĩ rằng vì Giai Tuệ mà anh không có tình cảm với em. Trước đây cũng vậy và sau này cũng vậy anh chỉ xem em như em gái ngoài ra không có bất cứ một thứ tình cảm gì khác cả. Chúc em hạnh phúc ".

    " Lần này anh có thể tha thứ cho việc làm dại dột của hai em nhưng nếu để anh thấy hai em có thái độ coi thường hay làm tổn hại đến người khác một lần nữa, anh sẽ không tha thứ cho hai đứa. Còn nữa Anh yêu Giai Tuệ cho nên Y Phụng, em hãy học cách tôn trọng người khác đi, cô ấy rất đáng để em học hỏi đó, anh sẽ cho em thời gian để em thấy được tại sao anh yêu cô ấy và để em biết mà rút kinh nghiệm cho bản thân mình. Anh không bảo em phải thay đổi chính bản thân mình mà chỉ muốn em biết làm thế nào để sống giữa thế giới loài người mà được người ta yêu mến và tôn trọng thật sự. Làm thế nào để đối xử chân thành với một người và làm thế nào để cuộc sống của mình hạnh phúc thật sự, không tranh đua ích kỷ, không chỉ biết có bản thân mình, như vậy sẽ rất thất bại. Em gái anh hy vọng em sẽ có cuộc sống thật hạnh phúc và vui vẻ em biết không, đừng làm anh thất vọng về em hơn nữa ".

    Anh lại nói tiếp" Y Phụng em nhân lúc đang nghỉ hè hãy tới phòng nhân sự báo cáo và xin học việc như một nhân viên bình thường đi, nó sẽ rất tốt cho tương lai của em đó. Anh sẽ coi em là một nhân viên bình thường, nên em đừng bao giờ nghĩ dùng quyền thế ở đây".

    (Còn tiếp).
     
    Last edited by a moderator: Oct 28, 2019
  4. Kim Nhật Nguyệt My sunshine

    Messages:
    57
    Chương 22: Em có tình cảm với Tôi không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi được Bác sĩ cho uống thuốc hạ sốt và Giai Tuệ đã ngủ đến khi tỉnh dậy lần nữa đã là ngày hôm sau.

    Mở mắt ra đã thấy ánh mặt trời chiếu vào qua rèm cửa sổ và trần nhà màu trắng toát, khoan đã đây không phải là nhà mình, đó là những gì cô biết được sau khi mở mắt, và cơn đau đầu của hôm qua cũng đã đỡ rất nhiều. Đây là đâu chứ, mình nhớ hôm qua mình ở trong thung lũng tình yêu và à hình như mình có gặp đại boss, mà không chắc mình mơ thôi làm sao boss ở đó chứ. Thế ai đưa mình đến đây, đây không phải bệnh viện thì là đâu chứ, cái mùi này thật khó chịu quá, mình phải rời khỏi đây nhanh thôi.

    Khi Giai Tuệ vừa đặt chân xuống giường thì cánh cửa cũng mở ra, một người đàn ông cao to đẹp trai, tay đang cầm chiếc lồng cơm đi tới bên giường và nói "em tỉnh rồi sao, em cảm thấy trong người thế nào có còn nóng hay đau ở đâu không, tôi đi gọi bác sĩ đã, em nằm yên đó nhé". Anh vừa nói nhưng chân cũng bước đi, và không biết được cô gái đang ngồi trên giường trơ như phỗng, cô không nhìn nhầm chứ, đây không phải là đại boss của cô thì là ai chứ, nhưng tại sao anh lại ở đây, đây là bệnh viện à nha. Nhưng mà không đúng anh biết mình bị bệnh vậy giấc mơ hôm qua mình thấy anh ấy không phải là mơ mà là thật sao.

    Cô còn đang miên man suy nghĩ thì cánh cửa một lần nữa được mở ra và theo vào đó là một bác sĩ với áo blue trắng muốt cùng với anh đại boss của cô. Bác sĩ khám và nói "Cô ấy đã khỏi sốt rồi, có thể xuất viện được rồi, về nhà chú ý nghỉ ngơi, tránh dầm mưa kẻo lại tái phát, thể chất cô vốn yếu nên trước khi bình phục hoàn toàn, không thể tiếp xúc với thời tiết quá nắng hoặc quá lạnh được nhé! Nếu không lại có người tới đòi dỡ bệnh viện của tôi thì tôi lấy gì mà sống chứ.

