ĐỪNG NÊN Tác giả: Ngạo Thiên Đừng nên thấy xấu chê bai Cũng đừng ganh tỵ, người tài hơn ta. Đừng nên chứng tỏ đa tài Cũng đừng tranh luận, kẻ say men nồng. Đừng nên nói những lời ngông Cũng đừng chữi mắng, cho lòng nhẹ vơi. Đừng nên oán trách đất trời Cũng đừng oán hận, cho đời mất vui. Đừng nên thấy khó mà lùi Cũng đừng nhục chí, chôn vùi tấm thân. Đừng nên cứ mãi si sân Cũng đừng hám lợi, xa dần tình thương. Đừng nên gần kẻ bất lương Cũng đừng tư lợi, lầm đường quỷ ma. Đừng nên ám hại người ta Cũng đừng nóng giận, mà xa tiếng cười. Đừng nên trốn việc biếng lười Cũng đừng ham ngủ, cho người u mê. Đừng nên thốt tiếng cười chê Cũng đừng lừa dối, mà thề hứa nhau. Đừng nên nói những lời đau Cũng đừng ganh ghét, người giàu hơn ta. Đừng nên chữi mẹ mắng cha Cũng đừng chứng tỏ, là ta hơn người. Đừng nên học tính trêu ngươi Cũng đừng giàu có, mà cười người ta. Đừng nên cố chấp ngang tàn Cũng đừng sĩ diện, ăn sang hơn người.
BÀI THƠ: THƯƠNG - GHÉT Tác giả: Ngạo Thiên Thương ai thương cả con đường Ghét ai ghét cả, đời thường quanh ta Cuộc đời thương ghét đâu xa Luôn luôn ẩn hiện, bên ta mỗi ngày Bận lòng chi những đám mây Hết mưa lại nắng, như ngày thay đêm Vô tư ta sống êm đềm Mặc người nhân thế, bên thềm ghét thương. * * * Bận lòng chi những chuyện ghét thương Ai thương ai ghét ngẫm cũng thường Ta sống vô tư cười hạnh phúc Hờn ghét làm gì để vấn vương. Cuộc đời bạc bẽo lắm ai ơi Oán trách nhau chi thế sự đời Nhân tâm lẽ sống ta cần có Cho đời phai nhạt giọt sầu rơi. Đời nghèo nhân thế miệng rẻ khinh Đời giàu nhân thế lại ghét mình Cuộc sống ở đời xưa nay vậy Phiền não làm gì để kém xinh.
SẮC KHÔNG Kiếp người sao mãi long đong Nghiệp duyên vay trả, theo dòng sông mê. Trần gian đau khổ mọi bề Đâu như bến mộng, tràn trề yêu thương. Đau thương vùi lấp nẻo đường Lệ rơi giọt đắng, buồn vương mi sầu. Cảnh đời oan trái dạ đau Hỡi ai biết được, rằng câu ai ngờ. Tình người sao mãi thờ ơ Ngày đêm vọng tưởng, ước mơ sang giàu. Hận thù ganh ghét hại nhau Một vòng lẩn quẩn, con dao hại mình. Giúp người thoát cảnh tai ương Dựng xây công đức, vạn trường thiện duyên. Mai kia nhắm mắt xa thiên Hồn kia dạo bước, cõi tiên tang bồng. Trần gian sắc sắc không không Chỉ là cõi tạm, nặng lòng mà chi. Mai kia cất bước ra đi Có mang theo được, của gì thế gian. (Ngạo Thiên)
OÁN TRÁCH Con người sống ở trên đời Miệng hay trách móc, đất trời không thương. Tai ương xui rủi ven đường Đau thương buồn khổ, miệng vương trách hờn. Phật trời ban phát tình thương Chúng sanh làm ác, nên đường chông gai. Lệ rơi máu chảy trách ai Thân làm muôn việc, tội gây do mình. Miệng thì oán trách thần linh Chẳng thương chẳng giúp, cho mình an vui. Luân thường nhân quả ai khui Tự mình tạo nghiệp, thân vùi vương mang. Cớ sao oán trách lầm than Thánh thần Đức Phật, vô can chuyện đời. Tự mình gieo nghiệp không rời Ắc chịu hậu quả, luật trời không dung.
CON NGƯỜI Con người ai chẳng tò mò Người đời nói chuyện, thập thò lắng nghe. Con người tính thích lấy le Mặt hay sỉ diện, thích khoe mình giàu. Con người ích kỷ giống nhau Lợi mình đi trước, lợi sau trao người. Con người hay tỏ ra cười Nhưng ai nào biết, lòng người buồn đau. Con người tham lam giống nhau Lòng tham không đáy, trước sau chẳng dời. Con người hay tính lỗ lời Chẳng ai chịu thiệt, cả đời so đo. Con người cuộc sống tự lo Chẳng ai giúp đỡ, đói no tự mình. Con người có tính giữ gìn Của người thì lấy, của mình giấu đi. Con người ai chẳng sân si Hơn thua ganh ghét, lễ nghi chẳng màng. Con người tính thích giàu sang Đạp nhau để sống, chẳng màng tiếc thương. Con người chẳng thích cúng dường Nạn tai nạn kiếp, mới trườn tới thăm. Con người hay tính xa xăm Ngày đêm toan tính, trăm năm kiếp người. Con người có tính lả lơi Trêu hoa ghẹo bướm, chẳng ngơi ngắm nhìn. Con người ham dục sắc tình Thỏa cơn dục vọng, đắm mình si mê. Con người thích hứa thích thề Chỉ là miệng lưỡi, bên lề cuộc vui. Con người thấy xấu là vùi Chê bai trên dưới, miệng vui cười đùa. Con người bản tính hay hùa Ăn theo câu chuyện, được mùa số đông. Con người chẳng thích cho không Có qua có lại, mới đồng đều nhau. Con người bản tính trước sau Đa phần là giống, khác nhau tùy người.
