Bách Hợp Mạn Đà La Hoa - Vỹ Nam Phong

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Vỹ Nam Phong, 7 Tháng chín 2019.

  1. Vỹ Nam Phong

    Bài viết:
    13
    Tác phẩm: Mạn Đà La Hoa

    Tác giả: Vỹ Nam Phong

    Thể loại: Bách hợp

    Nàng chỉ là một đóa Mạn Châu Sa ở Hoàng Tuyền, do hấp thụ được linh khí của trời đất mà hình thành tâm thức.

    Ngày đầu tiên nhìn thấy hắn bước đi trên Hoàng Tuyền lộ hướng về Vọng Hương Đài để uống cạn chén canh Mạnh Bà nàng đã động tâm, ngày đêm nhung nhớ hắn. Đúng vậy, nàng đã động tâm với một phàm nhân!

    Nàng quyết tâm tu thành hình người, thoát thân Bỉ Ngạn để tới nhân gian mong được kết trần duyên với hắn. Vạn năm trôi nhanh qua như một cơn gió nhẹ thoáng lướt. Suốt khoảng thời gian ấy, nàng nhìn thấy hắn được hơn trăm lần. Lần này cũng thấy hắn, hắn bước chầm chậm trên đường Hoàng Tuyền, tay lướt nhẹ trên những cánh hoa Bỉ Ngạn và.. vô tình chạm vào nàng. Nàng bất giác tỏa ra hương hoa mê người, những cánh hoa đỏ rực như níu lấy tay hắn, nhưng hắn.. vẫn đi.

    Trong phút giây chạm nhau ngắn ngủi ấy, nàng nhìn thấu tâm tư hắn. Hóa ra trong lòng hắn từ lâu đã có bóng dáng của một nữ tử, nhưng nữ tử ấy lại là một con nhện tinh tu luyện lâu năm và đã bị Thiên Lôi đánh chết, hồn bay phách lạc. Rõ là tình người duyên yêu, hữu duyên vô phận.. Hắn suốt vạn năm qua chết đi rồi đầu thai lại vẫn luôn đi tìm mảnh hồn phách còn sót ở dương thế của nữ yêu đó, đã tìm được rồi.

    Nàng luyến tiếc nhìn theo bước chân hắn, Mạnh Bà hôm nay lạ quá, lại ra đón hắn. Nàng chẳng nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy hắn đưa một chiếc hộp nhỏ có tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ cho Mạnh Bà và chỉ nghe được hai chữ: "Trông cậy". Mạnh Bà nhận chiếc hộp, lần đầu nàng thấy Mạnh Bà rơi lệ. U Minh vốn u ám, bỗng chốc càng u ám hơn, nàng thấy hắn từ từ tan thành khói, chẳng còn vương lại chút gì. Những làn khói do linh hồn hắn tan ra hòa quyện với chiếc hộp. Mạnh Bà mở chiếc hộp, linh hồn một nữ nhân thoát ra, trực tiếp tiến nhập vào lục đạo để đầu thai chuyển sinh, nhưng vừa đi được vài bước đã bị Mạnh Bà đánh nát linh hồn, vạn kiếp bất phùng. Mạnh Bà rời đi, gió vô tình vang vọng hai tiếng xin lỗi của Mạnh Bà.

    "Một nửa linh hồn ngươi là của hắn, ta không thể giữ lại. Xin lỗi"

    Nàng e sợ nhìn Mạnh Bà, nhưng sao dung nhan nàng không thể thấy rõ, giống như là hoàn toàn không có khuôn mặt. Nàng như hiểu được mọi chuyện, hắn dùng chính linh hồn bản thân tu bổ cho linh hồn nữ yêu đó. Thật là một câu chuyện tình cảm động giữa người và yêu, thế là từ đây hắn và nữ yêu ấy mãi mãi là một, không bao giờ tách rời dù bây giờ đã hồn bay phách lạc. Nhưng cũng thật là một câu chuyện tình bi thương giữa một đóa Bỉ Ngạn tương tư một phàm nhân..

    "Chàng tan biến rồi, nàng ấy cũng không còn trên cõi đời này nữa, vậy thì ta còn muốn thoát kiếp Mạn Châu Sa để yêu ai? Để tranh giành cùng ai?"

    Nàng từ bỏ tu luyện, an phận làm đóa Bỉ Ngạn vô danh ở Hoàng Tuyền. Nhưng vì tâm không thể buông xuống, vẫn mãi nhớ về hắn và canh cánh trong lòng việc Mạnh Bà làm nên nàng đã đi vào Ma đạo mà không hề hay biết. Hương hoa mê người của nàng dần trở thành thứ hương có ma lực, gìn giữ kí ức bi thương nhất lúc còn sống của người chết; cánh hoa nàng bùng lên sắc đỏ rực rỡ, đỏ như máu, đỏ như ánh lửa căm hận thế thái vô tình, đỏ như ánh lửa căm hận Mạnh Bà vô tâm tước bỏ hắn khỏi trần thế, đỏ như ánh lửa tình ái nàng nung nấu hơn vạn năm.