    Giờ thì có người bên cạnh lên tiếng" Cậu nói nhiều quá, xong việc của cậu rồi đi giúp mình đi để cô ấy còn ăn sáng nữa, Cô ấy vẫn còn là bệnh nhân ấy, cậu đang làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi đó hả "và chẳng ai khác chính là đại boss nãy giờ bị người ta nói trúng tâm nên đã đổi đề tài. Vị bác sĩ cũng chẳng vừa gì mà liếc xéo anh ta một cái và nói" vậy cô nghỉ ngơi xíu thì có thể xuất viện bất cứ lúc nào, nhớ về tĩnh dưỡng cho tốt, à mà tôi quên cần gì tôi phải nhắc chứ, chắc có người đã lên sẵn thực đơn bồi dưỡng cho cô rồi ấy chứ, tạm biệt cô nhé! Tôi đi đây tên bạn qua cầu rút ván ".

    Cánh cữa đóng lại, anh liền nói" em ăn sáng nhé, tôi có mua đồ ăn sáng cho em rồi, ăn xong nghỉ ngơi rồi tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho em ". Cô liền nói" Boss à, cảm ơn anh nhiều, nhưng tôi thật sự rất không thích mùi ở bệnh viện, anh có thể đưa tôi về gấp được không, ở đây tôi ăn cũng chẳng vô, thật đó ".

    Đại boss nhìn cô chán ghét bệnh viện như vậy thì cũng không đành lòng ép cô, mà nói" được, vậy em ở đây chờ tôi xíu, tôi đi làm thủ tục xong chúng ta đi về, tôi sẽ bảo đầu bếp nhà hàng nấu đồ tẩm bổ cho em ".

    Nói xong anh đi ra, cô nhìn theo mà cảm thấy thật ấm áp và tim đập nhanh liên hồi, cô thích cảm giác này, trên đời này ngoài Ba ra thì anh là người đàn ông thứ hai chăm sóc cô như vậy, anh trai cô cũng rất thương cô nhưng anh không biết cách thể hiện. Còn đại boss anh cho cô cảm giác an toàn và dường như có anh ở bên cô không cảm thấy cô đơn hay chán ghét mà thật sự rất ấm áp, hạnh phúc.

    Sau khi hai người về đến Khách sạn Thịnh cảnh anh không đưa cô về chỗ ở của cô mà anh đưa cô về nhà riêng của anh, cô nói" boss à, anh sao không đưa tôi về nhà, vì sao đến đây vậy, anh có việc sao, vậy để tôi tự về cũng được ạ ".

    Anh nói" em cần nghỉ ngơi, và chăm sóc chu đáo, em tạm thời ở đây tạm đi, đến khi em khỏe hoàn toàn tôi sẽ đưa em về chỗ ở của em, ở đây tôi có thể chăm sóc em, hơn nữa có các chuyên gia dinh dưỡng sẽ giúp em bồi bổ tốt hơn, được chứ. Tôi không muốn có một nhân viên bệnh mãi không khỏi ảnh hưởng đển công việc của công ty, hay có người nói tôi đày đọa nhân viên làm việc đến gòi mòn ".

    Anh nói nhiều như vậy mà cô còn không chịu ở lại thì anh sẽ dùng biện pháp cưỡng chế đó, anh đang nói thầm trong lòng như vậy, thì cô nói" nhưng tôi ở đây sẽ làm phiền anh lắm, hơn nữa nếu để vợ chưa cưới của anh biết tôi ở chung chỗ với anh thì sẽ làm khó anh mà cũng khó tôi nữa, nên tốt nhất anh nên.. "cô vẫn chưa nói xong thì miệng đã bị che bỡi một nụ hôn cuồng nhiệt, hôn một lúc lâu cô có đẩy anh như thế nào cũng không ảnh hưởng đến nụ hôn đầy yêu thương nhớ nhung đó của anh, nên cô đành để anh hôn đến khi anh ngừng lại và nói" tôi không có người vợ chưa cưới nào cả, tôi đã nói với em rồi mà, tôi phải làm thế nào thì em mới tin chứ, em nghe rõ một lần nữa cho tôi ".

    " Tôi Hà Kiến Minh chỉ yêu duy nhất một người con gái chính là Giai Tuệ, người con gái đang đứng trước mặt tôi đây, ngoài ra tôi không hề có tình cảm gì với bất cứ người nào khác trong suốt cuộc đời Hà Kiến Minh tôi ".

    Cô nhìn anh trịnh trọng tuyên bố mà rơi nước mắt và nói" Tôi xin lỗi nhưng tôi không xứng với anh đâu, anh biết tôi.. "Cô vẫn chưa nói xong thế nhưng lại một nụ hôn nữa nuốt trọn những lời cô muốn nói vào trong, anh nói" Em có tình cảm với tôi không? ". Anh nhìn cô và chờ câu trả lời của cô, cô cũng nhìn anh nước mắt rơi nhưng không biết phải trả lời thế nào, cô thích anh, đúng vậy cô rất thích anh, thích cảm giác được ở bên cạnh anh, thích được anh chăm sóc che chở, thích được anh ôm trong vòng tay ấm áp, thích được nhìn thấy anh làm việc chăm chú, thích được nghe những lời nói ngược lòng của anh, thích nhìn anh giống như trẻ con đòi cô thuận ý, thích được cùng anh dùng cơm trong yên bình, cô thích anh. Nhưng cô xứng với anh sao, anh là ông chủ cao cao tại thượng, vạn người theo đuổi, còn cô chỉ là một cô gái bình thường, không xinh đẹp, không tài đức gì làm sao có thể mơ mộng được cùng anh chung lối đến hết cuộc đời chứ.

