Truyện Ngắn Tin Vui - October

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi October19, 8 Tháng chín 2019.

  1. October19

    Bài viết:
    17
    kimnana thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng chín 2019
  2. October19

    Bài viết:
    17
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiệt độ dường như tăng lên bên trong siêu thị đông người. Sau một buổi chiều bận rộn, đôi tai quá tải vì tiếng khóc của trẻ em và tiếng bíp chói tai của máy quét mã hàng, Hà cảm thấy kiệt sức. Nhưng cô không phàn nàn, vì hiểu rằng Tết là thời gian mọi người đi mua sắm nhiều nhất trong năm.

    Hà tận dụng thời gian rảnh ít ỏi để thoát khỏi đống giấy cuộn, với lấy chai nước của mình. Khi cô còn chưa kip mở nút thì bà Vân, một bà lão sống trong khu phố đi đến.

    - Chào cô Hà, ngày nào cũng bận rộn một chỗ nhỉ.

    - Chào bà, vâng, vẫn thế ạ. Bà vẫn khỏe chứ, cháu rất lo khi nghe tin bà vào viện!

    - Ồ không sao cả đâu - bà lão tám mươi tuổi vừa nói vừa cười – Già vẫn đứng đây đó thôi!

    Với nụ cười trên môi, Bà Vân tiếp tục bước đi, rồi như chợt nhớ ra điều gì, bà quay lại.

    - À, còn việc này.. cô kín tiếng thật đấy – Bà Vân buông lời trách móc.

    - Sao vậy ạ?

    - Tôi không biết là cô đã lên chức bà.

    Hà khẽ cau mày. "Bà lão tội nghiệp - cô nghĩ – không những sức khỏe yếu đi, bà còn bắt đầu lẩm cẩm rồi"

    - Bà Vân, bà biết Tuấn nhà cháu không có con mà.

    - Thôi nào, vậy đứa bé dễ thương mà con dâu cô bế hôm nọ trong công viên, ở đâu ra chứ.

    - Chắc bà nhìn nhầm rồi.

    - Không đâu.

    Giọng bà Vân ngập ngừng.

    - Ngay cả cháu gái tôi cũng thấy nó.

    Quay về phía quầy tính tiền, bà Vân vẫy tay gọi Dương, cô gái trẻ với hai tay đầy những túi xách, đang vật lộn lách qua dòng người để tiến về phía họ. Trước mặt cô, bà Vân yêu cầu Dương xác nhận lời nói của mình. Đột nhiên, Hà cảm thấy khó thở, mồ hôi ướt sũng quần áo, tai cô ù đi.

    - Thủy không còn ở với con trai tôi hơn một năm rồi - Hà phản ứng yếu ớt.

    Giọng nói của cô lạc đi, đầu óc quay cuồng. Đối diện Hà, Dương có vẻ lo lắng:

    - Cô làm sao thế? Ngồi xuống đi ạ?

    Dù đã chủ động đưa tay về phía trước, cô gái vẫn không kịp đỡ lấy Hà đang loạng choạng và gục xuống đất.

    Hai giờ sau, nằm trên giường, Hà nhớ lại những gì đã xảy ra buổi chiều:

    Cô tỉnh dậy, mất phương hướng giữa những người hiếu kỳ xung quanh. Một nhân viên bảo vệ đỡ cô dậy và tránh khỏi đám đông. Trước khi cô có thể nói một lời nào, anh đưa cô đến phòng nghỉ nhân viên.

    Quản lý cửa hàng mời cô nước, bánh quy, trà, trong khi đợi chồng cô đến đón. Hùng đến, cùng với con trai của họ.

    - Em làm anh lo đấy? Có chuyện gì vậy?

    - Em thấy không khỏe, bị chóng mặt rồi ngất đi.

    Mặc cho cô phản kháng, Hùng và Tuấn kéo cô đến bác sĩ riêng của gia đình. Tại phòng khám, do không rõ điều gì đã xảy ra, bác sĩ chỉ có thể kết luân là bị chóng mặt do không khí ngột ngạt nơi đông người, và dặn dò:

    - Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Chị cần nghỉ phép, tránh xa nơi đông người một thời gian.