    Ngay khi nàng sắp chính thức bước vào Ma đạo, một Tiên tử lại bước tới cứu rỗi nàng. Nàng ấy mang vẻ đẹp thuần khiết khó ai sánh bằng, khiến nàng khi nhìn lại bản thân tỏa đầy ma khí cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nàng ấy nhẹ nhàng đưa tay vuốt cánh hoa rực đỏ.

    - Rõ là bi thương đến cùng cực, sao còn nở rực để mê hoặc chúng sinh? Hay ngươi hãy theo ta, từ Châu Sa hóa Mạn Đà, và cài lên mái tóc, để thoát canh trần đầy sầu đau!

    Tuy không thể nói, nhưng nàng có thể nghe, tiếng nàng ấy thật trong trẻo, nhưng cũng thật quen thuộc..

    "Giọng nói này.. Sao lại quen đến thế.."

    Nàng gạt bỏ suy nghĩ mong manh ấy đi, nàng dần biến đổi, ma khí tan biến dần, cánh hoa màu đỏ rực lửa dần được thay thế bằng màu trắng tinh khôi. Cơ thể nàng bay lên, rời xa Hoàng Tuyền có chứa mảnh hồi ức yêu hắn. Nàng theo nàng ấy đến một nơi chỉ có hai người.

    Nàng ấy cũng thật tốt, tốt đến mức nàng không dám tin đó là sự thật. Nàng ấy dám hi sinh nửa phần Tiên lực truyền qua cho nàng, mái tóc đen óng ả của nàng ấy không còn nữa, chỉ còn lại màu tóc trắng xóa. Nhờ Tiên lực được truyền, nàng thành hình người, thoát kiếp Bỉ Ngạn.

    Nàng ấy đặt tên cho nàng, gọi là..

    - Từ Châu Sa hóa Mạn Đà, tình ái đã vứt, chẳng còn luyến lưu.. Nàng sẽ tên là Vong Tình, từ nay mãi ở đây tu luyện cùng ta.

    Nàng đưa tay khẽ vuốt gương mặt nàng ấy, vẫn đẹp như vậy, chỉ khác mái tóc đã vì nàng mà đổi màu. Giọt lệ chực tràn khóe mi.

    - Vân Nhi tiên tử, tại sao Người lại tốt với ta như vậy? (Mày nàng khẽ nhíu lại, giọng nói có phần nghẹn ngào) Tại sao lại tốn nửa phần Tiên lực vì ta?

    Vân Nhi nắm lấy tay nàng, từng câu từng chữ nói ra đều là thật lòng.

    - Vì ta muốn nhìn thấy nàng cười, muốn chạm vào gương mặt nàng, muốn hôn lên bờ môi nàng, muốn bên nàng trọn đời trọn kiếp. Dù đó là nghịch thiên..

    Có lẽ nàng đã quên, nhưng Vân Nhi vẫn còn nhớ. Lần đầu hai người gặp nhau chính là ở Hoàng Tuyền, và sau đó mỗi ngày Vân Nhi đều đứng dõi theo nàng từ Vọng Hương Đài. Vọng Hương Đài vốn là nơi ở của Mạnh Bà, sao Vân Nhi lại có thể ở đó? Rất đơn giản, vì Vân Nhi chính là Mạnh Bà.

    Vì một chữ "yêu" mà nàng ấy hết lần này đến lần khác phạm sai lầm.

    "Nếu nàng biết được những việc ta làm, liệu.. có hận ta không?"

    Nàng bỗng cười lớn, bàn tay nàng đâm phập vào tim Vân Nhi, mùi máu tanh xộc lên làm choáng ngợp. Xung quanh nàng tỏa ra ma khí nặng nề, thì ra nàng vẫn chưa hoàn toàn trút được chấp niệm.

    - Dù là vậy thì tại sao lại giết chàng? Tại sao? Người muốn nhìn thấy ta cười, nên nhẫn tâm giết chết người ta yêu mấy vạn năm, ta làm sao cười cho nổi? Người muốn chạm vào gương mặt ta, mà nhẫn tâm không cho ta nhìn thấy chàng, dù chỉ là thấy mảnh linh hồn chàng trong nữ nhân khác? Mạnh Bà ơi Mạnh Bà, tại sao Người có thể độc ác đến vậy, nhẫn tâm đến vậy? Hả, tại sao?

    - Ta.. Xin lỗi.

    - Hahahahaha.. Xin lỗi? Xin lỗi rồi thì chàng có sống lại được không?