    Cô nhìn sang hướng khác và nói" xin lỗi boss, tôi rất cảm ơn tình cảm anh đã giành cho tôi, nhưng tôi không hợp với anh đâu, tôi tin sẽ có nhiều cô gái khác thích hợp hơn với anh ".

    Anh nói" Giai Tuệ em hãy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói đi, em có đảm bảo rằng mình không có tình cảm nam nữ với tôi không, tại sao em cứ phải lừa người dối mình như vậy chứ, rõ ràng em có tình cảm với tôi cơ mà, chẳng lẽ tôi không đáng để em quang minh chính đại mà yêu sao? ".

    Cô lắc đầu muốn nói gì đó, thì lúc này có người gõ cửa" Cốc cốc cốc ".

    Boss vẫn không buôn tay cô ra và nói" mời vào ".

    Người bên ngoài cửa bước vào và chẳng ai khác chính là Ý Nhi và Y Phụng. Hai cô gái nhìn thấy cảnh hai người tay trong tay mà tức đến mức không kìm chế được, Y Phụng nói" Tại sao cô ta lại ở đây, cô chẳng phải nên rời khỏi nơi này sao, đây là chỗ để người như cô muốn đến là đến sao, Cô là gì chứ hả, định quyến rũ luôn cả anh trai tôi sao? ".

    Anh lên tiếng" em nhanh chóng xin lỗi cô ấy ngay lập tức cho anh, anh không nghĩ mình có đứa em gái vô lễ và không hiểu chuyện như vậy, em có biết nếu không phải anh đến kịp thời thì em đã trở thành kẻ giết người rồi không, nếu vì lòng dạ ích kỷ của em mà tổn hại đến người khác, em có thể sống tốt sao. Nếu người khác đối xử với em như vậy, em sẽ thế nào hả. Từ nhỏ tuy em được nuông chiều nhưng gia đình không giáo dục em làm người ích kỷ và độc ác như vậy, em cũng là con gái, tại sao em có thể làm chuyện mà một con người không nên làm như vậy chứ, nhanh chóng xin lỗi cô ấy, nếu không sau này em đừng đến gặp anh nữa ".

    Y Phụng nói" Anh, anh vì cô ta mà chửi mắng em như vậy sao, vì cô ấy mà không nhận đứa em gái là em sao? Cô ta có gì tốt mà sao ai cũng thích cô ta chứ, chẳng qua chỉ là một đứa con gái nghèo kiếp sát, không xinh đẹp vậy thì vì cái gì mà anh mê đắm cô ta đến mức không cần đứa em gái ruột như em chứ ".

    Giai Tuệ không thể nghe được nữa và lên tiếng nói" Xin lỗi tổng giám đốc, xin lỗi cô Y Phụng. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền đến hai người, Cô Y Phụng cô đừng hiểu lầm anh trai mình, tổng giám đốc chỉ là tức giận tức thời mà thôi, tôi và tổng giám đốc cũng chẳng có gì, chúng tôi chỉ là cấp trên và cấp dưới mà thôi. Như cô đã nói, đúng vậy tôi chỉ là một người không có một điểm gì để có thể xứng đáng với anh ấy, và tôi cũng biết điều đó, nên cô không cần phải bận tâm nhiều đến vậy. Tuy nhiên, thưa cô tuy cô có tất cả, có gia thế, có quyền và có tiền nhưng những người nghèo chúng tôi rất biết thân biết phần mà sẽ không với cao để tự làm té đau mình. Tôi cũng vậy tôi biết mình đang đứng ở vị trí nào trong xã hội, tôi biết mình cần gì và chỉ nên có gì. Đối với tôi mà nói tổng giám đốc giống như một món quà xa xỉ mà chỉ có thể nhìn chứ không có ý nghĩ sẽ sở hữu và tôi cũng không muốn bước qua ranh giới ấy. Tổng giám đốc tôi không đáng để anh phải suy nghĩ đâu. Xin lỗi vì thời gian qua đã làm mọi người hiểu lầm. Tôi xin phép ".

    Nói xong cô quay lưng đi mà không nhìn lại dù chỉ một cái. Hà Kiến Minh gọi theo" Giai Tuệ, Giai Tuệ em đứng lại cho tôi, Giai Tuệ ". Nhưng anh không đuổi theo mà quay lại nhìn em gái mình và Ý Nhi, anh nói" nào giờ thì em hài lòng rồi, anh cũng có chuyện muốn làm rõ với em và Ý Nhi, mời ngồi đi ".