    Trở về nhà, Hà lên phòng nghỉ ngơi. Nằm vật xuống gường, dù rất mệt mỏi cô vẫn không thể ngủ. Đôi mắt cô dán lấy một trong những hình ảnh trên tủ quần áo. Một bức ảnh ngay ngắn trong trái tim của cô. Bức ảnh của Tuấn và Thủy.

    * * *

    Hoài niệm, Hà nhớ lại những gì đôi vợ chồng hạnh phúc này từng có. Con trai cô và Thủy gặp nhau ở trường cấp ba. Chúng dành thời gian bên nhau nhiều đến nỗi Hùng đặt biệt danh là "Dính như keo dán sắt". Thủy đến nhà họ mỗi ngày. Mặc dù ban đầu còn nghi ngại, Hà nhanh chóng đánh giá cao tầm ảnh hưởng của cô gái trẻ với con trai mình. Từ một người chậm chạp, Tuấn trở nên xông xáo và chăm chỉ, không thích dựa dẫm vào người khác.

    Hai người bạn trẻ đỗ tú tài, bắt đầu học lên cao. Tốt nghiệp đại học cùng năm, bắt đầu công việc đầu tiên của mình gần như cùng một lúc. Sau khi tiết kiệm, Tuấn và Thủy chuyển đến căn hộ của riêng mình. Cặp đôi cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ.

    Thời gian trôi qua, Hà lúc nào cũng mong cho cặp vợ chồng trẻ có một cuộc hôn nhân đẹp và tiếp tục một cuộc sống hạnh phúc như vậy.

    Nhưng, một ngày nọ, Tuấn đứng trước cửa nhà của cha mẹ mình với tất cả đồ đạc cá nhân. Với thông báo rằng anh và Thủy đã kết thúc.

    - Chuyện gì đã xảy ra?

    - Không có gì.

    - KHÔNG CÓ GÌ LÀ SAO? Mối quan hệ mười năm, rồi ly thân vậy gọi là KHÔNG CÓ GÌ? Nó không thể kết thúc như thế được! Con đã nghĩ kỹ chưa đấy? Chắc chắn vẫn có thể thu xếp được..

    - Không mẹ à, không còn gì để thu xếp cả. Kết thúc rồi. Bây giờ, hoặc mẹ chấp nhận nó hoặc con tìm một nơi khác để ở.

    Sự phẫn nộ chiếm giữ lấy Hà. Những cuộc cãi vã là một phần trong cuộc sống hàng ngày của các cặp vợ chồng. Cuộc sống này không có gì là đơn giản: Có những thăng trầm, tranh luận và cả những câu hỏi. Vậy nhưng thế hệ người lớn hiện đại này đã không còn dung hợp được điều đó. Quen với sự dễ dàng từ nhỏ, những người trẻ trong cuộc khủng hoảng lớn đầu tiên, họ chọn cách từ bỏ, tách ra, viết tiếp câu chuyện cuộc đời. Đối với Hà, đó không phải là sống với tình yêu, mà là sử dụng nó. Hà không thể chịu đựng được thái độ như vậy nơi con trai mình. Cô đã sẵn sàng phản ứng lại. Nhưng Hùng đã ra hiệu với cô bằng một cái vẫy tay để giữ bình tĩnh. Anh nghĩ Tuấn đã hành xử theo cách này vì cú sốc. Thời gian yên tĩnh sẽ mang lại cho Tuấn lời khuyên và khúc mắc của đôi chim nhạn này cuối cùng sẽ được hòa giải.

    Nhưng điều kỳ diệu đã không xảy ra. Cặp đôi trẻ đã không thay đổi suy nghĩ. Tồi tệ hơn, Tuấn bắt đầu xuống dốc và cư xử như một gã trai gàn dở. Hai mươi sáu tuổi, những cuộc nhậu với bạn bè tăng theo cấp số nhân. Cuối tuần, anh ra ngoài thường xuyên, trở về vào Chủ nhật, kiệt sức và ủ rũ. Cuộc sống lặp đi lặp lại, Tuấn về nhà vào đầu giờ chiều, nhanh chóng chào bố mẹ trong phòng khách và leo lên cầu thang. Khi cánh cửa phòng đóng sầm lại, họ không gặp lại anh cho đến sáng thứ Hai. Mỗi lần như vậy, Hà nhìn Hùng thở dài và quay lại đọc sách.