BẤT HIẾU Học cao hiểu rộng mà chi Để rồi chữ hiếu, vứt đi chẳng màng. Uy quyền chức tước giàu sang Mặc cho cha mẹ, lang thang chợ đời. Sinh thời cơm áo không rời Mẹ cha chăm sóc, cho đời ấm no. Học hành thi cử chạy lo Miếng cơm manh áo, dày vò tấm thân. Nuôi con khôn lớn tảo tần Mưa giông nắng cháy, vai trần trơ xương. Cuộc đời vất vã gió sương Mong con thành đạt, tương lai sáng ngời. Giờ đây phú quý sinh thời Sao vội quên mất, cuộc đời mẹ cha. Mẹ cha nào có trách ta Dù ta bất hiếu, cũng là đứa con. Làm con chữ hiếu nên tròn Bất nhân bất nghĩa, con mình noi theo. Cuộc đời là sợi dây leo Nhân nào quả nấy, chớ gieo ở đời.
HÃY LÀ CHÍNH MÌNH Biết rằng cuộc sống phủ phàng Đâu như giấc mộng, đêm vàng hay mơ. Cuộc đời như sóng xô bờ Đâu như mộng đẹp, lời thơ ngọt ngào. Cuộc đời là những nỗi đau Lệ rơi mi ướt, nhát dao nhói lòng. Cuộc đời bể rộng mênh mông Nông sâu ai biết, lòng người ai hay. Cuộc đời như ớt cay cay Buồn nhiều vui ít, lệ say đắng lòng. Đời là ảo mộng hư không Thật tâm ta sống, cho lòng nhẹ vơi. Mặc cho sóng gió biển trời Mình hãy là mình, dù đời ra sao.
TÂM CON NGƯỜI Con người có hai cái tâm Tâm ma tâm phật, gieo mầm trong ta. Tâm ma nghĩ việc xấu xa Luôn nghĩ làm ác, gây ra cho mình. Khiến ta làm việc sát sinh Tay nhơ dính máu, nhuốm mình máu tanh. Hại người thân thuộc xung quanh Chỉ vì ích kỷ, tham sanh ham giàu. Tâm ác giết hại lẫn nhau Không tình không nghĩa, làm đau lòng người. Tâm ác làm chuyện bất lương Hại người hại bạn, theo đường quỷ ma. Tâm phật rộng lượng bao la Không sân không hận, thứ tha mọi điều. Tâm phật làm thiện từ bi Bao dung hỷ xã, sân si không màng. Tâm phật khắc chế hung tàn Đấu tranh chế ngự, thân ta nghĩ gì. Con người làm thiện từ bi Tâm ma tan biến, còn gì trong ta. Con người làm ác sanh ra Tâm ma chế ngự, quỷ sa hại người. Ta nên niệm phật không rời Giữ tâm chánh niệm, đổi dời cái tâm. Tâm ma tan biến dần dần Gắng tu niệm phật, phước phần tăng lên. Làm thiện sẽ được đáp đền Nhân nào quả đó, gắng bền đường tu.
SỐNG Sống nên biết mình là ai Đừng làm cha mẹ, đêm dài âu lo. Sống nên có nhận có cho Người cho người nhận, nào lo thiệt thòi. Sống nên bỏ thói đua đòi Chạy theo vật chất, sầu lo đêm ngày. Sống nên tạo công đức dày Cho con cho cháu, sau này hưởng lây. Sống nên thấy khổ giúp ngay Tâm luôn hướng thiện, nạn tai giải trừ. Sống nên rộng lượng nhân từ Vị tha tất cả, thói hư người đời. Sống nên đạp đất đội trời Hiên ngang khí phách, một đời sạch trong. Sống nên ăn ở một lòng Ăn ngay nói thẳng, chẳng vòng chẳng vo. Sống nên phân biệt chánh tà Tránh xa người xấu, mới là người khôn. Sống nên nhỏ tiếng ôn tồn Đừng nên quác mắng, cho hồn thảnh thơi. Sống nên có làm có chơi Đừng nên mê ngủ, chơi bời thâu đêm.
HÓA GIẢI NGỤC HÌNH Tạo nhiều công đức ở đời Giúp người đã khuất, xa rời nỗi đau. Âm ti sâu thẳm ngục lao Là nơi giam giữ, biển đao ngục hình. Ông bà cha mẹ vong linh Sinh thời làm ác, nhuốm mình nơi đây. Ngục đày án phạt tội gây Ngày đêm chịu phạt, thân gầy chịu mang. Tiếng kêu tiếng khóc tiếng than Nỗi đau thể xác, trăm ngàn vết đau. Làm con làm cháu thì sao Làm nhiều việc thiện, giảm lao án hình. Ngày đêm sớm tối đọc kinh Nguyện cầu Địa Tạng, thương tình giúp cho. Án hình không phải dày vò Sớm được siêu thoát, được cho luân hồi.