    Hai cô gái Ý Nhi và Y Phụng nhìn nhau và không dám cãi mà đã ngồi xuống sofa. Anh nói" Trước tiên, em gái em có biết em đã nói gì và làm gì không, tuy em sinh ra trong gia đình có điều kiện, nhưng những thứ đó có phải là do em làm ra không, mà là của gia đình, chỉ là em may mắn hơn người khác, em được sinh ra trong gia đình đã có sẵn những thứ tốt nhất để em không cần phải động tay động chân cũng có tiêu sài. Nhưng em có nghĩ chưa, nếu em sinh ra trong một gia đình bình thường mà người khác nói em như vậy, em sẽ như thế nào. Cha mẹ là không thể chọn lựa, sự nghiệp có thể chọn nhưng nguồn gốc sinh ra thì không thể em hiểu không? Em nghĩ em giàu, em đẹp, em sang trọng những thứ đó từ đâu em có, có phải em lao động bằng chính đôi tay mình mà có không? Người nghèo không có tội, ngược lại họ biết lao động tự nuôi sống bản thân và gia đình một cách trong sạch còn đáng quý hơn những người ỷ thị giàu có đội lốp gia thế mà không biết trời cao đất dày, không biết đối nhân xử thế. Anh hỏi em khi em thấy người ăn xin em sẽ làm gì, em có bỏ một đồng nào cho họ không, hay em khinh thường họ, thế nhưng cô ấy thì sao, khi cô ấy gặp người khó khăn hơn mình cô ấy sẽ ra tay giúp đỡ, cô ấy biết kính trên nhường dưới, cô ấy biết lễ độ với người cùng tuổi, em làm được chưa, đó là những điều căn bản nhất của một người có giáo dục bẩm sinh đó em à. Em nên suy nghĩ lại mình đã sống như thế nào đi. Em có biết vì sao Triệu Minh Hùng thích cô ấy không, bỡi vì cậu ta thấy được sự tốt đẹp ở tâm hồn cô ấy, còn em thì làm sao đây, em có biết cách làm thế nào để sống chung hòa bình với gia đình cậu ấy chưa. Em sẽ làm gì nếu gia đình cậu ấy nghèo khó ".

    " Còn về Ý Nhi, anh rất mến em với tư cách là một người anh trai với một đứa em gái, ngoài ra anh không có tình cảm nam nữ với em, em biết rõ điều đó mà đúng không? Trước giờ anh luôn coi em và Ý Nhi như nhau, nên anh hy vọng em có thể tìm được người thật sự yêu thương em chân thành. Cho dù hôm nay không có Giai Tuệ anh cũng sẽ không yêu em nên em đừng nghĩ rằng vì Giai Tuệ mà anh không có tình cảm với em. Trước đây cũng vậy và sau này cũng vậy anh chỉ xem em như em gái ngoài ra không có bất cứ một thứ tình cảm gì khác cả. Chúc em hạnh phúc ".

    " Lần này anh có thể tha thứ cho việc làm dại dột của hai em nhưng nếu để anh thấy hai em có thái độ coi thường hay làm tổn hại đến người khác một lần nữa, anh sẽ không tha thứ cho hai đứa. Còn nữa Anh yêu Giai Tuệ cho nên Y Phụng, em hãy học cách tôn trọng người khác đi, cô ấy rất đáng để em học hỏi đó, anh sẽ cho em thời gian để em thấy được tại sao anh yêu cô ấy và để em biết mà rút kinh nghiệm cho bản thân mình. Anh không bảo em phải thay đổi chính bản thân mình mà chỉ muốn em biết làm thế nào để sống giữa thế giới loài người mà được người ta yêu mến và tôn trọng thật sự. Làm thế nào để đối xử chân thành với một người và làm thế nào để cuộc sống của mình hạnh phúc thật sự, không tranh đua ích kỷ, không chỉ biết có bản thân mình, như vậy sẽ rất thất bại. Em gái anh hy vọng em sẽ có cuộc sống thật hạnh phúc và vui vẻ em biết không, đừng làm anh thất vọng về em hơn nữa ".

    Anh lại nói tiếp" Y Phụng em nhân lúc đang nghỉ hè hãy tới phòng nhân sự báo cáo và xin học việc như một nhân viên bình thường đi, nó sẽ rất tốt cho tương lai của em đó. Anh sẽ coi em là một nhân viên bình thường, nên em đừng bao giờ nghĩ dùng quyền thế ở đây".

    (Còn tiếp).
     