    Bản thân Hà, cô không thể thay đổi cách cư xử một cách nhanh chóng như vậy. Rõ ràng Tuấn không hề ổn. Một điều gì đó tồi tệ đang làm anh đau khổ, hay thậm chí là cay đắng? Hà cảm thấy có lỗi vì đã không quan tâm và chia sẻ nhiều với cuộc sống của vợ chồng con trai mình. Cô cố gắng gặng hỏi điều gì đã xảy ra để hàn gắn. Nhưng những gì đạt được chỉ là chọc cho Tuấn nổi giận:

    - Đối với con, cuộc sống sang trang rồi. Nên mẹ ngừng làm phiền con về nó nữa! Nói chuyện khác đi!

    Ở nhà, Thủy đã trở thành một chủ đề cấm kỵ. Cả Hà và Hùng đều không dám đề cập đến một ký ức nào đó mà Thủy góp mặt. Cảm giác khó chịu của Tuấn rất rõ ràng đến nỗi mẹ anh tự hỏi không biết người phụ nữ trẻ kia đã mắc phải thứ sai lầm vô lý nào. Cuối cùng, Hà đã phải đấu tranh để ngừng suy nghĩ về nó.

    * * *
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng chín 2019
  3. October19

    Bài viết:
    17
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Và bây giờ câu chuyện của đứa trẻ này đã đặt câu hỏi cho tất cả mọi thứ. Hùng sẽ bảo cô đừng chú ý đến những lời của một người già lẩm cẩm. Nhưng trong đầu Hà, xuất hiện liên tục những giả thuyết không tưởng.

    Mệt mỏi, cô cố gắng ngủ. Mặc dù vậy, đôi mắt cô lại hướng vào bức ảnh của Tuấn lúc mười tuổi. Với một trái tim nặng trĩu, cô nhìn đôi mắt rạng rỡ, nụ cười hồn nhiên và mái tóc được cắt bằng lược. Mái tóc đen dày được thừa hưởng từ Hùng.

    Ngày hôm sau, Hà dù đã quyết tâm quyên đi những chuyện đã xảy ra hôm qua, nhưng chồng cô thì không.

    - Em có chắc là mình khỏe rồi chứ? Em có vẻ mệt mỏi và nhợt nhạt – Hùng nói. Nếu em thấy không khỏe, anh sẽ xin nghỉ làm để đưa em đến bác sĩ, chỉ để kiểm tra lại cho chắc chắn thôi.

    - Không, không sao đâu.

    - Gần ba mươi năm ở bên nhau, đây là lần đầu tiên em mệt mỏi đến mức ngất đi như vậy. Không giống em chút nào. Nếu có gì không ổn, em sẽ nói với anh, phải không?

    Trấn an chồng bằng một cái vỗ vai nhẹ và một nụ cười ấm áp, cô kết thúc cuộc trò chuyện:

    - Em ổn, anh đừng lo!

    Phần còn lại của ngày, nhiệm vụ của Hà là tỏ một thái độ bình thường. Cô cố gắng tránh lao vào những suy nghĩ sẽ khiến mình trông có vẻ lo lắng. Tất cả những gì cô muốn là để Hùng không nghi ngờ, đó là một vở diễn đòi hỏi rất nhiều nỗ lực. Vì vậy mới buổi tối sớm, giấc ngủ đã ùa đến chiếm giữ trước khi cô nhận ra.

    Vào sáng thứ Hai, ngay khi chồng đóng sầm cửa đi làm, Hà vội vã rời khỏi giường. Pha một tách cà phê, cô cầm lấy chiếc điện thoại di động của mình. Bất chấp con trai cô khó chịu, Hà đã từ chối xóa số điên thoại của Thủy. Hít một hơi thật sâu, cô bấm cuộc gọi. Sau âm báo, một giọng nói tự động thông báo cho cô rằng số đó không còn liên lạc được. Bực mình, nhưng sau đó, Hà bật máy tính lên.