    - Nhưng ta chắc chắn với nàng, nếu được chọn lại ta vẫn làm như thế. Tuyệt đối không hối hận.

    Nàng sững sờ nhìn Vân Nhi, nhìn giọt nước mắt của Mạnh Bà lăn xuống, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy nàng ấy khóc.

    Sao lại đau như vậy, khi hắn tan biến nàng cũng không đau như này. Nàng nhận ra.. Hóa ra người khiến nàng động tâm không phải hắn, mà là Vân Nhi. Nhưng hình như đã quá muộn rồi.

    Người nàng tỏa đầy ma khí, nhưng chính máu của Vân Nhi đã tẩy sạch nó, nàng vội vàng ôm chặt nàng ấy vào lòng, nàng nhìn thấy nàng ấy chính tay ban sự sống cho nàng từ hàng vạn năm về trước; nàng cảm nhận được sự yêu thương của nàng ấy dành cho nàng, và cảm nhận được Vân Nhi của bây giờ chỉ là một phàm nhân, chính xác hơn là một cái xác đang lạnh dần. Nàng nghe thấy tiếng lòng của nàng ấy:

    "Mạnh Bà vốn không có máu, chỉ có nước mắt đau buồn, nhưng vì đã động tâm thêm lần nữa nên hóa phàm nhân."

    - Không được, Vân Nhi.. Không được! Vân Nhi, Người nói Người muốn hôn lên bờ môi của ta mà, Người nói muốn bên ta trọn đời trọn kiếp mà, tại sao lại bỏ ta? Người mau tỉnh dậy, đừng ngủ nữa, Vân Nhi! Mau mở mắt ra đi, mở mắt ra đi mà.. Là ta sai rồi, là ta đã sai, xin lỗi Người.. Đừng bỏ ta lại, làm ơn..

    Nàng gào thét trong vô vọng giữa núi rừng sâu thẳm, chẳng ai nghe được tiếng kêu gào đầy thảm thương của nàng.

    Ngàn năm sau:

    Nàng thay Vân Nhi tiếp tục công việc của một Mạnh Bà.

    - Linh hồn tiếp theo.

    Linh hồn tiếp theo là một nữ nhân, dung mạo xinh đẹp, mang khí chất thanh cao, nhưng nàng vẫn không để ý. Nàng lạnh lùng đưa chén canh cho nữ nhân đó. Nữ nhân đó cầm lấy, nhưng không uống vội, chỉ đưa đôi mắt nhìn xa xăm rồi cất tiếng hỏi nàng:

    - Một giọt lệ sinh, hai khoảng lệ già, ba phần lệ lệ khổ, bốn cốc lệ hối tiếc, năm tấc lệ tương tư, sáu chén lệ bệnh tật, bảy thước lệ biệt ly và một giọt lệ đau lòng của Mạnh Bà. Phải chăng nàng đã từng nếm qua chưa?

    Nàng vẫn không ngước nhìn nữ nhân ấy, lạnh lùng và dứt khoát trả lời.

    - Chưa.

    - Vì sao? Vì để nhớ một người, nhớ lời nói của người ấy à?

    Nàng hơi khựng lại, gắt gỏng ngước nhìn nữ nhân đang có ý dò la nàng đó.

    - Ngươi hỏi nhiều vậy làm gì, mau uống đi.

    - Vì ta muốn nhìn thấy nàng cười, muốn chạm vào gương mặt nàng, muốn hôn lên bờ môi nàng, muốn bên nàng trọn đời trọn kiếp. Dù đó là nghịch thiên..

    Nàng sững sờ nhìn người trước mặt.

    - Vân Nhi?

    Bốn ánh mắt chạm nhau, vui buồn hổ thẹn lẫn lộn.

    - Cuối cùng ta cũng đợi được, ngàn năm qua ta vẫn luôn đợi Người.

    Nàng ấy mỉm cười, buông rơi chén canh.

    - Ta yêu nàng, nhưng xin lỗi. Nếu nàng là hoa Bỉ Ngạn, thì ta chính là lá Bỉ Ngạn, đời đời kiếp kiếp không thể gặp nhau.

    Nàng ấy dần tan biến như cái cách hắn biến mất..

    - Như vậy là đủ rồi, suốt đời suốt kiếp ta sẽ không bao giờ uống chén canh này, vì ta không muốn quên Người.

    Vài ngày sau, nghe mọi người đồn rằng Vọng Hương Đài đã không còn Mạnh Bà nữa, chỉ thấy một đóa Mạn Đà La mang màu trắng tinh khiết ở Hoàng Tuyền lộ và đóa hoa ấy rất đặc biệt vì có lá mọc cùng. Phải chăng Vân Nhi là lá và Vong Tình là hoa..

    [​IMG]
     
    Huyên Lê Nhân ÁiHạ Lam Hy thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...