    Last edited by a moderator: Oct 28, 2019
  5. Kim Nhật Nguyệt My sunshine

    Messages:
    57
    Chương 23: Xin lỗi, em yêu anh!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày sau đó, cuộc sống trải qua yên bình, Y Phụng theo lời anh trai tới phòng nhân sự báo cáo và nhận việc làm nhân viên phục vụ tại nhà hàng Tây.

    Trong thời gian làm việc tại đây, Y Phụng được nghe mọi người nói chuyện về Giai Tuệ, một cô gái tốt bụng và lương thiện như thế nào, chăm chỉ ra sao. Cô nghe và rất tò mò, thế là cô quyết định xin chuyển tới phòng kế hoạch để nhận việc.

    Thật ra, Đại boss của chúng ta cũng muốn cho em gái của mình được tiếp xúc nhiều với người con gái anh yêu, để họ có thêm tình cảm, vì dù thế nào họ cũng sẽ trở thành chị dâu em chồng trong tương lai mà. Hơn nữa anh tin Giai Tuệ sẽ có cách làm cho Y Phụng bị thu phục hoàn toàn. Nghĩ đến đây anh cảm thấy thật thú vị, anh cảm thấy mình đã đưa ra ý tưởng rất sáng suốt, vừa có được vợ hiền vừa rèn được đứa em gái ngỗ nghịch nhà mình.

    Ngày đầu tiên Y Phụng làm việc tại phòng kế hoạch, với sự nghiêm khắc của anh trai, cô không dám lên mặt tiểu thư, mà nghe theo sự phân công công việc của trưởng phòng kế hoạch, và cô xin theo Giai Tuệ để học hỏi. Nghe như vậy mọi người đều nhìn về hướng Giai Tuệ và Giai Tuệ cũng thấy bất ngờ, chẳng phải cô ấy rất không thích mình sao, vì sao còn muốn theo mình học việc chứ. Nhưng Giai Tuệ cô nào dám từ chối chỉ có thể vui vẻ chấp nhận đề nghị của tiểu thư mà thôi.

    Thế là, mỗi ngày Giai Tuệ làm việc gì đều bên cạnh có một Y Phụng chăm chỉ đi theo học hỏi. Với sự nhiệt thành và bao dung Giai Tuệ đã dần dần thu phục được cô nàng cứng đầu Y Phụng. Hôm nay, giờ cơm trưa nhưng vì sắp có cuộc họp vào đầu giờ chiều phải báo cáo kết quả của kế hoạch mới, Giai Tuệ phải cố gắng sắp xếp cho xong tài liệu để báo cáo trong cuộc hợp nên đã quên cả việc ăn cơm trưa. Cả Giai Tuệ và Kiều Ny đểu đang tất bậc thì có người gõ cửa đi vào và đặc lên bàn hai phần cơm thơm lừng và người đó chẳng ai khác chính là tiểu thư Y Phụng, người mà chưa từng để ý người khác vào mắt thì đã có thể biết đem cơm cho đồng nghiệp, đây quả là một việc chấn động nhất trong lịch sử trưởng thành của Y Phụng cô, nhưng biết làm sao được cô thật sự rất ngưỡng mộ năng lực của Giai Tuệ sự nhiệt thành và tấm lòng bao dung của cô ấy đã làm cho cô tán thưởng, giờ thì cô đã hiểu vì sao anh trai cô, người chưa từng yêu ai đã rung động trước cô gái đơn giản như Giai Tuệ, thì ra nét đẹp tâm hồn mới là đẹp chân chính.

    Giai Tuệ và Kiều Ny nhìn nhau rồi nhìn người trước mặt và lên tiếng hỏi "Y Phụng à, không phải em đi ăn cơm rồi sao, sao em còn quay lại, em về nghỉ ngơi xíu đi rồi chiều làm việc tiếp, bọn chị làm lát nữa thì xong rồi", Y Phụng nói "không phải các chị vẫn chưa ăn cơm sao, tôi đem cơm lên hai chị, hai chị ăn đi, tôi không thích trong công ty của anh trai mình có người bị đói, hơn nữa đây là một khách sạn danh tiếng nếu để người ngoài biết, có nhân viên vì làm việc quên ăn thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của Khách sạn Thịnh Cảnh chúng ta".

    Những lời nói đó của cô đã loạt vào tai của vị đại boss đang cầm phần cơm đứng trước cửa, anh cũng định đem cơm lên cho cô gái anh yêu Giai Tuệ thế nhưng em gái của anh đã cướp mất cơ hội lập công của anh rồi, thật là đứa em gái nhanh tay nhanh chân mà. Nhưng không sao đây được coi là một bước tiến bộ ngoạn mục nhất trong suốt hai mươi mấy năm của em gái anh rồi. Rất đáng, anh sẽ chờ cơ hội tiếp theo với người yêu vậy. Trước tiên phải để người con gái anh yêu thu phục em gái anh trước đã.