    Vẫn đầy hi vọng, cô đăng nhập vào tài khoản Facebook sau một thời gian dài không sử dụng. Một lần nữa, Hà chẳng tìm thấy thông tin gì. Trong trí nhớ của cô, Thủy là một fan hâm mộ của mạng xã hội và dành rất nhiều thời giờ ở đó, thậm chí Thủy còn cố gắng giúp mẹ chồng làm quen với việc sử dụng. Thật kỳ lạ, hôm nay Hà không thể tìm thấy bất kỳ điều gì về người phụ nữ trẻ.

    Với điện thoại trong tay, Hà tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo. Cô quyết định gọi bà Vân. Rốt cuộc, vì thiếu ý tưởng, cô lại trở về điểm xuất phát, nơi nguồn gốc của mọi câu hỏi:

    - A-lô. Chào bà, cháu Hà đây.

    Đầu dây bên kia, giọng nói khàn khàn của bà lão vang lên.

    - Hà đấy à, cháu thấy khỏe hơn rồi chứ..

    - Vâng, cháu gọi cho bà để nói là cháu đã đỡ hơn nhiều rồi.

    - Vậy là tốt rồi, đã có chuyện gì vậy cháu?

    - Một cơn sốt nhẹ thôi ạ. Cháu ở trong cửa hàng nóng nực lâu qua nên bị choáng, nó làm cơn sốt của cháu thêm tồi tệ..

    - Vậy à cháu?

    Hà đã biết Bà Vân trong nhiều năm để nhận ra sự nhẹ nhõm trong giọng nói. Chiếc điện thoại nắm chặt trong lòng bàn tay ướt mồ hôi, cô nghĩ làm thế nào để hỏi mà không làm bà cụ lo lắng. Bà Vân chợt cất tiếng:

    - Bà đã rất lo lắng. Bà đã nghĩ rằng cháu buồn về câu chuyện mà chúng ta nói..

    - Về..

    - Về con dâu của cháu và đứa bé. Cháu biết đấy, ở tuổi của bà, nếu không phải là đôi mắt kém, thì suy nghĩ của bà cũng lẩn thẩn mất rồi, bà có lẽ đã nói với cháu những lời ngốc nghếch. Đứa trẻ đó có thể là con của một trong những người bạn của cô ấy..

    Nhấc nhẹ điện thoại ra khỏi tai, Hà gật đầu hiểu, thật buồn.

    - Vâng. À bà ơi, cháu có thể hỏi bà điều này không?

    - Điều gì?

    - Bà nhìn thấy Thủy ở công viên nào?

    - Cháu hỏi điều đó làm gì?

    - Sau khi Thủy chia tay với Tuấn, cháu rất buồn. Thủy là một cô gái tốt. Cháu cũng mất số điện thoại của cô bé ấy. Có lẽ cháu có thể may mắn gặp lại cô ấy ở công viên đó.

    - Có lẽ là.. để bà nhớ xem nào..

    Ngập ngừng đôi chút lục lọi trí nhớ, bà Vân trả lời:

    - Bà nghĩ đó là công viên trước cửa nhà thờ lớn. Phải rồi, là nó đấy, chỗ người ta cho vịt ăn bên hồ.

    - À vâng, cháu biết rồi ạ. Cháu cảm ơn bà

    - Không có gì cháu.

    Vài phút sau, cuộc trò chuyện kết thúc. Hà cúp máy, lấy áo khoác và chìa khóa xe. Cô cần phải tìm hiểu rõ ràng.

    Đến công viên, Hà chọn lấy một chiếc ghế đá để ngồi và đeo kính râm. Ngày hôm nay mát trời, nơi đây có rất nhiều người. Để cuốn tạp chí trên đùi, Hà quét từng khuôn mặt, quan sát từng người mới đến, thăm dò mỗi chiếc xe đẩy em bé. Nhiều giờ trôi qua, khi ánh sáng ban ngày bắt đầu tắt, mọi người về nhà. Thất vọng, cô nhân ra rằng Thủy sẽ không xuất hiện, không phải hôm nay.