    Sau khi cơm nước xong thì cũng đến giờ họp buổi chiều, Giai Tuệ và Kiều Ny tham gia cuộc họp và Giai Tuệ đã báo cáo kết quả thực hiện kế hoạch trước cuộc họp, kế hoạch đã được lãnh đạo thông qua một cách tuyệt vời, sự thành công ngoài mong đợi của tổ kế hoạch. Chính vì thế sau khi cuộc họp kết thúc mọi người cùng nhau rủ đi ăn mừng thành quả sau những ngày gian nang làm việc. Thế là toàn đội quyết định đi KTV một chuyến để giải tỏa tinh thần, hơn nữa ngày mai là cuối tuần nên phải vui chơi thỏa thích mới được.

    Toàn bộ phòng kế hoạch đều hớn hở đi chơi và trong đó có cả thành viên mới Y Phụng, cô thấy được sự đoàn kết trong công việc chung của mọi người và dần dần cô cũng cảm thấy mình rất thích nơi này, thích sự thân thiện, hòa đồng và chân thành của mọi người.

    Đến KTV Giai Tuệ vì ngày nay phải làm việc nhiều, nên hơi mệt và Cô ngồi vào một bên nhìn mọi người ăn uống hát ca vui vẻ, cô cũng cảm thấy mọi cố gắng đều rất đáng. Bỗng có điện thoại reo lên, vì để trong túi sách nên cô không nghe được tiếng chuông bài hát Full House của điện thoại mình. Cho đến khi điện thoại có trên dưới gần 20 cuộc gọi nhỡ. Lúc này, Y Phụng đang hát cùng mọi người cầm điện thoại lên nghe thấy anh trai gọi cô ra ngoài nghe "Alo, anh gọi em hả, có chuyện gì sao, em đang đi chơi với mọi người rồi". Anh lên tiếng "em chơi ở đâu, anh tới đón em khuya rồi, về nghỉ ngơi đi", em gái tất nhiên dù ít dù nhiều cũng sẽ hiểu được anh trai mình, cô nói "Chị Giai Tuệ có vẻ rất mệt, chắc ngày nay làm việc nhiều nên chỉ ngồi nhìn bọn em hát thôi, ai mà không biết anh mượn cớ để tới gặp Chị ấy chứ, không sao đâu em hiểu rồi, Anh tới đón chị ấy đi. Em sẽ không khó khăn với Chị ấy nữa, em thật lòng đó, và em cảm ơn Anh hai nhé!". Nói xong cô cúp điện thoại và đi vào thấy Giai Tuệ đang ngồi trò chuyện cùng với Kiều Ny vui vẻ thì cô đi đến và nói nhỏ vào tai Giai Tuệ "Anh trai em tới đón Chị vì sợ Chị mệt hay là sợ Chị bị người con trai khác bắt mất, Chị mệt thì về nghỉ trước đi".

    Giai Tuệ chưa kịp trả lời thì lúc này điện thoại lại một lần nữa reo lên bài hát "Full house của ca sĩ Bi Rain". Cô cầm túi sách lên và lấy điện thoại ra thì đúng là của boss đại nhân gọi tới, trời ơi có tới hơn 20 cuộc gọi nhỡ cơ đấy. Cả Kiều Ny và Y Phụng đều nhìn thấy và cười vị boss nào đó, thật là hàng ngày như người sắt thế mà với Giai Tuệ thì anh ta cứ như sam vậy, lẻo đẻo theo chăm sóc cô ấy, thật đúng là dù đàn ông có tài giỏi đến đâu, có cứng rắng đến đâu thì khi gặp được người trong lòng thì không gì là không thể xảy ra.

    Anh nói "Alo em đang ở đâu, anh đang đứng trước cửa KTV em ra đi, muộn rồi anh đưa em về, ngày nay em cũng đã mệt rồi, hôm khác chơi với mọi người sau". Mặt dù cô rất ngượng nhưng thật sự rất ấm áp và hạnh phúc ngọt ngào, có người quan tâm chăm sóc ai mà không cảm động chứ, huống chi anh là người đàn ông hoàn hảo như vậy. Cô nói "em biết rồi, anh chờ em chút".

    Cô quay qua nhìn Kiều Ny và Y Phụng đang nhìn mình và nói "Hai người có về không, chắc mình về trước, mình cũng hơi mệt. Hai cô nàng sáng dạ hiểu ý nói" cậu về trước đi, mình không muốn làm bóng đèn đâu, hơn nữa anh yêu của mình cũng sắp đến rồi, mình sẽ về với anh ấy ", Y Phụng cũng nói" Chị đi về đi, anh trai em đang rất sốt ruột đó, Chị mà không đi không chừng anh ấy sẽ xông vào thật đó, em chơi lát nữa em sẽ về cùng mọi người ".

    Giai Tuệ ra đến cửa đúng là anh đang đứng trước cửa xe nhìn vào trong này, một thoáng cảm giác hạnh phúc, một thoáng cảm giác nhớ mong, một thoáng cảm giác yêu thương tha thiết, chỉ muốn được ở bên nhau đến trọn đời. Cô đứng đó và anh đã đi về phía cô, hai đôi mắt nhìn nhau tràn đầy tình yêu thương tha thiết, như không gì có thể chia cắt, không gì có thể sánh bằng. Yêu là vậy, yêu là trong mắt chỉ có đối phương, yêu là trong tay chỉ có thể chạm vào một người, yêu là trong lòng chỉ có hình bóng người ấy, yêu là con tim chỉ đập vì người ấy, yêu là bao dung và che chở, yêu là mong chờ và thứ tha..

    Anh ôm cô vào lòng, cô cũng hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của anh. Mãi một lúc sau anh nắm tay cô lên xe, dù không nói một lời nào nhưng những hành đó đã chứng minh tất cả, chứng minh tình yêu của họ sẽ đi đến bến bờ hạnh phúc, cùng nhau sánh bước đến hết phần đời còn lại.

    Anh không đưa cô về nhà cô mà anh đưa cô về chỗ anh, khi vào nhà cả hai ngay lập tức trao nhau nụ hôn tha thiết, nụ hôn mong chờ, nụ hôn nhớ nhung da giết. Anh nói" Anh yêu em Giai Tuệ, chúng ta kết hôn đi, anh không còn kiên nhẫn để chờ đợi được nữa rồi, đừng từ chối anh được không em! ". Giai Tuệ nhìn vào đôi mắt chân thành của anh và nói" em xin lỗi, em yêu anh". Và họ đã trao nhau nụ hôn ngọt ngào cùng hạnh phúc khi hai trái tim đã hòa quyện vào nhau, như nắng hạ gặp mưa rào, như củi khô gặp lửa, sự nồng nàng trong tình yêu được họ thể hiện qua nụ hôn chân thành ấy.

    (Còn tiếp).
     
    Last edited by a moderator: Oct 28, 2019
  6. Kim Nhật Nguyệt My sunshine

    Messages:
    57
    Chương 24: Kết thúc viên mãn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai tháng sau, hôn lễ của Tổng giám đốc Tập đoàn Thịnh cảnh Hà Kiến Minh cùng Giai Tuệ chính thức được tiến hành. Hai người chính thức về một nhà. Sau bao nhiêu hiểu lầm, sau bao nhiêu thử thách họ đã đi đến bến bờ hạnh phúc, họ đã tìm được một nửa kia của mình và sẽ cùng nhau đi đến hết cuộc đời.

    Hôn lễ được cử hành long trọng tại Khách sạn Thịnh cảnh. Toàn thể nhân viên, bạn bè người thân chúc phúc cho hạnh phúc của hai người. Giai Tuệ trong bộ váy cưới trắng tinh khôi như hoa sen tỏa sắc hương. Còn vị đại boss cũng là tân lang hôm nay trong bộ vest đen tinh tế càng làm nổi bậc nét anh tuấn và phong độ của một người thành đạt và như bao người khác, đang tâm trạng hạnh phúc với nụ cười rạng rỡ.

    Các khách mời nhộn nhịp nói cười, chúc mừng cho đôi chú rể cô dâu trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc, viên mãn tới cuối cuộc đời.

    Hai bên gia đình hai họ cũng hân hoan nói cười thân thiết.

    Cha Giai Tuệ nhìn con gái yêu quý của mình lấy được người đàn ông yêu thương, được hạnh phúc, anh mừng cho con và thương con sẽ phải rời xa gia đình, rời xa sự che chở của gia đình về với gia đình mới. Con gái của Ba, con nhất định phải hạnh phúc nhé!

    Sau hôn lễ cả hai vợ chồng son về nhà nghỉ ngơi, từ nay đây chính là nhà của cô và anh, là tổ ấm của hai người, cô đã là vợ của anh rồi. Khi cô còn đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm khung cảnh xung quanh thì có một vòng tay ấm áp ôm cô từ phía sau và đây chính là chồng cô Hà Kiến Minh.

    Anh hỏi "Bà xã em đang nghỉ gì vậy, có phải đang nhớ anh không", Cô không quay lại mà nói "đúng vậy, em đang nhớ đến ông xã của em, anh có thấy ông xã của em đâu không". Anh cười và thọt lét hông cô và nói "em dám nghĩ đến ông xã nào hả, anh chính là ông xã duy nhất của em đến hết kiếp này và những kiếp sau nữa, nên mơ em cũng đừng mơ sẽ có một ông xã nào khác ngoài anh nhé". Cô nói "Anh thật ngang ngược, chuyện đó còn phải xem anh thế nào đã, nếu anh không tốt em sẽ đổi ông xã đó, em.." lời nói cô còn chưa nói xong đã bị biệt miệng bằng một nụ hôn nồng cháy, nụ hôn trừng phạt và nụ hôn yêu thương.