    Ngày hôm sau, Hà lặp lại công việc điều tra của cô. Một lần nữa, sự kiên nhẫn của cô không được đền đáp. Không từ bỏ, cô tiếp tục ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa. Trong tuần, thời tiết xấu làm gián đoạn cuộc điều tra của cô. Cô muốn tâm sự với Hùng, nhưng anh chắc chắn sẽ cho rằng cô bị điên. Và cô sẽ không thể chấp nhận việc anh ngăn cô tiếp tục theo dõi hay tệ hơn là quyết định tham gia.

    Cuối tuần, Hà lặng mình bên cửa sổ nhìn mưa rơi. Ngoài trời, mặt đất đang vất vả hấp thu nguồn nước rơi xuống dồi dào, rồi cũng đến lúc phải dừng lại. Sự lo lắng của Hà không qua mắt được chồng:

    - Mọi thứ ổn chứ? Em có vẻ căng thẳng.

    - Không, em chỉ mệt mỏi vì bị nhốt trong nhà.

    Hùng không gặng hỏi, nhưng Hà biết rằng cô không thể nói dối anh được lâu. Cô chắc chắn sẽ kể lại mọi chuyên với chồng sau. Với một tâm hồn nặng trĩu, cô quyết định dành cho mình ba ngày nghỉ ngơi và đợi thời tiết tốt hơn.

    Cuối cùng ánh nắng cũng trở lại. Một ngày đầu tiên trôi qua mà Thủy không xuất hiện. Ngày thứ hai cũng không hề khá hơn. Vào ngày thứ ba, căng thẳng, Hà tự hỏi phải làm gì tiếp theo. Cô có nên bỏ qua toàn bộ câu chuyện này không? Cô có thể chia sẻ những lời của bà Vân cho Hùng? Và cả Tuấn nữa? Chính tại thời điểm này, một hình bóng quen thuộc băng qua công viên cách cô khoảng ba mươi mét. Một người đẩy xe đẩy trẻ con. Tuy nhiên, không phải là Thủy, đó là mẹ Thủy, bà Thanh. Hà đáng nhẽ không được quên bà Thanh sống cách đây không xa.

    Chỉnh lại kính râm, Hà giấu cằm vào chiếc khăn quàng cổ, cô ngồi yên trên ghế đá và lặng lẽ quan sát. Bà Thanh dừng lại trước hồ, quay lưng lại với cô. Bà Thanh lấy một cái túi ni-lông từ dưới xe, ném những mẩu vụn bánh mì xuống cho vịt, mỉm cười với đứa trẻ trong xe đẩy. Mọi việc kéo dài trong vỏn vẹn năm phút. Sau khi nhìn đồng hồ, Bà Thanh bước đi và rời khỏi công viên.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng chín 2019
  4. October19

    Bài viết:
    17
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    « Bà ấy đi về nhà » Hà lẩm bẩm, cô rời khỏi ghế đá, lên xe và quyết định đi về nhà bà Thanh. Cô phải nhìn thấy đứa trẻ trước khi người phụ nữ này về đến nhà. Dừng xe cách nhà vài mét, cô suy nghĩ làm thế nào để tiếp cận hai bà cháu. Ở đằng xa, bà Thanh đang đẩy xe đến gần. Hà lấy smartphone của mình ra, giả vờ nhìn và ngó nghiêng tìm đường. Họ chỉ cách nhau hai mươi mét. Vài giây sau, hai người phụ nữ đối diện nhau, Hà giả vờ ngạc nhiên.

    - Ôi chị Thanh! Lâu lắm rồi nhỉ! Chị vẫn khỏe chứ.

    Mẹ của Thủy sững lại với một nụ cười gượng gạo.

    - Vâng, tôi vẫn khỏe, chị đi đâu vậy?

    - Tôi được mời đến một cuộc họp tiếp thị bán hàng tại nhà, giới thiệu sản phẩm gia dụng thân thiện với môi trường.

    - Nghe rất thú vị.

    - Vậy đó chị. Dòng sản phẩm này do một công ty..