    Hôn một lúc anh nói "Vợ à, anh yêu em suốt cuộc đời này, cho dù kiếp này hay những kiếp sau anh cũng sẽ chỉ yêu và cưới em làm vợ, nên chúng ta đừng bao giờ xa nhau nhé, anh sẽ làm em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, và việc đầu tiên là.." anh bế cô lên và đi đến bên giường tân hôn của hai người, anh đặt cô lên giường và nằm lên cô và nói "trước tiên anh sẽ chứng minh cho em thấy anh sẽ làm em trở thành người hạnh phúc nhất từ những việc nhỏ nhất cho đến bao la nhất, và đây là việc đầu tiên nhé".

    Ngày hôm sau, ánh mặt trời ban mai chiếu lướt qua những khe lá và rọi vào phòng trên chiếc giường lớn hai người đang ôm nhau ngủ thật hạnh phúc rạng ngời. Anh đã thức dậy, nhưng anh không đánh thức cô vì anh biết tối qua anh đã làm cô mệt lắm rồi, cả hai cùng trao cho đối phương những thứ đầu tiên của mình, Anh như có cả thể giới vậy, và anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất khi có được cô làm vợ. Anh ngắm người trong lòng mình đang ngủ say trông cô như đứa trẻ vậy, thật đáng yêu. Anh chỉ muốn như thế này ngắm nhìn cô mãi thôi.

    Đến hơn 8 giờ sáng thì cô cũng đã tỉnh dậy, cô vừa mở mắt ra đã thấy người đàn ông bên cạnh mình, thì ra đó không phải là mơ, cô thật sự đã là người phụ nữ của anh, cô thật sự đã là vợ của anh và anh chính là chồng hợp pháp của cô. Anh nói "chào buổi sáng bà xã của anh" anh hôn lên môi cô và nói "Anh yêu em bà xã, anh rất hạnh phúc, em biết không", Cô cũng ôm anh và nói "em cũng rất hạnh phúc, ông xã của em, chào buổi sáng ông xã của em".

    Lời nói luôn đi kèm với hành động, lời nói ngọt ngào thì hành động càng ngọt ngào hơn, thế là họ lăn qua lăn lại trên giường mãi cho đến 11 giờ trưa mới rời giường ăn trưa và chuẩn bị cho hành trình hưởng tuần trăng mật của mình. Nơi đầu tiên hai người đến chính là Paris, sau đó chính là Nhật Bản và tiếp đến là Singapore.

    Sau chuyến du lịch trở về đã là ba tháng sau và họ chẳng những mang quà du lịch về mà còn mang niềm vui tột cùng về cho hai gia đình chính là cô đã mang thai được hai tuần. Vì cô đã mang thai nên chuyến du lịch của họ đã tạm ngừng và quay về nước.

    Cả hai gia đình nghe tin cô mang thai đã vui mừng như mở hội, đây chính là điều mà cả hai gia đình trông mong bấy lâu nay. Được gia đình chồng yêu thương, chăm sóc chu đáo nhưng người chăm sóc nhiệt tình nhất vẫn là ông xã yêu dấu của cô. Anh từ khi biết mình sắp được làm Ba thì không lúc nào khép được nụ cười trên môi, khuôn mặt rạng rỡ như nở hoa. Khiến cuộc sống của toàn thể nhân viên công ty cũng được thơm lây.

    Một năm sau họ đã chính thức đón chào thành viên mới, một cậu con trai khếu khỉnh, đáng yêu, bé chính là bảo bối của hai gia đình và cha mẹ mình. Quý tử đầu tiên được đặt tên Hà Kiến Quốc.

    Chưa dừng lại ở đó, hai năm sau họ đón chào cùng một lúc hai thành viên mới, một đôi long phụng thai và sinh ra một bé gái cùng một bé trai, thế là họ có hai trai một gái. Hiển nhiên bé gái càng trở thành bảo bối hơn nữa. Hai tên nhóc trai thì được tưng như trứng còn cô công chúa nhỏ thì được bọc như hoa. Bé trai thứ hai đặt Hà Kiến Quân và công chúa nhỏ Hà Giai Tuệ Tâm.

    Lúc này, Kiều Ny và Trần Hạo Dân cũng đã kết hôn và sinh một công chúa đầu lòng, họ cùng nói sẽ cùng gia đình nhà Giai Tuệ thông gia với con trai đầu lòng Kiến Quốc. Còn Y Phụng cũng đưa bạn trai về giới thiệu với gia đình.

    (Hoàn văn).
     
    Last edited by a moderator: Oct 28, 2019
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...