    Vừa nói chuyện, ánh mắt của Hà dừng vài giây trước đứa trẻ nằm trong xe đẩy, hơi che khuôn mặt dưới chiếc mũ len. Nhìn thoáng qua, đứa trẻ khoảng mười tháng tuổi, quan sát những thứ xung quanh trong vô thức, đứa bé gầm gừ ngậm ngón tay của mình rất thảnh thơi. Thu ánh mắt lại, Hà nhìn lên và tập trung vào cuộc trò chuyện của mình.

    - Tôi được biết là chị đang làm việc bán thời gian - Hà tiếp tục.

    "Đúng vậy," bà Thanh trả lời.

    - Nó giúp chị có thời gian trông trẻ!

    Hà cúi xuống đứa trẻ, cô thấy những ngón tay của bà Thanh bấu chặt lấy tay cầm của xe đẩy và các đốt ngón tay trở nên nhợt nhạt.

    - Vâng.. nó cho phép tôi làm thêm vài việc. Hôm nay tôi trông trẻ cho hàng xóm, mẹ đứa bé có một cuộc họp quan trọng..

    Bỏ ngón tay khỏi miệng, đứa trẻ đột nhiên thấy thích thú với Hà. Khi nó cười với cô, cô thấy mình như nhìn lại quá khứ nhiều năm trước. Dưới đôi lông mày, đôi mắt đen láy của em bé nheo lại nhìn cô khiến đôi chân không còn vững.

    Không thể kiềm chế bản thân, Hà đưa tay ra và kéo chiếc mũ của đứa trẻ, thả ra những lọn tóc đen dày, một bản sao của Tuấn lúc nhỏ. Ngạc nhiên trước hành động của cô, cậu bé thét giận dữ, trước khi khóc thật to. Trái với tiếng khóc của đứa bé, giữa Hà và bà Thanh là một sự im lặng. Sự bất lực của đứa trẻ lớn đến nỗi Hà muốn bế nó trên tay. Cháu trai của cô, ruột thịt của cô. Thật ngọt ngào biết bao khi được ôm đứa trẻ lúc chào đời. Lúc đó Hà nhận ra những gì mình đã bị đánh cắp.

    Ngón tay cô đặt lên bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, nắm lấy, vuốt ve. Hà cúi xuống chiếc xe đẩy, thơm lên cổ, lên má, lên đầu. Nước mắt trực trào ra trên khuôn mặt Hà, lời nói dối của bà Thanh, sự im lặng của Thủy là để đánh cắp cháu trai của cô.

    Bà Thanh đứng đó, không phản kháng, cũng không bảo vệ con gái mình. Hà cố gắng để không bật khóc.

    - Bé tên là gì? Cô hỏi.

    - Thái.. chị Hà này.. Tôi rất tiếc khi mọi chuyện thành ra như vậy..

    - Im đi, tôi không muốn nghe một từ nào nữa.

    Trong giấy lát, Hà không thể chịu đựng được cái nhìn của bà Thanh. Cái nhìn đẫm nước mắt này đầy buồn bã và thương hại. Con gái của người phụ nữ này che giấu sự tồn tại của cháu trai cô, đánh cắp nhiều ngày tháng hạnh phúc của cô, chồng cô và Tuấn nữa. Dù có mâu thuẫn lớn đến như thế nào, làm sao mà con người ta có thể đưa ra một quyết định khó chịu và ích kỷ như vậy? Trong ánh mắt của bà Thanh đáng ra không nên có sự thương hại. Không, đó phải là cảm giác tội lỗi chứ.

    Cơn thịnh nộ chiếm giữ lấy Hà. Cô chỉ tay vào bà Thanh

    - Chuyện này quá vô lý - cô nói – Chị hãy xem lại con gái của mình!

    Dứt lời, cô bỏ lại người phụ nữ và đi đến xe của mình.

    Hà không nhớ đã đi về nhà như thế nào. Cảm xúc, đầu óc rối bời, cô lái xe mà không thấy đường. Cô hầu như không nhớ đã dừng lại ở đèn giao thông, nhường đường cho người đi bộ. Giống những người đi nhậu, sau một đêm uống rượu, thức dậy trên giường mà không thực sự biết làm thế nào họ trở về nhà.

    Khi cô về tới nhà, Hùng cũng vừa về từ văn phòng, anh hơi hoảng khi thấy dáng vẻ tức giận của vợ mình. Hà không cho anh thời gian để nói.

    - Em có chuyện cần nói với anh.

    Đứng giữa bếp, cô nói với anh tất cả. Nhiều lần, anh cố gắng ngắt lời cô, để chất vấn cô. Nhưng cô vẫn tiếp tục, cô cần giải phóng bản thân khỏi tất cả sự căng thẳng này. Hà cần chồng nhanh chóng hiểu được tâm sự đang dồn nén trong cô, quá nhiều điều đã bị đánh mất. Sau đó, tât cả các biểu hiện trên khuôn mặt Hùng: Bất ngờ, giận dữ, cay đắng, buồn bã, những cảm xúc trái ngược với những xúc cảm thông thường khi có thông báo chào đời của một thành viên mới. Khi Hà kết thúc câu chuyện của mình, Hùng trông kiệt sức. Nhưng mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

    - Tại sao em không nói cho anh sớm hơn?

    - Em cần tự mình kiểm tra. Cũng có thể, bà Vân đã nhầm lẫn.

    - Nhưng em vẫn đang ốm, em nên nói với anh và chúng ta sẽ cùng tìm cách.

    - Em không thể tin là cái Thủy lại có thể giấu gia đình mình chuyện này..

    Ngồi ở bàn bếp, Hùng ôm mặt. Anh cũng tỏ ra thất vọng. Cũng rất quý Thủy, anh không tin là cô gái trẻ lại làm vậy.

    - Mình thông báo cho Tuấn việc này như thế nào? Hùng thở dài.

    - Em không nghĩ ra cách nào tốt để nói chuyện với con cả. Nhưng nó cần phải biết..

    Có tiếng mở cổng, Hà càng trở lên lo lắng hơn. Hùng ngồi dậy nhìn bóng con trai đang đi vào.

    Tuấn đi vào căn phòng, nơi sự căng thẳng đã làm không khí trở nên ngột ngạt. Vì quá tập trung vào cuộc nói chuyện, Hà và Hùng đã quên bật đèn, dù họ luôn ghét những nơi tối tăm. Nhà bếp dường như chìm trong một khoảng lặng. Chàng trai dừng lại, cất tiếng hỏi.

    - Có chuyện gì à?

    Hít thật sâu, Hà bắt đầu kể lại câu chuyện mà mình đã tự khám phá, cô tránh ánh mắt con trai mình. Cô đã muốn dừng lại, nhưng đó là sự thật phải nói. Khi kể xong, Hà không cảm thấy nhẹ hơn. Cô tự hỏi cơn bão tiếp theo từ Tuấn sẽ như thế nào.

    Cuối cùng cô ngước nhìn lên. Trước mặt cô, Tuấn vẫn lạnh nhạt. Anh không nói gì cả, không một lời. "Làm thế nào mẹ biết tất cả điều này? Mẹ có thông tin từ đâu? Điều gì khiến mẹ nói rằng đứa trẻ này là của con?", lẽ ra phải có rất nhiều phản ứng, nhưng không, không một câu hỏi, cũng không phủ nhận.

    Một tiếng sét ngang tai, có gì đó không đúng. Đối diện với Hà, Tuấn nhìn xuống sàn, đứng khoanh tay. Dưới đôi mắt đỏ của anh, một giọt nước mắt rơi xuống má. Đó là thái độ tội lỗi mà Hà đã muốn thấy. Đột nhiên cô hiểu.

    - Mày biết? Đó là con mày?

    Trên ghế của mình, Hùng đứng dậy.

    - Cái gì?

    Trước mặt họ, Tuấn không phủ nhận. Một thằng nhóc mười bốn tuổi trong lốt hai mươi bảy tuổi, cái tuổi chưa dám chịu trách nhiệm với điều gì.

    - Bọn con có em bé, vâng, mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Con không nghĩ rằng cô ấy nghiêm túc về điều đó. Thủy đã rất hồi hộp khi tuyên bố mang thai. Còn con thì, đứa trẻ này, con không muốn nó!

    Hết
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...